1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. maixuan

      maixuan New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      20
      tìm trẻ lạc:
      họ tên: "nam9"
      mất tích ngày.... ai có thông tin hay thấy "nam9" ở đâu xin thông báo cho cơ quan công an nơi gần nhất hoặc gửi thông tin lên diễn đàn. :063:
      _haru_ thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Aiz đợi đợi , em nó sắp tìm được đường về rồi :"3
      Nhã Tịnh thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 22: Thanh niên vừa ý Vệ Lạc (1)

      Khi Vệ Lạc đến gần, các kiếm khách đều quay qua nhìn nàng, mấy kiếm khách đó hoặc mặc y phục tơ lụa, hoặc áo gai, nhưng tất cả đều cưỡi ngựa, mỗi người đều ra dáng cao thủ.

      Trong những kiếm khách này, có vài người ngoảnh nhìn nàng khinh thường, số khác thèm quan tâm để ý, thân thiện với nàng, đó là những người vây quanh bên Cao Dật, mặc y phục tơ lụa.

      Thanh niên có giọng khàn khàn lông mày rậm thành đường, gương mặt dài gầy, hai mắt sáng ngời khác thường. giục ngựa tới gần, đến tận trước Vệ Lạc mới khom lưng xuống, khuôn mặt gầy phóng đại tiến sát mặt Vệ Lạc, đến khi cách nàng chỉ còn nửa thước mới dừng lại.

      Khoảng cách gần nghe được cả tiếng thở, thanh niên mày rậm nhìn chằm chằm Vệ Lạc, sau đó mỉm cười, chậm rãi thẳng người lại, : "Khuôn mặt dù bình thường, cốt cách lại thanh kỳ, hai mắt như mực, lạnh mà trong, hơi thở cũng thơm tho, tồi, tồi!"

      liên tục tấm tắc bình phẩm Vệ Lạc, khiến Vệ Lạc trố mắt ngừng, kinh ngạc nhìn . Nàng nhìn thoáng qua người này, lại quay nhìn sang Cao Dật.

      Lúc này Cao Dật gia nhập với mọi người, ở chỗ kia thấp giọng thảo luận, chỗ nào mà lo lắng cho nàng nữa?

      Thanh niên mày rậm thấy Vệ Lạc hoang mang, khỏi nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tuyết. mỉm cười nhìn Vệ Lạc, đột nhiên mở miệng : "Tiểu nhi, ta rất vừa ý ngươi!"

      A?

      Vừa ý tôi?

      Da mặt Vệ Lạc liên tiếp co rút vài cái.

      Giọng của thanh niên mày rậm rất vang, các kiếm khách xung quanh đều nhìn về phía họ, cả bên trong đoàn xe ngựa cũng có mấy người vén màn xe tò mò nhìn màn này.

      Vệ Lạc cầu cứu nhìn Cao Dật.

      Cao Dật cũng nhìn nàng, nét mặt y nhàn nhạt, Vệ Lạc chút cũng thấu y nghĩ gì.

      Thanh niên mày rậm hài lòng vươn tay nâng cằm Vệ Lạc lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của nàng tức tối : "Cao Dật thích nam sắc, ngươi nhìn làm gì?"

      Cao Dật thích nam sắc, chẳng lẽ tôi thích?

      Khoé miệng Vệ Lạc co quắp, rốt cục yếu ớt mở miệng: "Tôi cũng thích nam sắc!"

      Lần này, trong đám người rộ lên trận cười ồm ồm.

      Thanh niên mày rậm bật cười, rút tay nâng cằm Vệ Lạc lại, hai tay ôm ngực, thản nhiên : "Ngươi gầy thế này, đòi thích nữ sắc làm sao chứ?"

      Đến đây Vệ Lạc có chút tức giận, khuôn mặt nhắn của nàng đỏ lên, trừng mắt với thanh niên hất cằm : "Tôi còn , sau khi lớn lên chắc chắn trượng phu hiên ngang."

      "Ha ha ha ha."

      Trong đám người lại truyền đến trận cười nữa.

      Thanh niên mày rậm thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, khỏi kinh ngạc nhìn chăm chú Vệ Lạc vài lần, nhíu mày : "Tiểu nhi, ngươi biết tại thời buổi loạn lạc chứ?"

      "Tất nhiên."

      "Tiểu nhi, ngươi cũng biết lấy khả năng của ngươi chỉ có thể ăn bữa nay lo bữa mai?"

      Vệ Lạc cúi đầu đáp: "Đúng."

      Thanh niên mày rậm ha ha cười, : "Vậy ngươi cũng biết, tướng mạo ngươi chẳng thu hút gì, trừ đôi mắt đẹp còn lại cũng có chỗ xuất chúng?"

      "Đúng."

      Thanh niên mày rậm thở dài: " như thế, vì sao ngươi muốn theo ta? Theo ta rồi, ít nhất cũng có thể sống lâu thêm chút." quét qua toàn bộ thân thể bé của Vệ Lạc, cười : "Trừ ta ra, sợ là chẳng có ai vừa ý, nguyện che chở cho ngươi đâu."

      Vệ Lạc trợn to mắt, chăm chú nhìn thanh niên mày rậm.

      Nàng nhìn chăm chú, chuyên tâm.

      Mọi người và thanh niên mày rậm đều cùng kinh ngạc xem nàng.

      Vệ Lạc đột nhiên bật cười, làn da nàng đen đúa thôi ráp nhưng nụ cười lại rực rỡ cực kỳ, khiến thanh niên mày rậm kia nhìn đến si mê.

      Vệ Lạc cười ha ha hai tiếng, mở miệng lanh lảnh : "Quân là trượng phu, ta cũng là trượng phu! Quân có thể sinh tồn trong tình cảnh này, ta cũng có thể! Việc sinh tử vốn là chuyện tầm thường, quân tưởng rằng Vệ Lạc ta còn sợ chết sao? Ha ha."

      Tiếng cười của Vệ Lạc cực kỳ vang dội, ngừng vọng xa khắp khe núi.

      Mọi người nhìn nàng, rồi từng người từng người đều nở nụ cười.

      Bỗng Cao Dật cũng bật cười ha ha, trong tiếng cười, y thả người xuống ngựa, nhanh về hướng Vệ Lạc, tới trước mặt nàng, cúi đầu ôn nhu nhìn rồi cười : "Tốt! Rất tốt! Xác thực là bậc trượng phu!"

      Trong ánh mắt đen như mực của y loé lên ánh sáng ôn nhu.

      Cao Dật quay đầu , cười ha ha nhìn về phía thanh niên mày rậm, mày kiếm nhướng lên, vui vẻ : "Thành Hề, lời ngươi chọc tức cậu ta rồi."

      Thanh niên mày rậm tên Thành Hề ánh mắt phức tạp nhìn chòng chọc Vệ Lạc hồi, đột nhiên nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tuyết cười : " tồi, càng hợp ý ta!" thấy Vệ Lạc nghe thế cảnh giác trừng lớn đôi mắt mặc ngọc nhìn mình, biểu cảm giống như con thú , khỏi cười lộ hàm răng trắng cúi đầu với nàng : "Ngày sau còn dài —— "

      Dứt lời, xoay người sải bước tới ngựa của mình.

      Cao Dật vươn tay dắt lấy bàn tay của Vệ Lạc.

      Ngón tay ấm áp của y vừa đụng tới tay Vệ Lạc, nàng liền run rẩy chút. Cao Dật kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Lạnh sao?"

      "."

      Vệ Lạc thấp giọng trả lời câu. Nàng tự cười bản thân, thầm nghĩ: mình bị làm sao thế? Chẳng lẽ ở thời đại xa lạ hoang liêu này, chỉ cần có người ôn nhu với mình chút là có cảm giác ngay?

      Nghĩ thế, tâm Vệ Lạc liền bình tĩnh lại.

      Hai người tiếp tục về phía trước, Cao Dật vừa vừa : "Tìm ngươi đến đây là có chuyện muốn hỏi, chúng ta tạm thời sang xe ngựa bên kia .

      Y tới đây, thấy Vệ Lạc đáp lời quay đầu nhìn nàng.

      Vệ Lạc cúi đầu, vẻ mặt trầm tư. Cao Dật cười : "Suy nghĩ chuyện gì vậy?"

      Vệ Lạc nhất thời chẳng biết làm sao, môi giật giật đáp.

      Cao Dật nhìn bộ dạng muốn lại thôi của nàng, cười : "Để ý chuyện Thành Hề sao? Thành Hề đường đường là bậc trượng phu, mặc dù để ý ngươi nhưng bức bách, cần phải sợ ."

      " phải là sợ." Vệ Lạc than thở , "Chuyện nam nhân với nam nhân, vậy mà có thể tự nhiên như thế?"

      Cao Dật nghe vậy, cười : " tính sao? Đời người, cũng chỉ có hai chữ thực sắc. Như chúng ta hằng năm phiêu bạt liên tục, hôm nay gặp phải sơn phỉ, ngày mai chết vì thù hận, tự mình buông thả tình ái, lúc muốn sung sướng sung sướng thôi." Dừng chút, giọng y có chút lạnh : "Trong đám quý nhân, huynh muội quân thần gì đó, đều hề bận tâm, nam nhân này vui vẻ với nam nhân khác, ngại trời đất, hai ngại ý kiến người đời, có gì được?"

      Cao Dật vừa thế, Vệ Lạc giật mình.

      tới đây, Cao Dật có hơi than tiếc tiếng, cuối cùng cúi đầu : "Song người với người bất đồng. Vệ Lạc ngươi và ta giống nhau, có muốn buông thả cũng thể buông thả loại này được."

      Y xong lại tự cười mình.

      Vệ Lạc cũng cười, chỉ là nụ cười có chút nhợt nhạt xấu hổ.

      Nghe Cao Dật giải thích, nàng cũng hiểu ra, thảo nào trong đoàn xe chuyện nam nữ đều chẳng câu thúc gò bó, đúng, phải chỉ trong đoàn xe, mà dường như tất cả mọi người ở thời đại này đều vậy. Giống như lúc đường, chẳng phải thiếu nữ muốn Thập Thất mặt tròn về nhà với nàng ta cũng thế sao?

      Đây là thời đại còn hoang dã, hết sức phóng túng, các thánh nhân đều đau khổ suy tư về đạo lý bản chất của thời thế và nhân loại thời đại này.

      Nhưng đối với Vệ Lạc mà , nàng vĩnh viễn cũng thể thích làm gì làm như vậy, vĩnh viễn cũng chẳng làm được. Có chút kiên trì khắc sâu vào trong xương của nàng.


      ====
      Hôm nay up sớm~~~
      :tungtung::tungtung::tungtung:
      Last edited: 17/1/15
      Nhã Tịnh, Tử Mặc, lyly11 others thích bài này.

    4. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      @_haru_ : đừng lão nam9 là ông chồng hụt đuổi giết ban đầu nha

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :