1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 47: Tôi là lễ vật?
      Công tử Kính Lăng đánh giá Vệ Lạc lát, khoé miệng lần thứ hai hơi nhếch lên, trầm thấp : " Đứa bé này rất được."

      ngờ 'Đứa bé này rất được!'

      Vèo vèo, hầu như phút chốc, mấy trăm cặp mắt trong đại điện đều chiếu thẳng về phía Vệ Lạc. Mỗi người đều quay qua đánh giá nàng từ xuống dưới, đều tỏ mình hiểu: Tiểu nhi trước mắt này vừa đen vừa gầy, nó có tài cán gì mà được công tử Kính Lăng đánh giá là 'rất được'?

      Thành Hề há hốc mồm, sắc mặt hơi khó coi, rất lâu vẫn chưa phản ứng kịp.

      Trong loạt tiếng thầm, công tử Kính Lăng phất phất tay, hơi uể oải, có chút nhịn được rằng: " là người của Mi cơ, có thể lãnh về."

      vừa nhả ra câu này, Vệ Lạc kiềm được thở hơi dài, nãy giờ nàng vẫn nín thở.

      Vệ Lạc tu tập (học tập+rèn luyện) phương pháp hô hấp nửa năm, đối với việc khống chế hơi thở cũng có chút kinh nghiệm, mặc dù hơi dài này tự chủ được thoát ra, nhưng thanh cực kỳ , rất khó nhận thấy.

      Nhưng, nàng vừa làm xong động tác này, liền bắt gặp công tử Kính Lăng hơi nghiêng đầu, đôi mắt thẫm như màn đêm đóng khuôn mặt nàng. Vệ Lạc vừa phản ứng lại, quay đầu mất. Thẳng đến lúc lâu, Vệ Lạc cũng cách nào khẳng định, đến cùng có nghe được tiếng mình thở dài nữa.

      Bấy giờ, góc áo Vệ Lạc bị kéo kéo, nàng quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện với bản mặt đen xì cười đến sung sướng của Thành Hề. Vừa nhìn đến khuôn mặt hớn hở của , trong lòng Vệ Lạc tràn đầy căm tức, nàng hung hăng trừng Thành Hề cái, mau hai bước, theo sau Cao Dật ra ngoài điện.

      Ngoài điện vắng vẻ hơn nhiều, quảng trường, chỉ còn vài trăm con tuấn mã xếp hàng phì phì mũi. Vệ Lạc chưa đến mười thước, liếc cái thấy Tố.

      Tố đứng dưới gốc cây bạch dương, bóng dáng cao gầy của dưới ánh đuốc có vẻ vô cùng quạnh. Giờ phút này, mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Vệ Lạc, vẻ mặt lạc lõng, muốn lẫn mờ mịt. Đối diện với đôi mắt Vệ Lạc, ánh mắt chớp chớp, vệt nước mắt nhanh chóng trào lên trong hốc mắt. Chẳng qua chỉ vừa xuất , Tố cúi đầu xoay người chậm rãi rời , bóng lưng có chút đơn bạc dần biến mất trong bóng tối.

      Xem ra, biết chuyện Vệ Lạc phải về đoàn xe Mi đại gia. Chưa tới mấy ngày nữa, Vệ Lạc theo đội ngũ Mi đại gia rời khỏi Tân Điền. Ở thời đại giao thông bất tiện này, chia tay như thế chính là sinh ly tử biệt, có thể cả đời cũng gặp lại.

      Vệ Lạc nhìn bóng lưng Tố đơn bạc, có chút yếu ớt lại linh, trong chớp mắt sinh ra chút muốn.

      Mọi người cưỡi lên xe ngựa, vì Vệ Lạc là nhân vật được công tử Kính Lăng chú ý, nên nàng cũng được chia con ngựa.

      May là trước đây nàng từng cưỡi ngựa thể thao trong công viên, hơn nữa thân thể tay chân nàng tại đặc biệt mềm dẻo, mất công mất sức mấy lần lên được lưng ngựa, Vệ Lạc hề mất giờ nắm bắt điểm then chốt cưỡi ngựa.

      Nhóm kiếm khách giục ngựa ra phủ công tử Kính Lăng, ngoài đường, cứ mấy chục mét lại cắm cây đuốc cháy hừng hực. Những cây đuốc này cộng với đèn lồng trong tay các Kiếm Sư cùng nhau rọi sáng khắp vùng trước mặt bọn họ.

      Vệ Lạc cuối cùng, những người đường lúc này, đều là những Kiếm Sư y phục tơ lụa nàng thấy trong đoàn xe. Người phía trước cách nàng năm mét, giục ngựa chạy chầm chậm chính là Cao Dật.

      Vệ Lạc nhìn nhìn, ánh mắt chuyển tới người Cao Dật. Nhìn y ngồi ngay ngắn lưng ngựa, dáng người thẳng tắp tuấn đĩnh, trái tim Vệ Lạc lại bồi hồi rạo rực, khắc này, muốn do chia tay với Tố từ từ tan , trái tim nàng vì được gần Cao Dật mà lần thứ hai đập loạn lên.

      Thành Hề ngồi lưng ngựa, liên tiếp quay đầu nhìn lại, mỗi khi bắt gặp hai mắt trợn lên của Vệ Lạc, liền nhếch miệng cười, lộ hàm răng trắng. Hàm răng phản quang sáng loáng, bản mặt cười khó ưa của , khiến Vệ Lạc vừa nhìn liền nổi đoá.

      Đêm khuya, mọi người còn muốn trở lại đoàn xe báo cáo kết quả nhiệm vụ, do đó giục ngựa chạy cấp tốc. Chỉ chốc lát Vệ Lạc trở lại sân viện Mi đại gia ở, trở lại căn phòng Cao Dật phân cho nàng. Khi nàng nằm giường đá rải đầy cỏ khô tinh thần còn chút ngờ ngợ.

      đêm mộng mị.

      Vệ Lạc tỉnh lại trong tràng tiếng la hét. Nàng vừa mở mắt, liền nghe được tiếng gào phẫn nộ của Thành Hề truyền đến, "Tiểu nhi Vệ Lạc là người ta vừa ý, há có thể tặng cho người khác?"

      Cái gì?

      Vệ Lạc kinh hãi, nàng bật ngồi dậy, gấp rút mặc thâm y, giầy rơm, vội vàng chạy ra phía cửa.

      Tiếng gào của Thành Hề vừa ra, giọng lạnh như băng truyền đến, "Thành Hề ngươi là kẻ nào? Mà công tử Kính Lăng là người nào chứ? Này! Người đến! Mang tên sai vặt kia ra ta xem!"

      "Dạ!"

      Trong hai tiếng thưa đáp, chính là tiếng giãy dụa cùng tiếng rống giận dữ của Thành Hề. Lúc này Vệ Lạc ra tới cửa, nàng đưa tay đặt lên trống ngực nhảy kịch liệt, từ từ ngồi xổm xuống, xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra ngoài.

      mặt đất bùn bên ngoài, thình lình đứng mười mấy danh Kiếm Sư. Những Kiếm Sư này đều mặc áo gai chân trần, người Vệ Lạc cũng quen. Ba Kiếm Sư sau cùng đè chặt Thành Hề ngừng giãy dụa.

      Phía trước các Kiếm Sư là mười mấy thị nữ, trong tay những thị nữ này nâng chậu gốm, khăn mặt, thâm y làm bằng tơ lụa, đai ngọc các loại, đứng hầu chỉnh tề ngoài cửa phòng nàng.

      Mà đứng giữa đám thị nữ và kiếm khách, là hán tử chừng ba mươi tuổi, cằm để chòm râu thưa, mặt vuông, nhìn người nét mặt luôn mang ý cười, có vẻ vô cùng hiền lành. Người này chính là chủ quản đoàn xe Lâu Cú.

      Giờ phút này, mặt Lâu Cú có nửa phần ý cười, vẻ ôn hoà thường trực cũng thấy, chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lùng và trầm.

      mặt lạnh nhìn chằm chằm Thành Hề, chán ghét quát lên: "Thành Hề, tiểu nhi vừa đen vừa xấu, sao đáng ngươi để tâm đến thế?"

      Thành Hề mở miệng định trả lời, Lâu Cú quát khẽ, "Bịt miệng lại!"

      "Dạ."

      Hán tử ấn chặt Thành Hề móc ra tấm vải trắng từ trong ngực nhét vào miệng Thành Hề.

      Lâu Cú nhanh chân đến trước mặt , bình tĩnh : "Thành Hề, tiểu nhi vừa đen vừa xấu sao đáng để ngươi như thế? Nghe đây, chuyện lần này, ngươi tự cách xa !"

      tới chỗ này, gương mặt có chút tròn ra mấy phần thiện ý, người cũng thở dài tiếng, rất khuyên bảo : "Công tử Kính Lăng là ai chứ? Cho dù Tấn hầu cũng cao giọng với ngài ấy. Nhân vật tôn quý như thế, có thể tiếng 'Rất được' với tiểu nhi đáng chú ý, hiếm thấy hết sức! Mi chủ muốn dâng tiểu nhi này cho công tử Kính Lăng cũng là nguyên cớ ấy. Thành Hề, ngươi lo lắng cái gì? Chẳng lẽ nhân vật như công tử Kính Lăng, còn có thể động tâm với tiểu nhi đen gầy của ngươi sao? Lần này nó tới phủ công tử Kính Lăng, chung quy thân thể cũng tự do. Ngươi nếu có tâm, vẫn có thể có được tiểu nhi đó."

      Có lẽ lời Lâu Cú hiệu quả, dần dần, Thành Hề còn giãy dụa nữa. Lâu Cú thấy sắc mặt hoà hoãn, phất phất tay, ra hiệu ba người kia áp giải rời khỏi.

      ====


      @Winter : sr để đợi những 2 ngày :p
      Last edited: 4/3/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc12 others thích bài này.

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      ờ, tôi k giục truyện trực tiếp đâu, thục nữ ai lại làm thế :yoyo67: tôi chỉ thỉnh thoảng đòi quà trá hình thôi :yoyo12:
      Thế là chị chạy kiểu gì cũng k thoát à? Vẫn ý kiến cũ, tôi thích chị khắp nơi rèn luyện hơn. Cơ mà...chị xấu thế, KL còn bảo rất được, k lẽ mắt có vấn đề:yoyo30:hay KL biết tất cả mọi việc trong phủ của mình, kể cả chuyện của tên sai vặt??? thế hơi ghê gớm quá mức rồi đấy, người như vậy nên tránh xa hơn:yoyo34: tôi vẫn k tha thứ được việc KL muốn giết chị :yoyo50: mà chẳng thấy chị để tâm đến chuyện đó tẹo nào :yoyo23:
      _haru_ thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      @Winter : Ax "rất được" nguyên văn là "đại thiện", là tốt, hay, giỏi gì đó, phải mặt mũi đâu ( tại chị y chang cột nhà cháy mà, đẹp ở đâu cho được :3)

      Ờ tôi cũng ko thích lão này cho lắm, xem nữ9 thôi :">
      Winter thích bài này.

    4. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      Số chị đúng khổ tưởng ra rồi hóa ra đánh vòng lại về chổ cũ ~_~ Kính Lăng nhạy cảm với người tài quá, cơ mà ta vẫn chưa thấy ổng lợi hại chổ nào, chờ đến bao giờ a?~~:yoyo68:
      Thanks haru, chương hay lắm.
      _haru_ thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 48: Lại vào phủ Kính Lăng
      Thành Hề vừa rời , Lâu Cú liền quay đầu đối diện cửa phòng Vệ Lạc, cao giọng gọi: "Vệ Lạc? Vệ Lạc!"

      Đầu óc Vệ Lạc xoay chuyển nhanh chóng, nàng suy nghĩ biện pháp tự cứu, nhưng đến tại vẫn nghĩ được nửa cái đối sách -- hình như ngoại trừ nhận mệnh tới phủ công tử Kính Lăng, nàng chẳng còn biện pháp nào khác!

      Nghiêm túc mà , Vệ Lạc chỉ tạm thời ở lại trong đoàn xe giúp đỡ, bất kỳ người nào trong đoàn cũng có quyền xử trí nàng. Mà thực tế, chẳng ai nghĩ như vậy, thân phận nàng thấp kém, chỉ cần ở trong đoàn xe ngày, đoàn xe liền có thể tuỳ ý xử trí nàng. Cho dù giết nàng, hoặc biến nàng thành lễ vật đưa , đều người nào có thể nghi ngờ.

      Vệ Lạc cắn môi dưới, lúc suy nghĩ mọi cách, Lâu Cú bên ngoài nhịn được nhíu mày, quay sang hai bên quát: "Mở cửa bắt nó ra ngoài."

      "Vâng."

      Hai kiếm khách đáp tiếng, nhanh chân về phía cửa phòng.

      Đến lúc này, Vệ Lạc thể trì hoãn. Nàng hít sâu hơi, quyết định binh đến tướng đỡ nước tới đất chặn.

      'Két két' tiếng, cửa phòng mở ra, mọi người đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu nhi đen gầy đứng tại cửa.

      Lâu Cú đánh giá khắp người nàng chốc lát, lông mày nghi hoặc nhăn lại, rất hiển nhiên, thực thể nào hiểu được tiểu nhi thu hút như thế, dựa vào cái gì khiến người chú ý?

      Vệ Lạc bình tĩnh đứng ở cửa phòng, bộ thuận theo, giọng : "Đại quản sử, Vệ Lạc ở đây."

      Lâu Cú gật đầu, khuôn mặt hơi tròn hé ra nụ cười. nhìn Vệ Lạc, từ từ rằng: "Ngươi tên Vệ Lạc? Sao ngươi người Việt lại họ Vệ?"

      Xem ra vị đại nhân này quên béng từng thấy Vệ Lạc.

      Vệ Lạc bình tĩnh giương mắt đối đầu với , giọng trả lời: "Vệ Lạc xa quê từ , cũng cụ thể."

      Lâu Cú cũng chỉ là thuận miệng hỏi cái, thấy nàng thế, khẽ gật đầu liền vướng mắc việc này nữa. Giọng hơi nâng, cười cười : "Vệ Lạc, ngươi tuy có tên họ, thực tế chỉ là dân đen thấp hèn. Ngươi có đại phúc, có thể được công tử Kính Lăng nhớ kỹ. Mi đại gia vì tiền đồ phú quý của ngươi, muốn đưa ngươi quay lại phủ công tử. Nếu phú quý đừng quên đấy!

      Vệ Lạc mặt cảm xúc mi tâm giật giật, nàng vừa muốn , Lâu Cú bất bất dương cười gằn, "Thành Hề đúng là thân mật với ngươi nhỉ? Vừa nãy muốn ngăn ngươi đến gần phú quý, bị ta đuổi xa. Vệ Lạc, ngươi phải biết lấy thân phận tướng mạo ngươi, có thể được quý nhân coi trọng thực là niềm vui muôn vàn, huống hồ quý nhân này lại là công tử Kính Lăng? Tự nhìn mà lo lấy."

      Lâu Cú tuy tin Vệ Lạc là nhân tài, được công tử Kính Lăng coi trọng, tiến tới nắm lấy phú quý. Có điều vì kế vẹn toàn, lần này vẫn thuyết phục rất ôn hoà, còn có chút khuyên bảo tận tình.

      lời xong, cũng nhìn Vệ Lạc, lại càng cho nàng cơ hội lên tiếng, phất phất tay, từ tốn : "Hầu hạ Vệ Lạc thay xiêm y."

      Lệnh Lâu Cú vừa ra, Vệ Lạc cao giọng : " cần!"

      Giọng nàng trong trẻo khiến mọi người đều liếc mắt, mặt Vệ Lạc hàm chứa tươi cười yếu ớt ôn hoà, cất lời: "Lấy dung mạo Vệ Lạc, mặc
      hoa phục, thắt đai ngọc, phô trương đến phủ công tử Kính Lăng, e rằng dẫn tới người người chê cười, chỉ sợ công tử cũng bất mãn, cảm thấy bị Mi chủ châm biếm."

      Lâu Cú ngớ ra, yên lặng nhìn Vệ Lạc, suy nghĩ chút cũng cảm thấy có lý. Tướng mạo tiểu nhi Vệ Lạc này thực chẳng hề bắt mắt, đừng mỹ nhân như mây trong phủ công tử Kính Lăng, coi như đường phố Tân Điền, cũng chẳng ai có tâm tư với nó. tiểu nhi tầm thường vừa đen vừa xấu, khua chiêng gõ trống đưa đến, chắc làm công tử Kính Lăng tức giận, khiến ngài cảm thấy Mi chủ có ý đem kẻ xấu xí đến để chế nhạo ngài.

      Lâu Cú gật gật đầu, vung tay lên, với các thị nữ: "Tất cả lui ra."

      "Vâng."

      Các thị nữ đồng thời mềm giọng đáp lời, cúi đầu lui xuống dưới.

      Lâu Cú quay sang mấy kiếm khách áo gai, nhàng : "Kính xin chư vị lấy xe ngựa đưa tiểu nhi này nhập phủ."

      Mấy kiếm khách đồng thời chắp tay, cao giọng đáp: "Vâng."

      Trong hộ tống của nhóm kiếm khách, Vệ Lạc rửa mặt qua loa lần, liền mang theo bao quần áo của nàng lên xe ngựa, chạy tới phủ công tử Kính Lăng.

      Lâu Cú nghe Vệ Lạc xong, dám lại phô trương nàng mà đưa , nhưng cũng dám quá mức khinh thường. Do đó, nàng ngồi xuống xe ngựa, trước sau trái phải đều có kiếm khách áo gai, đồng thời, Lâu Cú cũng leo lên ngồi chung xe, tự mình đưa nàng tiến vào.

      Chỉ chốc lát, xe ngựa tới trong phủ công tử Kính Lăng, qua cửa hông vào lâu sau, xe ngựa liền dừng lại. Mấy Kiếm Sư canh giữ ngoài xe Vệ Lạc vẫn nhúc nhích, mà Lâu Cú lại xuống xe ngựa, theo người hầu trong phủ đến điện chính.

      Vệ Lạc buồn bực ngán ngẩm ngồi trong xe, tại nàng cũng chẳng hoảng loạn, mấy lần gặp mặt công tử Kính Lăng xem ra, căn bản chưa hề liên hệ mình với công chúa nước Việt chết kia. thế, nàng việc gì phải căng thẳng. Đúng rồi, về sau thấy , tận lực biểu bình thường chút, chuyện gì phát sinh.

      lần ngồi này của nàng, liền đợi đúng hai canh giờ. Mắt thấy mặt trời lên cao giữa trời, Lâu Cú mới vội vàng trở về.

      Lâu Cú vừa đến cạnh xe, liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Vệ Lạc. Xe ngựa lần thứ hai khởi động, tới quảng trường dừng lại, Vệ Lạc vẫn xuống xe, liền nhanh chân đến ngoài xe Vệ Lạc, vái chào sâu, cười đến cực kỳ hiền lành cung kính, "Quân chính là quý nhân, nếu có phú quý, xin chớ quên!"

      Vệ Lạc vén màn xe, mắt hạnh chớp chớp, hiểu nhìn trước kiêu ngạo sau cung kính.

      Lâu Cú thấy nàng bộ mờ mịt, cười ha ha, giải thích: "Công tử Kính Lăng nghe được tên người xong, lại chữ 'Được', ngài ấy còn lệnh người đến thư phòng của ngài ấy đấy."

      Lâu Cú tới đây, thấy khuôn mặt Vệ Lạc có chút trắng bệch, khỏi nghi hoặc mà ngậm miệng.

      Vệ Lạc buông mắt, che lại bất an trong lòng, cười nhạt : " thế, ta đây."

      Dứt lời, nàng chậm rãi bước xuống xe ngựa. Nàng vừa chạm đất, thái giám liền tiến lên bước, quay sang nàng cất tiếng: "Cậu chính là Vệ Lạc? Vậy theo ta!"

      "Vâng."

      Vệ Lạc trầm giọng đồng ý, nàng cúi đầu theo sau thái giám kia về phía trước.

      Nàng chưa tới hai mươi thước, tiếng bước chân Lâu Cú vang lên, vội vàng chạy đến bên người Vệ Lạc, cười rạng rỡ với nàng lần hai : "Vệ Lạc, nếu được phú quý, xin chớ quên đấy!"

      Đây là lần thứ ba câu này.

      Vệ Lạc khẽ mỉm cười, thấp giọng đáp: "Vâng."

      Lấy được chữ 'vâng' của Vệ Lạc xong, Lâu Cú mặt hài lòng dừng bước, nhìn theo nàng rời . Mãi đến khi bóng dáng Vệ Lạc biến mất, nụ cười mặt mới dần tan, thay vào đó chính là vẻ nghi hoặc . hồi lâu sau, lắc đầu, xoay người rời .


      ====

      Bà con đợi , còn những ba trăm mấy chương nữa cơ mà, thể nào cũng phải bộc lộ tài năng để cướp nữ9 *ngoáy mũi*
      Last edited: 5/3/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :