Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Hay ứ chịu đk...... bé của mình chứ

    2. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 29 - Điều giấu ở sâu tận trong tim (1)

      Từ khi tròn mười sáu tuổi, vì liên tiếp xảy ra nhiều việc, nên vẫn chưa có thời gian làm chứng minh thư, đến lúc sắp báo danh thi đại học mới nhớ ra. Báo danh thi đại học hẳn là làm kịp, nhưng báo danh thi vào ngành ngôn ngữ thiểu số của Bắc đại lấy chứng minh thư kịp, rất bất đắc dĩ, chỉ có thể về nhà ông nội lấy hộ khẩu.

      Từ sau khi xảy ra những chuyện kia, rất ít khi về nhà.

      Quý Thành Dương dường như hiểu suy nghĩ của , buổi tối thứ sáu tự mình đưa về viện, chẳng qua vì tị hiềm, cũng trở về nhà chuyến thăm trai chị dâu và Noãn Noãn. Hai người hẹn trước rồi, hai tiếng sau, lúc tám giờ gặp ở vườn trường tiểu học cũ, Kỷ Ức theo giờ hẹn ra, vừa lúc thấy Noãn Noãn lưu luyến rời kéo tay Quý Thành Dương cùng ra, vừa thấy bóng liền kêu: "Tây Tây."

      Kỷ Ức quay đầu, mặt giả vờ ngạc nhiên.

      " bao lâu cậu gặp chú út rồi?" Noãn Noãn cười cong ánh mắt, "Nhanh tới trò chuyện nào."

      "....... Chú tiểu Quý," Kỷ Ức có chút bối rối, "Gần đây chú rất bận ạ?"

      Quý Thành Dương bình thản nhìn : "Có hơi bận, hai người đều sắp thi đại học rồi, phải tranh thủ thời gian ôn tập nhiều chút." nghiêm túc hai ba câu, hơn nửa là với Noãn Noãn, cuối cùng Noãn Noãn chống đỡ nổi, đẩy Quý Thành Dương : "Chú nhanh , nhanh , cho chú chuyện với Tây Tây, sao lại thành hội phê bình cháu rồi hả?"

      Kỷ Ức nhịn được cười.

      Nhìn lấy chìa khóa của chiếc xe màu đen, trong bóng đêm vang lên tiếng mở khóa. Sau đó, lên xe, ung dung rời .

      Noãn Noãn biết Kỷ Ức thường ở lại nhà ông nội, nhìn đồng hồ tám giờ hơn, giục trở về trường: "Trời tối rồi, tối mai mình tìm cậu sau, kể tình hình báo danh ngành ngôn ngữ thiểu số, giờ về trường nhanh ."

      Kỷ Ức gật đầu, đeo túi sách vào màn đên, cũng coi như thoát thân.

      có chút chột dạ, lát quay đầu lại nhìn Noãn Noãn, xác nhận ấy vào trong mới vào vườn hoa ở cạnh toà nhà. Buổi tối qua nơi này nhất định bị ai nhìn thấy, qua mấy ngã rẽ, chính là trường mầm non cũ. Bên cạnh trường mầm non chính là trường tiểu học từng học.

      Quý Thành Dương dừng xe ở trạm xe cũ, bản thân bộ đến, đúng lúc vừa băng qua vườn hoa.

      con đường xi-măng người, chỉ có ánh đèn đường, hai người về phía đối phương, cùng dừng lại ở trước cổng sắt của trường tiểu học. biết vì sao, lại bước thêm bước tới, giống như bước gần hơn đến giấc mơ mình khao khát mà thể thành.

      Là càng đến gần càng sợ hãi sao…..

      nhìn bóng dáng dưới ngọn đèn đường, nhìn người đàn ông được coi là thành đạt này, trong lòng chôn giấu tình cảm lưu luyến đơn thuần kia, thích cũng dám vọng tưởng chiếm giữ, bỗng nhiên rất sợ biết được.

      "Trường tiểu học còn ai nữa?" Quý Thành Dương vươn tay đẩy cánh cổng sắt kia.

      "Đúng a, nghe là phụ huynh nghĩ các giáo viên tốt, nên đưa học sinh ra ngoài, vì thế trường đóng cửa." Kỷ Ức nghe người trong nhà chuyện phiếm mới biết.

      Cổng trường chưa từng được khóa, bây giờ bỏ hoang cũng thế.

      Vườn trường cách kỳ lạ, bên tay trái là đường chạy 400m, bao quanh sân bóng rổ và bàn bóng bàn, xà ngang, ở giữa là sân thể dục , cột cờ trơ trọi đứng đó, tay phải là loạt cửa gỗ xanh biếc, chính là dãy phòng học.

      Phòng học rất .

      "Lúc còn ở trong viện, còn chưa mở trường tiểu học và sơ trung." Quý Thành Dương hồi tưởng, "Chắc là khi đó có ai có nhu cầu này, chỉ có nhà trẻ. Bây giờ đều đóng cửa, xem ra chỉ có những đứa trẻ sinh năm tám mươi mới được hưởng thụ phúc lợi này."

      nghĩ nghĩ, cảm thấy rất thú vị: "Vậy lúc bé học ở bên ngoài sao? tốt."

      "Với con trai tệ." Quý Thành Dương , "Có điều, bé vẫn hợp với môi trường đơn giản chút."

      Quý Thành Dương vừa vừa nhìn trường tiểu học từng học.

      Tường trường trước giờ đều đơn giản, chỉ cao cỡ người trưởng thành, song sắt dọc. Lúc trước khi ngang, tùy tiện liếc qua, có thể nhìn thấy đám trẻ con ở trong sân tập thể dục, sớm hơn nữa còn có thể nhìn thấy mấy chục đứa bé đứng trong sân thể dục, lớn tiếng hát Quốc ca.

      Khi đó, cảm thấy có gì khác biệt cả.

      Bây giờ ngẫm lại, có lẽ bên trong đám trẻ đó từng có Kỷ Ức, vóc dáng , nhất định đứng hàng đầu tiên.

      Kỷ Ức qua hàng cây bạch dương xanh lá, nhảy lên bậc thềm trước phòng học: "Trong trường mỗi khóa lớp, mỗi lớp có □ người, lúc cả trường chào cờ cũng đến sáu mươi người."

      Kỷ Ức tới phòng học thứ tư, phát cửa sổ phòng đều được dán giấy báo.

      đứng trước cửa phòng học, vuốt khe hở cửa, chỉ có gian phòng từng học có cái khe này. Tay chỉ nhàng lướt qua, bỗng nhiên nhớ tới khoảng thời gian lúc bé vô âu vô lo. Giống mẹ Noãn Noãn từng , lúc bé ông nội đưa đến tham gia kiểm tra để vào tiểu học, khi đó tuổi , rất khẩn trương, ngay cả hiệu trưởng hỏi thủ đô của Trung Quốc ở đâu, vẫn ngây ngốc đứng đó, hoàn toàn luống cuống đến mức não trống rỗng.

      May mắn, sau đó hiệu trưởng bị điệu múa Tân Cương của chinh phục, đồng ý cho nhập học. Lúc đó rất khờ, căn bản giống đám trẻ giờ, mới vài tuổi có thể lên mạng thông thạo. Ông nội còn cười ha hả sao sao, nhưng bây giờ...... Lúc nãy về nhà, ông nội ra vào hai lần, hề với lời nào.

      Mẹ Noãn Noãn bệnh nặng trận, người già rồi tính tình thay đổi.

      Nếu..... cảm tình giữa người và người có thể vĩnh vĩnh thay đổi, dừng ở thời điểm đẹp nhất tốt rồi.

      "Muốn vào trong?" Giọng của Quý Thành Dương ở đầu truyền xuống, kéo trở về thực tại.

      Mắt sáng rỡ nhìn , có chút chờ mong.

      Quý Thành Dương cúi đầu, từ trong túi quần rút ra bộ dao đa năng màu đỏ có chữ thập , đặt trong lòng bàn tay chậm rãi xoay chọn công cụ, xem chuyện cạy khóa cửa này còn hơn lông hồng. Kỷ Ức thở , khẩn trương nhìn xung quanh, sợ có xe tuần tra của binh lính trong viện nhìn thấy.

      dường như tìm được công cụ thích hợp, đâm công cụ màu bạc vào lỗ khóa.

      đến hai ba giây, có tiếng cách mở khóa vang lên....

      Quý Thành Dương thu dao lại, chậm rãi đẩy cửa ra.

      Kỷ Ức đứng trước thềm phòng học, nhìn cửa gỗ màu xanh đậm có khe hở kia, nhìn phòng học tối đen, chớp mắt giật mình ngây ra. Có tiếng vang lạch cạch, bên cạnh xuất đốm lửa, phập phồng ngón tay của Quý Thành Dương, chiếu sáng cả phòng học.

      "Nhanh tắt." Kỷ Ức kéo tay , giọng , "Xung quanh đều tối đen, bật lửa bị lính tuần tra nhìn thấy mất."

      Quý Thành Dương hiển nhiên biết tình huống nơi này mấy năm gần đây, rất nhanh chóng tắt bật lửa.

      Bật lửa có chút nóng, xoay xoay trong lòng bàn tay, rồi cất vào túi quần.

      vào trong, rất tối, bất đắc dĩ phải xé hai tờ báo.

      Chính là tùy tiện xé, quên mất nơi này đóng bụi hơn nửa năm. Quý Thành Dương bị sặc nhíu mày, kéo về bên cạnh mình, dùng tay che mặt . Mắt của Kỷ Ức còn lộ ra, chậm rãi nhìn bảng đen, nhìn phòng học, chỉ vào chỗ thứ hai hàng đầu tiên : "Lúc trước em ngồi ở đây," dường như có chút cam tâm thở dài, "Từ bé đến lớp lúc nào em cũng ngồi hàng đầu tiên."

      "Vì sao?" Nương theo ánh trăng, Quý Thành Dương quan sát tỉ mỉ cái bàn kia.

      "Bởi vì em lùn nhất......"

      Quý Thành Dương cười cười, có lẽ cảm thấy đáp án đó rất thú vị.

      Tất cả những chuyện liên quan đến , bây giờ được nghe kể, giống như lật album tuổi thơ của , có màu vàng xưa cũ, là loại màu sắc cũ kỹ của riêng năm tháng: "Em có album ảnh lúc bé ?"

      " có," Kỷ Ức giọng đáp, bước đến bục giảng, phát rãnh gỗ bảng đen còn phấn viết, "Hình như em chỉ có ảnh trăm ngày, với ảnh chụp mặc quân trang lúc còn rất bé."

      cầm phấn viết trong lớp tro bụi, chậm rãi viết nét bảng đen.

      Ở phía sau, đôi mắt của Quý Thành Dương lộ ra dưới vành nón, khóe mắt đôi mày lộ ra khí thế người nhàn rỗi chớ đến gần như bình thường. Trong bóng tối, dưới ánh trăng, như lặng lẽ vào màn đêm.

      nhìn Kỷ Ức viết nét đầu tiên.

      Kỷ Ức nhìn nét mình vô ý viết ra, chợt khẩn trương.

      Là thói quen.

      quen cầm bút, viết tên giấy, giống như thói quen bẩm sinh. Có khi mua bút nước với Noãn Noãn, theo thói quen định viết chữ "Quý" để thử ngòi bút, lần nào Noãn Noãn cũng cười quả nhiên là nàng lòng, viết họ "Kỷ" của bản thân, lại viết họ "Quý" của Quý Noãn Noãn.

      Chỉ có Kỷ Ức biết, bản thân viết là họ của .

      Phấn dừng bảng đen, dám tiếp tục.

      hốt hốt hoảng hoảng thả tay xuống. Ngàn vạn lần đừng nhìn thấy nét bút kia, ngàn vạn lần đừng thấy....... Nếu thấy rồi.........

      Ý niệm này vừa xuất lan khắp ngõ ngách trong đầu , tràn lan, siết chặt trái tim .

      Thấp thỏm lại mong chờ, hai cảm xúc xoắn xuýt, khiến lòng trở nên nặng nề. Nơi đó cất chứa quá nhiều tình cảm, cả nhịp đập cũng gian nan.

      "Sắp chín giờ rồi." Giọng của Quý Thành Dương vang lên từ phía sau.

      "Vâng," nắm chặt viên phấn viết trong tay.

      Quý Thành Dương đến, từng bước lên bục giảng, cũng lấy ra viên phấn màu vàng giữa lớp tro bụi, mân mê trong tay, có vẻ như muốn viết gì đó. đứng dưới ánh trăng, trong ánh sáng dịu có hạt bụi li ti trôi nổi, nhìn , tim đập thình thịch, nhưng dám tiếp tục chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cúc áo sơ mi thứ ba của , khẽ thở ra hơi.

      cảm thấy máu trong cơ thể điên cuồng lưu động, thể ngừng được.

      Có tiếng phấn viết lên mặt bảng.

      Quý Thành Dương câu nào, liền từ nét vừa rồi của viết tiếp họ của chính mình, sau đó đầu phấn chuyển , vài nét viết ra chữ khác. Hai ngón tay của Quý Thành Dương vuốt viên phấn màu vàng, cúi đầu nhìn , nhìn thấy tóc mái trán hơi tách ra, dường như vừa thở dài. Tiếng thở dài kia, mang theo cảm tình muốn che giấu, dường như rất , cũng rất nặng.

      "Có phải muốn viết hai chữ này ?"

      Hai chữ?

      ngẩng đầu.

      Dưới ánh trăng, bảng đen, quả có hai chữ phóng khoáng mạnh mẽ ra:

      Là..... "Quý" và "Kỷ".


      P.S: giai tỏ tình nhá :))))))))))
      P.S 2: Mình bik là mình bị trễ kha khá rồi.... :yoyo49::yoyo49::yoyo49:
      Gome... TT___TT
      Last edited: 10/2/15
      chau007153, trạch nữ, quỳnhpinky9 others thích bài này.

    3. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Hẹn hò bí mật :x
      Quý tỏ tình rồi ;))
      Cảm ơn bạn vì edit nhé :-*

    5. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      thank ban nhieu!
      co phan bị lap lại roi kia ban nho sua lai nha!
      lamkhongngannguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :