Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Tỏ tình hả , chắc chịu nhỉ:yoyo42::yoyo42::yoyo42:, tuần sau cơ hic hic
      Thanks @lamkhongngannguyet :yoyo45::yoyo45:

    2. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      To tinh bi h chac la that bai roi! Toi nghiep KU
      Thank lamkhongngannguyet

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hic............cái kiểu này chắc tỏ tình bị từ chối rùi...........khổ thân KU.........thui chờ e nhớn vậy
      thank nàng

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Cảm ơn c vì edit :x
      Tỏ tình :x
      Dù có thất bại vẫn cứ dũng cảm ra :x

    5. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 15 - Đêm ở Wellington (2)

      Tuy lúc máy bay đáp xuống cũng thấy biển, nhưng khác với bây giờ.

      Lúc này, và biển là mặt đối mặt.

      nhìn biển, biển cũng thấy , nhìn nhau, cùng làm quen.

      Kỷ Ức vui vẻ chạy đến gần, gần hơn nữa, muốn cứ thế chạy đến chỗ biển lớn, chợt nghe tiếng gọi tên mình từ phía sau, xoay người, biết muốn gì với mình.

      Dưới ánh trăng, Quý Thành Dương đến gần : "Đứng đây ngắm được rồi, đừng xuống biển."

      Áo dài tay của khoác người Kỷ Ức, bây giờ mặc áo ngắn tay, có thể thấy dấu phơi nắng bên sườn tay . Hẳn là phơi nắng ở chiến trường? đoán, quay đầu tiếp tục nhìn biển nước bao la kia, vẫn có chút cam lòng, nhưng do dự cân nhắc, lời nhất định là đúng rồi.

      Trong khi suy nghĩ, đột nhiên có sóng ùa tới, chợt bị bế bổng lên.

      Nước bên dưới lập tức tràn qua, làm ướt đôi giày của , lại bị dính nước biển.

      theo bản năng ôm lấy cổ , ở phía sau cổ , dùng tay phải nắm chặt cổ tay trái của mình.

      Sao lại gần sát thế này a.

      Khuôn mặt ấy, ở ngay trước mắt, vẫn bị tóc che bớt, đáy lòng chợt xúc động, muốn vươn tay giúp vén lại. Nhưng là quá căng thẳng, chỉ có thể tiếp tục nắm chặt cổ tay mình, giả vờ thản nhiên, giả vờ chẳng định làm gì cả.

      "Nước biển buổi tối rất lạnh," Khi chuyện, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở, " tốt cho sức khỏe của em."

      Đôi mắt của luôn đẹp như thế, rực rỡ như ánh dương núi tuyết, khiến dám nhìn thẳng.

      Lần này trở về, dường như đeo kính thường xuyên hơn. Trong ký ức của , nếu tháo chiếc kính nửa gọng màu vàng ấy ra, càng đẹp hơn nữa.......

      cố lấy dũng khí, lần đầu tiên thuận theo tâm tư của mình, nghiêm túc nhìn vào mắt .

      Sau đó, buông đôi tay ôm cổ , cầm kính của , thay gỡ xuống.

      cười.

      Kỷ Ức lại nhìn . Quả nhiên, kính mắt che phần khuôn mặt , như chiếc mặt nạ cố ý làm ra.

      Như thế này, mới là đẹp nhất.

      suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghĩ đến, mình bị ôm, giống động tác thân mật của Noãn Noãn và bạn trai. Đôi khi bất cẩn, hay thấy hai người ôm nhau, giọng trò chuyện, sau đó Tiêu Tuấn rất tự nhiên vuốt ve vài chỗ.... ví dụ như ngực.

      Quý Thành Dương vốn muốn vài câu vui đùa, bỗng nhiên ngừng lại, cảm giác được khuôn ngực mềm mại của dán người mình, theo nhịp thở hồi hộp mà phập phồng. ngây ra trong chớp mắt, lui về sau hai bước, định buông xuống, lại phát ôm cổ mình.

      "Từ chiều đến giờ em vẫn nghe bài hát, sau đó liền xuất , rất trùng hợp." Mặt gần như đỏ bừng, cứ thế thình lình ra lời trong lòng mình, "Là bài Hốt nhiên chi gian của Mạc Văn Úy, lời hát... viết rất hay."

      có thể nghe hiểu ? Nếu từng nghe qua bài này hẳn hiểu được?

      Chỉ số thông minh của cao vậy, ám chỉ thế này là rất đơn giản nha.........

      Cho dù thời gian ngừng lại, cho dù sinh mệnh như bụi trần.... Chúng ta trái lại càng tin tưởng vào tình .

      Đây là lời tỏ tình đầu tiên suốt mười lăm năm cuộc đời của Kỷ Ức. Thậm chí khi những lời này, trong đầu nghĩ đến rất nhiều người, có cả Noãn Noãn, dám tưởng tượng nếu Noãn Noãn và mẹ ấy nghe được những lời này của mình, có bị hù chết . Trước mặt là chú út của bạn tốt nhất của mình, so với việc thích tên côn đồ như Tiêu Tuấn và Phó Tiểu Ninh còn đáng sợ hơn.

      nhìn vào mắt , bất tri bất giác nín thở.

      Quý Thành Dương ôm , lại lùi về sau bước, tránh sóng biển ngừng ập lên bờ cát.

      "Đây là bài hát làm để kỷ niệm động đất ở Đài Loan." đột nhiên , "Đối mặt với thiên tai nhân họa, sinh mệnh vô cùng yếu tớ, trong lúc bất chợt, trời đất u ám, thế giới trước mắt đột nhiên biến mất, sụp đổ....."

      Nên mới phải quý trọng tình cảm bên cạnh mình. Nhưng câu cuối này với .

      Kỷ Ức mất mát nhìn , vô cùng bất ngờ vì bối cảnh của bài : "Đây là bài hát công ích sao?"

      ra bài hát công ích cũng miêu tả những tình bé vụn vặt, phải bài nào cũng là tình rộng lớn gì đó.

      "Phải, mà cũng phải." , "Nào, giúp đeo kính lại, chúng ta về thôi."

      nghe hiểu? Kỷ Ức tự an ủi mình, cẩn thận giúp đeo lại "mặt nạ" kia.

      Quý Thành Dương rốt cuộc thả xuống.

      trở về phòng khách sạn, bạn cùng phòng tắm rửa xong, nằm giường gọi điện cho người nhà, thấy vào liền cười cười, hơn nữa là kiểu cười vô cùng quỷ dị: " chơi với ai nha?" Kỷ Ức thuộc loại có tật giật mình, lại bị chuyện vừa xảy ra khiến cho tâm thần yên, cầm quần áo bỏ chạy vào phòng tắm.

      Khi tóc mới khô nửa, bạn cùng phòng ăn mặc chỉnh tề, đặc biệt phấn khởi giúp nhanh chóng chọn cái váy xinh đẹp, mấy thanh niên văn nghệ sĩ cùng đoàn giao lưu, hôm nay bao hết quán bar khách sạn, muốn có buổi giao lưu thoải mái với mọi người. Kỷ Ức vẫn nghĩ về Quý Thành Dương, quá để tâm việc này, cầm lấy váy mặc vào, nghĩ đây giống như tiệc mừng công truyền thống như ở trong nước, có mấy thầy giáo vài câu làm khí sinh động, sau đó mọi người cùng chơi lát là xong.

      ngờ xuống dưới lầu, lại là cảnh tượng rất khác.

      Dưới ngọn đèn ấm áp mờ nhạt, đa số là những người vừa quen biết lúc này, cầm ly rượu hoặc thức uống, đứng hoặc ngồi tán gẫu.

      ngồi cạnh mấy người bạn học, tẫn trách giúp các bạn phiên dịch, ra phần lớn thời gian mọi người trao đổi đều có vấn đề gì, chỉ là thỉnh thoảng chuyện cao hứng, từ đủ diễn đạt, có người kéo tay Kỷ Ức, giọng hỏi nên thế nào.

      Vẫn có nhạc, vẫn có người đàn dương cầm, còn có người biểu diễn lúc sáng kéo violin.

      ngồi hồi liền cảm thấy bụng hơi khó chịu, mơ hồ có linh cảm xấu.

      "Dương!" Đột nhiên có giọng gọi ra tên này.

      Kỷ Ức theo phản xạ ngẩng đầu, thấy mấy người nam lẫn nữ đều vô cùng phấn khởi nâng ly với người vừa vào, chào mừng nhiệt tình như thế khiến mọi người dồn chú ý qua bên đó. Là , chỉ có . Những người này khi thấy , biểu giống như ba thanh niên tình cờ gặp đường núi năm ấy, khác chút nào.

      Nếu là mình, nhất định bị những ánh mắt nhiệt tình ấy dạy hư, xem như đương nhiên mà kiêu ngạo.

      Mấy bạn học của Kỷ Ức đều cực kỳ hâm mộ giọng : "Quả nhiên là học sinh nổi tiếng của trường phụ trung chúng ta, những người đó, chắc là quen nhau trong những cuộc thi ngày trước nhỉ?" Hồi tối Kỷ Ức lén chuồn ra cùng , nghe buổi giới thiệu vô cùng tỉ mỉ của thầy giáo về Quý Thành Dương, nên chỉ ậm ừ hai tiếng.

      xuất , Kỷ Ức tự tìm cho mình vài cái cớ, ở lại ngây ngốc thêm tiếng.

      Trời khuya dần, đèn và nhạc cũng vì trời tối mà chuyển thành những bài nhạc dance mạnh mẽ, tựa như mộng ảo, hoa lệ xa hoa. Quý Thành Dương có vẻ thích bị người ta kéo lên sàn khiêu vũ, an vị chiếc ghế trống, ngồi cùng với những người bạn tốt tri ngày xưa.

      nhạc rất ồn ào, kích thích máu trong cơ thể lưu động.

      Kỷ Ức nhìn lâu, rốt cuộc ma xui quỷ khiến tách khỏi bạn học của mình, qua. dừng bước ở sau lưng Quý Thành Dương, nhìn tay gác mép quầy bar, tầm mắt di chuyển dọc theo cánh tay đến ngón tay tùy ý gõ nhịp. Sau đó chậm rãi vươn tay, dùng ngón trỏ khẽ chạm vào mu bàn tay của .

      Quý Thành Dương quay đầu lại.

      giây này, thấy bé hoàn toàn khác với lúc trước, trong tiếng nhạc xập xình, bé mặc váy màu lam nhạt có thắt nơ, cứ thế đứng đó, tay trái khẩn trương nắm lấy tay phải.

      Dưới ngọn đèn rực rỡ nhấp nháy, khiến đôi mắt của càng sáng, băn khăn, yên, còn có chút chờ mong. Ở tuổi mười lăm lẻ chín tháng, ấy rốt cuộc có hiểu bản thân chờ mong điều gì ?

      Giây phút ấy, nhạc ngờ lại đúng lúc chuyển sang điệu êm dịu. Bước chuyển đúng lúc giữa khúc nhạc sôi động, cho những đôi nam nữ trẻ vừa rồi còn đối mặt nhảy sôi nổi có cơ hội lặng lẽ đến gần nhau.

      Loại thời điểm này, xung quanh tất cả đều nhàng trở nên mờ ám.

      "Còn chưa ngủ?"

      Kỷ Ức bị giật mình, Quý Thành Dương dời tầm mắt, nhìn sàn nhảy : " trễ lắm rồi, có chuyện gì để ngày mai sau." đột nhiên được lời nào, giống như lúc nãy bờ cát, chỉ có thể đưa ra lời giải thích vô ích: "Em định về, thấy đến, nên nghĩ đến đây chúc ngủ ngon."

      " biết," Giọng của Quý Thành Dương có chút ôn nhu hiếm thấy, "Mau trở về ."

      Lòng Kỷ Ức trĩu nặng: "Ngủ ngon."

      "Ngủ ngon."

      Vì sao lại muốn liều lĩnh với mình thích , rồi sau đó sao?

      Nếu cự tuyệt nên làm gì, nếu.... cự tuyệt? cảm thấy tim đập bình bịch muốn nổ tung luôn, trong điệu nhạc dần trở nên sôi động, khỏi cửa thủy tinh, giờ mới phát váy ẩm ướt.

      Tiêu rồi.

      dùng tay lặng lẽ sờ, xác nhận suy nghĩ của mình, có chút lúng túng lui ra sau hai bước, dựa vào tường.

      Nếu lên lầu sớm hơn tốt rồi, bây giờ phải làm sao đây, có rất nhiều bạn học bên trong, tìm ai lấy quần áo hộ đây? đánh giá xung quanh, người ra vào tấp nập, nhưng có bạn học của , những người thích chơi về ngủ từ sớm, người thích vẫn còn vui vẻ sàn nhảy.

      Hay là, bắt đầu nghĩ, đến toilet rửa váy.

      Dù váy ướt còn đỡ hơn thế này cả ngàn lần.

      Suy nghĩ trăm bề, giờ mới đề ra được chút hướng giải quyết.

      vừa định thừa dịp xung quanh vắng vẻ trong chốc lát mà chạy đến toilet, lại thấy Quý Thành Dương ra. nhìn thoáng qua hướng thang máy, sau đó nhìn về phía này, dường như tìm . Kỷ Ức sợ nhìn thấy vết đỏ váy, khẩn trương dùng khuôn mặt sắp khóc khó khăn cười hỏi: " ra ngoài hút thuốc sao?"

      Quý Thành Dương chăm chú nhìn : "Sao còn chưa về?"

      "Em đợi bạn học cùng về." lùi ra sau bước , ra cái cớ khập khiễng giải thích nguyên nhân mình chưa .

      nhìn động tác kỳ lạ của , tin lắm.

      Ánh mắt của nhìn quanh, ngừng né tránh tầm mắt của .

      Rốt cuộc, mấy người bạn học cùng dàn nhạc cũng đến, thấy và Quý Thành Dương liền cười chào hỏi: " phải cậu về ngủ sao? Còn chưa à? Muốn về chung ?"

      " cần đâu, mình còn muốn chơi chút nữa." căn bản dám di chuyển trước mặt , trơ mắt nhìn nhóm cứu tinh rời .

      Quý Thành Dương nghe những lời trước sau khác biệt đó, lại cẩn thận quan sát động tác của , tránh né mình, tay khẽ nắm váy, rốt cuộc đoán được chuyện gì. Vì thế gì, cởi áo khoác, thuận tay cột eo , cứ thế ôm bế lên.

      "Nơi này núi nằm ven biển, nhớ có núi Victoria, nơi đó có thể thấy toàn cảnh đêm ở Wellington," Quý Thành Dương về phía thang máy, nhưng đến cửa thang máy cũng ngừng lại, dùng khuỷu tay mở cửa thang bộ bên cạnh, "Trước khi rời khỏi có thể tranh thủ buổi tối đến đấy xem thử." Có lẽ là sợ xấu hổ, bắt đầu những chuyện liên quan.

      "Núi Victoria?"

      trả lời: "Nơi đó rất đẹp, có bộ điện ảnh dựa tiểu thuyết quay ngoại cảnh ở đấy."

      "Là phim gì?"

      "The Lord of the Rings," , "Chúa tể của những chiếc nhẫn."

      "Phim có hay ?"

      "Còn chưa chiếu phim, hẳn là sang năm công chiếu ở Bắc Kinh."

      im lặng ghi nhớ.

      Trong thang bộ trước sau đều có ai, rất yên tĩnh.

      Ngay cả tiếng bước chân của cũng rất ràng.

      ra quan tâm tiểu thuyết gì đó, hay ngoại cảnh phim gì. Đối với , cảnh sắc đẹp nhất, hoàn mỹ nhất của cả Wellington, là ở ngay đây, cầu thang bộ chỉ có mình và . Quý Thành Dương ôm Kỷ Ức vừa lên vừa , sắp thành hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp luôn rồi.

      Kỷ Ức lặng lẽ ôm cổ , chôn cả khuôn mặt xương quai xanh của .

      Nếu ngại, cứ thế giả ngốc cũng tốt........

      Đêm đó nhắc đến Chúa tể của những chiếc nhẫn, phần còn chưa công chiếu toàn cầu, sau này liên tiếp ba phần đều trở thành phim kinh điển khó có thể vượt qua. bộ tiểu thuyết của ở nửa thế kỷ sau đó, được nước Mỹ đầu tư, ở cố hương New Zealand của đạo diễn quay ngoại cảnh, khi công chiếu tác giả rời xa nhân thế vài chục năm, sức sống của văn học dài hơn con người rất nhiều.

      Giống như truyện cổ Grimm, như tứ đại danh tác[1], như.... Chúa tể những chiếc nhẫn mà nhắc đến.

      Vì Quý Thành Dương từng nhắc đến bộ tiểu thuyết này, sau đó đặc biệt mua bản dịch, thậm chí còn đọc nguyên bản, ngay cả cuộc đời của tác giả cũng nghiêm túc tìm hiểu qua, khi phát J.R.R. Tolkien cũng học triết, lập tức liên tưởng đến Quý Thành Dương.

      Cảm xúc thích lúc ban đầu này, hề có chút chiếm giữ nào. Thích người vĩ đại, lực hấp dẫn là thể tưởng tượng được, muốn đọc quyển sách từng đọc, con đường từng , ăn những thứ ăn từng ăn.

      Muốn trở thành người giống như vậy.

      [1] tứ đại danh tác: bốn tác phẩm nổi tiếng của Trung Quốc, gồm: Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử Truyền, Tây Du Ký, Hồng Lâu Mộng.
      chau007153, Phamthanhhuong, KisaragiYue7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :