1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      :th_4::th_4::th_4: hix hix

      Chương 210: Bạc đầu bên nhau
      Tần Du Du ngồi bên dòng suối trong sơn cốc lúc lâu mới chầm chậm khôi phục bình tĩnh.

      Nhớ tới vết thương mặt phụ thân, hình như là bị nhánh cây gì đó quẹt, nàng nhớ núi Thốc Thủy, Giang Như Luyện từng kể lại cho nàng, ngày đó người của Phụng Thần giáo núi hoang tìm được cha mẹ nàng, lúc đó còn có người trẻ tuổi theo bọn họ nữa.

      Hai bên đánh nhau kịch liệt, mẹ nàng bị đánh ngất bắt , mà cha nàng cùng người trẻ tuổi đó lại trượt chân rơi xuống vách núi. Người của Phụng Thần giáo vốn định xuống núi xác nhận sống chết của bọn họ, Giang Như Luyện đuổi tới ngăn lại.

      Giang Như Luyện thầm phái người xuống núi tìm, phát hai người đều đại nạn chết, chẳng qua Kim Thắng Thường bị thương, được người trẻ tuổi chỉ bị thương đó đưa về Quỷ tam đài núi Hoành Vân.

      Giang Như Luyện chỉ đồng ý với Phong Dao Cơ làm bị thương Kim Thắng Thường, nhưng cũng muốn cứu ông, giúp ông, cho nên chỉ buộc thuộc hạ của cha ông ấy cần đuổi giết, cần để ý tới việc này.

      Tần Du Du thở dài, hôm nay gặp mặt, vết thương của cha e rằng , hơn nửa đa số chấn thương phần đầu, cho nên mới thành bộ dáng này.

      Nàng cứ ngơ ngác ngồi đó như vậy, biết lúc nào trời tối dần.

      Dựa vào tu vi của Tần Du Du chỉ cần cẩn thận che giấu dấu vết, rất ít người trong Quỷ tam đài có thể phát ra nàng, hơn nữa nơi nàng tới rất xa chủ trạch, gần đó đều là người Kim thị có chút tu vi bình thường thậm chí hề có tu vi, chỉ cần cẩn thận, khả năng có thể bị phát gần như có.

      Mắt thấy thời gian còn nhiều, Tần Du Du theo đường cũ trở lại viện đó, vòng qua phòng dạo vòng, vểnh tai nghe động tĩnh bên trong, rất nhanh xác nhận tổng cộng có năm người --- ba mẹ con ban ngày gặp thêm phụ thân của mình và cụ bà.

      Trong phòng chỉ có tiếng chuyện của hai người con trai, ngẫu nhiên nghe tiếng trả lời của phụ nhân đó hai câu, Kim Thắng Thường vẫn ngồi ở gốc như trước, chuyên tâm điêu khắc khúc gỗ tay, trong phòng bên có tiếng hít thở mỏng manh.

      Tần Du Du dựa vào tiếng hít thở đoán người trong phòng là cụ bà, hơn nữa thân thể khỏe lắm.

      Nàng ngồi xổm xuống dưới cửa sổ lén nhìn tình cảnh trong phòng, hai bé trai ngồi dưới đèn luyện chữ. Mẫu thân của hai bé ngồi phía sau may y phục.

      Nhìn màu sắc, độ lớn của y phục, chắc là y phục nam tử trưởng thành. Phụ nhân may vô cùng nhập tâm, bên môi thậm chí mang vài tia ý cười.

      Tần Du Du càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị, bộ dáng này như là may y phục cho trượng phu, người của mình, nhưng vị phụ nhân này chắc chắn là Kim Phù Sương, thê tử của nhị thúc Kim Thắng Dị của nàng mà?!

      Nếu phải biết điều này, Tần Du Du cảm thấy, bốn người trong phòng là gia đình, hai vợ chồng cùng hai đứa con trai.

      Kim Phù Sương rất nhanh ráp cổ áo vào thân, đứng lên với hai bé trai: " còn sớm nữa, các con nhanh ra sau tắm rửa sau đó ngủ ."

      Hai người con trai nghe lời đáp tiếng. Sắp xếp lại giấy bút, nắm tay nhau ra phía sau viện.

      Kim Phù Sương nhìn thấy hai bé rời xoay người nhìn về phía Kim Thắng Thường, chậm rãi tới.

      Kim Thắng Thường cảm giác được có người phía trước, dừng động tác tay lại, Kim Phù Sương lúc này mới đưa tay vỗ vỗ vai của ông, sau đó gở dao tay phải ông, đặt sang bên. Giơ tay viết chữ lên tay ông.

      Kim Thắng Thường nhìn thấy cũng nghe được, có lẽ chỉ có cách ra hiệu này thôi.

      biết Kim Phù Sương viết gì lên tay ông, Kim Thắng Thường rốt cuộc gật đầu : "Được, ta biết."

      Giọng của ông rất êm tai, chẳng qua có lẽ là do thường chuyện, nghe có vẻ có chút cứng ngắc, lưu loát.

      Ông xong, tự mình đưa tay sờ soạng lát. cẩn thận đặt khúc gỗ điêu khắc vào cái giỏ trúc bên cạnh.

      Kim Phù Sương nghiêng mặt, Tần Du Du đúng lúc nhìn thấy dưới ngọn đèn, trong mắt bà ấy tràn đầy đau thương, bất đắc dĩ, trong lòng khỏi sinh ra ý niệm kỳ quái trong đầu: trong lòng Kim Phù Sương này thích cha mình sao?! biết cha khắc hình ai, có phải là mẹ nàng ?

      Nàng từ từ nhớ lại thân phận ban đầu của Kim Phù Sương --- muội muội ruột thịt của tộc trưởng kế nhiệm của Kim gia! Như vậy nữ tử có thân phận như vậy, cho dù còn trẻ thủ tiết cũng hoàn toàn có thể mang đứa về nhà mẹ đẻ. Cuộc sống dù thế nào cũng tốt hơn ở trong này.

      Nàng ta lại cố tình ở lại đây, chăm sóc phòng già yếu, thế này cũng quá kỳ quái.

      Cho dù tâm địa có tốt, bỏ được thân thuộc bên nhà chồng, sai mấy nha hoàn, gia đinh cẩn thận hầu hạ cũng được, cần gì phải thế này?

      vất vả đợi mọi người trong phòng ngủ say. Tần Du Du đốt cây nhang an thần để người trong phòng ngủ càng sâu, sau đó lén vào phòng của phụ thân. Muốn bắt mạch cho ông, xem tình trạng thân thể của ông rốt cuộc như thế nào.

      Nàng hiểu y thuật, chỉ có thể cảm giác qua loa, thân thể phụ thân xem như tốt, còn về vết thương nặng năm đó để lại di chứng, có thể cứu chữa hay , nàng lại biết được.

      Nếu có Nghiêm Di ở đây tốt rồi, bằng có Mãn Tử ca ca cũng được.

      Tần Du Du có chút chán nản thu tay lại, Yểm Huyền đoán chừng cũng có cách chữa khỏi cho cha nàng, nhưng nàng mấy ngày nay chuyện với ta biết rất nhiều về đủ loại cấm kỵ, giới hạn hoạt động ở nhân gian của ta, trong đó chính là được nhúng tay vào chuyện sinh tử của người phàm, nếu chẳng những chính bị thương ngược lại, ngay cả người cứu sau này cũng chịu tai họa.

      Dù sao ba tháng sau Nghiêm Di chắc chắn đến, đến lúc đó để giúp nghĩ cách cũng tốt.

      Tần Du Du trong bóng đêm nhìn Kim Thắng Thường ngủ say, trong lòng biết là cảm giác gì, đây là người thân thuộc nhất của nàng đời, nhưng ông lại nhớ nàng, cũng nhìn thấy nàng, nghe được nàng...

      Mẫu thân dưới suối vàng mà biết, nhìn thấy bộ dáng này của phụ thân, có lẽ vô cùng, vô cùng đau khổ.

      Tần Du Du ngồi lúc, đứng lên đánh giá khắp nơi trong phòng phụ thân.

      Ánh trăng sáng tỏ từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, trong phòng sáng lên chút, Tần Du Du thậm chí có thể nhìn thấy từng chi tiết mỗi đồ dùng trong nhà.

      Trong phòng gần như có vật lặt vặt nào, ngoại trừ cái giường, hai cái thùng, cái bàn ra có gì khác, đoán chừng là sợ phụ thân nhìn thấy cẩn thận làm bị thương. Ngay cả góc bàn cũng được cố ý bào tròn.

      Tần Du Du có chút tò mò mở hai cái thùng, thùng thứ nhất là quần áo, tuy chỉ là vải đay bình thường chiếm đa số, nhưng sạch , ngăn nắp, có thể thấy Kim Phù Sương chăm sóc cha nàng vô cùng để tâm.

      Thùng thứ hai lại đều là tượng gỗ điêu khắc, đầy cả thùng lớn toàn tượng gỗ điêu khắc!

      Các tượng gỗ điêu khắc này đều là hình ảnh nữ tử, có hình dáng khuôn mặt, Tần Du Du lấy tượng lên nhìn kỹ, phát dưới tượng người hình như có mấy vết gồ ghề.

      Nàng lật tượng gỗ điêu khắc lại nhìn, hàng chữ rất , rất : "Thắng Thường - Dao Cơ, bạc đầu bên nhau."

      Trong lòng Tần Du Du giống như bị tắc nghẽn, rất khó chịu, hung hăng cắn môi mới bật lên tiếng khóc. Cha chưa bao giờ quên mẫu thân, cho dù ông nhớ khuôn mặt của bà, lại vẫn nhớ nữ tử tên là Dao Cơ, cùng ông ước hẹn Bạc đầu bên nhau.

      Nàng đưa tay cầm lấy tượng gỗ điêu khắc khác, bên dưới cũng có hai hàng chữ như vậy, thùng hàng ngàn tượng gỗ điêu khắc hình người, mỗi tượng đều có tám chữ này.

      Đây là ước hẹn Bạc đầu bên nhau của hai người, cũng vĩnh viễn trời đất tách biệt.
      huyetdu, minhhanhng, 1620thuy17 others thích bài này.

    2. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      that dau long T.T
      AChu thích bài này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Rất cảm động :th_4::th_4:
      quỳnhpinky, devilhamvuimal thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 211: Ai mãnh thú nhất định rất hung ác?
      Tần Du Du ở trong phòng Kim Thắng Thường đợi tới nửa đêm, xoay người đến phòng của cụ bà bên cạnh.

      Cụ bà giường đầu tóc bạc rối tung, khuôn mặt che kín nếp nhăn, mơ hồ còn có thể nhìn ra chút hình dáng khi tuổi trẻ xinh đẹp tuyệt trần, nhưng càng thêm ủ dột, tang thương.

      Đây rất có thể là bà nội của mình, hai đứa con, mất sớm, bị thương nặng thành phế nhân, khó trách lại già , tinh thần sa sút như thế.

      Tần Du Du tìm kiếm người lúc lâu, cũng tìm được đan dược bổ thân thích hợp cho cụ bà, khỏi có chút thất bại.

      Ngày mai Yểm Huyền đến đón nàng, người nàng có gì nhiều, tiền lại có rất nhiều, đến lúc đó nhờ Yểm Huyền giúp đến trấn thành ngoài núi mua chút đan dược bổ thân, dưỡng thân trở về là được rồi.

      Nếu Đại Chủy tỉnh lại, đoán chừng có thể tìm được rất nhiều linh dược trong núi Hoành Vân này cho nàng.

      Tần Du Du nghĩ qua vài ngày mới trở lại, vì thế len lén đến phòng của nha hoàn tên Phương Thảo đó, vẽ lại khuôn mặt của nàng ta, tiện cho mình về sau dịch dung.

      Giữa trưa hôm sau, Tần Du Du đúng giờ lẻn ra gần cổng đá sơn cốc, chờ Yểm Huyền tới đón nàng.

      Đợi lúc lâu vẫn chưa thấy tinh thạch do Yểm Huyền đưa nàng có phản ứng gì, nàng cảm thấy kỳ lạ, bỗng bả vai bị người vỗ cái.

      Tần Du Du sợ hãi, suýt nữa thét ầm lên, đợi thấy người tới dĩ nhiên là Yểm Huyền, nhất thời nhàng thở ra.

      Tu vi của nàng tệ, người có thể chút tiếng động tới gần nàng nhiều lắm, ít nhất phải là võ thánh cấp mười lăm. Nếu để nàng đụng phải cao thủ như vậy, còn bị đối phương ra tay trước, nàng nhất định khó toàn vẹn.

      "Người sao vào đây được? sợ gặp những người khác sao?" Tần Du Du vỗ vỗ ngực tự an ủi mình, nàng vốn tưởng Yểm Huyền dùng phép định thân để nàng theo đường đá ra chứ.

      Yểm Huyền cười : "Ta mở con đường khác, theo ta."

      Kim thị ở trong sơn cốc nhiều năm như vậy chưa từng có cao thủ có thể kinh động bất cứ ai mà đánh vào trong, Yểm Huyền chỉ tốn thời gian ngày mở ra con đường vào, quả là thần kỳ.

      Con đường ta chuẩn bị chính là đả thông mấy hang động trong núi, đường có chút quanh co, nhưng lại vô cùng bí , hơn nữa cũng sợ gặp phải người bên ngoài.

      Hai người bước chân ngừng trở lại sơn động nơi có hoa Thiên phạn cửu thiều.

      "Tìm thấy cha ngươi chưa?" Yểm Huyền cười hỏi.

      " tìm thấy, nhưng tình trạng của ông ấy tốt lắm..." Tần Du Du kể hết chuyện thấy trong sơn cốc ra, hơn nữa nhờ Yểm Huyền ra ngoài núi mua thuốc cũng ra luôn.

      Yểm Huyền gật đầu : "Đây là việc , thành vấn đề."

      Tần Du Du và ta ở chung mấy ngày, chậm rãi quen thuộc tính tình của ta, nhịn được kỳ quái : "Ta vẫn nghĩ mãnh thú chắc là rất đáng sợ, nhưng ngài và Tiểu Khôi, lại giống thế. Vốn ta còn nghĩ Tiểu Khôi là vì có huyết thống Mê tung tuyết thỏ cho nên mới đáng như vậy, nhưng khi nhìn thấy người... Người cũng có bộ dáng dễ chuyện. Người phải là ác thú sao?"

      "Ai ngươi ác thú mãnh thú nhất định rất hung ác? Nếu thể khống chế khí thế hung ác bẩm sinh, chỉ biết giết chóc, đó là điên thú." Yểm Huyền xoay người xem thường .

      ta bị người hiểu lầm rất nhiều năm, ngay cả mẹ của Tiểu Khôi năm đó cũng hiểu lầm, ta ta là ác thú, còn bị nàng ấy khinh thường.

      (Chu: chuyện xưa của 2 người này chắc chắn rất thú vị đây )

      Những ngày trong sơn động hấp thu mùi hương của hoa Thiên phạn cửu thiều của Tần Du Du hề uổng phí. Nàng từ trong túi dục nhân của Tiểu Khôi lấy ra rất nhiều dụng cụ, tư liệu kỳ quái, lại nhờ Yểm Huyền tìm vài vật liệu gỗ thích hợp, làm nhiều đồ chơi cơ quan di động. Định đưa cho hai đường đệ của mình.

      Yểm Huyền giúp nàng ra ngoài núi mua ít linh đan bổ thân cho cụ bà, Tần Du Du có rất nhiều tiền, ta cũng chỉ cần dựa theo cầu của nàng mua đan hoàn quý nhất, tốt nhất.

      Những đan dược này lọt nổi vào mắt ta, nhưng ta lại thể tự mình ra tay, đành phải chấp nhận thôi.

      Ba ngày trong hang nháy mắt trôi qua, Tần Du Du chuẩn bị quà tặng lần nữa, theo y đến gần Quỷ tam đài, có kinh nghiệm lần trước. Tần Du Du quen thuộc theo mật đạo vào sơn cốc.

      Nàng lấy cớ trả khăn tay, lại thăm hỏi Kim Phù Sương, dùng những món đồ chơi nho dỗ hai đường đệ vui mừng đùa giỡn. Mở miệng gọi "tỷ tỷ" đến vô cùng thân thiết.

      Nơi ở của Kim Phù Sương ngày thường khách tới nhiều lắm, Tần Du Du lại miệng ngọt, đối xử với hai đứa con vô cùng tốt. Nhưng tình cảnh ngày này có chút quen thuộc với bà ấy.

      Nhân lúc Kim Phù Sương làm cơm trưa, Tần Du Du chủ động đưa ra ý muốn giúp cụ bà uống thuốc, đổi đan dược Yểm Huyền mua về với chén thuốc, cho bà cụ uống.

      Nàng rất muốn tới gần phụ thân mình, nhưng nàng mơ hồ phát phụ thân thích người ngoài tới gần, mà Kim Phù Sương hình như cũng vui khi người "quấy rầy" đại bá của mình, Tần Du Du muốn khiến bà ấy có ác cảm, đành phải nhịn xuống tới gần cha nữa.

      Buổi chiều khi nàng ra khỏi sơn cốc, Yểm Huyền báo cho nàng biết tin tức xấu --- người muốn cướp Quỷ tam đài của Kim gia định ra tay rồi, nghe phải đợi cao thủ khác họ Phong, nhanh nhất nửa tháng sau bắt đầu ra tay.

      Cao thủ họ Phong? Chín, mười phần chính là Tây hà Phong thị rồi! Nhớ lại đoạn đối thoại mấy ngày trước nghe được, Tần Du Du bừng tỉnh hiểu ra.

      Tây hà Phong thị lúc trước liên hợp với Phụng Thần giáo, Li quốc truyền tin giả, sư phụ Tề Thiên Nhạc của nàng bị bắt, lại làm ra thái độ ra sức vì Li quốc, giống như đoạn tuyệt với Nguyệt quốc rồi.

      Hôm sau khi nàng và Yểm Huyền rời khỏi đại doanh Nguyệt quốc ngoài thành Thôi Tuyết chính là ngày Li quốc chính thức đầu hàng, Phụng Thần giáo vì núi Thốc Thủy đột nhiên phun trào, thầy trò giáo chủ Giang Như Luyện mất tích, giáo chúng chết vô số, còn khả năng đối kháng Nguyệt quốc nữa, khiến Tây hà Phong thị, liên minh của bọn họ đương nhiên sợ hãi Nguyệt quốc sau này tính sổ.

      Đối với bọn họ mà cách tốt nhất chính là tìm nơi an toàn tạm tránh , sau đó lại từng bước chuyện với Nguyệt quốc, cho dù đàm phán có thế nào, cũng có thể bảo vệ được tính mạng gia tộc.

      Với thân phận và thực lực của Nghiêm Di, người Phong gia trong mắt giống như con kiến thôi, vội vàng nhất thống thiên hạ, trong vòng vài năm dùng nhiều chú ý đối phó người Phong gia, bọn họ cướp địa bàn của Kim thị, ít nhất có thể ở trong núi Hoành Vân bình an qua mấy năm, sau đó từ từ tính tiếp.

      Nếu là lúc trước, Tần Du Du đương nhiên quá để ý tồn vong, sống chết của Kim thị, nhưng tại biết phụ thân ở trong cốc, nếu địa bàn của Kim thị bị người Phong thị chiếm lấy, e rằng lập tức chính là trận giết hại đẫm máu, “trứng trong tổ” còn sao?

      Nàng có thể đưa nhà của phụ thân ra ngoài, nhưng bọn họ có thể ngồi nhìn người trong tộc chết thảm mà chẳng quan tâm sao?

      "Bọn họ nhanh nhất nửa tháng sau mới ra tay, ta lần sau vào cốc tìm cách báo cho bọn họ chuẩn bị chút là được." Tần Du Du quyết định .

      ngờ nàng còn chưa quyết định phải thông báo người Kim thị như thế nào, bọn họ trước đó nhận được tin, mà tin này, là do Phong Quy Vân đưa tới.

      Tần Du Du sau ba ngày lại tìm Kim Phù Sương, còn chưa tới trước cửa nhà nàng ta, xa xa thấy nam tử y phục chỉnh tề bước vào viện của bọn họ.

      Trong lòng Tần Du Du vừa động cẩn thận lén ngồi xuống cửa sổ nghe lén, chợt nghe nam tử trong phòng : "Muội muội, hôm qua ta nhận được tin, người của Tây hà Phong thị chuẩn bị gây bất lợi cho chúng ta, muội nhanh thu thập chút , ta đưa muội cùng hai con trai bí mật rời khỏi cốc tạm lánh."

      Nghe xong lời này, Tần Du Du tuy nhận ra khuôn mặt của nam tử này, nhưng biết thân phận của ông ta --- ở thành Tử Dạ từng gặp qua, người dẫn đầu đội ngũ và kiêm trọng tài thánh thủ lôi đài bên phía Kim thị, Kim Phù Đồ!

      Ông ta và Kim Phù Sương là huynh muội ruột thịt, hơn nữa thoạt nhìn tình cảm tệ. Tai họa đến, nghĩ đến đầu tiên chính là đưa muội muội cùng cháu ngoại rời .

      Giọng của Kim Phù Sương vô cùng khiếp sợ: "Cái gì? Người Tây hà Phong thị điên rồi sao? Tin này từ đâu tới? Bọn họ sợ Thiên cương tinh vực của gia tộc chúng ta sao?"

      Kim Phù Đồ cười khổ : "Là người của Tây hà Phong thị truyền tin tới, đến truyền tin chính là linh thú của Thánh bình Thân vương với con cháu của Phong thị, Phong Quy Vân, tin này e rằng sai đâu. Phong gia và Li quốc cấu kết nhau, giờ Li quốc bại vong, bọn họ đương nhiên muốn tìm nơi an toàn tị nạn, đặt chân rồi. Còn về Thiên cương tinh vực... Muội cho là cơ quan nào hôm đó làm muội phu bị thương nặng bỏ mình?

      Phương Thảo có qua, thúc phụ Kim Thắng Dị của Tần Du Du là do thí nghiệm ám khí ngoài ý muốn bị thương nặng, chữa trị kịp mà mất. Nàng lúc đó liền cảm thấy kỳ quái.

      Chuyện cơ quan sư thử cơ quan ám khí khi bị thương phải có, chỉ là hiếm thấy chuyện nào nghiêm trọng đến mức nào.

      phải Tần Du Du khinh thường kỹ thuật, trình độ của thúc phụ mình, mà với tiêu chuẩn của Kim gia, thúc phụ có thể làm ra cơ quan ám khí lợi hại mấy cũng có hạn, sao lại khiến chính mình ngay cả mạng cũng mất được?

      Theo ý của Kim Phù Đồ, hay là thúc phụ có ý định động vào bảo vật chấn sơn của Kim thị Thiên cương tinh vực mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn này?

      Kim Phù Sương trong phòng sắc mặt cũng thay đổi: "Huynh, ý của huynh là, Thắng Dị, chàng sửa cơ quan, là Thiên cương tinh vực sao?!"

      Kim Phù Đồ sắc mặt trầm trọng, gật đầu, việc này là cơ mật nhất của Kim thị, ngay cả nữ nhi ruột của ông ta cũng chưa từng biết, nhưng đến lúc này, rốt cuộc giấu được nữa.

      Kim Phù Sương trầm mặc lúc lâu : "Muội muốn đưa mẹ và đại bá cùng ."

      "Đến lúc nào rồi, muội còn lo cho bọn họ?! Muốn muốn kinh động đến người Phong gia canh giữ bên ngoài đưa bọn muội ra ngoài được, muội cho là chuyện rất đơn giản sao?!" Kim Phù Đồ giận dữ .

      "Phu quân trước khi chết nhắc nhở, muốn muội chiếu cố tốt già trẻ trong nhà, nếu muội bỏ bọn họ , sau này muội chết còn mặt mũi nào gặp phu quân đây?" Kim Phù Sương bình tĩnh nhưng thái độ kiên quyết lạ thường.

      "Phu quân? Muội cho rằng ta và muội biết muội đối với Kim Thắng Thường..." Kim Phù Đồ đến đây được nữa, tuy bà cụ trong phòng ngủ say chưa tỉnh, Kim Thắng Thường nghe thấy, hai bé trai đều ra ngoài chơi, nhưng việc này liên quan đến thanh danh, việc riêng của muội muội, ông ta vẫn có chút nên lời.

      Thái độ của Kim Phù Sương ngược lại vô cùng thản nhiên: "Trong lòng muội thích trước giờ đều là Thắng Thường. Ca ca, nếu phải huynh ấy mang bản vẽ này về, huynh cũng dễ dàng ngồi lên vị trí tộc trưởng kế nhiệm, lại càng Thắng Dị ra là vì huynh muội chúng ta mới bí quá hóa liều, kết quả bất hạnh bỏ mình, về tình về lý chúng ta cũng nên bảo vệ nhà bọn họ."

      Kim Phù Đồ nhíu mày, cắn chặt răng : "Muội để ta nghĩ lại xem."

      "Đại ca, Thánh bình Thân vương nếu phái người đến thông báo... Có thể xin giúp chúng ta lần ?" Kim Phù Sương .

      "Bọn họ từ xa ngàn dậm đến thông báo, rất tệ rồi, Thánh bình Thân vương mang binh bình định Li quốc, sao lại có nhiều công sức, người ngựa như vậy đến lo cho chúng ta? Hơn nữa về thời gian, e rằng cũng kịp rồi." Kim Phù Đồ bất đắc dĩ .
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1713 others thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Thứ 6 tới Chu đăng truyện được, nên đăng bù vào thứ 2 tới (2 chương) nhé :012:
      Mong mn thông cảm :on thi:

      Chương 212: sâu đậm
      Nghiêm Di và đa số cao thủ Nguyệt quốc bây giờ đều ở kinh đô thành Thôi Tuyết của Li quốc, muốn chạy tới đây cũng phải thể, nhưng người ta đường đường là thân vương nước đồng thời là võ thánh cấp mười tám, thống soái của trăm vạn đại quân, dựa vào cái gì có thể hợp tác mục đích với bọn họ, bỏ lại chuyện lớn quốc gia, đến cứu giúp chứ?

      Kim Phù Sương mấy năm nay vẫn ở trong viện cách xa chủ trạch, nếu phải cháu Kim Minh Xuân ngẫu nhiên tới chơi, nàng ta ngay cả tin Kim thị và Nguyệt quốc hợp tác với nhau cũng biết, lại càng hiểu hai bên hợp tác mức độ thế nào.

      Kim Phù Đồ trầm giọng : "Trong tộc quyết định, lỡ như ngăn cản được đành cố gắng đưa đệ tử tinh trẻ tuổi hộ tống rời khỏi, bảo vệ huyết mạnh Kim thị ta, sau này còn có cơ hội vựt lại như xưa."

      Giọng điệu của ông ta ra nhận định Phong thị lần này dốc toàn bộ lực lượng đối phó bọn họ, bọn họ rất khó cản lại được.

      Kim Phù Sương cúi đầu : "Muội hiểu rồi."

      Kim Phù Đồ đứng lên : "Hai mẫu tử Thắng Thường, ta cố gắng nghĩ cách, nếu được, muội cũng được tùy hứng, vì hai con trai suy nghĩ, muội bảo vệ huyết mạch phòng thứ tám, muội phu cũng trách muội đâu."

      Kim Phù Sương , Kim Phù Đồ lắc đầu rời .

      Góc sáng sủa trong phòng sau viện , Kim Thắng Thường vẫn như trước, vẻ mặt chuyên chú điêu khắc tượng người tay.

      Vẻ mặt Kim Phù Sương hoảng hốt từng bước đến trước mặt ông, lẳng lặng ngồi xổm xuống.

      Kim Thắng Thường cảm giác được có người ở trước, động tác tay dừng chút, vội vàng giấu tượng điêu khắc khắc được nửa vào trong lòng.

      Phản ứng này giống hệt mấy ngày trước khi Tần Du Du tới gần ông.

      Kim Phù Sương mấy năm nay, ngày ngày đêm đêm chăm sóc ông, Kim Thắng Thường rất nhanh liền cảm nhận dựa vào được mùi quen thuộc, nhận ra thân phận của bà ấy, thoáng thả lỏng, giọng hỏi: "Là đệ muội?"

      Kim Phù Sương giống bình thường kéo tay ông tới " chuyện", chỉ ngốc nghếch nhìn tượng gỗ tay ông ngẩn người, từng giọt từng gọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt bà ấy chảy xuống mặt đất trước người, để lại dấu vết ẩm ướt nho .

      "Muội biết người huynh thích phải muội, nhưng muội từ thích huynh. Vẫn thích huynh. Muội hối hận gả cho Thắng Dị, đó là cách duy nhất muội có thể quang minh chính đại ở bên cạnh huynh. Nhưng, muội mỗi ngày nhìn thấy huynh điêu khắc tượng người gỗ đó, muội đau đớn bao nhiêu huynh có biết ? Thắng Dị Dao Cơ là thê tử kết tóc của huynh, đáng tiếc rơi vào tay Phụng Thần giáo rồi. là dữ nhiều lành ít, huynh quên chuyện trước kia cũng tốt, ít nhất đau lòng, khổ sở?"

      "Muội rất nhiều lần khống chế được muốn cho huỳnh, nàng ấy chết rồi. Huynh cho dù nhớ tới nàng ấy cũng thể tìm thấy nàng ấy đâu, huynh vì sao lại nghĩ đến muội? Muội vẫn là người ở bên cạnh huynh mà, sau này huynh già rồi vẫn rời là muội... Nhưng muội dám, muội sợ muội ra đó, huynh chẳng những thu tim về. Còn có thể theo nàng ấy, muội cái gì cũng có."

      "Bọn họ cảm thấy muội bỏ những ngày tháng tốt đẹp, ở trong này ngày đêm làm lụng vất vả, chăm sóc huynh và mẫu thân là chịu ủy khuất. Bọn họ nào biết muội sống rất vui. Muội có thể ở cùng chỗ với huynh, có thể kéo tay huynh, chuyện với huynh, cho dù trong lòng huynh muội chỉ là đệ muội của huynh." Kim Phù Sương hai mắt đẫm lệ mông lung, mặt bỗng lộ ra nụ cười dịu dàng, nhàng nắm lấy tay phải của Kim Thắng Thường bất an đưa ra, viết gì đó lên .

      Tần Du Du biết bà ấy viết gì lên lòng bàn tay phụ thân, có lẽ là xác nhận thân phận gì đó. Vẻ bất an mặt phụ thân rất nhanh tan . Thu tay lại cầm lấy dao , tiếp tục điêu khắc tượng người.

      Trong lòng Kim Thắng Thường chỉ nhớ tên Dao Cơ, chỉ nhớ lời thề Bạc đầu bên nhau, nhưng đệ đệ qua đời còn người tên Dao Cơ này nữa rồi.

      Ông cảm thấy người đồng ý hứa hẹn này nhất định là thê tử của ông, ông dựa vào việc điêu khắc tượng người gỗ để ngừng cố gắng thử nhớ lại bóng dáng, thân phận của Dao Cơ, đáng tiếc lại giống như cách lớp lụa mỏng, nhìn thấy được.

      Ông muốn mình càng kiên trì, luôn luôn cố gắng ngày nhớ lại chuyện giữa hai người, ông sợ nàng ấy mình chờ quá lâu đau lòng, khổ sở, cho nên chỉ cần ông tỉnh dậy, liền cố gắng điêu khắc để nhớ lại.

      Kim Phù Sương yên lặng lau khô nước mắt, đứng lên về phía phòng của hai bé trai, giúp tụi nó thu dọn đồ đạt.

      Nếu thể đưa mẹ con Thắng Thường rời cùng, bà ấy để hai bé trai , bà ấy ở lại cùng mẹ con bọn họ, cho dù chết cũng ở chung chỗ.

      Trong lòng Kim Thắng Thường có bà ấy, nhưng bà ấy bỏ ông được, bà ấy cả đời này chỉ có hy vọng duy nhất xa vời là được ở bên ông, mặc kệ sống hay chết.

      Tần Du Du ở nơi bí mật gần đó nghe lời của Kim Phù Sương với cha nàng lúc cũng cảm thấy quá bất ngờ, hơi cẩn thận chút cũng có thể phát Kim Phù Sương có bao nhiêu để ý cha nàng, vượt qua cả quan tâm, tôn trọng của em dâu đối với đại bá.

      Nàng cũng có cách nào chán ghét, khinh bỉ Kim Phù Sương, chỉ cảm thấy bà ấy rất đáng thương, với lại so với Giang Như Luyện, bà ất lại hạnh phúc hơn, ít nhất bà ất có thể ở bên cạnh người trong lòng, mỗi ngày nhìn thấy ông, chiếu cố ông.

      Tần Du Du vốn muốn đưa gia đình phụ thân , nhưng đối mặt với cảm xúc phức tạp như vậy, vừa bối rối lại do dự.

      Bỏ , nàng nghĩ cách giúp Kim gia vượt qua cửa ải khó khăn này rồi sau.

      Cha mấy năm nay ở Quỷ tam đài tuy phải ăn sung mặc sướng gì, nhưng có Kim Phù Sương chăm sóc ông cẩn thận, mặc kệ xuất phát từ lý do gì, nàng tình nguyện dốc hết sức vì phần ân tình này.

      Vừa rồi Kim Phù Đồ có Phong Quy Vân và Trú Vân Phi đích thân tới báo tin, nàng trước tiên tìm bọn họ bàn bạc chút lại quyết định giúp đỡ những người Kim gia này thế nào, có nên quan hệ của mình với bọn họ (Kim gia) hay .

      Tần Du Du hề do dự, dứt khoát vào đường bí mật do Yểm Huyền mở.

      Kim thị có lòng đề phòng người ngoài rất cao, đoán chừng cho người đưa Trú Vân Phi và Phong Quy Vân tới Quỷ tam đài đâu, làm như vậy cũng rất dễ dàng kinh động tới người của Phong gia, ép bên đó phát động công kích trước.

      Cho nên Tần Du Du đoán chừng hẳn là Trú Vân Phi tìm người Kim thị bên ngoài núi Hoành Vân liên lạc, sau đó báo cho bọn họ biết tin tức này.

      Ngoài núi Hoành Vân có ít thành trấn, hơn nữa các thành trấn phân cùng quốc gia, cũng thuộc quản lý của Nguyệt quốc, Tần Du Du muốn vận dụng lực lượng chính phủ đều thể nào, muốn trong biển người mờ mịt tìm tung tích Trú Vân Phi và Phong Quy Vân giống như mò kim đáy biển.

      May mắn nàng có mãnh thú đại nhân tốt tính giúp đỡ.

      Yểm Huyền còn ở nhân gian, chủ yếu là vì chuyện thăng cấp của Tiểu Khôi, Tần Du Du hết lòng chăm sóc Tiểu Khôi bao nhiêu năm nay, sau này còn có thể ở cùng chỗ với Tiểu Khôi, ta đương nhiên vui vẻ giúp nàng giải quyết số vấn đề.

      người Tần Du Du mang theo tinh thạch do Yểm Huyền đưa cho nàng, chỉ cần dùng sức nắm chặt, trong lòng ngừng nghĩ đến tên của ta, ta rất nhanh có cảm ứng thấy nàng.

      Nàng vừa mới vào sơn cốc chưa bao lâu liền chạy ra, sắc trời còn sớm, Yểm Huyền dứt khoát làm người tốt, đưa nàng ra ngoài núi hỏi thăm tung tích của Phong Quy Vân và Trú Vân Phi. Thuận đường giải sầu.

      Theo hướng từ thành Thôi Tuyết đến núi Hoành Vân, có thể qua nhiều thành trấn lắm. Yểm Huyền tốc độ nhanh, hơn nữa Trú Vân Phi là thánh tôn cấp mười , mùi hương đó ta cảm nhân vô cùng dễ, cho nên trời còn chưa tối hoàn toàn. Ngay trong tòa thành trấn nào đó tìm được nó và Phong Quy Vân.

      Nhớ tới lần trước vì trò lừa gạt của mình, khiến Tần Du Du rơi vào nguy hiểm, Phong Quy Vân lúc gặp mặt nàng khỏi vô cùng áy náy, xấu hổ.

      Vẫn là Trú Vân Phi khá hiền lành, chủ động kể lại những chuyện xảy ra.

      Tần Du Du theo Yểm Huyền rời bao lâu. Phong Quy Vân liền từ nhà cũ nhận được tin tức, Phong gia định dốc toàn lực buông bỏ cơ nghiệp lão trạch Tây Hà ban đầu đối phó với Kim thị, cướp lấy địa bàn Quỷ tam đài.

      ta nhớ tới Tần Du Du từng phụ thân chắc là xuất thân từ Kim thị, hơn nữa cha ta rất muốn gặp mặt Tần Du Du lần. Vì thế liền kiến trì tới cầu kiến Nghiêm Di.

      Gặp Nghiêm Di mới biết Tần Du Du và hai linh thú của nàng bị người đưa núi Hoành Vân.

      Tần Du Du nếu ở núi Hoành Vân, lại có cha của Tiểu Khôi là mãnh thú lợi hại làm chỗ dựa, chắc mười mươi tới Quỷ tam đài thăm dò tung tích của cha nàng. Lỡ như gặp phải Phong gia và Kim gia gây khó dễ. Nàng ít nhất tránh được bị kéo vào cuộc tranh giành này.

      Tuy biết có cha của Tiểu Khôi ở đó, nàng chắc là có gì ngoài ý muốn đâu, nhưng Nghiêm Di làm sao yên tâm được?

      vừa lệnh mật thám thuộc hạ kiểm chứng tin tức của Phong Quy Vân, vừa cho Trú Vân Phi cùng Phong Quy Vân dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới núi Hoành Vân báo tin cho Kim thị.

      "Chủ nhân ngài ấy sau mấy ngày nữa đến, nên phu nhân được hành động thiếu suy nghĩ." Trú Vân Phi cuối cùng tổng kết câu cuối.

      "Chàng ấy phải bề bộn nhiều việc sao? Cứ như vậy rồi bên Li quốc làm sao đây?" Tần Du Du cảm thấy bất an.

      Nghiêm Di dù lợi hại cũng phải thần tiên, thể giống như Yểm Huyền ngay lập tức vượt ngàn dặm được, phải trong mấy ngày dàn xếp cho xong chuyện của quân đội Nguyệt quốc lại từ thành Thôi Tuyết chạy tới núi Hoành Vân. phải chuyện đơn giản, dễ dàng gì.

      "Chủ nhân sắp xếp xong chút chuyện đến, ngài ấy lo lắng cho phu nhân." Tính cách chất phác của Trú Vân Phi như vậy phải tốt, ít nhất lời ngon tiếng ngọt từ miệng nó ra đều cực kỳ tha thiết, chân .

      Tần Du Du nghe vào tai cũng nhịn được mặt đỏ, tâm ngọt.

      Nàng liếc mắt cái nhìn về phía Phong Quy Vân cúi đầu gì, rốt cuộc : "Cám ơn huynh đặc biệt chạy tới đây chuyến, chuyện trước kia cho qua , ta giữ trong lòng, huynh cũng đừng có bộ dáng muốn chết, sống nổi đó."

      Lời này ra cũng chút khách sáo, nhưng trong lòng Phong Quy Vân lặng lẽ nhàng thở ra.

      Tần Du Du sớm hề oán trạch Phong Quy Vân, ta với Nghiêm Di giống nhau đều lừa nàng, tuy ta vào giờ phút cuối cùng có lương tâm, có ý định thả nàng , nhưng cũng phải lý do nàng dễ dàng tha thứ cho ta.

      Nàng có thể dễ dàng bỏ qua cho Phong Quy Vân như vậy, lại đối với chuyện Nghiêm Di lừa gạt mình lại canh cánh trong lòng, chẳng qua là vì trong lòng nàng, địa vị của Phong Quy Vân quan trọng bằng Nghiêm Di.

      Nàng dành tình cảm sâu nặng cho Nghiêm Di, đối với lại càng để ý hơn, đối mặt với lừa gạt của , bị thương cũng sâu hơn, càng khó tiêu tan hơn.

      có thể khiến người đau đớn đến muốn chết vĩnh viễn chỉ có người thân nhất bên cạnh mình thôi.

      Tần Du Du cho tới lúc này cũng chưa từng xóa bỏ được vết thương trong lòng, thậm chí cũng dám lại quá tin tưởng Nghiêm Di, sau khi nàng và Nghiêm Di gặp lại nhau rất ngọt ngào, hòa hợp, nhưng là vì hai người trong lúc đó tạm thời có xung đột về nguyên tắc và ý kiến, khi Nghiêm Di phải đối mặt lựa chọn giữa lợi ích của quốc gia, gia tộc với nguyên tắc, cảm nhận của nàng, Tần Du Du nghĩ Nghiêm Di chắc có lẽ vẫn giẫm lên vết xe đổ.

      Giang sơn dễ đổi, nàng tự đại cho rằng Nghiêm Di thích nàng vì nàng thay đổi tính cách và thỏi quen sử dụng thủ đoạn của mình.

      Cho dù hứa hẹn như vậy, nàng cũng dám lại tin tưởng nữa.


      Lời tác giả: Có bạn đưa ra vấn đề người Kim gia lấy nhau, ra phải suy xét về bối cảnh, người của Kim gia ở trong sơn cốc mấy trăm năm, huyết thống các chi trong đó cách biệt nhau hơn năm thế hệ, mà bọn họ muốn kết hôn với bên ngoài sơn cốc gặp khó khăn rất lớn, cho nên chuyện kết hôn của đời sau có quan hệ huyết thống vô cùng cách xa nhau cũng hoàn toàn trách được.
      Phong nguyet, minhhanhng, 1620thuy13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :