Haizz chờ đợi thôi, nhà mình giận chắc cũng đáng sợ Nhưng tại sao sau này vì chuyện đó mà sóng gió nhỉ Thanks @lamkhongngannguyet
Bạn Quý trải qua giai đoạn khó khăn vì bị bệnh, là thương nhưng bên cạnh bạn ấy còn có ngoan ngoãn dễ thương là Kỷ Ức nữa. Mặc dù tại mối quan hệ của hai người này chưa ràng vì nàng còn quá nhưng chẳng phải Quý nhắm bé này từ bé sao. Cầu mong cho bệnh của bạn Quý sớm qua khỏi, ca phẫu thuật thành công. Thanks bạn.
Chương 23 - Sóng ngầm của cuộc đời (3) Trước Tết, tất cả học sinh của trường phụ trung trở về trường, tham gia thi thử đại học. Chủ nhiệm khối sắp xếp cuộc thi vào hai ngày này, để học sinh cao tam luôn căng thẳng, Tết cũng phải trải qua với các loại đề thi, thể lơi lỏng chút nào. Lúc thi thử, đầu Kỷ Ức hoàn toàn trống rỗng, ngay cả thi nghe tiếng cũng liên tục thất thần, vất vả lắm mới chịu đựng qua buổi sáng, nộp bài xong, thở ra hơi, Triệu Tiểu Dĩnh ngồi chéo phía sau : "Mình mời cậu ăn cơm?" Triệu Tiểu Dĩnh thi tốt nên tâm tình tốt, vì tâm tình tốt nên thi tốt, tụm lại cũng có gì để . Kỷ Ức cùng ấy ra khỏi cổng trường, nhìn ven đường xem có gì ăn được . Giữa trưa ngày ba mươi Tết, quán xá đều đóng cửa chuẩn bị đón Tết, chỉ còn tiệm thức ăn nhanh thôi. có chút ngây ngẩn, giây kế tiếp, ngay trước mặt hắt đến chậu nước đá lớn, có cả khối băng lớn, nện lên mặt . Nước và băng, làm ướt đẫm nửa người của . Nước đá từ trời giội xuống, chỉ hắt vào , mà cả Triệu Tiểu Dĩnh bên cạnh. còn chưa định thần lại, bị người ta đẩy ra, đụng vào học sinh đẩy xe đạp ở phía sau, cổ tay bị phanh trước cào rách, chảy máu. Nơi này vì thế mà loạn cả lên, còn Triệu Tiểu Dĩnh đồng thời cũng bị người đá ngã đất: "Triệu Tiểu Dĩnh ta □, mẹ mày và mày đúng là đôi đê tiện!" Em trai ngang ngược Vương Hành Vũ của Triệu Tiểu Dĩnh, trực tiếp nhổ nước bọt người ấy: "Đồ đê tiện, xúi mẹ mày tìm ba tao, muốn tái hôn sao? Mày nghĩ mày là ai, chỉ là đứa con , mày cho rằng ba cần mày sao? Cần mẹ mày chắc? Đừng có cmn nằm mơ!" Vương Hành Vũ mắng xong, nắm tay vung lên. Kỷ Ức cân nhắc được nhiều, xông lên, mạnh mẽ đẩy ra. Do tay chảy máu, lưu lại dấu tay máu đỏ tươi người Vương Hành Vũ: "Vương Hành Vũ." Kỷ Ức lùi lại, chắn trước mặt Triệu Tiểu Dĩnh. "Ngươi dám đánh người, ta báo cảnh sát." "Báo cảnh sát?" Vương Hành Vũ trái lại cười càn rỡ, "Tao đánh người trong nhà tao, cảnh sát sao quản được? Ngại quá, cả mày cũng bị hắt nước, ai bảo mày bảo vệ ả? Đồng cam cộng khổ thôi ----" bước tới trước bước. Kỷ Ức lùi lại, máu ở cổ tay giọt đất. Phía sau có đám học sinh cao tam tới, người phía trước dừng lại, mấy người phía sau biết xảy ra chuyện gì, vẫn chen chúc về phía trước....... muốn cầu cứu, nhưng những người phía sau đều có vẻ mặt tránh né, ai dám bước tới dìu Triệu Tiểu Dĩnh, đừng là đến giúp . "Sao nào? Còn muốn chịu đánh thay ả sao? Mày cho rằng có thể như lúc nhảy xuống hố cát là xong chuyện à?" Vương Hành Vũ cười lớn, "Tao định đánh mày, cần gì phải vậy?" Vương Hành Vũ dường như rất thích cảm giác từ nhìn xuống này, vươn tay kéo tay Kỷ Ức, ngờ nắm trúng cổ tay bị thương của . Máu nóng dấp dính dây qua tay :"Sao máu đầy tay thế này ----" vội bỏ tay ra. Học sinh phía sau đồng loạt lùi ra xa. Kỷ Ức cùng đường, vô cùng tuyệt vọng. ngờ Vương Hành Vũ còn chưa ra oai xong, phía sau chợt có người xông lên đạp ngã xuống đất. cước này rất hung ác, khiến co quắp cả người. Phó Tiểu Ninh biết nghe ai báo tin, lời nào chạy đến, xuống tay hoàn toàn khác Vương Hành Vũ ức hiếp người lúc nãy, là muốn đánh chết người, giày quân màu đen chỉ chăm chăm giẫm lên đầu . Mười mấy người theo sau, hỏi lý do, xông vào quần ẩu. đất vốn có máu của Kỷ Ức, thêm Vương Hành Vũ bị đánh chảy máu mũi, xen lẫn vào, mảng đỏ tươi ghê người. Tiếng thét chói tai, thanh hoảng sợ, hỗn loạn, học sinh phía sau đứng xem nữa, như thủy triều rút trốn về phía sau. Cuối cùng, thầy giáo chạy xuống, nhưng trường hợp này, cả giáo viên cũng dám chạy vào ngăn. Kỷ Ức rất sợ, mấy lần muốn xông vào ngăn Phó Tiểu Ninh, nhưng cách nào tới gần khu vực trung tâm đó. "Tây Tây, Tây Tây." Noãn Noãn liều mạng đẩy bạn học chắn phía trước, từ phía sau ôm chặt lấy Kỷ Ức, kéo lùi về sau, tránh khỏi vòng tròn bạo lực, "Ngàn vạn lần đừng chạy vào ngăn, bọn họ rất nhiều người biết cậu, đánh cả cậu đó, ngàn vạn lần đừng chạy vào," Noãn Noãn sợ tới mặt mũi trắng bệch, "Đây là chuyện gì a, xảy ra chuyện gì chứ." Noãn Noãn năng lộn xộn, sống chết kéo Kỷ Ức trốn ra phía sau. Cùng lúc đó, lớp trưởng lớp thực nghiệm cũng đẩy ra tầng tầng lớp lớp học sinh, chạy lên, sắc mặt trắng bệnh, dìu Triệu Tiểu Dĩnh rời khỏi chỗ đó. Tiêu Tuấn theo sau chạy đến thấy tình cảnh này, thấy làm lớn chuyện rồi, quản được có phải người nhà , từ bên ngoài đánh vào trong, đến khi tách hết mọi người ra mới bắt được Phó Tiểu Ninh: "Cậu cmn điên rồi sao? Muốn gây án mạng chắc?!" biết ai báo cảnh sát. Xe cảnh sát đến, khiến những người về nhà chú ý, xe cảnh sát dừng ở trước cổng trường phụ trung, ba bốn chú cảnh sát xuống. Noãn Noãn sợ tới mặt mũi trắng bệch, kéo Kỷ Ức chạy vào trường, tới góc lầu học dừng lại, xoay người ôm lấy : " sao sao, xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên đánh nhau? Phó Tiểu Ninh trước giờ chưa từng đánh nhau mà...." Kỷ Ức sợ hãi, tầm mắt toàn là máu. Noãn Noãn tự quyết, gọi điện xin lớp trưởng mua cồn và băng vải, giúp Kỷ Ức xử lý miệng vết thương cổ tay. Miệng vết thương khô máu, cồn trong suốt tẩy rửa, máu màu đỏ sậm dần được rửa sạch. Noãn Noãn dám mạnh tay bóc máu khô, cảm thấy khử trùng rồi dùng băng quấn vài vòng, cột lại: "Buổi chiều thi thử, chúng ta về nhà thôi?" Kỷ Ức mờ mịt nhìn Noãn Noãn, trực giác cho biết, lần này có chuyện rồi. Quả nhiên, khi về lớp định xin phép về, chủ nhiệm lớp thực nghiệm vội vã tới, thần sắc phức tạp nhìn : "Kỷ Ức, lại đây, theo thầy đến văn phòng." Lòng Kỷ Ức trĩu nặng, theo chủ nhiệm cũ, chợt nghe thầy giáo bên cạnh thở dài: "Thầy chủ nhiệm của em hôm nay xin phép nghỉ, có mặt, qua năm trở lại chắc bị dọa chết mất. Em xem em, bình thường có việc gì, sao vừa ra chuyện là chuyện lớn vậy. Em dọa chết mấy thầy, trường phụ trung này lần đầu tiên xảy ra chuyện lớn vậy đó." Thầy chủ nhiệm đẩy cửa văn phòng ra. Bên trong chỉ có hai giáo viên, đều là thầy giáo từng dạy hồi ở lớp thực nghiệm, trong phòng còn có hai cảnh sát mặc đồng phục. Hai giáo viên kia thấy nào, đều nhìn , dường như định quay . Kỷ Ức mơ hồ, nhớ ra quần áo còn dính rất nhiều máu của bản thân. "Là Kỷ Ức sao?" cảnh sát đánh giá , "Chúng ta hỏi em vài câu." quên cả gật đầu, ngây người nhìn hai chú cảnh sát. "Vừa rồi mấy người đánh nhau ở trước công trường, có quan hệ gì với em?" theo bản năng lắc đầu: "Em biết.... đánh nhau." "Em biết họ?" dám dối, giọng thừa nhận: "Biết." "Biết là được rồi." người cảnh sát liếc qua băng trắng cổ tay , giọng ôn hòa hơn, "Vừa rồi có người báo cảnh sát, người đánh nhau bị chúng ta đưa , buổi chiều em còn cuộc thi đúng ? Thi xong rồi đến đồn công an trong nội thành viết lời khai, cùng người nhà đến." biết trả lời thế nào, việc nghiêm trong đến mức phải viết lời khai sao? "Được rồi, em trước , nhớ đến viết lời khai." Kỷ Ức như vừa nằm mơ vậy, trở lại lớp học, cuộc thi bắt đầu. chỉ nhớ cảnh sát bảo thi xong đến viết lời khai, cầm bút lên, bắt đầu làm bài. Trong lớp rất nhiều người kinh ngạc nhìn , rồi nhanh chóng cúi đầu. viết viết, cảm thấy cổ tay ngày càng đau, chữ trong đầu bay bay, nhìn lắm. Gọi người nhà? Viết lời khai? bị đuổi học sao? Đề thi này, căn bản biết đó viết gì. Làm sao đây? Phải báo cho cha mẹ sao? Hay là cho ông nội bà nội biết? Lúc này, mới phát cụm từ "người nhà" đối với quả thực khó xác định, dám cho bất cứ người nào trong nhà, tưởng tượng nổi họ biết thế nào. Rời khỏi phòng thi, vẫn có chủ ý gì, Noãn Noãn ngược lại, nộp bài trước, chuông tan học vừa vang liền vọt vào lớp bọn họ. Thầy giáo còn bục giảng xếp bài thi, nhìn Noãn Noãn, nhíu mày . Noãn Noãn kịp cân nhắc nhiều, cầm ba lô của Kỷ Ức ra ngoài, hề nhìn Triệu Tiểu Dĩnh. "Mình cho chú út biết rồi, lập tức đến đây." Noãn Noãn đưa xuống lầu, vừa vừa . "Chú út cậu?" Lúc này Kỷ Ức mới hồi phục chút ý thức. "Lúc nãy mình nộp bài sớm, chủ nhiệm lớp gọi riêng mình ra, cảnh sát muốn cậu đến viết lời khai, còn bảo người nhà đến. Nhà cậu chẳng có ai để ý, mình cũng dám cho cha mẹ biết...... Đành gọi chú út tới." Kỷ Ức còn chưa tiếp nhận được này, xe của Quý Thành Dương tới cổng trường. Vết máu đất được rửa sạch, chỉ còn dấu vết mờ mờ. Vương Hạo Nhiên thấy hai người, thần sắc căng thẳng tới, kiểm tra vết thương của Kỷ Ức, khi nhìn đến tay lập tức đau lòng: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao lại thành đánh nhau với lưu manh?" Kỷ Ức gì. "Chú út của em đâu?" Noãn Noãn khó hiểu, cửa xe ghế sau chợt mở ra, Noãn Noãn nhìn qua, sắc mặt nhất thời thay đổi, "Chú út, chú bị sao vậy?! Mắt chú sao lại thế?" "Lên xe trước ." Quý Thành Dương ngữ khí tốt, dối trái lại lộ chút bất thường nào: "Bị ánh sáng tổn thương, nghỉ ngơi vài ngày sao." mặc áo khoác màu đen và quần dài kaki, trừ đôi mắt được băng vải trắng, quả thực giống như chỉ bị thương ngoài da, đáng ngại. Kỷ Ức ngồi ở ghế phó lái, nhìn thông qua gương chiếu hậu, nhớ nhung mấy ngày qua, lẫn với hoảng sợ hôm nay, hợp thành tâm tình vô cùng phức tạp. Viết lời khai cũng đáng sợ như nghĩ, cảnh sát ghi chép là người đến trường tìm . Chỉ là theo quy định hỏi vài câu, khi tiễn về, bọn họ còn với Vương Hạo Nhiên, bé vừa tròn mười sáu, tốt nhất nên cách xa mấy tên lưu manh chút, còn phải đến nhà người bị hại xin lỗi, nếu người ta đòi truy cứu đến cùng cũng rất phiền toái. Ba mươi Tết, khí Tết trong thành phố rất sôi nổi. khí trong xe lại thực lắng đọng. Vương Hạo Nhiên lái xe về đại viện, ngờ Quý Thành Dương bảo lái xe mình về: "Đêm nay mình ăn Tết ở nhà." Vương Hạo Nhiên muốn gì đó, liếc qua Noãn Noãn biết chuyện, bỏ cuộc. Quý Thành Dương tới dưới lầu, chợt ngừng lại: "Noãn Noãn, cháu lên trước , chú vài câu với Kỷ Ức. Nhớ kỹ, về nhà ba mẹ hỏi gì cũng được ." Noãn Noãn vốn cảm thấy việc qua, nghe dặn như vậy, cảm giác sợ hãi trỗi dậy, nghe lời chạy lên lầu. "Ở đây có góc khuất nào ít người, dẫn qua đó được ?" Kỷ Ức nhìn xung quanh. Tòa lầu này là khu sâu nhất của khu người nhà, cạnh cái công viên cảnh quan trong viện, mùa đông trừ cây tùng và bụi cây thường xanh, tất cả đều điêu linh, có ai cả. Hôm nay là đêm ba mươi, càng có người, nắm chặt tay Quý Thành Dương, dẫn vào công viên có tường vây, dừng ở cái hành lang gấp khúc. Hôm nay gió rất lớn, khoảng năm sáu cấp, cây tùng cũng bị thổi lắc lư. Kỷ Ức buông tay ra, rốt cuộc có thể ra lời trong lòng: " xin lỗi, em luôn gây phiền toái cho ." Bầu trời tối đen, nơi này có đèn, chỉ có giọng của Quý Thành Dương vô cùng ràng: "Vết thương tay có nghiêm trọng ?" " sao," giọng , " đau lắm." Quý Thành Dương ngồi xổm xuống, vươn tay về phía , Kỷ Ức sửng sốt, qua hồi lâu, rốt cuộc bước tới gần. cảm thấy trong lòng đặc biệt khó chịu, trống trải hiu quanh, trống đến mức căn bản biết nghĩ gì. Quý Thành Dương ôm lấy , giọng dỗ: "Đừng sợ, có ở đây, mọi chuyện rồi ổn thôi." Kỷ Ức ôm cổ , rầu rĩ ừm tiếng: "Bây giờ em... sợ nữa." Quý Thành Dương tiếp tục , "Lúc nãy gọi điện hỏi qua, cậu bé kia bị đánh , có thể lúc em về nhà, ba mẹ cậu ấy ở nhà em. đoán ba mẹ em trở về, hoặc ít nhất là rất nhiều thân thích nhà em có mặt." "Bọn họ đến nhà em?" Kỷ Ức đột nhiên phát hoảng. "Gần như thế," định tốt an ủi vào lúc này, lát nữa về nhà, mình đối mặt với tình huống rất xấu, nhất định phải giúp chuẩn bị tốt trước, "Nhớ kỹ lời , em chỉ cần giải thích, còn lại để xử lý." Mất thị giác, cảm quan của Quý Thành Dương càng nhạy bén. có thể cảm nhận được Kỷ Ức ôm chặt mình, nén nỗi sợ hãi, chịu đựng ủy khuất. bé của , bị dọa sợ rồi. P.S: Mạng nhà bị ảnh hưởng nặng do đứt cáp, mấy ngày nay chẳng mần ăn được gì Hy vong thứ 5 thứ 6 xong dc chương
nhà mình cũng vậy, mấy chương pic truyện khác chẳng đọc được. hi vọng mau mau có chương mới có của nàng