1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 42: Đối lập

      Tay Thành Hề che miệng Vệ Lạc, miệng rộng lại để sát vào ngừng ngửi gặm, vừa gặm vừa tặc lưỡi liên thanh, "Thơm nhẵn khác thường, ta quả tinh mắt!"

      Lúc này Vệ Lạc nổi giận tới cực điểm, nàng còn tinh thần suy nghĩ tên này lúc nào đến, Tố đâu, tại sao nghe thấy tiếng động. tại hết thảy thần kinh của nàng đều căng thẳng, cố gắng để mình tâm như chỉ thuỷ (lòng phiền muộn), hai mắt híp lại, nỗ lực lờ cảm giác tê dại và căm ghét khi gặm hôn mang đến cho bản thân, chỉ chuyên chú chờ thời cơ.

      Lúc này, tay Thành Hề đưa đến đai lưng nàng, ngón tay thô ráp cách y phục mơn trớn làn da mềm mại, khiến Vệ Lạc nổi mảng da gà lớn.

      Cảm giác bị tên đàn ông xa lạ, hề thương đụng chạm rất buồn nôn!

      Trong lúc căng thẳng, cái ý nghĩ này chợt loé lên.

      Lúc này, tay Thành Hề tới eo của nàng, bàn tay to lớn của sờ soạng hông nàng cái, liền di chuyển đến hai chân!

      Khi tay dời về phía vị trí mật kia, Vệ Lạc cảm giác ràng hứng thú của , hô hấp ngày càng đục ngầu.

      Nhưng chính lúc này!

      Cơ hồ nhanh như chớp, hai tay Vệ Lạc tự do từ lâu đồng thời duỗi ra, vòng lại, cực kỳ nhanh gọn chụp lên cổ Thành Hề. Ngay tại lúc tiếp xúc với làn da của , hai ngón tay cái Vệ Lạc uốn cong, cùng lúc chụp giữ hõm động mạch bên gáy của !

      Khi Vệ Lạc học kiến thức cấp cứu có nghe người ta qua, chỗ này chỉ cần hơi dùng sức là có thể làm người ngất xỉu thậm chí tử vong. Hơn nữa, trước đây nàng xem TV bộ đội đặc chủng chính là chặt tay vào vị trí này để khiến kẻ địch té xỉu.

      Lúc hai tay Vệ Lạc chụp lên cổ bản thân, Thành Hề còn thong thả cười hì hì, "Tiểu nhi, lần trước chưa chuẩn bị mới để ngươi thoát thân. Ngươi cho rằng luyện mấy tháng kiếm gỗ có thể địch nổi Kiếm Sư ta đây sao."

      cười xong, liền trề môi ra sáp lại gần, chuẩn bị phủ lên môi nhắn của Vệ Lạc!

      Nhưng, cái miệng rộng của mới đưa được nửa, mắt thấy chỉ còn ba tấc là có thể bao lại cái miệng đào nhắn đáng lại đáng trách đột nhiên, hai ngón tay cái của Vệ Lạc tỳ chặt!

      Nhất thời, cảm giác trời đất quay cuồng bỗng nhiên kéo tới!

      Thành Hề là Kiếm Sư, vốn lăn lộn lâu trong trường sinh tử mà rèn thành tay Kiếm Sư. Cùng lúc cơn choáng váng kéo tới, theo bản năng, nhạy bén cảm giác được uy hiếp của cái chết!

      Tức , bàn tay đưa đến chỗ bắp đùi Vệ Lạc cứng lại, miệng cũng khựng giữa trung.

      Trong ánh tuyết chiếu rọi, hai mắt Vệ Lạc phẳng lặng gợn sóng, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Thành Hề, từ từ : "Túc hạ cho rằng đôi tay này của ta siết mạnh lên, tính mạng ngài còn hay ?"

      Trong bóng tối, hai con mắt nóng rực của Thành Hề dần dần trấn tĩnh, hô hấp gấp gáp đục ngầu cũng bằng phẳng trở lại. trừng Vệ Lạc, chăm chú trừng mắt. Hồi lâu sau há miệng lộ hàm răng trắng, rất buồn bực lầm bầm: "Tiểu nhi ngươi quá gạt người! Tiểu tử bên cạnh ngươi chẳng qua có khuôn mặt nhắn xinh đẹp hơn ta, hoàn toàn tính là bậc trương phu, tại sao ngươi có thể ngủ với nhưng muốn theo ta?"

      tới đây, giọng hơi lên cao, vẻ mặt cũng thêm phần buồn bực. trừng lớn đôi mắt ngang bướng sáng rực, nghiến răng căm hận : "Ngươi chính là người ta chọn trúng, bây giờ lại cùng tên đồng nam đê hèn ngủ chung giường, sớm chiều chung sống, khiến ta bị chúng nhân chê cười!"

      Thàn Hề rất buồn bực, trong giọng còn mơ hồ mang theo thương tâm, ánh mắt lên án nhìn về phía Vệ Lạc, tựa như nàng chính là kẻ thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa.

      Thành Hề như thế này, dù đáng trách vô cùng, nhưng Vệ Lạc cũng hơi buồn cười.

      Nàng làm mặt lạnh, hai mắt u ám, để ý tới Thành Hề ghen tị phát cáu quát: "Từng nghe lời hứa của trượng phu đáng giá ngàn vàng, Thành Hề, tại sống chết của ngươi nằm trong tay ta, ta muốn ngươi lập lời thề, từ đây được quấy rầy ta nữa!"

      Vệ Lạc tới đây, nín thở, chuyên chú nhìn Thành Hề chằm chằm, chờ trả lời.

      Vào lúc này, đối với thế nhân mà , ràng buộc đạo đức chiếm địa vị chủ lưu, mà lời thề là vô cùng thần thánh, tín nghĩa càng là tiêu chuẩn chủ yếu đánh giá phẩm đức người.

      Thành Hề xác thực cần phải lập lời thề, dù cho bên cạnh họ có người thứ ba nghe được, cũng dễ dàng vi phạm, bằng , cảm giác mình khiến đất trời nổi giận, lưu lại bóng ma rất sâu trong lòng.

      Bởi vậy, Vệ Lạc gắt gao nhìn , chờ lập lời thề.

      Thành Hề cũng nhìn Vệ Lạc chằm chằm.

      Đôi mắt sáng của trong ánh tuyết nhàn nhạt như mắt sói tựa lửa thiêu, sâu thẳm, phát ra ánh sáng xanh lục!

      Đối diện hồi, Thành Hề kéo kéo miệng, : "Ta lập lời thề này."

      Khuôn mặt của Vệ Lạc trầm xuống!

      Gần như cùng lúc, Thành Hề quay đầu! Hai tay như chớp tung ra!

      Vệ Lạc kinh hãi, nàng vội vã xuất kình lực nơi ngón tay cái!

      Ngay khi kình lực của nàng xuất ra, động tác của Thành Hề ràng chậm lại. Nhưng, nhưng thể khiến ngừng động tác.

      Lúc này, hai mắt Vệ Lạc trợn lớn, nàng biết, ngón tay mình chỉ cần dùng thêm chút lực, Thành Hề chết ngay tại chỗ, điểm này Thành Hề cũng rất , nhưng có mảy may ý nghĩ dừng lại động tác.

      Vệ Lạc khỏi do dự.

      Nhìn thấy nàng như thế, Thành Hề gấp rút lại nở nụ cười. dùng đầu miễn cưỡng hất văng tay Vệ Lạc, thân thể nhảy búng cái, mau nhảy đến đầu giường nàng, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

      Trong bóng tối, Vệ Lạc chăm chú nhìn hai mắt , chống khuỷu tay ngồi dậy nửa người, đối mặt với Thành Hề.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau.

      Vệ Lạc nhàn nhạt mở miệng, "Vừa nãy ta có thể giết ngươi!"

      "Ta biết!" Giọng Thành Hề đột nhiên vang lên, cắt lời Vệ Lạc. híp đôi mắt đánh giá Vệ Lạc, "Đêm nay tranh tài, là ta thua, đêm nay ta có thể động tới ngươi nữa!"

      Vệ Lạc nghe vậy, lời muốn thốt ra đều nuốt xuống, lòng lén thở phào nhõm. tại Thành Hề thoát khỏi khống chế của nàng, có thể hứa đêm nay buông tha nàng, nàng hài lòng rồi.

      Hai mắt Thành Hề vẫn như cũ sáng quắc nhìn chằm chằm Vệ Lạc, lần này phải tới tận mấy phút!

      Vệ Lạc cúi mặt, vô cảm mặc dò xét.

      lúc lâu, Thành Hề cười ha ha, đứng bật dậy ra ngoài. Mãi khi tiếng bước chân xa mà tràng cười của vẫn còn vang vọng. Mơ hồ, Vệ Lạc nghe được mấy tiếng bước chân chạy tới gần, tiếp theo, nàng lại loáng thoáng nghe được mấy giọng truyền đến, "Tại sao lại ra nhanh vậy?"

      "Thành Hề, sao ngươi vẫn chưa đắc thủ tiểu nhi kia?"

      Nghe vậy, Vệ Lạc hừ hừ, quay đầu .

      giường có bóng Tố.

      Vệ Lạc vội vã bò qua, đến gần vừa nhìn thấy Tố nằm đất nhúc nhích. Vệ Lạc vội vã đưa tay đặt lên chóp mũi . Cảm giác đầu ngón tay có hơi thở ấm áp thổi qua, trong lòng Vệ Lạc mới buông lỏng, nhảy xuống giường kéo Tố lên nằm ngay ngắn.

      Nàng cần nhìn kỹ cũng đoán được Tố chỉ là bị Thành Hề đánh ngất, tính mạng thân thể đều gì đáng ngại. Chỉ là nàng, trải qua phen dằn vặt như thế tỉnh cả ngủ.

      Mở to đôi mắt, Vệ Lạc nhìn ánh tuyết óng ánh bên ngoài, có chút cáu giận nghĩ thầm: "Ta khổ luyện như thế, nhưng ngay cả Thành Hề vào lúc nào cũng biết. Aiz, xem ra còn phải càng thêm khổ luyện mới được."

      Vệ Lạc chỉ lo bực bội bản thân, cũng hề nghĩ rằng, như Thành Hề là Kiếm Sư ở đoàn xe của trong sáu đại danh cơ Mi chủ đảm nhiệm chức trách hộ vệ là chính, lại há có thể thuộc hạng người hời hợt? Người ta là mười mấy năm công lao khổ luyện, hơn nữa thiên phú cũng khá mới có thành tựu ngày hôm nay, mà Vệ Lạc nàng chẳng qua mới luyện được mấy tháng mà thôi.

      ====


      Ax mọi người thi nhau đòi lì xì thế kia....==!!!
      Mà lì xì bây giờ, 2 chương truyện đêm 30 chăng? :yoyo51:

      Cơ mà cái đó khó lắm, tại lúc đó editor ngồi bên bàn đen đỏ rồi, kkkkkkkk:hoho::hoho::hoho:
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc10 others thích bài này.

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      hức, mấy ngày nay k có chương mới, lăn vào chỗ nào rồi :'(
      _haru_ thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 43: Ca vũ cơ (1)
      Vệ Lạc còn lo lắng phiền phức ngừng đồng thời, mọi người cũng đều coi thường hai người họ. Mặc kệ là Vệ Lậc hay Tố, đều chính xác chỉ là nhân vật bé, lúc bọn họ bận rộn trong thư phòng, có ai qua cửa mà chú ý đến nhân vật như thế.

      Thời gian vút nhanh như điện, đảo mắt ba tháng trôi qua, mùa xuân đến.

      Cỏ xanh ngăn ngắt, mây biếc trời lam, còn gió lạnh thấu xương thấm vào thân thể, chân cũng bị cóng đến xanh tím, Vệ Lạc lầu đầu tiên cảm thấy, hoá ra mùa xuân lại tươi đẹp như vậy, tươi đẹp đến nỗi trong khí cũng mang theo mùi thơm ngan ngát!

      Ngày đó, Vệ Lạc vừa quét vài xác lá rụng mặt đất, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bên trái hồ nước cây hoa đào đương nở, đoá hoa hồng phấn, nằm giữa mảng biếc xanh. Nhìn nhìn, khoé miệng nàng khỏi lên nét cười nhợt nhạt.

      "Vệ Lạc, dường như ngươi cao hơn chút đấy."

      Giọng Tố từ phía sau truyền đến.

      Vệ Lạc cười cười, nàng cũng quay đầu lại : "Ngươi cũng vậy."

      Tố cười hì hì, rất là đắc ý. Chỉ có ba tháng, như cây trổ cành cao thêm ba đốt ngón tay, theo thân thể cao lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đến khó tin của cuối cùng cũng có thêm phần tuấn tú, có chút bóng dáng trượng phu, điều này làm Tố hết sức cao hứng, mỗi ngày đều muốn chạy ra giếng nước soi năm sáu lần.

      Vừa cười ngây ngô Tố vừa chạy chậm đến trước Vệ Lạc, tới bên người nàng, theo ánh mắt nàng nhìn về cây hoa đào kia, cười hì hì : "Ai ai, xuân về hoa nở, dương đến . Vệ Lạc, hai ngày nay ngươi nhìn cây đào này liền ý cười đầy mặt, chẳng lẽ muốn hái nó tặng giai nhân?"

      Vệ Lạc liếc cái, nhàn nhạt trả lời: "Ta còn ."

      Tố đánh giá dưới nàng hồi, hì hì cười : "Đúng là còn bé lắm."

      Bỗng vào lúc này, giọng nam tử vang dội truyền đến, "Hai tiểu nhi?"

      Vệ Lạc và Tố đồng thời ngẩng đầu, đáp: "Dạ."

      Nam tử kia cao to khôi ngô, mặt tứ phương, da dẻ xám đen. khoác tay nhìn xuống hai người, ngữ điệu thả chậm, có chút làm ra vẻ nắm thế rằng: "Hai ngươi vốn là người của Mi đại gia?"

      Vệ Lạc và Tố mấy tháng nay chẳng nghe thấy câu hỏi tương tự như thế, khỏi liếc mắt nhìn nhau, đáp: "Vâng."

      "Tốt! Mi đại gia lưu lại trong phủ công tử, vì công tử trợ hứng yến tiệc, bọn ngươi cũng giúp tay."

      "Dạ."

      " theo ta."

      "Vâng."

      Hai người vội vàng buông chổi, theo sau hán tử kia. Hán tử vẫn nghểnh đầu phía trước, cũng quay lại, bất giác hai người liền thả chậm tốc độ chút, cách xa năm mươi thước mới nhanh chậm theo.

      Tố dùng khuỷu tay chọc chọc Vệ Lạc, bất an hỏi: "Vệ Lạc, lần này có thể gặp công tử ?"

      Vệ Lạc lắc đầu, thấp giọng : " biết được."

      Tố mím mím miệng đỏ tươi, lẩm bẩm: "Ba tháng qua, tuy ta biết chừng trăm chữ, nhưng cũng còn thu hoạch gì khác, công tử thất vọng?"

      Vệ Lạc quay đầu liếc mắt nhìn , cười nhạt : " cần lo lắng, công tử chính là quý nhân, rảnh bận tâm tiểu nhân chúng ta. Vả lại, ba tháng mà thôi, ngài ấy cầu quá nhiều."

      Tố nghe xong gật đầu liên tục, nụ cười mặt lại xuất . Miệng của nhếch lên, cười với Vệ Lạc đến híp cả mắt : "Lạc, bất kể chuyện gì ngươi đều khí định thần nhàn, có ngươi ở bên, ta thực vui mừng."

      Vệ Lạc cười cười, để ý đến . Câu kiểu này, Tố mà có việc đều hai lần, Vệ Lạc từ lâu còn cảm giác.

      Hai người theo hán tử kia qua dãy đá dài rộng, men theo con đường rợp bóng cây, lại chuyển qua hai toà lầu các bằng gỗ, thẳng nửa canh giờ, hán tử kia mới dừng lại trước sân viện.

      Đây là sân viện trong rộng lớn có tinh xảo, phía sau quảng trường ngang dọc đều lát trăm mét đá cẩm thạch, là toà nhà đá cao lớn, có thể chứa hàng ngàn người. Mà mặt sau nhà đá, lại có chừng mười tiểu lâu tinh xảo, đều do cây cối và tre trúc dựng thành. Mỗi tiểu lâu đều bao phủ trong tầng tầng cây cối dày đặc, bên trong có thể thấy thấp thoáng nước chảy, hoa xuân khắp nơi.

      Ba người còn đứng quảng trường mà xa xa ngửi thấy từ những tiểu lâu kia truyền đến hương hoa cỏ, hương son phấn và rượu. tổ hợp như thế tạo thành hương vị phú quý thế tục.

      Nghe bên trong tiểu lâu truyền đến tiếng nữ nhân cười đùa, mặt hán tử tự chủ được nở ra nụ cười, cái cười này khiến cho vẻ kiêu ngạo vừa nãy vẫn hết sức duy trì hoàn toàn thấy đâu, thay vào đó chính là khuôn mặt dâm sắc.

      Ba người Vệ Lạc qua quảng trường, tới đường đá trước tiểu lâu, nhìn cái thấy bên trong khóm cây vô số phấn hồng đại lục. Đếm hết mỹ nhân và mỹ thiếu niên mặc hoa phục xuất trước sau tiểu lâu, khiến hán tử kia kiềm được bước nhanh.

      Vệ Lạc quay đầu nhìn về phía Tố.

      Quả nhiên, sắc mặt lúc này có chút trắng bệch.

      Vệ Lạc vội vã đưa tay ra, nhàng cầm lấy tay trái , thấp giọng : "Công tử lên tiếng ngươi chẳng còn là người trong bọn họ! Chỉ cần nhẫn nại làm thời gian, tự khắc được thôi."

      Tố gật đầu, ngón tay lạnh băng cầm chặt lấy tay Vệ Lạc buông.

      Hai người qua đường rải đá, xuất dưới vùng bóng cây râm dày. Lúc này bước chân đại hạn kia thả rất chậm, ngừng đánh giá các mỹ thiếu niên và mỹ thiếu nữ xuất hai bên.

      Vệ Lạc và Tố lại cúi đầu, tiếng nào theo sát .

      có ai nhìn về phía hai người bọn họ, các thiếu niên người thổi sênh(1), người thổi vu(2), mà các thiếu nữ lại đạp vũ bộ, cùng các thiếu niên cười giỡn nô đùa. Đại hán kia tới, bất ngờ đưa tay về phía eo thiếu nữ múa véo cái mạnh!

      cái véo rất mạnh. Vệ Lạc chỉ thấy động tác của mỹ thiếu nữ tú lệ có đôi mắt dịu dàng sóng thu kia đột nhiên cứng đờ, đau đến nước mắt rưng rưng. Nàng đưa tay xoa nắn phần eo bị véo, nhanh như thỏ chui tọt về phía sau vài bước, trốn ra sau hai cây đại thụ đứng song song.

      Trông dáng vẻ thiếu nữ kia, đại hán vô cùng đắc ý, xoa xoa tay nhếch miệng lộ hàm răng vàng cười : "Trốn làm gì? Lần này ta xin ngươi với Mi chủ!"

      Thiếu nữ trốn sau cây từ từ hé ra nửa bên mặt, khuôn miệng nhắn của nàng run rẩy, mặt vẫn lấm lem nước mắt. Nàng đưa tay lau , bước ra, xa xa dịu dàng vái chào hán tử, thấp giọng cầu xin: "Nếu vào tay quân, còn mong được chiếu cố."

      "Chiếu cố?"

      Hán tử cười dâm đãng, nhanh chân đến trước mặt thiếu nữ kia, từ vạt áo nàng đưa tay chen vào trong, ở trước mặt mọi người mạnh mẽ xoa nắn. Thiếu nữ kia nặn ra nụ cười, hề động đậy mặc dâm loạn, mà các mỹ thiếu niên và thiếu nữ xung quanh lúc này như đàn thỏ hoảng sợ tản ra như chim tước, tìm các chỗ mà trốn .

      Hán tử hung hăng véo mấy cái trước ngực thiếu nữ, cười dâm đãng : "Lấy lòng ta ta chiếu cố. Ha ha ha." cười to rút tay về, lại niết cái mạnh má trái trắng mịn của thiếu nữ, khiến cho khuôn mặt nhó nhắn trắng hồng dấu móng tay, mới nghênh ngang rời .

      Hai người Vệ Lạc vẫn cúi đầu, tận đến khi bọn họ xa, bên tai Vệ Lạc vẫn ngờ ngợ nghe được tiếng thiếu nữ kia khóc nức nở, "Tỷ tỷ, bị tên dã man thế này ngày ngày đánh đập, phải làm sao đây?


      ====

      (1)sênh:
      [​IMG]
      (2)vu: giống sênh, nhưng lớn hơn

      @Winter : thấy cmt của là tôi đăng ngay, ba ngày nay lăn lộn chốn đen đỏ ợ XD~~~
      Last edited: 21/2/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc10 others thích bài này.

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      óe, lăn lộn chốn đỏ đen á? :yoyo48: Có phát tài k? hay phá sản rồi :yoyo60:
      Ây dà, đọc bằng này chương rồi, tôi mới thấy, hình như ngoài mấy người kiểu như quý nhân ra, hình như ai cũng nông cạn, răng vàng, thô lỗ, dâm dê hết hay sao đó :yoyo27:
      _haru_ thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 44: Ca vũ cơ (2)

      Tay Tố vẫn rất lạnh, Vệ Lạc lại cũng buông ra.

      Hai người theo đại hán kia hồi tới mặt sau cung điện bằng đá tảng, qua con đường cát đá, là có thể nhìn thấy mặt sau cung điện, có lâu các rất cao, lâu các này xây bằng gỗ, so với những nhà khác cũng cao hơn, chỉ là hơi thấp so với điện đá phía trước.

      Lâu này tổng cộng chia làm năm nhà, căn to nhất có thể chứa mấy trăm người, nhất cũng có thể chứa ba, bốn chục người. Hai người Vệ Lạc vẫn chưa tới gần nghe bên trong truyền đến từng tràng cười huyên náo.

      Vòng qua đường cát đá, tới trước lâu các cao nhất, thình lình lại xuất quảng trường , quảng trường này có thể cho bốn xe ngựa chạy cùng lúc, mặt sân có thể chứa bốn đến năm mươi xe ngựa. Hai bên quảng trường là quân sĩ mặc khôi giáp và kiếm khách đứng.

      Vệ Lạc chỉ nhìn cái liền thấy Cao Dật trong đám người đó.

      Cao Dật đứng nghiêm, tay xoa trường kiếm, mặt cảm xúc dựa vào gốc cây liễu, hơi cúi đầu, cũng biết suy nghĩ gì. Vệ Lạc kinh ngạc nhìn y, lần nữa gặp y, nàng cũng phát ra mình rất nhớ đối phương. Thế nhưng, động tâm khác thường kia vẫn tồn tại y nguyên.

      Có lẽ cảm giác được ánh mắt của Vệ Lạc, Cao Dật ngẩng đầu nhìn lại nàng. Trong thoáng bốn mắt gặp nhau, tim Vệ Lạc đánh 'thịch' cái, nàng liền vội vàng cúi đầu.

      Nàng kiềm được đưa tay đặt trước ngực, cố lờ rung động bé kia.

      Lúc này, đại hán bước vào trong lâu các.

      Vệ Lạc và Tố vừa vào liền đồng thời bị chói mắt. Bọn họ vào từ cửa chính, ra trước mắt là gian phòng lớn nhất có thể cho mấy trăm người cùng múa. Trong phòng lúc này có năm mươi sáu ca vũ cơ uyển chuyển nhảy múa.

      Những ca vũ cơ này ăn mặc diễm lệ, vòng eo buộc chặt lắc lư, gợi lên cho người dụng vọng nguyên thuỷ. Mà ống tay áo của các nàng vung cái vẫy cái đều mang theo loại phiêu dật nước chảy mây trôi.

      Đối diện các ca vũ cơ là vài nam tử ngồi hoặc đứng, đa phần những nam tử này mang ngọc quan, hiển nhiên đều là quý nhân. Bọn họ người ôm mỹ nhân vào ngực, người lại cùng mỹ nhân ngồi quỳ phía đối diện mớm rượu bằng miệng. Trước mặt họ rượu thịt chồng chất như núi, tiếng mỹ nhân cười duyên dứt bên tai.

      Đại hán kia vừa bước vào trong phòng này, cái đầu ngẩng cao liền thấp xuống, mặt cũng đầy tươi cười lấy lòng, nhìn thấy ai cũng toe toét, đương nhiên, có lấy người nào để ý tới .

      thẳng tới trước tháp, mỹ phụ nhân dựa vào trong lòng quý nhân, thấp mày cười nũng nịu. môi đào dẫn rượu, khuôn ngực trắng như tuyết lộ mảng lớn lúc này nằm trong lòng bàn tay của quý nhân kia, vừa nắn vừa xoa cái liền nhìn thấy hai điểm đào đỏ mọng . Đại hán nhìn họ, chần chờ chút, liền cách họ chừng năm sáu thước dừng lại, cúi đầu chắp tay đứng cung kính.

      Vệ Lạc và Tố tới phía sau đại hán, học dáng vẻ cúi đầu chắp tay đứng cung kính của .

      Trong loạt tiếng cười quyến rũ, mắt mỹ phụ thoáng nhìn chú ý tới đại hán kia, nàng cười cợt đẩy bàn tay quý nhân xoa ngực ra, uyển chuyển đứng lên, chỉnh lại tóc và xiêm y hai lần, mỹ thiếu phụ mới tới gần bọn họ bước.

      Nhìn thấy mỹ thiếu phụ này đến gần, đại hán vội vã cười lấy lòng tới trước mặt nàng, chỉ tay về phía Vệ Lạc và Tố, cười : "Cửu nương, hai tiểu nhi này vốn là người trong đoàn của Mi chủ."

      mặt mỹ thiếu phụ lúc này thấy tươi cười đâu nữa, cái mũi tinh xảo hếch lên, nàng lạnh lùng hừ tiếng, nhìn qua Vệ Lạc và Tố cái, ánh mắt quét đến Tố khỏi dừng lại.

      Nàng tỉ mỉ đánh giá Tố lát, cũng hỏi gì, quay đầu qua đại hán kia : " là hai tiểu nhi, tạm thời để chỗ Vọng Chử ."

      "Dạ, dạ."

      Trong tiếng đáp cung kính của đại hán, mỹ thiếu phụ xoay người lại cười yểu điệu, lại ngã vào trong lòng quý nhân kia.

      Đại hán quay đầu nhìn về phía Vệ Lạc và Tố, hất cằm, ngạo mạn chỉ tay sang phía bên phải, " Nghe đây! Tới gian thứ ba của phủ đệ chính là đội của Vọng Chử, các ngươi tự mình ."

      "Vâng."

      Hai người Vệ Lạc thấp giọng đáp tiếng, chậm rãi lui về phía sau, xoay người rời . Sau lưng bọn họ, đại hán kia xoa tay cười thoả mãn đầy dâm đãng chạy ra bên ngoài.

      Hai người Vệ Lạc tới gian phòng thứ ba phía bên phải phủ đệ, chưa tới gần mà từng hồi tiếng vu bồng bềnh bay tới. Hai người tới phía ngoài căn phòng kia, nhìn cái thấy mỹ thiếu niên khắp phòng.

      Bảy, tám mươi mỹ thiếu niên tập múa theo thiếu phụ chừng ba mươi, cả người mềm mại xương. Mà đối diện gian phòng lại đặt mười mấy tháp kỷ, vẫn như cũ kỷ rượu thịt như núi, tháp từng đôi từng cặp. Từng quý nhân đầu mang ngọc quan ôm lấy mỹ thiếu niên hợp ý uống rượu mua vui.

      Tố chỉ liếc nhìn bên trong cái, liền đứng tại chỗ nửa bước cũng chịu di chuyển. Vệ Lạc nhìn khuôn mặt có chút trắng bệch của , cũng kiên trì kéo cùng. Nàng bước tới cửa phòng, xem xét bên trong, liền cất bước vào.

      Bên trong cũng có chừng mười người nhìn lại nàng, có thể Vệ Lạc thực quá bắt mắt, những người kia đều liếc mắt cái liền dời .

      Vệ Lạc trực tiếp tới trước mặt thanh niên chừng hai bảy hai tám, da dẻ trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, chỉ là phấn trắng mặt bôi hơi dày, ra mấy phần ý vị phong trần. Nàng hơi khom người, chắp tay cúi đầu, "Công là Vọng Chử? Tôi đến đây làm nô bộc trợ lực."

      Thanh niên tuấn mỹ nghiêng đầu nhìn nhóm vũ cơ, nghe thế xoay đầu lại. thoáng nhìn Vệ Lạc, lông mày liền nhíu thành đường, "Đen xấu thế?"

      Vệ Lạc cúi đầu .

      Thanh niên tuấn mỹ Vọng Chử có chút chán ghét nhăn mày, "Sao chỉ có người?"

      Vệ Lạc thấp giọng đáp: "Còn người nữa, đứng ngoài chịu quý nhân xét hỏi." thế là do Vệ Lạc đề phòng Vọng Chử vì Tố xuất mà nổi giận.

      tới chỗ này, khoé mắt Vệ Lạc nhìn ra cửa, đúng lúc thấy góc áo của Tố, giọng nàng lại, thanh thanh kêu: "Tố?"

      Vệ Lạc vừa mở miệng, Vọng Chử vội vã phất tay ngăn cản, "Phàm có quý nhân, chớ quấy rầy! Chớ quấy rầy!"

      Tiếng vừa ra, Tố cúi đầu vào.

      Vọng Chử trong chớp mắt nhìn Tố, nhất thời ánh mắt sáng ba phần, đứng lên, phất tay : "Lại gần đây, lại gần đây."

      Sắc mặt Tố lại trắng thêm phần, tự chủ được nhìn về phía Vệ Lạc, thấy nàng cúi đầu khép tay cũng thèm nhìn tới mình, chỉ đành theo lời tới gần.

      Tố vừa đến, Vọng Chử liền tỉ mỉ đánh giá , mặt (Vọng Chử) đầy tươi cười thoả mãn. Đánh giá hồi lâu, Vọng Chử gật đầu : "Tốt! Tốt lắm! Dạng Bình Vũ hầu xưa nay ưa thích, chính là diện mạo như ngươi thế này, tốt!"

      Lời vừa ra, sắc mặt Tố trắng bệch như tờ giấy, nhịn được về phía Vệ Lạc.

      Vệ Lạc vẫn cúi mày thấp mi như cũ, nghe Vọng Chử xong, nàng ở bên giọng : "Người này tên Tố, ngày đó từng tự tiến cử với công tử Kính Lăng, công tử hứa cho làm sai vặt thư phòng, nếu học hữu sở thành có thể thành thực khách."

      Vọng Chử còn thoả mãn nhìn khắp người Tố, Vệ Lạc vừa xen ngang, khuôn mặt thoa đầy phấn trắng của liền tràn đầy tức giận. Nhưng vừa nổi đoá Vệ Lạc nhắc tới bốn chữ 'công tử Kính Lăng', tức , vui mừng đầy mặt còn, mà tức giận cũng biết mất, chỉ là cam lòng nhìn Tố, bất mãn phất tay, "Tạm thời hầu nước trà các vũ công ."

      "Vâng."

      Hai người đồng thời đồng ý, giọng Tố còn đặc biệt vang . Sau đó khom người lui ra.

      đường thối lui đến ngoài cửa phòng, hai chân Tố mềm nhũn, suýt ngã xuống đất. Vệ Lạc vội vã đưa tay đỡ .

      Tố cầm cánh tay Vệ Lạc chặt, nghiêm túc nhìn nàng, môi đỏ run rẩy, trầm thấp : "Nếu như phú quý, có chết cũng quên ân tình của Vệ Lạc."

      Vệ Lạc mặc nắm chặt cánh tay mình, vẫn cúi mặt như cũ, cười nhạt, "Công tử Kính Lăng là ai chứ? Ngài ấy vừa thừa nhận ngươi, tất nhiên bất luận kẻ nào cũng dám khinh động. Về sau dũng khí ngươi cần lớn hơn mới được."

      "Ừ, đúng đúng."

      ====


      @Winter : chắc phát tài cũng chẳng phá sản, huề vốn @@
      Nhã Tịnh, Tử Mặc, lyly7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :