1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 32: Thiếu niên tên Tố(1)

      Ngay lúc nàng đau khổ nghĩ đối sách giọng bị ép thấp của thiếu niên đẹp nhất vang lên, khó đè nén được kích động : " từ lâu nghe danh công tử Kính Lăng khoan nhân cơ trí, thực khách ba ngàn, phàm người có tài, bất kể xuất thân đều được trọng dụng như nhau. Có thể vào được trong phủ ngài ấy, là phúc của chúng ta, có khi lại gặp cơ hội bước lên trời."

      A, ngờ thiếu niên này lại có chí hướng như thế?

      Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên .

      Thiếu niên này mày liễu mắt phượng, sống mũi cao thẳng, làn da trắng ngần, chiếc cằm nhọn nhọn khiến khuôn mặt thêm phần mềm mại. Thiếu niên như vầy nếu mặc nữ trang cũng khác mỹ nhân là bao, thực nhìn ra có ý chí như thế.

      Lời thiếu niên vừa thốt ra, thiếu niên bên cạnh chớp đôi mắt to : "Tố, ngươi công tử Kính Lăng trọng tài, vậy tài chúng ta ở đâu?" nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, cay đắng : "Ta chỉ có thể nhận biết tên của mình, cả bút cũng chưa từng cầm qua, nào có gì khiến công tử Kính Lăng chú ý?"

      Tố mím chặt miệng , hồi lâu lời nào.

      Đến mỹ thiếu niên ngồi tận bên trong bật cười khanh khách để lộ lúm đồng tiền, chậm rãi giọng : "Từ chúng ta là kẻ hầu hạ quý nhân, chỉ cần khiến quý nhân vui lòng, cả đời liền phú quý hết, cần gì phải nghĩ nhiều?"

      Nhất thời trong xe đều trầm mặc, chỉ còn tiếng bánh xe gỗ lăn đá và tuyết 'lộc cộc' vang lên.

      Qua hồi lâu, mỹ thiếu niên tên Tố quay qua xem xét Vệ Lạc, bỗng nhiên : "Huynh đài xưng hô thế nào?"

      Vệ Lạc ngờ hỏi mình, bèn cười cười, giọng trả lời: "Ta tên Vệ Lạc."

      "Ngươi có họ?"

      "Ngươi họ Vệ?"

      "Ngươi là quý nhân?"

      "A, khẩu ngươi giống người Việt." Trong lúc nhất thời, bốn thiếu niên hẹn mà cùng mở miệng.

      Trong mấy câu hỏi lung tung bay tới, Vệ Lạc hé miệng cười cười, đơn giản đều trả lời.

      Các thiếu niên đồng thời hỏi ra cùng nhìn nhau, sau đó Tố mở miệng lần nữa, "Vệ Lạc, theo ý kiến ngươi, nhân sinh trong đất trời nên dựa vào quan hệ bất chính mà được phú quý, hay cần phải dựa vào khả năng của mình, sừng sững đứng giữa đất trời?"

      Bốn thiếu niên đồng loạt nhìn Vệ Lạc, mắt trông mong chờ nàng trả lời, nhìn bộ dạng bọn có vẻ tranh luận như vậy từ lâu, hơn nữa vẫn chưa lấy được đáp án khiến ai cũng tâm phục khẩu phục.

      Vệ Lạc trợn mắt, nàng đột nhiên phát các thiếu niên vốn bất hạnh này ngờ cũng có nhiệt huyết, có tình cảm mãnh liệt, có ước mơ, có ngờ vực, có sức sống tràn trề!

      Vệ Lạc cười cười, thấp giọng trả lời: "Bất kể là kẻ tham sống sợ chết hay người dùng tài trí lập công lao nghiệp đều là lựa chọn cá nhân, mỗi người chí, thể cưỡng cầu."

      Vệ Lạc vừa ra lời ấy, bốn thiếu niên đều đồng loạt mở to mắt.

      lúc Vệ Lạc hơi kinh ngạc, Tố thở dài: "Quả nhiên là xuất thân quý nhân, tham sống sợ chết? Mỗi người chí, thể cưỡng cầu? Từng chữ từng chữ như châu ngọc, quả nhiên là quý nhân, đúng là bất phàm!"

      Hai mắt thiếu niên có lúm đồng tiền cười híp lại, đánh giá Vệ Lạc từ xuống dưới, "Đáng tiếc tướng mạo ngươi xuất chúng, bằng Mi đại gia dốc sức bồi dưỡng ngươi."

      Thiếu niên mắt to chớp mi nghiêng đầu, cau mày nghiền ngẫm lời Vệ Lạc. Dần dần, bốn người bắt đầu thấp giọng tranh luận. Bọn họ tranh luận chính là quan điểm Vệ Lạc tới.

      Quan điểm này của Vệ Lạc, ở đời sau là đạo lý hiển nhiên. Bốn thiếu niên từng chút nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy chí phải.

      Vệ Lạc có tâm tình hưởng thụ bọn họ nhìn nàng bằng con mắt khác, nàng nghiêng đầu nhìn ra đường phố bên ngoài. Chỉ trong chốc lát, nàng lại ưu sầu lần nữa. Nghĩ đến chuyến này mình tự chui đầu vô lưới, Vệ Lạc liền cảm thấy thở nổi.

      Bộ dạng rầu rĩ vui của Vệ Lạc ảnh hưởng đến bốn thiếu niên, nhiều lần bọn họ định há miệng chuyện với nàng nhưng nhìn đến vẻ mặt của nàng lại dám.

      Công tử Kính Lăng là con thứ tám của Tấn Hầu, phủ đệ của rất lớn, nằm ở đường Đông thành Bắc, diện tích ngàn mẫu.

      Đoàn xe chạy canh giờ mới đến phủ công tử Kính Lăng, xuyên qua tường đá cao cao, Vệ Lạc phát đoàn xe rẽ ngoặt lại, bỏ qua cửa chính, cửa hông thứ nhất, cửa hông thứ hai, tận đến cửa hông thứ tư mới chạy vào.

      Lúc qua cửa hông thứ tư, Vệ Lạc liếc về phía Cao Dật thúc ngựa chạy, thầm nghĩ: người đến từ đoàn xe ca cơ chỉ có thể vào bằng cửa hông thứ tư, liệu người đàn ông cao ngạo như y có bất mãn ?

      Đương nhiên, Vệ Lạc thấy Cao Dật khuôn mặt tuấn tú chút biểu cảm, hề nhìn ra chút cảm xúc nào. Về phần Thành Hề, Vệ Lạc cẩn thận đảo mắt qua vừa lúc bắt gặp ánh mắt sáng quắc của cũng nhìn sang. Lập tức, Vệ Lạc sợ tới mức co rụt cổ, mà lại tiếng động nhếch mép cười, hàm răng trắng sáng kia rất chói mắt.

      Xe ngựa theo cửa hông thứ tư vào, dừng lại chỗ trong hoa viên. Các thiếu niên và kiếm khách lần lượt xuống.

      Trong hoa viên người người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt. Lắng nghe kỹ trong thanh náo nhiệt lại lẫn rất nhiều tiếng cười duyên của nữ tử. Vệ Lạc vừa nhoài đầu trong xe ngựa ra nhìn, oa! nhiều mỹ nữ!

      Gần ba mươi thiếu nữ diện mạo tú lệ hoặc cười duyên, hoặc che miệng, hoặc ngẩng đầu xem xét tỉ mỉ, đương nhiên, các thiếu nữ này đều làm việc, nhìn kỹ, toàn bộ các nàng đều mặc trang phục thị tỳ, Vệ Lạc còn thấy đằng sau cây cối trong hoa viên đều vươn ra ít mấy cái đầu xem náo nhiệt. Những người này nam nữ già trẻ đều có, thò đầu vội vã nhìn về phía xe ngựa bên này.

      Trong tiếng người cười , các kiếm khách dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa. Bọn họ vừa xuống ngựa, hán tử mặt trắng đội mũ hiền sĩ chừng ba mươi ngẩng đầu đến gần, quát: "Ai là Cao Dật?"

      Cao Dật tiến lên từng bước, chắp tay trước ngực : "Túc hạ có gì phân phó?"

      Hiền sĩ mặt trắng đánh giá y, cười cười : "Ngươi chính là Kiếm Sư đứng đầu Cao Dật? Rất tốt, tất cả theo ta."

      "Vâng."

      Các kiếm khách theo sau hiền sĩ mặt trắng xa, Vệ Lạc mới kịp phản ứng: chết tiệt, bọn họ rồi, mình biết làm sao? Aiz, mình cũng phải kiếm khách, vốn chẳng có khả năng được an bài chung với họ.

      Ngay khi Vệ Lạc suy nghĩ miên man các thiếu niên cũng đồng loạt xuống xe.

      Đoàn người đợi chính là bọn họ.

      Quả nhiên, các thiếu niên vừa xuống xe, tiếng cười lớn hơn rất nhiều, các thiếu nữ chỉ trỏ họ, bình luận đánh giá từng người, mỗi khi nhìn thấy có thiếu niên bị mình chỉ mặt đỏ tới mang tai thanh cười duyên lại tràn ngập thích thú.

      Dưới tình huống như thế, Vệ Lạc hít sâu hơi, rốt cuộc là người sau cùng xuống.

      Quả nhiên.

      Nàng vừa xuống, tiếng cười liền ngừng lại. Ngay sau đó, thiếu nữ nũng nịu hô: "Ôi! Ôi! Ôi! Sao giữa bầy thỏ trắng lại lẫn con chuột đen thùi thế này?"

      Giọng thiếu nữ rất lớn, hết sức vang dội, nàng ta cảm khái liên tục, sợ hãi than thôi.

      Khuôn mặt nhắn của Vệ Loạt thoắt cái đỏ tới gáy.

      Lúc này, lại thiếu nữ di chuyển, nàng chạy tới chỗ Vệ Lạc, vừa chạy vừa : "Ai chà! Ta phải tới gần xem da có đen như ngọc , có khi là thỏ đen chứ phải chuột đen đâu!"

      Tiếng của thiếu nữ vừa truyền ra, loạt tiếng phì cười của các thiếu niên quanh Vệ Lạc vang lên. Có điều tiếng cười kia mang ác ý, mà là xem trò vui.

      Chỉ chốc lát, thiếu nữ chạy tới trước mặt Vệ Lạc.

      Nàng đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn mặt Vệ Lạc, đột nhiên hít hơi vang dội, lớn tiếng hỏi: "Ngươi, vừa đen vừa xấu thế này, sao lại chen được vào đây?"

      Rốt cuộc Vệ Lạc nhịn được, khoé miệng nàng co giật, chậm rãi : "Thứ nhất, ta có tên họ, là Vệ Lạc, cũng phải con chuột."

      Tiếng cười khì của mọi người lại lớn hơn hai phần.

      Vệ Lạc làm như nghe thấy, chậm rãi, giọng trong sáng tiếp tục : "Thứ hai, ta biết chữ, phải đồng nam."


      ====

      Come back, up liền 2 chương :yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc12 others thích bài này.

    2. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      M thich VL voi CD co.Cag ngay cag thich CD. He
      _haru_ thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      hơ, thế cuối cùng là chị Lạc 1 vòng rồi lại về phủ của KL hả? chẹp, sao k cho chị du lịch khắp nơi tôi luyện :yoyo65:
      mà mấy bà nữ nhân này nhiều chuyện đấy:yoyo62: đẹp hơn người tí, có gì mà phải kiêu căng, mong chờ chg mới xem mặt của mấy bà này khi biết chị Lạc biết chữ quá :yoyo53:
      Haru ghê cơ, đọc liền lúc 2 chg thích ghê ^^ gửi ngàn tim nhóe :yoyo12:
      _haru_ thích bài này.

    4. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      thanks Haru, xem ra con phai ninh co dai dai roi ^^
      _haru_ thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 33: Thiếu niên tên Tố (2)
      Vệ Lạc hai câu này thong dong mà bình tĩnh, sau khi xong, nàng liền cúi mày rũ mắt đứng nơi đó, lại khôi phục bộ dạng tiểu nhi thu hút.

      Thiếu nữ vọt tới trước mặt nàng hỏi bặm môi, vui : "Biết chữ ghê gớm à?"

      Trong giọng nàng ta có chút tức giận.

      Nàng ta hừ mạnh, hung ác trừng Vệ Lạc cái, tay phải chỉ nàng, quát: "Con chuột đen kia. ngươi ngươi biết chữ còn có tính danh, vậy ta hỏi ngươi, ngươi muốn tắm ngựa, chăn trâu ?

      Câu hỏi vừa thốt ra, bốn phía mọi người đồng thời im lặng. Ai cũng im lặng lên tiếng, chỉ đưa mắt thông cảm nhìn Vệ Lạc, nghĩ: câu hay của tiểu tử này, lại đắc tội với vị này, bây giờ chỉ sợ bị sai đến chuồng trâu ngựa rồi.

      Vệ Lạc lúc này cũng tự nghe ra khẩu khí vị này tốt, nàng rốt cuộc mình đắc tội nàng ta lúc nào?

      Tận đến giờ nàng vẫn chưa phát , diện mạo tại của mình vừa đen vừa xấu, thô tục cực kỳ, gặp phải cũng coi như có chút địa vị này hẳn là nên kinh sợ mới đúng. Nhưng cử chỉ nàng lại thong dong trấn định, cười tự nhiên, lại còn có danh có họ, phong phạm quý tộc trời sinh như thế quả khiến vài người vừa thấy liền khó chịu.

      nhìn chằm chằm Vệ Lạc, thấy nàng đến tình trạng này rồi mà vẻ mặt vẫn bình thản, chút nao núng, nhịn được tức lên, nàng chuyển qua hỏi Chủ công công: "Chủ công công, tên này để tự ta sắp đặt, ổn chứ?

      Chủ công công vốn chỉ thuận miệng đưa Vệ Lạc đến đây, cũng thực quan tâm chuyện của nàng, tại thấy kia mở miệng, lập tức liên tục cười nịnh : "Ổn, rất ổn."

      "Tốt!" Nàng ta lên giọng, cao ngữ điệu quát: "Người đâu, mang tên này xuống chuồng trâu!"

      "Dạ!"

      giọng đáp ứng trong trẻo vang lên, thiếu niên diện mạo thanh tú về phía Vệ Lạc, liếc qua khuôn mặt nàng, mặt vô cảm : " theo ta."

      "Vâng."

      Vệ Lạc cũng khẽ lên tiếng

      Nàng theo sau thiếu niên, trong ánh mắt đồng tình thương tiếc của mọi người cúi đầu im lặng về phía trước.

      Bấy giờ, kia tới trước mặt Tố, nàng ta dạo quanh Tố vòng, cười khanh khách ngọt ngào: "Ngươi rất xinh đẹp, hệt như xử nữ."

      chỉ có mười bảy mười tám tuổi, mặt tròn mắt to, cười rộ lên thực dễ thân. Tố cúi đầu mặc cho nàng ta chằm chằm đánh giá mình, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mang theo nụ cười ngại ngùng, trong ánh mắt nhìn về bàn đá xanh lại chứa tia bất mãn: Vệ Lạc kia ràng là người có tài, ả ta lại bắt chăn trâu, quả là hiếp đáp người. Song lại nghĩ: người tài như thế cũng ngăn được tiểu nhân nhục nhã, huống chi là ta? Nếu ta may mắn gặp mặt công tử Kính Lăng, nhất định phải khiến bản thân được ngài chú ý.

      Thời ấy thế nhân người tâm tính thẳng thắn chân thành còn lắm, bởi vậy bấy giờ, người đồng tình với Vệ Lạc cũng nhiều. Bọn họ lại biết rằng Vệ Lạc lúc này rất vui vẻ. Đây chính là phủ đệ công tử Kính Lăng đó, nàng sớm ước gì bản thân cách xa. tại bị tống chăn trâu, với nàng mà đúng là cầu còn được.

      Hai người Vệ Lạc chưa được mười lăm bước, đột nhiên, nàng phát tiếng cười ha ha, tiếng ồn ào xung quanh đều biến mất! Tất cả thanh trong nháy mắt biến mất toàn bộ!

      Vệ Lạc dừng chân lại.

      Nàng vừa ngẩng đầu nghe được loạt thanh hỗn loạn khẩn trương truyền đến: "Chúng thiếp/chúng nô gặp qua công tử."

      Công tử?

      Công tử Kính Lăng đến đây? Trời ạ---

      Tâm Vệ Lạc căng thẳng, nàng thấy thiếu niên dẫn đường phía trước khom người hành lễ cũng vội học theo. Sau đó cùng lui về bên, chỉ là thân thể nàng hơi trốn ra sau, khiến thiếu niên kia chắn trước người.

      loạt tiếng bước chân truyền đến.

      Trong tiếng bước chân, bóng ngoại bào đen đỏ đan xen, thêu chim ưng và hoa sen ra trước mắt nàng.

      Chậm rãi, thân hình cực kỳ cao lớn đến trước người nàng khoảng ba thước, rồi ba thước, hai thước rưỡi, hai thước.

      Thân hình kia càng đến gần tim Vệ Lạc càng đập dữ dội, càng nhảy lên cao, từng lúc từng lúc , thậm chí khiến nàng nảy sinh ảo giác tim mình vỡ tung.

      Ngay lúc Vệ Lạc khẩn trương đến độ trước mắt hoá đen thân hình kia dừng lại.

      lại ngừng ngay trước mặt Vệ Lạc!

      Trước mắt Vệ Lạc bỗng tối đen, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Ngay lúc nàng khẩn trương đến tột đỉnh, ngoại bào kia lại lung lay, rời sang hướng khác.

      rồi!

      Vệ Lạc rốt cuộc hít vào ngụm khí . Ban nãy nàng vẫn nín thở, đến nỗi xương ngực có chút đau đớn.

      Mau mau rời ! Vệ Lạc thầm cầu nguyện.

      bước, hai bước, ba bước...

      Mắt thấy bước chân cách xa mình mười bước, Vệ Lạc lại thả lỏng chút, lại lén lút hít hai ngụm khí: té ra là hữu kinh vô hiểm. (có kinh sợ nhưng nguy hiểm)

      Ngay khi Vệ Lạc bình tĩnh lại, thở ra hơi đột nhiên, giọng thiếu niên trong trẻo vang lên: "Công tử Kính Lăng!"

      Là giọng của Tố!

      Xôn xao! Tất cả mọi người đều giật mình, vô số con mắt quay qua Tố. Vệ Lạc cũng kìm được ngẩng đầu nhìn về phía Tố.

      Bước chân của công tử Kính Lăng dừng lại, quay đầu nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp này, vẻ mặt nhàn nhạt, khoé môi chứa ý cười. Nụ cười này khiến gánh nặng trong lòng ai cũng biến mất, trực giác cho rằng cũng phải người cao cao tại thượng quá mức.

      cái trán trắng nõn toát mồ hôi lạnh, môi hơi run run, Tố chạy chậm đến trước mặt công tử Kính Lăng, cách năm thước quỳ xuống gối, cao giọng : "Công tử Kính Lăng, tiểu nhân từ lúc ở nước người nghe danh công tử khoan nhân trọng tài từ lâu, nay may mắn được gặp, quá đỗi ngạc nhiên mừng rỡ."

      "Ồ?"

      Giọng trầm trầm đầy từ tính của công tử Kính Lăng truyền ra, mang theo ý cười hờ hững, hỏi: "Ngươi muốn tự tiến cử? Có tài năng gì?

      trán Tố mồ hôi như mưa, môi run rẩy, lắp bắp : "Tiểu nhân vô, vô tài."

      tài?

      Mơ hồ, hồi tiếng cười phì vang lên. Trong đó tiếng cười to nhất là của , nàng ta có chút phát cáu tên Tố này, bản thân mình vừa sai tiểu nhi kêu Vệ Lạc gì dó đến chuồng trâu, tên Tố này liền gọi công tử Kính Lăng. Nếu làm công tử phát chuyện mình làm, hậu quả lường được.

      Tố lời này xong, khuôn mặt trắng noãn hồng lên, tuy là mùa đông giá rét mà lại mồ hôi đầm đìa.

      ngẩng đầu, thấy mặt công tử Kính Lăng vẫn treo nụ cười thản nhiên, hai tròng mắt thâm trầm như đêm đen nhìn ra tức giận. Nhưng vài hiền sĩ thị tỳ theo sau công tử đều nhíu mày đánh giá .

      Tố ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của công tử Kính Lăng, hít sâu, vẫn có chút lắp bắp : "Công tử, Tố tuy tài, nhưng Tố tự cho rằng mình thông tuệ kém người khác! Chỉ cầu công tử ban cho Tố cơ hội, Tố nhất định có thể, có thể tìm ra khả năng của mình."

      cà lăm, thừa thế xông lên tới đây liền mở to mắt hạnh đen trắng ràng, trông mong nhìn công tử Kính Lăng.

      Vệ Lạc trong lúc vô tình lại lùi ra sau từng bước, khiến mình khuất tầm nhìn của công tử Kính Lăng. Sau khi nàng nghe được những lời này của Tố, lòng thầm nghĩ: thiếu niên này đứng là to gan! tài cũng dám cầu người bề cho mình cơ hội, đúng là to gan mà!

      Công tử Kính Lăng đánh giá Tố, lát sau môi mỏng khẽ nhếch, tao nhã nở nụ cười: "Ngươi muốn cơ hội gì?"

      Tố nghẹn cứng, lúc lâu nên lời.

      Công tử Kính Lăng nhíu mày.

      vừa nhướng mày, luồng khí lạnh lẽo tràn lan tràn trong gió rét. Mọi người nhất loạt khom người, hẹn mà cùng cúi đầu, dám đối diện với nữa.

      Tố cũng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, răng va lập cập, run rẩy ngừng, đầu gối của thể chống lại áp lực kia, cả người liền mềm nhũn ngã bệt xuống đất!

      Lần này, công tử Kính Lăng thất vọng, thản nhiên quét mắt qua mọi người lượt xoay người chuẩn bị rời .

      Tố nhìn thấy cất bước rời , trong lòng cực hoảng. biết công tử Kính Lăng lần này, bản thân xong, xong.

      Có lẽ con người trong lúc tuyệt vọng nhất trở nên dũng cảm rất nhiều, Tố đột nhiên từ dưới đất bò lên, cả người quỳ rạp xuống đất kêu lên: "Công tử Kính Lăng, tiểu nhiên biết ít chữ, lại xuất thân đồng nam. Song trượng phu sống ở thế gian phải sừng sững đứng giữa đất trời. Vệ Lạc người thể tham sống sợ chết! Tiểu nhân cũng nghĩ như thế, chí hướng của tiểu nhân chính là bằng khả năng của chính mình được công tử coi trọng!"


      ====

      Aiz dạo này tớ bị tranh máy ghê quá, post truyện hết được tiến độ như trước r~~:4::4::4:
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      (À thực ra là editor cày Supernatural đấy :04(1):)
      Last edited: 15/6/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :