Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Cách hành văn của tg thật nhàng vay ma ta đọc đên dâu cũng cảm thây buôn, thấy uất ức, tuc gian thay KU den đo!
      May la ben kU van con co Quý ca!
      Thank @lamkhongngannguyet

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      tr này sao đọc ch nào cũng,buồn vậy,nh mà hay quá k dứt ra đk
      thank nàng

    3. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 25 – Lý do để kiên cường (2)

      Đêm giao thừa, Kỷ Ức mơ thấy vài chuyện trong quá khứ.

      Có người đến hỏi sao lại khóc, hỏi nhà ở đâu, chỉ chỉ phía sau, trong chiếc cửa sổ đó là nhà.

      Phía sau người đó, có bóng dáng bé trai đến gần, đưa cho cái chai nhựa màu hồng nhạt, là cho . Cái chai có hình dáng rất đáng , miệng bình được bọc giấy bạc, kéo là xé ra được, thân chai có chữ cocacola.

      tỉnh lại, nhớ ra đó là lần đầu tiên mình gặp Quý Thành Dương.

      Tuy chỉ nhớ khuôn mặt của Vương Hạo Nhiên, nhưng khẳng định, người đưa chai coca cho chính là Quý Thành Dương.

      Trận tai bay vạ gió này như cơn lốc qua, thế tới rất mạnh, rít gào tàn sát bừa bãi, tốc mái lật cây xong, qua hôm sau biến mất còn vết tích, chỉ để lại bầu trời xanh ngàn dặm mây. Chỉ nghe , cha của Vương Hành Vũ điều nhiệm gặp trở ngại lớn, thừa dịp Tết lịch đến nhà họ Quý, chúc Tết Quý lão hiếm khi ở nhà con lớn mình. Ngồi trong phòng trò chuyện, đều đồng ý là con nít ầm ĩ phải chuyện lớn, can qua hóa thành ngọc lụa, điều nhiệm trở ngại liền giải quyết dễ dàng.

      Thị phi trong đó, chẳng ai muốn bép xép bàn luận cả.

      Mười năm sau, khi Kỷ Ức đến nhà giam phỏng vấn thiếu niên mười bảy tuổi phạm tội, nghe được tình tiết vụ án lạ lùng đó, chợt nghĩ đến, nếu mùa xuân năm 2002 có Quý Thành Dương giúp đỡ, Phó Tiểu Ninh có phải trở thành thế này: ngồi ghế, vừa năng lộn xộn, vừa cưỡng ép chính mình liên tục nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

      Mùng năm Tết, lớp cao tam khai giảng.

      Học kỳ sau của năm ba, trường phụ trung cầu tất cả học sinh ở nội trú. Buổi sáng mùng bốn, mẹ của Noãn Noãn đưa ấy về trường trước, xe đến trước cổng, mẹ Noãn Noãn bảo ấy dẫn theo lái xe, đưa hành lý lên lầu ký túc trước, để Kỷ Ức mình xe. Lúc đầu Noãn Noãn còn vui, sau phát mẹ mình rất nghiêm túc, chỉ đành rời .

      Cửa xe đóng lại, Kỷ Ức nhìn mẹ của Noãn Noãn.

      "Tây Tây, đừng khẩn trương," Dì ấy an ủi , "Ông nội Quý bảo dì chuyện với cháu, đúng lúc dì cũng định thế."

      Kỷ Ức gật đầu, đoán được bác ấy định gì.

      Mẹ của Noãn Noãn chuyện của ông nội bà nội , khiến có chút ngạc nhiên. Bà nội của Kỷ Ức là con dâu nuôi từ bé, học, từ đến Kỷ gia, ông nội Kỷ rời nhà đến Bắc Kinh học, bà nội ở lại trông coi nhà ở nông thôn Quảng Tây. Sau khi giải phóng, bà nội rời Quảng Tây đến Bắc Kinh, ở tuổi bốn mươi rốt cuộc sinh con trai, nhưng vì trình độ văn hóa kém quá lớn, nên ly hôn.

      Vợ kế của ông nội Kỷ lại sinh hai đứa con trai.

      Năm đó lúc ly hôn, có mấy người bất đồng chính kiến với ông nội Kỷ, xúi giục bà nội Kỷ Ức, khiến bà ấy làm ầm ĩ lớn, vốn tưởng có thể thay đổi kết quả, nhưng vẫn phải ly hôn. Khi đó lớp người cùng lứa ly hôn khá nhiều, chỉ có nhà họ Kỷ ầm ĩ huyên náo.

      "Nên cha con và ông nội, quan hệ cha con tốt." Mẹ của Noãn Noãn cẩn thận , "Cha con là người duy nhất trong nhà theo nghiệp quân. Thời đại đó, mặc quân trang phải về nông thôn, cha con vì thế mà gặp mẹ con ở Đông Bắc, cả hai đều chịu khổ cực ít. Khi hai người trở về, bà nội con chết bệnh, cha con vì việc này mà ít lần đánh nhau với ông nội con."

      Cha Kỷ Ức hận ông nội bỏ vợ vứt con. Ông nội Kỷ Ức cũng hận đứa con bất hiếu, ngay cả giấy từ con cũng viết vài lần rồi. Việc này người ngoài đều giấu kin, mấy ngày trước ông nội Quý mới cho mẹ của Noãn Noãn biết.

      "Cho nên, Tây Tây, nếu ông nội gần gũi với cháu, phải lỗi của cháu." Mẹ của Noãn Noãn , "Những lời này dì nên với cháu. Nhưng dì và ông nội Quý, chú Quý, đều nhìn cháu lớn lên, nghe lời như vậy, muốn cháu chỉ vì biết mà bị tổn thương. Mười sáu tuổi, lớn rồi, biết vẫn tốt hơn bị giấu diếm, đúng ?"

      "Vâng."

      "Ông nội cháu già rồi, có chú thím và cháu đều ở bên cạnh, cảm tình sâu, lời của họ ông nội cháu rất tin tưởng. trách ông ấy được, dù sao người già rồi, trông cậy vào con cháu phụng dưỡng bên người thôi, con bất hiếu chỉ xem như chưa từng sinh ra, chuyện thường trong đời ấy mà."

      Kỷ gia con cháu đầy đàn, con thứ hai và con thứ ba đều hiếu thuận, hầu hạ chu đáo, là con trai con tốt. Mà lời vu vơ của con trai con tốt, vào tai của người già thành .

      Hai người chú thím của Kỷ Ức đều cho rằng Kỷ Ức ở nhà ông nội, là do cha cố ý, để sau này khi phân chia gia sản có thể chen vào, dù sao quan hệ cha con rạn nứt, cháu là mối liên hệ duy nhất. Những lời thế này, hai người thím của Kỷ Ức gặp ai cũng , cũng thường nhắc trước mặt ông nội Kỷ, lâu ngày, mọi người đều tưởng .

      Vợ của con lớn làm tròn hiếu đạo, còn thường xuyên gây gổ với ông nội, quả khiến ông lạnh lòng.

      Người càng già, cấu tạo trí nhớ càng đơn giản. Chỉ có thể nhớ người tốt với mình, và người tệ với mình. buổi sáng đầu năm, ông nội Quý và ông nội Kỷ tán gẫu, ông ấy nhắc tới con lớn liền kích động, chửi ầm lên, còn chỉ tay ra cửa, bảo Kỷ Ức cút càng xa càng tốt, ông nội Quý chỉ đành cố chống đỡ, biết gì.

      Đây là chuyện trong nhà, người ngoài chỉ có thể đứng nhìn.

      Gia đình hạnh lúc luôn có điểm tương tự, gia đình bất hạnh, luôn có các kiểu bất hạnh khác nhau.

      Người hiểu như nghe chuyện kể, câu chuyện này lồng câu chuyện kia. Có đôi khi, bạn xem tin tức xã hội, hai người cùng huyết thống có thể xa rời, mà có đôi khi, bạn cũng có thể thấy, người cùng huyết thống - trông giống nhau mà như người lạ.

      Máu mủ tình thâm, lời này thể áp dụng ở mọi trường hợp.

      "Những lời của người trong nhà, cháu nghe qua thôi, đừng để trong lòng. Sau này làm việc gì cẩn thận chút, tốt nghiệp xong là tốt thôi." Mẹ Noãn Noãn giúp vén tóc trái, "Tốt nghiệp cao trung rồi, vào đại học, cháu có thể dựa vào chính mình rồi. Ông nội Noãn Noãn bảo dì với cháu, năm ông ấy mười tuổi mất cha mẹ, vẫn sống tốt đến giờ, những việc này chưa là gì đâu."

      Kỷ Ức nhìn mẹ Noãn Noãn:

      "Cảm ơn dì."

      Kỷ Ức trở về ký túc xá, thu dọn hành lý. lấy tất cả vật dụng cần trong tháng nhét vào rương gỗ dưới giường, nhìn đồng hồ, còn sớm, có thể tranh thủ đến 301. Nghĩ thế, trong lúc tầng của cao tam ngày càng náo nhiệt, rời khỏi ký túc.

      Dì quản lý ký túc thấy Kỷ Ức, lập tức chạy ra đưa cho bao táo đỏ khô lớn: "Cái này giòn giòn ngọt ngọt, bổ máu." Kỷ Ức nhìn dì quản lý, hiểu được dì ấy biết chuyện trước Tết, muốn an ủi mình, liên tục cảm ơn vài tiếng. Nhận túi táo đỏ, bỏ vào trong ba lô, vội vàng chạy .

      Tới bệnh viện, y tá khu tầng bệnh của Quý Thành Dương nhận ra , liền để vào.

      Kỷ Ức dọc theo hành lang, rẽ qua, phát cửa phòng bệnh của Quý Thành Dương chỉ khép hờ. Dường như mỗi lần đến chỗ của đều có người thăm bệnh. vừa định đẩy cửa, xuyên qua khe hở của cánh cửa khép hờ, thấy sô pha gian ngoài có tóc ngắn trẻ tuổi, đưa lưng về phía , chuyện với Quý Thành Dương cũng ngồi sô pha.

      sô pha màu nâu nhạt, cả người vì sô pha rất mềm mà lún sâu vào trong ghế, nghiêm túc nghe người đối diện , trong tay cầm ly thủy tinh trong suốt, ngón trỏ vô thức vuốt thành ly.

      Trừ động tác đó, cả người đều tĩnh lặng...... Phảng phất như thuộc về gian này.

      Vốn là người chạy xuyên thuốc súng chiến tranh, vốn có đôi mắt có thể nhìn thấu người khác, giờ khắc này lại ở đây lãng phí thời gian. Nhưng vẫn thản nhiên, đối với vận mệnh, bình thản mà tuổi của khó có được.

      "Em vẫn muốn làm chuyên đề về Rick Atkinson." kia .

      "Để tôi đoán xem em định giới thiệu cái gì," Quý Thành Dương dường như có hứng thú với chủ đề này, ít nhất có ý muốn tiếp, "Ông ấy sở trường viết văn báo cáo, có quyển về học viên quân West Point《The Long Gray Line》, còn có quyển về chiến tranh vùng vịnh đầu những năm 90, tên là《Crusade》, đều là sách bán chạy." [1]

      Giọng của vẫn như bình thường, lành lạnh lại an tĩnh.

      "Ừ, những quyển này em tra tư liệu rồi, còn gì nữa ?"

      "Thêm nữa?" Quý Thành Dương trầm ngâm, "Theo tôi biết , em có thể tra ra, người này chỉ thích viết văn báo cáo về đề tài chiến tranh, bản thân ông ấy cũng là phóng viên rất khá. Là phóng viên tiêu biểu của cuộc chiến vùng Vịnh, phóng viên ghế đầu của Washington Post lưu trú ở Berlin, sau này trở thành phó tổng biên tập của Washington Post." [2]

      Kỷ Ức muốn gõ cửa vào, nhưng sợ quấy nhiễu cuộc đối thoại như bàn công việc của họ, ở trước cửa chậm rãi bước vòng quanh.

      "Cha cũng là quân nhân," kia cười, dường như rất vui vẻ, "Giống vậy."

      Quý Thành Dương tiếp chủ đề đó.

      tiếp tục : "Năm 82 và 99 lấy được hai giải Pulitzer[3], đáng tiếc tại là năm 02, lại về chuyện của hai ba năm trước còn gì mới mẻ nữa."

      "Nên mới định chuyện với , xem có góc nhìn nào mới mẻ hơn ."

      "Mới mẻ sao? Ví dụ như, có thể mạnh dạn dự đoán.... Ông ấy hẳn có thể lấy được giải Pulitzer lần thứ ba, ông ấy hình thành phong cách của riêng mình, hơn nữa rất phù hợp với sở thích của những ủy viên bình chọn."

      " có thể khẳng định thế sao?" Giọng của có ý cười, tiếp tục chủ đề đó, "Ông ấy có thể lấy tiếp giải Pulitzer nữa?"

      "Nếu có gì ngoài ý muốn gì, tôi nghĩ trong vòng hai năm tới ông ấy lấy thêm giải nữa."

      Kỷ Ức nghe những lời này, cảm thấy Quý Thành Dương cách bản thân rất xa.

      rất chuyên nghiệp trong nghề của mình, khiến người ta tôn trọng. Mặc dù đôi mắt xinh đẹp kia bị che khuất, vẻ mặt khi về chủ đề đó, hơi hơi mỉm cười, khiến người ta cảm thấy, người đàn ông như vậy.... nhất định được rất nhiều người giấu trong đáy lòng.

      Kỷ Ức nghe bên trong phòng chợt im lặng, muốn đẩy cửa, tay lại ngưng giữa trung.

      Quý Thành Dương lấy ra viên kẹo trong túi áo, thuần thục mở giấy gói, ném viên kẹo sữa vuông màu xanh vào miệng.

      "Từ khi nào có thói quen ăn kẹo?" trẻ tuổi kia hỏi , " phải thích đồ ngọt sao?"

      ……….

      "Sao em còn chưa vào?" Y tá đột nhiên lên tiếng, ở ngay sau Kỷ Ức.

      Tim giật thót, cuộc chuyện bên trong bị đánh gãy, chỉ đành vươn tay đẩy cửa.

      trẻ tuổi ngồi sô pha xoay người lại nhìn , khuôn mặt này rất giống MC trong chuyên mục danh nhân tivi, xinh đẹp sắc sảo như tivi, trang sức thanh nhã, nhìn có vẻ thân thiết hơn, cũng có vẻ trẻ hơn.

      Kỷ Ức nhớ lại tên ấy màn hình tivi, Lưu Vãn Hạ.

      Lưu Vãn Hạ thấy Kỷ Ức cũng cười, ra là bé.

      nổi tiếng thấy có người đến, liền bảo buổi chiều còn phải họp, dịu giọng khẽ oán giận đầu năm mùng bốn phải làm việc, làm ây thăm bệnh còn bàn công việc với Quý Thành Dương.

      Y tá bước vào chuyện với Quý Thành Dương, hình như là báo cho thời gian biểu, giờ nào phải làm kiểm tra gì, có ai dẫn . Lưu Vãn Hạ chăm chú nghe, hỏi lại vài vấn đề, dường như rất chú ý việc của .

      Đến khi Lưu Vãn Hạ và y tá rời khỏi, rốt cục tự tại hơn, Kỷ Ức ngồi xuống cạnh : "Pulitzer là gì?"

      "Đó là tên người," Quý Thành Dương cười, giải thích đơn giản cho hiểu, "Đây là nhà báo hàng đầu của Mỹ, sau khi chết lập ra giải thưởng này, được xem là giải thưởng rất quan trọng của giới nhà báo Mỹ, phát triển đến bây giờ bao trùm rất nhiều phương diện, ví dụ như văn học, nhạc.."

      đại khái hiểu được.

      Vừa rồi bọn họ Rick Atkinson nhất định cũng là danh nhân trong giới báo chí Mỹ.

      "Tây Tây, phiền em giúp lấy máy tính trong ngăn kéo cạnh giường." bỗng nhiên .

      Kỷ Ức đáp lời, tìm được dây sạc và dây mạng, cắm vào, khởi động máy.

      " màn hình có Outlook, em giúp nhận cái mail."

      "Tìm được rồi ạ." nhấp hai lần vào biểu tượng.

      Màn hình xuất cửa sổ mới.

      "Cần mật mã?"

      "770521."

      Kỷ Ức nhớ , đây là sinh nhật . Hôm đó cùng ăn thử quán ăn vặt ở Xinjiekou, ăn chẳng bao nhiêu, còn là vì nhìn quá nhiều hình ảnh tanh máu, nhìn rất nhiều thi thể chết vì chiến tranh ngay trong thời đại hòa bình, rốt cuộc ăn nổi nội tạng, thậm chí có tâm lý kháng cự.

      Quý Thành Dương hỏi: "Mở được chưa?"

      định thần lại: "Mở được rồi, vẫn trong quá trình thu mail."

      Hộp mail thu suốt mười phút, hơn nghìn mail chưa đọc ùn ùn đến, nhìn cột bên trái xuất thư mới liên tục, cảm thấy thần kỳ. có bao nhiêu việc, cần nhiều mail tới như thế?

      Đến khi thu xong hết, Quý Thành Dương cho cái địa chỉ mail: "Em nhập hai chữ đầu tiên, tự động nhảy ra, tìm mail cuối cùng gửi, đọc nghe." Kỷ Ức làm từng bước, có chút thất thần, vẫn nhớ về chuỗi mật mã kia: "Email cuối cùng của người này..... Hỏi khi nào trở về."

      Quý Thành Dương hướng dẫn trả lời thư.

      Đại khái là báo lại thời gian vừa qua bản thân khỏe, thể dùng máy tính, có thể phải phẫu thuật. "Khoảng ba ngày sau phẫu thuật." Quý Thành Dương dùng tiếng đoạn này, "Chờ mình khỏe lại liên lạc với cậu. Phía là nhờ người bạn của mình viết thay."

      Kỷ Ức sửng sốt.

      Ba ngày nữa phẫu thuật?

      Kết quả vô chừng sau phẫu thuật khiến cảm thấy sợ hãi. Là loại cảm giác khủng hoảng khi đứng trước đường hầm tối đen, nhìn được phía trước là lối thoát hay vẫn là bóng đêm vô tận. Rất bất lực, dám đối mặt.

      chậm rãi gõ dòng chữ tiếng cuối cùng vào, kiểm tra lại lần nữa, giúp ký tên Yang. Nhấn vào nút gửi .

      "Đây là bạn cùng phòng của ở Mỹ." Quý Thành Dương .

      Não hỗn loạn, ngây ngốc ừ tiếng.

      tắt máy, định trả máy tính về chỗ cũ, liền đứng dậy.

      chưa được hai bước, lại quay đầu: " định làm phẫu thuật vào ba ngày sau?"

      "Nếu có gì ngoài ý muốn là ba ngày nữa." Quý Thành Dương vẫn ngồi đó, vươn tay đặt lên vai , " chợt nhớ ra, quên với em việc."

      "........ Việc gì?" đột nhiên khẩn trương, sợ về nguy hiểm của việc phẫu thuật.

      Quý Thành Dương chậm rãi vuốt mái tóc đen sau vai , nhớ lại bóng dáng của trước khi bị mất thị giác, đánh giá, hình như lại dài hơn chút. Nếu thị giác của bình thường, trong đôi mắt ấy nhất định có vẻ sủng nịch dịu dàng chưa ai thấy qua.

      Im lặng ngắn ngủi, tiếp nửa câu sau: "Phần Chúa tể của những chiếc nhẫn công chiếu rồi, chờ phẫu thuật xong cùng em xem."


      [1] Rick Atkinson: tác gia người Mỹ, chuyên viết về quân ,《The Long Gray Line》- tạm dịch Phòng tuyến xám, và《Crusade》- tạm dịch: thập tự chinh.

      [2]The Washington Post hay Bưu báo Washington là nhật báo lớn nhất và có thể là trong những tờ báo lâu đời nhất ở Washington, D.C., thủ đô Hoa Kỳ.

      [3] Giải Pulitzer (Pulitzer Prize): giải thưởng của Mỹ, trao cho nhiều lĩnh vực, đặc biệt là báo chí và văn học. Pulitzer được xem như trong những giải danh giá nhất của giới báo chí. Thời điểm của câu chuyện Quý là năm 2002, năm 2003 Rick Atkinson lấy được giải này lần thứ ba.

      P.S: Sắp tới có lẽ bận hơn.. :yoyo34:
      cố gắng.. cố gắng nào :yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      Chương mới thứ 6 or thứ 7 nhé ~
      :yoyo56:
      chau007153, dhtt, Rubyzjn8 others thích bài này.

    4. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      =-=
      Lại bị post lặp.. - -'

      Mod nào ngang xóa giùm bài lặp với.. T^T
      Mò ko ra cách xóa bài..
      quỳnhpinky thích bài này.

    5. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      1 loi hua voi KU rang a se an toan vuot qua cuộc phau thuat, 1 câu trấn an tâm tình lo lang thấp thom của ku? Quý tâm lý, dịu dàng!
      Thank lamkhongngannguyet
      Hoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :