Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. green and blue

      green and blue New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      chị tiến triển chậm quá!!!!!!!!!! thank's nàng

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      2 ng này bao h ms có tiến triển đây................hóng quá
      thnak nàng

    3. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Ôi mình thích tính hai người này quá, ai mà nghe câu Có Đây mà mềm lòng chứ, chừng nào đây, mong quá
      Thanks @lamkhongngannguyet :yoyo45:

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Sao em toàn k xem đc hình vậy :-((
      Last edited: 9/12/14

    5. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 14 - Đêm ở Wellington (1)

      Mười ngày sau, giao nguyện vọng chọn ban: ban xã hội.

      ra năm cao nhất[1] phải chia ban, nhưng học sinh lớp thực nghiệm học chương trình khác với lớp thường, đầu học kỳ năm cao nhị phải học hết chương trình của cao trung, nên có sắp xếp đặc biệt, khi hết năm cao nhị mới chọn ban.

      Cả lớp chỉ có bốn người chọn ban xã hội, thầy giáo vô cùng đau đớn thuyết phục hai người.

      "Em đừng thấy em thi môn xã hội được hạng hai, thầy em biết, Kỷ Ức, chọn ban xã hội đường rất chật hẹp, học xã hội, ai cũng học được, học tự nhiên mới có triển vọng lớn," Thầy chủ nhiệm ở văn phòng dạy bảo Kỷ Ức, tức đến liên tục uống nước, "Em còn được ưu tiên cộng điểm, rất đáng tiếc! Em xem lớp trưởng kìa, thi xã hội hạng nhất, vẫn chọn ở lại lớp thực nghiệm đấy?"

      kiên trì với ý của mình, buổi chiều liền chuyển đồ đến lớp mới.

      Lớp mới này học chung năm, quen nhau hết rồi, thấy người từ lớp thực nghiệm ban tự nhiên 'nhảy dù' qua, nhiều ít vẫn hơi bài xích. Huống hồ, Kỷ Ức ở lớp thực nghiệm, lại thi hạng hai môn xã hội, khiến những người học ban xã hội năm như bọn họ mất hết thể diện.

      Ngược lại chủ nhiệm lớp vui hỏng người, rốt cuộc tranh được đứa bé này đến đây.

      Kỷ Ức thấy Triệu Tiểu Dĩnh ngồi hàng thứ tư, cũng cực kỳ vui vẻ, chớp chớp mắt với Tiểu Dĩnh vài cái.

      Sau tháng học bù, buổi giao lưu ở New Zealand của dàn nhạc định thời gian.

      Cuối tháng tám , ngày 10/09 trở về.

      Vì thế, tất cả giáo viên oán than khắp nơi, sợ làm chậm trễ thời gian học của học sinh. Có điều loại hoạt động này, trường học căn bản có quyền lên tiếng gì, vì có số văn nghệ sĩ thanh niên cùng, đoàn giao lưu viếng thăm khá quy mô.

      Trước khi , theo thói quen cũ lấy tờ giấy Quý Thành Dương viết cho, bắt đầu thu dọn hành lý. Khi lớn lên nhìn lại thứ này, càng phát Quý Thành Dương rất tỉ mỉ, tất cả những thứ cần thiết đều có, sót gì cả. Kỷ Ức nhìn đến hàng áp chót liền dừng, dám nhìn những chữ khiến người ta đỏ mặt kia, cẩn thận gấp giấy, để lại chỗ cũ.

      Ngày ra sân bay, thời tiết đặc biệt nóng.

      Kỷ Ức gửi hành lý xong, chỉ còn lại cái balô, trước khi máy bay cất cánh, nhét balô lên khe để hành lý, đột nhiên bạn học kéo váy của . nghi hoặc: "Cần mình cất giùm thứ gì sao?"

      " đẹp trai bên kia nhìn cậu kìa, nhìn chằm chằm nãy giờ đấy." Bạn học cùng chung dàn nhạc giọng , "Ánh mắt cứ như đại sói xám ấy."

      Kỷ Ức quay đầu nhìn, lại thấy người khiến vô cùng bất ngờ.

      Vương Hạo Nhiên?

      Còn có người bên cạnh vừa thò đầu ra nhìn mình vừa cười với , Tô Nhan....

      Vương Hạo Nhiên thấy quay đầu, vẫy tay chào: "Sau khi cất cánh tìm em."

      có chút phản ứng kịp, có điều bạn học bên cạnh giọng truy hỏi: "Cậu quen sao? Mình nhớ thầy chuyến bay này đa số đều là đoàn giao lưu, người kia chắc cũng vậy?"

      Vương Hạo Nhiên làm nghề gì, Kỷ Ức , tổng cộng chỉ gặp qua vài lần.

      Sau khi máy bay cất cánh, Vương Hạo Nhiên qua đây, rốt cuộc biết Vương Hạo Nhiên và Tô Nhan đều là nghệ sĩ thanh niên giao lưu lần này. "Em biết? và chú tiểu Quý của em quen biết là do trong cuộc thi bị thắng đấy." Vương Hạo Nhiên mỉm cười giải thích, "Có điều thua cũng mất mặt, đáng tiếc là bỏ đàn dương cầm."

      Vương Hạo Nhiên đàn dương cầm, Tô Nhân đàn violin.

      Kỷ Ức chợt phát , những thứ mình học bao giờ cũng rất truyền thống, vũ đạo học múa dân tộc, nhạc cụ học đàn tranh...... So với Quý Thành Dương có điểm chung gì đáng .

      Lần này dàn nhạc xa, tiết mục biểu diễn cũng là tập thể, phải tiết mục độc tấu.

      ra, từ năm mười tuổi mất mặt chạy khỏi sân khấu, rất sợ mình lên đài diễn, có mấy lần, trong đêm liên hoan của trường hoặc trong khu nhà, từ chối hết các cầu độc tấu của thầy giáo. Chính vì thế, mỗi lần trước khi lên sân khấu đều phải nghe nhạc để bình tĩnh lại, lần này trong máy CD phát là《Hốt nhiên chi gian》[2]

      Album phát hành năm 1999, sau hai năm, Triệu Tiểu Dĩnh mua làm quà sinh nhật cho .

      nhìn bạn học trong dàn nhạc hưng phấn chuyện với nhau, hồi hộp giậm chân, nghe giọng hát khàn khàn ôn nhu của Mạc Văn Úy, ngẩn người, giáo đột nhiên xuất , ở trước mặt cười: "Sao lại quên tô son cho em rồi, như thế này lên sân khâu rất khó coi nha."

      Diễn giao lưu cũng nghiêm túc thế, nhưng vẫn phải trang điểm, nhất là dưới ánh đèn sân khâu phải trang điểm đậm hơn bình thường chút, bị giáo bôi son rất đậm, cảm giác rất thoải mái, biểu diễn xong, xuống sân khấu liền thay đồng phục, đến toilet rửa mặt.

      Chạy chậm đến ngã rẽ, toilet gần nhất kín người.

      ngửa đầu nhìn bảng chỉ dẫn, tiếp tục tìm toilet khác, ngay lúc xoay người lên lầu, vừa mới bước được mấy bậc, mất cảnh giác đột nhiên bị ai đó kéo tay, sợ tới mức la lên tiếng.

      Quay đầu.

      Trong lúc bất chợt ấy, có cảm giác như bản thân rơi vào ảo cảnh.

      Vừa vặn ứng với ca từ của bài hát còn đọng lại trong lòng: Thế gian có thể đột nhiên tan biến......

      Chỉ còn Quý Thành Dương.

      "Biểu diễn rất thành công." kéo tay xuống mấy bậc thang kia, xoay người, dùng ngón tay lau son môi , "Chỉ là son hơi đậm, giáo viên của em chọn màu tệ quá."

      Ngón tay của bị nhuộm hồng.

      ra rất xấu sao? bị lập tức đỏ mặt, lắp bắp nên lời: "..... sao lại... New Zealand...."

      Quý Thành Dương cười: " đến xem em diễn, bất ngờ lắm sao? Cũng phải lần đầu tiên."

      Đây cũng phải buổi diễn nào đó ở khu thành đông, đây là Wellington a..... bỗng nhiên nhớ đến Tô Nhan, phải vì xem Tô Nhan diễn mới đến chứ? đâu? Chỉ là diễn giao lưu, phải cuộc thi quốc tế......

      Nơi bọn họ đứng vừa vặn là ngã rẽ ở lầu .

      có người.

      nhìn , trong đầu ra vô số dấu chấm hỏi, còn có rất nhiều rất nhiều hưng phấn kích động và ngạc nhiên mừng rỡ.

      phát bản thân mới lau phần son môi , đối diện với đôi mắt vì vui vẻ mà sáng rực của , còn có đôi môi còn sót chút son, vừa định lau hết, nhưng lại chần chờ.

      Thế nhưng thể thản nhiên nữa.

      bắt đầu trưởng thành rồi sao?

      đến, vì có điều kiện làm được việc này, sáu năm trước ở Bắc Kinh, bây giờ ở Wellington, lần trước mất nửa ngày, còn bây giờ chỉ là tốn thêm vài ngày thôi. Nếu muốn du lịch giải sầu, sao thể chọn nơi này, để ấy cảm thấy, ấy được xem trọng.

      ".... vì em mà đến sao?" Giọng có chút khàn, giấu được vui vẻ và mừng rỡ.

      "." Cuối cùng chọn lấy gói khăn giấy, đưa cho : "Đúng lúc muốn ngắm trời xanh biển biếc."

      Thành phố như thế, càng dễ xóa những hình ảnh đẫm máu kia.

      Mặt nháy mắt đỏ bừng, căn bản giấu được, che nổi.

      Chỉ có thể cúi đầu rút khăn giấy, cúi đầu như thế ngừng chùi môi, dùng sức lau.

      còn cúi đầu 'chiến đấu' với son môi mà thích, có mười mấy người từ lầu xuống, hiển nhiên phát Quý Thành Dương, hơn nữa, ngoài ý muốn là bọn họ đều biết . Những người này là văn nghệ sĩ thanh niên đến tham gia giao lưu trong đoàn của Kỷ Ức, ngờ đều biết .

      "Quý Thành Dương, cả trăm năm thấy nha, tôi còn nhớ hồi năm tư bị cậu lấy ngôi quán quân đó." Có chàng trai bá vai cười trêu chọc, "Vợ tôi đến giờ vẫn để tấm ảnh kia trong ví, là ảnh năm người chúng ta chụp chung sau trận đấu, tim tôi bảo, cậu quả thực là đối thủ đẳng cấp của hai vợ chồng tôi, vết thương lòng cả đời nha."

      Sau đó, trong khi mọi người trò chuyện, đại khái đoán được nguyên nhân.

      Vào thời của , những người này khẳng định từ bé tham gia các cuộc thi thành phố, quốc gia hoặc cả quốc tế. Vốn những đứa trẻ năm bảy mươi điều kiện kém hơn những đứa trẻ năm tám mươi như , có thể học những thứ này rất ít, có thể cùng tham gia những trận đấu này lại càng ít hơn? Đây gọi là "đối thủ cạnh tranh" biến thành bạn tốt?

      Kỷ Ức đứng giữa đám người trò chuyện vui vẻ, cảm giác bản thân là người thừa ra.

      Nhất là mấy người này vừa biển diễn xong, đều mặc lễ phục váy và tây trang vô cùng chính thống.

      Mấy người trước mặt, ở máy bay là tiêu điểm của cả đoàn, nam phong độ văn nhã, nữ khí chất chói mắt, chuyện tự nhiên, dù là bây giờ, vẫn khiến người ta cảm thấy ngưỡng mộ ước ao.

      Vương Hạo Nhiên cười: "Đừng chọc nữa, cậu còn kém hơn tôi, sao có thể đắc ý với Quý Thành Dương được." xong, liền thấy Kỷ Ức, lập tức ngồi xổm xuống, hỏi : "Sao lại chùi hết son rồi? Vừa rồi ở dưới sân khấu nhìn em đàn tranh, đặc biệt đẹp, như bước từ trong tranh ra vậy."

      Kỷ Ức chưa từng được ai khen như thế, lại là tiền bối biết đoạt bao nhiêu giải thưởng này......

      "Cảm ơn." Trừ câu này, biết gì.

      "Hử? Vương Hạo Nhiên, tôi thấy lời của cậu có mùi đúng nha." Tô Nhan đột nhiên tới gần, " nghĩ ý xấu gì đây?" " gì chứ? Trước giờ tôi đều có gì đấy mà," Vương Hạo Nhiên vẫn thản nhiên, dưới ánh mắt nhiều chuyện của mọi người, dứt khoát nửa đùa nửa , "Đây là bạn tương lai của tôi."

      Tô Nhan biết tâm tư của , cười : "Cậu rốt cuộc chịu thẳng thắn?"

      ........ Mấy người bên cạnh sửng sốt, chợt cười lớn.

      Kỷ Ức đoán ra, dù là đùa giỡn hay gì, có chút khẩn trương.

      nhìn Quý Thành Dương vẫn bị người lúc nãy bá vai, gì đó, dường như nghe thấy tiếng cười, chợt nhìn qua đây. đối diện, càng luống cuống, câu tạm biệt, bỏ chạy lên lầu.

      "Cậu dọa bạn tương lai chạy mất rồi kìa," Có người chọc, " đúng nha, bé này lúc nãy đứng cùng Quý Thành Dương mà? Thành Dương, đó là cháu của cậu à?"

      Quý Thành Dương ngừng cuộc trò chuyện, nhìn bóng dáng Kỷ Ức chạy lên lầu, : "Là con nhà bạn."

      Kỷ Ức úp ở cầu thang lầu hai nhìn bọn họ xa.

      Con nhà bạn....

      ra sai, bản thân trong mắt , vẫn là đứa trẻ. có chút thất vọng, nhìn thấy những người lấp lánh hào quang này, cảm thấy mình muốn đến gần họ rất khó khăn.

      Buổi tối có tiệc liên hoan, thầy dẫn đội của trường phụ trung thấy Quý Thành Dương cũng vô cùng nhiệt tình, ngừng giới thiệu với mọi người vị học trò nổi danh của trường phụ trung này. Kỷ Ức cầm nĩa, nhìn cây cối nghiêng ngả dưới gió to bên ngoài cửa sổ, chợt phát đứng ngoài cửa sổ hút thuốc..... tìm cớ chạy ra, vừa lúc dập tắt thuốc.

      Nơi này hơi lạnh, tự ôm tay mình: "Sao lại ở đây hút thuốc...."

      Quý Thành Dương đáp: "Bên trong cấm thuốc."

      thấy lạnh, vẫy tay bảo qua đấy, góc này là chỗ ngoặt, vừavặn khuất gió, cũng khuất tầm nhìn.

      "Nơi này nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối mặc nhiều chút." nhìn ngửa đầu nhìn mình có vẻ mệt, dứt khoát ngồi xuống bậc thang, để ngồi cạnh mình, "Thầy giáo của em bảo ngày mốt là thời gian hoạt động tự do, muốn đâu?"

      "Bọn họ , ở đây rất ." tò mò hỏi.

      "Ừ," , "Lần sau có cơ hội có thể đến Auckland, đồ ăn ngon cũng nhiều hơn."

      Lần sau......

      nhìn , càng cảm thấy từ rất bình thường như thế lại đẹp.

      Phía xa xa là mấy người bạn cũ của ngồi các băng ghế ngoài trời, nhìn bọn họ thoải mái cười đùa, đột nhiên cảm khái: "Vì sao và bạn đều vĩ đại như thế." nghĩ bản thân có tự tin giống vậy, mặc kệ ở đất nước nào, đều có thể tự tin và thoải mái như ở nhà.

      "Có sao?" Quý Thành Dương hỏi lại.

      "Đương nhiên rồi." nghiêm túc nhìn , trong mắt , quả thực là tồn tại như thần kỳ.

      cười: " đời này có rất nhiều người vô cùng xuất sắc. Em phải học hỏi chính là, làm sao để đẩy ra cánh cửa của chính mình, ví dụ như," thoáng trầm mặc, dùng lời lẽ đơn giản dễ hiểu hơn để giải thích, "Thế giới có nhiều đại học như vậy, mỗi trường, mỗi năm đều bồi dưỡng rất nhiều người mới, tiến sĩ triết học cũng phải hiếm thấy gì. Rồi có ngày, em phát Quý Thành Dương cũng chỉ là người bình thường."

      .

      lặng lẽ phủ định.

      phải ai cũng được những lời này, bao gồm cả các thầy giáo của lớp thực nghiệm, chưa từng nghe qua những lời có vẻ bình thường lại vô cùng hấp dẫn như thế. với , có cánh cửa, chờ mình dùng sức đẩy ra.

      Còn , đứng ở phía bên kia cánh cửa, chứng mình với bạn những lời .

      "Còn bọn họ," cười, nhìn những người bạn tốt ngày xưa, "Em học đàn tranh, em biết khi tập luyện vất vả thế nào, những người đó, ai mà khi bé học bị đánh mắng cả, phải có quyết tâm và bền gan mạnh mẽ hơn người bình thường, mới có thể trở thành như họ ngày hôm nay."

      " cũng thế sao?" hỏi câu hỏi mình vẫn tò mò từ bé.

      Vì sao học so với bạn cùng lứa trễ hơn, lại có tư chất như vậy.

      "?" im lặng.

      Cuối cùng, trả lời câu hỏi đó.

      Gió lớn, đột nhiên hỏi : "Có muốn ngắm biển ?"

      Đương nhiên muốn, nhưng ngày mốt mới là thời gian hoạt động tự do......

      "Được ?" cẩn thận hỏi .

      "Hẳn là được." cởi áo khoác của mình đưa cho , " và thầy dẫn đội của em quen thân lắm."

      Lời này tin.

      Hai người trong gió lớn, thẳng ra bờ biển, biển buổi đêm, nhìn ra xa chỉ màu đen. đứng bờ cát, chỉ nhìn thôi, cảm thấy tim mình như theo sóng biển phập phồng.

      Đây là..... lần đầu tiên nhìn thấy biển .


      [1] cao nhất: cao trung năm nhất, khoảng lớp 10 ở Việt Nam.

      [2] Hốt nhiên chi gian: trong lúc bất chợt, ca khúc của Mạc Văn Úy, bạn có thể nghe ở đây:

      @Tuyết Liên mình pó tay... :020:
      P.S: nghe nha ~ Chương sau ấy ~ Kỷ Ức nhà chúng ta tỏ tình :tungtung:
      Tuần sau gặp ~
      :th_27:
      :yoyo56:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :