Chương 17 - Shape Of My Heart (2) "Mình xem được chút, về và ông chú. Cậu biết mình thích trẻ tuổi đẹp trai, tuổi lớn quá, xem có cảm xúc gì cả --- Có điều mình vẫn cảm thấy, chú út mình thích khẳng định là tệ, chắc chắn là mình biết thưởng thức thôi." Noãn Noãn tiếp tục hết, Kỷ Ức lặng lẽ bật nhạc quay lại lần nữa, mặt vẫn bình thản nhưng lòng sớm xao động. Là phim như thế nào nhỉ? Về nhà nhất định phải tìm xem thử. suy nghĩ lung tung hồi, lại tập trung nghe nhạc, bài hát đến hồi kết. Đúng lúc có câu, lọt vào tai : If I told you that I loved you, you'd maybe think there's something wrong… Nếu mình thích . nhất định cũng nghĩ là có vấn đề ở đâu rồi....... Kỷ Ức cúi đầu nhìn đồng hồ màu lam máy CD nhảy từng số, hiểu sao lại nhớ đến mùa đông năm về nước, lúc ấy mình đứng trong tuyết ngẩn người, với mình: "Cúi đầu làm gì thế? Tìm vàng à?" Sau đó mình quay đầu, thấy thân hình cao ngất của đứng phía sau, mặc áo sơ mi, còn áo khoác của choàng người mình. Khi đó, chỉ mới mười tuổi. Nhất định là sai ở đâu rồi, trước giờ có cảm giác gì với nam sinh cùng tuổi, dù Phó Tiểu Ninh nhiều lần bày tỏ công khai lẫn ám chỉ, hay ngẫu nhiên nhận được thư tình hay điện thoại từ các bạn nam trong dàn nhạc, đều giả ngu cho qua chuyện. "Bạn học Tây Tây, sao lại nghe bài hát buồn ấy mà ngây cả người vậy....." Noãn Noãn đẩy , "Nhớ Phó Tiểu Ninh sao, cậu ta theo đuổi cậu đúng là dốc hết sức nha, chỉ thiếu moi tim ra trao thôi." Kỷ Ức nhíu mày: "Mình thích cậu ấy." "A, thích sao?" Noãn Noãn khó hiểu, "Vì sao nha, nhiều thích lắm đấy." Kỷ Ức . "Cậu ấy, vừa hỏi thêm chút chịu rồi." Kỷ Ức bất đắc dĩ nhìn ấy. Lúc đầu vẫn chưa bài xích người nọ đến mức này. Cho đến lần, và Noãn Noãn hẹn nhau, mấy người cùng đến rạp xem phim, vừa ăn xong kem que, định lấy khăn giấy bọc lại, đột nhiên bị Phó Tiểu Ninh tiện tay trút que gỗ , sau đó khi nhìn qua liền thấy Phó Tiểu Ninh cắn que gỗ ấy. Kể từ lúc đó, Kỷ Ức liền cảm thấy rùng mình, có thể trốn trốn biệt. Buổi tối thứ sáu. Kỷ Ức mượn được dĩa phim ở chỗ Noãn Noãn, xem xong bộ phim đó. Đây ra là câu chuyện giữa ông chú sát thủ vào bé bị mất gia đình...... tình mông lung. đeo tai nghe, đến kết cục Leon giúp bé báo thù, giữa tiếng nổ long trời lở đất nhắm mắt lại. xem mà rơi nước mắt, thậm chí khóc đến mức thở nổi. Bởi vì chỉ đạo nghệ thuật là người thích màu sắc, ấy có thói quen, dù là sách hay phim ảnh đều lưu lại chút màu sắc. Bộ phim này cũng giống như ca khúc chủ đề của nó vậy, trong thế giới màu xám lại có vệt sắc thái rực rỡ. Khi mới xem xong, rất khó chịu, cứ luôn rối rắm ở vấn đề: vị sát thủ đó rốt cuộc có từng kia ? Ngày hôm sau lúc học từ vựng, vẫn nhớ tới bộ phim này, chợt liên tưởng tới Quý Thành Dương và mình..... Ý nghĩ này vừa xuất trong đầu liền thể khống chế, lặng lẽ hòa cùng điệu nhạc của bộ phim. Shape of my heart..... nghĩ đến cái tên đó, dùng bút máy vẽ trái tim quyển vở, chậm rãi tô hết. Sau đó, ở bên cạnh lại vẽ trái tim hơn nữa. Giữa trưa thứ bảy. Quý Thành Dương lái xe trở về Philadelphia. Buổi sáng ngày 9 tháng 11 kia, trước khi rời khỏi Philadelphia nhận được điện thoại của Kỷ Ức, đồng ý với bé đến New York, sau khi cúp máy lâu, ăn bánh mì nướng, uống sữa, rồi rời khỏi nhà. Tuy lần này trở lại là để chấm dứt kiếp sống sinh viên, nhưng có thói quen nghề nghiệp, những lúc này, nhất định phải ở gần trường. Hôm đó rất hỗn loạn, ai ngờ được New York bị tập kích, hơn nữa cơ quan ứng phó tình huống cấp bách của thành phố... ở ngay trong tòa cao ốc, cao ốc bị tập kích, chẳng khác nào ngưng trệ tất cả. Quý Thành Dương được nửa đường, bạn cùng ngành gọi cho , buổi tiếp ký giả lần thứ nhất sau việc sắp bắt đầu rồi. .......... Đêm đó, đến New York. Giữa trưa bốn ngày sau, tại, ở Philadelphia. Quý Thành Dương mở đèn trong phòng, định pha cho mình ly cà phê nóng. Trong đầu vẫn luẩn quẩn tin tức được tuyên bố chính thức vào buổi tối đó, lại có người ám chỉ, các nước Ả Rập múa hát tưng bừng chúc mừng New York bị tập kích. Thị trưởng New York trả lời rất khéo, chính là thành kiến và oán hận tạo thành kết quả hôm nay. Quý Thành Dương lúc ấy ngồi yên nghe hỏi đáp, có linh cảm lành. Có chiến tranh sắp bắt đầu, có... tai họa vô cùng lớn. thở dài. Ánh nắng an tĩnh rọi qua cửa sổ thủy tinh, hắt lên sàn nhà bếp. Bạn cùng phòng của Quý Thành Dương vào, thấy bộ dáng vất vả mỏi mệt của hơi kỳ lạ hỏi: "Thức trắng đêm sao?" Quý Thành Dương : "Là mấy đêm thức trắng rồi." Bạn cùng phòng tò mò truy hỏi thêm mới biết mấy ngày vừa qua New York. Hai người bắt được đề tài bắt đầu thảo luận sôi nổi, từ chính trị đến kinh tế, đến nhân dân Mỹ sau này có thể vì vậy mà sợ hãi, thậm chí nhắc tới tổng tuyển cử nhiệm kỳ sau..... Đại khái khoảng tiếng, cả hai đều tự thở dài. Suy nghĩ của Qúy Thành Dương cứ xoay quanh vấn đề chiến tranh, và cả vụ tập kích này, cùng với người dân vô tội. nhìn bộ dụng cụ pha cà phê, cảm thấy còn kiên nhẫn chờ đợi quá trình phức tạp khi pha, vì thế cầm cà phê hòa tan, tùy tiện pha ly. Tư thế uống cà phê luôn rất đặc biệt. Chỉ dùng hai ngón tay cầm hai bên sườn ly, đưa lên miệng, uống từng ngụm. Trong khoảnh khắc thả lỏng này, thanh nho chậm rãi xuất . "Bình thường em ở trường, cuối tuần mới về nhà, ban ngày.... trong nhà có người." Giọng của như tia nắng, cường ngạnh xé tan mây đen dày đặc bao quanh , sau đó chậm rãi hòa vào máu thịt, xoa dịu mệt mỏi đường xa mấy ngày qua. Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Kỷ Ức tự pha cà phê, ôm ly chạy đến, nước sôi bắn tung tóe, phỏng cả ngón tay, cũng chịu chậm bớt giây nào, lập tức nhấc điện thoại: "Xin chào." "Tây Tây, là , Quý Thành Dương." "Vâng." Giọng căn bản thể khống chế, tự động biến thành ngữ khí mềm mại nhất, " ngủ dậy rồi?" Quý Thành Dương thuận miệng đáp: "Dậy rồi." " học tiến sĩ có phải rất mệt ? Cuối tuần phải ngủ đến mười giờ sao?" Kỷ Ức nhìn đồng hồ lớn ở phòng khách, "Ăn cơm chưa? Nếu đói ăn cơm trước ? Em có thể chờ ăn xong rồi gọi điện sau." Vấn đề liên tiếp được ném qua, khiến Quý Thành Dương bị hỏi mà bật cười: "Hẳn là hỏi em mới đúng, ăn cơm chưa?" "Em à," Kỷ Ức nghĩ nghĩ, "Vẫn chưa nghĩ ra muốn ăn gì." Tùy tiện hàn huyên vài câu, bắt đầu hỏi về tình hình nước Mỹ chỗ . Quý Thành Dương trả lời đơn giản, nhưng phải kiểu trả lời có lệ cho trẻ con: "Là khủng bố tập kích, ra khi hai tòa cao ốc bị đâm vào cũng đoán ra rồi, việc này thể là cố." ừ, dường như cân nhắc. hỏi: " nghĩ gì?" "Em nghĩ, đề thi vào đại học liệu có câu hỏi liên quan đến vấn đề này ....." thành đáp. Quý Thành Dương chợt im lặng. vì kiện này mà vài ngày ngủ, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề đó nữa. thà quan tâm việc học của Kỷ Ức, hoặc tùy tiện nghe vài chuyện thị phi của bạn bè Kỷ Ức, hoặc những lo lắng nhặt. Kỷ Ức khó hiểu: "Ngắt kết nối rồi sao?" "," chuyển đề tài, "Ở ban xã hội quen chưa?" "Rất tốt, thoải mái hơn lớp thực nghiệm nhiều," đột nhiên nghĩ tới Triệu Tiểu Dĩnh, "Chỉ là thành tích của Tiểu Dĩnh tốt lắm, bạn ấy cứ vì em thông minh hơn, khiến em chẳng biết cổ vũ bạn ấy thế nào." "Muốn nhờ giúp sao?" Quý Thành Dương hỏi lại, "Edison từng qua về linh cảm và mồ hôi, em nghe qua chưa?" Kỷ Ức lập tức đoán ra: "Thiên tài là 1% linh cảm cộng thêm 99% mồ hôi?" Những câu thế này nghe nhiều, có khả năng cảm hóa lắm. "Gần như vậy, nguyên văn phức tạp hơn thế," Quý Thành Dương , "Nhưng Triệu Tiểu Dĩnh cũng đúng, thiên phú quả rất quan trọng. Có nhà văn người Mỹ khi đọc được lời này của Edison từng : nếu có 1% linh cảm đó, 99% mồ hôi cũng chỉ là thùng nước." "..........." giúp thêm phiền sao? "Nhưng, nhà văn đó cũng có chút quá," Quý Thành Dương nhấp ngụm cà phê, tiếp tục . "Nếu người bình thường có thể nỗ lực được 99% mồ hôi, tuy thể như Edison phát minh ra dòng điện chiều, cũng tuyệt đối có thể học được nguyên lý của dòng điện chiều. Bây giờ các em học là kiến thức nền tảng, cho cùng, chính làđể sử dụng thuần thục, quá khó, chỉ có đủ chăm chỉ thôi." "Vâng." tiêu hóa lời của . Sau đó, khỏi tò mò hỏi: " rất thích Edison sao?" ", chưa tới," Quý Thành Dương , "Ông ấy bị đắp nặn thành minh tinh, ra , tương đối có thể thuyết phục các ." cảm thấy chuyện luôn khác người, bị ngôn luận của dẫn dắt, hỏi: "Vậy thích ai?" "Da Vinci." Da Vinci. cảm thấy mình nhất định cũng thích Da Vinci, hơn nữa, rất rất thích. Ngón trỏ của tùy tiện quẹt thủy tinh, vẽ ra tên của . ngờ là, khi sắp cúp máy, Quý Thành Dương lại chú ý đến thành tích của . "Bây giờ môn toán như thế nào?" Kỷ Ức chột dạ: " tốt." "Điểm tối đa là bao nhiêu?" "150." "Có thể thi được mấy điểm?" "Khoảng 120." "Là hơi thấp, thi khoảng 130 đến 140, được ?" ngờ lại đặt ra mục tiêu cho ...... Kỷ Ức thắt lòng quyết tâm: "Được." "Nếu đạt được điểm đó," hơi ngừng, rồi cười rộ lên, "Chờ mùa đông về, có thưởng cho em." thế nhưng..... dụ dỗ . P.S: @Tuyết Liên Bạn cho mình xin link phim dc ko? Bữa tìm mà ko thấy, ít xem phim nên cũng chẳng biết trang nào coi dc Chương mới thứ 5 ~ Mọi người đầu tuần vui vẻ ~