Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Huhu tội 2 người :-((

    2. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Thanks @lamkhongngannguyet nhiều
      Phần này sao là hai đoạn nhân sinh vậy , đợi mong mỏi quá, hic hic

    3. Hoa Hong Xanh _16

      Hoa Hong Xanh _16 Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23

    4. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 22 - Sóng ngầm của cuộc đời (2)

      Nước mắt rơi như mưa, sao có thể vì câu của mà ngừng.

      Mỗi người đều có vài lần khóc như thế, nước mắt vừa rơi là ngừng nổi, cuối cùng có thể bị nghẹn nước mắt của chính mình, ngừng được, cứ nức nở, như bị oan ức bằng trời. Mặc kệ ai khuyên gì cũng vô dụng.

      Lúc Kỷ Ức còn bé, từng có lần như thế.

      Đây là lần thứ hai.

      Quý Thành Dương khuyên hai câu, nghe được vẫn nức nở, hiểu sao có chút cuống lên, còn có chút áp lực: "Ngoan, đừng khóc mà, làm phẫu thuật xong tốt thôi."

      "Chắc, chắc chắn , khỏe lại chứ?" nức nở, chuyện đứt quãng.

      Muốn chắc chắn tuyệt đối, hoàn toàn thể nào.

      Quý Thành Dương phải người quen dối, chính xác hơn có những chuẩn mực đạo đức nhất định, dối. im lặng, bỗng nhiên ngừng . Kỷ Ức nhìn nửa khuôn mặt dưới lớp băng trắng, càng hoảng sợ: " cho em biết , được ........."

      "Là khối u não đè lên thần kinh thị giác, mù tạm thời, nên phải nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật." Quý Thành Dương vẫn quyết định , "Giải phẫu xong hẳn khỏi."

      hoàn toàn ngờ, có từ đáng sợ hơn xuất .

      Còn có chuyện đáng sợ hơn chuyện này nữa ? Khối u não, chỉ ba từ này xuất người liền cảm thấy thực tàn nhẫn. Sao có thể là khối u não, sao có thể chứ: "Là...... ung thư?"

      "Có phải ác tính , phải chờ phẫu thuật xong mới biết được."

      Quý Thành Dương nhanh chóng gọi y tá tới, nhờ người ta gọi taxi cho , đưa về nhà. Kỷ Ức khi đến mất nửa tiếng, ở trong phòng bệnh chưa đầy mười phút bị bảo về, muốn , nhưng tìm được cớ, hơn nữa lại dưới tình huống Quý Thành Dương vô cùng kiên quyết.

      phải người nhà của , tìm được lý do ở lại.

      "Ngày mai em có thể đến thăm ?" Kỷ Ức chăm chú nhìn .

      giây này, đứng trước mặt , sợ lắc đầu, hoặc ra chữ "".

      May mắn, Quý Thành Dương gật đầu.

      Kỷ Ức theo y tá rời khỏi, thấy Quý Thành Dương rút điếu thuốc ra, nhưng như bình thường tìm cái bật lửa, chỉ dùng tay nhàng xoay. Điếu thuốc màu trắng, xoay chuyển giữa ngón tay của , nửa khuôn mặt khuất dưới lớp băng trắng, nhìn mặt , càng cảm xúc của .

      ra bên ngoài rồi, Kỷ Ức đột ngột nắm tay áo của y tá: " ấy bị u ác tính chứ?"

      Y tá rất nghiêm túc trả lời: "Phải đợi phẫu thuật xong mới xác nhận được."

      Nghe ngữ khí có cảm giác quá lạc quan.

      Tim Kỷ Ức lại trĩu nặng, ánh mắt hơi sưng lại hồng hồng.

      Nhưng lần này khóc, rất ít khi khóc trước mặt người lạ, nén nước mắt xuống lầu, ngờ gặp bác trong đại viện, có người nhà nằm viện, ở cùng tầng với Quý Thành Dương. Bác thấy Kỷ Ức, rất ngạc nhiên hỏi sao lại đến 301? Phản ứng đầu tiên là hỏi có phải người nhà bị bệnh ?

      Kỷ Ức chợt nhớ đến những lời thím hai từng , nên , chỉ bảo người bạn học bị bệnh, đến thăm.

      Khi chuyện phiếm với bác ấy, bác lại chủ động nhắc đến con út nhà họ Quý ở lầu : " đáng tiếc a, cậu ta còn trẻ như thế u não, nghe rất có thể là ác tính. Sắp đến Tết nữa, còn phải ở lại bệnh viện, aiz."

      Sắp đến Tết rồi.

      Kỷ Ức hoảng hốt nhớ ra, hình như là ngày 24? Mấy ngày nữa là qua năm mới rồi.

      đường về, ngồi xe taxi, từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, có người mẹ đạp xe chở con mình. Vì gió lớn, rốt cuộc phải xuống xe, đẩy xe . Khi Kỷ Ức sắp quay , trận gió to thổi rơi khăn quàng cổ của bé, bé la lên, bà mẹ vội dừng xe, nhặt khăn quàng, quấn lại quanh cổ bé.

      Xe chạy qua hai mẹ con ấy.

      Kỷ Ức quay đầu nhìn, thấy dưới ngọn đèn đường, người mẹ kia tiếp tục đẩy xe đạp ngược gió.

      cũng chẳng biết bản thân nhìn gì, chỉ cảm thấy muốn nhìn, đặc biệt thích nhìn hình ảnh khiến người ta cảm thấy hạnh phúc này.

      " , có lạnh ?" Tài xế hỏi, "Tôi có thể mở cửa sổ hút thuốc ?"

      lắc đầu: " cứ hút , em sao."

      Khi tài xế mở cửa sổ, gió lạnh tràn vào xe. hơi lạnh, nhớ tới rất nhiều năm trước, ở khu thắng cảnh Á Đinh, ngồi trước lửa trại, ánh lửa hắt lên mặt, tươi cười chúc mình sinh nhật vui vẻ. Còn có đôi mắt kia, đôi mắt còn xinh đẹp hơn cả trời sao núi tuyết, khi đó phản chiếu ánh lửa trại, cũng in bóng chính mình............

      Hôm sau, thử gọi điện dò xét, cảm thấy Noãn Noãn biết chuyện này.

      Nhưng Quý Thành Dương ở lại 301, vốn là bệnh viện người nhà quân đội hay đến, có khả năng nhà họ Quý biết được..... Hẳn là cố ý gạt Noãn Noãn? Định chờ sau khi phẫu thuật xác định bệnh tình rồi mới ?

      Nếu là u ác tính......

      Kỷ Ức dám nghĩ tiếp nữa, thu dọn ba lô. muốn đến thăm .

      Đến khi ra cửa đổi giày, nhớ ra hôm nay ba mẹ về, nghe là Tết có thời gian, nên tranh thủ về trước Tết để thăm . Kỷ Ức bỏ ba lô xuống, lần đầu tiên vì bất an mà quên mất cái hẹn chờ mong cả tháng, ngồi sô pha, ngây ngẩn nhìn đồng hồ. Như dự đoán, ba mẹ đến trễ hơn tiếng so với giờ hẹn.

      Vẫn là mua đồ ăn vặt cho , còn có hai bộ quần áo mới.

      "Sao thử xem nào?" Thím hai cũng vừa đến, quên cười ha ha giục, "Quần áo đẹp nha."

      Kỷ Ức nhanh chóng thay đồ, để mọi người nhìn vòng, sau đó nghe họ hàn huyên với nhau đôi câu.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

      Từ sáng đến giữa trưa...... cầm remote, liên tục chuyển kênh, gần như hề ngừng chút nào, cho đến khi nghe mẹ : "Cũng phải rồi." Mẹ đứng dậy, đồng thời, cũng bật dậy.

      Mọi ngươi hơi kinh ngạc.

      Ba mẹ cười bảo, lần sau lại đến thăm, bên ngoài gió lạnh, cần tiễn.

      Kỷ Ức nhanh chóng , bản thân muốn đến nhà bạn hỏi bài, nhanh chân chạy lấy ba lô, trước. Mang tâm trạng lo lắng lên xe taxi, lái xe thông qua kính chiếu hậu nhìn hỏi: " đâu?"

      "Bệnh viện 301." Kỷ Ức áy náy nhìn phía cửa hông.

      Xe của ba đúng lúc từ cửa hông chạy ra, hề ngừng lại, chạy mất.

      "Sắp qua năm mới rồi, có người trong nhà nằm viện sao?" Tài xế xong, khởi động xe, "Sao chỉ có mình cháu thăm?"

      "Người nhà trước rồi ạ." Kỷ Ức qua loa đáp.

      Khi xe đến bệnh viện, trước mặt có xe biển số quân đội chạy ra, Kỷ Ức đột nhiên run sợ, liếc mắt nhìn, may mắn, phải xe người quen.

      Vì Noãn Noãn biết chuyện, khiến hiểu rằng bản thân đáng lẽ nên biết. Vừa phải người thân của , phải bạn bè cùng tuổi, vẫn cảm thấy mình đến thăm bệnh danh bất chính ngôn bất thuận.

      Nhưng ngàn trốn vạn trốn, tránh nổi người đến thăm bệnh .

      Những người đó đều là cấp dưới cũ của ông nội Quý, đương nhiên cũng biết Kỷ Ức từ bé chạy qua Quý gia chơi đùa. Khi đẩy cửa ra, họ vừa đứng dậy từ sô pha, dường như chuẩn bị , mấy người đàn ông trung niên sửng sốt nhìn bé Kỷ Ức, cũng ngây ngốc nhìn lại.

      "Đây phải là cháu của ông Kỷ sao?" Trong đó có người biết , "Tên là.... Tây Tây, phải ?"

      Kỷ Ức dạ, có chút bối rối gật đầu.

      sợ bọn họ hỏi gì đó.

      Nhưng họ hỏi gì cả, có lẽ cũng biết mối quan hệ giữa hai nhà, đến thăm bệnh cũng bình thường.

      Người hết rồi, trong phòng còn ai, Kỷ Ức mới chậm rãi qua, đến cạnh giường. Quý Thành Dương nghe tiếng bước chân của , mở miệng : "Tây Tây, hơi khát, giúp rót ly nước."

      Kỷ Ức theo bản năng gật đầu, chợt nhớ ra nhìn thấy, liền bổ sung tiếng "Được". nhanh chóng đặt ba lô ở sô pha, lấy ly thủy tinh đến máy nước uống, rót nửa ly nước nóng, thêm chút nước lạnh.

      đến cạnh giường, đặt ly thủy tinh vào tay .

      Quý Thành Dương uống hai ngụm. hiểu vì sao, vừa rồi những người kia đến, nhờ rót nước hộ. Khi Kỷ Ức đến, mới đột nhiên cảm thấy bản thân rất khát.

      Tự tôn trỗi dậy sao? muốn người ngoài giúp mình rót nước?

      nhịn được tự cười nhạo mình.

      Kỷ Ức thấy uống xong, nhận lại cái ly: " vẫn ngồi đây suốt sao, có muốn hút thuốc ?"

      Quý Thành Dương cười, trả lời.

      đặt ly xuống, lấy túi kẹo sữa trái cây từ trong ba lô ra, kẹo hình vuông, là loại thích nhất. Loại kẹo sữa trái cây này, màu xanh lá là vị táo, màu vàng là vị quýt, theo bản năng chọn viên màu xanh lá, mở giấy gói kẹo, đưa tới bên miệng : "Em đem kẹo cho nè, em từng nghe người trong nhà chuyện phiếm nhắc đến, lúc chú ba cai thuốc là ăn kẹo, khi muốn hút thuốc ăn......."

      sợ ăn được, hoặc cắn chính xác.

      Ngón tay vì thế mà chạm lên bờ môi của , lúc nãy uống nước ấm, môi vô cùng mềm mại.

      nhìn băng trắng đôi mắt .

      Người tốt như vậy, vì sao lại bị bệnh chứ?

      Hơi thở ấm áp của phả ra, khiến cảm thấy tim mình đập nhanh chưa từng có.

      Tim hơi nhói, ngón tay cũng run lên.

      Quý Thành Dương ràng phản ứng chậm nửa nhịp, khi ngón tay bắt đầu run mới mở miệng, dùng răng cắn viên kẹo: "Sắp Tết rồi, đừng lung tung, lát nữa trở về nhà ."

      muốn ở cạnh lúc nữa, lại sợ giận.

      Y tá từng nhấn mạnh nhất định được nổi giận.......

      "Vâng, em ăn kẹo xong về." Kỷ Ức đáp ứng , ngồi bên mép giường, cũng xé viên kẹo cùng vị, bỏ vào miệng ăn, "Em hứa đó."

      Kẹo sữa hoa quả trong suốt lóng lánh, hương vị rất riêng biệt, màu nào chính là vị đó.

      Kỷ Ức nhìn nhánh cây có tuyết đọng bên ngoài cửa sổ, dám nhìn lâu quá, nhìn cảm thấy mũi chua xót, muốn khóc. Ở trước mặt người bệnh khóc nhiều tốt, tự nhắc nhở chính mình.

      Ăn đến cuối rất ngọt, lặng lẽ cầm ly thủy tinh từng uống, nhấp ngụm, nghĩ nghĩ, đưa lại cho : "Kẹo hình như rất ngọt, muốn uống nước ?"

      đột nhiên mở lòng bàn tay ra.

      chiếc áo giấy như cúc áo nằm trong tay , dùng giấy gói kẹo gấp thành.

      Sao có thể? nhìn thấy, sao có thể gấp được giấy gói kẹo như vậy.........

      "Lúc sáu bảy tuổi, luyện đàn có khi rảnh rỗi nhàm chán, thường xuyên gấp thứ này thứ kia giết thời gian," Quý Thành Dương cần nhìn biểu cảm cũng đoán ra suy nghĩ của , " cần nhìn cũng gấp được."

      Có thể thuần thục tới mức này....... nhàm chán tới mức nào........

      chợt nghĩ đến chính mình.

      Lúc đa tài đa nghệ cũng có cảm giác hư vinh nhiều. chỉ vì quá độc, để giết thời gian nên mới học những thứ đó. Còn ?

      đặt chiếc áo giấy lên bày: "Năm mới vui vẻ."

      Quý Thành Dương giục về nhà.

      Kỷ Ức lặng lẽ cầm chiếc áo đáng kia: "Năm mới vui vẻ."

      P.S: biết có ai chú ý , chương trước lúc Kỷ Ức đến bệnh viện, y tá có Quý Thành Dương nổi giận rất đáng sợ, lý do nổi giận hẳn cũng dễ đoán - Vì Vương Hạo Nhiên vô tình cho Kỷ Ức biết việc mình nằm viện. Quý Thành Dương dối, nhưng che giấu . Chính tính cách thế này nên khiến người ta vừa vừa hận.... Đây cũng là phần nguyên nhân của 'sóng gió' trong tương lai giữa hai người :yoyo49: cố tình spoil, tới cơn nên lẩm nhảm thôi... :yoyo34:
      P.S 2: @ Trần Hai đoạn nhân sinh của phần này theo mình nghĩ là cuộc đời của Kỷ Ức, đoạn đầu khoảng thời gian bình lặng trẻ thơ, đoạn sau là khi trưởng thành hơn, nhìn ra mọi thứ đời đơn giản như suy nghĩ lúc còn bé.
      P.S 3: túm váy là mần bộ này khúc này dễ tự kỷ quá :062::062::062:
      Hẹn gặp tuần sau ~ :yoyo56:
      chau007153, Rubyzjn, quỳnhpinky9 others thích bài này.

    5. Hoa Hong Xanh _16

      Hoa Hong Xanh _16 Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :