1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SoRi

      SoRi Active Member

      Bài viết:
      226
      Được thích:
      193
      hiu hiu ngay khúc hấp dẫn bị cắt rồi:yoyo25:
      AChu thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Hô hô hô :yoyo19::yoyo19::yoyo19:

      Chương 202: trùng ba ăn
      Thân thể cổ trùng thần dài gần mười trượng, đầu quái thú đột nhiên xuất cái cắn nuốt ăn mất mảng lớn từ đuôi dài tới bảy, tám trượng.

      Mắt thấy cái mồm to tối om đó lại mở ra, giống như muốn nuốt luôn phần thân thể còn lại của cổ trùng thần, Đại Chủy gấp đến độ mắt cũng đỏ cả lên, quác quác kêu lên: "Tiểu Khôi! Ngươi thể ăn mảnh mình được nha!"

      Nó (Đại Chủy) với Tiểu Khôi ở chung nhiều năm, từng chỉ lần tận mắt thấy nó (Tiểu Khôi) thăng cấp, đương nhiên biết đầu quái thú này là trong những hóa thân của Tiểu Khôi.

      Đó chính là ác thú đó! Dưới phát động toàn lực, nuốt con rồng chân chính cũng phải chuyện thể, huống chi là con sâu lớn màu vàng chưa thành rồng chứ?

      Cho dù là sâu cũng là con sâu có huyết mạch thiên long, Đại Chủy đoán chừng ở nhân gian nó (Đại Chủy) cả đời cũng gặp món ngon bổ như vậy nữa.

      Nó vừa vội vừa tức, biết mình đối mặt với con ác thú ham ăn, móng vuốt bắt lấy bên sừng thịt đỉnh đầu cổ trùng thần, muốn bắt nó (cổ trùng thần) tha .

      Đại Chủy đương nhiên phải muốn cứu cổ trùng thần mạng, nó thầm nghĩ giữ lại đầu của cổ trùng thần, hút hết tủy não bên trong đó cơ.

      Cổ trùng thần đột ngột bị cắn tới hơn nửa thân mình, đau đến mức biết phải diễn tả thế nào, nhưng vẫn nghe theo, cựa quậy như cũ lát, thậm chí có cách nào quay đầu nhìn con thú lấy tính mạng của nó đến tột cùng là thần thánh phương nào.

      Đối mặt với tuyệt vọng tử vong bao phủ nó (cổ trùng thần) hoàn toàn, trong đầu cổ trùng thần lên từng chuyện xảy ra mấy ngàn năm qua, nó cam lòng! Nó rất cam lòng!

      Lúc nó ở gần mục tiêu cuối cùng như thế rồi, thế mà cứ hiểu tại sao lại chết như vậy, ông trời sao lại công bằng như thế?

      Nhưng nó cam lòng cũng thay đổi được vận mạng của nó...

      Thanh niên mặc áo đen dưới chân núi nghe được tiếng kêu to đó của Đại Chủy, lại thấy nó (Đại Chủy) sợ chết, bay tới giành ăn với hóa thân ác thú của Tiểu Khôi, khỏi giật nẩy người: "Quả nhiên là chim chết vì ăn mà. Đại Chủy, tiểu tử này muốn sống nữa ư? Cũng được, liền giúp ngươi phen vậy."

      Thanh niên mặc áo đen rất ràng quan hệ của Đại Chủy và Tiểu Khôi, cũng biết nếu dưới loại tình huống này, Tiểu Khôi rất có thể nuốt chửng luôn Đại Chủy. Sau khi nó (Tiểu Khôi) tỉnh lại rất đau buồn cả đời.

      Ngay giây phút mồm to của Tiểu Khôi lại cắn xuống, hai tay thanh niên mặc áo đen rất nhanh kết ấn, hét lớn tiếng: "Định!"

      Trời đất đột nhiên khoảng yên tĩnh, lọt vào tầm mắt là tất cả mọi người đều như đông cứng, đứng yên lặng tại chỗ.

      Nhóm tu luyện giả dưới chân núi xem cuộc chiến ngã trái ngã phải, mặt vẫn giữ nguyên vẻ sợ hãi, hoảng hốt, đám giống như rối gỗ sinh động, cảnh tượng quỷ dị đến tột cùng.

      Đại Chủy bắt lấy cái đầu cổ trùng thần dang hai cánh lơ lững giữa trung, mà cái miệng to của Tiểu Khôi mở lớn, ngụm đó cuối cùng cũng có cắn xuống.

      Thanh niên mặc áo đen chợt lóe thân liền xuất núi Thốc Thủy, gần đầu của cổ trùng thần.

      ta tùy ý đưa tay vạch đường cổ của cổ trùng thần. Đầu ngón tay lộ ra đường sáng, giống như lưỡi đao sắc bén dễ dàng đục lổ to đầy máu.

      Đại Chủy cũng đồng thời khôi phục khả năng hoạt động, uốn éo đầu đúng lúc nhìn thấy thanh niên mặc áo đen mỉm cười, còn có Tiểu Khôi ở phía sau bọn họ mở rộng mồm to tối đen.

      "Là ngài?!" Đại Chủy ngạc nhiên mừng rỡ .

      Thanh niên mặc áo đen sờ sờ lông chim hỗn loạn người Đại Chủy, ôn hòa lại mang theo vài phần bất đắc dĩ trách cứ : "Ngươi sợ chết. Trước hết cái gì nên ăn ăn ."

      Đại Chủy nhìn đầu cổ trùng thần bị đục lổ to, lập tức vui mừng: "Cám ơn, cám ơn, ta khách khí!"

      Nếu phải có giúp đỡ của thanh niên mặc áo đen này, nó (Đại Chủy) cho dù cướp được đầu của cổ trùng thần, cũng biết làm cách nào phá vỡ lớp xương sợ để hút tủy não.

      Trong cơ thể của cổ trùng thần có huyết mạch thiên long, mức độ cứng cáp của xương ngay cả võ thánh cấp mười tám ở nhân gian cũng phải đành chịu. Nhưng tới tay thanh niên mặc áp đen này, lại giống như miếng đậu hủ tùy tay liền thoải mái chọc thủng.

      Đại Chủy có lẽ biết lai lịch của thanh niên mặc áo đen này. Ngược lại chút kỳ quái ta vì sao có thực lực mạnh đến như vậy.

      Vài hành động, Đại Chủy nuốt ngấu nghiến sạch tủy não của cổ trùng thần. Nó (Đại Chủy) chép chép miệng, bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ.

      Ngay lúc nó lắc lư, lảo đảo, bỗng nghĩ đến chuyện. Chỉ chỉ Trú Vân Phi nằm mặt đất : "Trong óc con sâu này còn dư nhiều máu tươi thiên long, có thể cho Trú Vân Phi ăn ? Nó (Trú Vân Phi) mấy ngày này rất chăm sóc Tiểu Khôi."

      Thanh niên mặc áo đen từ ngón tay chỉ của nó (Đại Chủy) thản nhiên nhìn thoáng qua, gật đầu : "Con ngựa đỏ đó tệ, ngờ ở nhân gian thế mà có huyết mạch kỳ lân."

      Nghĩ đến Tiểu Khôi. Trong lòng thanh niên mặc áo đen mềm mại hẳn, đối với con ngựa đỏ trong miệng Đại Chủy rất chiếu cố Tiểu Khôi cũng thêm mấy phần cảm tình. Chút huyết mạch thiên long của cổ trùng thần đối với Tiểu Khôi có tác dụng gì, đối với con ngựa đỏ này giống vậy, việc thuận nước đẩy thuyền này thanh niên mặc áo đen cũng nguyện ý làm.

      " cần lộ ra với người khác là ta tới, biết chưa?" Thanh niên mặc áo đen với Đại Chủy.

      "Được..." Đại Chủy ngáp cái, thân mình nghiêng cái ngã xuống.

      tay đón lấy Đại Chủy chống đỡ nổi, ngủ mê mệt, ngón tay đặt lên đầu cổ trùng thần, lấy ra giọt máu đỏ bên trong có ánh sáng màu vàng óng từ trong miệng vết thương đầu cổ trùng thần chảy ra, ngưng tụ thành viên tròn phía nó, chỉ lát liền biến thành viên máu đỏ ánh vàng lớn cỡ nắm tay.

      Thanh niên mặc áo đen nghe Trú Vân Phi chăm sóc cho Tiểu Khôi, cũng có lòng muốn ưu đãi nó (Trú Vân Phi), đưa tay nâng viên máu trong lòng bàn tay, cũng biết ta dùng phép thuật gì, từng đợt từng đợt khói đen từ viên máu đó bay , viên máu càng lúc càng , màu sắc lại càng sáng trong hơn.

      Sau đó, cả viên máu chỉ còn bằng nửa lúc đầu, nhìn qua trong suốt, xuyên thấu giống như bảo thạch màu đỏ, bên trong bảo thạch mơ hồ có tiếng thở của rồng truyền đến, giống như có thể thấy được bóng dáng rồng vàng trong bảo thạch lượn vòng xoay quanh.

      Thanh niên mặc áo đen mỉm cười, đến bên cạnh Trú Vân Phi, nhét tinh thể huyết mạch thiên long được ta luyện chế vào miệng nó (Trú Vân Phi), lại đưa Đại Chủy thả xuống bên cạnh nó.

      Nhìn nhìn nhận ra Tần Du Du bị trọng thương, thanh niên mặc áo đen nhíu mày bấm ngón tay tính toán, rốt cuộc than cái, xoay người rời .

      Tần Du Du là phàm nhân chân chân , giống Đại Chủy và Trú Vân Phi, bọn nó chẳng những là thú còn có huyết mạch thần thú, ta thân là cường giả giới, nếu liều lĩnh nhúng tay xoay chuyển kiếp số sinh tử của nàng, chỉ biết đối với nàng hề tốt.

      năm đó giao Tiểu Khôi cho nàng, chính vì biết được nàng là người có duyên phúc sâu xa, lần này nàng bị thương tuy nặng, nhưng cũng có chuyện gì lớn, đành chờ người bên ngoài tới cứu nàng tốt hơn.

      Chẳng qua tu vi của nàng tiến triển có chút chậm, hơn nữa Tiểu Khôi hôm nay sau khi ăn con sâu này, tất nhiên rất nhanh lại thăng cấp, ta nên nghĩ cách giúp nàng tăng thêm chút tu vi mới phải...

      Trong lòng thanh niên mặc áo đen tính toán, dưới chân bước ngừng. Chớp mắt ở cách xa mấy trăm dặm.

      Bóng dáng ta sau khi biến mất lâu, vùng núi Thốc Thủy có ánh sáng chớp lên, tất cả trở lại bình thường như cũ.

      Phía đỉnh núi, mồm to của Tiểu Khôi khép lại, ăn luôn nửa thân mình còn lại của cổ trùng thần luôn, ừng ực tiếng làm động tác nuốt, sau đó đầu quái thú lớn khủng bố đó dưới ánh mắt kinh hãi muốn chết của mọi người biến mất bóng dáng.

      Khả năng sống sót của cổ trùng thần hoàn toàn chấm hết, định thân pháp do nó sử dụng cũng còn tác dụng nữa.

      Nghiêm Di và Giang Như Luyện hẹn mà cùng nhảy dựng lên, phóng về phía Tần Du Du và Húc quang Thánh tử.

      Tu vi của Húc quang Thánh tử cao hơn Tần Du Du khoảng. Hơn nữa chịu cú đánh của cổ trùng thần cũng hơn rất nhiều, cho nên bị thương nghiêm trọng lắm, chú pháp được giải ta liền tự mình xoay người ngồi dậy, ăn đan dược chữa thương vào.

      Nghiêm Di có lòng dạ nào suy nghĩ xem núi xảy ra chuyện gì, cẩn thận phóng tới bên cạnh Tần Du Du. Dò xét mạch đập của nàng.

      Tần Du Du còn thở, nhưng tới mức thở ra nhiều, hít vào lại ít...

      "Cho nàng ăn cái này, hẳn là có thể bảo vệ tính mạng của nàng." Giọng của Giang Như Luyện truyền đến.

      Trước mắt Nghiêm Di xuất hiên bình ngọc trắng noãn.

      "Là bất tử lân sương." Giang Như Luyện .

      "Cám ơn." Nghiêm Di ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ta cái, nhận lấy bình ngọc cũng kiểm tra, mở ra đổ toàn bộ vào miệng Tần Du Du.

      có thể cảm giác được Giang Như Luyện cũng có địch ý, hơn nữa với thân phận của ông ta cũng cần dùng thuốc giả để hại Tần Du Du.

      Sắc mặt Tần Du Du sau khi uống thuốc nhanh chóng trở nên hồng hào lại, hô hấp, mạch đập cũng càng ổn định, có lực hơn. Nghiêm Di ôm lấy tiểu thê tử tưởng mất mà có lại được, tâm tình treo cao rốt cuộc yên bình lại.

      "Bất tử lân sương của Phụng Thần giáo chỉ còn lại bình này thôi, sau này đối đãi nàng tốt." Giang Như Luyện than tiếng .

      Nghiêm Di trong lòng vừa động, hiểu ra ý trong lời của Giang Như Luyện là muốn cho biết. nếu còn muốn tìm người tán công, chỉ còn lựa chọn duy nhất là Tần Du Du thôi.

      Giang Như Luyện này ai cả đường mà.

      ra cho dù Phụng Thần giáo có nhiều bất tử lân sương hơn nữa, Nghiêm Di cũng định tìm nữ nhân khác tán công. Tuy Tần Du Du chưa từng thể quá ràng, nhưng biết. Nếu chạm vào nữ nhân khác, tiểu thê tử nhà nhất định hoàn toàn trở mặt với ngay.

      Nhưng chuyện giữa và Tần Du Du. Cũng cần nhiều lời với Giang Như Luyện làm gì.

      Mọi người ổn định lại tâm tình, nhìn thấy núi Thốc Thủy bị phá hư ra hình dáng, chỉ cảm thấy vừa rồi tất cả giống như giấc mộng dài, đột nhiên tỉnh lại tất cả thay đổi hình dáng rồi.

      Nhìn thấy ba con linh thú ngã mặt đất, mê man bất tỉnh, bọn họ khỏi cười khổ, hôm nay nếu phải có đám linh thú này phản kháng mệnh lệnh, bảo vệ chủ nhân, bọn họ e rằng chôn thân trong bụng cổ trùng thần rồi.

      Tâm tình Giang Như Luyện phức tạp, ông ta lòng muốn vì Phụng Thần giáo giữ lại đường sống, cũng ngờ suýt nữa bị tính kế giết chết.

      Hôm nay cổ trùng thần đột nhiên xuất cũng phải ngẫu nhiên, ba thái thượng trưởng lão hẹn Nghiêm Di đến quyết chiến với ông ta, mục đích hiểu rồi --- chính là muốn mượn tay cổ trùng thần lần lượt diệt trừ hai võ thánh cấp mười tám là bọn họ.

      ngờ bọn họ kết quả mưu kế tính toán kỹ lưỡng lại là như thế... Giang Như Luyện than tiếng, nâng bên Húc quang Thánh tử lên, tay đưa cái nhẫn gian cho Nghiêm Di : "Hôm nay từ biệt có lẽ hẹn gặp lại, đây là những vật của thánh tổ Nghiêm thị truyền lại, ngươi mang về ."

      Nghiêm Di nhận lấy hói: "Ông có dự định gì ?"

      Giang Như Luyện quay đầu hướng mắt về phía chân trời, thản nhiên : "Ngươi tò mò phía cấp mười tám chính là cảnh giới như thế nào sao?"

      Nghiêm Di hiểu ra, cười : "Ông sai rồi, tương lai chúng ta hẳn là còn có lúc lại quay về."

      tương lai cũng có ngày đánh sâu vào cảnh giới đó, nhưng trước mắt có nhiều việc chưa làm xong, còn có nhiều người để lưu luyến lắm.

      Hơn nữa hy vọng Tần Du Du có thể chung đường với ...

      Giang Như Luyện nghe xong lời của cũng cười: " tệ." Dứt lời cũng dừng lại, mang theo Húc quang Thánh tử lướt qua mà .
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1715 others thích bài này.

    3. SoRi

      SoRi Active Member

      Bài viết:
      226
      Được thích:
      193
      Tiểu Khôi ngầu wá :ex10: Du Du ko bjk có sao ko hjx
      AChu thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Có ND với GNL ở đó DD sao có chuyện gì được nè

      Chương 203: Thử thay đổi
      Tuy Phụng Thần giáo tại nát bét rồi, nhưng có chuyện cổ trùng thần trước đây, Tần Du Du lại vừa mới bị thương nặng, Nghiêm Di dám ở lâu.

      do dự phải đưa tiểu thê tử còn có thêm ba con linh thú bị thương nặng hoặc hôn mê xuống núi đây, Trú Vân Phi nằm mặt đất bỗng giật mình tỉnh lại, sau đó xoay người cái nhảy đứng lên.

      "Ngươi sao cả?" Nghiêm Di nhịn được cảm thấy kinh ngạc.

      Trú Vân Phi lắc lắc đầu, chính nó cũng hiểu, rất kỳ diệu: "Ta cảm thấy tốt lắm, sâu bên trong toàn là sức mạnh."

      Sau khi nó bị cổ trùng thần xoắn chặt lấy còn bị ném , người gảy ít xương cốt, nhưng chỉ nằm mặt đất lúc lâu, thế mà toàn bộ đều sao cả, nó cũng hiểu đến tột cùng có gì xảy ra.

      Bọn họ cũng biết ở đây từng xuất thanh niên mặc áo đen thần bí, càng biết ta sau khi luyện hóa tất cả huyết mạch thiên long còn lại cho Trú Vân Phi ăn vào.

      Huyết mạch thiên long trải qua luyện hóa của ta, gần như chỉ vào trong cơ thể Trú Vân Phi lát bắt đầu sinh ra tác dụng, có tác dụng hơn cả linh đan diệu dược.

      Thanh niên mặc áo đen đối với người hoặc thú đối xử tốt với Tiểu Khôi cho tới bây giờ luôn vô cùng hào phóng.

      Trú Vân Phi hiểu ra sao, biết ưu điểm rất lớn đó, chỉ đoán là lúc tước nó uống máu của cổ trùng thần có tác dụng chữa thương thôi.

      Chính nó tuy có huyết thống kỳ lân, nhưng ký ức tới nay đều là sống ở nhân gian, cũng biết máu huyết thần thú khác loài dùng làm gì.

      Nghiêm Di đơn giản giúp Trú Vân Phi kiểm tra lát, phát nó chẳng những hề có dấu vết bị thương, hơn nữa tình trạng còn tốt hơn lúc trước, mơ hồ có dấu hiệu gần thăng cấp.

      "Ngươi sao rồi, chúng ta rời đây trước , sau này lại suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra." Nghiêm Di cảm thấy Tần Du Du còn đáng lo nữa, tâm tình vô cùng tốt, ôm lấy Tần Du Du xuống núi.

      Trú Vân Phi hóa thành người, phủ áo choàng mũ màu đen lên che lấp hết tóc đỏ, mắt đỏ, đặt Đại Chủy và Tiểu Khôi hôn mê vào trong hầu bao. theo Nghiêm Di im hơi lặng tiếng rời khỏi núi Thốc Thủy.

      Ngay sau khi bọn họ lâu, núi Thốc Thủy bỗng bốc lên cuồn cuộn khói đặc, dung nham ngàn vạn năm ngủ yên dưới chân núi đột nhiên bùng nổ. Nham thạch lửa đỏ nóng chảy cùng với khói đen và tro bụi bắn thẳng lên trời, ngay cả thành Thôi Tuyết - thủ đô Li quốc gần đó, cũng bị khói đen bao trùm thấy trời đất.

      Vụ phun trào đó giống như bị trời phạt kéo dài gần nửa tháng, Li quốc nhiều lời đồn nổi lên bốn phía, ngay cả vài văn thần, võ tướng tử trung với hoàng thất cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

      Hoàng đế Li quốc vốn ở trong cung chờ đợi tin tức Nghiêm Di và Giang Như Luyện cùng lúc bỏ mạng, đợi dài cả cổ cũng đợi được tin tức tốt như dự định, ngược lại đợi được tin tức núi lửa phun trào hề báo trước. Sợ hãi, yếu ớt ngồi long ỷ.

      Mà thái tử theo hầu hạ cũng biết thế nào, tin từ bên núi Thốc thủy truyền đến vô cùng huyền ảo, cái gì trong lòng núi đột nhiên nhảy ra con trăn lớn màu vàng có sừng dài, sau đó lại xuất con chim đỏ biết phun lửa và con ngựa đỏ thẫm đấu với trăn lớn, cuối cùng đột nhiên ở đâu nhảy ra cái đầu to biết là người hay quái. Há miệng cắn hai cái, nuốt luôn trăn lớn.

      Nghiêm Di và Giang Như Luyện, Húc quang Thánh tử đến tột cùng tính mạng thế nào lại có bất cứ tin tức chính xác nào.

      Hai phụ tử tuyệt vọng nhìn lẫn nhau, hoàn toàn biết nên làm sao cho phải.

      Bên này, sau khi Nghiêm Di và Trú Vân Phi xuống núi lâu liền đổi chiếc xe ngựa, thẳng về đại bản doanh Nguyệt quốc ở Hồ Châu.

      Tần Du Du tỉnh lại lần nữa tới trong thủ phủ thành Hồ Châu chín ngày rồi.

      Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ trải dài đất, tiếng ve kêu liên tiếp, trong phòng rất yên lặng, rất yên tĩnh, Tần Du Du nhìn thấy tất cả đều hoàn toàn xa lạ, trong đầu có chút hốt hoảng.

      Nàng ngồi dậy nhìn trái nhìn phải. Phát Tiểu Khôi co người thành cụm ngủ bên gối nàng, trong lòng nhất thời bình tĩnh lại. Nàng cảm thấy tình trạng của Tiểu Khôi rất tệ, bây giờ ngủ say hình như là chuẩn bị thăng cấp rồi.

      Trí nhớ của nàng chỉ nhìn tới lúc Tiểu Khôi xuất bao lâu, nhưng nếu nàng và Tiểu Khôi bình an ngủ ở đây. Những người khác hẳn là cũng có chuyện gì.

      Cửa phòng bị người ngoài đẩy vào, vào là Lương Lệnh đầu đầy bạc, có râu, ông vừa thấy Tần Du Du tự mình ngồi dậy, mặt lập tức lộ tươi cười vui sướng : "Vương phi, người tỉnh rồi!"

      Ông vừa phất tay để tiểu thái giám theo sau báo cho Nghiêm Di. Vừa tiến vào châm trà hầu hạ Tần Du Du uống xong.

      Tần Du Du cũng biết mình ngủ bao lâu, cảm thấy cổ họng khô khốc khó chịu. ly trà uống xuống, người cũng lên tinh thần ít.

      "Đây là đâu? Vương gia sao chứ? Trú Vân Phi và Đại Chủy đâu? Giang... Giang Như Luyện và Húc quang Thánh tử bọn họ thế nào?" Tần Du Du hỏi.

      Nghĩ đến cảnh tượng Húc quang Thánh tử cuối cùng ràng chạy xa rồi lại còn quay đầu lại cứu mình, mặc kệ ta là lòng tốt, hay là vì hoàn thành giao phó của sư phụ, nàng cũng cảm thấy có cách nào lại tức giận với ta nữa.

      ta tuy ràng từ đầu đến chân phải người tốt, nhưng ta cuối cùng chưa có làm gì làm thương tổn nàng cả.

      Lương Lệnh tươi cười đầy mặt : "Ở đây là phủ thành chủ thành Cửu Nhật ở Hồ Châu, tất cả mọi người đều bình an vô , chuyện khác vương phi đợi lát nữa tự mình hỏi vương gia là được. Vương phi nhiều ngày chưa ăn cái gì, có đặc biệt muốn ăn món gì ?"

      xong cũng chờ Tần Du Du trả lời, liền quay ra ngoài gọi tiểu thái giám đến, dặn dò ta gọi phòng bếp mang cháo đến đây.

      Tần Du Du nghĩ ông ngày đó cũng có mặt tại nơi đó, liền kiên nhẫn chờ Nghiêm Di tới.

      Lương Lệnh từ chân giường xách lên cái rổ, Đại Chủy ung dung, thong thả nằm ngủ bên trong, tình trạng này hình như cũng chuẩn bị thăng cấp.

      Nghiêm Di rất nhanh chạy tới, hai tiểu thái giám theo phía sau cầm theo cặp lồng cơm, ba bước thành hai bước đến trước giường, ôm chặt Tần Du Du vào lòng.

      Trong phòng còn có Lương Lệnh và hai tiểu thái giám khác, Tần Du Du cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng bỏ được cái ôm ấm áp của Nghiêm Di, đành phải làm đà điểu, vùi đầu vào lòng , giả bộ tất cả mọi người đều nhìn thấy nàng.

      "Vùi cả người vào, nàng cảm thấy ngộp à?" Tiếng mang ý cười của Nghiêm Di từ đỉnh đầu truyền đến, Tần Du Du có thể cảm thấy lồng ngực của phập phồng theo lời , tiếng tim đập đều đều quen thuộc giống như mang theo vui sướng vô tận.

      Nàng ngẩng đầu, hai mắt long lanh nhìn , Nghiêm Di than tiếng, nâng cằm nàng lên, hôn sâu lên môi nàng.

      Nụ hôn , ngắn, ve vuốt rất nhanh trở nên nóng bỏng, tha thiết, hai người chia cách rồi gặp lại còn sống sót sau cơn nguy hiểm giống như muốn cảm giác ràng hơn tồn tại của đối phương, môi lưỡi kịch liệt qua lại, quấn quít, mút vào, thậm chí nhàng gặm cắn nhau, mãi cho đến khi cả hai đều cảm thấy có chút khó hít thở mới thoáng buông ra.

      Nghiêm Di khẽ thở gấp hai cái, còn muốn tiếp tục, bụng Tần Du Du lại đúng lúc vào lúc này phát ra tiếng vang , nàng vừa xấu hổ vừa lúng túng muốn lui khỏi người nam nhân, bàn tay đụng vào mảng da thịt bóng loáng --- vừa rồi trong nàng tình cảm mãnh liệt, nhất thời nhịn xuống, giật vạt áo người Nghiêm Di ra.

      Tần Du Du càng lúng túng hơn, hơn nữa nàng phát nửa người của mình biết khi nào gần như trần trụi, càng hận thể bắt lấy người nam nhân, cắn hai cái.

      Nghiêm Di lưu luyến, cọ vành tai tóc mai với nàng vài cái, lần nữa ôm nàng ngồi dậy, giúp nàng kéo chỉnh xiêm y, sau đó đưa nàng đến bàn, ngồi xuống.

      "Là ta sơ sót, nàng ăn mấy món này trước , ăn no chúng ta lại tiếp tục." Nghiêm Di có chút thành , thổi khí cổ nàng .

      Tần Du Du ngồi yên đùi , mơ hồ cảm thấy dưới mông có "cái gì đó" có chút rục rịch, khỏi thẹn quá hóa giận : "Ta tự mình ngồi ăn."

      Nghiêm Di nghĩ đến nàng bị thương nặng mới khỏi, thân thể còn có chút suy yếu, liền chọc nàng nữa, thả nàng ngồi lên ghế bên cạnh, để nàng từ từ ăn.

      Tần Du Du ăn mấy muỗng, bắt đầu hỏi chuyện xảy ra núi Thốc Thủy hôm đó.

      Nghiêm Di chút giấu giếm, hết đầu đuôi mọi chuyện.

      Đợi kể lại hết chuyện xảy ra xong, Tần Du Du cũng ăn kha khá, nàng liếc mắt nhìn Tiểu Khôi giường cái, đắc ý : "Hừ, ai Tiểu Khôi vô dụng?"

      "Ừ, bất ngờ rất hữu dụng." Nghiêm Di có chút buồn cười điểm điểm chóp mũi của nàng.

      Tuy nghe chuyện Tiểu Khôi ngụm nuốt luôn Hạo quang Thánh tử, nhưng tận mắt nhìn thấy nó đột nhiên bùng nổ uy lực khủng bố, ngay cả Nghiêm Di cũng cảm thấy còn sợ hãi.

      đưa nhẫn gian tay ra : "Đây là Giang Như Luyện đưa, ta xem qua bên trong ngoại trừ số thứ là thánh tổ truyền lại, còn lại là di vật của mẫu thân nàng."

      Tần Du Du nhớ tới mẫu thân chôn thân sâu trong núi Thốc Thủy, vẫn cảm thấy có chút đau buồn.

      "Giang thúc thúc , cha ta có thể còn sống." Tần Du Du nhìn về phía Nghiêm Di.

      Nghiêm Di vội ho tiếng : "Ta cũng đoán như vậy, nhưng chỉ là đoán thôi, trạch cũ của Quỷ tam đài Kim thị quả thần bí vô cùng, người của ta đến nay chưa ai có thể đánh vào đó thám thính để xác thực tin tức."

      "Cho nên ngươi mới cố ý mượn sức người của Kim thị có phải ?" Tần Du Du giọng .

      Nghiêm Di nâng mặt của nàng lên, nhìn vào mắt nàng : "Ta hy vọng điều tra xong, cho nàng bất ngờ, muốn nàng đầy hy vọng sau đó thất vọng. Ta phủ nhận có lẽ trong lòng ta muốn nắm trong tay lợi thế giữ lấy nàng nhiều thêm, đảm bảo nàng mực ở bên cạnh ta. xin lỗi, ta cũng muốn như thế, nhưng mà... ta quen rồi. Cho ta chút thời gian, ta cố học cách thẳng thắng với nàng, cố gắng quen tôn trọng ý muốn của nàng, tùy tiện làm chủ cho nàng nữa."

      "Ta, ta muốn suy nghĩ thêm." Tần Du Du rũ mắt xuống .

      Nghiêm Di ôm nàng, hôn lên mi tâm nàng : "Được, nàng từ từ suy nghĩ , nhưng được im hơi lặng tiếng nổi giận chạy trốn."

      Ít nhất lần này nàng phải trực tiếp từ chối, cũng bày ra tư thế đề phòng, chống cự, tính là tệ rồi, Nghiêm Di tự an ủi mình.

      "Nguy rồi!" Tần Du Du đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lo lắng bật dậy.

      Nghiêm Di ôm nàng hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Tiểu Khôi ăn cổ trùng thần hẳn là rất nhanh thăng cấp, nhưng tu vi của ta..." Tần Du Du vừa mới nhận ra lần này mặc dù có Bất tử lân sương cứu mạng, nhưng thân thể và tu vi khôi phục cần khoảng thời gian nữa.

      Cho dù qua mấy ngày qua hoàn toàn khỏe lại, nàng cũng chỉ là võ tôn cấp tám. Tiểu Khôi thăng cấp rất có thể thăng cấp trong mấy tháng tới, bỏ lỡ lúc này, lần thăng cấp sau biết phải đợi bao lâu.

      Có cổ trùng thần làm món ăn bổ như vậy, nhân gian đoán chừng có "món" thứ hai, nàng lúc trước có kế hoạch định giúp Tiểu Khôi tiến mấy cấp muốn "ngâm giấm" rồi.

      Nghiêm Di để tâm: "Nó năm thăng cấp hai lần rất khó rồi, cho dù lần thăng cấp sau nếu chờ chút thời gian có gì quan trọng, chỉ cần nó chạy loạn, tu vi có thấp cũng ai có thể làm nó bị thương được."

      Tần Du Du là thê tử của , cho dù thể nào thích Tiểu Khôi, trước mặt thê tử cũng bảo vệ, chăm sóc nó tốt, sinh mạng của linh thú dài đằng đẵng, nhất là loại linh thú có huyết thống mãnh thú thượng cổ giống Tiểu Khôi, vài năm, thậm chí mấy chục năm đối với chúng nó mà chỉ là loáng cái, trong nháy mắt mà thôi.
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1715 others thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 204: Trở ngại thăng cấp của Tiểu Khôi
      Tần Du Du muốn lại thôi, Nghiêm Di gọi tiểu thái giám vào dọn bàn ăn , lại bàn giao với Lương Lệnh chuyện buổi chiều lúc, sau khi đuổi mọi người , quay đầu lại ôm nàng hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Ta muốn Tiểu Khôi mau chóng thăng cấp..." Trong giọng của Tần Du Du mang vài phần mùi vị làm nũng.

      Nghiêm Di là người lợi hại nhất nàng gặp qua, từ lúc quen biết đến nay, ngoại trừ loại hiểu biết về cơ quan thuật trình độ chuyên nghiệp vô cùng cao ra, gần như vấn đề nào cũng có thể giải quyết.

      Nghiêm Di nghĩ đến thê tử vừa tỉnh lại, toàn bộ suy nghĩ đều nhớ chuyện của Tiểu Khôi, trong lòng khỏi thấy chua chua, nhưng giọng điệu nàng quả khiến thể từ chối được, lúc này đưa tay ra bắt mạch ở cổ tay nàng, sau lúc lắc đầu cười khổ : "Nàng biết làm khó ta, vết thương này của nàng muốn hoàn toàn phục hồi như cũ cần khoảng tháng, nếu ở trong cấm địa, có suối thánh trợ giúp, có thể giảm bớt rất nhiều thời gian, nhưng kinh mạch của nàng phải điều dưỡng đến cảnh giới võ thánh cấp mười... Ít nhất phải hai, ba năm."

      Nguyên nhân là do khả năng chịu đựng của kinh mạch Tần Du Du có hạn, cho nên mỗi lần cùng nàng thân mật, tán công cũng dám quá mức. Lúc trước hao phí gần trăm viên Dịch kinh đan mới làm kinh mạch nàng tăng lên đến cảnh giới võ tôn cấp chín, đây là dược lực cực hạn của Dịch kinh đan rồi, sau này ăn có nhiều thêm cũng có tác dụng gì.

      Vấn đề của Tần Du Du ở chỗ khả năng chịu đựng của thân thể đủ, chỉ cần kinh mạch của nàng có thể chịu đựng được, Nghiêm Di ngược lại lúc nào cũng có thể giúp đỡ nàng tăng tu vi tới cấp mười, thậm chí cao hơn.

      " có cách khác sao? Ta còn ăn Bất tử lân sương nữa." Tần Du Du mếu máo .

      "Ái thê là , ta có thể càng "dùng sức" thêm chút?" Nghiêm Di cười đến rất đứng đắn, thuận thế đè tiểu mỹ nhân trong lòng lên giường.

      "Ta nghiêm túc mà!" Tần Du Du đẩy đẩy .

      "Bất tử lân sương có thể cứu mạng, có thể xóa tan sát khí làm thương tổn thân thể, nhưng có cách cải tạo kinh mạch. Ta thử người nàng là biết..." Tay Nghiêm Di biết khi nào thành từ trong vạt áo nàng trượt vào, dính lấy, mân mê nơi mẫn cản, đẫy đà nhất nửa người của nàng.

      " được, ràng trời còn sáng mà." Trong lòng Tần Du Du thất vọng, liếc mắt thoáng nhìn ánh nắng sáng rực chiếu qua cửa sổ mở. Nhất thời được tự nhiên hẳn.

      Hất bàn tay Nghiêm Di ra, Tần Du Du vừa chỉnh lại y phục, vừa cách khoảng.

      Nghiêm Di chẳng qua là đùa nàng chút thôi, vết thương của nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục, cũng dám làm càn quá. Nhưng tiểu nha đầu này có phải quá trẻ con rồi , thể tăng thêm tu vi chịu cho chạm vào?

      Nghiêm Di vừa bực mình vừa buồn cười kéo nàng vào trong lòng, hung hăng xoa nắn vài cái, : "Núi Thốc Thủy đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, linh dược trân phẩm của Phụng Thần giáo cất giữ trong kho hơn phân nửa bảo đảm, cũng may bên phía hoàng thất Li quốc, ông ta cũng có kho bên trong. Đợi chiếm thành Thôi Tuyết xong, ta xem xem có linh dược thích hợp nào giúp nàng tăng cường kinh mạch ."

      "Đánh chiếm thành Thôi Tuyết? nhanh như vậy chứ?" Tần Du Du có chút nghi ngờ, nhưng thấy Nghiêm Di đem chuyện của để trong lòng, nàng vẫn cảm thấy rất uất ức.

      Trận chiến của Nguyệt quốc này từ cuối xuân đầu hè đánh tới bây giờ, chỉ là mấy tháng thôi. Tuy thế như chẻ tre, chiếm xong Hồ Châu, nhưng quân lực Li quốc ra tổn thất bao nhiêu, lãnh thổ bị chiếm cũng chỉ là ba, bố phần mười, cách bước cuối cùng còn rất xa đó.

      Nghiêm Di cười ngạo nghễ : " lâu lắm đâu, sức sống của Phụng Thần giáo bị tổn thương nghiêm trọng, có thầy trò Giang Như Luyện, ba Thái thượng trưởng lão cũng biết tung tích. Núi Thốc Thủy lần này nổ tung ngay cả tổng đàn cũng bị hủy rồi, đệ tử núi chết quá nửa, đối với Phụng Thần giáo thậm chí vua dân Li quốc mà ảnh hưởng rất lớn, quân tâm, dân tâm mất. cần lo lắng nữa rồi."

      Lúc trước dùng thuật Khiên hồn đoạt phách khống chế Thôi trưởng lão, giờ đây ông ta ở gần núi Thốc Thủy ngăn chặn giáo chúng bốn phía chạy trốn, tin tức mới nhất của Phụng Thần giáo đều là ông ta dùng chim ưng đưa tới.

      "Ngươi vẫn nên cẩn thận chút . Ngươi nhìn xem lần này ngươi quyết chiến với Giang Như Luyện, còn suýt nữa bị người tính kế." Tần Du Du nhớ tới cổ trùng thần đột nhiên xuất trước kia liền cảm thấy sợ hãi lúc, nếu phải có Đại Chủy, Trú Vân Phi liều mạng. Hơn nữa Tiểu Khôi biết vì sao đột nhiên phát tan phong ấn, hóa thân thành ác thú, e rằng bọn họ toàn bộ đều phải chôn thân trong bụng cổ trùng thần rồi. Trở thành "bàn đạp" cho nó thăng cấp.

      "Được." Nghiêm Di nhân cơ hội kéo Tần Du Du lại hôn môi, đùa giỡn lúc, vì tiểu thê tử của , cẩn thận cho chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.

      Tần Du Du bị đùa đến cả người như nhũn ra, còn lại chút lý trí cố gắng cự tuyệt hấp dẫn: "Lúc này ngươi phải bề bộn nhiều việc sao? cần xử lý quân vụ à?"

      Nghiêm Di có chút buồn bực, dùng sức hôn mút cổ nàng mấy cái, hàm hồ : "Đợi chút nữa thôi."

      Nếu phải Tần Du Du giờ phút này thương thế chưa lành, càng muốn dùng cả buổi chiều để xử lý nàng, đáng tiếc.

      Hai người triền miên lát, Nghiêm Di dám quá mức, rốt cuộc lưu luyến rời, đứng dậy rời , trước khi còn quên dặn dò nàng được chạy loạn, nghỉ ngơi cho tốt .

      Nghiêm Di lâu, Tần Du Du lại thấy thân ảnh đỏ rực của Trú Vân Phi ở ngoài phòng nàng ló đầu vào nhìn.

      Tần Du Du mở cửa phòng để nó vào, hỏi: "Ngươi tìm ta sao?"

      Hai mắt Trú Vân Phi nhìn về phía giường nàng, có chút ngượng ngùng : "Ta muốn nhìn xem Tiểu Khôi, còn có Đại Chủy thế nào rồi."

      Tần Du Du nhớ tới lời Nghiêm Di , mấy ngày nàng ở đây, đều là Trú Vân Phi chăm sóc Tiểu Khôi, vội vàng chủ động đưa nó đến bên giường, chỉ chỉ Tiểu Khôi ngủ cuộn người lại giống hệt cục lông : "Đúng lúc, các ngươi đều là linh thú, ngươi xem xem Tiểu Khôi khoảng bao lâu nữa tỉnh lại, thăng cấp? Mấy ngày này là làm phiền ngươi."

      Trú Vân Phi lắc đầu : " phiền, Tiểu Khôi ngoại trừ ăn là ngủ, mang theo dễ lắm."

      Đây là khen ngợi sao? Sao nghe kỳ quái thế nào ấy? Tần Du Du hết chỗ rồi.

      Từ khi trở lại đại doanh ở Hồ Châu, Nghiêm Di liền đưa Đại Chủy, Tiểu Khôi đặt bên cạnh Tần Du Du, biết thê tử xem trọng hai linh thú này thế nào, tỉnh lại thấy chúng nó nhất định lo lắng.

      Trú Vân Phi suốt hai ngày gặp Tiểu Khôi, trong lòng nóng ruột nóng gan, nghe Tần Du Du tỉnh lại, nhịn được cứ tới đây muốn gặp con thỏ lúc nguy hiểm cứu mạng bọn họ.

      Nó vừa đưa tay khẽ vuốt lông tơ mềm mại, mịn màng người Tiểu Khôi, vừa cúi đầu ngửi ngửi mùi hương người nó (Tiểu Khôi).

      Tuy biết người Tiểu Khôi có mùi hương nồng đậm khác thường của huyết thống ác thú, nhưng vuốt ve thân hình nhắn, mềm nhũn, lông xù của nó (Tiểu Khôi), Trú Vân Phi vẫn kìm được nghi ngờ, ngày đó núi Thốc Thủy linh thú đột nhiên trở nên lợi hại, dữ tợn vô cùng, là nó (Tiểu Khôi) sao?

      ràng nhìn qua vẫn là bộ dáng yếu ớt thôi mà...

      "Nó đoán chừng nhanh nhất phải tới bốn tháng sau mới có thể tỉnh lại, đến lúc đó nó hẳn là có thể thăng cấp tới cấp chín rồi." Trú Vân Phi cuối cùng xác nhận .

      Nó cũng biết Tần Du Du rất khó trong mấy tháng trở thành võ thánh cấp mười, cho nên dựa vào giúp đỡ của nàng, Tiểu Khôi cùng lắm có thể thăng đến cấp chín thôi, vẫn là hình dáng thỏ, chưa thể biến hóa thành người.

      "Nếu ta lợi hại thêm chút là tốt rồi." Có Trú Vân Phi này từ linh thú cấp năm trực tiếp nhảy cấp thành thánh tôn cấp mười là ví dụ, Tần Du Du càng cảm thấy mình xin lỗi Tiểu Khôi.

      Trú Vân Phi biết nên an ủi nàng thế nào, gãi gãi đầu : " nên gấp gáp, dù sao Tiểu Khôi còn , chờ thêm mấy năm cũng sao cả. biết sau khi nó biến thân có bộ dáng gì?"

      Điều đó Tần Du Du cũng rất tò mò, Đại Chủy biến thành người là thanh niên mười tuổi, kiếp nam dáng nữ, nó (Đại Chủy) cảm thấy sâu sắc bộ dáng này phù hợp hình tượng trí giả thành thục của nó, cho nên bình thường chịu biếm thân, đa số thời gian vẫn duy trì hình dạng Bát ca vốn có.

      Trú Vân Phi biến thành người nhưng lại là thanh niên oai hùng, dũng mãnh, với tính cách vốn có của nó lại vô cùng cân xứng. Tiểu Khôi... Có thể biến thành tiểu nương mũm mĩm, đáng ?

      Tần Du Du khỏi lòng tràn đầy chờ mong, bỗng nhiên lại nghĩ tới lời Đại Chủy : "Nghe giới, bộ tộc Mê tung tuyết thố sau khi biến thành người đều là mỹ nhân cả đấy!"

      Trú Vân Phi nhìn nhìn thân mình béo ụt ịt, tròn xoe của Tiểu Khôi, rất cho là đúng, nhưng cũng mở miệng phản bác.

      Sau đó, mỗi ngày Trú Vân Phi đều tới đó nhìn tình trạng của Đại Chủy và Tiểu Khôi, nó cũng lắm mình đến tột cùng là vì lấy lòng nữ chủ nhân hay vì quan hệ bạn bè nữa, hay là còn nguyên nhân khác, chỉ biết nó ngày thấy chúng nó, cả người thấy khó chịu.

      Sau khi Nghiêm Di quay về doanh mấy ngày, đều ở lại bộ phận quân đội ổn định thế cục Hồ Châu, dẫn dắt đại quân tiếp tục tiến về phía thành Thôi Tuyết.

      Tuy mọi thứ đều tốt, nhưng Nghiêm Di vẫn vô cùng cẩn thận, cố gắng để chỗ hỏng nào cho Li quốc có thể thừa cơ, tốc độ hành quân cũng tính là quá nhanh.

      tháng sau, quân đội tiên phong đến ngoài thành Thôi Tuyết, lúc đó tai họa núi Thốc Thủy đột nhiên phun trào còn chưa lặng yên, bị dọa vỡ mật lại mất chỗ dựa to lớn, vững chắc là Phụng Thần giáo, hoàng đế Li quốc đợi đại quân nguyệt quốc tập kết vây thành, liền phái đặc phái viên đến cho thấy ông ta nguyện ý chỉ huy thần dân mở thành đầu hàng, dâng ngọc tỷ truyền quốc, điều kiện là Nghiêm Di phải bảo vệ tính mạng bộ tộc Hạ thị của ông ta, cũng để bọn họ được hưởng bình an, phú quý.

      Nghiêm Di hề từ chối, để mưu sĩ thủ hạ và quan văn theo quân ra mặt cùng đặc phái viên đó bàn bạc cụ thể việc quy hàng, còn mình cùng quan võ (tướng) chuẩn bị chuyện tiếp thu châu huyện, quân đội, quyền lực.

      Tuy hoàng đế Li quốc chủ động đầu hàng, nhưng dân lưu lạc, bọn trộm cướp xuất do loạn lạc nay ở các châu huyện biết có bao nhiêu, còn có số muốn thừa dịp loạn lạc hôi của, ngang ngược, nếu giải quyết triệt để vấn đề này, cục diện sau đó càng rối rắm, khó tiếp nhận.

      Ngoài Li quốc còn có đa số nước trung bình, rục rịch, ngày chưa chân chính thống nhất các nước, bình định giang sơn, ngày đó còn chưa thể có chút thả lỏng được.

      Vết thương của Tần Du Du hoàn toàn khôi phục, dưới " ngừng cố gắng" của Nghiêm Di, tu vi cũng khôi phục đến cấp chín, nhưng muốn nhanh như vậy thăng cấp, lại thể nào.

      Nàng mỗi ngày cố gắng dùng chân khí trong cơ thể hành công ân cần, chăm sóc, rèn luyện kinh mạch, tuy hiệu quả tệ, nhưng như lời Nghiêm Di , nàng muốn kinh mạch tăng lên cảnh giới võ thánh cấp mười, ít nhất phải hai ba năm nữa.

      Cuộc sống Nghiêm Di bây giờ “Tay nắm quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân”, rất vừa lòng, hơn nữa hai linh thú vướng bận đều hôn mê, giống như nhớ tới những ngày tháng sống trong mật ngọt khi hai người mới thành hôn, nếu phải muốn kiều thê sầu lo, sốt ruột, hận thể vẫn duy trì tình trạng này.

      Ngày mai chính là ngày vua dân Li quốc mở thành đầu hàng, Nghiêm Di để Tần Du Du sớm nghỉ ngơi, còn mình đến lều lớn cùng các hạ thần chuẩn bị đại ngày mai.

      Tần Du Du nửa đêm tỉnh lại, bỗng phát bên giường có thêm cái bóng đen...
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1713 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :