Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057

    2. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Hehe đây nè : http://phimvang.com/node/8723/HK9BE688kkvVsIkyUaDRBA
      @lamkhongngannguyet cái câu của Edison phải dịch là " Thiên tài là 1% cảm hứng và 99% mồ hôi" mà bạn :3
      Phim có đoạn rất dễ thương :x
      Lần trước mình còn xem cả Đại thoại tây du nữa (xem cũng k hiểu gì hết như Kỷ Ức luôn ;))))
      lamkhongngannguyet thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      a làm việc nguy hiểm quá àaaaaaaaaaaaaaa
      2 ng chậm quá à
      thank nàng

    4. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 18 – Mỗi khoảnh khắc (1)

      Ngày Quý Thành Dương về nước, là thứ năm.

      Kỷ Ức ngồi trong lớp, chỗ gần cửa sổ. đưa chân đến gần hệ thống sưởi hơi, thầm thấy may mắn, may mà năm nay ngày 7 mở hệ thống sưởi, nếu chờ qua mười ngày đến ngày định kỳ mỗi năm chắc lạnh chết mất. sợ bị lạnh.

      Lòng sớm bay nơi khác, cả ngày lật lật lại đề thi toán của mình.

      Xem lại hết mấy bài kiểm tra gần đây, thậm chí còn lặp lặp lại xác nhận điểm số đạt tới điểm ước định.

      Tiếng chuông tan học vang lên, là người đầu tiên xách ba lô chạy khỏi phòng học.

      đường , người trong dàn nhạc thấy , đều cực kỳ kinh ngạc, còn tưởng chạy đến phòng tập luyện, ngờ chạy mạch, trực tiếp vọt ra khỏi cổng trường. phải cuối tuần, ngoài cổng có nhiều ô tô lắm, rất nhanh nhìn thấy Quý Thành Dương đứng dựa vào xe ở đối diện.

      Chạy tới, còn chưa đứng vững thấy mỉm cười.

      kiềm được, mặt đỏ bừng, tiêu rồi, căn bản thể khống chế.

      Quý Thành Dương mở cửa xe bên ghế phó lái, mời lên xe, sau đó bản thân vòng qua đầu xe về bên ghế lái, đóng cửa xe lại, "Tóc dài rồi?" đột nhiên hỏi.

      "Dài chút, lười cắt." Lần này gặp mặt, dám nhìn mặt nữa.

      ra tóc vẫn dài khoảng qua lỗ tai, cố gắng vẫn có thể cột tóc lên, nhưng cột càng tiện hơn..... Về phần vì sao phải cố gắng miễn cưỡng cột lên, chủ yếu là vì nghe bạn học thường xuyên bảo: con trai thích con tóc dài.

      Mà Triệu Tiểu Dĩnh từng , thường xuyên cột tóc tóc mới mau dài.

      Nên quen ngày ngày cột tóc, mong chờ đến khi lên đại học có mái tóc dài phiêu phiêu.

      nghĩ còn phải chờ Noãn Noãn, ngờ Quý Thành Dương trực tiếp lái xe .

      Đây là..... phần thưởng đặc biệt sao?

      thưởng cho buổi tối với riêng .

      Quý Thành Dương đưa ăn tối, xe chạy về hướng nhà triển lãm Bắc Kinh, mới với , đêm nay xem múa ba lê.

      Được nửa đường, Quý Thành Dương thấy cửa tiệm gia đình, trong tủ thủy tinh trước cửa tiệm là mứt quả vừa làm xong. cười: "Nhớ hồi em còn , mua cho em bánh nhân đậu và mứt quả ?" Kỷ Ức gật đầu: "Nhớ chứ, em còn đưa rất nhiều bánh đậu cho ăn mà." Còn là em cắn hơn nửa rồi...... lặng lẽ bổ sung trong lòng.

      "Xuống mua cho xâu ." dừng xe, rút ví tiền ra trực tiếp đưa cho .

      " cùng sao?" cũng tính tự mình rồi.

      " xe chờ em," cười, "Bao lớn rồi, mua mứt quả còn cần người dẫn sao."

      Kỷ Ức chỉ thuận miệng hỏi, bị thế đương nhiên xấu hổ, lập tức mở cửa xuống xe. Khi mua về rồi lại ăn, để mình ăn hết. Tuy rằng khi ăn tới hai xâu cuối cùng, có nghĩ đến có nên đưa nửa ...... Nhưng thể thản nhiên như lúc còn bé nữa, mặt nong nóng, dứt khoát tự mình ăn hết.

      Phòng hòa nhạc của nhà triển lãm Bắc Kinh hôm nay rất khác, nhưng lại được khác ở điểm nào. ít khi đến đây, chỉ có hai lần người trong dàn nhạc có vé mời, theo xem hai lần. học nhạc cụ dân gian, ngay cả vẽ tranh thư pháp hay múa cũng thiên về dân tộc, đối với những thứ này khá lạ lẫm.

      ngồi trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy, chiếc ghế đỏ thẫm, nghe mấy người phía sau nhắc những cái tên lạ lẫm, Filin[1], Gracheva[2], nhắc đến đoàn múa ba lê của rạp hát Bolshoi ở Moscow, bàn tán về vở《Hồ thiên nga》đêm nay.

      "Vở ba lê này được tập luyện từ ba mươi năm trước, năm ngoái mới diễn lần đầu tiên ở Nga." Quý Thành Dương ra hiệu cho cởi áo khoác, tránh cho lát nữa nóng.

      "Vì sao?"

      "Bởi vì thời đại đó, chủ nghĩa xã hội khoa học cho phép có bi kịch," Quý Thành Dương cười, "Hiểu chưa?"

      "Liên Xô giải thể được phép diễn sao?" Kỷ Ức theo phản xạ nhẩm tính thời gian Liên Xô giải thể, " phải năm 91 giải thể sao? Vì sao diễn năm đó?"

      "Điều này phải chúng ta có thể biết được."

      dạ, nhớ lại: "Kết cục của hồ thiên nga là bi kịch sao? Em nhớ là kết cục đại đoàn viên mà."

      hiểu ra: "Em đồng thoại sao?"

      "....... Em chỉ xem qua đồng thoại." Còn xem cả phim hoạt hình.

      Lúc ấy cảm thấy đặc biệt cảm động, qua rất nhiều hiểu lầm và đau khổ, rốt cuộc hoàng tử và thiên nga trắng cũng ở bên nhau.

      "Hồ thiên nga có rất nhiều phiên bản, hài kịch, bi kịch đều có," Quý Thành Dương cười, "Buổi diễn đêm nay là bản bi kịch."

      Hai nam nhân ngồi phía sau Quý Thành Dương hiển nhiên cũng là người thích ba lê thực , nghe Quý Thành Dương thế, liền thừa dịp vẫn chưa mở màn, giọng tán gẫu. Hai người kia phân tích hết các ưu nhược điểm của các phiên bản Hồ thiên nga, rất chờ mong bản bi kịch đêm nay, chờ mong phiên bản của vũ đoàn ba lê được xem là chính thống nhất đến từ Moscow này.

      Thảo luận nhiệt tình, hấp dẫn cả cụ ngồi kế Kỷ Ức, thậm chí hồi tưởng lại cảnh năm 1959 lúc đoàn ba lê này đến, khi ấy là đội hình minh tinh nổi tiếng đời sau, khó quên đến mức nào. Quý Thành Dương mỉm cười nghe, thỉnh thoảng đáp hai câu, cứ như chuyện phiếm với trưởng bối quen lâu.

      ở cạnh mình, rất tự nhiên hấp dẫn những người cùng chí hướng, cùng nhau tán gẫu về chủ đề chung.

      Đây là sức hấp dẫn từ nhân cách.

      Còn chỉ ngồi bên cạnh , nhìn xem.....

      Vì sao lại là bi kịch? Thôi vậy, bi kịch bi kịch, dù sao chỉ là vở ba lê.

      Đêm nay là buổi diễn đầu tiên, khi bắt đầu đương nhiên có mấy người nổi tiếng đến gặp các văn nghệ sĩ, cũng ở lại xem buổi diễn tối nay. đột nhiên nghĩ đến vấn đề, Quý Thành Dương hôm nay về nước, là để xem vở Hồ thiên nga của đoàn Moscow này sao? Vì... dẫn mình xem sao?

      nghĩ, ở trung tâm sân khấu chầm chậm hạ xuống bức tranh thiên nga trắng và thiên nga đen.

      nghiêng đầu, nhìn .

      Đèn sân khấu biến ảo, hắt khuôn mặt , chợt sáng chợt tắt.

      Lần này trở về, ở lại Bắc Kinh bao lâu đây?

      Hy vọng là hơn hai tháng, hoặc, tháng cũng tốt.

      Buổi diễn kết thúc, Quý Thành Dương vào toilet, đeo ba lô đứng ở góc chắn đường người khác mà chờ, ngờ, người xuất trước lại là Vương Hạo Nhiên. vào từ hướng người khác ra, thấy Kỷ Ức liền chạy đến, vỗ vai : "Quý Thành Dương đâu?" nhìn Vương Hạo Nhiên, hiểu vì sao cũng tới: " ấy ở nhà vệ sinh."

      Vừa dứt lời, thấy Quý Thành Dương tới.

      vừa vừa đeo kính, sau đó ném chìa khóa xe của mình cho Vương Hạo Nhiên: "Phiền cậu rồi."

      " gì chứ," Vương Hạo Nhiên vui vẻ, "Nhưng mà, mắt cậu thế này nhất định phải khám, lỡ có việc gì sao."

      "Khám rồi, có vấn đề gì."

      Quý Thành Dương theo thói quen xoa đầu Kỷ Ức, ý bảo cùng nhau .

      Kỷ Ức nghe vào tai liền lo lắng, tâm tình lúc xem ba lê vừa nãy bay mất.

      Vương Hạo Nhiên cười: "Vậy cũng được kéo dài mãi, làm kiểm tra toàn diện , gần đây đừng lái xe nữa," xong, nhịn được chọc tiếp, "Cậu cũng biết chơi quá, vừa về nước xem Hồ thiên nga, cháu đâu? Sao chỉ có mình tiểu Tây Tây?"

      "Hôm nay nó học bù," Quý Thành Dương thế, Kỷ Ức cũng biết giả.

      "Hai phải chung trường cùng năm sao?"

      "Bạn ấy học tự nhiên, em học xã hội." Kỷ Ức vội bổ sung, "Bình thường bận hơn em nhiều."

      Vương Hạo Nhiên quấn lấy vấn đề này nữa, hỏi về kế hoạch của Quý Thành Dương sau khi về nước, đương nhiên rất quan tâm việc mắt đột nhiên có vấn đề. Kỷ Ức nghe bọn họ đối thoại mới biết, ra buổi biểu diễn vừa bắt đầu, mắt Quý Thành Dương đột nhiên nhìn , tình huống thế này ở Mỹ từng xảy ra, kiểm tra lại phát vấn đề gì.

      Nên nghĩ là do bản thân mệt mỏi, đầu tiên thông báo cho Vương Hạo Nhiên đến lái xe giúp, đưa Kỷ Ức trở về.

      Kỷ Ức ngồi bên ghế phó lái, nhìn Quý Thành Dương qua cửa sổ xe, rất muốn về trước, nhưng ký túc xá sắp đến giờ đóng cửa, thể theo sắp xếp của Quý Thành Dương, trở về trước.

      đường về vẫn nghĩ đến Quý Thành Dương, Vương Hạo Nhiên liên tục gợi chuyện, lưu tâm nghe.

      "Tây Tây?" Vương Hạo Nhiên bất đắc dĩ, "Em thích chuyện với đến vậy sao?"

      " phải...." Kỷ Ức cảm thấy đúng là bạn tốt của Quý Thành Dương, đương nhiên là ai cả đường , rất thích người này, "Em nghĩ về đề thi tự học sáng mai." buổi tối, dối hai lần.

      Vương Hạo Nhiên cười.

      mở cửa kính xe: "Quý Thành Dương cũng là, có bé như em xe, sao còn hút nhiều thuốc như thế, hết cách. mở cửa sổ để tan mùi thuốc, em mặc áo khoác vào ." xong, nhìn Kỷ Ức, "Ừm, kéo cả khóa áo bông lên."

      ra, rất quen thuộc với hương vị này rồi.

      Kỷ Ức kéo khóa áo khoác xong, suy nghĩ lại bay về chỗ Quý Thành Dương.

      có lẽ đón được xe? Đêm nay ngủ được ? Có bị mất ngủ vài ngày vì lệch múi giờ ?

      Kết quả về đến trường, lầu ký túc đóng cửa.

      Kỷ Ức mặt dày đến gõ cửa sổ phòng giáo viên ký túc, may mà ấy quen việc thường xuyên ra ngoài biểu diễn, tưởng lại là hoạt động của trường nữa, vừa mở cửa cho vừa bảo: "Em còn nửa năm nữa là thi đại học rồi? Sao dàn nhạc còn chưa thả?" Kỷ Ức chột dạ ậm ừ, ba bước gộp thành hai chạy lên lầu. Đến góc tầng của học sinh cao nhị và cao tam, lấy di động ra, bấm số của Quý Thành Dương.

      Reo được vài tiếng, tiếp điện thoại.

      "Em đến trường rồi," Kỷ Ức giọng với , "Bây giờ còn khó chịu ? Mắt có thấy ?"

      " sao," Quý Thành Dương cười, "Nhanh ngủ nhanh nào, bé có buổi tự học sớm phải ngủ sớm."

      hơi thả lỏng, chợt nhớ tới chuyện lớn: "Tiêu rồi, em quên cho xem bài kiểm tra toán......."

      cười: " xem rồi, cũng thưởng cho em rồi, trong ba lô ấy. Nhanh về phòng ngủ, ngủ ngon."

      Thưởng rồi?

      Chẳng lẽ phải là vở ba lê Hồ thiên nga kia sao?

      Kỷ Ức nghe tiếng giáo viên kiểm tra ký túc lên lầu, vội vàng ngủ ngon rồi cúp máy. chạy về phòng, đặt ba lô lên giường, vội vàng mở ra, quả nhiên bên trong có thêm món đồ. Bỏ vào lúc nào nhỉ? thần kỳ.

      cẩn thận nhớ lại, hình như mình chỉ rời khỏi ba lô lúc bảo mình mua mứt quả...... Chẳng trách.... chẳng trách chịu mua cùng mình.

      cúi đầu nhìn.

      quyển sách được bọc rất tỉ mỉ, nhưng lại giống sách lắm.

      Kỷ Ức nương theo ánh sáng của di động, lật ra, phát từng trang bên trong đều trống, chỉ có trang bìa trong có chữ ký tay của , ba chữ "Quý Thành Dương", bên dưới đề thêm "2001.11.15". Góc dưới mỗi trang đều có số trang tự viết.

      Còn lại đều trống, đây là tập ghi chép tự tay làm ra?

      Kỷ Ức ôm quyển bút ký, nằm lăn giường, nhịn được ôm vở lăn qua lăn lại. Ân Tình Tình ở giường rốt cuộc nhịn được, thò đầu nhìn xuống, giọng oán giận: "Tổ tông, ngài có ngủ ? Ngài qua ban xã hội làm thủ lĩnh rồi, ta còn ở hố lửa ban tự nhiên đây, ngày mai còn phải dậy sớm, dậy sớm!"

      "Mình sai rồi mình sai rồi." Kỷ Ức thở dài dưới ánh trăng.

      Đến khi giường im lặng, mới ôm quyển bút ký, nằm giường, tiếp tục lặng lẽ ngây ngô cười.......

      [1] Filin: tên đầy đủ là Sergei Yurevitch Filin, diễn viên múa ballet, cũng là người điều hành nhà hát Bolshoi.
      [2] Gracheva: tên đầy đủ là Nadezhda Aleksandrovna Gracheva, diễn viên múa ballet.


      P.S 1: Merry Xmas :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Chúc mọi người đêm giáng sinh an lành và vui vẻ :grin::grin::grin:


      P.S 2: @Tuyết Liên thanks bạn :yoyo45: Mọi góp ý sửa chữa mình sửa thẳng vào ebook nha :yoyo51:
      Chương này bonus giáng sinh, chương mới lại dời sang thứ 6 hoặc thứ 7 nha ~ :yoyo56:

    5. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Thank lamkhongngannguyet
      Giang sinh vui ve!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :