1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Huhu. The la ko duoc doc thuong xuyen nua roi. Thank nang nhoa

    2. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      ồ, vậy cho mình hỏi danh tính của người bí kia được ? com cám ơn cũng nên đầy đủ chút chứ nhỉ ^^ , sẵn nịnh nót để người ta dịch cho mình coi nhanh nhanh :-*

      Thế là bước tiến triển lớn cho chị rồi. Từ hạ lên trung, mặc dù cũng biết chẳng thấm là gì so với con đường trước mắt của chị :3
      Thanks you , cả edit lẫn beta
      _haru_ thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      @Hình Ưu : à chị ấy là truthblue82 bên STENT, cơ mà chị ấy bắt đầu edit từ chương 54 cơ ^^
      Nhã Tịnh thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 30: Mỹ thiếu niên đầy phòng
      Đương lúc nàng đến gần trong tạp viện người đến người mảnh ồn ào huyên náo. Mùi thức ăn quyện với hương rượu thơm bay trong khí. Vệ Lạc vừa tới gần, bụng thầm réo lên, nàng vội vàng nhanh vài bước đến trước đại viện bằng đá, trong tiếng ồn ào huyên náo bình tĩnh vào.

      Vệ Lạc vừa qua luỹ đá vào căn phòng lớn như sân bóng liền lập tức hoa mắt.

      Mỹ thiếu niên đầy phòng nha!

      Bên trong đốt mười hai mười ba đống lửa, cạnh mỗi đống có hơn mười người ngồi quanh. Mà bên cạnh năm sáu đống lửa gần cửa phòng đều toàn là những thiếu niên xinh đẹp.

      Những mỹ thiếu niên này khoảng từ mười hai đến mười sáu, đều mặc thâm y(1) bằng gấm giống nhau, diện mạo ai cũng thanh tú trắng bóc.

      Dáng người bọn họ đều hơi gầy yếu, đương nhiên, tại thời đại vật chất dồi dào này, dáng người gầy nhom cũng cực thấp bé. đám thiếu niên dáng người xấp xỉ, quần áo tương đồng ngồi cùng chỗ, là khiến người ta hoa mắt.

      Đây hẳn là những đồng nam dùng làm lễ vật trong đoàn xe.

      Ai cũng là ngàn dặm chọn , mỗi thiếu niên ở đây nếu sống tại thời đại trước kia của Vệ Lạc chắc chắn đều là những nam sinh được các nữ sinh ưa thích, theo đuổi tán tụng. Gương mặt vương nét trẻ con của họ đều trắng nõn tuấn tú, ánh mắt khi nhìn Vệ Lạc giấu nổi tò mò.

      Thế nhưng, họ cũng chỉ là lễ vật mà thôi.

      Trong lòng Vệ Lạc thầm than tiếng, nhắm lại hai con mắt hoa lên. Khi nàng mở mắt quay ra đằng sau nhìn lại đối diện cặp mắt khác.

      Thành Hề vững vàng quỳ ngồi tháp, cầm trong tay tửu châm, hai mắt sáng dị thường chớp nhìn nàng.

      Đối diện với ánh mắt của Thành Hề, trái tim vừa nhảy lên dữ dội của Vệ Lạc bỗng nhiên an tĩnh lại.

      Nàng cúi đầu, men theo bên tường đá ra phía sau, bỏ qua đống lửa chỗ các mỹ thiếu niên, tới bên cạnh đống lửa của các kiếm khách.

      Lúc Vệ Lạc đến gần, cần ngẩng đầu nàng cũng cảm giác được Thành Hề sáng quắc nhìn mình chăm chú, loáng thoáng tiếng cười khì của đồng bọn chung quanh truyền vào tai nàng.

      Trong những đống lửa này các kiếm khách áo gai, kiếm khách áo gai chân trần và kiếm khách áo tơ lụa chiếm hai. Trong nhóm kiếm khách mặc tơ lụa, Thành Hề và Cao Dật phân biệt ngồi hai bên đống.

      Trông thấy Vệ Lạc đến gần, tiếng cười khì lại càng lớn hơn, trong tiếng cười đó, Thành Hề hừ mạnh cái, đột nhiên giơ tay vẫy vẫy Vệ Lạc, kêu lên: "Tiểu nhi, qua bên này!"

      tới đây, bản mặt đen gầy của cười đến nở hoa, chỉ thấy vỗ lên đùi 'đét' cái, kêu to: "Đệm thịt này vô cùng ấm áp, mau ra thử lần cho biết."

      "Ha ha ha ha."

      Nhóm kiếm khách vây xung quanh đống lửa với Thành Hề cùng lúc phá ra cười ha hả.

      Lúc này Vệ Lạc ngừng kêu khổ.

      Nàng cứ ngỡ mình được phân tới đội xe ngựa có thể ở đây dùng cơm, nào biết ngó trái ngó phải hồi lâu cũng chẳng thấy bóng quản nào. Thế mà mình lại bị nhầm chỗ? Trời ạ, đừng bảo là tất cả quản đội xe ngựa có bếp khác chứ?

      Do tiếng kêu của Thành Hề, tất cả mọi người trong đại điện đều tò mò nhìn nàng chăm chăm. Vệ Lạc hết sức cẩn thận thoáng nhìn qua, đối diện với vô số ánh mắt đánh giá nàng.

      Nàng cảm giác mình có phần tiến thoái lưỡng nan.

      Cao Dật im lặng ngồi quỳ tháp, bình thản uống mấy ngụm rượu, kỷ(2) của y có mấy khối thịt dê phát ra màu vàng tươi, lại thêm cân rượu trong châm tứ phương phát ánh xanh.

      Y, ngẩng đầu.

      Thành Hề thấy Vệ Lạc chần chờ khỏi nhếch miệng cười, hàm răng trắng như tuyết loé sáng. từ tháp đứng lên, nhanh chân đến gần Vệ Lạc.

      Vệ Lạc thấy đến gần cố tỏ ra thong dong chút, biểu khéo léo chút, nhưng chẳng biết tại sao, khuôn mặt nhắn của nàng vẫn đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, tay chân lại luống cuống.

      Thành Hề bắt gặp bộ dạng này của nàng, khỏi mừng rỡ, cười càng lúc càng tươi. Bấy giờ, phía sau vang lên tiếng kêu quái dị: "Thành Hề, tiểu nhi này im lặng mà đứng, mặt đỏ tới tận cổ, khuôn mặt xấu hổ ngượng ngùng, rất có chỗ động lòng người, chẳng trách tiểu tử ngươi động tâm."

      Thành Hề ha ha cười, quay đầu sung sướng đáp: "Vẫn là tiểu tử ngươi hiểu ta. Ôi, bọn ngươi biết chứ khi tiểu nhi này bướng bỉnh rất giống con thú , lúc ngượng ngùng lại chẳng khác chi xử nữ. Đợi ta có được , thể nào cũng phải nuôi trắng ra chút, hừ, đến lúc đó cho các người thèm đỏ mắt!"

      "Ồ ồ ồ ồ...."

      Chừng mười người đồng thời quái dị hú lên.

      Vệ Lạc nổi đoá, động tác cũng nhanh nhẹn hơn. Mắt thấy Thành Hề tới gần, đưa tay định chộp lấy cánh tay của mình, Vệ Lạc bỗng nhiên co rụt người lại, như con thỏ nhảy phắt lên, nhanh chóng phóng ra cửa phòng, bóng dáng bỏ chạy là gọn gàng lưu loát!

      Lần này, ngay cả mấy mỹ thiếu niên cũng phá ra cười ha ha.

      Thành Hề trảo trúng khiến nàng chạy thoát hơi vui, tại thấy đoàn người đều cười vang cũng chống nạnh cười ha hả.

      Vệ Lạc còn chưa ra khỏi cửa, đột nhiên, loạt tiếng bước chân nặng nề mạnh mẽ truyền đến. Đồng thời, giọng bén nhọn the thé từ ngoài cửa truyền đến, "Đồng nam ở đây?"

      Giọng cũng vang, nhưng xen lẫn với tràng cười to kia lại dễ dàng lọt vào tai. Các kiếm khách đều là cao thủ, vừa nghe liền biết người tới bất phàm. Lập tức tiếng cười đều ngừng lại.

      Các thiếu niên cũng im lặng triệt để.

      Tiếng bước chân 'bịch bịch' nặng nề mạnh mẽ vang lên, đảo mắt dừng lại nơi cửa. Tiếp theo giọng the thé kia lần thứ hai truyền đến, "Các đồng nam nhanh ra đây!"

      Các thiếu niên quay mặt nhìn nhau, lúc do dự quyết được tiếng cười của Lâu Cú lại từ bên ngoài truyền vào, "Chủ công công có lệnh, các ngươi còn do dự làm gì? Toàn bộ ra cho ta!"

      Nhóm thiếu niên được lệnh của Lâu Cú, lúc này mới buông bát đũa, cúi đầu xếp thành hàng ra ngoài.

      Về phần Vệ Lạc, từ lúc nghe thấy tiếng bước chân truyền đến im lặng lui về sau vài bước, núp trong góc tường đá. Vừa nghe tiếng bước chân bên ngoài biết người tới rất nhiều, hơn nữa phần lớn là lai lịch , nàng mà liều lĩnh chạy ra, đụng phải ai cũng chỉ còn đường chết. tại việc duy nhất có thể làm, đó là im lặng ngốc trong góc như thế này.

      Nàng hề phát ở sau lưng, Thành Hề và Cao Dật đều nhìn nàng, thấy nàng dừng bước cả hai hẹn cùng thở phào hơi.

      Các thiếu niên lần lượt ra, chốc lát còn người, chỉ còn lại đống lửa vẫn cháy hừng hực.

      Họ vừa rời khỏi, nhóm kiếm khách lại ăn uống như thường, có điều bọn họ vẫn ăn rất nhiều nhưng còn thanh cười đùa huyên náo như trước.

      Vệ Lạc đói bụng lâu, có thể kể từ khi đến quý địa, nàng vẫn chưa được bữa no nào cả. Tuy rằng mỗi bữa đều cố ép mình nuốt vào, nhưng sức ăn của thân thể này quá kém, nó tự kháng cự hấp thu. Tới đây hai ngày, nàng tượng váng vất, cho dù cố ép bản thân ăn tối đa tượng cũng hề suy giảm, chỉ có rượu thịt vàng óng bày ra trước mắt đây mới có thể giúp nàng hồi phục.

      Nàng quay đầu lần thứ hai liếc mắt nhìn đồ ăn còn lại của nhóm thiếu niên, bỗng nhiên bật cười, nghĩ ngợi: có thể gặp chuyện lại được no bụng là việc tốt mấy khi, mình còn do dự cái gì nữa?

      Nàng nghĩ đến đây liền khom người đến chỗ các kiếm khách.

      Thành Hề cúi đầu uống rượu, đột nhiên bị người bên cạnh chọc khuỷu tay ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu thấy Vệ Lạc tới, lập tức nhếch miệng cười, hai mắt lấp lánh nhìn nàng.

      chỉ mà có ít kiếm khách khó hiểu vì sao Vệ Lạc lại quay lại đều nhìn nàng.

      Vệ Lạc vẫn đến cạnh đống lửa của các thiếu niên, cách nhóm kiếm khách gần nhất, đến khi tới gần cái tháp nơi tường đá mới quỳ xuống, sau đó trước mặt bao người vươn tay hướng về thịt dê nằm giữa kỷ.

      Tận đến lúc Vệ Lạc động tác nhã nhặn thanh tú, cử chỉ thong dong gắp thịt vào miệng, nhóm kiếm khách mới hồi phục tinh thần. 'Phì' tiếng, lại trận cười truyền ra.

      Bấy giờ ánh mắt mọi người nhìn nàng đều lộ ý cười: tiểu nhi này lường trước có người ngoài, Thành Hề dám làm gì nó đây mà.

      Thành Hề toét miệng cười khoe răng với mấy người bên cạnh: "Tiểu nhi lúc nhát gan như chuột đáng , khi lớn gan như hổ lại đáng giận. Ta muốn buông lòng lại ngứa ngáy khó bỏ."

      Động tác Vệ Lạc thực tao nhã, tuy chậm mà mau, chỉ tích tắc nàng ăn rất no.

      lúc nàng ăn đến biết trời đâu đất đâu bên ngoài lại vang lên tiếng quát bén nhọn kia, "Kiếm khách trong điện cũng ra tiếp kiến."

      Tiếng quát vừa ra, nhóm kiếm khách ai cũng nhìn nhau vài lần, chậm rãi buông bát đũa, quả nhiên, tiếp theo tiếng quát của Lâu Cú lại truyền đến, "Tất cả đều ra hết ."


      ====

      (1)thâm y:
      [​IMG]
      (2)kỷ:
      [​IMG]

      Xin lỗi mọi người là trước đó tớ nhầm tên Lâu Cú thành Lâu Câu, tại xin sửa lại, mọi người thông cảm nhé X"< ( lười sửa mấy chương trước quá :020:)
      Last edited: 10/4/15
      Nhã Tịnh, hondat, lyly10 others thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 31: kém dương sai

      Nhóm kiếm khách nhíu mày, tấp nập đứng lên xếp hàng ra ngoài. Vệ Lạc đứng ở góc, nhìn đoàn người qua trước mặt, lúc này nàng hơi băn khoăn mình cũng có nên ra ngoài hay ?

      ra, nàng phải kiếm khách. , trong điện đá lớn như vầy chỉ còn mình nàng, nếu có người tiến vào xem xét vậy lại thành quá nổi bật.

      Bấy giờ, giọng khẽ từ phía trước truyền đến, "Tại sao cũng bảo chúng ta ra ngoài tiếp kiến thế?"

      "Hẳn là có nhà quyền quý muốn mượn dùng?"

      "Dào, việc này chẳng rồi sao? Vừa rồi mấy đồng nam bị người chọn trúng, chúng ta sắp hộ tống chúng nó."

      "Đồng nam mà thôi, sao phải dùng tới Kiếm Sư đội kỵ mã? Ngươi đúng tý nào."

      Trong thanh bàn tán , thân hình cao lớn chắn phía trước Vệ Lạc.

      Vệ Lạc ngẩng đầu thấy mặt Cao Dật chút biểu cảm nhìn chằm chằm đằng trước, cũng chẳng nhìn nàng thản nhiên : "Mau đuổi kịp."

      Hả?

      Vệ Lạc nhìn theo bóng lưng trước của y, hơi do dự liền theo lời cất bước đuổi tới. Cao Dật là người trầm ổn nội liễm, nếu y muốn mình đuổi theo chắc chắn có lý do.

      Nhóm kiếm khách vòng vèo ra đại điện, Vệ Lạc theo sát phía sau.

      Chỉ chốc lát, Vệ Lạc xen lẫn trong đám kiếm khách đứng mặt cỏ của đại điện.

      Sân cỏ có chừng hai ba trăm người, các mỹ thiếu niên cúi đầu, nhúc nhích đứng phía bên phải. Nhóm kiếm khách vừa xuất , Lâu Cú liền liên tục kêu lên: "Qua đứng bên này, qua đứng bên này."

      chỉ là phía bên trái sân cỏ.

      Nhóm kiếm khách theo lời đến gần.

      Lúc này, giọng quát vừa bén nhọn vừa the thé thình lình vang lên: "Sao lại có tiểu nhi lẫn vào đây?"

      Giọng sắc bén đột nhiên xuất , hơn nữa thanh rất thé, lại cực kỳ rít tai, giống như tiếng móng tay quào tường đá. Mọi người khỏi cùng quay đầu nhìn lại.

      Mở miệng là thái giám chừng ba mươi, thấp bé béo trắng, da mặt trắng trẻo non mềm, nhưng khoé mắt khoé miệng đều có chi chít nếp nhăn , làn da trắng noãn lại kèm với nếp nhăn nhiều như thế khiến người ta thấy khó chịu.

      Người này hẳn là công công họ Chủ trong miệng Lâu Cú.

      Lúc này hai mắt Chủ công công chằm chằm nhìn Vệ Lạc, nhíu mày vui quát: "Đây là thế nào?"

      ai trả lời.

      Lâu Cú kinh ngạc nhìn chằm chằm Vệ Lạc trong đám kiếm khách, các kiếm khách ai ai cũng cao lớn khôi ngô, Vệ Lạc lại đứng lẫn trong đó rất nổi bật, tựa như con vịt giữa đàn hạc tiên. :))))))))))))

      Chủ công công thấy ai trả lời nổi giận, mày nhạt nâng lên, trong mắt lộ ra sát khí.

      Tuy rằng Vệ Lạc cúi đầu nhưng khoé mắt vẫn sít sao chú ý vẻ mặt của . Từ trí nhớ kiếp trước, nàng có cảnh giác rất cao với loài tên công công này.

      Lúc này, mắt thấy Chủ công công tức giận, nàng vội vàng tiến lên bước , vái chào sâu, cao giọng : "Bẩm công công, tiểu nhân là chủ quản tạp mới thăng chức trong đoàn xe. Tiểu nhân vừa ở trong điện dùng cơm với mọi người, nghe công công triệu kiến, mặc dù bao gồm tiểu nhân nhưng tiểu nhân cũng dám chậm trễ, vội cùng mọi người đến đây tấn kiến."

      Nàng năng ràng, ngữ khí thanh thuý vang vọng, nét mặt kính cẩn lại mất phần thong dong.

      Chủ công công chằm chằm nhìn Vệ Lạc, dần dần, tức giận mặt cũng biến mất. Thời đại này địa vị thái giám cực thấp, ai để vào mắt, vừa rồi Vệ Lạc phen năng quả thực tôn kính, khiến nghe xong cũng thư thái ít.

      Ngay sau đó, Chủ công công nhíu nhíu mày, với quân sĩ mặc giáp đồng bên cạnh: "Lại xem xem, nếu trong điện còn người lập tức giết."

      Quân sĩ kia chắp hai tay lại, cao giọng đáp: "Dạ!"

      Chủ công công dường như rất hưởng thụ khoái cảm sai sử những quân sĩ này, nghe tiếng 'dạ' kia, cười dắc ý đến nỗi nếp nhăn khoé mắt, khoé miệng và hai bên cánh mũi đều rúm lại thành bông hoa.

      Chủ công công xoay đầu nhìn về phía Vệ Lạc, sau khi đánh giá từ xuống dưới nàng lần hừ mạnh cái, quát: " phải kiếm khách đứng hầu xa chút!"

      "Dạ, dạ."

      Vệ Lạc khúm núm đáp lời, lùi về sau vài bước, lặng lẽ đứng sau nhóm kiếm khách.

      Ngay khi nàng lui ra ràng nghe được Thành Hề thở ra hơi dài. Ban nãy Chủ công công kia quát lên, bọn họ đều kịp phản ứng, nếu bản thân tiểu nhi Vệ Lạc nhanh trí, sợ là lúc này dễ thu thập. Mặc dù thái giám như Chủ công công được người coi trọng, nhưng nếu muốn giết Vệ Lạc nho , chỉ sợ là như giết gà mà thôi.

      Lúc này Chủ công công quên mất tiểu nhi Vệ Lạc nọ, khoan thai tản bộ, chậm rãi tới lui trước mặt các thiếu niên và kiếm khách, giọng the thé : "Mỗ là được công tử Kính Lăng sai tới."

      Nhóm kiếm khách ngẩn ra, đợt thanh nghị luận ong ong vang lên. Bất giác, nhóm kiếm khách và các thiếu niên đều đều lộ ra thần sắc vui mừng. Vệ Lạc tránh phía sau mọi người lại ngây dại: thái giám này do công tử Kính Lăng phái tới? Là công tử Kính Lăng đáng sợ đó sao?

      Chủ công công hài lòng quét mắt nhìn mọi người, thong thả bước hai bước, thêm: "Mi đại gia cảm niệm (cảm động và ghi nhớ) công tử Kính Lăng tương trợ, đặc biệt tặng hai mươi đồng nam, tuyển Kiếm Sư ưu tú dâng lên công tử. Do đó công tử sai ta đến đây để chọn lựa."

      tới đây ánh mắt nghiêm lại, từ từ đảo qua các thiếu niên và nhóm kiếm khách, thuận tay chỉ chỉ, "Ngươi, ngươi, ngươi, đúng, hai mươi đồng nam, hai mươi Kiếm Sư, theo vào!"

      Kiếm Sư thuận tay chỉ phần lớn là những người mặc y phục tơ lụa. Mặc như vậy đại biểu Kiếm Sư này xuất thân từ quý tộc các nước, còn Kiếm Sư áo gai phần nhiều là người Mặc gia ( trường phái triết học thời xưa ở Trung Quốc ).

      Kiếm Sư áo tơ lụa mới được ít, Chủ công công lại thuận tay chỉ cái, liền gộp cả những người Cao Dật và Thành Hề vào trong.

      Sau khi chọn được bốn mươi người, Chủ công công quay người chuẩn bị rời , nhưng vừa mới quay người, hiểu vì sao lại nhìn về phía Vệ Lạc đứng sau các Kiếm Sư, nhìn góc áo lộ ra của Vệ Lạc, cau mày : "Tiểu nhi vừa rồi còn ở đây ?"

      ngờ lại gọi tới mình rồi!

      Vệ Lạc thầm kêu khổ, nàng nắm chặt bàn tay run rẩy, cúi đầu ra từ đám đông rồi cúi đầu : "Tiểu nhân ở đây."

      Chủ công công gật gật đầu, thản nhiên : "Ngươi cũng vào luôn."

      Hả?

      Vệ Lạc ngơ ngác ngẩng đầu: Bản thân cũng phải vào phủ công tử Kính Lăng? Trời ơi, đừng có thảm thế chứ?

      Trong nháy mắt, khuôn mặt nhắn của nàng trắng bệch như tờ giấy, nhưng phấn đen bôi mặt nàng rất dày, chút cũng thấy được.

      Chủ công công liếc nàng cái, cằm hất lên, rất có phần ngạo mạn : "Tiểu nhi nhanh mồm nhanh miệng, rất được!" Dứt lời, xoay người rời khỏi. vừa , sáu quân sĩ mặt vô cảm, mặc giáp da trâu, ngực che tấm đồng, cầm thương đứng hầu hai bên cũng đồng thời theo. Dù số lượng sáu quân sĩ mặc giáp đồng này nhiều, nhưng bước lại mạnh mẽ có lực, trong trật tự còn mang sát khí, vừa chuyển động mà khí thế của bọn họ hơn hai mươi danh Kiếm Sư!

      Té ra biểu của mình vừa rồi rất được!

      Vệ Lạc sợ hãi miệng đắng ngắt, nàng cúi đầu, ỉu xìu theo sát phía sau nhóm kiếm khách và thiếu niên, chầm chạp ra ngoài.

      Ngoài sân, hơn mười chiếc xe ngựa và tuấn mã cao lớn đứng đợi ở đó, các thiếu niên từng người ngồi lên xe, nhóm Kiếm Sư lại cưỡi tuấn mã, chỉ có Vệ Lạc ngó trái ngó phải rồi cũng mặt xám mày tro bò lên chiếc xe ngồi chung với bốn thiếu niên khác.

      Bốn thiêu niên đều khoảng mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo hết sức ôn nhu. Lúc này, họ ghé vào chỗ, vén màn xe nhìn cảnh sắc bên ngoài.

      Vệ Lạc cúi đầu, bỗng nhiên có chút hối hận, nghĩ bản thân hẳn là nên rời khỏi đoàn xe. Có điều suy nghĩ này vừa nảy ra, nàng rùng mình, bên ngoài bây giờ đều trắng xoá những tuyết, tuỳ tiện nhìn qua cũng thấy thi thể chết cóng, nếu chút chuẩn bị rời khỏi đoàn xe làm thế nào nuôi sống bản thân cũng là nan đề rất lớn.

      Suy nghĩ kỹ hồi, nàng phát mình chỉ có thể lựa chọn bình thản, gặp chiêu đối chiêu mà thôi. Ở trong đoàn ca cơ lâu như vậy nhưng vẫn chưa ai nhìn ra lớp dịch dung của nàng, vô hình trung Vệ Lạc tự tin hơn nhiều, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nàng có thể bình thản như thế.
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :