1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Thoi dai nay sao doi xu voi nhau giong nhu luat rung ay. Da man qua

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 12: Phản ứng
      Chậm rãi, gã ngừng cười, kiếm đồng vạch lên trung đường, gần như sét đánh kịp bưng tai chĩa ra phía trước, mũi kiễm lạnh lẽo chỉ về phía Vệ Lạc!

      Đại hán dùng kiếm đồng chỉ Vệ Lạc, ngoác miệng toàn răng đen vàng, lớn tiếng quát: "Tiểu nhi, vừa rồi đại gia ta uy phong chứ?"

      Mặt Vệ Lạc trắng bệnh, cử động ngửa đầu cũng dám, tránh thanh kiếm lạnh lẽo.

      Sau khi nàng nghe đại hán hỏi, trong lòng vừa chán ghét vừa e ngại. Dù biết tại sao nhưng giờ phút này nét mặt nàng lại thêm vài phần ung dung, Vệ Lạc bình tĩnh trả lời: "Đại gia đương nhiên rất uy phong!"

      Đại hán mặt dữ tợn lại cười hà hà, gã nhìn chằm chằm hai mắt Vệ Lạc, nhe răng cười : "Tiểu nhi có đôi mắt rất đẹp, mỗ muốn lấy thưởng ngoạn, được chứ?"

      Khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc nháy mắt trắng bệch, nhưng biểu bên ngoài của nàng vẫn rất thong dong. Chỉ thấy Vệ Lạc nhếch miệng cười cười, thản nhiên trả lời: " được!"

      " được!"

      Ngữ khí nàng cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ ôn hoà trả lời ' được', theo biểu cảm của nàng hình như đại hán dữ tợn này phải muốn lấy mắt nàng mà chỉ hỏi nàng có muốn ăn cái bánh bao hay .

      ràng trấn định tự nhiên của Vệ Lạc khiến mọi người xung quanh nàng cảm thấy kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi). Đặc biệt là đại hán dữ tợn, bình sinh gã thích nhất là ức hiếp những kẻ yếu ớt, thích nhất nhìn thấy mọi người trước mặt gã nước mắt tèm lem khóc rống, hoặc mắng to tiếng. Nhưng gã chưa từng nghĩ rằng, dưới kiếm của mình còn có kẻ bình tĩnh như thế!

      Dần dần, đại hán khuôn mặt hung tợn có hơi hồ nghi, gã nhìn Vệ Lạc từ xuống dưới, bất giác nghĩ: tiểu nhi này mắt trong như nước, thái độ lại bình tĩnh như thế, có khi nào nó là quý nhân? Hoặc là có chỗ dựa?

      Nghĩ rồi, mặt gã vốn đằng đằng sát khí bất tri bất giác có chút nao núng. Dạng người như thế, vốn là phường bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

      Tình huống bên này của Vệ Lạc cũng khiến cho nhóm kiếm khách đoàn xe chú ý đến, kiếm khách chừng hai mốt hai hai tuổi, mắt phượng mày dài, khuôn mặt tuấn tú nhảy xuống lưng ngựa, bước đến bên này.

      Đại hán hung dữ thấy Vệ Lạc bình tĩnh như thế, trong lòng vừa sợ vừa nghi, gã cần quay đầu, cũng có thể cảm giác được ánh mắt khắp nơi chú ý vào mình. Gã định thu kiếm, lại cảm thấy rằng bây giờ mà làm thế, chẳng phải là tự nhận thua tiểu nhi gầy văn nhược này sao?

      Trái lo phải nghĩ, đột nhiên gã cất tiếng cười to đứng lên.

      cười, đại hán dữ tợn chợt nghiêm mặt lại! Gã trừng lớn đôi mắt vàng đục to như chuông đồng, lớn tiếng quát Vệ Lạc: "Tiểu nhi kia, ngươi biết sợ sao?"

      Vệ Lạc lẳng lặng nhìn thẳng , bàn tay bé vốn nắm chặt dần buông lỏng: xem ra, người này muốn tha cho mình rồi.

      Trong lòng bình tĩnh, khoé miệng nàng khỏi nhếch lên, thản nhiên trả lời: "Tất nhiên là sợ."

      Lại còn sợ! Lúc này, chỉ tên đại hán dữ tợn mà ngay cả người xem náo nhiệt xung quanh cũng bị thu hút, phải biết rằng, khuôn mặt nàng chẳng có chút gì gọi là e sợ.

      Đại hán hung dữ cười ha ha, lạnh giọng quát: " sợ, vì sao né?"

      Vệ Lạc từ từ trả lời: "Sợ quá, nhúc nhích được."

      Đáp án của nàng đều nằm ngoài dự kiến của mọi người. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười khẽ vang lên khắp nơi, dần dần, tiếng cười càng ngày càng lớn. Trong tiếng cười, ánh mắt mọi người nhìn về phía Vệ Lạc cũng trở nên ôn hoà.

      Đại hán hung dữ thấy Vệ Lạc tự nhận thua, cảm thấy có mặt mũi. Gã cũng cười theo mọi người, khua trường kiếm 'vèo' cái, lại 'vèo' cái tra kiếm vào vỏ.

      Trường kiếm của gã vừa thu lại, mồ hôi trán, sau gáy Vệ Lạc ào ào đổ xuống. Nàng cười trừ, lấy tay áo lau mồ hôi, lui về phía sau từng bước.

      Thấy Vệ Lạc đúng là sợ mình, đại hán dữ tợn rất đắc ý nhe bộ răng đen vàng vui vẻ với nàng: "Tiểu nhi ngươi rất giỏi, ngờ ngươi lại sợ đại gia ta đến thế, thiếu chút nữa bị ngươi lừa rồi."

      Gã chưa xong giọng lạnh nhạt truyền đến: "Túc hạ(*) to gan, giết người qua đường tự nhiên ai trách ngươi, chẳng ngờ ngay cả người của Mi đại gia ngươi cũng dám động? Đúng là chán sống?"

      (*)Tiếng kính trọng để gọi người khác

      Trong tiếng quát lạnh, thiết kiếm toả ra từng đợt hàn quang dày đặc chỉ về phía đại hán dữ tợn. Cuối trường kiếm là kiếm khách thanh niên mắt phượng mày dài, khuôn mặt tuấn tú cười lạnh nhìn chằm chằm đại hán dữ tợn.

      Trường kiếm người thanh niên vừa chỉ đến, đám người đầu tiên là ngẩn ra, trong nháy mắt lại bùng lên loạt tiếng reo hò! Xem ra, hành vi vừa rồi của tên ác hán khiến mọi người thịnh nộ!

      Vệ Lạc trợn to mắt nhìn kiếm khách thanh niên kia. Ngay lúc nàng nhìn sang, kiếm khách thanh niên cũng quay đầu tỉ mỉ đánh giá Vệ Lạc. Y nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng như tuyết cười với nàng, tán thưởng : "Tiểu tử ngươi tồi, thân lâm hiểm cảnh mà mặt đổi sắc, có tác phong của ta!"

      Nghe vậy Vệ Lạc miễn cưỡng cười, nàng định trả lời, vừa mở miệng ra kiếm khách thanh niên chuyển qua nhìn chăm chú đại hãn dữ tợn, càng nhìn, ánh mắt của y cành lạnh, sát khí càng đậm.

      Đại hán dữ tợn bị y nhìn chăm chú, biết tại sao lại rùng mình cái.

      Có điều đại hán dữ tợn ngang ngược thành quen, gã mở trừng hai mắt, ngoác miệng đầy răng vàng quát lên: "Tiểu tử, ngươi dám lấy kiếm chỉ ông nội ngươi à?"

      Kiếm khách thanh niên vẫn thờ ơ, y cũng nhiều, chỉ là cổ tay hất lên, kiếm như ngân hoa, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, khi định thần lại khỏi hút hơi!

      Trường kiếm của kiếm khách thanh niên này thẳng tắp chỉ vào cổ họng của đại hán dữ tợn! Đồng thời kiếm đồng của gã đại hán lại mới vạch được nửa, cách ngực của kiếm khách thanh niên còn khoảng nửa thước!

      Mọi người căn bản chưa thấy động tác của họ cuộc chiến chấm dứt!

      Đại hán khuôn mặt nanh ác liên tục run rẩy, gã sợ hãi hô lớn: "Ngươi...ngươi là Kiếm Sư?"

      Kiếm khách thanh niên cười lạnh : "Đúng vậy, ta là Kiếm Sư!"

      Y đâm thẳng kiếm, mũi kiếm khiến tên đại hán dữ tợn thể ngửa đầu né tránh, lạnh lùng : "Người của Mi đại gia, cho dù là tạp công, cũng để loại người như ngươi có thể tuỳ ý lăng nhục! Chịu chết !"

      "Đừng! Tha..."

      Tiếng kêu sợ hãi của gã đại hán chưa dứt, mũi kiếm của kiếm khách đâm thẳng tới trước. Tiếng của đại hán im bặt, cặp mắt vàng đục trừng lớn dần dần vô thần, kiếm khách thanh niên 'vèo' cái thu hồi kiếm, xoay người rời . Y mới được hai bước, đại hán dữ tợn 'rầm' tiếng ngã xuống đất, giật giật rồi bất động. Vệ Lạc nhìn hai mắt trừng lớn vô thần của gã, biết người này chết .

      Kiếm khách này nhất định là cao thủ! Y giết chết người này mà ở họng đối phương chỉ lưu lại vết máu. Ra tay lại có thể nhàng hời hợt(*) như thế.

      (*)nguyên văn là “khinh miêu đạm tả”(轻描淡写)

      Lúc này, tiếng bàn tán nổi lên bốn phía: "Đó là Kiếm Sư đấy."

      "Hôm nay ngờ lại thấy được Kiếm Sư ra tay."

      "Thôi ! là ra tay mà ngươi có thấy chiêu thức của ngài ấy ?"

      "Kiếm Sư xuất chiêu, hạng phàm phu như ta nào có thể thấy ?"

      Nghe tiếng bàn tán chung quanh dứt bên tai, Vệ Lạc nhìn kiếm khách thanh niên xa, nghi hoặc nghĩ: tại sao ai cũng thấy y xuất chiêu nhỉ? Nhưng vừa rồi động tác của y ràng rất chậm, mình thấy rành rành luôn cơ mà?


      ====

      Thời này đúng là luật rừng kinh dị, giết người như ngoé, xxoo tự do luôn ế==!!!

      Mà chức năng tag bị sao rồi, lúc tag được lúc tag được :yoyo49:

      P/s: dạo này thấy mình siêng dễ sợ:yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Last edited: 3/1/15
      Nhã Tịnh, ZjnZjn, hondat14 others thích bài này.

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Nga, tự mình khen mình
      _haru_ thích bài này.

    4. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Phat huy tinh than sieng nang nang nhe. :tungtung:
      _haru_ thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      cong nhan nang sieng nang lam ^^ co len nhe, ung ho het minh luon :v
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :