Họ gặp nhau, giống như tất cả những đôi nam nữ bình thường khác.
lần tình cờ gặp gỡ, nụ cười ấm áp vô tình, cũng đủ để an ủi linh hồn đơn của nhau.
Hôn nhân của họ, giống như bị bủa vây bởi tình và những nghi ngờ lối thoát.
sai lầm sơ suất, câu lạnh lùng thờ ơ, cũng đủ để đóng băng tất cả những điều tốt đẹp trao nhau.
cho rằng, họ cùng lắm chỉ là đôi vợ chồng hạnh phúc mà kết thúc trong bi kịch.
mang theo quá khứ dữ dội, là ánh sáng duy nhất trong màn đêm đen đặc của đời .
Chỉ khi xóa nhòa tất cả những bi thương, họ mới có thể bên nhau lần nữa.
Chỉ khi đối phương sâu sắc, họ mới trở nên ăn ý đến mức cần nên lời.
Chính khiến hiểu ra rằng:
Có người, cả đời này định trước , nhưng lại bạn hơn bất cứ ai.
Có người, chỉ khi mất mới biết đẹp như những ngôi sao, chỉ nhìn lên thôi cũng say đắm.
Nhân vật chính: Tô Quý, Mặc Viễn Ninh
Nhân vật phụ: Cố Thanh Lam, Tô Hòa, Michelle.
Trích
Trích 1:
“ Mặc này, sau khi chúng ta hợp tác với nhau lần nữa, có nên cho tôi chút lãi ?”
Mặc Viễn Ninh cười điềm đạm, đuôi mắt và đầu lông mày đều rất dịu dàng: “ Tô muốn gì?”
Ngón tay Tô Quý trượt xuống, lướt qua cằm , đưa thẳng xuống xương quai xanh hơi nổi lên của , liếm đôi môi mình, cố gắng hết sức để lại thanh nghe có chút tà ác: “ Mặc ra có thể cân nhắc đến việc lợi dụng cơ thể của mình đấy, đổi cơ thể lấy chỗ trong công ty.”
Mặc Viễn Ninh hơi nhướn khóe môi lên, cúi đầu xuống.
làm động tác này thôi, bộ dạng cấm dục này của ngược lại khiến Tô Quý kiềm chế được, nhịn nổi cắn cắn môi, tay dừng xương quai xanh của rút ra: “Nếu muốn làm công cho tôi, hãy hiến dâng cơ thể của , Mặc.”
Mặc Viễn Ninh chỉ nhìn cười, mãi đến khi ánh mắt sáng ngời mới khiến Tô Quý hơi chột dạ, thong thả : “ ngại quá, tại hạ bán nghệ bán thân.”