1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      VIỆT CƠ
      (越姬)
      [​IMG]
      Tác giả: Lâm Gia Thành
      Thể loại: xuyên , sinh tồn, quyền mưu
      Số chương: 373 (5 quyển) + n phiên ngoại
      Raw:
      Tàng Thư Viện
      Editor: _haru_

      Xem thêm tại blog của tớ



      Văn án:
      Đây là thời Xuân Thu, nơi này có nhân tính nguyên thuỷ nhất truỵ lạc nhất, cũng có tranh đấu đẫm máu kịch liệt nhất. Ở đây, xinh đẹp là kẻ ti tiện, bất kể nam nữ đều là tặng phẩm. Ở đây, tài học kiếm thuật có thể lệnh vương hầu cúi đầu.

      Đây là thời loạn lạc, nơi này có phong hoa rực rỡ tột cùng như túc, cũng có máu quyện độc tựa túc. Hết thảy, chỉ quyết định ở việc ngươi có đủ cường đại hay !

      Nàng lại tới đây, thành người con nước Việt bị vị hôn phu truy sát. Vì muốn thoát khỏi vận mệnh là lễ vật, nàng vắt hết óc, chuẩn bị bằng vào trí tuệ và kiếm thuật của mình mà mưu cầu kiếp an nhàn.

      ==========
      P/s: đây là lần đầu tiên tớ edit + sập hố sâu ( lầm lỡ nhầm em nó có 132 chương ai dè gấp ba như thế x____x), bỏ tiếc do đó tớ vừa edit vừa đọc, khó tránh khỏi sai sót nhiều, các bạn cũng thông cảm cho.

      P/ss: cầu editor, cầu beta, cầu like, cầu comt :"3~~~!!!

      P/sss: từ c95->139 liền mạch nên tớ update mục lục các chương này

      [​IMG]

      MỤC LỤC

      Quyển 1. Đoàn xe ca cơ
      Xuyên tới thời xuân thu, nàng vừa gầy vừa , dưới ngựa cưỡi, sau kẻ hầu, hoảng sợ như gà mắc mưa! Vì chốn dung thân, nàng trà trộn vào đoàn xe ca cơ, bắt đầu nhận thức phong thái của thời đại nguyên thủy nhất, cũng lãng mạn rực rỡ nhất này!


      C1 - C2 - C3 - C4 - C5 - C6 - C7 - C8 - C9 - C10
      C11 - C12 - C13 - C14 - C15 - C16 - C17 - C18 - C19 - C20
      C21 - C22 - C23 - C24 - C25 - C26.1 - C26.2

      Quyển 2. Tấn đô Tân Điền
      Nàng theo đoàn xe tới đô thành nước Tấn - trong tứ đại cường quốc thiên hạ, nơi đây là chốn phong vân tụ hội. Trong thành trì này, có tên của người cao cao tại thượng, lời có thể định đoạt sống chết của kẻ khác, đương nhiên, cũng bao gồm cả nàng. Có điều nàng thông tuệ, chiếm lấy được cơ hội mà trưởng thành.

      C27 - C28 - C29 - C30
      C31 - C32 - C33 - C34 - C35 - C36 - C37 - C38 - C39 - C40
      C41 - C42 - C43 - C44 - C45 - C46 - C47 - C48 - C49 - C50
      C51 - C52 - C53 - C54 - C55 - C56 - C57 - C58 - C59 - C60
      C61 - C62 - C63 - C64 - C65 - C66 - C67 - C68 - C69 - C70
      C71 - C72 - C73 - C74 - C75 - C76 - C77 - C78 - C79 - C80
      C81 - C82 - C83 - C84 - C85 - C86 - C87 - C88 - C89 - C90
      C91 - C92 - C93 - C94


      Quyển 3. Đào chi , chước chước kỳ hoa
      (Đào tơ mơn mởn, rực rỡ ngàn hoa)
      Vệ Lạc thoát khỏi bóng ma cái chết, bắt đầu triển lộ tài hoa của nàng.

      C95 - C96 - C97 - C98 - C99 - C100
      C101 - C102 - C103 - C104 - C105 - C106 - C107 - C108 - C109 - C110
      C111 - C112 - C113 - C114 - C115 - C116 - C117 - C118 - C119 - C120
      C121 - C122 - C123 - C124 - C125 - C126 - C127 - C128 - C129 - C130
      C131 - C132 - C133 - C134 - C135 - C136 - C137 - C138 - C139 - C140
      C141 - C142 - C143 - C144 - C145 - C146 - C147 - C148 - C149 - C150
      Last edited: 12/10/15
      Nước xanh, LạcLạc, Avehil19 others thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 1: Bị vị hôn phu truy sát

      “Công chúa! Công chúa!”

      Tiếng kêu dồn dập khẩn trương ngừng truyền đến, nặng nề đánh vào màng nhĩ của Vệ Lạc.

      Vệ Lạc cau mày, thầm nghĩ: TV nhà ai vậy? thanh mở lớn như thế! Nàng cau mày, kiên nhẫn trở mình, muốn cách xa thanh kia.

      Vừa khẽ động nàng phát cả người mình cứng ngắc, căn bản thể nhúc nhích, trong đầu nàng lại càng đau đớn như bị kim châm.

      Mình đây bị làm sao thế? Vệ Lạc cố sức mở hai mắt ra.

      Tức , khuôn mặt phóng đại râu ria xồm xoàm đập vào mắt nàng!

      Hai mắt Vệ Lạc mở lớn, tiếng kêu sợ hãi nghẹn trong cổ họng, thiếu chút nữa thốt ra ngoài.

      Sở dĩ thiếu chút nữa là do tính tình Vệ Lạc từ trầm tĩnh nên lúc này, nàng cật lực nuốt ngược tất cả hoảng sợ vào trong.

      Nam nhân kia nhìn thấy Vệ Lạc mở mắt, mày hơi nhướng, miễn cưỡng cười trừ cái, lộ ra hàm răng hơi vàng. đứng thẳng người, cung kính hỏi han: “Công chúa, người tỉnh?”

      Vệ Lạc há miệng thở dốc, muốn , đột nhiên lúc này tiếng hét “A————-” thảm thiết truyền đến, tiếng kêu thảm này thê lương mà tuyệt vọng, là tiếng lúc người sắp chết phát ra! Cùng với tiếng kêu này, còn có loạt thanh chém giết. Hơn nữa thanh này là từ ngoài xa truyền vào, chỉ cách nàng mấy thước! Vệ Lạc vốn mơ hồ, vì tiếng kêu thảm thiết mà bị kinh động, ý nghĩ cũng trở nên minh mẫn chút, nàng chống lên vách tường xe, ngồi thẳng người lại.

      Vệ Lạc chớp mắt, ngạc nhiên phát mình ở trong chiếc xe ngựa, bốn phía che bằng vải bố dày màu mận chín.

      Nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi lấy tay gạt trán. Có món trang sức từ đầu rủ xuống, chặn mất tầm mắt của nàng khiến nàng rất khó chịu.

      Vệ Lạc hít hơi mạnh toàn mùi máu tươi, sau đó nàng lấy tốc độ nhanh nhất nhìn về bàn tay bé trắng noãn lộ ra của mình.

      Đây phải tôi!

      Tiếng hít sâu của Vệ Lạc làm kinh động đến nam nhân quan sát tình huống phía xa ngoài xe, quay đầu lại, lo lắng nhìn ánh mắt vẫn còn mê man của Vệ Lạc, kêu lên: “Công chúa, đạo tặc có chuẩn bị mà đến, người của ta phải đối thủ, tại nên nhanh chóng rút lui! Thuộc hạ bảo vệ người rời !”

      đợi Vệ Lạc đáp lại giật phắt màn xe, cầm lấy cánh tay Vệ Lạc kéo xuống xe ngựa, Vệ Lạc mới vừa lảo đảo đứng vững, tên rậm râu này chắn ngang trước người Vệ Lạc!

      Máu!

      Rất nhiều máu!

      Vệ Lạc lại sợ hãi hít mạnh.

      Trước mặt nàng là chiến trường. Có hai đến ba mươi kiếm khách mặc giáp đồng che ngực chặt chẽ bảo vệ xe ngựa của nàng ở bên trong, họ cùng nhóm đại hán áo đen che mặt chém giết. Tình hình rất ổn, mặt đất ngổn ngang những thi thể ngã xuống của các kiếm khách mặc giáp đồng.

      Nhóm hắc y nhân kia có chừng trăm năm mươi người đều ngồi lưng ngựa. Trong đó bốn mươi mấy hắc y nhân đứng đầu dùng thương đánh qua lại. Đằng sau lại có chừng trăm người trong tay đều cầm trường kiếm ung dung đứng nhìn.

      Nhưng vào lúc này, cánh tay Vệ Lạc lại căng ra, cùng lúc thân mình hẫng, bị đại hán rậm râu kia ném lên lưng ngựa. Cú ném này lại khiến trang sức đầu Vệ Lạc rũ xuống, chắn hơn nửa tầm nhìn của nàng. Có điều bây giờ nàng rất hoảng sợ, ngực co rút đau đớn, cũng thời gian đâu gạt trang sức kia qua, đầu óc nàng lúc này chỉ đầy ý nghĩ: chuyện này chân giống như mơ! Mình xuyên qua sao?

      Đại hán rậm râu nhún người nhảy lên, sau khi ngồi ổn định, trường kiếm của vung lên, chém đứt dây thừng buộc con ngựa vào xe.

      Cầm lấy dây cương kéo căng, giọng của đại hán rậm râu truyền từ phía sau Vệ Lạc: “Công chúa, việc bất đắc dĩ(*), đắc tội!”

      (*)nguyên văn là tòng quyền (从权): theo cái lẽ thay đổi trong lúc bất thường

      Dứt lời, tiếng dài ‘Xuỵttt chạy ——–‘ dắt ngựa quay đầu.

      Thân ngựa vừa chuyển, hai ba chục kiếm khách cùng thét dài tiếng, mọi người vốn trong tình trạng kiệt sức đồng thời kiếm vũ ngân quang, sát khí tung hoành. Nhất là ở phía trước đầu ngựa, năm kiếm khách kia tựa như muốn sống điên cuồng đâm chém, xem ra họ muốn mở đường máu giúp hai người Vệ Lạc chạy trốn!

      Đúng lúc này, tiếng cười trong vắt vui vẻ truyền đến: “Người Việt quả thực là trung thành!”

      Tiếng cười kia rơi xuống mấy hắc y nhân đứng phía sau xem náo nhiệt thét dài tiếng, đồng thời vọt lên từ lưng ngựa bổ nhào về phía trước Vệ Lạc. Bọn họ người chưa tới nơi mà kiếm khí quét đến. Mấy người kia đích thị là cao thủ, trước mặt Vệ Lạc ngân quang chợt loé nghe vài tiếng kêu thảm thiết truyền đến! Ngay sau đó, vài tia máu tươi phụt ra xa!

      Máu tươi vẫn còn mà mấy cái đầu lăn lóc dưới đất! Chỉ trong chốc lát, năm kiếm khách thay hai người Vệ Lạc mở đường cũng tử trận.

      Thấy màn như vậy, khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc trở nên trắng bệch, dạ dày quặn lên, tim ‘thình thịch’ đập loạn, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.

      Sắc mặt đại hán rậm râu lúc này cũng trắng nhợt, nghiến răng nghiến lợi trừng mấy hắc y nhân chắn ngang đường, đối diện với nụ cười lạnh và khuôn mặt đếm xỉa gì của bọn chúng, trong lòng tuyệt vọng tràn ngập. nặng nề cắn chặt răng, thấp giọng với Vệ Lạc: “Công chúa, thuộc hạ vô năng!” Dứt lời, thở dài tiếng thả người xuống ngựa. Sau khi giúp Vệ Lạc đứng vững, đại hán rậm râu khàn giọng quát lên: “Dừng tay!”

      thét ra lệnh cho chính thuộc hạ của mình, các kiếm khách mặc giáp đồng cũng chỉ còn lại mười mấy người, bọn họ nghe thấy mệnh lệnh của thủ lĩnh vừa múa kiếm vừa dịch về chỗ . Bọn hắc y nhân thấy họ rút lui cũng đuổi theo, đám thu thương, mặt đổi sắc ngồi ngay ngắn lưng ngựa.

      Chỉ chốc lát, các kiếm khách dồn lại thành đoàn, bọn họ vẫn chú ý bảo hộ Vệ Lạc ở giữa. Khi họ tới gần, từng đợt máu tươi ngày càng nồng tràn ngập bốn phía Vệ Lạc, mà giáp đồng người họ cũng cọ sát làn da non mịn của nàng đến phát đau.

      Song lúc này Vệ Lạc chẳng để ý đến chi tiết đó, khuôn mặt nàng chỉ trắng nhợt, lảo đảo đứng đó trong mông lung, nàng thể tư duy, chỉ có duy nhất ý niệm lần lại lần trồi lên trong đầu: đây nhất định là mơ, đúng, nhất định là mơ! Tôi thể xuyên việt được!

      Tuy rằng Vệ Lạc cứ nhắc nhắc lại như thế, nhưng trong lòng nàng cảm giác được rệt đây phải là mơ, nàng xuyên qua rồi!

      “Ha ha ha ha!”

      Lại hồi tiếng cười to truyền đến, trong tiếng cười lớn, nhóm hắc y nhân nhất loạt thu thương, thối lui sang hai bên, thanh niên mặc y phục màu đen ra.

      Thanh niên y phục đen này vừa đến gần đám người Vệ Lạc vừa vươn ngón tay trắng nõn mà thon dài, chậm rãi kéo miếng vải che mặt xuống.

      khuôn mặt tuấn mỹ ra trước mắt mọi người.

      Thanh niên này ước chừng mười tám mười chín tuổi, màu da rám nắng, thân hình cao to cường tráng, ngũ quan hết sức lập thể, trán rộng mũi cao môi mỏng, cặp mắt hẹp dài đen bóng. Khuôn mặt này hoàn toàn là ông trời dùng dao khắc mà ra, mang theo vẻ đẹp của bức tượng điêu khắc Hy Lạp cổ kiêu hùng. Tư thế đường của cực kỳ tao nhã, giống như con báo bước thảo nguyên chuẩn bị vồ mồi.

      Khi khuôn mặt người thanh niên lộ ra, nhóm kiếm khách đồng thời kêu lên sợ hãi, đại hán rậm râu trừng lớn hai mắt dám tin: “Ngươi, ngươi là công tử Kính Lăng nước Tấn? Công tử Kính Lăng có hôn ước với Tứ công chúa nước ta, vì sao giữa đường lại ám sát? Ngươi, ngươi muốn huỷ hôn?”

      Công tử Kính Lăng bưới tới gần mọi người cách năm bước mới dừng lại, cười ha ha, thản nhiên : “ sai! Đúng là bản công tử muốn giết Tứ công chúa.” tới đây, hai mắt tối tăm lạnh lùng như đao dừng lại khuôn mặt trắng như tờ giấy và người Vệ Lạc.

      đánh giá từ xuống dưới Vệ Lạc lần lộ ra hàm răng trắng tuyết cười : “Quả nhiên là mỹ nhân! đáng tiếc, mỹ nhân như thế mà lại phải chết! Hơn nữa lại là chết đường liên hôn hai nước Tấn Việt, rất đáng tiếc!”

      Kỳ , lúc này Vệ Lạc mặc người trang phục cho tân nương gả , từ mái tóc dài của nàng rũ xuống viên ngọc lớn, viên ngọc này rũ xuống tới tận chóp mũi của nàng, che mất cái trán và hơn phân nửa ánh mắt, cái mũi, hai bên viên ngọc còn khảm thêm vàng bạc trân châu, viên ngọc này che mất nửa mặt nàng, ngũ quan bị che thấy . Người bên ngoài muốn nhìn cũng chỉ có thể dựa theo làn da trắng nón và ngũ quan thấp thoáng của nàng mà đoán rằng diện mạo nàng tồi.

      Công tử Kính Lăng liên tục vài tiếng đáng tiếc xong cất tiếng cười to đứng lên.

      Tiếng cười trong trẻo mà kiêu ngạo của lan ra khắp nơi, vang vọng cả khe núi.

      Đại hán rậm râu giật giật môi, lại ra lời. vẫn nghĩ rằng bọn người này là sơn phỉ, giờ mới biết tân lang lại có thể tự minh đến truy giết. Việc này cần cũng biết là có dính dáng đến mưu các nước. chỉ là Kiếm Sư, mà phó sứ thần trong đoàn sớm bị bắn chết. hiểu cũng biết nên ứng đối với trường hợp này thế nào.

      Công tử Kính Lăng ngưng cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm các kiếm khách giáp đồng sắc mặt trắng bệch, còn ý chí chiến đấu gì nữa. Vung tay lên, trầm giọng quát: “Giết hết, người cũng lưu lại!”

      “Vâng!”

      Tiếng thưa tứ phía chỉnh tề truyền đến, đồng thời hắc y nhân cầm thương từng bước tiến về phía trước, ngân quang chớp loé, mưa thương dày đặc lại đánh tới nhóm kiếm khách mặc đồng giáp! Tấn công lúc này so với vừa rồi càng sắc bén hơn nhiều!

      Mũi thương nhọn sắc bén, sát khí lên cao tận! Lúc này khuôn mặt Vệ Lạc trắng còn huyết sắc, tim nàng ‘thình thịch’ đập loạn, từng tiếng dồn dập, cùng với tiếng tim đập là co rút đau đớn. Hơn nữa, con ngươi nàng nhanh chóng mở rộng, mở rộng…

      Trong mê man hoảng sợ, ý niệm mơ hồ loé lên trong đầu Vệ Lạc: ‘thân thể này của mình hình như tim tốt.’ ý niệm này vừa xẹt qua Vệ Lạc rơi vào mảnh tối đen.

      Lúc này, kiếm khách giáp đồng cùng hắc y nhân chém giết thành đoàn. Thân mình Vệ Lạc mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, đầu của nàng ‘phịch’ tiếng đụng phải càng xe ngựa, chẳng qua chỉ đổi lấy vài ánh mắt bất đắc dĩ cùng thương tiếc.

      khuôn mặt tuấn mỹ của công tử Kính Lăng treo nụ cười nhạt, liếc nhìn Vệ Lạc vừa yếu ớt ngã xuống đất, đến giờ vẫn nhúc nhích, khinh thường hừ tiếng, dời tầm mắt sang chỗ khác.

      Hắc y nhân bất kể thực lực hay nhân số đều hơn xa nhóm kiếm khách mặc giáp đồng. Cùng với vài ánh thương lên, giờ chỉ còn sót lại đại hán rậm râu cũng bị đâm vài chỗ, ngã chết tại trận!

      “Công tử, toàn bộ người Việt bị giết!”

      Công tử Kính Lăng chậm rãi chuyển ánh mắt từ những thi thể ngã chết qua, gật đầu : “Tốt!”

      hắc y nhân giục ngựa cầm thương chạy tới gần Vệ Lạc, dùng mũi thương chuyển thân thể vẫn nhúc nhích của Vệ Lạc qua đây, thả người xuống ngựa, tay đặt lên mũi Vệ Lạc rồi quay đầu với công tử Kính Lăng: “Công tử, Tứ công chúa nước Việt này bị hù chết, có cần thuộc hạ lại đâm nàng thương ?”

      Công tử Kính Lăng nghe vậy liếc qua Vệ Lạc vẫn nhúc nhích, thản nhiên : “Để nàng toàn thây , rút lui!”

      “Dạ!”

      Tiếng vó ngựa vang lên, nhóm hắc y nhân làm nổi lên cuồn cuộn đầy trời bụi mù, chỉ chốc lát biến mất phía chân trời.

      ====

      P/s: Ai biết làm link dẫn mục lục chỉ tớ với!!!@@

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      quỳnhpinky, linhdiep17_haru_ thích bài này.

    4. Gà con

      Gà con Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      17
      doc van an thay hap dan wa, nhung ma truyen co nguoc ko ban
      _haru_ thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      @Ishtar : Nếu được như thế tốt quá. Cám ơn bạn nhiều lắm (,,,^^,,,)~~!!!
      @Gà con : Tớ cũng biết nữa, tại vừa edit vừa đọc. Nhưng truyện cộp mác Thành tỷ thường là nữ cường, YY nữ, và tác giả sì poi trong cuốn "Vô Diệm xinh đẹp" nam9 rất cường thế :064:
      Nhã Tịnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :