Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hoa Hong Xanh _16

      Hoa Hong Xanh _16 Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23

    2. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057

    3. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 24 – Lý do để kiên cường (1)

      Mở cửa ra, phòng khách mở đèn sáng .

      Tivi tắt rồi, lúc Kỷ Ức dùng chìa khóa mở cửa, bên trong còn tranh cãi ầm ĩ, đến khi thực bước vào, nháy mắt yên tĩnh trở lại. Trong phòng khách có rất nhiều người, người nhà họ Vương, ông nội, chú hai thím hai và em họ, chú ba thím ba..... còn có Triệu Tiểu Dĩnh và mẹ ấy, mọi người, vô số ánh mắt nhìn về phía .

      buông ba lô qua đó, thấy mẹ của Vương Hành Vũ, muốn , người nọ xông lên, tay đẩy ngã về phía sô pha, vươn tay muốn đánh người.

      Kỷ Ức ngã ngồi sô pha, ngây ra.

      "Sao có thể ra tay đánh người a," Thím ba muốn ngăn, lại bị chú ba kéo tay lại, "Sao vậy, thế nào cũng là cháu nhà họ Kỷ...."

      "Ai cũng được quản nó!"

      Người uy quyền nhất Kỷ gia mở miệng.

      Ông nội xoay người, vào thư phòng, rầm tiếng đóng cửa phòng lại.

      lời như thế, còn ai dám ngăn cản.

      Triểu Tiểu Dĩnh núp trong lòng mẹ mình, hiển nhiên là trước khi về bị quở mắng rồi. Sắc mặt trắng bệch nhìn Kỷ Ức, vất vả lấy dũng khí, giọng : "Là Vương Hành Vũ muốn đánh con, Kỷ Ức giúp con....." Mẹ ấy hung hăng nhéo tay ấy, giọng quát: "Đừng bậy, mấy tên lưu manh ấy có liên quan gì đến con sao? Hử? Sao cái gì con cũng dám vậy!"

      Triệu Tiểu Dĩnh mắt đỏ hồng, cắn môi, dám gì nữa.

      Kỷ Ức vốn tưởng rằng mình còn có cơ hội giải thích, ngờ lại phải đối mặt với việc đơn phương khởi binh vấn tội thế này.

      Triệu Tiểu Dĩnh có mẹ che chở, Vương Hành Vũ có cha mẹ giúp con tìm công đạo, thím hai cũng sợ con mình bị dọa, đưa em họ trốn vào phòng. Chỉ có Kỷ Ức, mình dựa vào sô pha, tứ cố vô thân.

      muốn chân tướng việc, nhưng ai cho cơ hội .

      Cha của Vương Hành Vũ lớn tiếng áo đảo, dùng giọng của quân nhân, ở trước mặt mọi người răn dạy Kỷ Ức. Ông ấy rất ràng, Vương Hành Vũ bị thương nghiêm trọng thế nào, thậm chí còn phải cấp cứu, suýt chết bàn phẫu thuật, bây giờ cứu được rồi, cũng phải tạm nghỉ học tĩnh dưỡng, có thể tham gia thi đại học còn chưa biết.

      Cha của Vương Hành Vũ lặp lại nhấn mạnh, lời chính nghĩa: "Việc này nhất định phải truy xét tới cùng, nhất là thủ phạm chính tụ tập đánh nhau!"

      Ông ta tiếp tục , truy cứu thế nào, bồi thường ra sao. Kỷ Ức nghe rất nhiều, chỉ nhớ được con số, bốn mươi vạn. Trong nháy mắt nghe được con số đó, Kỷ Ức cảm thấy cả người hụt hẫng, như bị đẩy xuống vực sâu đáy, dưới chân trống rỗng. dám dùng sức, dám suy nghĩ, dám làm gì cả.

      Với trải nghiệm cuộc đời của Kỷ Ức, hoàn toàn thể ứng phó được tình huống thế này.

      Mặc kệ là người nhà của người bị đánh đến la mắng đánh chửi, còn có hàng loạt truy cứu, những điều kiện khiến người ta sợ hãi.

      chỉ có thể tiếp tục nghe. Hai tay đặt phía sau người liều mạng bấu chặt vào nhau, buộc bản thân được khóc.

      Noãn Noãn từng , nhà của Phó Tiểu Ninh điều kiện tốt, cha mẹ ở cùng nhau. Lần này lại vì mình mà bị nhốt ở đồn công an, còn phải đền tiền.

      dùng móng tay vô thức bấu tay mình, người ta gì nữa cũng nghe vào.

      Đến khi cha mẹ của Vương Hành Vũ rời , Triệu Tiểu Dĩnh bị mẹ lôi , lúc này Triệu Tiểu Dĩnh mới nhào đến chỗ , cầm tay muốn gì đó. Chưa ra khóc rống lên. Triệu Tiểu Dĩnh muốn giải thích, nhưng căn bản có dũng khí ở trước mặt mẹ mình gì cả, Kỷ Ức chỉ nhìn ấy khóc, cho đến khi bị mẹ mình lôi .

      Kỷ Ức nhìn người trong nhà ngồi bàng quan, gì, từ phòng khách về phòng.

      khóa cửa.

      Rất nhanh liền nghe tiếng thím ba oán giận bên ngoài: "Bốn mươi vạn, có thể mua được phòng ở chỗ ngoại thành chút, dám mở miệng a."

      "Cũng bảo em trả, nhiều làm gì, coi chừng ba lại tức giận." Chú ba vui .

      "Em nha, việc này còn dây dưa nhiều đó. Nhà họ Vương đòi tên lưu manh kia trả bốn mươi vạn, vừa rồi họ cũng , tên đó còn chưa đến hai mươi tuổi, lấy đâu ra tiền? Đến lúc đó ba mẹ người ta còn tìm đến đây, chờ xem. Aiz, xảy ra chuyện lớn như vậy, ba mẹ Tây Tây cũng về," Thím hai cũng tức giận, "Chúng ta tính gì, qua năm mới còn phải cúi đầu khom lưng cả đêm, xui quá mà. Nhanh gọi ba ra ăn cơm, chị hâm đồ ăn."

      " về là bình thường, chị biết mẹ nó nhận được điện thoại ? Tức chết ông nội a," Thím ba bép xép, "Mẹ nó ngờ xảy ra chuyện lớn vậy, trở về xoay sở xử lý, còn ở bên đầu dây kia , lúc trước Tây Tây ra đời, rất nhiều người ngày sinh tháng đẻ khắc cha mẹ, rốt cuộc vẫn tránh thoát."

      "Tránh khỏi rồi, Tây Tây mới mười sáu, muốn trốn trách nhiệm? Chờ hai năm nữa ."

      "Nhìn đứa bé ngoan thế mà, ngờ sớm chơi với mấy tên lưu manh ngoài kia. Em xem, người ta vì nó mà dám giết người phóng hỏa, đáng sợ . Vẫn là con nhà mình tốt, bình thường nghịch chút, ít ra gây chuyện lớn." Thím hai tiếp tục cảm thán.

      ........

      Kỷ Ức mở đèn bản, lấy ra xấp đề toán chưa làm, bắt đầu làm. chưa từng biết ngày sinh tháng đẻ của mình sớm định là khắc cha mẹ.

      Đèn bàn mở mức sáng nhất.

      bắt đầu làm đề thi tuyển, từng bài từng bài, chỉ so tốc độ, quan tâm chất lượng.

      biết phải làm sao, càng biết ngày mai xảy ra chuyện gì.

      Lát sau, phòng khách có tiếng tivi, liên hoan đêm của Tết lịch hằng năm bắt đầu rồi, em họ kêu đói, chốc nữa thôi cả nhà ăn cơm. nghe thấy tiếng thím ba gọi ra ăn cơm, ông nội lại ngăn cản: "Để nó đói, cho nó suy nghĩ lại cho tốt."

      ..........

      Kỷ Ức cúi đầu, tiếp tục xem đề của mình.

      Nước mắt nghẹn cả đêm rốt cuộc chảy ra, lộp bộp rơi đề bài.

      hoàn toàn hay biết, có người ở cách vách tường, vẫn luôn chờ trải qua cuộc chỉ trích đơn phương kia.

      Hành lang tối đen, Quý Thành Dương đứng ở góc cầu thang giữa lầu và lầu hai, nghe tiếng người nhà họ Vương ở dưới lầu rời .

      rút gói thuốc trong túi ra, lấy ra điếu thuốc, khẽ đặt chóp mũi. Vừa rồi mơ hồ nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ, có tiếng con khóc, phải Kỷ Ức.

      Mùi thuốc lá quen thuộc, khiến tâm tình dần an tĩnh lại, cho đến khi hoàn toàn bình tĩnh.

      Lúc nãy trong ngôi nhà đó có bao nhiêu người? Người nhà Kỷ Ức, cha mẹ cậu bé kia, đoán, hẳn là còn có người bạn tốt kia của Kỷ Ức. Chuyện này nguồn gốc rất đơn giản, cho cùng là chuyện nhà người ta, con trai đánh con , làm ầm ĩ thế nào cũng đến tình trạng ra tòa bồi thường.

      Nhưng đối với Kỷ Ức, là tai bay vạ gió.

      biết nội quy trường phụ trung, cho dù lần này đánh nhau phải do gây ra. Nhưng có thể dựa vào việc kết giao thân thiết với người ngoài trường, còn bị cảnh sát đến trường hỏi, chỉ vậy thôi cũng đủ để trường học xử lý học sinh ưu tú này.

      Hơn nữa........ Đây mới chỉ là phương diện trường học.

      Còn đứa bé kia......

      Quý Thành Dương quá thoải mái.

      bẻ gãy điếu thuốc, đặt bệ cửa sổ, nơi đó có rất nhiều điếu thuốc gãy, còn có mảnh vụn cỏ thuốc lá màu vàng.

      Cậu bé kia do bạo lực ẩu đả, khiến cho toàn thân bầm tím, tay phải, chân trái, sườn phải rất nhiều chỗ gãy xương, gan vỡ, tụ huyết trong khoang bụng...... Đứa bé ở bệnh viện liên hợp Bắc Kinh, Vương Hạo Nhiên cố ý nhờ người gọi điện kiểm tra kết quả, bác sĩ đều cảm thán đưa đến đúng lúc, nếu hậu quả khó tưởng tượng rồi.

      ......

      Quý Thành Dương chợt nhớ đến năm mình mười tuổi, ở trước cổng trường sơ trung tận mắt nhìn thấy ở nơi cách mình vài bước, học sinh chết dưới loạn đao. Đó là lần đầu tiên thấy sinh mệnh chết trước mắt, khi đó cũng hoảng sợ.

      lâu sau, rốt cuộc lấy di động ra, mò phím số , đè giữ hồi.

      Do tính chất nghề nghiệp, trong di động của lưu rất nhiều số, đôi khi sợ tìm thấy số của Kỷ Ức, dứt khoát lưu số của vào phím tắt, số là số của .

      Điện thoại nhanh chóng kết nối được.

      nghe Kỷ Ức a lô tiếng. Giọng rất , dường như còn có chút giọng mũi.

      "Kết thúc rồi?" thấp giọng hỏi.

      "Vâng."

      vừa định nữa.

      Ngoài cửa sổ chợt truyền đến tiếng pháo đinh tai nhức óc, tai trái là tiếng ngoài cửa sổ, tai phải là tiếng nơi Kỷ Ức.

      Hai người, ở trong phòng lầu , ở góc cầu thang giữa lầu và lầu hai, đều vì tiếng pháo quá lớn mà gì. Đến khi xung quanh dần an tĩnh lại, Quý Thành Dương mới hỏi: "Vừa rồi nghe Noãn Noãn ở xe , lát nữa ở quảng trường có pháo hoa?"

      đáp: "Khoảng mười giờ hơn có pháo hoa, mỗi năm thường bắn pháo hoa khoảng tiếng."

      " nhớ trước khi du học, Bắc Kinh còn chưa cấm đốt pháo." Quý Thành Dương cười, "Noãn Noãn với , sau khi cấm đốt pháo, hằng năm trong viện bắn pháo bông ở quảng trường."

      Kỷ Ức lại dạ.

      muốn chuyện lắm.

      Cực đau , cực vui .

      Trước kia khi hai người gọi điện, đều là Kỷ Ức nhiều hơn, có lúc là dặn dò, có lúc là báo cáo những chuyện thường nhật, có lúc là hỏi vài chuyện biết làm thế nào. bé trưởng thành sớm, nhưng dù có trưởng thành sớm hơn nữa, cũng phải thịt sắt xương thép.

      Trải nghiệm của chỉ gói gọn trong vườn trường.

      Quý Thành Dương cố gắng thêm vài câu với , cảm thấy cảm xúc của ổn định hơn nghĩ nhiều, rốt cuộc thả lỏng.

      cần phải về nhà, vấn đề hóc búa này, khó giải quyết nhất là sắp phải mổ. Vị trí khối u tốt, giải phẫu có nguy hiểm rất lớn. vừa suy nghĩ, vừa cân nhắc có nên dặn dò Vương Hạo Nhiên , theo dõi tình huống tiếp theo. Đứng ở hành lang tối đen, trước mắt cũng là mảng tăm tối, có cảm giác như vội vàng xử lý hậu vậy. sợ lên bàn phẫu thuật rồi thể xuống được nữa, để lại mình đối mặt với rất nhiều phiền toái.

      mới mười sáu, vừa tròn mười sáu thôi.

      Quý Thành Dương rút điếu thuốc cuối cùng trong hộp thuốc ra, nắm trong tay, siết chặt thành viên tròn, lại ném tới bệ cửa sổ.

      Hai người chuyện lúc, đợt pháo hoa chúc mừng năm mới lần hai vang lên.

      "Có pháo hoa," Kỷ Ức nghe tiếng pháo trúc bên ngoài cửa sổ, giọng lớn hơn để nghe "Ở quảng trường bắt đầu bắn pháo hoa rồi."

      Quý Thành Dương cười rộ lên: "Năm mới tốt lành, Tây Tây."

      "Năm mới tốt lành."

      "Tối nay ngoan ngoãn ngủ ngon, năm mới bắt đầu rồi."

      "Vâng."

      "Tạm biệt."

      "Tạm biệt."

      Kỷ Ức cúp máy, nhìn thời gian trò chuyện: chín phút hai mươi mốt giây.

      Sau này Noãn Noãn có nhắc đến, đêm đó khi Quý Thành Dương về nhà, người nhà ăn cơm tất niên rồi. Ông nội Noãn Noãn vốn được con thứ hai đón đến ăn cơm tất niên, sau đó còn tham gia hoạt động khác. Nhưng Quý Thành Dương lại bất ngờ trở về, chủ động cầu chuyện với ông nội, ông ấy rất kinh ngạc theo vào thư phòng.

      Về việc hai người ở trong thư phòng gì, ai biết. Ngay cả người Quý gia ở bên ngoài cũng biết.

      P.S: Ai gắn cáp lại hộ .......... Vô gg còn xoay mòng mòng :yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      Hẹn gặp tuần sau..
      :yoyo56:
      chau007153, dhtt, Rubyzjn8 others thích bài này.

    4. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Mạng lỗi up 1 chương 2 lần và ko biết cách xóa...
      quỳnhpinky thích bài này.

    5. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Thanks @lamkhongngannguyet nhiều, khúc hấp dẫn sau đây, hai người còn chia xa nữa nàng
      Tuần sau gặp:yoyo56::yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :