1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      biết ND làm thế nào để trà trộn vào đây?
      cái tên HHT này muốn lấy DD sao? 8 phần là muốn hành hạ nàng và ND thôi

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 194: Huyết mạch thiên long
      Nếu bình thường võ thánh cấp mười lăm, mười tám Nghiêm Di cũng để trong lòng, nhưng nếu bọn họ nhân lúc với Giang Như Luyện đối chiến đến lúc nguy cấp ra tay, hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      Tiểu Khôi tuy tùy hứng, cũng biết tùy tiện cậy mạnh xông vào liều chết chút ích lợi cũng có, đến lúc đó người ta dùng Tần Du Du làm con tin, bọn họ ngược lại rất bị động.

      "Ngươi để ý động tĩnh những kẻ địa vị cao ra, khi phát liền mau chóng cho ta biết." Nghiêm Di trầm ngâm lát .

      " thành vấn đề, ta gần đây đều để đám chim chóc ở gần núi Thốc Thủy để ý động tĩnh của bọn họ. Ngươi muốn như thế nào?" Đại Chủy hỏi.

      "Tìm nhân vật quan trọng đưa chúng ta công khai lên núi." Nghiêm Di quyết định nguy hiểm lẻn vào trong Phụng Thần giáo. Thời gian của nhiều lắm, chấp nhận nó (Đại Chủy) chầm chậm hỏi thăm tính huống ràng mới suy tính được.

      Nghĩ đến Du Du tại tay thầy trò Giang Như Luyện, biết bọn họ đối xử với nàng thế nào, liền cảm thấy tim như bị chiên dầu, thể bình tĩnh được.

      Trong Phụng Thần giáo, Ngọc phu nhân có cách nào lấy được thư tự tay Tần Du Du viết, thậm chí cả việc lẻn vào trong cung điện của Giang Như Luyện muốn trộm vật tùy thân của Tần Du Du hoặc tự tay viết cũng tuyên bố thất bại, tin tức rơi vào tay ba vị thái thượng trưởng lão, ba người cũng đau đầu hồi, bất đắc dĩ đến cung điện dưới lòng đất tìm cổ trùng thần bàn bạc cách đối phó.

      "Ta chỉ sai các người lúc ta thăng cấp đưa Giang Như Luyện cùng tên võ thánh cấp mười tám trong miệng các ngươi tới, chút việc như vậy các ngươi cũng làm được?" Trong hang động trống trãi, quanh quẩn tiếng la, cả ba vị thái thượng trưởng lão võ thánh hơn cấp mười lăm như vậy nghe vào tai cũng cảm thấy da đầu run lên.

      Bọn họ vốn nhìn thấy bóng dáng của cổ trùng thần, thậm chí cũng cảm giác được vị trí cụ thể của nó, là cổ trùng thần quá , trong hang động lớn u này, muốn nhìn bóng dáng nó khó khăn rất lớn.

      Ba vị thái thượng trưởng lão trong lòng lúc đầu còn hoài nghi với cổ trùng thần mà Phụng Thần giáo cung phụng nhiều năm nhưng chưa từng phô bày chút sức mạnh thâm sâu nào này, nếu phải nó ngày đó đột nhiên phóng ra loại uy lực đặc biệt vô cùng cường đại lạ thường phù hợp với truyền thuyết xa xưa truyền lưu trong các đời thái thượng trưởng lão. Bọn họ vốn tin lời nó có thể đối phó Giang Như Luyện và Nghiêm Di.

      thái thượng trưởng lão trong đó : "Muốn đưa Giang Như Luyện tới cũng quá khó khăn, nhưng lúc này đưa Nghiêm Di tới nơi này... Muôn vàn khó khăn, đó dù sao cũng là võ thánh cấp mười tám, cho dù chúng ta có thê tử của trong tay, muốn bày mưu cũng dễ dàng, huống chi giờ thê tử của tay Giang Như Luyện."

      "Được rồi! cần giải thích nữa! Cách ngày ta thăng cấp chỉ còn hai ngày, thời gian gấp rút, bổn tọa đành phải nguy hiểm ra bên ngoài vậy. Các ngươi thể đưa tới trong cung điện dưới lòng đất này, vậy chỉ cần dẫn tới ngọn núi này có thể . Bổn tọa vốn muốn làm tổn thương đến giáo chúng của ta, giờ cũng lo được nhiều như vậy." Cổ trùng giống như do dự lúc cuối cùng mới quyết định như vậy.

      Ý của cổ trùng thần là muốn rời khỏi cung điện dưới lòng đất, lên núi quyết trận sống mãi với Giang Như Luyện và Nghiêm Di?

      thực lực của cổ trùng thần như thế nào, về hai người Giang Như Luyện và Nghiêm Di, võ thánh cấp mười tám đánh nhau kịch liệt cũng đủ khiến tổng đàn ở núi Thốc Thủy này bị đập nát bét rồi.

      Ba thái thượng trưởng lão quay mặt nhìn nhau, đau đầu : "Cổ trùng thần thể đổi nơi khác sao?"

      "Tổng đàn thần giáo bị hủy có thể xây dựng lại, lỡ như bị người ngoài tới phá. chỉ bị phá hủy tổng đàn đơn giản như vậy, ngay cả bản giáo cũng bị hủy hại trong chốc lát. Chuyện tới nước này, các ngươi còn lưu luyến mấy cái phòng ở ư?" Cổ trùng thần bất mãn hừ lạnh.

      "Được! Chỉ cần có thể giết hai người này, tổng đàn thần giáo bị hủy chúng ta cùng lắm xây dựng lại cái khác thôi!" thái thượng trưởng lão trong đó nghiến răng nghiến lợi .

      Hạo quang Thánh tử là chắt trai dòng chính của ông ta, vốn ông ta toàn tâm toàn ý hy vọng đứa vãn bối nổi tiếng trong tộc này có thể tương lai tiếp quản Phụng Thần giáo, ngờ tới lại bị Húc quang Thánh tử tính kế đến Nguyệt quốc, bị chết hiểu nổi.

      Càng đáng giận chính là. Giang Như Luyện làm sư phụ lại thiên vị Húc quang Thánh tử, thế nhưng lại đẩy việc này lên người Nghiêm Di, có truy cứu trách nhiệm của Húc quang Thánh tử.

      Gia tộc còn hy vọng, đương nhiên dễ dàng tha thứ kẻ thù Húc quang Thánh tử ngày sau an an ổn ổn ngồi ngôi vị giáo chủ. đối phó sư phụ Giang Như Luyện của trước, cho nên Đồng trưởng lão là kiên quyết nhất, màn đến tất cả, lần muốn diệt trừ Giang Như Luyện và Nghiêm Di.

      Hai trưởng lão còn lại trong lòng tính toán phen, đến lúc đó chính mình chỉ cần trước đó đưa thuộc hạ tâm phúc rút lui khỏi tổng đàn là được, đệ tử bình thường với đệ tử của phe đối nghịch chết sạch cũng có gì ghê gớm. Nếu truyền thuyết xa xưa trong tộc là , có cổ trùng thần sau này Phụng Thần giáo bọn họ khôi phục lại càng lớn mạnh hơn.

      Nghĩ đến đây. Hai người cũng chầm chậm gật đầu.

      Đợi bọn họ bàn bạc kỹ lưỡng xong xa, trong khe đá ngầm trong hang đột nhiên lên hai luồng ánh sáng u, con trùng màu trắng bạc chỉ dài bằng ngón trỏ chầm chậm vặn vẹo thân chút, ở giữ thân thể nó tụ thành cục lớn, khiến vẩy màu trắng bạc hơi mỏng căng phồng lên da, giống như lúc nào cũng muốn vỡ ra.

      Dưới mảng vẩy màu trắng bạc gần như trong suốt, mơ hồ lộ ra ánh sáng vàng, biểu hiệu lúc này lột xác khác biệt hoàn toàn với lúc trước.

      Trong cung điện dưới lòng đất bóng người, cổ trùng nho đó bỗng nhiên phát ra tràn tiếng cười khè khè quái dị: " đám ngu dốt! Bổn tọa nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc được được huyết mạch tộc rồng nuôi dưỡng trong cơ thể sắp thức tỉnh hoàn toàn, ăn hai võ thánh cấp mười tám đó, hơn nữa có thêm ba đứa ngu dốt các ngươi, hẳn là đủ đề chống lại sinh tử kiếp, bổn tọa ở trong hầm ngầm chết tiệt này đợi mấy ngàn năm, rốt cuộc đợi được ngày này! Cách ngày bổn tọa thăng lên làm tiên trở về giới xưng vương xưng bá chỉ còn hai ngày, khè khè, bọn phàm nhân ngu xuẩn này may mắn trở thành tế phẩm thăng cấp cho bổn tọa, bổn tọa nhớ kỹ các ngươi!"

      Giờ phút này ba thái thượng trưởng lão lại hề biết mình nằm "thực đơn" của cổ trùng thần, tính toán làm sao thần biết quỷ hay đưa dòng chính gia tộc mình bí mật sắp xếp hai ngày sau trước thời gian hứa hẹn với cổ trùng thần, đưa bọn họ rời khỏi Phụng Thần giáo trước.

      Ba thái thượng trưởng lão còn có họ Đặng, họ Vương, ba người sau khi rời khỏi cung điện dưới lòng đất nháy mắt với nhau, tìm đại điện bí mật đóng cửa bàn bạc.

      Vương trưởng lão đối với cổ trùng thần chỉ nghe tiếng rất ít thân đó vẫn có chút nghi ngờ: "Ta cảm thấy thực lực của cổ trùng đó hình như còn bằng ba chúng ta, nó có thể giải quyết được Giang Như Luyện với Nghiêm Di sao?"

      Đặng trưởng lão nhíu mày : "Lão phu vốn cũng tin, nhưng các ông cũng nhìn thấy mật lệnh truyền lưu của giáo tổ sư từ trong tay thái thượng trưởng lão tiền nhiệm rồi, trước mắt tình huống của cổ trùng thần phải hoàn toàn giống trong mật lệnh sao?"

      Vấn đề này bọn họ đem ra thảo luận vô số lần, dù sao liên quan đến tính mạng bản thân bọn họ và đa số người trong tộc và học trò bọn họ, lỡ như có nhầm lẫn, chẳng những Phụng Thần giáo gặp nguy hiểm, bọn họ cũng nhất định kết thúc luôn.

      "Tình huống giờ, khí thế Nguyệt quốc ào ạt, chúng ta cũng chỉ có thể hợp lại phen. Nếu cổ trùng thần là thiên long giáng thế, chớ hai võ thánh cấp mười tám, ngay cả hai thần tiên sống cũng có thể thu thập." Đồng tưởng lão từ lúc nhận được tin Hạo quang Thánh tử chết, liền rơi vào trạng thái nửa điên cuồng.

      Nhiều năm qua Đồng gia ông ta vất vả mới nhìn thấy hy vọng, kết quả cứ như vậy xong đời, ông ta giờ phút này chỉ cảm thấy cho dù Phụng Thần giáo bị diệt cũng hề gì, dù sao bọn họ còn hy vọng cướp được ngôi vị giáo chủ rồi.

      Vương trưởng lão, Đặng trưởng lão mơ hồ có chút hiểu được tâm tình của ông ta, trong lòng có chút cho là đúng, nhưng nghĩ đến mật lệnh truyền lưu chỉ có thái thượng trưởng lão mới có tư cách biết, lại nhịn được tâm động.

      Phụng Thần giáo có mật lệnh chỉ truyền cho thái thượng trưởng lão, nội dung là về lai lịch của cổ trùng thần.

      Nghe cổ trùng thần vốn chính là thiên long giới, vì gặp phải tiên khác ở giới ghen ghét, đuổi giết, bản thân bị trọng thương, tu vi giảm thấp, bất đắc dĩ chạy trốn tới phàm giới tránh né, cơ duyên xảo hợp cứu Sang giáo tổ mạng, hơn nữa dùng Bất tử lân sương ra trao đổi, trở thành thần được Phụng Thần giáo cung phụng.

      Vết thương của cổ trùng thần quá nặng, linh khí phàm giới túng thiếu, thiên tài địa bảo khan hiếm, cho nên nó dù có toàn bộ Phụng Thần giáo cung phục tốc độ khôi phục cũng vô cùng chậm chạp.

      Lúc trước nó cùng Sang giáo tổ sư từng có ước định, trong thiên hạ nếu xuất võ thánh cấp mười tám, dưới Phụng Thần giáo phải nghĩ cách đưa người đó tới núi Thốc Thủy làm tế phẩm hiến tế cho nó.

      Hiến tế võ thánh cấp mười tám, còn công hiệu lớn mạnh hơn mười gốc linh dược cấp chín, có thể trợ giúp nó rút ngắn thời gian tu hành.

      Võ thánh cấp mười tám cho tới bây giờ hiếm thấy, muốn lúc thích hợp đưa bọn họ đến núi Thốc Thủy lại khó càng thêm khó, cho nên ước định này Phụng Thần giáo mấy ngàn năm nay đến số lần thành công cũng chưa tới ba lần, chỉ để lại truyền thuyết mờ ảo về việc cổ trùng thần với thiên long thân cắn nuốt cường địch, ngay cả người của Phụng Thần giáo cũng mấy người cho là , nghĩ chỉ là truyền thuyết thôi.

      Cho nên ba vị thái thượng trưởng lão có duyên thăm viếng cổ trùng thần đột nhiên nghe nó nhắc tới, cũng hoài nghi lâu lâu, cho đến khi cổ trùng phóng ra uy lực cường đại thuộc loại tộc rồng, bọn họ mới bán tín bán nghi đều tự trở về mở mật lệnh của Sang giáo tổ cùng đối chiếu với sách cổ của giáo.

      Bọn họ tuy tùy tiện người cũng hơn hai trăm tuổi, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy "đức hạnh" thiên long thần thú trong truyền thuyết là gì, càng đừng uy lực tộc rồng đến tột cùng có bộ dáng gì. Nhưng cổ trùng thần phóng ra uy lực quả khác với tu luyện giả hoặc thú bình thường, mang đến cảm giác đáng sợ khiến bọn họ muốn nằm rạp xuống, quỳ lạy, dập đầu, loại cảm giác này bọn họ lúc Giang Như Luyện dùng toàn lực ra tay cũng chưa từng thấy được, cho nên khỏi dần dần tin.

      Cũng vì gần đây Nguyệt quốc từng bước áp sát, mắt thấy nguy cơ mất nước, diệt giáo sắp tới, ba thái thượng trưởng lão mới quyết định khẽ cắn môi liều mạng.

      "Việc đến nước này, chúng ta thể do dự nữa!" Đặng trưởng lão, Vương trưởng lão sau khi suy nghĩ xong, rốt cuộc đau đớn hạ quyết tâm.

      Nếu cần đưa Nghiêm Di vào cung điện dưới lòng đất, thế tất cả liền đơn giản nhiều lắm, trực tiếp dùng danh nghĩa của Giang Như Luyện đưa thư khiêu chiến cho là được.

      Đến lúc này, ba thái thượng trưởng lão cũng cần kiên kỵ Giang Như Luyện phản ứng thế nào, mưu ngay lập tức tin tức truyền ra bốn phía: Hai ngày sau, giáo chủ Phụng Thần giáo ở núi Thốc Thủy xin đợi Thánh bình Thân vương Nguyệt quốc Nghiêm Di đến quyết trận tử chiến.

      Vì sợ Nghiêm Di nhận được chiến thư hoặc lấy lý do trốn tránh ra chiến, bọn họ thậm chí viết chiến thư to dán ở tường thành Thôi Tuyết, đồng thời cũng phái chim ưng đưa thư chính thức đến Hồ Châu và đại doanh Nguyệt quốc.

      Hai đương Giang Như Luyện và Nghiêm Di rất nhanh nhận được tin tức, hẹn mà cùng kinh ngạc lúc.
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1710 others thích bài này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Thánh tử cầu hôn rồi, nhưng sao cứ thấy lãng xẹt vậy kìa :yoyo65::yoyo65:
      Chương 195: Thánh tử cầu hôn
      Nghiêm Di cảm thấy rất kỳ lạ, Giang Như Luyện sao lại khiến cả hai cùng thua thiệt như vậy.

      Đòi hắn quyết chiến, chẳng khác nào chỉ có thể đơn đả độc đấu, hai bọn họ ai cũng thể nắm chắc phần thắng, ngược lại rất có thể vì kích động chân khí dẫn đến sinh tử kiếp, cả hai cùng nhau xui xẻo.

      Hiện tại Giang Như Luyện đã có Tần Du Du trong tay, lại có đa số cao thủ Phụng Thần giáo bảo vệ xung quanh, hoàn toàn cần nhảy ra mạo hiểm như vậy, chỉ cần bày cạm bẫy núi Thốc Thủy, chờ hắn mắc câu là được.

      "Chủ nhân, người ̣nh làm sao bây giờ?" Trú Vân Phi tuy hiểu hết khúc mắc trong đó, nhưng biết Nghiêm Di ngang nhiên xuất hiện tới Phụng Thần giáo quyết chiến với Giang Như Luyện, là chuyện vô cùng nguy hiểm.

      Đầu ngón tay của Nghiêm Di nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói: "Nếu ông ta muốn ngang nhiên ứng chiến, vậy cứ xem trong hồ lô của ông ta đựng gì."

      "Ta cũng muốn !" Tiểu Khôi bỗng nhiên nói.

      Trú Vân Phi với Nghiêm Di có khế ước nhận chủ, chẳng khác nào là một thể với Nghiêm Di, như vậy chuyện nó theo là nhất ̣nh rồi. Đại Chủy có thể bay, chỉ cần bay đủ cao, trước đó có đề phòng, võ thánh bình thường cũng làm gì được nó (Đại Chủy), nó (Đại Chủy) nhất ̣nh cũng sẽ theo, chỉ có Tiểu Khôi là yếu nhất, có lẽ sẽ phải ở lại thôi.

      Trú Vân Phi vò đầu nói: "Ngươi theo làm gì? Rất nguy hiểm."

      "Du Du ở đó, ta muốn tìm Du Du, vóc dáng ta nhỏ, bọn họ dễ dàng phát hiện ra ta, cho dù phát hiện ra, ta cũng có thể chạy trốn, ta sẽ làm phiền các ngươi đâu." Tiểu Khôi rất kiên trì.

      Tròng mắt Đại Chủy xoay vòng: "Ta cũng cảm thấy để Tiểu Khôi cùng tốt hơn."

      Nghiêm Di và Trú Vân Phi đều có vẻ đồng ý, Tiểu Khôi trong mắt bọn họ khác gì thú cưng của Tần Du Du, cần người quan tâm, cần người dỗ dành, bọn họ cũng phải ra ngoại thành dạo chơi, mang nó (Tiểu Khôi) theo còn phải phân tâm chú ý nó (Tiểu Khôi).

      Đại Chủy rung đùi đắc ý nói: "Ta có dự cảm, hơn nữa rất mãnh liệt. Tiểu Khôi theo chúng ta sẽ gặp được cơ duyên lớn."

      Tuy cái tên Đại Chủy này rất theo bài bản gì, nhưng mà... dự cảm của nó (Đại Chủy) gần như ngoại trừ "lạc đề" ra thể bỏ qua được.

      Nghiêm Di vốn muốn mang "gánh nặng" Tiểu Khôi này theo, nhưng nghĩ đến Phụng Thần giáo lỡ như giấu Tần Du Du , Tiểu Khôi có thể dùng khế ước giữa nàng để cảm ứng tìm được nàng, liền cũng cản lại.

      Tiểu Khôi tuy vô dụng, nhưng ở những nơi như núi Thốc Thủy này, cây rừng san sát, ban ngày nó cho dù có lạc đường cũng đến mức đụng cây. Đến lúc đó thả nó ở gần ̉nh núi, để nó với Đại Chủy tìm Tần Du Du cũng tệ.

      Cho dù tìm thấy, bằng bản lĩnh chạy trốn của chúng nó, người của Phụng Thần giáo dồn chú ý lên người hắn với Giang Như Luyện, chúng nó hẳn cũng đến mức có nguy hiểm gì.

      Tiểu Khôi được cho phép theo. Vui mừng thôi, hạ quyết tâm phải là người đầu tiên tìm ra Tần Du Du, xem bọn hắn còn dám ghét bỏ nó (Tiểu Khôi) vô dụng nữa .

      ̉nh núi Thốc Thủy của Phụng Thần giáo, Tần Du Du từ cuộc nói chuyện giữa Húc quang Thánh tử với Giang Như Luyện biết được có người thay Giang Như Luyện thách đấu với Nghiêm Di, ánh mắt trừng lớn một lúc lâu.

      Húc quang Thánh tử nghiêng người liếc nhìn nàng cười nói: "Ngươi đoán Nghiêm Di có gan đến hay ?"

      Tần Du Du để ý tới khiêu khích của hắn ta, nhìn về phía Giang Như Luyện nói: "Các người thể quyết chiến được sao?"

      Giang Như Luyện thản nhiên giướng mi, nói gì, Tần Du Du tiếp tục to gan khuyên giải: "Người khác muốn các người quyết chiến các người liền quyết chiến. Dựa vào đâu chứ? Các người là võ thánh cấp mười tám chứ phải gà đá."

      "So sánh" sinh động của nàng làm Húc quang Thánh tử tại đó nhịn được cười ha hả, ngay cả Giang Như Luyện bình thường biểu lộ gì nhiều cũng có vài phần dở khóc dở cười.

      Tần Du Du ngừng ́ gắng khuyên can: "Hơn nữa tình trạng của các người, vốn thích hợp đánh nhau to, người thay các người thách đấu vốn là muốn các người hai bên cùng bị hại. Vì sao phải trúng kế bọn họ chứ?"

      Húc quang Thánh tử ngừng cười, nghiêm mặt nói: "Du Du nói có đạo lý, ba lão già đó chưa từng hỏi sư phụ liền gửi chiến thư , rõ ràng có ý tốt."

      Tròng mắt hắn ta vừa chuyển, rơi xuống người Tần Du Du: "Với lại chúng ta có Du Du rồi. Thừa dịp này ép hắn tự sát chừng còn được, cần gì đánh với hắn?"

      Tần Du Du trợn mắt nhìn. Nói nói lại tên khốn kiếp này vẫn có chủ ý muốn dùng nàng uy hiếp Nghiêm Di.

      Giang Như Luyện bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói với Tần Du Du: "Nếu hai người chúng ta chỉ một người có thể sống tiếp, ngươi hy vọng là ai?"

      Với thân phận, lập trường bọn họ, vấn đề này vốn cần hỏi.

      Nhưng Tần Du Du lại do dự một lúc lâu mới nói: "Ta muốn bất cứ ai trong các người có chuyện gì..."

      Giang Như Luyện trầm mặc một lúc lâu nói chuyện, sau đó nói với Húc quang Thánh tử: "Nghiêm Di đến đây cũng tốt, đến lúc đó ngươi đưa Du Du giao cho hắn, để hắn đưa ."

      "Sư phụ..." Trong giọng nói của Húc quang Thánh tử mang theo khó chịu, hắn ta tốn rất nhiều sức lực mới bắt Tần Du Du đến được, cứ như vậy trả nàng lại cho Nghiêm Di, người khác có thể nói thầy trò bọn họ sợ Nghiêm Di mà thả người hay , hắn ta nuốt được cục tức này.

      "Ngươi đưa nàng đến cho sư phụ gặp cũng rất tốt, có lẽ cần bao lâu, sư phụ có thể buông bỏ tất cả, an tâm theo đuổi cảnh giới cao hơn rồi." Thái độ của Giang Như Luyện bình thản.

      "Sư phụ tuổi đã cao, đời này có nhiều thứ thú vị như vậy, sư phụ cho dù buông bỏ được khúc mắc, cũng có thể thêm một khoảng thời gian dài nữa mới xông vào sinh tử kiếp mà." Húc quang Thánh tử rốt cuộc khẩn trương hơn.

      " đời này thứ khiến ta lưu luyến đã còn nhiều nữa, đợi ngươi thăng lên đến cấp mười lăm, ta liền còn gì trông mong nữa." Thế gian bao la, chúng sinh trăm dạng, cũng đã có gì có thể khiến Giang Như Luyện thấy hứng thú nữa, như thế thà quay về với ý muốn ban đầu, tiếp tục theo đuổi cảnh giới võ đạo cao hơn.

      Đây vốn là ý muốn ban đầu của Húc quang Thánh tử, nhưng tới trước mắt rồi, hắn ta lại buông bỏ được.

      Giang Như Luyện nói thêm gì nữa, cũng nói cho Tần Du Du biết ông ta quyết ̣nh trận quyết chiến hai ngày sau sẽ làm gì, phất tay để hai người bọn họ rời .

      Tần Du Du với Húc quang Thánh tử một trước một sau khỏi đại điện, người sau bỗng nhiên đưa tay kéo người trước tới một bên, cười nói: "Ngươi ngược lại rất nịnh hót sư phụ ta."

      Tần Du Du biết hắn chỉ lời nói hy vọng bất cứ ai trong Giang Như Luyện và Nghiêm Di có chuyện gì lúc nãy của nàng, vừa bỏ tay hắn ta ra, vừa nói: "Ta phải nịnh hót Giang thúc thúc, ta quả thật muốn ông ta có chuyện gì, ý của ngươi là muốn ta vỗ tay trầm trồ khen ngợi!"

      Húc quang Thánh tử hề tức giận, chỉ quái lạ nhìn nàng đánh giá từ đầu tới chân một lần, bỗng nói: "Gả cho ta, làm thê tử của ta được ?"

      Tần Du Du ngốc tại chỗ, nàng phải bị lời cầu hôn của Húc quang Thánh tử dọa, mà là nhớ tới lời kể về ảnh ảo tiên đoán của Đại Chủy --- Húc quang Thánh tử sẽ cầu hôn nàng!

      Đại Chủy mở miệng thật là linh nghiệm, đúng quá!

      "Trả lời! Được ?" Húc quang Thánh tử đối với phản ứng đứng ngốc của nàng rất hài lòng, nữ tử bị người cầu hôn ngay trước mặt, phải vừa thẹn lại vừa sợ sao? Sao ánh măt Tần Du Du nhìn hắn giống như nhìn quái vật vậy?

      "Đương nhiên được!" Tần Du Du phục hồi tinh thần lại, lập tức quyết đoán từ chối.

      "Sao lại được? Ngươi phải ghét bỏ Nghiêm Di lợi dụng ngươi, lừa gạt ngươi sao? Ngươi đã muốn ở chung với hắn, sao lại chịu theo ta?" Húc quang Thánh tử cho là đúng nói. phải hắn ta khoe khoang, nữ tử muốn gả cho hắn có thể nhét đầy cả tòa thành Thôi Tuyết đó.
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1710 others thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      sao đoạn cầu hôn này chả thấy có gì hấp dẫn như trong tưởng tượng cả
      quá bình thường

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ẶC............TA CŨNG THẤY ĐOẠN CẦU HÔN NỲ LÃNG XẸT..........TG PHẢI HOÀNH TRÁNG LẮM CƠ
      CƠ CẢM GIÁC TRÙNG J ĐÓ THÀNH BỮA ĂN THĂNG CẤP CỦA tIỂU KHÔI..........
      K BÝT CÓ PHẢI HOK
      THANK NÀNG
      AChu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :