1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Cuối tuần vui vẻ nha cả nhà

      Chương 181: giả giả
      Nghiêm Di trừng mắt nhìn Tần Du Du, biết nên tức giận hay buồn cười đây, hai người quả giống như hai đứa trẻ cãi nhau.

      Tần Du Du tuổi còn , nuông chìu, tùy hứng cũng đành vậy, sao lại ngây thơ, so đo với nàng làm gì?

      Hơn nữa...

      "Nàng cố ý chọc ta tức giận, muốn cãi nhau với ta có phải ?" Nghiêm Di bình tĩnh trở lại, rất nhanh phát ra điều đúng.

      "Hừ!" Tần Du Du quay mặt , để ý tới .

      "Nàng sợ." Nghiêm Di mỉm cười ôm chặt nàng vào lòng, vuốt vuốt mấy cái.

      " xằng bậy gì đó! Ta có gì phải sợ chứ?" Tần Du Du ngoài mạnh trong yếu, mạnh miệng phản bác.

      Nghiêm Di cúi đầu hôn lên mi tâm nàng cái, nâng cầm của nàng lên, nhìn ánh mắt nàng : "Nàng sợ ta đối xử tốt với nàng, sợ chính nàng mềm lòng."

      "Ngươi, ngươi cứ tự đại tiếp , ta thèm để ý ngươi." Tần Du Du xong tràn, đẩy Nghiêm Di ra, mặc khiêu khích thế nào cũng chịu chuyện với .

      là trẻ con! Nghiêm Di lắc lắc đầu, có chút cam chịu tự tắm, thay y phục, mấy buổi tối nay chỉ có thể nhịn thôi.

      Đại Chủy với Trú Vân Phi suốt đêm tìm hiểu sắp đặt quân Li quốc sai biệt lắm, Nghiêm Di xác nhận có sai sót, giữ trưa hôm sau triệu tập chúng quan tướng chuẩn bị ngày mai khởi hành.

      Đêm đó Nghiêm Di phái đa số cao thủ tập hợp thành đội tiên phong vào núi "dọn dẹp" tai họa ngầm, phòng ngừa đối phương dùng lửa đốt núi.

      Tiểu Khôi lúc chiều có tỉnh lại, phát mấy ngày mình mê man tu vi tăng nhanh còn chưa kịp vui mừng, liền phát chủ nhận lại bị Nghiêm Di dụ dỗ cùng ăn, cùng ngủ với .

      Tiểu Khôi òa lên khóc lớn, kể lại cơ ác mộng của nó, trong mơ lúc tỉnh lại thấy Tần Du Du, nó bị Nghiêm Di ném tới xa xa, rốt cuộc tìm thấy Du Du của nó.

      Cảnh tượng trong mơ nó tả rất đáng sợ, khiến bản thân sợ tới mức khóc rống, chảy nước mắt.

      Tần Du Du đau lòng ôm nó vỗ về, cả ngày, cuối cùng vẫn là Trú Vân Phi chịu nổi tiếng khóc khủng bố của Tiểu Khôi, vào núi hái mấy chục kí nấm về. Mới khiến Tiểu Khôi vội vàng ăn, tạm thời ngừng khóc thét.

      Tiểu Khôi hóa đau buồn thành sức ăn, ăn sạch sành sanh mấy chục kí nấm đó, rốt cuộc ợ lên ăn no, nằm bò vào lòng Tần Du Du ngủ say.

      Trước khi ngủ còn quên tỏ ra đáng thương, cầu Tần Du Du phải ôm nó, nó tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy phải là nàng.

      Trú Vân Phi lau lớp mồ hôi lạnh, trở về cùng Đại Chủy tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.

      đường nó nhịn được buồn bực, kể khổ với Đại Chủy: "Chủ nhân chưa từng làm chuyện xấu gì với Tiểu Khôi, vì sao nó (Tiểu Khôi) cứ chán ghét chủ nhân chứ?"

      Nghiêm Di quả chưa từng tốt với Tiểu Khôi, tuy chưa từng mấy câu khen ngợi gì với nó, nhưng nó muốn ăn gì gần như là muốn gì có đó. Nghĩ lại hai đứa Tiểu Khôi và Đại Chủy, tụi nó ăn hơn phân nửa là của Nghiêm Di cũng quá đâu.

      Mấy ngày trước Tiểu Khôi muốn ăn Huyền Mặc Hoạt Linh Chi, Nghiêm Di trong trạng thái chân khí ổn định suốt đêm tìm cho nó, tuy rằng nguyên nhân chủ yếu trong đó là vì Tần Du Du, nhưng cuối cùng được lợi là Tiểu Khôi mà. Nó sao lại thể thay đổi chút với chủ nhân chứ?

      Đại Chủy miễn cưỡng vuốt lông chim người, hừ : "Tiểu Khôi là nó thích nghe người ta khen ngợi, trước kia Tề Thiên Nhạc cả ngày khen nó đáng , là con thỏ thông minh nhất, ngoan ngoãn nhất thiên hạ, dỗ dành nó đến tâm cũng nở hoa, xem Tề Thiên Nhạc giống như cha. Còn Phong Quy Vân, cũng thường khen Tiểu Khôi đáng . Thói quen chìu theo nó. Ngươi xem nó đối với Phong Quy Vân thân thiết đó, mở miệng là 'Vân ca ca'."

      "Chủ nhân ngươi sao? Luôn có thái độ khinh thường nó, nó béo, nó ngu ngốc ghét nó vô dụng, nó đương nhiên vui rồi. Hơn nữa chủ nhân ngươi phải muốn ở chung với Du Du sao? Hắc hắc. chán ghét, khinh bỉ Tiểu Khôi như vậy, Tiểu Khôi đương nhiên cảm thấy Du Du nếu ở chung với , sớm muộn gì cũng chịu ảnh hưởng, cũng thích nó, cho nên nhân lúc lực ảnh hưởng của lên Du Du còn chưa có gì. Trước diệt trừ sạch nhân tố nguy hiểm này ."

      Đại Chủy hiếm khi có lòng tốt, hơn nữa nó (Đại Chủy) đối với Nghiêm Di cũng chống cự như Tiểu Khôi vậy. Nếu Du Du thích , vậy ngại nhờ Trú Vân Phi nhắc nhở chút chuyện.

      Nó (Đại Chủy) thực tế hơn Tiểu Khôi, Nghiêm Di tuy miệng lưỡi xấu xa, lời hay ho gì, nhưng cho nó lợi ích cũng rất tốt, nó đương nhiên giống Tiểu Khôi, bài xích Nghiêm Di liên tục như vậy.

      "Con thỏ cái với nữ hài tử đều như nhau, đều thích nghe lời hay, phải dỗ dành!" Đại Chủy tổng kết .

      Nghiêm Di cũng rất dỗ dành Du Du, cố tình lại chịu lời khen Tiểu Khôi.

      Trú Vân Phi hiểu , quyết định trở về bắt đầu cố gắng khen ngợi, lấy lòng Tiểu Khôi, giúp chủ nhân dụ dỗ con thỏ cái khó trị này.

      Lại đêm nữa vội vàng qua , chỉ có vài người biết vùng núi rừng nhìn như yên bình đó mai táng mấy trăm tính mạng, tất cả binh lính Li quốc có trách nhiệm ở trong núi rừng đốt lửa đều bị tiêu diệt, toàn bộ than củi, dầu hỏa đều bị thu về, nhóm tử sĩ núp đường nhằm khởi động cơ quan sát thương lớn cũng bị cao thủ đột nhiên xuất vây giết từng người.

      Sáng sớm hôm sau, đội ngũ công binh bắt đầu đốn cây mở đường, sau ba ngày, đại quân Nghiêm Di chút thương tổn nào xuyên qua vùng núi rừng vốn sát khí tràn đầy, trực tiếp đánh giết tới thành trấn phía tây của Hồ Châu.

      Tầng tầng lớp lớp quân bố trí của Li quốc tuyên bố thất bại, chờ được tin đốt cháy đại quân Nguyệt quốc thành công, lại nhận được tin dữ bị vây bốn phía.

      Quân trấn giữ thành trấn đối mặt với mấy chục đại pháo bao vây thành, đưa tối hậu thư, ngày chưa đầu hàng nã pháo bắn phá, vốn còn do dự.

      Khi Nghiêm Di sai người bắn phát pháo hướng về phía cửa thành, thành cách cổng thành xa trực tiếp nổ ra cái lổ cháy đen lớn, phòng thủ bên trong thành trong canh giờ liền mở cửa thành đầu hàng.

      Nghiêm Di dẫn đầu quân đội tinh nhuệ và thành, theo quy định lúc lên đường tới nay, giam giữ tướng lãnh, quan viên cao cấp, tịch thu vũ khí, áo giáp của quân phòng thủ, đổi quân đội thủ thành bằng quân đội Nguyệt quốc, còn lại tất cả như cũ, hai mươi vạn đại quân cùng đa số đóng quân ngoài thành, nghiêm lệnh dưới toàn quân được quấy nhiễu dân chúng, được đánh cướp, từ trong kho thành trấn lấy ra hơn nửa số gạo, lương thực, tiền bạc, đồ vật bổ sung cho quân, làm phần thưởng cho tướng sĩ.

      Tần Du Du cũng ở trong phủ thành chủ thành trấn, Nghiêm Di lo lắng người hầu ban đầu ở thành chủ phủ, vẫn chỉ để Lương Lệnh cùng mấy thái giám hầu hạ trong phủ thôi.

      Trú Vân Phi chuyên tâm muốn lấy lòng Tiểu Khôi, mỗi ngày đường phố mua về các loại thức ăn mới mẻ, ngon miệng, đẹp mắt về cho nó ăn, vắt óc tìm kế muốn khen ngợi, tán dương nó, Tiểu Khôi tuy vẫn tràn ngập ác cảm đối với ngựa như trước, nhưng nó ăn rất nhiều món ngon, nghe rất nhiều lời khen, rốt cuộc cố gắng châm chọc, khiêu khích Trú Vân Phi nữa.

      Tần Du Du ở lại trong trấn ba ngày, Đại Chủy rãnh rỗi có việc gì, nên ra ngoài dạo chơi, hỏi thăm tin tức lớn về kể với Tần Du Du, Tiểu Khôi nghe.

      Ngày hôm đó nó ra cửa sớm, giữa trưa liền bay trở về, nó mang về tin tức, Phong Quy Vân người của Phong gia có thể nhận được tung tích của Thiên công Thánh thủ Tề Thiên Nhạc, đưa đám người Húc Quang Thánh tử của Phụng Thần giáo về phía nước ở phương nam.

      Đại Chủy sáng sớm ra cửa trong lúc vô ý phát ký hiệu đặc biệt của Phong Quy Vân ở chợ, trong lòng nó tò mò vì thế bay qua nhìn, kết quả liền gặp được Phong Quy Vân, giờ ở tạm trong viện nhà dân ở phía nam thành trấn.

      trực tiếp tới cửa tìm mà dùng cách thức phức tạp này liên lạc với bọn họ, là sợ bị Nghiêm Di phát .

      Tần Du Du và Đại Chủy nghĩ sơ sơ liền hiểu được lo ngại của Phong Quy Vân.

      Nghiêm Di vẫn kín đáp theo dõi hướng những người quan trọng của Phụng Thần giáo và Tây Hà Phong thị, tin tức này thể biết. Nhưng lúc này, về công về tư cũng dùng nhiều tinh lực lắm cho việc này, càng thể để Tần Du Du tìm sư phụ, cho nên để tránh phiền toái, có lẽ nghĩ muốn dùng mọi cách giấu diếm, cho Tần Du Du biết chuyện.

      Phong Quy Vân rời chỉ mới mấy ngày, bỗng nhiên quay về, Nghiêm Di nhất định có thể đoán được đến để bí mật báo tin, nếu trực tiếp đến cửa phủ thành chủ cầu kiến, chẳng những thể nhìn thấy Tần Du Du, còn có thể bị người của Nghiêm Di theo dõi chặt chẽ hơn, đề phòng tin tức đó cho Tần Du Du.

      "Tin tức này biết có bao nhiêu là , sợ nhất đó là tin đồn của Phụng Thần giáo tung ra, muốn dụ ngươi ra ngoài bắt lại." Đại Chủy có chút phiền não, vỗ vỗ cánh mấy cái.

      Điều đó cũng rất có thể!

      Nếu là lúc trước, Tần Du Du nhờ Nghiêm Di giúp nàng xác nhận tin tức sau đó mới quyết định phải làm gì, nhưng tại... Nàng còn có thể tin tưởng Nghiêm Di ?

      "Nghiêm Di sau hôm nay khởi hành rời khỏi thành trấn, ta ngày mai nghĩ cách gặp Vân ca ca lần, cùng ta bàn bạc chút nên làm gì bây giờ." Tần Du Du quyết định .

      Đại Chủy cũng hiểu được chỉ có thể như vậy trước, vì thế bay báo tin cho Phong Quy Vân, hẹn nơi gặp mặt.

      Sáng sớm hôm sau, Tần Du Du lấy cớ trong quân nhiều ngày rồi, muốn ra vửa dạo phố, Nghiêm Di có chút lo lắng để Trú Vân Phi cùng với bọn họ mới cho nàng .

      Tần Du Du và Phong Quy Vân hẹn ở trong hiệu y phục nổi tiếng trong thành, nàng muốn thử y phục, Trú Vân Phi thể theo sau, Tiểu Khôi lôi kéo nó, tỏ vẻ muốn nó giúp mình chọn vải vóc.

      Ngoại hiệu y phục này có biết bao nhiêu ám vệ nấp, Tần Du Du muốn lẻn cũng phải chuyện dễ dàng.

      Hơn nữa Trú Vân Phi luôn nhớ nhìn chằm chằm vào Tiểu Khôi cũng thế, dù sao Tần Du Du thể bỏ lại Tiểu Khôi mà được, cho nên Tần Du Du chỉ vào thôi.

      Tần Du Du theo tiểu nha hoàn trong y phường đến tiểu sương phòng phía sau, Phong Quy Vân quả nhiên chờ ở đó rồi.

      ta thấy Tần Du Du liền đứng lên : "Du Du, tin tức của Phong gia là do cha ta lén truyền ra, tính chân có hơn bảy phần, người của Phong gia xuất phát năm ngày rồi, với tốc độ đó, đoán chừng nhiều nhất bảy, tám ngày tới Nam Phổ quốc. Nghe sư phụ muội hình như bị thương quá nặng, nhớ chuyện trước đây, được phú thương Nam Phổ quốc cứu. Ông ấy giúp vị phú thương đó làm vài món đồ mới lạ, được trình diện quốc quân Nam Phổ quốc ở đó, trùng hợp bị người của Hạ Vân Phong Văn thị phát , mới truyền ra lời đồn."

      Người của Văn thị có bức vẽ Tề Thiên Nhạc trong tay, với lại từng truyền lệnh các phân bộ tìm tung tích của Tề Thiên Nhạc, chuyện nhận ra Tề Thiên Nhạc cũng rất bình thường.

      Nam Phổ quốc từ nơi này , Tần Du Du cho dù tại xuất phát, chạy hết tốc lực cũng phải mười ngày sau mới có thể đuổi tới.

      "Nếu ta đưa Đại Chủy trước đuổi theo, nghe ngóng tin tức ràng rồi từ từ tính kế tiếp theo?" Phong Quy Vân đề nghị .

      Điều này đúng là cách tệ... Tần Du Du định đồng ý, bỗng nghe tiếng Nghiêm Di : " được. Chẳng thà ngươi ở lại đây, cho bổn vương, người của Phụng Thần giáo rốt cuộc định làm gì?"

      Theo tiếng , Nghiêm Di đẩy cửa vào, mấy bước đến bên cạnh Tần Du Du, lạnh lùng nhìn Phong Quy Vân.
      minhhanhng, 1620thuy, SoRi11 others thích bài này.

    2. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Hóa ra abh Di biết rồi
      AChu thích bài này.

    3. devilhamvui

      devilhamvui Active Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      65
      Lần này Du Du khó chạy thoát khỏi tay Nghiêm Di lém, thui ở lại dùng mỹ nhân kế còn nhanh hơn á. Hì biết sư phụ của Du Du ntn đây? nhân vật này thần bí quá bi giờ mà ms chỉ được nghe tiếng gió.
      Thanks Chu nhiều!
      AChu thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Về sư phụ của Du Du thì chắc phải sang chương 200 mấy mới gặp lận cơ.

      Chương 182: Nguy hiểm do tức giận nhất thời
      "Ngươi, ngươi sao lại ở đây?" Tần Du Du kinh ngạc.

      Vẻ mặt Phong Quy Vân phức tạp nhìn Nghiêm Di, sau đó nhìn thoáng qua Tần Du Du, làm như muốn lại thôi.

      "Theo ta trở về." Nghiêm Di nắm lấy tay Tần Du Du muốn đưa nàng rời .

      Mọi hành vi cử chỉ của Tần Du Du đều có người phụ trách báo lại, nàng chưa bao giờ thích dạo phố như thế, càng có bao nhiêu tính nhẫn nại chọn lựa y phục, Nghiêm Di nghe nàng đưa ba linh thú muốn hiệu y phục liền phát đúng.

      Tu vi Húc Quang Thánh tử tệ, hành tung của ta rất khó xác định chính xác được, nhưng những người Tây Hà Phong thị gần nhất cũng có hành động khác thường gì quá lớn, tin tức của Phong Quy Vân có thể lừa được Tần Du Du, nhưng lừa được đâu.

      " về." Tần Du Du tuy xác định được tin tức của Phong Quy Vân là hay giả, nhưng nàng nếu cứ như vậy bị Nghiêm Di đưa , Phong Quy Vân nhất định lành ít dữ nhiều.

      Nếu phải chọn, nàng tình nguyện tin tưởng Phong Quy Vân, ít nhất ta chưa từng lừa gạt nàng, mà Nghiêm Di vốn từ thủ đoạn, chuyện gì cũng có thể làm.

      "Lời ta đều là giả, gần đây Tây Hà Phong thị có hành động khác lạ nào cả." Nghiêm Di trầm giọng .

      Tần Du Du để ý tới , chỉ quay đầu nhìn về phía Phong Quy Vân.

      Phong Quy Vân cười khổ tiếng: "Ta quả có chứng cứ chứng mình lời ta , ta vốn cũng định đưa Tần Du Du mạo hiểm, Thánh Bình Thân vương nếu tin lời của ta, cũng còn cách nào, ta tự thám thính với Đại Chủy hiểu rồi tính tiếp vậy."

      ta đề nghị như vậy trước khi Nghiêm Di xuất , Tần Du Du thấy như thế, càng tin tưởng lời ta , nàng dùng sức bỏ tay Nghiêm Di ra : "Ngươi muốn ta tìm thấy sư phụ thôi, người khác giúp ta ngươi cũng cho sao?"

      Thế ràng là tin Phong Quy Vân mà tin , Nghiêm Di tức giận đến xanh mặt, lạnh giọng : "Đại Chủy theo , bị rơi vào tay người của Phụng Thần giáo, tiếp theo chính là nàng. ngươi khác tùy tiện lừa gạt, nàng cũng tin. Nhắc đến sư phụ nàng nên cái gì cũng quan tâm, đầu óc nàng bỏ ở đâu rồi!" Tần Du Du tức giận: "Đúng vậy, ta chính là dễ lừa vậy đó! Ta tình nguyện để người khác lừa, cũng muốn lại bị ngươi lừa!" xong kéo Phong Quy Vân qua, xoay người bước .

      Mắt thấy Tần Du Du bước qua bên người, tay Nghiêm Di hơi hơi động, cuối cùng vẫn chịu vươn tay ra.

      Nữ nhân đúng là biết sống chết! đối với nàng tốt thế nào cũng vô ích, nàng nếu tin , thà tin tên Phong Quy Vân ràng có vấn đề đó, cũng chịu tin phu quân kết tóc là .

      Nàng khi vô tình như vậy, hằn cần gì mặt dày mày dạn giữ nàng lại? Nàng chẳng những cảm kích . Hơn nữa lại càng căm ghét hơn, khinh thường hơn, càng tùy ý chà đạp lên tình ý của thôi.

      Hai tay Nghiêm Di nắm chặt thành quyền, xoay người... Bước , thèm nhìn bóng dáng tuyệt tình của Tần Du Du xa nữa.

      "Chủ nhân, phu nhân mang theo Đại Chủy, Tiểu Khôi rồi. Ta, ta tìm bọn họ về." Giọng Trú Vân Phi lo lắng vang lên bên tai.

      " cần, cứ để bọn họ ." Nghiêm Di giống như với Trú Vân Phi cứ như với chính mình.

      "Nhưng mà..."

      "Trở về quân doanh ngoài thành ." Nghiêm Di đờ đẫn xoay người, mang Trú Vân Phi khỏi hiệu y phục, nhanh chóng theo hướng ngược lại với Tần Du Du.

      Trấn tây thành là trấn quan trọng của Hồ Châu, thành trì lớn thêm dân cư đông đúc, tâm tình Nghiêm Di buồn bực cũng biết bao lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn. Lại phát mình biết sao lại chạy tới trước cổng thành.

      Tần Du Du cùng cãi nhau như thế, nhất định cùng Phong Quy Vân dứt khoát rời , giờ phút này cho dù còn chưa ra khỏi thành, e rằng cũng nhanh. Nàng chỉ cần rời khỏi trấn tây thành. muốn gặp nàng liền muôn vàn khó khăn, nàng có rơi vào tay Phụng Thần giáo hay , cho dù nàng may mắn trốn thoát được, e rằng cũng lại xuất trước mặt nữa.

      Nếu buông tay. Tình cảm vợ chồng giữa với Tần Du Du liền cắt đứt rồi, mặc kệ nàng sống hay chết. Cuộc đời này có thể có ngày gặp lại...

      Trong lòng Nghiêm Di bỗng nhiên nảy sinh cảm giác khủng hoảng mãnh liệt.

      "Truyền lệnh của ta, mọi cửa thành lớn ở trấn tây thành lập tức đóng lại, được làm trái!" Tiếng hét lớn vang vọng toàn thành, suy xét kỹ bật thốt ra.

      Quan quân trấn giữ cổng thành đều là thân tín của Nghiêm Di, chợt nghe tiếng thét lớn như sấm sét, tưởng trong thành xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng phân phó linh dưới quyền đóng chặt cổng thành lại.

      Đáng tiếc vẫn muộn chút, Nghiêm Di rất nhanh nhận được báo, ngay trước lúc truyền lệnh đóng cổng thành, Tần Du Du và Phong Quy Vân ra khỏi trấn tây thành rồi.

      Hình dáng, mặt mũi của Tần Du Du và Phong Quy Vân xuất chúng, rất nhiều lính thủ thành đều nhớ sâu sắc.

      Biết được tin tức này, tim của Nghiêm Di trong nháy mắt giống như bị đào lổ lớn, ngốc người đứng trong phủ thành thủ ngơ ngẩn, gì.

      Tần Du Du theo Phong Quy Vân ra ngoài thành, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng thét lớn của Nghiêm Di, bước chân khỏi dừng lại, Đại Chủy bay đậu vai nàng, lẩm bẩm : " ra rất quan tâm ngươi."

      Tiểu Khôi hừ tiếng : "Du Du có ích cho như vậy, đương nhiên phải quan tâm rồi."

      "Đừng nữa, chúng ta thôi." Tần Du Du lắc đầu tiếp tục về phía trước.

      Phong Quy Vân đường nhìn thấy mi mắt Tần Du Du rũ xuống, bộ dáng tinh thần sa sút, gì, vẻ mặt thay đổi mấy lần, rốt cuộc tay giữ chặt nàng trở về.

      "Vân ca ca, huynh làm gì vậy?" Tần Du Du ngạc nhiên nhìn theo .

      "Du Du, có lỗi, là huynh lừa muội, cha huynh bị bọn họ bắt giữ, cho nên... Muội chạy nhanh về bên cạnh Nghiêm Di ." Phong Quy Vân làm như ra quyết định rất lớn, hơi.

      Tần Du Du cùng Tiểu Khôi, Đại Chủy biết phản ứng như thế nào, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ: "Phong Quy Vân, ta biết ngươi là người dễ lung lay, chắc chắn mà. Nhưng trễ rồi, ha hả."

      Tiếng cười dịu như gió xuân, nghe vào tai Tần Du Du và Phong Quy Vân lại chỉ cảm thấy như rơi xuống vực sâu.

      Là Húc Quang Thánh tử!

      Tần Du Du phản ứng cực nhanh, tay ném Tiểu Khôi , với nó và Đại Chủy: "Chạy mau!" Lập tức phát động cơ quan ám khí người, hướng về phía Húc Quang Thánh tử bắn tới.

      Húc Quang Thánh tử nhiều lần thất bại người Tần Du Du rồi, dám có chút khinh thường nào với nàng nữa, tung ra rất nhiều bột phấn mày xanh biếc óng ánh như sương, người cũng vội vàng lách người lui lại.

      Cũng may ta tránh nhanh, nếu cho dù đường đường võ thánh cấp mười , cũng bị đâm thành tổ ong rồi.

      Cơ quan ám khí của Tần Du Du tuy lợi hại, gần nhất cũng vì giúp Nghiêm Di tán công, tu vi tăng lên cấp tám gần cấp chín, nhưng sức mạnh bản thân cách rất xa Húc Quang Thánh tử, có cơ quan ám khí tuy có thể gây bị thương đối phương, nhưng với công kích của đối phương, nàng lại ngăn cản được, hơn nữa Húc Quang Thánh tử ra tay trước, dùng chỉ là võ công chân khí, còn có khói độc!

      Nàng và Phong Quy Vân vội vàng nín thở, có thể khói độc này quá lợi hại, chỉ dính da chút liền bắt đầu phát tác, hai người đứng thẳng được nữa, cả hai cùng ngã xuống đất.

      Cùng lúc đó, Đại Chủy giương cánh bay cao, Tiểu Khôi càng dùng chân chạy như điên, chạy trốn về phía trấn tây thành, tốc độ chạy trốn của hai linh thú cực nhanh, với lại có chút do dự nào.

      Theo lời Tề Thiên Nhạc dạy chúng nó, được dạy chính là --- gặp kẻ địch cường đại, chạy trốn xa trước, tìm người báo tin tìm giúp đỡ, hay tự bảo vệ tính mạng sau này muốn báo thù cũng được, dù sao cũng được ở lại chịu chết, còn liên lụy thầy trò bọn họ phải phân tâm bảo vệ chúng nó.

      Húc Quang Thánh tử tuy dự đoán được chúng nó chạy trốn nhanh như vậy, nhưng lúc trước từ miệng Phong Quy Vân biết được khả năng thám thính tin tức của Đại Chủy, Nghiêm Di lần này mang binh chịu chút thương vong nào chiếm được trấn tây thành, còn có ngày đó Tần Du Du đột nhiên biến mất trong lãnh cung, nghĩ cũng biết là vì con chim chết này làm rồi.

      Cho nên ta sớm mai phục cao thủ ở gần đó đối phó với Đại Chủy, Tiểu Khôi ngoại trừ ăn có khả năng nào khác, cho nên có thể để ý tới, nhưng Đại Chủy phải ngăn chặn lại!

      "Chạy đâu!" cái lưới lớn đen sì đột nhiên xuất phía trước Đại Chủy, chụp lên đầu nó.

      Lưới lớn này chính là dùng hỗn hợp tơ vàng đen và tơ tằm thần kéo thành dây thừng đan thành, là vật quan trọng trong bảo khố của Phụng Thần giáo, khi bị mắc vào nó, ngay cả võ thánh cấp mười lăm cũng có cách nào thoát ra.

      Hai người cầm lưới đều là võ thánh cấp mười, động tác cũng chậm hơn Đại Chủy bao nhiêu, Đại Chủy bối rối tránh né kịp, đỉnh đầu sắp rơi vào lưới.

      Hai gã võ thánh còn chưa kịp vui mừng, bỗng thấy Đại Chủy mở miệng, phun ra cuộn lửa cháy, toàn bộ tấm lưới lớn bị cháy xém chút, lưới vững chắc vô cùng thế nhưng lập tức bị đốt hơn nửa.

      "A!" Hai võ thánh phục kích Đại Chủy cũng kêu thảm thiết, hai tay cầm lưới lớn bị sức nóng từ lưới truyền thẳng đến bị cháy xém, tự chủ bỏ lưới xuống lui lại mấy bước.

      Đại Chủy xuyên qua vết rách nát của lưới, xoay người muốn tiếp tục phun lửa, nhưng liên tục phun mấy hơi, chỉ phun được vài giọt nước bọt, có nửa đốm lửa nữa.

      Mắt thấy Húc Quang Thánh tử với hai võ thánh đó như hổ rình mồi chuẩn bị đối phó nó, Đại Chủy rốt cuộc bất đắc dĩ cắn răng cái, xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất bay vào trong trấn tây thành.

      Với sức nó với Tiểu Khôi vốn cứu được Tần Du Du, chỉ có thể tìm Nghiêm Di vậy.

      Húc Quang Thánh tử đối với ngọn lửa lợi hại như thế do Đại Chủy đột nhiên phun ra cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng nó cực kỳ nhanh, muốn bắt lấy hai linh thú đó thể nào rồi, chúng nó nhất định lập tức tìm Nghiêm Di báo tin, việc cấp bách là lập tức đưa Tần Du Du và Phong Quy Vân rời xa khỏi đây.

      Trấn tây thành tuy bị Nguyệt quốc đánh chiếm, nhưng phần lớn Hồ Châu vẫn là địa bàn của Li quốc, chỉ cần rời khỏi vùng trấn tây thành, Nghiêm Di lợi hại thế nào cũng làm gì được.

      Đại Chủy dùng toàn lực bay trở lại phủ thành chủ, nhào vào phòng lớn, mới nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Di bắt đầu kêu to: "Cứu mạng, quác quác quác! Cứu mạng! Du Du, Du Du bị Húc Quang Thánh tử bắt rồi!"

      Nghiêm Di bỗng ngẩng đầu lên: "Ngươi gì?!"

      "Thành, thành tây... Chúng ta mới ra thành có lẽ hơn hai mươi dặm, Húc Quang Thánh tử liền xuất ngay..." Đại Chủy thở hổn hển .

      "Đưa ta !" Nghiêm Di nhảy dựng lên, liền từ cổng thành phía tây chạy nhanh , chờ với Đại Chủy ra ngoài thành tới nơi lúc nãy gặp Húc Quang Thánh tử, Tần Du Du sớm thấy bóng dáng.

      Sắc mặt Nghiêm Di trầm như nước, Đại Chủy bay đến gần đó tìm chim chóc khác tìm hiểu tin tức, có lẽ chỉ biết Húc Quang Thánh tử mang theo Tần Du Du về phía nam, nơi đó có thể hơn trăm dặm chính là tòa thành trấn khác của Hồ Châu, đám người Húc Quang Thánh tử ở đó thay đổi khuôn mặt, có bao nhiêu tầng lớp quân đội, quan phủ Li quốc che dấu, muốn tìm bọn họ, khác nào mò kim đáy biển.

      "Làm sao bây giờ?" Đại Chủy lo lắng bay vòng quanh Nghiêm Di mấy vòng.

      Nghiêm Di dùng sức nhắm chặt mắt lại, bắt buộc mình phải tỉnh táo.

      Húc Quang Thánh tử bắt Tần Du Du , đơn giản là muốn nàng làm con tin, còn có chính là ép hỏi bí mật của đại pháo thánh tổ, hoặc là bắt chế tạo vũ khí quân đội lợi lại cho bọn họ, bất cứ vì lý do gì cũng dễ dàng làm thương tổn tính mạng của nàng.

      nhất định có thể cứu nàng trở về!

      (Chu: giây phút ngọt ngào chả có bao nhiêu, cũng thấy tác giả ác thật :yoyo68::yoyo68::yoyo68:)
      minhhanhng, 1620thuy, mal8 others thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Dạo này sao comt ít đến đáng thương :yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      quỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :