Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Hic hic chị nhà mình còn thời cơ chưa tới , đợi thôi
      Thanks @lamkhongngannguyet :yoyo45:

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      khổ thân bé KU.........thui chờ e lớn hơn vậy
      thank nàng

    3. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Thương bé Khr ức quá, bốn , năm tuổi tự mình nấu thuốc bắc để uống. Có bố mẹ dính thế để cho có hay sao, đem giao cho ông nội rồi chuồn mất, bé này hư mới là lạ. Ấy vậy mà bé rất hiểu chuyện, tự chăm lo cho mình lại còn biết quan tâm đến người khác nữa, bé này quá . Thanks bạn

    4. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 16 - Shape Of My Heart (1)

      tưởng khi nhắc đến núi Victoria, là có ý định dẫn mình , kết quả lại bất ngờ.

      Hôm sau, Quý Thành Dương rời khỏi, đến nước Mỹ.

      Hẳn là định làm lời chia tay hoàn mỹ với cuộc đời tiến sĩ của ?

      Trước khi rời khỏi New Zealand, bạn học mua quà lưu niệm còn bảo, phải rời khỏi quốc gia nhìn thấy mặt trời mọc sớm nhất này, tiếc quá ..... Kỷ Ức nhớ lại đêm ở trong thang bộ ấy, Quý Thành Dương vừa ôm mình vừa chuyện phiếm, từng nhắc đến khái niệm này, còn đùa: "Hình như, có rất nhiều người địa phương thích bản thân nhìn thấy mặt trời mọc sớm nhất."

      Buổi tối mười giờ, máy bay đáp xuống sân bay thủ đô, giáo viên dẫn đội kiểm tra số người, nghiêm khắc dặn mỗi người phải theo tuyến xe của trường hoc, đến trường mới giải tán: "Dù thế nào cũng được rời khỏi đội hình, biết chưa?" Thầy nhắc lần cuối.

      "Thưa thầy ~ chúng em biết rồi ạ ~" Mọi người liên thanh đáp.

      Kỷ Ức thấy Vương Hạo Nhiên ở phía xa, vẫy tay tạm biệt với mình, lễ phép vẫy tay lại.

      Bên cạnh có người Hongkong, chuyện, dường như là gặp chuyện lớn gì đó rất đáng sợ.

      tùy tiện nghe vài câu, lập tức nghiêm túc lắng nghe, tổng kết lại là kênh Phượng Hoàng vừa đưa tòa cao ốc nào đó tin New York vừa bị máy bay đụng phải...... Kỷ Ức nghe thấy New York, đột nhiên khẩn trương, muốn nghe thêm chút những người kia xa.

      Tim đập bình bịch, nháy mắt nghĩ đến ba chữ Quý Thành Dương.

      "Thầy ơi, em trở về ngay." nhét vali hành lý của mình vào tay bạn học, lập tức chạy về hướng Vương Hạo Nhiên vừa rời , vừa chạy vừa dốc sức cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng mất nha, chỉ có mới có cách liên hệ với Quý Thành Dương ở Mỹ, mình căn bản cách nào tìm được . lao ra cửa kính tự động, trong biển người tấp nập, dựa vào trực giác của mình tìm hướng xe taxi, may mắn, tìm thấy Vương Hạo Nhiên đứng cùng bạn, hình như đợi xe đến đón.

      chạy đến, bắt lấy tay Vương Hạo Nhiên: "Quý Thành Dương ở Mỹ có điện thoại ? Có thể gọi giúp em ?"

      Vương Hạo Nhiên sửng sốt: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

      "Em cũng biết," Giọng phát run, "Nghe được ở Mỹ có máy bay đâm vào cao ốc....."

      "Máy bay đâm vào cao ốc? Ở Mỹ?" Vương Hạo Nhiên cảm thấy lời này thể tưởng tượng được, " thể nào?" Nhưng nhìn mắt Kỷ Ức hồng hồng, biết sốt ruột: "Chuyện xảy ra ở đâu?"

      "New York." Giọng run rẩy rồi.

      "Tây Tây, em đừng gấp, ở New York, ở Philadelphia."

      Vương Hạo Nhiên bắt đầu tìm số của Quý Thành Dương ở Mỹ.

      Rất nhanh, điện thoại thông liền đưa cho : "Đây là điện thoại nơi ở, gọi được, em bảo tìm Yang, hỏi người khác xem có chuyện gì." Vương Hạo Nhiên xoay người hỏi mấy bạn bên cạnh, có phải xảy ra chuyện ly kỳ như vậy .

      Kỷ Ức cầm di động, đợi, mỗi giây dài như cả thế kỷ.

      Điện thoại rốt cuộc được tiếp: "Hello."

      "Hello," Kỷ Ức cảm thấy người nhận là , nhưng vẫn dám chắc chắn, "May I...."

      "Tây Tây?" ngạc nhiên.

      Tim rốt cuộc rơi về vị trí cũ, cắn môi buộc bản thân bình tĩnh lại, nhưng giọng vẫn bình thường lắm: "Em, em nghe New York có máy bay đâm vào cao ốc.... Sợ máy bay, cũng sợ ở trong cao ốc, sợ ....."

      " ở nhà." dứt khoát trực tiếp với , bản thân rất an toàn, "Rất an toàn."

      "...... nên lung tung khắp nơi," Kỷ Ức được nửa đâu, chợt cảm thấy lời của mình đặc biệt ngốc, nhưng vẫn tiếp, "Hơn nữa đừng đến New York, chừng ở đó còn nhiều phần tử khủng bố, lỡ như xảy ra chuyện gì sao."

      "Được." ngờ lại đáp ứng lời dặn dò như ông cụ non của .

      Khi chuyện, nghe được thanh bên ngoài tường thuật trực tiếp trường, là trường trực tiếp của kiện 911. đại khái nghe được vài câu, khí rất ngưng trọng, tiếp tục chú tâm nghe. Biết an toàn, thoắt còn gì để .

      Cuối cùng trả điện thoại cho Vương Hạo Nhiên, Vương Hạo Nhiên biết sao, phần nhiều là hỏi tình huống của vụ tập kích khủng bố kia. nghe lát, thấy bạn học chạy đến cửa thủy tinh, dường như đến gọi về đội, vội vỗ tay Vương Hạo Nhiên: "Em phải rồi, cảm ơn ."

      "Phải về nhà?" Vương Hạo Nhiên hỏi .

      Quý Thành Dương bên kia điện thoại nghe được câu này, với Vương Hạo Nhiên gì đó, điện thoại lại được giao cho .

      Kỷ Ức bất ngờ, biết gì với mình, cầm di động, im lặng.

      "Qua hai tháng nữa về Bắc Kinh," Quý Thành Dương với , "Đại khái vào khoảng đầu mùa đông."

      "Em có thể gọi cho ?"

      cười: " tiện lắm, thường xuyên ở nhà."

      Kỷ Ức chợt mất mát.

      Trước mặt vừa vặn có hai chiếc xe chạy qua, tốc độ hơi nhanh, còn có chút gần. Vương Hạo Nhiên vội kéo lùi về sau, hơi thất thần, ngờ lại chú ý...... Chỉ là nghĩ, thích mình gọi điện cho .

      " gọi cho em." Giọng của với .

      Tim Kỷ Ức vừa rơi xuống vực sâu vạn trượng lập tức lại nhàng bay lên.

      "Bình thường em ở trường." biết sớm biết tình huống của mình, nhưng vẫn lặp lại lần nữa, sợ gọi lại gặp mình, "Cuối tuần về nhà, ban ngày.... trong nhà thường có ai."

      rốt cuộc trả điện thoại cho Vương Hạo Nhiên.

      Trở về đội, nhân tiện bị thầy giáo vừa tức vừa cười mắng hai câu.

      Các ngồi xe ô tô lớn của trường, thầy giáo nghe Kỷ Ức thế, cũng vội vàng mở tivi.

      ngờ CCTV lại đưa tin trực tiếp.

      Kỷ Ức gọi điện cho Noãn Noãn, Noãn Noãn ở nhà nhưng ngủ, vẫn trực kênh tin tức Phượng Hoàng, biết cả hai tòa cao ốc lần lượt sập xuống, đặc biệt đáng sợ. Dường như giới truyền thông toàn cầu đều đề cập tới tin này, chỉ có CCTV gì. Ngoài cửa sổ xe, lữ khách chưa biết chuyện yên bình qua lại tấp nập trong đêm, thần sắc vội vàng.

      Kỷ Ức tựa vào cửa kính xe, nhìn xe rời khỏi sân bay, nhìn cây bên đường ngừng trôi qua, vẫn cảm thấy bồn chồn, tai nạn này khó tin. chỉ , giáo viên lẫn học sinh xe đều cảm thấy đâynhư tin đồn, ai có thể tưởng tượng được, máy bay chở đầy hành khách lại có thể đâm thẳng vào cao ốc thương mại của New York, tình huống chỉ xảy ra trong phim thế này, lại chân phát sinh ngoài đời thực.

      Mỗi lần tai vạ, mọi người đều cảm khái thế vô thường, phải quý trọng người trước mắt.

      Chưa qua được bao lâu lại bắt đầu vì danh lợi mà bôn ba, chân chính có thể hiểu những lời này, cuối cùng cũng chỉ có những người vì thiên tai nhân họa mà mất người mình ....... Đối với Kỷ Ức lúc này, Quý Thành Dương có ở New York, có gì nguy hiểm là đủ rồi. Khi đó nghĩ xa thế, nhiều lắm là dùng hết dũng khí muốn cho biết mình thích , ngay cả suy nghĩ "ở bên nhau" cũng chỉ chợt lóe qua, huống chi là vấn đề sâu sắc như "quý trọng người trước mắt."

      Khi về trường tối khuya.

      Kỷ Ức xách vali hành lý, leo từng tầng về phòng ký túc.

      Thang máy trục trặc, học sinh cao tam như ở tầng cao nhất, trong những thời điểm này tuyệt đối bi thảm. Lúc này tắt đèn, chỉ có cầu thang và hành lang còn sáng, , phía sau chợt có người đuổi theo, giúp xách vali. Kỷ Ức quay lại nhìn, lại Triệu Tiểu Dĩnh.

      "Cậu về trễ thế này à?" Kỷ Ức kinh ngạc.

      Cấp ba, Triểu Tiểu Dĩnh học bù cũng xin ở nội trú, việc này biết.

      "Ừ, làm đề thi," Triệu Tiểu Dĩnh cười, "Mình giúp cậu chép bài rồi."

      Kỷ Ức a tiếng.

      Thạt ra nghĩ đến bản thân sớm học xong chương trình cấp ba, căn bản cần chép bài gì, nhưng khi ra lại thành: "Cảm ơn cảm ơn, ngày mai mình mời cậu ăn KFC nha."

      Triệu Tiểu Dĩnh liên tục bảo cần, lớn lên cùng nhau còn khách khí gì, Kỷ Ức rực tiếp bảo ngày mai tan học , hai người đến tầng cao nhất, rốt cuộc tách ra. trở về phòng, nhét vali xuống gầm giường trước, rửa mặt đơn giản rồi nằm lên giường, nhắm mắt đều là Quý Thành Dương, tưởng tượng bóng dáng giữa khung cảnh mọi người đều tiếng , lại tiếng Trung.

      Kết quả, cuộc hẹn hai người vào lúc tan học hôm sau của và Triệu Tiểu Dĩnh, thành công gia nhập thêm Noãn Noãn, biến thành ba người cùng .

      Sau khi vào cao trung, Triệu Tiểu Dĩnh rất ít chơi chung với các , nên Noãn Noãn ăn có chút tự nhiên, chẳng tìm được đề tài gì để , may mà ấy có di động, gửi tin nhắn là đủ.

      "Cậu định học đàn tranh sao?" Kỷ Ức cầm khoai chấm sốt cà, nhét vào miệng Triệu Tiểu Dĩnh.

      Trường phụ trung đặc biệt coi trọng việc bồi dưỡng học sinh, chỉ cần học sinh chịu học, sợ chưa có căn bản, luôn có thể sắp xếp người đồng ý dạy từ dàn nhạc đến dạy miễn phí. Kỷ Ức vào trường phụ trung rồi mới biết có thông lệ cung cấp nhạc khí và phòng huấn luyện miễn phí thế này, mới cố ý mỗi tuần đều dành ra thời gian dạy Triệu Tiểu Dĩnh luyện đàn tranh. Đáng tiếc, sau này Triệu Tiểu Dĩnh tiếp tục kiên trì học.

      " học đâu," Triệu Tiểu Dĩnh đặc biệt ngượng, "Mình có thiên phú, lãng phí cả năm để cậu dạy, giờ cả đầu mình chỉ có thi đại học, làm đề, cái khác dám nghĩ đâu."

      "Cậu đừng dồn áp lực quá," Noãn Noãn thuận miệng , "Coi chừng thi rớt."

      ..................

      Kỷ Ức cảm thấy vị đại ** này luôn thích , nhưng lại đâm thẳng vào chỗ đau của người khác. ra nhiều lúc là ấy vô tâm, nhưng mọi người lớn cả rồi, mấy ai có thể nghe vào tai mà để trong lòng chứ?

      Triệu Tiểu Dĩnh cúi đầu uống coca: "Mình dù sao vẫn chỉ muốn thi vào đại học, nhưng lại cảm thấy bản thân làm được, hoàn toàn kém hơn các cậu."

      Kỷ Ức vội chuyển đề tài, giục Triệu Tiểu Dĩnh ăn hamburger.

      Cuối tuần về nhà, Noãn Noãn đặc biệt ở lại chờ Kỷ Ức và Triệu Tiểu Dĩnh cùng , ba người chen chúc ở ghế sau xe, Noãn Noãn gọi điện, Kỷ Ức mượn máy nghe CD của ấy nghe lát, có bài hát tiếng rất hay, điệu nhạc nhàng, khiến người nghe như thấy được hình ảnh: trong thế giới thuần sắc xám lại có đóa hoa xinh đẹp nở rộ.

      cúi đầu nhìn tên bàn hát máy nghe CD: Shape Of My Heart

      "Nghe hay ?" Đúng lúc Noãn Noãn cúp máy, cười tủm tỉm , "Chú út mình trước khi New Zealand, ở nhà xem qua bộ phim, đây là ca khúc chủ đề. xem hai lần luôn, hẳn là rất thích, chú út mình thích khẳng định là tệ."

      Kỷ Ức vờ như vô tình hỏi: "Nghe rất hay, là phim gì thế?"

      "Tên tiếng Trung hình như là ---" Noãn Noãn hồi tưởng, "Tên sát thủ này quá lạnh lùng[1], chú ấy bảo đó là phim hồi những năm 90."


      [1] Bộ phim này tên tiếng là Léon: The Professional, công chiếu năm 1994. Ca khúc chủ đề: Shape Of My Heart
      chau007153, dhtt, Phamthanhhuong5 others thích bài này.

    5. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Truyện của chị Bảo lúc nào cũng có mỹ thực với mỹ khúc hết luôn :-((
      Lần trước nghe nghe lại bài Hốt nhiên chi gian rồi :x
      Cảm ơn vì edit :-* :-* :-*

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :