Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      [​IMG]
      Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
      Số chương: 69 chương
      Thể loại: đại, tình chú cháu, HE
      Chuyển ngữ: Lam Ngân Nguyệt


      Văn án

      Bọn họ quen nhau quá sớm, quá nhiều ký ức, trái lại có vẻ mơ hồ.

      chỉ biết, từng dành trọn tất cả , nhưng rời khỏi . Sau này khi lớn lên, vì em tốt chết trong chiến hỏa, bỏ công việc phóng viên chiến trường, trở về rồi. Có khi Thượng Đế rất keo kiệt, chỉ cho bạn tia nắng khoảng centimet mỏng manh, mặc kệ đối với , đối với , hay với những con người khát vọng hòa bình.

      "Em là Kỷ Ức của , cũng là ký ức của cả đời ."

      Nam chính: Quý Thành Dương | Nữ chính: Kỷ Ức


      Cảnh báo: hố sâu, dạo này mình rảnh như trước, cố gắng post 2 chương/tuần. Truyện chính thức bắt đầu post vào ngày 01/11/2014


      Lưu ý: Bản dịch được thực với mục đích phi thương mại, đồng ý của tác giả, vui lòng mang nơi khác.

      [​IMG]

      Mục lục
      Phần thượng: Mỗi khoảnh khắc

      Tiết tử
      Chương 1 – Ký ức mơ hồ (1)
      Chương 2 – Ký ức mơ hồ (2)
      Chương 3 – Ký ức mơ hồ (3)
      Chương 4 –Quá nhiều chuyện cũ (1)
      Chương 5 – Quá nhiều chuyện cũ (2)
      Chương 6 – Cố nhân trở về (1)
      Chương 7 – Cố nhân trở về (2)
      Chương 8 – Cố nhân trở về (3)
      Chương 9 – Anh ở bên em (1)

      Chương 10 – Anh ở bên em (2)
      Chương 11 – Tâm tư nho nhỏ của em (1)
      Chương 12 – Tâm tư nho nhỏ của em (2)
      Chương 13 – Tâm tư nho nhỏ của em (3)
      Chương14 – Đêm ở Wellington (1)
      Chương 15 – Đêm ở Wellington (2)
      Chương 16 – Shape Of My Heart (1)

      Chương 17 – Shape Of My Heart (2)
      Chương 18 – Mỗi một khoảnh khắc (1)
      Chương 19 – Mỗi một khoảnh khắc (2)

      Chương 20 – Mỗi một khoảnh khắc (3)

      [​IMG]

      Phần trung: Hai đoạn nhân sinh

      Chương 21 – Sóng ngầm của cuộc đời (1)
      Chương 22 – Sóng ngầm của cuộc đời (2)
      Chương 23 – Sóng ngầm của cuộc đời (3)

      Chương 24 – Lý do để kiên cường (1)
      Chương 25 – Lý do để kiên cường (2)
      Chương 26 – Người trong giấc mơ xưa (1)
      Chương 27 – Người trong giấc mơ xưa (2)

      Chương 28 – Người trong giấc mơ xưa (3)
      Chương 29 – Giấu ở sâu tận trong tim (1)
      Chương 30 – Giấu ở sâu tận trong tim (2)
      Chương 31 - Một khúc biệt ly nhỏ (1)
      Chương 32 – Một khúc biệt ly nhỏ (2)
      Chương 33 – Một khúc biệt ly nhỏ (3)
      Chương 34 – Ký ức vẫn như mới (1)
      Chương 35 – Ký ức vẫn như mới (2)
      Chương 36 – Điều quyến luyến nhất trên đời (1)
      Chương 37 – Điều quyến luyến nhất trên đời (2)
      Chương 38 – Điều quyến luyến nhất trên đời (3)
      Chương 39 – Cùng dưới một mái nhà (1)
      Chương 40 – Cùng dưới một mái nhà (2)
      Chương 41 – Cùng dưới một mái nhà (3)
      Chương 42 – Hai cực thế giới (1)
      Chương 43 – Hai cực thế giới (2)
      Chương 44 – Hai cực thế giới (3)
      Vĩ Thanh – Hai đoạn nhân sinh (1)
      Vĩ Thanh – Hai đoạn nhân sinh (2)

      [​IMG]
      Phần hạ: Cớ gì bắt đầu lại từ đầu

      Tiết tử phần hạ
      Chương 1 – Lời tạm biệt còn nợ (1)
      Chương 2 – Lời tạm biệt còn nợ (2)
      Chương 3 – Lời tạm biệt còn nợ (3)
      Chương 4 – Người bên ngoài giấc mộng xưa (1)
      Chương 5 – Người bên ngoài giấc mộng xưa (2)
      Chương 6 – Người bên ngoài giấc mộng xưa (3)
      Chương 7 – Cớ gì bắt đầu lại từ đầu (1)
      Chương 8 – Cớ gì bắt đầu lại từ đầu (2)
      Chương 9 – Độ dài của thời gian (1)
      Chương 10 – Độ dài của thời gian (2)
      Chương 11 – Độ dài của thời gian (3)
      Chương 12 – Điểm cuối thời gian (1)
      Chương 13 – Điểm cuối thời gian (2)
      Chương 14 – Nhịp đập nối liền (1)
      Chương 15 – Nhịp đập nối liền (2)
      Chương 16 – Nhịp đập nối liền (3)
      Chương 17 – Right here waiting for you (1)
      Chương 18 – Right here waiting for you (2)
      Chương 19 – Right here waiting for you (3)
      Vĩ thanh phần hạ - Tình đời (1)
      Vĩ thanh phần hạ - Tình đời (2)

      [END]
      [​IMG]
      Last edited: 18/11/15
      Phong Vũ Yên, yellowmice, midnight22 others thích bài này.

    2. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Đọc tên truyện này làm mình liên tưởng đến tên truyện mà mình đọc đó là 35 mm , 35 mm là kích thước của cuộn phim, vậy 1cm này là đại biểu cho điều gì, tò mò chết được. Hố của bạn đào từ bây giờ, bà con đợi đến đầu tháng 11 mới được nhảy, chờ đợi suốt ruột quá nàng ơi. Ủng hộ hố mới này của nàng. Thanks.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      truyện hay quá ủng hộ bạn..........:yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      xin 1 chân lót dép ngồi hóng:yoyo4::yoyo4::yoyo4::yoyo4:

    4. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Nhá hàng Tiết tử :yoyo60:
      Chương 1 được post sau 2 tuần nữa, rồi đều 2 chương/tuần [hope so..] :yoyo19:
      @Phamthanhhuong 1cm này là 1cm tia nắng, ám chỉ ánh sáng mỏng manh ^^

      Phần thượng: Từng khoảnh khắc bên nhau

      Tiết tử


      Ngày đó,bé lượn quanh trong thư phòng của ông nội.

      Buổi sáng thức dậy bị đau họng, cảm thấy đầu choáng choáng. Bé quen trong nhà bình thường vào ban ngày có ai, nhất là lúc nghỉ hè và nghỉ đông, quen tự lực cánh sinh giải quyết mọi vấn đề.

      Vấn đề tại là bé cảm thấy mình bị bệnh, cần uống thuốc.

      Nhưng lâu rồi bị bệnh, quên mất hòm thuốc để ở đâu.

      Sau khi lục lọi bảy tám ngăn kéo, bé rốt cục tìm được hòm thuốc.

      Thuốc hạ sốt hai viên, thuốc cảm hai viên, có nên uống thêm viên Ngưu Hoàng[1] giải nhiệt nhỉ? Hình như năm ngoái bị sốt, mẹ cho mình uống qua lần, thế uống viên vậy.

      Bébóc thuốc khỏi vỉ thiếc, định rót sẵn nước, chợt nghe tiếng chuông cửa.

      Bé đặt thuốc giấy ăn, chạy đến cửa, nhón chân nhìn vào mắt mèo.

      Nắng hè xuyên qua kính hành lang, rọi xuống hàng hiên, cơ hồ chiếu sáng từng góc, lưu lại bóng. Và trong ánh nắng chói chang đó, bé thấy Quý Thành Dương.

      Sau này mới , ra đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau.

      Còn lúc này, trong mắt bé chỉ là người xa lạ chưa từng gặp qua. Kỷ Ức nhìn qua mắt mèo, thấy được trai tuổi còn trẻ, cao, gầy, cúi đầu rút thuốc lá, mặc quân trang như mấy học trò của ông nội, chỉ mặc quần thể dục ngắn màu đen và áo trắng ngắn tay....

      Vì cúi đầu, tóc ngắn hơi tản xuống, che đôi mắt của .

      lên tiếng, giống như xem pha quay chậm phim, nhìn tay chống tường trắng, gạt tàn thuốc tay vào thùng rác kim loại hành lang. Thú vị nhất là, đè tắt lửa đầu thuốc lá, còn cố ý lấy điếu thuốc tay lau điểm màu xám kia, sau đó mới vứt đầu lọc vào.

      ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng ràng nhìn lại, dường như vì bên trong cánh cửa có thanh mà hơi nhíu mi.

      Sau đó, chuông cửa bị ấn vang.

      Bé rốt cục nhớ ra mình vốn đến mở cửa, liền cách cửa hỏi: "Xin hỏi là ai?"

      Khu nhà ở này nằm trong đại viện, muốn vào ít nhất phải qua hai cổng gác của binh lính, tòa nhà này lại có mật mã, căn bản có người ngoài vào. Khu nhà bốn tầng, mỗi tầng mỗi hộ đều quen đến quen hơn được nữa, nhưng người này xa lạ, hẳn là trai nhà nào đó ở bên ngoài học?

      "Kỷ Ức, là Quý Thành Dương."

      Giọng lạnh lạnh, lại rất ôn hòa, thông báo thân phận của .

      Quý Thành Dương a....... Bé nhớ ra, là người nhà của ông nội Quý, là chú tiểu Quý được dặn đưa mình đến buổi diễn báo cáo.

      Là chú út của Quý Noãn Noãn.

      Đó là cái tên xuất với tần suất cao. Đây là người Mỹ học, nước Mỹ chủ nghĩa đế quốc gì đó.... thường xuyên bị ông nội nhắc tới. Bé vẫn nhớ lúc mới mấy tuổi, mặc đôi giày da màu hồng còn bị ông nội đùa là "Giày da vang cạc cạc, chủ nghĩa tư bản tư tưởng thối", nên chú út Quý gia đến nước tư bản học đại học luôn bị ông nội nhắc, gì mà trong nước nhiều đại học như vậy, ở trong nước học, vì nước cống hiến, nên ra nước ngoài học......

      Bất quá, hình như bây giờ đỡ hơn, ít nhắc rồi.

      Kỷ Ức mở cửa, ngửa đầu nhìn người giây trước vẫn còn sốt ruột, kêu tiếng chú tiểu Quý, rồi mở tủ giày tìm dép cho , đợi khách vào cửa, bản thân chạy tới phòng bếp rửa tay.

      Quý Thành Dương đổi dép vào cửa, liền thấy cầm bình nước trong suốt màu lục, rót nước vào ly thủy tinh, sau đó nhíu mày, lúc uống năm viên thuốc.

      Đắng quá.

      Bé uống vài ngụm nước, rốt cục nuốt xuống viên Ngưu Hoàng lớn nhất kia, trong miệng tràn đầy vị đắng sót lại của những viên thuốc. Bé muốn chuyện, lại vì đắng mà nhíu mày, uống thêm nước, sau đó liền thấy chú tiểu Quý đến trước mặt mình, nửa ngồi xuống.

      đặt tầm mắt ngang với , tận lực nhu hòa : " ăn cái gì?"

      "Thuốc." Bé giọng , sau đó sờ sờ trán mình, "Cháu phát sốt, cổ họng cũng đau."

      bé thử nuốt nước miếng, đau quá.

      Đôi mắt đen của lóe qua chút kinh ngạc: "Sao lại uống nhiều vậy?"

      "Uống ít có tác dụng," bé dùng lý luận rất thông thạo với , "Cháu rất hay sốt, trước khi uống nửa viên là khỏe rồi, sau phải viên, bây giờ nhất định phải hai viên."

      nhíu mày, vươn tay ra áp lên trán bé: "Chưa đo nhiệt độ sao?"

      Mang theo mùi thuốc lá nhè , lòng bàn tay còn hơi lạnh.

      Bé ngoan ngoãn đứng yên, cảm thấy kỳ quái khi nhiệt độ cơ thể ở mùa hạ mà còn thấp như vậy: " có...... nhiệt kế."

      Nhiệt kế bị chính mình đánh rơi vỡ mất, bé dám với ông nội...... Lúc ấy còn đặc biệt ngốc, lấy tay nhặt những viên châu ngân sắc, quơ hoài cũng nắm được, bèn lấy giấy ăn lau khô. Hôm sau Triệu Tiểu Dĩnh ngồi cùng bàn nhắc đến, bạn ấy còn hù dọa bảo mấy thứ đó có độc..... May mà lau xong lập tức ăn gì cả.

      Bé còn cảm thấy may mắn mình vì nhiệt kế mà trúng độc, người trước mặt đứng dậy, nhanh chóng quăng lại câu về lầu lấy nhiệt kế, dặn bé đừng uống thuốc nữa. Chưa đầy ba phút sau, chú tiểu Quý mượn cây nhiệt kế đem xuống, bảo bé ngồi sô pha, đưa nhiệt kế tới miệng: "Nào, mở miệng ra."

      bé ngậm lấy nhiệt kế, mới nhớ ra, giọng nhắc: "Ở bệnh viện phải đều dùng cồn lau sạch trước sao ạ....."

      Bé còn chưa lầm bầm xong, nhiệt kế trong miệng lập tức bị rút ra, bé giật mình nhìn . khuôn mặt nghiêng trắng nõn của , ràng có chút ảo não, dùng giấy ăn lau sạch nhiệt kế, lại đưa cho bé: "Kẹp vào dưới cánh tay ." Bé ừ, sớm học được cách quan sát sắc mặt người lớn, phát chú tiểu Quý phạm sai lầm..... vẫn nên vạch trần hơn.

      Bất quá..... Vừa rồi ngậm nhiệt kế, bệnh nặng hơn chứ?

      Kỷ Ức kẹp nhiệt kế dưới nách, cầm điều khiển tivi, bắt đầu tìm phim xem.

      Đúng lúc chiếu Slamdunk.

      Bất quá..... bé lặng lẽ liếc qua Quý Thành Dương, để khách ngồi xem hoạt hình cùng mình có vẻ ổn lắm? Vì thế bé nghiêm trang chuyển kênh, lòng rối rắm dừng ở kênh tin tức, trong đầu vẫn nghĩ về Rukawa Kaede và Sakugari Hanamichi..... Nhưng hiển nhiên là Quý Thành Dương cần xem mấy thứ này, vừa rồi lấy nhiệt kế còn cầm theo quyển sách xuống, mở ra tùy tiện lật xem, dường như rất kiên nhẫn ở cạnh đứa trẻ như bé.

      Kỷ Ức suy nghĩ lát, lại im lặng chuyển lại kênh có Slamdunk.

      Ngày đó, lái xe đưa bé McDonald ở ngoài cổng trước.

      Đây là tiệm thức ăn nhanh đầu tiên lớn nhất ở Bắc Kinh, mới khai trương lâu, rất nhiều bạn học tới ăn qua, tuy đa số đều mùi vị chẳng ra sao. Bé nhớ Quý Noãn Noãn từng oán giận, ngon như ở nước ngoài, đáng thương bé, chỉ có thể được chia sẻ kinh nghiệm ăn ngon hay dở, ai có thời gian dẫn bé đến ăn lần.

      Do ở nhà uống thuốc và đo nhiệt độ, để lỡ ít thời gian, Quý Thành Dương đành mua khoai chiên và hamburger lên xe, vừa lái xe vừa nhìn bé ăn.

      Hôm đó ra là buổi diễn báo cáo của đoàn văn công, bé tham gia tiết mục cho vui thôi, hoặc là, để các cụ đeo công huân ngồi dưới đài nhìn mấy cháu nhà mình, vui vẻ chút. Bởi vì Kỷ gia ai cũng bận, nên lâm thời nhờ con của bạn cũ - Quý Thành Dương nhàn rỗi ở nhà trong lúc chờ chuẩn bị ra nước ngoài tiếp tục học chuyên sâu, giúp đỡ đưa bé đến buổi diễn.

      "Đừng khẩn trương." Quý Thành Dương ngồi xổm xuống, khẽ với bé.

      xong, tay vỗ lưng bé.

      nam nhân hai mươi tuổi đầu như , hề có kinh nghiệm dỗ trẻ con.

      Đây phải lần đầu tiên bé biểu diễn, nhưng là lần đầu tiên có "người nhà" theo cùng, vốn hồi hộp, lại vì ba chữ nhàng kia mà căng thẳng. Thậm chí khi đứng ở sau bức màn đỏ thẫm sân khấu, tim bắt đầu đập mạnh nhìn nữa.

      Đương nhiên, bé mắc lỗi.

      Đây là điệu múa của người Tạng, bé và bé trai khác cùng biểu diễn, vì sốt, đầu choáng váng mơ màng, vừa ngả người ra sau, đồ trang sức tóc trượt xuống, lạch cạch rơi sân khấu. Tình huống này bé chưa từng gặp qua, nhất thời đầu óc trống rỗng, chỉ theo bản năng xoay người, nhặt trang sức, sau đó ngẩng đầu.

      Nhát mắt, hoàn toàn ngây ngốc.

      Sân khấu có đèn pha, nhìn mặt người dưới đài, trong bóng tối chỉ thấy được biển người.

      luống cuống, chân cũng run rồi, trong lòng chỉ có ý niệm, đó là bao giờ nhảy múa nữa. Cuối cùng, bé xoay người chạy khỏi sân khâu, tiết mục còn hơn mười giây mới kết thúc, chỉ còn bé trai mình đứng ngây ra sân khấu........

      lâu về sau, người ta nhắc tới bé Kỷ gia, vẫn còn tới chuyện này.

      Hơn nửa là cười cười sao cả, bé ngượng ngùng, có lẽ là sợ hãi.

      Đêm đó, Quý Thành Dương cũng cảm thấy bé sợ, nghĩ ra cách gì để an ủi, lại lái xe đưa bé tới Mcdonald sắp đóng cửa, xuống xe mua cho bé ly kem vị dâu tây. Khi trở lại xe, lấy giấy ăn bọc kỹ ly nhựa, đưa cho bé: " sao, lần sau có kinh nghiệm."

      Kỷ Ức nhận ly kem, mở ra ăn, ngon .

      Bé lập tức cảm thấy chú tiểu Quý thích cười, ít này cũng ân cần.

      "Cháu nghĩ.... có lần sau đâu....." Bé ăn kem, muốn mình muốn nhảy nữa, nhưng dám ra, tiếp tục múc từng muỗng kem.

      "Cháu nhảy rất tốt, vừa rồi chú ở dưới sân khấu, nghe rất nhiều người khen cháu."

      bé ngậm chiếc muỗng nhựa, trong nháy mắt, lông mi hơi run rẩy, bỗng nhiên giọng hỏi Quý Thành Dương: "Chú tiểu Quý..... Chú an ủi cháu sao?"

      ngậm thuốc lá, còn chưa kịp châm, như có như ừm: "Còn muốn ăn gì ?"

      Kỷ Ức lắc đầu, cười đến mắt cong cong, tiếp tục ăn kem. Ăn nửa lại nhớ ra, nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy cổ họng đau tới mức như còn là của mình: "Cháu bệnh, hình như được ăn kem đâu?"

      nhìn kem trong tay bé lúc, rốt cục khóe miệng khẽ nhếch, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.

      Trong ngày phạm vào hai sai lầm cấp thấp, khó tin .

      Từ chiều đến tối, tươi cười của cuối cùng nhu hòa hơn, sau đó, nhanh chóng xuống xe mua cho bé sữa nóng.

      Đèn đường nối đèn đường, màu vàng ấm áp nhàn nhạt. trễ quá rồi, hai cửa cho xe vào đóng cửa, chỉ có thể vào từ cửa lớn. Trong lúc binh sĩ đeo súng nhảy xuống từ đài canh gác, kiểm tra giấy ra vào của xe, phát ngủ, trong lòng còn ôm bịch sữa chưa uống hết, miệng túi được cột lại, dường như để tránh đổ sữa.....

      cẩn thận.

      Binh lính cúi chào, cho phép qua.

      vươn tay sờ trán bé, sốt cao rồi.

      Cho nên...... Lần đầu tiên dẫn bé ra ngoài, khiến cho bé sốt cao rồi?


      [1] Ngưu Hoàng: thuốc đông y.

    5. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      thích truyện của tác giả này, nhàng ấm áp, đọc vào mùa đông là chuẩn luôn:ex10::ex10:, cảm ơn editor :063::063:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :