1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      nhờ khoảng thời gian này mà TK với TVP dần thân nhau hơn.
      TVP cũng dần bộc lộ tiềm năng trở thành "thê nô". hớ hớ :yoyo60:
      mal, tieunhu, quỳnhpinky2 others thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Cuối tuần vui vẻ nha cả nhà :yoyo14::yoyo14::grin::grin:

      Chương 185: Tình cảm giống nhau
      Linh thú bình thường cho dù là linh thú cấp yếu nhất, cũng vừa rời khỏi chủ nhân liền hỗn loạn đến như vậy, cũng khó trách nó muốn xa rời Tần Du Du như vậy, sợ chú ý của chủ nhân đối với nó bị cướp , sợ bị vứt bỏ.

      "Phu nhân nàng tạm thời ở đây, ta chiếu cố ngươi cũng vậy thôi, lúc phu nhân có ở đây, ta cũng vẫn bảo vệ ngươi." Trú Vân Phi thể khí khái nam nhi, vỗ ngực cam đoan .

      Tiểu Khôi chớp chớp mắt nhìn nó, rất rối rắm : "Nhưng ngươi là ngựa..." Bởi vì Tần Du Du sợ ngựa, khiến nó trong lòng sợ ngựa theo, nó cũng muốn vượt qua, cố tình lại vượt qua được.

      Trú Vân Phi bị con thỏ ghét bỏ, cũng rất buồn bực: "Ngựa sao, ta lại chưa từng ăn thịt thỏ." Duy nhất lần suýt nữa ăn thôi mà, cuối cùng lại thành.

      "Hừ! Ngươi còn biết xấu hổ!" Tiểu Khôi tuy biết giờ Trú Vân Phi dù thế nào cũng ăn nó, nhưng nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt đó, đầu ngựa đỏ như máu đột nhiên xuất trước mắt, còn lộ ra hàm răng lớn, trắng... là rất đáng sợ.

      "Được rồi, ta tại đa số thời gian là người, ngươi cứ tạm thời quên ta là ngựa là được rồi." Trú Vân Phi muốn dọa nó sợ, rất oan ức chủ động lui từng bước.

      Đúng lúc thân binh phía sau đưa thức ăn của Tiểu Khôi tới, Tiểu Khôi vội vàng ăn tiếp tục rối rắm chuyện này nữa.

      Du Du ở đây, con mã xấu lạ này nhìn sơ qua đối với mình cũng tệ, mình trước cứ chập nhận nó ở bên cũng tốt.

      Nó tuy thơm thơm mềm mềm, đối với mình dịu dàng, thương giống Du Du vậy, nhưng ít ra cũng thối, cũng xem như chiếu cố mình.

      con ngựa, con thỏ tạm thời đạt thành nhận thức chung sống hòa bình với nhau, ngày tiếp theo liền như hình với bóng ở cùng chỗ.

      Trú Vân Phi lúc nào cũng mang theo hầu bao lớn, Tiểu Khôi bình thường ở trong đó ngủ, đói bụng liền tỉnh, tìm đồ ăn, lúc nhớ Tần Du Du, có Trú Vân Phi phụ trách vỗ về. Ngày còn lại cứ thế trôi qua.

      Duy nhất khiến nó (Tiểu Khôi) lo âu chính là, sau khi Tần Du Du bị Húc quang Thánh tử bắt , lại có chút xíu tin tức nào, giống như hoàn toàn biến mất rồi vậy.

      Tuy Đại Chủy trước khi xuất phát lén an ủi nó, nhắc tới ảo giác tiên đoán Húc quang Thánh tử cầu hôn Tần Du Du, Húc quang Thánh tử hẳn làm tổn thương vị hôn thê của mình, nhưng ai biết Đại Chủy có hoa mắt hay chứ?

      Tiểu Khôi thấy Tần Du Du, khổ sở suýt nữa ăn ngon, ngủ yên, cũng may nhờ Trú Vân Phi cũng đủ trung thành lại kiên nhẫn. hề thấy phiền hà, khuyên bảo, vỗ về, Tiểu Khôi mới cảm thấy tốt hơn chút.

      Trú Vân Phi cảm thấy tính tình nóng nảy của mình cũng nhanh bị Tiểu Khôi "mài hết", khi nhìn thấy nó ghé lên người khóc hu hu, nó (Trú Vân Phi) lại cảm thấy đành lòng, đành phải cố gắng nhịn tính nóng của mình xuống. Tiếp tục làm ngựa "bảo mẫu" dịu dàng, kiên nhẫn.

      Nghiêm Di tuy tỏ vẻ nhiệt tình quan tâm Tiểu Khôi lắm, nhưng tỏ vẻ ghét bỏ, khinh thường nó (Tiểu Khôi) ràng nữa, thậm chí ngay cả lúc đường hành quân cũng để Trú Vân Phi ưu tiên chiếu cố Tiểu Khôi.

      Trú Vân Phi nhân cơ hội dùng mình làm ví dụ khuyên giải Tiểu Khôi, : "Trước kia ta cũng từng thấy lực chú ý của chủ nhân bị phu nhân cướp mất, hơn nữa phu nhân còn rất muốn nhìn thấy ta, muốn ở chung với ta, nhưng sau đó ta nghĩ thông rồi."

      Nó (Trú Vân Phi) vừa như vậy, Tiểu Khôi nhất thời nảy sinh vài phần cảm giác "cùng chung cảnh ngộ", giọng điệu cũng nhàng lại ít: "Chủ nhân ngươi với Du Du ở chung chỗ. rảnh ở cùng ngươi, ngươi sao khó chịu?"

      "Tình cảm của chủ nhân đối với ta và đối với phu nhân giống nhau. Chủ nhân , ta với ngài là thân tình giống như huynh đệ, như tay chân, ngài còn sống ngày thay đổi. Phu nhân là thê tử của ngài. Cũng là người ở cùng ngài cả đời. Chúng ta ở chung lâu, phu nhân cũng thích ta thôi, xem ta trở thành người thân. Phu nhân sau đó phải đối với ta dần tốt lên sao?" Trú Vân Phi cười .

      Mấy ngày nay Tần Du Du với Nghiêm Di gặp lại, Tiểu Khôi tìm Trú Vân Phi gây phiền toái. Nàng luôn chủ động mở miệng ngăn cản, cho Tiểu Khôi quá đáng.

      Trú Vân Phi tin tưởng chờ Tần Du Du ngày nào đó sợ ngựa nữa. Nàng nhất định cũng giống chủ nhân thân thiết với nó (Trú Vân Phi), thích nó như vậy.

      "Ngươi phóng khoáng." Tiểu Khôi chua xót .

      Trú Vân Phi nhức đầu : " ra phải ta phóng khoáng gì, chỉ là lúc phu nhân có ở đây, chủ nhân rất khổ sở, rất khổ sở... Ta muốn ngài khổ sở."

      Nó với Nghiêm Di có khế ước nhận chủ, có thể cảm giác được tâm tình của nhau, nhưng Trú Vân Phi biết nên hình dùng tâm tình sau khi Nghiêm Di mất Tần Du Du như thế nào, lặp lặp lại chỉ có ba chữ "rất khổ sở".

      Tiểu Khôi a ô há miệng nuốt cả trái bí đao lớn, cúi đầu .

      Lúc tên khốn Nghiêm Di ở bên, Du Du cũng rất khổ sở, còn khóc nữa. Đại Chủy , bắt đầu những ngày đó, Du Du trong lúc ngủ mơ chảy nước mắt, chỉ là lúc tỉnh lại cố gắng nhắc tới, bộ dáng đau lòng.

      Tiểu Khôi ban đầu nhận định là vì Nghiêm Di làm thương tổn Du Du, nên nàng mới có thể khóc, vì thế càng chán ghét gấp đôi.

      Nhưng lần này ở Li quốc bất ngờ gặp lại Nghiêm Di, nó có thể cảm giác được, tâm tình của Du Du so với trước tốt hơn.

      thể miêu tả được loại cảm giác này, người Du Du giống như bỗng nhiên có thêm rất nhiều sức sống.

      Nó biết Du Du rất thích Nghiêm Di, chỉ là nàng cũng chưa từng bác bỏ điều này, nhưng nó sợ, sợ sau khi Du Du đối tốt với Nghiêm Di để ý tới nó, bên cạnh nó nữa.

      Bỏ , tất cả chờ cứu Du Du về rồi . Nếu Nghiêm Di cũng đối xử với nó giống mã xấu lạ Trú Vân Phi này, nó liền cố nhìn nhận là trượng phu của Du Du là được thôi mà.

      Tiểu Khôi ăn đến no căng, chui vào trong hầu bao của Trú Vân Phi, rốt cuộc quyết định thử nhìn nhận Nghiêm Di thành trượng phu của chủ nhân.

      Du Du ở chung với Nghiêm Di, chẳng khác nào có thêm con mã xấu lạ nhưng dễ bắt nạt bên cạnh nó, hình như cũng tệ đâu.

      Nghiêm Di trút hết oán hận do Tần Du Du bị bắt lên quân đội Li quốc, thành đầu hàng thôi, hễ gặp phản kháng, chính là giết chóc ác liệt vô cùng.

      Hồ Châu cũng có thành trấn là chỗ đóng quân, tử thủ hàng, bởi vì đại pháo thánh tổ rất lâu chưa bắn phá toàn lực, cho nên vài quân nhân chủ chiến của Li quốc bắt đầu nghi ngờ uy lực của nó có đáng sợ như trong truyền thuyết , tướng lĩnh ở chỗ đóng quân này chính là trong số đó.

      Hẳn ta chẳng những hàng, còn phái quân đội tinh nhuệ đánh lén doanh trại bên ngoài của Nguyệt quốc, chặn giết lính trinh sát ra ngoài thám thính tin tức, thậm chí còn thành công thiêu đốt đội tiếp tế, tiếp viện lương thảo cho quân đội Nguyệt quốc.

      Đối với loại trường hợp tự đưa tới cửa để bọn họ lập uy, Nghiêm Di hai lời, hạ lệnh phái ra hai mươi pho đại pháo thánh tổ, vây quanh thành trì đóng quân đó cùng bắn phá, biến cả tòa thành sụp đổ thành đóng hoang tàn, khiến 30.000 binh lính chết hơn nửa ngay tại chỗ.

      Còn lại bị bao vây, trở thành tù binh của Nguyệt quốc, binh lính bình thường sau khi tịch thu vũ khí, áo giáp thả , các quan tướng từ đội trưởng trở lên toàn bộ bị đưa ra chém đầu, tế cờ trước quân.

      Tàn binh may mắn thoát chết của Li quốc đem tình cảnh thảm thiết bị đại pháo bắn phá thổi phồng giống như tận thế tới, rất nhanh liền truyền khắp toàn Hồ Châu.

      Nhưng Li quốc có được con tin tốt nhất Tần Du Du, lại trước sau hề truyền ra tin tức lợi dụng ép Nghiêm Di dừng tiến quân.
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1711 others thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hic cuối cùng con thỏ dở kia cũng bị,thu phục.....bớt 1 chướng ngại
      ta cũng thích ngược ND ngưng k thích TDD Ở chung vs HQTT
      thank nàng
      AChu thích bài này.

    4. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      nguoc ND co ve duoc do nhung ma o chung vs HQTT coi bo nguy hiem qua
      AChu thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Tác giả chỉ ngược ND, thương TDD lắm lắm :yoyo63::yoyo63::yoyo63:

      Chương 186: Hoan nghênh hạ cố đến Phụng Thần giáo
      Càng lúc càng ít ai dám chống lại Nguyệt quốc, Nghiêm Di chưa tới tháng, rốt cuộc tiếp thu toàn bộ trấn quan trọng ở Hồ Châu.

      Hồ Châu giàu có và đông đúc, phòng thủ thành trì này ngày trôi qua thường ăn ngồi rồi, cảm thấy nhân sinh vô hạn tốt đẹp, làm sao chịu biết đánh lại còn lấy mạng liều chứ?

      Nghiêm Di ra cũng xem như đánh chiếm được Hồ Châu, hơn nửa tháng đa số đều là đưa binh tiếp nhận thành trị bị vứt bỏ thôi.

      Vốn dân chúng rất khủng hoảng lúc, ít người mang theo đồ dùng, châu báu, dìu già dắt trẻ chạy trốn, sau đó mọi người phát quân đội Nguyệt quốc cũng đối phó dân thường, chỉ cần chống cự, mỗi ngày vẫn như cũ, ngược lại rất nhiều dân chúng lưu vong bên ngoài trốn tránh chiến tranh, chết dưới tay trộm cướp và lưu dân khác.

      Mắt thấy Hồ Châu là kho lúa của Li quốc trở thành lãnh địa của Nguyệt quốc, khí trong kinh thành Li quốc căng thẳng tới cực điểm, bọn quan viên sợ hãi tính từng ngày, chỉ sợ này nào đó vừa tỉnh lại thấy mình trở thành tù nhân của Nguyệt quốc cũng chừng.

      Li quốc lập nước hơn ngàn năm rồi, đương nhiên có chiến sĩ trung quân ái quốc, nhưng đối mặt với đại pháo thánh tổ gần như vô địch của Nguyệt quốc, bọn họ cũng còn cách nào cả.

      Bọn họ phải nghĩ tới lợi dụng địa hình và chiến đấu đường phố trong thành để đối phó Nguyệt quốc, tiếc rằng tổn thất của Nguyệt quốc nhiều, hơn nữa trả thù của Nghiêm Di khá đáng sợ, bọn họ liều chết phản kháng, thực lực tuyệt đối của Nguyệt quốc, chẳng khác nào châu chấu đá xe, người chết ít, nhưng dậy nổi chút sóng gió nào.

      So với sợ hãi, tuyệt vọng của quần thần, hoàng đế và thái tử Li quốc lại lộ ra thái độ điềm tĩnh khá thường, trong lòng có dự tính, giống như mỗi ngày nhận được phong thư chiến báo thành trì biên giới bị chiếm đóng là ảo ảnh trong mơ, đáng quan tâm.

      Riêng phía hoàng đế cũng thường lôi kéo thái tử : "Phương pháp của các vị trưởng lão Phụng Thần giáo có phải làm được ? Lỡ như Nghiêm Di đó còn có Giang Như Luyện mắc mưu sao? Giết Nghiêm Di rồi bọn chúng có đại pháo thánh tổ, đổi người khác dẫn binh, ai tới ngăn cản?"

      Thái tử cắn răng : "Chuyện tới lúc này, cũng chỉ có thể tin tưởng bọn họ, chúng ta cung phụng Phụng Thần giáo nhiều năm nay. Thậm chí cả quốc chính cũng bị bọn họ nắm giữ, lúc này bọn họ ra tay toàn lực, chúng ta mất nước, bọn họ cũng bi diệt giáo!"

      "Nghiêm Di mà chết, ít nhất đủ khiến Nguyệt quốc loạn trận, ta, hơn trăm vạn đại quân Nguyệt quốc lại ở trong lãnh thổ Li quốc chúng ta, đến lúc đó nghĩ cách cướp đại pháo của bọn chúng, sau đó giết hết mấy chục vạn binh lính của bọn chúng, xem bọn chúng còn dùng cái gì tấn công chúng ta nữa!"

      Những lời thái tử này là trưởng lão Phụng Thần giáo dạy , tuy suy nghĩ có chút đơn giản quá mức. Nhưng nếu Nghiêm Di gặp chuyện may, dựa vào tích lũy của Li quốc, cùng với liên thủ của các nước xung quanh. khó biến nó thành .

      Hoàng đế nghe xong cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, nhịn được : "Nghe vương phi của Nghiêm Di đó là tiểu mỹ nhân?"

      Thái tử rất tâm tư của phụ hoàng này, cũng nghe Tần Du Du nổi tiếng về cơ quan thuật có vẻ đẹp tuyệt đỉnh, cũng thấy lòng ngứa ngáy.

      "Tiểu mỹ nhân đó ở chỗ thất đệ, chỉ cần chờ Nghiêm Di và Giang Như Luyện vừa chết. Hắc hắc hắc! Muốn đưa nàng đến hầu hạ phụ hoàng cũng khó, chờ nàng thành tần phi của phụ hoàng rồi, đừng đại pháo thánh tổ gì, phụ hoàng bắt nàng tạo thêm trăm mấy loại thần binh lợi khí đối phó Nguyệt quốc, lại có gì khó chứ?"

      Hoàng đế nghe xong mừng rỡ, nghi ngờ gì đều ném tới chân trời rồi. Bọn họ còn có con tin quan trọng có thể làm ra đại pháo thần tộc trong tay. Chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, đại pháo thánh tổ còn gì phải sợ nữa?

      Thái tử nhìn thấy nét mặt mê đắm của hoàng đế, trong lòng cười lạnh: cứ để lão già ngươi thêm mấy ngày mộng đẹp . Đến lúc đó giang sơn, mỹ nhân đều là của ta, ngươi nên đến hoàng lăng nghỉ ngơi cho tốt .

      ra thái tử vô cùng khó hiểu hành vi của vị thất đệ đó của , nếu có Tần Du Du đó, vì sao ép hỏi nàng bí mật của đại pháo thánh tổ, cũng dùng nàng uy hiếp Nghiêm Di dừng tiến quân. Nhiễu loạn lòng quân Nguyệt quốc?

      Hay là ta chút lo lắng Li quốc mất nước, Phụng Thần giáo tan biến. cũng theo trở thành chó chủ?

      Hay là vị mỹ nhân đó ** như thế, ngay cả tên thất đệ hung ác, nham hiểm, điên cuồng, biến thái cũng phải xưng thần dưới váy nàng?

      Tần Du Du mười ngày trước bị Húc quang Thánh tử bí mật đưa tới tổng đàn Phụng Thần giáo, liền thu xếp ở chỗ của .

      Tổng đàn của Phụng Thần giáo ở núi Thốc Thủy ngoài kinh thành Thôi Tuyết của Li quốc, núi lớn hình nón bốn phía bị nước bao quanh, từ sườn núi đến đỉnh núi, là tầng tầng lớp lớp cùng điện, phòng ốc, khí thế rộng lớn hơn mấy phần so với hoàng cung còn có mấy phần khí phách kiêu ngạo thiên hạ.

      Tần Du Du lần đầu tới dưới chân núi, cũng khỏi thầm sợ hãi, Phụng Thần giáo đời đời tương truyền có ngàn năm lịch sử, còn dài hơn lịch sử của cả hoàng triều, trong đó tuy nhiều lần thăng trầm, nhưng vẫn sừng sững đến nay.

      Nàng nhìn lên mấy cung điện xây dựng núi tản ra hơi thở cổ kính, vĩ đại, bỗng nhiên cảm thấy có chút nghi ngờ, Nghiêm Di có thể thôn tính, tiêu diệt Li quốc, nhưng có thể làm thế với giáo phái kéo dài mấy ngàn năm này ?

      "Như thế nào? Mẫu thân của ngươi ngày đó cũng từ nơi này vào thần giáo, cùng sư phụ ta gặp nhau." Húc quang Thánh tử lười biếng .

      Tần Du Du đội mũ màn, mặc y phục trắng tinh giồng thị nữ bên cạnh , các giáo chúng khác ở Phụng Thần giáo nhìn thấy, cho là trong các tùy tùng của Húc quang Thánh tử thôi.

      Húc quang Thánh tử nhìn thấy vẻ mặt của nàng, thấy nàng nhìn cung điện núi thất thần, liền nghĩ nàng nhớ tới mẫu thân.

      Tần Du Du cũng may, nếu biết mình nghĩ đến là làm sao hủy diệt Phụng Thần giáo này của bọn họ, e rằng lập tức bóp nát tim nàng cho xem.

      Nhưng Húc quang Thánh tử nhắc tới mẫu thân, Tần Du Du khỏi có chút khổ sở.

      Mẫu thân năm đó vào Phụng Thần giáo ràng là cam lòng, muốn, còn nơm nớp lo sợ, bị gia tộc xem như lễ vật đưa làm mật thám, còn có nhiệm vụ gian khổ, khủng bố lạ thường, cũng rất khó vui vẻ được, hơn nữa mẫu thân vốn có người trong lòng rồi.

      " thôi." Húc quang Thánh tử muốn người khác chút ý, thản nhiên câu liền dẫn đầu tới cổng núi.

      Đệ tử thủ vệ vừa nhìn thấy , đồng loạt nghiêm trang khom người hành lễ : "Thuộc hạ bái kiến thánh tử."

      Húc quang Thánh tử khóe mắt cũng nâng chút, mang theo Tần Du Du cùng ba thị nữ áo trắng còn lại, rất tự nhiên ngồi lên kiệu lớn tráng lệ dừng ở bên cạnh, hai võ tôn cấp bảy tới, nâng cỗ kiệu năm người ngồi này lên, chạy băng băng lên núi.

      Đường đường là võ tôn cấp bảy, ở bên ngoài là nhân vật tiếng tăm vang đội, thế nhưng ở trong này lại nâng kiệu cho người sao?!

      Tần Du Du nhìn thấy bóng dáng võ tôn phía trước, nhất thời biết nên gì cho tốt đây.

      Húc quang Thánh tử ha hả cười : "Thấy bọn họ đáng sao? Bọn họ là cam tâm tình nguyện đó."

      Tần Du Du tin, người bình thường tu luyện thành võ tôn cấp bảy biết phải bỏ ra bao nhiêu công sức mấy năm trời, đa số đơn giản hy vọng sức mạnh của mình càng mạnh lên, có thể trở thành kẻ hơn người, nào có đến mức cam nguyện nâng kiệu cho người chứ?

      "Bọn họ ở võ đạo phía gặp trở ngại tâm ma, xin sư phụ chỉ dẫn cho bọn họ, sư phụ để bọn họ xuống núi nâng kiệu, mài tạp niệm trần tục, danh lợi, quyền lực, dục vọng trong lòng , giờ xem ra, có lẽ còn mấy năm nữa, bọn họ có cơ hội đột phá." Húc quang Thánh tử chút để ý .

      giọng lại, hai võ tôn nâng kiệu đều nghe lọt từng câu từng chữ vào tai, mặt lại có chút vẻ ngạc nhiên vui mừng, đắc ý nào, giống như mắt thấy có thể đột phá cũng phải chuyện gì đáng vui mừng cả.

      Tần Du Du nghe lời Húc quang Thánh tử xong lại trầm mặc, : "Phải buông bỏ những tạp niệm đó, vậy tu luyện hay có gì khác nhau đâu?"

      "Bọn họ tư chất bình thường, nếu muốn đạt được cảnh giới võ đạo cao hơn, chỉ có thể buông bỏ tất cả tạp niệm, chỉ giữ niệm, hết sức chuyên chú nghiên cứu võ đạo, nghĩ đến quyền thế, danh lợi sau khi đạt võ đạo nữa." Húc quang Thánh tử tùy ý dựa vào trong lòng thị nữ áo trắng phía sau, thoải mái thở dài.

      Tần Du Du , nàng từ lời của Húc quang Thánh tử nghĩ ra được chút, rồi lại giống như vẫn chưa nghĩ ra.

      núi Thốc Thủy, cây tùng xanh, cây bách xanh mọc che trời.

      Hai võ tôn cấp bảy nâng cỗ kiệu cùng với năm người ngồi , vốn hề tạo gánh nặng gì cho họ, hai người bước chân đồng nhất, cũng đường lớn lên núi, gần như nâng bọn họ thẳng đứng đường chạy đến gần tòa cung điện ngọn núi, chỉ cần thời gian chén trà .

      Đứng ở đây nhìn xuống lại, cung điện, đình đài đếm được thu hết vào tầm mắt, khiến người ta thản nhiên mà sinh ra cảm giác cao cao tại thượng, quan sát, lánh xa trần tục.

      thể , Phụng Thần giáo chọn nơi này thậm chí cả thiết kế tổng đàn đều rất sáng tạo, quyền thế càng lớn, đứng càng cao.

      Nơi tòa cung điện của Húc quang Thánh tử vô cùng gần chỗ của giáo chủ đỉnh núi, các cung điện ngang vị trí của , ngoại trừ là chỗ ở của hai thánh tử còn lại, đó là chỗ ở của đa số trưởng lão trong giáo, bởi vậy có thể thấy được, ở trong Phụng Thần giáo quả là dưới người vạn người.

      Đại đệ tử của Giang Như Luyện, Minh Quang Thánh tử nghe mấy năm trước chết dưới tay Nghiêm Di rồi, Hạo quang Thánh tử bị Tiểu Khôi ăn, giờ Giang Như Luyện chỉ còn người là Húc quang Thánh tử thôi, mà tư chất bẩm sinh của tại thế hệ trẻ trong giáo cũng đứng đầu, có gì bất trắc, trở thành giáo chủ Phụng Thần giáo tiếp theo.

      Nhưng Tần Du Du có loại cảm giác kỳ lạ, Húc quang Thánh tử giống như cũng quá để ý vị trí giáo chủ. Nàng nghĩ lời vừa rồi... Buông bỏ tất cả tạp niệm, chỉ giữ lại niệm.

      Trong lòng Húc quang Thánh tử giữ lại niệm đó là gì?

      Nếu là là lúc trước, Tần Du Du cũng lười suy nghĩ Húc quang Thánh tử trong lòng nhớ cái gì, nhưng tại giống, nàng lẻ loi mình bị nhốt trong Phụng Thần giáo, nếu muốn tự cứu mình, tự bảo vệ mình, phải làm suy nghĩ trong lòng Giang Như Luyện và Húc quang Thánh tử.

      Giang Như Luyện nếu còn chưa hết tình với mẫu thân nàng, có lẽ nàng có thể tìm ra đường sống.

      Chỉ sợ ông ta toàn tâm toàn ý xem mình trở thành “vật thay thế” cho mẫu thân, dứt khoát dùng nàng để tán công, vậy là nguy hiểm hơn nữa!

      Nàng ngại tán công cho Nghiêm Di, là vì trong lòng nàng thích , có tình cảm với , nếu muốn ép nàng cùng ông ta làm chuyện như vậy, nàng thấy ghê tởm lắm.

      Tuy nàng từ chịu sư phụ "mưa dầm thấm đất", cũng cảm thấy nên vì ai liều chết thủ tiết, nhưng tuyệt đối đồng ý giao thân cho nam tử mà mình thích.

      Nhưng việc đến nước này, chỉ có thể bước nào tính bước đó, rơi vào tay Phụng Thần giáo hoặc những người Li quốc khác, kết cục cũng tốt hơn, có lẽ còn tệ hơn ấy chứ.

      Tần Du Du hít hơi sâu, theo Húc quang Thánh tử vào địa bàn của .
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1710 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :