1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 191: Chứng cứ lạc lối của giáo chủ
      Húc quang Thánh tử từ hôm sau phái hai thị nữ áo trắng đến hầu hạ Tần Du Du sinh hoạt thường ngày, ra mục đích chân chính là đúng giờ “áp giải” nàng đến trước mặt Giang Như Luyện, đoán chừng là muốn dùng nàng giúp Giang Như Luyện bài trừ tâm ma hoặc dụ dỗ cho ông ta phấn chấn lên.

      Trong lòng Giang Như Luyện hiểu tâm ý của đệ tử, cũng hề từ chối.

      Tần Du Du rất rối rắm, rất sợ hãi, nếu có thể nàng hận thể mình, hoặc là dịch dung giả dạng lập tức để an toàn, nhưng có hai cai ngục do Húc quang Thánh tử phái tới nhìn chằm chàm, nàng cái gì cũng làm được.

      Giang Như Luyện nhìn thấy khuôn mặt nàng có thể nhìn cả ngày biết chán, nhưng Tần Du Du lại thấy hết hồn, hận thể nhảy dựng lên xoay người chạy trốn.

      "À, ông có thể cho ta biết, ông sao lại thích mẹ ta ?" Tần Du Du cố gắng tìm đề tài, hơn nữa cẩn thận nhắc nhở ông ta, nàng là Tần Du Du, là nữ nhi của Phong Dao Cơ, ngàn vạn lần cần xem nàng thành mẹ nàng muốn "lăn lộn" gì đó.

      Giang Như Luyện lắc lắc đầu : "Ta cũng biết."

      là đáp án tốt, Tần Du Du rối rắm lát tiếp tục cố gắng: "Mẹ ta thích màu sắc gì, thích ăn cái gì? Tu vi thế nào? Cơ quan thuật ra sao?"

      "Nàng thích màu xanh nhạt, có đặc biệt thích ăn món gì, nhưng hình dáng khó coi, xấu xí nàng tuyệt đối ăn. Thiên phú của nàng tệ, lúc lớn bằng ngươi, là võ giả cấp năm. Cơ quan thuật của nàng rất bình thường, nhưng nàng rất thích thay đổi số thứ." Giang Như Luyện có lẽ quả từ câu hỏi của Tần Du Du nhớ lại lúc trước những chuyện khi ở chung với Phong Dao Cơ, cũng chậm chậm mở "hộp" kí ức ra.

      Theo lời ông ta Tần Du Du phát , lúc đầu mẫu thân có ấn tượng rất tốt với Giang Như Luyện, ít nhất cũng xem ông ta là bằng hữu (bạn bè). Có lẽ sau khi biết công pháp tu luyện của ông ta khiến rất nhiều sư tỷ, sư muội của bà mất tích, mới có thể bắt đầu sợ ông ta, tránh ông ta như rắn rết.

      Mắt thấy khí chuyện bắt đầu tốt đẹp hơn, ngay cả Tần Du Du cũng quên mất mục đích chuyện với Giang Như Luyện, còn nghe ông ta kể lại chuyện của mẫu thân mình. Ngay sau đó, bỗng nghe ngoài điện truyền đến tiếng kêu to của nữ tử: "Ta muốn gặp giáo chủ, các ngươi dám cản ta?!"

      Giang Như Luyện vốn vẻ mặt nhu tình đột nhiên nghe tiếng thét chói tai thế, thần sắc mặt nhanh chóng lạnh như băng thậm chí hình như có chút xấu hổ.

      Trong lòng nàng biết quan hệ giữa Ngọc phu nhân với Giang Như Luyện là gì, cũng nhìn ra Giang Như Luyện hình như cũng phải rất cần bà ta, hoàn toàn là vì sống còn thể chấp nhận.

      Nhưng Giang Như Luyện lại cảm thấy rất xấu hổ, thậm chí chột dạ, hơn nữa trước mặt nữ nhi duy nhất của người trong lòng lại gặp phải "lạc lối". Càng khiến trong lòng ông ta sinh ra cơn giận tên.

      Tuy tự bản thân ông ta hiểu , này hoàn toàn cần thiết,

      " ra ngoài, ta chỉ lần, có lệnh của ta, ngươi cần tới đây." Giang Như Luyện hờ hững .

      Ngọc phu nhân liếc mắt cái thấy người ngồi ở bên. Tần Du Du so với bà ta trẻ tuổi hơn nhiều cũng xinh đẹp hơn nhiều lắm, nhất thời cảm giác mất mát từ lòng bàn chân nhắm thẳng lên mặt.

      Bà ta nghĩ giáo chủ có người trong lòng, cũng thích tiếp xúc với nữ tử bên cạnh, bản thân bà ta tuy thể tới được lòng của ông ta, ít nhất cũng là nữ nhân duy nhất gần gũi ông ta, ngờ nhanh như vậy nữ tử xuất tranh giành với bà ta.

      Đúng rồi! Nhất định là Húc quang Thánh tử, sau khi bà ta trở thành người bên gối của giáo chủ liền đối với bất kính quá nhiều. Cho nên mới tìm người lợi hại như vậy đến giành sủng của bà ta!

      Ngọc phu nhân bước vài bước xông lên trước, quỳ rạp xuống dưới chân Giang Như Luyện, khóc : "Là Mỹ Dung rất muốn gặp giáo chủ nên mới thất lễ như thế, xin giáo chủ thứ lỗi."

      Ngọc phu nhân vốn biết, bà ta càng dây dưa, Giang Như Luyện càng phiền chán. Nhất là trước mặt Tần Du Du.

      " ra ngoài!" Trong mắt Giang Như Luyện tản ra hàn ý nhè , ông ta ở trước mặt Phong Dao Cơ gì nghe đó, trước mặt Tần Du Du hòa nhã tử tế, có nghĩa là ông ta tính tình tốt, là người tốt đâu.

      Ông ta là Giang Như Luyện. Đạp lên vô số thi thể, máu thịt, lên cường giả tuyệt thế, ngôi vị giáo chủ Phụng Thần giáo, nếu phải Ngọc phu nhân có tác dụng đối với ông ta. Vừa rồi bà ta ở ngoài cửa ầm ĩ lớn thế đủ để ông ta ra tay giết bà ta rồi.

      Ngọc phu nhân vội vàng khóc tranh thủ đồng tình, vốn chú ý tới Giang Như Luyện muốn giết người, Tần Du Du lại thấy ràng, vội vàng đứng lên giật tay áo Giang Như Luyện, ngắt lời : "Giang... Giang thúc thúc, ta muốn xem chữ tự tay mẫu thân viết hoặc vật tùy thân làm lưu niệm, biết có thể ?"

      Nàng thèm để ý sống chết của Ngọc phu nhân này, nhưng nếu bà ta chết, lần sau lúc chân khí Giang Như Luyện bùng nổ, mình liền gặp nguy rồi, cho nên bằng cách nào nàng cũng phải nghĩ cách bảo vệ nữ nhân có mắt (ý chỉ có lực quan sát) này.

      Nàng cố ý gọi Giang Như Luyện là giáo chủ, chỉ gọi ông ta là thúc thúc, theo lẻ thường đoán chừng ông ta cũng biết xấu hổ tới mức ra tay với "chắt nữ" ông ta nhỉ.

      Nhiều năm qua như vậy, cho tới bây giờ chưa ai dám kéo tay áo Giang Như Luyện cầu ông ta làm cái gì, lúc Tần Du Du muốn nắm tay áo ông ta đương nhiên ông ta có thể khiến nàng nắm hụt, nhưng lúc gương mặt giống hệt Phong Dao Cơ đó tới bên cạnh ông ta, ông ta hiểu sao lại buông bỏ tất cả đề phòng, mặc tay nàng duỗi tới.

      Ông ta phải ngu ngốc, tâm niệm vừa chuyển liền hiểu tâm tư của nữ hài tử này, nàng cùng mẫu thân nàng giống nhau, đều thầm đề phòng ông ta, ông ta có chút bất đắc dĩ rồi lại đành lòng trách cứ nàng.

      Dù sao hai mẹ con nàng cũng phải cam tâm tình nguyện đến Phụng Thần giáo này.

      "Có thể, ngươi theo ta ." Giang Như Luyện xoay người đến thư phòng sau đại điện, hai con rối sống chợt xuất , trái phải chế trụ cánh tay Ngọc phu nhân kéo bà ta ra ngoài.

      Ngọc phu nhân định kêu khóc cầu tình, bỗng nghe giọng nữ tử : "Ta là bà cái gì cũng ."

      Ngọc phu nhân quay đầu phát người chuyện chính là thị nữ tâm phúc bên cạnh Húc quang Thánh tử, càng cảm thấy buồn bực, khủng hoàng, nhưng nghĩ đến lợi hại của Húc quang Thánh tử, vừa rồi lại tận mắt thấy dung túng của giáo chủ đối với nữ tử đó, bà ta dám đắc tội Húc quang Thánh tử, để hai con rối sống kéo bà ta tới ngoài đại điện.

      Ngọc phu nhân đường tâm thần hoảng hốt trở lại chỗ của mình, có thị nữ tiến lên bên cạnh bà ta, giọng : "Phu nhân, ba vị trưởng lão muốn người tối nay bàn chút chuyện ."

      "Ba vị trưởng lão? Ba vị nào?" Trong lòng Ngọc phu nhân vừa động, ngẩng đầu hỏi.

      Trong Phụng Thần giáo chủ cần có thể thăng lên võ thánh cấp mười chính là trưởng lão, nhưng trưởng lão cũng có ba bảy loại. Nếu là ba vị thái thượng trưởng lão, tìm bà ta bàn bạc tuyệt đối phải chuyện .

      Thị nữ cười thần bí: "Đương nhiên là ba vị đó, các trưởng lão bên cạnh, phu nhân người cần để ý tới sao?"

      Ngọc Mỹ Dung từ khi trở thành người bên gối của Giang Như Luyện, chẳng những tu vi tiến triển cực nhanh, địa vị cũng kinh người theo, bà ta tu vi tuy chỉ là cấp chín, giỏi lắm là hộ pháp thôi, nhưng trưởng lão bình thường thấy bà ta cũng phải khách khách khí khí gọi bà ta tiếng "Ngọc phu nhân".

      Bà ta vừa mới ở chỗ Giang Như Luyện đụng "cái đinh" lớn, đúng lúc vội vả bảo vệ địa vị của mình, nghe ba vị thái thượng trưởng lão tìm bà ta, nhất thời sinh ra vài phần tâm tư khác.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 192: Bà cho rằng ta là đứa ngốc?
      Buổi chiều khi Húc quang Thánh tử tới gặp Giang Như Luyện, thị nữ áo trắng trong đó báo cáo với : "Giáo chủ hôm nay lời với vương phi, nhiều hơn mấy năm qua."

      Húc quang Thánh tử cười như cười liếc mắt nhìn Tần Du Du cái : "Xem như có chút tác dụng."

      vốn là dung nhan như tranh vẽ, phối hợp với vẻ phong lưu vô hạn mặt chọc người tương tư, hai thị nữ nhìn thấy xuất thần lúc lâu, nhưng ngay cả người cũng nhận ra, mà Tần Du Du còn đứng cảnh giác dè chừng và sợ hãi lại cảm thấy gì nhiều lắm, hận tên khốn kiếp này nhanh chóng biến mất, đừng lại muốn dùng chủ ý quái đảng nào bức ép người nữa.

      "Theo ta gặp sư phụ." Húc quang Thánh tử hình như định tự mình nghiệm chứng tác dụng của Tần Du Du.

      Tần Du Du biết phản kháng cũng được, hơn nữa tại xem ra, Giang Như Luyện đối với nàng xem như gần gũi, có ông ta có lẽ khá an toàn, dễ chịu hơn ở cùng với Húc quang Thánh tử, cho nên liền theo ta.

      Húc quang Thánh tử từ lúc tới trước mặt Giang Như Luyện, hoàn toàn thay đổi thành người khác, lúc đầu còn giữ bộ dáng đệ tử ngoan cung kính, gặp Giang Như Luyện hôm nay tâm tình rất tốt, thái độ của ta liền cũng dần dần thả lỏng thậm chí làm càn hơn.

      "Sư phụ, chúng ta lâu chưa chơi cờ với nhau, đồ nhi muốn cùng người chơi ván được ?" Húc quang Thánh tử cười tủm tỉm .

      Giang Như Luyện vốn hôm nay đưa Tần Du Du đến cung điện cấm địa dưới lòng đất, nhớ tới tình cảnh Phong Dao Cơ tự sát, đúng là trong lòng khổ sở, sau đó thấy Tần Du Du hình như cũng phải vì việc này mà hận ông ta quá, cũng thấy trong lòng bình thản chút.

      Sau đó Tần Du Du gì lại tìm ông ta chuyện phiếm, càng khiến ông ta cảm thấy nỗi buồn tích tụ nhiều năm hình như tan nhiều lắm.

      Trước mắt này là huyết mạnh duy nhất của nữ tử ông ta mến, nàng oán hận, căm ghét ông, đó phải cho thấy Dao Cơ trời có linh thiêng cũng trách cứ ông ta nữa sao?

      Vì trong lòng có hy vọng, cho nên Giang Như Luyện khác thường chẳng những giống lúc trước ra cung điện dưới lòng đất mấy lần, lời nào, cũng thấy người nữa, ngược lại đáp ứng cầu của Húc quang Thánh tử, hai thầy trò ngồi bên bàn cờ trong thư phòng đánh cờ.

      Húc quang Thánh tử đương nhiên cảm giác được thay đổi của sư phụ, trong lòng càng cảm thấy mình trăm đắng ngàn cay đưa Tần Du Du đến là sáng suốt.

      Tần Du Du thích chơi cờ. Nhưng nhìn thấy bàn cờ lại nhớ tới Nghiêm Di, khi hai người quen biết chưa lâu, dùng điều kiện cứu Đại Chủy, vừa đấm vừa xoa dạy nàng chơi cờ còn thường xuyên lúc nhàm chán kéo nàng cùng kể chuyện xưa.

      Tên đó thích chơi cờ liền ép nàng cũng phải chơi, phong cách làm việc kiểu đó của rất nhiều chuyện đều có thể làm được, ngay cả biết nàng sợ ngựa, nhưng nắm chặt hết mọi cơ hội ép nàng cưỡi ngựa, dưới thủ đoạn mềm mại ra độc tài vô cùng.

      So ra, sư phụ cũng muốn nàng học những thứ nàng cảm thấy có hứng thú, về vấn đề nguyên tắc cũng muốn nàng theo cầu của ông. Nhưng cho nàng biết vì sao ông làm như vậy, nếu nàng nghe theo có lợi gì, nếu nàng nghe theo có hại gì, sau đó để tự nàng lựa chọn.

      Như lúc sư phụ dụ dỗ nàng tu luyện võ đạo, nếu nàng kiên quyết muốn. Sư phụ cũng làm gì cả, cùng lắm cười nhạo nàng sợ lạnh, sợ nóng, động tác chậm chạp, phản ứng chậm, có khả năng tự bảo vệ mình chút thôi.

      Giang Như Luyện mặc dù đánh cờ với Húc quang Thánh tử, nhưng vẫn chú ý tới tình trạng ngẩn người của Tần Du Du: "Làm sao vậy?"

      "Ta nhớ đến sư phụ ta..." Tần Du Du yên lòng .

      Húc quang Thánh tử cười : "Sư phụ ngươi có tốt bằng sư phụ ta ?"

      "Tu vi sư phụ ta cao như Giang thúc thúc, nhưng ông đối với ta rất tốt, còn tốt hơn nữ nhi thân sinh của ông nữa." Tần Du Du nghiêm túc tuyên bố, sư phụ nàng là người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng.

      Hai thầy trò Giang Như Luyện nhìn nhau. Theo tính tình của Tần Du Du có thể nhìn ra nàng là nữ hài tử được người chìu, che chở lớn lên, cho nên mới mềm lòng, dễ dàng tin người đối tốt với mình, tính tình thoải mái, hoạt bát. quá che giấu bản tính. Giảo hoạt, thông minh nhưng hiểu lắm nhân tình thế thái, lòng người hiểm ác.

      Húc quang Thánh tử chú ý tới nàng gọi sư phụ là Giang thúc thúc, mà sư phụ hình như bộ dáng cũng rất dễ chịu, trong lòng liền có chút hiểu ra.

      "Ngươi cũng thường xuyên đánh cờ với sư phụ?" Húc quang Thánh tử giờ phút này giống như thay đổi thành người khác, thái độ nhàng, thoải mái. Giống như mình là thế gia công tử tính tình hiền hòa, hoàn toàn hề biểu lộ diêm dúa, lẳng lơ, hung ác, nham hiểu thường ngày.

      "Ta thích đánh cờ, sư phụ đều tự đánh cờ mình..." Tần Du Du bỗng nhiên có chút hối hận, nếu lặp lại lần nữa, nàng cho dù thích, cũng cố gắng đánh cùng sư phụ.

      Giang Như Luyện chỉ chỉ giá sách bên cạnh: " đó có thư cũng có cơ quan đồ, ngươi thích xem đỡ buồn ."

      Tần Du Du nghe có cơ quan đồ, trong lòng hơi hơi chấn động, phải cuối cùng nhịn được ép nàng tạo cơ quan gì đó chứ?

      Trong lòng nàng đề phòng, chầm chậm đến bên giá sách, khóe mắt nhìn lén hai thầy trò đánh cờ, phát bọn họ có ý tứ phản ứng gì mình cả.

      Chẳng lẽ nàng suy nghĩ nhiều rồi? Tần Du Du có chút yên, cố ý lấy sách bình thường ra xem.

      Trong thư phòng của Giang Như Luyện, sách đa số là các loại bí tịch linh tinh, hơn nữa theo nhận định của nàng, đều là tuyệt học đứng đầu, nếu thay đổi người tu luyện quả giống như vào trong núi bảo khố, nhưng rơi vào tay Tần Du Du, tò mò lúc liền cảm thấy có gì thú vị.

      Mắt thấy thầy trò Giang Như Luyện đánh cờ đúng là mê mẩn, nàng rốt cuộc nhịn được lấy hộp gỗ lớn giá sách xuống, lật xem từng thứ bên trong.

      Trong hộp gỗ có các loại sách, thư tín tự tay mẹ nàng viết, còn có ngay cả cơ quan đồ do tổ tiên Giang Như Luyện cướp từ cấm địa Nghiêm thị cùng với các loại bí tịch.

      Mẫu thân viết đều là những chuyện bình thường, đơn giản là công văn của Phụng Thần giáo cùng với chút bí tịch tu luyện bình thường, hơn nữa số lượng cực ít, lật xem vài cái là hết.

      Nàng cẩn thận đặt di vật của mẫu thân trở lại nguyên dạng trả lại giá sách, vật này như bảo bối của Giang Như Luyện, dùng hộp ngọc rực rỡ, biết còn tưởng là tuyệt học khí công gì đó.

      Cơ quan đồ ở cấm địa Nghiêm thị này ngay bên cạnh hộp, Tần Du Du mở ra vừa thấy liền nhìn chớp mắt.

      Nàng ngày đó ở trong cấm địa thành hôn với Nghiêm Di, liền xem cơ quan đồ cất bên trong, cơ quan đồ Giang Như Luyện có ở đây hoàn toàn cùng loại với cấm địa, dấu hiệu, ký hiệu đánh dấu bên trong đều đặc biệt.

      Cơ quan sư khác nhìn hiểu, nàng lại xem rất thỏa thích, quên hết tất cả.

      Cơ quan đồ tay thoáng cái bị người lấy , Tần Du Du khẽ kêu tiếng ngẩng đầu đưa tay muốn giành trở lại, chỉ thấy Giang Như Luyện đứng trước mặt nàng, : "Trời tối rồi, dùng cơm tối . Ngươi thích mang về từ từ xem ."

      Tần Du Du lúc này mới phát ngoài cửa sổ tối mờ mờ, là lúc mặt trời lặn, Húc quang Thánh tử biết rời lúc nào rồi.

      Nàng có chút xấu hổ, thu tay vừa vươn ra nửa, nửa tin nửa ngờ : "Thế, ta có thể mang về xem?"

      "Có thể, tặng cho ngươi luôn cũng sao, ta lúc đầu biết mẹ ngươi cần thứ này, nếu cũng tặng cho nàng ấy rồi." Giang Như Luyện có chút bất đắc dĩ lại có chút chán ngán .

      Húc quang Thánh tử rời rất lâu rồi, mới vừa rồi ông ta vẫn lẳng lặng nhìn Tần Du Du, nhìn nàng vô ý, bộ dáng chuyên chú khi nhíu mày, khi vui mừng, nhớ lại nữ tử trong lòng mất từ lâu, tâm tình đúng là bình thản, yên định trước nay chưa từng có.

      Tần Du Du nghe ông ta như vậy, ngược lại có chút xấu hổ: "Mẹ ta đến Phụng Thần giáo có ý định lấy đồ của ông, ông cũng giận bà sao?"

      "Nàng ấy cũng bị bắt ép, nếu như thế, ta cũng gặp nàng ấy. Bản vẽ này nhiều năm qua chưa từng ai có thể xem hiểu cả, rốt cuộc chẳng qua là đống giấy lộn thôi."

      Sao lại là đống giấy lộn được?

      Trong lòng Tần Du Du thay những bản vẽ này kêu oan, nhưng ngẫm lại cũng hiểu được, ra đồ vật này nọ cũng giống người vậy, ngươi nếu thích, muôn vàn khiếm khuyết tất cả cũng là gì, hay là kì trân quý báu, ngươi nếu thích, cho dù có ngàn vạn ưu điểm, được vạn người truy tìm, nâng niu, cũng đáng giá đồng, hề có giá trị gì.

      Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Giang Như Luyện thèm để ý, nàng có thể yên tâm thoải mái thu đống giấy lộn này vậy.

      Giang Như Luyện thấy Tần Du Du cầm hộp bản vẽ, ngướng mày, mắt cười, bộ dáng vui sướng, khỏi cười ảm đạm.

      Bởi vì Giang Như Luyện đặc biệt dịu dàng, rộng lượng, cũng có chút biểu khuynh hướng muốn đem nàng thành ngòi dẫn tán công hoặc con tin áp chế Nghiêm Di thậm chí Nguyệt quốc, Tần Du Du mấy ngày ở Phụng Thần giáo sống dễ chịu ngờ, ngoại trừ lo lắng tình trạng của hai linh thú và Nghiêm Di ra, cũng xem như buồn lo.

      Nàng ở chỗ của Giang Như Luyện tiếp xúc với những người khác, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe Giang Như Luyện và Húc quang Thánh tử chuyện với nhau mà biết chuyện bên ngoài, hình như Nghiêm Di muốn đánh cho Li quốc ngóc đầu nổi, nhưng hai thầy trò cũng bộ dáng quá để ý, khiến Tần Du Du nghĩ mãi cũng hiểu nổi.

      Ngày hôm đó Tần Du Du nhìn cơ quan đồ cả ngày trời, ra ngoài điện lại giãn gân cốt, bỗng gặp thân ảnh Ngọc phu nhân từ xa đến, nàng muốn dây dưa với nữ nhân này, định xoay người tránh , chợt nghe Ngọc phu nhân kêu lên: "Vương phi nương nương xin dừng bước."

      Tần Du Du dừng bước lại, nàng nhiều ngày nghe ai gọi nàng là vương phi nương nương, Giang Như Luyện gọi nàng là Du Du, Húc quang Thánh tử cũng gọi theo, gọi nàng là Du Du, ngay cả hai thị nữ Húc quang Thánh tử phái tới biết khi nào cũng sửa lại gọi nàng là "tiểu thư".

      Nàng chần chừ như vậy, Ngọc phu nhân liền chạy tới, cười khanh khách : "Ta là có mắt tròng, thế mà biết thân phận của người, vương phi nương nương chớ trách."

      Tần Du Du vừa thừa nhận cũng phủ nhận, nghi hoặc nhìn bà ta, nếu có thể, nàng hận thể cho dưới Phụng Thần giáo biết thân phận, lai lịch của nàng. Nữ nhân này cười đến mười phần niềm nỡ giống chồn chúc tết gà, biết có chủ ý gì.

      Ngọc phu nhân thấy Tần Du Du trả lời cũng tức giận, nhìn trái nhìn phải, xác định gần đó có ai, liền yên tâm : "Ta với giáo chủ có quan hệ gì, nghĩ vương phi nương nương trong lòng biết. Lời , vương phi nương nương ở ngày núi này, ta đều thấy trong lòng bất an."

      Bà ta lúc nãy xác định rồi, Giang Như Luyện và Húc quang Thánh tử nghị cùng mấy vị trưởng lão, thể phân thân chú ý tới bên này, cơ hội như vậy dễ có, bà ta muốn nhanh đạt được mục đích của mình.

      Tần Du Du nghe bà ta vậy, nhất thời cảnh giác hơn, nữ nhân này vì lòng ghen ghét nổi lên, muốn nhân cơ hội giết nàng đó chứ?

      "Ta nghĩ vương phi nương nương cũng nhất định muốn bị nhốt đúng , bằng nương nương tự tay viết phong thư, ta nghĩ cách giao tận tay Thánh bình Thân vương, nếu có thể đến cứu người, chúng ta đúng lúc ở đâu quay về đấy." Ngọc phu nhân .

      Tần Du Du bình tĩnh nhìn bà cái, bỗng nhiên cười : "Bà muốn dùng thư tự tay ta viết đưa Nghiêm Di rơi vào bẫy giết chết, bà cho ta là đứa ngốc sao?"
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1714 others thích bài này.

    3. SoRi

      SoRi Active Member

      Bài viết:
      226
      Được thích:
      193
      DD thông minh wá :v tks nàng
      AChu thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      DD tỉnh lắm, mụ ngu ngốc kia muốn lừa nàng, k có cửa đâu
      AChu thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Lúc đầu định để GNL gọi TDD là "con bé", nhưng nghĩ lại thấy từ đó hơi đại quá, nhưng gọi là "nàng" lại thấy kì kì. MN thấy sao?

      Chương 193: Con muốn nàng
      Tần Du Du tin tưởng trong lòng Ngọc phu nhân muốn nàng biến mất nhất định là , nhưng cách để nàng biến mất rất nhiều, và cấu kết với Nghiêm Di thả nàng là loại ngu ngốc nhất trong đó.

      Chẳng khác nào đắc tội thầy trò Giang Như Luyện, Phụng Thần giáo, thậm chí dưới Li quốc, bất kể người đầu óc có bị úng nước cũng chọn cách này, ngoại trừ Ngọc phu nhân là mẹ ruột của nàng, thế mới có thể vì nàng hy sinh như thế.

      Nàng rất dễ tin tưởng người khác là , nhưng điều kiện đầu tiên người đó phải có lý do khiến nàng tin tưởng, Nghiêm Di với Phong Quy Vân, là trượng phu của nàng, trong số ít người thân của nàng, đề phòng trong lòng của nàng với bọn họ gần như bằng , cho nên mới dễ dàng mắc mưu.

      Ngọc phu nhân trước mắt này, trong mắt nàng là trong những kẻ địch, bà ta cái gì Tần Du Du cũng cố gắng nghi ngờ tám, mười lần rồi sau.

      Huống hồ, nàng cũng hy vọng Nghiêm Di mạo hiểm tới cứu nàng.

      Ngọc phu nhân vốn nghĩ Tần Du Du còn tuổi lại thân ở nơi nguy hiểm, thể tự cứu, cho dù tin lời bà ta, ít nhất cũng trong lòng có hy vọng hỏi thêm vài câu, ngờ tới nàng mở miệng liền kiên quyết từ chối, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.

      "Có lẽ vương phi có sở thích đến Phụng Thần giáo hầu hạ giáo chủ, bỏ được rồi." Bà ta trong lòng khó chịu, chuyện cũng cay nghiệt hơn.

      Tần Du Du có chút đồng tình nhìn bà ta : "Bảo vệ khuôn mặt của bà cho tốt, bà có giá trị khác đâu." Ngụ ý là, Ngọc phu nhân ngoại trừ trưng ra bộ dáng khá giống mẹ nàng, hề có ưu điểm khác.

      (Chu: *vỗ bàn* rất hay)

      "Ngươi!" Ngọc phu nhân tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lời châm chọc của nàng hiển nhiên còn nghe hiểu được.

      "Ta khuyên bà tốt nhất nên ra tay, nếu , khuôn mặt này của bà cũng thể cứu bà được đâu." Tần Du Du cười tủm tỉm .

      Ngọc phu nhân đúng là dám ra tay với nàng, mặc kệ là Giang Như Luyện hay các trưởng lão thầm hợp tác với bà, cũng tuyệt hề muốn Tần Du Du gặp chuyện may vào lúc này, bà ta nếu ra tay với nàng, Giang Như Luyện e rằng lập tức nổi giận, nghĩ đến con rối sống trong đại điện... Bà muốn mình trở thành trong số đó.

      "Tiểu hồ ly tinh. Ngươi cứ kiêu ngạo ! Ngươi đắc ý được mấy ngày đâu!" Ngọc phu nhân ném câu uy hiếp vô lực lại, căm giận xoay người rời .

      Tần Du Du nhìn thấy bóng dáng của bà ta lại có chút lo lắng, người của Phụng Thần giáo kiềm nén được nữa, định vượt qua Giang Như Luyện, dùng nàng uy hiếp Nghiêm Di.

      Trước kia nàng chưa gặp Giang Như Luyện, e sợ ông ta muốn chết, gặp mặt lại phát ông ta đáng sợ giống như truyền thuyết, ít nhất đối với nàng khá tệ, chỉ cần tình huống cho phép, ông ta hẳn là cũng khiến nàng quá thảm. Như thế nàng lại càng muốn Nghiêm Di vì nàng mạo hiểm.

      "Ngươi sao lại mình chạy đến nơi này?" Giọng của Húc quang Thánh tử bỗng nhiên từ phía sau truyền đến.

      Tần Du Du quay đầu lại chỉ thấy biết khi nào đứng phía sau mình, gió từ đỉnh núi thổi tay áo tung bay, càng tôn thêm khuôn mặt tuấn mỹ, xuất trần của , thoáng như thần tiên.

      Chỉ nhìn nụ cười ấm áp như gió xuân của , tuyệt đối nghĩ ra đó là kẻ giết người như ma, thủ đoạn hiểm, độc ác, đáng sợ.

      " ra hít thở khí." So ra mà . Tần Du Du tại e ngại còn mãnh liệt hơn với Giang Như Luyện nữa.

      Húc quang Thánh tử đột nhiên đưa tay nâng cằm nàng lên, kéo nàng sát lại, nheo mắt cẩn thận đánh giá mặt của nàng, động tác nhìn dịu dàng, nhưng đương kiêm đối tượng bị khinh bạc lại cảm thấy áp lực cực lớn khống chế chặt chẽ mình, đừng hét lên bảo ngưng lại, giãy dụa, dưới toàn thân ngay cả đầu ngón tay cũng thể động đậy được.

      Tên điên này lại muốn làm gì?! Tần Du Du cảm thấy hoảng hốt.

      Húc quang Thánh tử giống như đánh giá món đồ chơi mới thú vị, thậm chí vươn ngón cái chầm chậm vuốt ve khuôn mặt nàng. Hình như dùng "xúc giác" cảm giác nàng cho .

      Tần Du Du thầm kêu khổ, đây là phát Giang Như Luyện có ý gì đó với nàng, muốn xuống tay với nàng sao?

      "Quả nhiên rất xinh đẹp, nhưng chỉ với khuôn mặt này. Đáng để hai người sư phụ với Nghiêm Di nhớ mãi quên sao?" Húc quang Thánh tử có chút nghi ngờ, còn nghiên cứu lúc.

      thừa nhận Tần Du Du quả rất đẹp, thậm chí được xem là nữ tử đẹp nhất từng gặp, nhưng cẩn thận trang điểm có thể so sánh với nàng cũng phải tuyệt đối có.

      Chờ nghiên cứu đủ rồi buông tay, Tần Du Du sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Tên điên này biết muốn làm gì, nàng phải chạy nhanh tìm Giang Như Luyện. Nơi này ngoại trừ Giang Như Luyện, e rằng ai chế ngự được cả.

      Húc quang Thánh tử tùy tay duỗi ra, xách nàng về trước mặt giống như bắt con gà con, cười : "Chạy gì chứ? Ta dọa người như vậy sao?"

      "Ngươi còn chưa đủ dọa người?! Buông ra!" Tần Du Du khẽ .

      "Bộ dạng của ta còn đẹp hơn vị vương gia phu quân của ngươi đó, hơn nữa ngươi phải muốn ở chung với ta nữa sao?" Húc quang Thánh tử thoải mái vô cùng vây Tần Du Du ở giữa khối đá và chính mình.

      "Liên quan gì ngươi? Ta cho dù ở chung với cũng nhất thiết phải có liên quan gì tới ngươi." Tần Du Du tránh cũng thể tránh, chỉ có thể cố gắng nép mình lên tảng đá, cố gắng hết sức cách khoảng với Húc quang Thánh tử.

      "Ta giống Nghiêm Di hiểu phong tình, ngươi theo ta cũng có hại." Húc quang Thánh tử tự nhận thủ đoạn phong lưu, trong son phấn đánh đâu thắng đó, gì cản nổi, nữ nhân theo ai nấy đều khăng khăng hết lòng, nữ nhân thôi mà, phải đều muốn nam nhân dịu dàng che chở, cẩn thận thương sao?

      Tần Du Du sao hiểu vì cái gì bỗng nhiên muốn ra tay với nàng: "Ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta, cớ gì hai người cùng ghét phải hợp lại chung chỗ làm gì?"

      Nàng vẫn có loại cảm giác, trong lòng Húc quang Thánh tử ngoại trừ sư phụ , vốn cho tới bây giờ để bất cứ ai ở trong lòng, lại càng đến thích nữ tử nào.

      "Tiểu mỹ nhân ta đều thích, về phần ngươi ư... Theo ta cũng thích ta thôi." Húc quang Thánh tử dùng tay ôm lấy vòng eo của Tần Du Du, tay nâng mặt nàng, muốn hôn nàng.

      Nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ gần như thánh khiết đó chầm chậm tới gần mình, Tần Du Du sợ đến suýt nữa thét lên thất thanh.

      "Dừng tay! Hi Triều, ngươi tới đây." Cách đó xa, tiếng truyền ra từ trong đại điện Giang Như Luyện.

      Húc quang Thánh tử đối với người khác quá để ý, nhưng đối với vị sư phụ này vẫn dám làm trái, có chút tiếc nuối sờ soạng khuôn mặt Tần Du Du chút rồi lui ra, xoay người vào đại điện.

      Suýt nữa bị khiếm nhã, Tần Du Du quyết định, sau này có việc gì liền theo Giang Như Luyện, tuyệt đối thể mình để Húc quang Thánh tử bắt được.

      Trong đại điện, Giang Như Luyện nhíu mày : "Ngươi có chuyện gì hù dọa Du Du làm gì? Nàng phải cơ thiếp, thị nữ của ngươi."

      Húc quang Thánh tử cười đến có vài phần vô lại: "Đồ nhi cảm thấy nàng rất thú vị, càng nhìn càng thích, muốn cưới nàng làm thê tử."

      "Càn quấy, nàng có phu quân rồi." Giang Như Luyện lắc đầu .

      "Có phu quan cũng có thể gả cho người khác, đồ nhi ngại." Húc quang Thánh tử hừ .

      Giang Như Luyện nhìn thấy có chút đau đầu, than tiếng : "Hi Triều, có số việc cưỡng ép được đâu."

      "Sao lại cưỡng ép, đồ nhi chắc chắn có cách khiến nàng cam tâm tình nguyện gả cho con." Húc quang Thánh tử vô cùng chắc chắn.

      Giang Như Luyện biết nên thế nào với , lắc đầu . Ông ta mơ hồ có chút hiểu được tâm tư của đệ tử, cho nên lại càng nỡ thêm cái gì.

      "Sư phụ, mới vừa rồi Ngọc phu nhân tới tìm Du Du, sau lại thờ phì phì bỏ , bà ta gần đây thầm qua lại với ba lão già đó, biết có ý đồ gì đây." Húc quang Thánh tử tuy có cách nghe được dự định của ba vị thái thượng trưởng lão đó, nhưng ít tin tức bên ngoài vẫn rất ràng.

      Giang Như Luyện hơi mất hứng: "Hơn phân nửa có quan hệ tới cổ trùng thần."

      "Cổ trùng trong cung điện dưới lòng đất ư?" Húc quang Thánh tử có chút bất ngờ, biết ba vị thái thượng trưởng lão trước đây thường xuyên vào cung điện dưới lòng đất, nhưng vẫn nghĩ bọn họ là muốn tránh Giang Như Luyện và biết được kế hoạch của bọn họ, ngờ lại có quan hệ tới cái thứ Phụng Thần giáo gọi là "cổ trùng thần".

      Phụng thần giáo cung phụng cổ trùng thần gần ngàn năm, nó vẫn lẳng lặng ở dưới mặt đất, có động tĩnh gì như vậy, dần dà lâu ngày tất cả mọi người liền lấy biểu tượng của thần giáo cùng cổ trùng thần kỳ sinh sản Bất tử lân sương, nhớ nó cũng là loại thú, hơn nữa cấp bậc nhất định thấp.

      Giang Như Luyện tuy đoán được chút, nhưng ông ta rất ít tiếp xúc với linh thú, thú, càng đừng thú cao cấp, cho nên cũng biết chỗ uy hiếp của cổ trùng đó, càng ngờ nó suýt nữa làm ông ta thậm chí Nghiêm Di ngập đầu tai ương!

      Bên đó, hai linh thú khác cũng theo Nghiêm Di bí mật đến Phụng Thần giáo.

      Sau khi đánh chiếm Hồ Châu, Nghiêm Di triệu tập binh mã, đóng quân tại Hồ Châu, dọn dẹp thế lực còn sót lại trong Li quốc, tạm thời tiếp tục tiến quân nữa, mà cũng rốt cuộc có thể buông quân vụ ra, tới Phụng Thần giáo trước cứu người.

      Trú Vân Phi thân lông đỏ chói mắt cũng nhiễm đen, ngụy trang thành bộ dáng tuấn mã bình thường, cùng Nghiêm Di ngày đêm ngừng, chỉ tốn hơn ngày phi nhanh đến ngoài thành Thôi Tuyết.

      Trước khi , nó (Trú Vân Phi) đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu Khôi bữa tiệc lớn phong phú, để nó (Tiểu Khôi) ăn đến no nê, nằm yên trong túi của nó (Trú Vân Phi), ngủ giấc dài, tránh cho nó (Tiểu Khôi) nửa đường chịu nổi xóc nảy, sợ hãi khóc ầm lên.

      Hơn mười ngày sớm chiều ở chung, quan hệ giữa ngựa, thỏ hòa hợp hơn, Tiểu Khôi cũng cố gắng cáu kỉnh với Nghiêm Di, tuy vẫn thân thiện nổi, nhưng so với lúc trước gặp mặt liền khinh thường, trợn mắt nhìn nhau vẫn tốt hơn.

      Bọn họ ở trong thôn trấn cách thành Thôi Tuyết xa, lợi dụng ký hiệu để lại tường thành, quả nhiên sáng sớm hôm sau Đại Chủy tìm tới bọn họ.

      "Hoàng cung bên đó, ta cho mấy con chim én để ý động tĩnh của cẩu hoàng đế và thái tử rồi, bọn chúng rất cẩn thận, nhưng có lần cẩu hoàng đế uống rượu, lộ ra, Du Du đúng là ở Phụng Thần giáo. Rất có thể ở đỉnh núi Thốc Thủy của Giang Như Luyện, ta vất vả thuyết phục mấy con chim diều hâu, cho chúng nó nhìn bức vẽ Du Du, núi Thốc Thủy xa xa xem chừng mấy ngày mới nhìn thấy nàng. Giang Như Luyện quá lợi hại, cao thủ núi cũng nhiều, diều hâu này cũng dám bay gần nhìn kỹ, cho nên cũng dám xác định trăm phần trăm." Đại Chủy đầu tiên báo cáo tin tức mấy ngày gần nhất.

      Nó là thánh tôn cấp mười, tới gần núi Thốc Thủy bị phát , bình thường loại chim tuy có thể liên lạc với nó, nhưng linh trí có hạn, nếu có người ý định giả dạng Tần Du Du, muốn gạt chúng nó cũng quá khó.

      Rất có thể nhìn nữ nhân bình thường thậm chí nam nhân nhìn thành Tần Du Du cũng có gì kỳ lạ.

      Đôi mắt Tiểu Khôi trông mong nhìn Nghiêm Di, Giang Như Luyện là võ thánh cấp mười tám, nơi này chỉ có Nghiêm Di đối phó được thôi.

      Vấn đề là núi Thốc Thủy giống cấm địa hoàng tộc Nghiêm thị, ngoại trừ Giang Như Luyện võ thánh cấp mười tám này, còn có ít cao thủ khác, cho dù gần đây làm tổn hại rất nhiều, cũng ít nhất còn hơn mười cường giả cấp võ thánh ở , ba thái thượng trưởng lão, tùy tiện người cũng là võ thánh hơn cấp mười lăm, phải dễ xông vào như vậy.
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong179 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :