1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Văn án
      【Ba ngàn con sông, Chỉ gáo nước, Xinh đẹp như hoa, Kiêu hùng khom lưng】

      Người xưa rằng: trời ghen ghét hồng nhan, người cương trực dễ bị hại. Cho nên nàng kiên nghị (vững vàng, có nghị lực) xuất sắc như vậy, hơn nữa tài mạo hơn người

      Bài học đầu tiên là học giả bộ yếu đuối, cố gắng ăn mặc như bông hoa vô hại.

      Giả bộ quá mức, bị ác nhân nào đó thuận tay xách về nhà, đem nàng ăn sạch còn tuyên bố: là ông trời đưa nàng đến bên ta.

      Hừ! Nàng là thay ông trời trừng phạt mới đúng ấy!

      Dám gây rối, ham muốn sắc đẹp với nàng? Chờ bị nàng ngược đãi cả đời !



      Mục lục
      [​IMG]

      C1 ♥ C2 ♥ C3 ♥ C4 ♥ C5 ♥ C6 ♥ C7 ♥ C8 ♥ C9 ♥ C10
      C11 ♥ C12 ♥ C13 ♥ C14 ♥ C15 ♥ C16 ♥ C17 ♥ C18 ♥ C19 ♥ C20
      C21 ♥ C22 ♥ C23 ♥ C24 ♥ C25 ♥ C26 ♥ C27 ♥ C28 ♥ C29 ♥ C30
      C31 ♥ C32 ♥ C33 ♥ C34 ♥ C35 ♥ C36 ♥ C37 ♥ C38 ♥ C39 ♥ C40
      C41 ♥ C42 ♥ C43 ♥ C44 ♥ C45 ♥ C46 ♥ C47 ♥ C48 ♥ C49 ♥ C50

      [​IMG]

      C51 ♥ C52 ♥ C53 ♥ C54 ♥ C55 ♥ C56 ♥ C57 ♥ C58 ♥ C59 ♥ C60
      C61 ♥ C62 ♥ C63 ♥ C64 ♥ C65 ♥ C66 ♥ C67 ♥ C68 ♥ C69 ♥ C70
      C71 ♥ C72 ♥ C73 ♥ C74 ♥ C75 ♥ C76 ♥ C77 ♥ C78 ♥ C79 ♥ C80
      C81 ♥ C82 ♥ C83 ♥ C84 ♥ C85 ♥ C86 ♥ C87 ♥ C88 ♥ C89 ♥ C90
      C91 ♥ C92 ♥ C93 ♥ C94 ♥ C95 ♥ C96 ♥ C97 ♥ C98 ♥ C99 ♥ C100

      [​IMG]

      C101 ♥ C102 ♥ C103 ♥ C104 ♥ C105 ♥ C106 ♥ C107 ♥ C108 ♥ C109 ♥ C110
      C111 ♥ C112 ♥ C113 ♥ C114 ♥ C115 ♥ C116 ♥ C117 ♥ C118 ♥ C119 ♥ C120
      C121 ♥ C122 ♥ C123 ♥ C124 ♥ C125 ♥ C126 ♥ C127 ♥ C128 ♥ C129 ♥ C130
      C131 ♥ C132 ♥ C133 ♥ C134 ♥ C135 ♥ C136 ♥ C137 ♥ C138 ♥ C139 ♥ C140

      [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      C141C142C143C144C145C146C147C148C149C150
      C151C152C153C154C155C156C157C158C159C160
      C161C162C163C164C165C166C167C168C169C170
      C171C172C173C174C175C176C177C178C179C180
      C181C182C183C184C185C186C187C188C189C190
      C191C192C193C194C195C196C197C198C199C200


      C201C202C203C204C205C206C207C208C209C210
      C211C212C213C214C215C216C217C218C219

      Phiên ngoại 1
      Phiên ngoại 2Phiên ngoại 3

      [​IMG]

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 17/6/17
      Minhnguyen18, xukem, yellowmice13 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1:
      Vừa thoát miệng hổ lại vào hang sói
      Edit: A Chu
      May là nàng luyện công chăm chỉ lắm, bằng mệt lớn rồi!

      Tần Du Du trong đau khổ tìm thấy niềm vui, cố gắng vén mặt nạ lên phun ra ngụm lớn máu tươi.

      Thoáng cái thân thể giống như bị trống rỗng, nàng khó chịu nằm xuống. Bị bắt cũng được, bị giết cũng được, còn tốt hơn vật lộn chạy trối chết như thế này.

      Nhưng nghĩ đến hậu quả sau khi bị bọn họ bắt được... Tần Du Du cắn chặt răng, tiếp tục chạy trong tiếng gió núi gào thét.

      biết tên quỷ quái thiếu đạo đức nào chế tạo ra "Hóa nguyên đan", loại thuốc thâm độc này, đáng thương cho công lực nàng chăm chỉ tu luyện lực mười năm, lần mất sạch như thế này, nguyền rủa tên quỷ quái thiếu đạo đức đó mười đời lấy được vợ!

      Tần Du Du nhờ suy nghĩ miên man để phân tán chú ý lên vết thương, cố gắng chống chân, bước chân, lảo đảo về phía đường núi.

      Phía trước có tiếng nước chảy ào ào, phía sau tiếng truy binh (đoàn người đuổi theo) càng lúc càng gần!

      Quái lạ, khe suối như vậy sao tiếng lại vang thế chứ? Tần Du Du thần trí (tinh thần + trí tuệ) hơi mơ hồ rồi, dược lực (hiệu lực của thuốc) 'hóa nguyên đan' khi nàng chạy trốn tác động lên toàn thân rồi, cảm giác yếu dần bao phủ nàng.

      "Du Du, đừng chạy, phía trước có đường đâu, theo ta trở về ." Giọng nam quen thuộc truyền đến, là Phong Quy Vân.

      Nàng mà cùng về với nhất định xong đời! chạy là quả dưa ngốc! Tần Du Du đảo mắt xem thường, trong lòng rất đồng ý.

      Nhưng ngay sau đó nàng liền hối hận --- bước chân đạp vào khoảng , cả người nàng mất khống chế, ngã thẳng xuống dưới.

      Phía trước dĩ nhiên là vách núi đen!

      Phong Quy Vân chết tiệt, ngay cả cũng xong, nếu phía trước là vách núi đen, nàng tăng tốc tiến lên rồi, nàng bị chết như vậy oan ức mà!

      Nhưng hình như rơi xuống vách núi đen bình thường chết, còn có thể gặp may mắn lớn, nhận được sách cổ quý có hai, kho báu, linh tình gì đó.... Người Tần Du Du giữa trung kiền hôn mê bất tỉnh. Trước khi mất tri giác, đầu óc lên những truyện xưa sư phụ kể cho nàng.

      "Du Du!" vách núi đen, Phong Quy Vân vô cùng lo lắng, kinh sợ, tiếng bị gió thổi bay thành từng mảnh .

      Ánh lửa bập bùng, gương mặt Phong Quy Vân vốn tuấn mỹ ôn hòa giờ có vẻ dữ tợn, kinh sợ, chạy tới vách núi đen nhìn xung quanh bên dưới.

      Tối nay cuồng phong gào thét, trăng sao, nước dưới vách núi bị che dấu trong bóng tối, chỉ nghe tiếng nước ào ào, cách nào nhìn thấy thân ảnh hay bất cứ tiếng động nào của Tần Du Du?

      Phong Quy Vân siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà cũng biết, xoay mạnh người lại đối mặt với đám hắc y nhân cùng, hét lớn: " xuống tìm , cho dù phải tát hết nước bên dưới cũng phải đem người về cho ta! Sống phải thấy người ...." đến đây, hai mắt đỏ lên, nhịn bốn chữ "Chết phải thấy xác".

      Tần Du Du thể chết được! Mặc kệ là công hay tư, đều phải mang nàng trở về.

      Đều do quá nóng vội, dồn ép quá chặt, biết trước thế này, hôm qua thà thả nàng còn hơn...

      . . . . . . ◇. . . . . . ◇. . . . . . ◇. . . . . .

      Giống như nhân vật nữ trong truyện xưa, Tần Du Du đương nhiên chết, nhưng gặp cái gì bất ngờ như trong truyện sư phụ nàng kể cả, mà là nàng được người sông mò lên, nằm nghỉ ván ở đuôi thuyền gỗ.

      "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Trong khoang thuyền, nam tử mặc thanh sam (áo xanh), mắt nhìn thư mở tay, với lão bộc đầu bạc, ăn mặc như quản gia canh ở cửa khoang thuyền.

      về dung mạo nam tử thanh sam cũng cực kỳ xuất sắc, đáng tiếc mặt, cười như cười, trời sinh uy nghi, hơn nữa giữa 2 hàng lông mày có nếp nhăn mờ mờ, vì đường cong thân thể vốn cường tráng, càng tăng thêm nét nghiêm túc, lạnh thấu xương, làm người ta tự chủ được tâm sinh khiếp sợ, đừng người thân cận, ngay cả liếc mắt nhìn cái cũng cảm thấy lớn mật mạo phạm, bị liếc nhìn cái tim gan đều run rẩy.

      Dù dung mạo đẹp, nhưng mặt như Diêm La vương cũng có người nào dám thưởng thức cả.

      họ Nghiêm tên Di, trong tâm trí nhiều người đây là kẻ gian ác!

      Lão bộc cung kính khom người, giọng : "Người chèo thuyền phát có người rơi xuống nước, đem người cứu lên đặt ở sau thuyền." Chỉ cần nghe , tất cả mọi người biết ngay chính là --- thái giám.

      Có thái giám theo bên người, chắc chắn phải người bình thường, Nghiêm Di chính là huynh đệ ruột của hoàng đế Nguyệt quốc, lão thái giám tên là Lương Lệnh, từng chưởng quản tất cả mật thám hoàng gia, cho dù giờ lui về đảm nhận đại tổng quản Nghiêm Di vương phủ, trong hoàng thành Nguyệt quốc vẫn là nhân vật quyền thế hạng nhất.

      Chủ tớ hai người bọn họ lần này bí mật xuất hành lẻn vào Li quốc, chỉ dẫn theo bên người mười hai thị vệ thân tín, đối với người xa lạ cùng việc ngoài ý muốn bỗng dưng xuất đương nhiên phải đặc biệt cảnh giác rồi.

      Lương Lệnh muốn mở miệng chờ lệnh giải quyết "ngoài ý muốn" này, Nghiêm Di ném thư vào trong chậu than, đứng lên ra khoang thuyền.

      Phong thư đó vừa được mật thám khẩn cấp đưa đến, tin tức trong thư khiến Nghiêm Di thất vọng, người muốn tìm vừa mới biết chút tin tức, manh mối liền bị cắt đứt sạch . Chuyện như vậy cũng phải lần đầu, gần như hoài nghi có phải ông trời muốn ngăn cản .

      Cái tên chết tiệt kia cũng trốn giỏi quá chứ! là trơn trượt hơn cả cá chạch nữa.

      Lương Lệnh nhìn tâm tình tốt cũng dám nhiều lời, yên lặng theo đến đuôi thuyền.

      Tần Du Du nằm đùi thuyền nương, mặt cúi xuống phun ra ngụm nước sông cùng máu, thần trí nàng mơ hồ, tóc dài ướt đẫm rối tung, tình trạng vô cùng nhếch nhác.

      Nghiêm Di đến bên người nàng, soi ngọn đuốc, đúng lúc nhìn thấy mảnh đỏ tươi sau cổ nàng lộ ra... là ?!

      Nghiêm Di bỗng xoay người, đưa tay gạt những sợi tóc cản tầm nhìn, ra cái cổ trắng nõn bên dưới, mảng hình dạng như lá cây phong, cái bớt đỏ bừng lọt vào tầm mắt.

      đột nhiên đến làm thuyền nương cứu Tần Du Du hoảng sợ, chân tay luống cuống muốn đứng dậy hành lễ, làm cho Tần Du Du nằm đùi bà suýt nữa ngã nhào khỏi thuyền, may mắn Nghiêm Di nhanh tay lẹ mắt đem người ôm lại.

      "Cẩn thận!" Lương Lệnh ngờ Nghiêm Di đột ngột ôm lấy Tần Du Du, lỡ như đó là thích khách giả trang làm sao bây giờ? !

      Nghiêm Di để ý tới hai người bọn họ, vươn bàn tay để ngực Tần Du Du.

      Tần Du Du chỉ cảm thấy dòng hơi ấm từ trước ngực tỏa ra tứ chi, toàn thân, tinh thần rung động mở mắt ra, mờ mịt nhìn Nghiêm Di ngay trước mặt, ý thức lại mất , hôn mê bất tỉnh.

      Lương Lệnh ở bên cạnh cẩn thận quan sát chút, phát Tần Du Du quả có khả năng tấn công, liền yên lòng, bảo thuyền nương chuẩn bị sẵn nước gừng ấm.

      Thân là thân tín của Nghiêm Di, vừa nhìn thấy cái bớt người Tần Du Du, Lương Lệnh hiểu được chủ nhân vì sao lại thất thường như vậy --- nữ tử được nhà đò tốt bụng cứu lên, rất có thể là người mà chủ nhân tìm kiếm suốt năm!

      Chỉ là, sao lại là nữ tử trẻ tuổi chứ?

      Trong khoang thuyền, Nghiêm Di xác định Tần Du Du tạm thời tính mạng đáng lo nữa, dặn thuyền nương thay quần áo cho nàng, cẩn thận đặt nàng lêm giường .

      Thị vệ tới bẩm báo: "Hai bên bờ sông Trường Giang và Hoàng Hà phát có nhiều hắc y nhân khả nghi tìm gì đó ở ven sông, phía trước ngoài mười dặm có nhiều binh sĩ Li quốc bắt đầu phong tỏa, chặn các tàu bè lại."

      Nghiêm Di nhíu mày, truy binh tới nhanh !

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2:
      Ông trời đem nàng tặng cho ta
      Edit: A Chu
      Li quốc cùng Nguyệt quốc xưa nay bất hòa, nếu tại đây phát người trong hoàng tộc Nguyệt quốc, khó đoán được có chuyện gì xảy ra.

      Tình thế nguy cấp, nhưng Nghiêm Di chút nào khiếp sợ, khẩn trương cả, tâm tình vô cùng tốt, phất tay bảo Lương Lệnh ra ngoài toàn quyền thay xử lý việc này.

      Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều lui ra ngoài khoang thuyền, trong khoang thuyền, gian yên lặng chỉ có tiếng ngọn đuốc lay động bập bùng.

      Đầu ngón tay Nghiêm Di chậm rãi xoa lên vết bớt đỏ tươi sau cổ Tần Du Du. Dựa vào những vật kì quái cùng vài mặt nạ khác nhau do thuyền nương lấy từ người nàng, cũng đủ để xác định được danh tính của nàng rồi.

      Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu....
      ( mòn giầy thiết được gì, lại hoàn thành phí công phu - hì hì, sao hok có vần điệu gì cả thế này T_T)

      "Là ông trời đưa nàng đến cho ta." Giọng trầm thấp như thở dài.

      Trong cơn mê, Tần Du Du cảm thấy cổ ngưa ngứa, quay người lại nhìn, vô ý hơi rùng mình, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn đẹp đến lạ thường ra dưới ngọn đuốc, yếu ớt mềm mại vô cùng mịn màng, như hoa lan mới nở khiến người khác mến.

      Trong mắt Nghiêm Di ánh lên điệu cười hời hợt, hơi lan tràn đến bên môi, khuôn mặt trong bóng tối đó vì mỉm cười càng trở nên vô cùng thần bí, đẹp đến kì lạ.

      " cho ta kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) ngoài ý muốn..."

      Tay lưu luyến cổ Tần Du Du di chuyển lên, nhàng mô tả khuôn mặt non mịn của nàng, Nghiêm Di cười càng thêm thoải mái, hài lòng, cũng... càng thêm khủng bố.

      Tần Du Du có thể thấy Nghiêm Di rất hiếm khi cười, nhưng sau này, dựa vào nàng miêu tả hình tượng của Nghiêm Di, cũng khó tưởng tượng Nghiêm Di cười có bao nhiêu kinh hãi --- khi cười có thể dọa tiểu hài tử (trẻ con) khóc, còn khi cười ......... ngay cả đại nhân còn bị dọa khóc nữa là!

      Tần Du Du tỉnh lại là ba ngày sau rồi, nàng rất cẩn thận, mở mắt ngay.

      Cơ thể hư , có sức, khiến nàng buồn bực đến muốn khóc rống. Tuy nàng có chăm chỉ luyện tập lắm, nhưng cũng luyện suốt mười năm mà, viên 'hóa nguyên đan' chết tiệt liền đem mười năm của nàng trở về số , sớm biết thế nàng luyện võ thuật quỷ quái làm gì, dành thời gian chuyên tâm nghiên cứu thứ mình thích còn hơn.

      Tiếc là nàng lại chật vật, uể oải thế này đây, tất cả trở thành rồi, tại nàng cần lo lắng là bây giờ và sau này làm sao trốn, để Phong Quy Vân bắt được đây.

      Tần Du Du chỉ buồn lát thôi, sau đó liền phấn chấn trở lại.

      Nàng hẳn là được ai đó cứu rồi, dựa vào cảm giác thuyền, nàng nhớ hình như có thấy nam nhân xa lạ, nhưng giờ nàng nhớ bộ dạng như thế nào nữa.

      Nếu Phong Quy Vân bắt được nàng, nàng nhất định chọn đường thủy, nàng biết mình hôn mê bao lâu rồi, nhưng đoán chừng quá ngắn đâu nha, người cứu nàng có thể mang nàng bình an vô thoát khỏi truy xét của Phong Quy Vân, nhất định dùng chút mưu mẹo rồi.

      giờ, nàng ngay cả nử tử bình thường cũng bằng, nếu muốn bình an thoát hiểm, biện pháp tốt nhất là bám theo ân nhân cứu mạng này, chờ rời khỏi nơi nguy hiểm, tình trạng nàng khôi phục lại chút ít quyết định sau.

      Tần Du Du im lặng suy nghĩ xem nên giải thích thân phận, lai lịch như thế nào, đồng thời chuẩn bị giả trang thành đóa hoa yếu đuối, lừa gạt đồng cảm như thế nào cho tốt đây.

      Sư phụ có , hiếm có nam nhân nào háo sắc, thích làm hùng, hùng cứu mỹ nhân chẳng hạn, bọn họ thích nhất đó!

      "Nếu tỉnh, liền mở mắt chuyện." Giọng nam nhân bỗng vang lên bên giường, Tần Du Du bị giật mình, ho khan liên tục.

      Tần Du Du tỉnh lại Nghiêm Di liền phát , tiểu nha đầu này tỉnh rồi còn giả bộ hôn mê, biết trong lòng có chủ ý quái quỷ gì đây.

      Nghiêm Di thấy nàng ngay cả ho khan cũng có sức, quả thực có chút đáng thương, vì thế ôm lấy nàng, để nàng tựa vào ngực mình, vỗ lên lưng giúp nàng thuận khí, lại tiện tay cầm chén trà nóng ép nàng uống hai ngụm.

      Lương Lệnh đứng bên nhìn thấy cảnh này, giật mình, tròng mắt muốn rơi xuống luôn, nhiều năm qua, chưa từng thấy chủ nhân nhà mình ôn nhu săn sóc ai như vậy cả! May mắn, ta gặp qua bao sóng to gió lớn, dị sắc chợt lóe rồi khôi phụ bình thường ngay.

      Tần Du Du dẫn tỉnh táo lại, bỗng phát mình bị tên nam nhân xa lạ ôm vào lòng --- nàng bị phi lễ? !

      Nàng loay hoay chống thân mình lùi lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Nghiêm Di, vốn định dùng lời lẽ nghiêm khắc trách có cử chỉ khinh bạc mình, kết quả cái trừng mắt này lại bị khí thế uy nghiêm đáng sợ của dập tắt, làm cho chột dạ thoái chí.

      Nam nhân trước mặt cho Từ Du Du ấn tượng đầu tiên là nghiêm túc, rất nghiêm túc, đặc biệt nghiêm túc! Giống như trời sinh cười, lộ ra khuôn mặt cứng như thép vậy, ngũ quan sâu sắc, nét, khí thế như ngọn núi nguy nga, cao ngạo bất khuất lại lạnh lùng ngưng trọng.

      Cặp mắt đó còn đáng sợ hơn, nhìn ánh mắt người đó như hữu hình, giống như có thể nhìn thấu tất cả giả tạo trong lòng người.

      Vẻ mặt quá mức "Trang nghiêm", thái độ chút lẳng lơ, ngã ngớn của gả háo sắc, ánh mắt nhìn chăm chú Tần Du Du giống như quan phủ nhìn tội nhân vậy.

      Tần Du Du lại tự hoài nghi mình, nam nhân giống như tảng đá này hẳn là phi lễ nàng đâu, nhất định là nàng nghĩ nhiều rồi, hiểu lầm người ta.
      (Chu: pó tay =D)

      Hai người trừng mắt nhìn nhau, Tần Du Du vốn gan lớn da dày cũng chịu nổi rồi, đồng thời cũng muốn kế hoạch bị lộ - giả trang nhu nhược, cần thông cảm bảo hộ của ai đó.

      "Ôi, là, là người cứu ta sao? Nơi này là đâu?" Tần Du Du lập tức thu hội ánh mắt, cúi đầu ôm áo ngủ bằng gấm trước ngực, rụt rè hỏi.

      Giọng có khí nhưng có sức, hơn nữa nàng còn giả bộ dáng vẻ nhu nhược đáng thương, quá giống luôn!

      Nghiêm Di nhìn nàng chằm chằm, từng chữ từng chữ: "Nàng, , nhận ra, ta?"

      Tần Du Du sững sờ (o_O), nàng nên biết sao?

      Nàng ngẩng nhanh đầu, liếc nhìn Nghiêm Di, ấn tượng a! Bọn họ từng gặp nhau rồi sao?

      gặp rồi cũng thể nhận ra nàng, nàng bình thường dịch dung cũng đeo mặt nạ, ít ai từng nhìn thấy dung mạo của nàng lắm.

      Hay là nam nhân này rất nổi tiếng, nên nàng phải nhận ra sao?

      Tuy Tần Du Du trả lời, nhưng vẻ mặt mù mờ cho Nghiêm Di đáp án.

      Trong lòng Nghiêm Di tức giận.

      năm, suốt năm trời, gần như dùng hết tất cả lực lượng điều tra truy tìm tiểu nữ tử trước mặt này, mà nàng lại đối với chút ấn tượng!

      Nàng sao lại dám khinh thường như thế ?!

      Hay là tất cả đều do nàng giả vờ? Tưởng rằng như vậy nàng có thể đem những điều tốt đẹp trải qua năm trước xóa sạch còn mảnh?

      Nếp nhăn mi tâm Nghiêm Di vô thức sâu thêm vài đường, Tần Du Du nhìn ánh mắt , hiểu tại sao lại cảm thấy rét run. Nhưng nàng biết mà!

      Khả năng ghi nhớ từ trước đến nay của nàng rất kém cỏi, nếu người đối phương có đặc trưng nổi bật gì, nàng bình thường đều nhớ được. Lúc trước nàng cùng sư phụ cư gần thôn , dân cũng chỉ hơn trăm người thôi, nàng có thể nhớ còn chưa đến nửa nữa là, thường xuyên tiếp xúc lắm mới nhớ được đó.

      Nếu là người ngẫu nhiên gặp mặt, nàng vừa xoay người liền quên mất sạch .
      (cá vàng tỷ à - trí nhớ cá vàng chỉ tồn tại trong 2 giây thôi - ^^)

      Sư phụ nàng trời sinh tim phổi, lại thêm nhớ người ta, Tần Du Du chỉ có thể tự an ủi mình, đầu óc nàng chỉ để nhớ ít việc có giá trị thôi, nhớ người qua đường giáp ất làm chi?

      Nàng ý thức được "thiếu sót nho " của mình mang đến cho nàng rất nhiều phiền toái....
      huyetdu, conlu124, giangmiêumiêu17 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3:
      Sở trường ăn cơm, lải nhãi và chạy trốn

      Edit: A Chu
      "Xin hỏi ân công cao tính đại danh?" Tần Du Du tinh tế, đáng hỏi han, bày ta thái độ chân thành ăn năn.

      Lúc nãy ta nhận ra đỉnh đỉnh đại danh của ngươi là ta sai, ta giờ biết sai liền sửa, ngươi đại gia hài lòng rồi chứ?

      Nghiêm Di lạnh lùng nhìn nàng, hỏi thẳng nàng: "Nàng uống hóa nguyên đan? Kẻ thù của nàng là ai? Tiếp theo có dự định gì ?"

      Giọng hoàn toàn giống như thẩm vấn tội nhân vậy.

      ra Tần Du Du cũng phải quan tâm thân phận danh tính của ân nhân, biết như vậy càng làm thêm thần bí, cũng được, dù sao nàng cũng muốn thay lập bài vị trường sinh đâu.

      Nàng rất cảm kích ơn cứu mạng của , có cơ hội báo đáp, mà nếu cảm thấy cần, nàng cũng kiên trì làm gì.

      Nam nhân trước mặt này có thế nhìn ra nàng bị hóa nguyên đan phế bỏ tu vi, mười tám, mười chín năm tu vi của mình phải yếu, mình trước mặt nên chuyện cẩn thận chút, bằng da trâu cũng đủ cho chơi đùa.

      "Nhãn lực ân công tốt. Đây là chuyện sư môn, ân công cứu mạng ta lại cần báo đáp, sao lại dám khiến ân công thêm phiền toái chứ? Còn về dự định..." Tần Du Du đem nổi khổ kể ra hết sức nhuần nhuyễn, thực tế, cần diễn nàng cũng rất xui xẻo, rất đáng thương.

      Muốn biết kẻ thù của nàng, thể đề cập đến lí do nàng bị trúng độc, đuổi bắt, nàng cũng biết vị ân nhân này có đáng tin cậy hay , thể tự tiện hết chuyện của mình ra được.

      chiêu lấy lui làm tiến này cũng chỉ là muốn nhìn thái độ của Nghiêm Di thôi, bình thường nam nhân thấy mỹ nhân gặp nạn còn có thể suy nghĩ cho như vậy, nhất định tỏ ra là hùng, vỗ ngực muốn thay mỹ nhân gánh vác tất cả, cho dù khoe khoang này nọ, cũng chủ động cung cấp chút viện trợ chứ.

      Nhưng Nghiêm Di mặt lại chút thay đổi, gì, chỉ trừng mắt nhìn nàng.

      Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy mỹ nữ bao giờ sao!

      Tần Du Du trong lòng trách cứ, tưởng dụ được người ta, kết quả bị người ta câu lại, chỉ biết thờ dài : "Đợi ta tìm được hai linh thú, tìm chỗ cư tránh tai họa là được."

      "Hai linh thú?" Nghiêm Di nhíu mày. Bình thường người luyện võ có thể cùng linh thú tu luyện, nhưng cả đời nhiều lắm chỉ có thể có linh thú thiết lập khế ước thôi.

      "Phải, con là do sư phụ cho ta, có lập khế ước với ta." Tần Du Du giải thích.

      "Người gặp nạn, chúng nó ở bên cạnh nàng sao." Giọng Nghiêm Di chứa nghi ngờ, xem thường.

      Quan hệ giữa người luyện võ và linh thú tuy đến mức 'đồng sinh cộng tử' (cùng chung số phận), nhưng cũng kém 'cốt nhục chí thân' (người gần gũi nhất) là bao nhiêu, Tần Du Du bị người ta hại thành bộ dạng như bây giờ, hai linh thú kia lại chạy trốn thấy bóng dáng, thế mà gọi là linh thú cái quái gì?

      "Chúng nó cũng thể giúp được gì, theo ta cũng gặp xui xẻo, bằng chạy trốn cho nhanh." Tần Du Du thấy như thế cũng sao cả.

      Khi nàng phát trong đồ ăn bị người ta bỏ thêm hóa nguyên đan, việc đầu tiên là bảo hai linh thú mau chạy trốn, mục tiêu Phong Quy Vân muốn bắt là nàng, hai con này khua môi múa mép, chạy trối chết đều rất rành, 'sinh tử ẩu đả' chúng nó giỏi chút nào.

      "Nàng định tìm chúng như thế nào, chúng có đặc thù gì ?" Nghiêm Di tiếp tục gặng hỏi.

      Đây là có ý muốn giúp nàng sao? tồi, tồi, bộ dạng đúng là người tốt, người gặp người thích. Tần Du Du trong lòng thầm đắc ý, mặt lại do dự, lát sau mới : "Ta hẹn chúng họp mặt ở trấn Bát Tắc sát biên giới Nguyệt quốc, chúng nó, là thỏ tuyết mê tung, là sáo đá thánh . Đặc trưng là........... sở trường ăn, nhiều, chạy trốn rất nhanh có được tính ?"

      "....." Nghiêm Di cùng Lương Lệnh gì, đây mà là linh thú gì chứ, phế vật có?!

      Thỏ tuyết mê tung, danh tiếng bọn họ nghe qua, ngoại trừ chạy trốn rất nhanh ra đúng là có sở trường gì cả. Còn về tổ tiên sáo đá thánh lại rất có tiếng tăm, sức chiến đấu của chúng đáng kể, nhưng trí nhớ lại đặc biệt mạnh, bao giờ quên chuyện gì, hơn nữa sáo đá thánh cấp cao có thể tiên đoán tương lai, từng là linh tước quý báu được thờ trong các thánh điện quốc gia.

      Chẳng qua, điều đó là loại tổ tiên sáo đá thánh trong truyền thuyết thôi, giờ sáo đá thánh sớm đánh mất thần lực tổ tiên rồi, ngoại trừ mồm miệng lanh lợi hơn chút so với sáo đá bình thường, còn lại đều có tác dụng gì.

      Tiểu nha đầu này mang bên người hai con linh thú yếu ớt như vậy, thảo nào bị người ta hại thành như vậy. Hai thầy trò bọn họ tiêu chuẩn nhận linh thú cũng cổ quái quá chứ, có hay có linh thú cũng khác nhau mấy.

      Tần Du Du ngầm thè lưỡi. Nàng dối, nhưng biểu đạt có hơi "tóm lược" và "bình thản" thôi à.

      Trong phòng lâm vào im lặng cùng xấu hổ, Tần Du Du lén đánh giá biểu tình của Nghiêm Di, cẩn thận : " người ta vốn có mang vài thứ, chúng ở đâu rồi?"

      Khi nàng rơi xuống nước, người "trang bị" ít thứ, hơn nữa nàng giờ chút chân khí cũng có, càng cần những thứ phòng thân đó.

      Nghiêm Di nhíu mày, trầm trọng : " nử tử người mang những thứ kia giống cái gì chứ? Nàng ở bên người ta, ta đảm bảo nàng bình an." xong cũng chờ Tần Du Du phản ứng lại, liền đứng dậy mang theo Lương Lệnh đẩy cửa, ra ngoài.

      Tần Du Du bị với bộ mặt nghiêm nghị, khí thế nghiêm chỉnh làm khiếp sợ, nghĩ tới phản bác, chờ nàng muốn gì đó còn thấy bóng dáng nữa rồi, lập tức chán nản.

      Nàng là thiếu nữ gặp nạn mà, người mang chút thứ phòng thân, cũng có gì quá đáng đâu?!

      Vả lại, người này tuy là ân nhân cứu mạng của nàng, cũng thể tùy tiện tịch thu tư trang của nàng? lý mà!

      Nhưng tại nàng ngồi hay đứng đều phải cố hết sức, cho dù phục cũng có sức đuổi theo tranh luận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng thầm trong lòng thôi.

      thuyền, trừ nàng ra, chỉ có thuyền nương là nữ nhân thôi, mấy ngày liên tục đều do thuyền nương lo cho nàng ăn uống, sinh hoạt thường ngày, Tần Du Du từ bà ấy chỉ biết nam nhân cứu mình hẳn là rất có tiền, lai lịch thần bí, ngay cả họ của , hai vợ chồng thuyền nương cũng biết. Bên người còn có mười mấy thủ hạ rất lợi hại, tại bến tàu biên giới nào đó ở Li quốc, dùng mấy chục tấm vàng miếng mướn hai vợ chồng bọn họ cùng thuyền lớn và đoàn thuyền, chỉ cho bọn họ chèo xuôi theo Trường Giang và Hoàng Hà thôi, cũng ràng là muốn tới đâu cả.

      Nhưng sau ngày cứu Tần Du Du, lại bảo thuyền lớn quay đầu lại, thay đổi đường , đường bị các quan binh Li quốc chặn lại điều tra, nhưng cuối cùng vẫn để bọn họ qua.

      Thuyền nương thấy sông bỗng nhiên có nhiều quan bình cảm thấy rất lo lắng, e sợ rằng có trộm cướp ở gần đây, càng sợ đám quan binh đó nhân cơ hội bắt bí làm khó bọn họ, may mắn đường hữu kinh vô hiểm.

      Tần Du Du biết tình hình này là do mình gây ra, xem ra nam nhân nghiêm túc, cả ngày chút cảm giác kia rất có biện pháp, may mắn mình được cứu, nếu bây giờ chắc chắn là bị Phong Quy Vân bắt lại rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng đối với Nghiêm Di càng thêm cảm kích, đối với việc tùy tiện tịch thu tư trang của nàng chỉ có thể cố áp chế bực dọc trong lòng thôi.

      Từ sau ngày "cụt hứng bỏ " đó, mấy ngày liên tiếp nàng gặp lại Nghiêm Di, đành phải quyết tâm yên ổn dưỡng thương, dù sao tình hình nàng bây giờ ngoại trừ ngoan ngoãn uống thuốc, ngủ ra, cái gì cũng đều làm được.
      huyetdu, conlu124, giangmiêumiêu13 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4:
      Những chiến binh của nam nhân mặt than
      Edit: A Chu
      Chờ khi Tần Du Du có thể xuống giường lại được, thuyền cũng đến điểm dừng --- ở biên giới Li quốc cùng Nguyệt quốc có ba bến tàu, từ đây chuyển sang đường bộ là tiến vào lãnh thổ Nguyệt quốc rồi, đến trăm dặm là tới trấn Bát Tắc, nơi nàng hội hợp cùng hai linh thú.

      Tưởng tượng sắp thoát khỏi nơi nguy hiểm rồi, có lẽ rất nhanh gặp lại hai linh thú, Tần Du Du tâm tình tốt, dự định chọn thời cơ đòi Nghiêm Di trả tư trang lại cho mình, sau đó tìm lão bằng hữu của sư phụ, người tự xưng là "Y thánh", nhờ ông ấy xem xem có thể giúp nàng hóa giải hóa nguyên đan hay .

      Nguyên khí người nàng có mất , chỉ là từng đợt từng đợt tỏa ra các nơi trong kinh mạch xương cốt thôi, thể ngưng tụ vận công được, điều này là trong họa được phúc lớn rồi. Nhưng giải dược phải mau chóng tìm được, nếu nguyên khí rải rác tụ về đan điền được, trong vòng năm hoàn toàn tan biến mất, đến lúc đó dù làm cách nào cũng được.

      "Vị gia kia nhờ ta mời nương lên thuyền, thuyền sắp vào bờ rồi." Thuyền nương cười tủm tỉm . Sau khi đoàn người Nghiêm Di rời thuyền, chuyến này cho dù chấm dứt, mấy chục tấm vàng lá kia an an ổn ổn rơi vào túi bọn họ, bằng cả hai tháng thu nhập của họ.

      Hơn nữa, hai vợ chồng thuyền nương cùng người chèo thuyền đều hơi sợ hãi đám người Nghiêm Di, mỗi lần nhìn đều cảm thấy hai chân như nhũn ra, cũng dám thở mạnh nữa là, mấy ngày qua bọn họ dễ chịu lắm.

      "Được!" Tần Du Du cười, nàng cũng muốn tìm cơ hội đòi Nghiêm Di trả lại "trang bị" cho mình mà.

      Nàng ba bước thành hai bước lên sàn tàu, xa xa chỉ thấy mấy nam nhân cao lớn chuyện, sau đó nàng liền nghĩ đến vấn đề lớn --- nàng nhận ra người nào là "ân công" của nàng cả. (-.-")

      Nàng chỉ nhớ đó là nam tử trẻ tuổi, rất cường tráng, rất nghiêm túc, nhưng những người trước mặt nàng đều khác biệt lắm...

      Tần Du Du do dự, bước cũng chậm lại, lỡ nhầm người quá thất lễ rồi.

      Nghiêm Di thấy Tần Du Du tới, thân mình nàng mảnh mai, thanh tao, tuy mặc bộ y phục rộng dài, thô của thuyền nương, nhưng lên vẻ nghèo túng tiều tụy, ngược lại vẻ càng tôn thêm vẻ khiêm nhường của nàng, giống như sỏi đám trân châu, càng làm người khác chú ý, mến.

      Giống như tiểu mỹ nhân yểu điệu, ai thấy đều cho là nàng hẳn là được nuông chiều trong lụa là gấm vóc, rượu ngon tinh khiết ở trong trấn phú quý, bình an, mà phải lưu lạc nơi thôn dã, chịu đựng mưa gió.

      Nghiêm Di bỗng có chút hối hận, nên kêu nàng ra, cho dù ra cũng phải che chắn nàng kỹ mới được --- mấy thân vệ bên người đều nhìn lén nàng.

      Nhưng nàng nhìn với ánh mắt gì vậy ?!

      Tần Du Du biết mình bị Nghiêm Di chú ý, nàng vội nhìn quần áo cùng cử chỉ, thái độ của mọi người tìm chút manh mối, cố nhận ra "ân công" của nàng.

      Đúng lúc này, Lương Lệnh cũng lên sàn tàu, đến bên người Nghiêm Di, hơi khom người giọng mấy câu.

      !

      Trong đám người vênh váo dữ tợn nhất đó, tuy mỗi người đều là mặt than, nhưng khí thế đều hơn được, hơn nữa Lương Lệnh đầu bạc trắng đặc trưng rất ràng, Tần Du Du liếc nhìn là nhận ra ngay đó là người hầu bên cạnh ân công. Theo lời thuyền nương, nàng biết tàu chỉ có người tóc bạc trắng như vậy thôi.

      Tần Du Du xác định mục tiêu, bình tĩnh đến bên đó.

      "Nàng nhận ra ta?" Nghiêm Di nhớ đến ánh mắt xa lạ của nàng lúc nãy, tâm liền thấy khó chịu.

      Tần Du Du chuẩn bị những lời chân chó khách khí, ân cần thăm hỏi, lại bị câu dọa sợ, giật mình, trong lòng nhịn được muốn hét lên: Ngươi là ai a ?! Mọi người đều phải nhận ra ngươi sao ?! Muốn nổi tiếng đến điên rồi phải !

      mặt lại là bộ dạng tiểu bạch thỏ ngại ngùng, áy náy, cúi đầu , làm như Nghiêm Di là đại nam nhân trước mặt mọi người cùng nàng so đo chút chuyện vậy.

      Nghiêm Di khoát tay với Lương Lệnh: "Mang mũ mạn che mặt đến đây."

      Lương Lệnh lập tức làm theo, nhưng lát sau lại mang đến mạn đen che mặt. ra đó là mũ phủ lớp vải mỏng màu đen mà thuyền nương thường dùng, cùng cách ăn mặc giờ của Tần Du Du rất phù hợp.

      "Đội lên." Nghiêm Di bảo Lương Lệnh đem mũ màn đó đến cho Tần Du Du, giọng là bắt buộc, cho nghi ngờ hay thương lượng gì hết.

      Tần Du Du hiểu tình hình của mình giờ nên phải cố gắng chấp nhận thôi, cho dù Nghiêm Di , nàng cũng chủ động nhờ bọn họ tìm giúp cái mũ che mặt, nhưng thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến của Nghiêm Di khiến nàng khó chịu lắm.

      Nhưng người dưới mái hiên thể cúi đầu, nàng nhịn.

      Tần Du Du ngoan ngoãn nhận lấy mũ màn, quên giọng mềm mại cảm tạ: "Làm phiền ân công rồi."

      Giả rất giống! biết nàng muốn giả trang như vậy tới khi nào? Nghiêm Di quét mắt nhìn nàng, bảo thuyền công đưa thuyền cập vào bến tàu .

      Tần Du Du quên mất con sông này có đến ba bến tàu lận, đường thủy khoảng năm, sáu ngày là đến, biết tại sao Nghiêm Di dám cho thuyền dừng lại vài ngày, từ hôm nàng gặp chuyện xui xẻo kia đến nay qua mười ngày rồi.

      Vùng bến tàu vẫn có nhiều binh lính Li quốc chặn các thương gia qua lại, nhưng ràng lơi lỏng hơn trước, đều vội vàng quát tháo, mượn cơ hội bắt chẹt các thuyền buôn.

      Tần Du Du đội mũ màn thành thành theo Nghiêm Di, Lương Lệnh bên người cùng nhau rời thuyền, thoạt nhìn giống như quý công tử mang theo lão bộc gầy , được thuyền nương dẫn đến bến tàu hít thở khí.

      Cảm giác được đất tốt! Tần Du Du còn chưa bớt ngột ngạt, bỗng nghe thấy tiếng chiêng đồng truyền đến từ phía bến phà phía trước, sau đó đám người đó càng rối loạn hơn, năm người cưỡi hắc mã chạy tới thẳng tới gần bến tàu mới giậm chân dừng lại.

      Lập tức năm tên hắc kỵ sĩ, người cầm đầu mặt có vết sẹo từ khóe mắt trái kéo dài đến bên tai phải, mũi tẹt, dung mạo vô cùng dữ tợn khủng bố, Tần Du Du vừa thấy liền thầm kêu khổ.

      Là thủ hạ của Phong Quy Vân, người khỏe mạnh nhất - Dạ Như Niên! Vết sẹo mặt rất bắt mắt, Tần Du Du liếc mắt cái là nhận ra ngay.

      Thực lực Dạ Như Niên vô hạn, gần bằng với võ tôn cấp bảy, nếu Tần Du Du trang bị đầy đủ và bị thương còn phải sợ nữa là, nhưng hôm nay, nàng hoàn toàn là thiếu nữ tử trói gà chặt, đối phương chỉ dùng đầu ngón tay thôi cũng đủ nghiền nát nàng rồi.

      Phong Quy Vân khốn kiếp này đúng là hồn bất tán mà, còn muốn quấn quít lấy nàng tới khi nào nữa đây? Dạ Như Niên sớm đến, muộn đến, lại cố tình lúc nàng lên bờ lại đến, sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ a!

      Bến tàu bên kia bị đám người Dạ Như Niên vây cả rồi, nàng muốn chạy trốn cũng chỉ có thể lên thuyền, ra sông lần nữa thôi, hơn nữa bằng thể lực tại của mình cũng chạy thoát được.

      Huống chi bên cạnh nàng còn có hai chủ tớ ân công nữa, người ta có lòng tốt cứu nàng, nàng nên làm liên lụy người ta.

      Tần Du Du con cách nào khác, đành nghiêng đầu với Nghiêm Di: "Ngươi nhớ giả bộ như biết ta..." xong liền định cất bước rời khỏi bọn họ.

      Nhưng nàng còn chưa kịp bước bước nào bị Nghiêm Di nắm lấy bả vai, kéo trở về, đầu đụng vào ngực .

      "Oái!" Tần Du Du kêu khẽ, lệ rơi đầy mặt.

      phải vì cảm động đâu, mà là vì cái mũi bị đụng muốn lệch rồi a. (TT^TT)
      Đỗ Thúy Loan, huyetdu, conlu12418 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :