Chưa Từng Nói Yêu Em - Tạ Lâu Nam - (Update 49) ~ New

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Oi lau lau moi co 1 chuong doc kieu nay neu nang dung ngay khuc gay can chac ta dau tim chet mat

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ai đàn bà khó hiểu. Đàn ông mới thể hiểu này. Đúng là khổ thân Tô Tô rơi vào tay trai đẹp tính nết khó lường.
      Du, chán Mặc rôuf phải hơm, để bao nhiêu ngày mới được thấy mặt.

    3. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      @coi_coi : Xoay xoay nó mới kịch tính đó nàng :3
      @ Trần : Công nhận luôn, có nhau cũng yên với Tô Hòa, cái tổ chức của Mặc tiên sinh nữa. Mà chưa kể còn Cố Thanh Lam, ảnh vẫn chưa đả động gì đâu nha :3
      @trạch nữ : còn đau tim dài dài nàng ới :3 dạo này ta bị bận nên cứ quay quay thôi :3
      @Anhdva : Thực ra ta cũng thích trai đẹp, cũng thích trai nạnh nùng khó hiểu, nhưng mà khó hiểu quá đâm cáu :v
      Chán là chuyện bao giờ có luôn, Du học tiếng Trung đó :3 Ước gì sau này nhìn tiếng khựa phun tòng tọc ra thành tiếng Việt nhờ :3
      chân ngắn 295, quỳnhpinky, stbn2 others thích bài này.

    4. Ngoc Dieu

      Ngoc Dieu Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      79
      Nang co len, khi do ko can bang raw, nang dich truyen tu tieng Trung sang tieng Viet cho ca nha doc luon.
      Vân Du thích bài này.

    5. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam
      Chương 34
      Edit: Vân Du

      Tô Quý lại lạc vào giấc mộng, trong mơ trong cung điện tráng lệ thời cổ đại.

      ở trong cung điện, mặc áo bào rộng lớn, phía sau có người theo, cảm thấy bước của mình có chút vội vàng, nhưng thần thái và khí thế vẫn bình tĩnh vô cùng.

      nhanh đường, cuối cùng cũng thấy bóng người quỳ trước điện.

      Người đó mặc quan phục màu xanh, có lẽ chức quan của cao.

      hiểu sao trong lồng ngực tức giận thể khống chế, đến trước mặt , phất tay áo hừ tiếng: “Thể diện của Mặc khanh lớn đấy, thực khiến trẫm thoải mái!”

      Hóa ra xưng “Trẫm”, có phải là nữ hoàng ?

      Người quỳ phía trước sống lưng vẫn thẳng tắp, quỳ nghiêm chỉnh, nhìn qua hề có vẻ mệt mỏi, nhưng biết quỳ hơn hai canh giờ, đầu gối chừng mất hết cảm giác.

      Thấy tức giận, người đó xin tha, chỉ khom lưng vẻn vẹn : “Thần dám.”

      Giọng của rất êm tai, nhưng bây giờ xen lẫn khàn khàn, nghe dường như đứt đoạn, chỉ là ba chữ, giống như nặn từ đáy lòng ra.

      nghe xong càng cảm thấy lửa giận bùng cháy, tiện tay lấy trong tay người hầu tấu chương, ném lên người : “Ngươi dám? Ngươi còn cái gì dám? Chẳng phải ngươi muốn từ quan về quê sao?”

      Tấu chương nện vào đầu vai , thấy bờ vai dường như lung lay, sau đó rất nhanh ổn định, giọng vẫn khàn khàn như cũ : “Trong thiên hạ bệ hạ là vương thổ, thần rất hiểu điều đó...”

      nghe , tưởng đổi ý định, đáy lòng thả lỏng, còn chưa kịp mở miệng, liền tiếp: “Quân ân sâu nặng, thần tài đức hèn mọn, thể báo đáp, chỉ có thể tham luyến chức tước, ngồi ăn bám, mong bệ hạ rộng lượng trị thần tử tội.”

      tức giận cười lạnh: “Ngươi chỉ là thất phẩm nho , vậy mà dám với trẫm chuyện ngồi ăn bám hay sao, trẫm cách chức ngươi đúng là quá xem trọng ngươi rồi.”

      cũng giận quá hồ đồ, người ta đến để từ quan, nghe vậy liền lập tức khấu đầu: “Tạ ơn long ân của bệ hạ.”

      Tuy trong mơ, vẫn có chút ý thức, nghĩ thầm quả nhiên chỉ là thất phẩm nhưng nhưng lại có thể khiến đích thân hoàng đế tự truy hỏi rồi tức giận lôi đình.

      Trong lòng khẽ thầm, nữ hoàng đế trong giấc mơ cũng tỉnh táo trở lại, chỉ lạnh lùng nhìn người quỳ dưới đất, phất tay để sai nô tài sau lưng bê đến chén rượu.

      lại càng hoảng sợ, trong ý thức muốn đưa tay ra ngăn cản: nữ hoàng, người chờ chút, người ta chỉ muốn từ quan, thể ban chết được!

      Nhưng như tưởng tượng, nữ hoàng lạnh như băng mở miệng, có chút trầm mặc: “Nếu ý ngươi quyết, trẫm cũng thể giữ, chỉ là Mặc khanh thân mang tuyệt thế võ công, cứ như vậy, trẫm quả thực lo lắng... Uống hết chén rượu này, có thể tán toàn thân nội lực của ngươi, Mặc khanh muốn từ quan như vậy uống với trẫm chén rượu này, được ?”

      Nữ hoàng vậy Tô Quý biết là có dụng ý, đại khái muốn làm khó người kia, dù sao với cao thủ võ lâm mà , tán toàn thân công lực còn tàn nhẫn hơn giết chết .

      Nhưng vượt quá dự liệu của , người đó chỉ cúi người khấu đầu: “Thần tạ ơn ân điển của bệ hạ.”

      thể ngăn cản mà chỉ đứng nhìn, nhìn người đó bưng chén rượu từ khay trong tay người hầu, sau đó uống hơi cạn sạch.

      Trong lòng giọng ngừng hét lên: “ được uống, trúng kịch độc toàn thân, chưa đến công lực, thậm chí mạng sống cũng thể giữ.”

      Hết lần này tới lần khác, mặc kệ trong lòng nghĩ gì, nữ hoàng trong giấc mơ lại ý thức được, chỉ dùng ánh mặc oán hận nhìn chằm chằm người đó, nhìn nâng chén uống xong, còn hừ lạnh tiếng.

      Quá trình tán công lực rất thống khổ, chứng kiến tuy tiếng nào, nhưng mồ hôi nhanh chóng thấm ướt hai bên tóc mai, thấm cả lên bộ quan phục màu xanh, mồ hôi ướt đẫm tuôn ra.

      Ý thức của ngừng hét lên, tim đau như bị dao cắt, nhưng trong mơ lại chỉ lãnh khốc nhìn, lời.

      biết sau bao lâu, nữ hoàng là trong giấc mơ cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, lạnh lùng mở miệng: “Được rồi, ngươi có thể cút ngay cho trẫm.”

      Người kia cúi thấp đầu, mồ hôi ngừng chảy, chống đỡ đầu đau như búa bổ, lập tức dập đầu ướt đẫm: “Tạ ơn bệ hạ.”

      Lúc này có ai đó lại đến, trong mơ xoay người sang chỗ khác, giọng lập tức dịu xuống: “Sao ngươi lại tới đây? Chỉ là chút việc vặt thôi, cần lo lắng.”

      Đó là nam nhân cao ngất mặc toàn thân màu trắng, nhìn mặt , trong lòng nghĩ quả nhiên là Cố Thanh Lam, chỉ có mới có thể khiến coi trọng ngay cả trong giấc mơ.

      Cố Thanh Lam lại chỉ nhìn người quỳ rạp mặt đất, ngữ khí lo lắng: “Ninh Hi huynh... Chuyện gì xảy ra vậy?”

      Hóa ra người trong mơ kia gọi là “Mặc Ninh Hi”, ràng muốn Cố Thanh Lam quan tâm đến chuyện này, ngữ khí nhu hòa mang theo cố chấp trả lời: “ muốn từ quan về quê, ta ân chuẩn, chúng ta mau trở về , đừng có ở đây chậm trễ.”

      Với người quỳ mặt đất, xưng “Trẫm”, còn đối với Cố Thanh Lam, lại xưng “Ta”.

      Trong mơ thấy Cố Thanh Lam hoàn toàn muốn chỉ nhìn người quỳ đó, liền cầm chặt tay , xoay người rời .

      Trong lúc lộn xộn, dường như nghe thấy người phía sau bọn họ thấp giọng : “Chúc bệ hạ đại hôn vạn hỉ, phúc tộ miên trường.”

      gấp đến độ sắp nhảy dựng lên, trong mơ chỉ từng bước xa, hề dừng lại, cũng nhìn về phía sau.

      Nhưng như thoát khỏi giấc mơ, quay đầu nhìn về sau lưng.

      thấy người quỳ lạy mặt đất, chưa bao giờ ngẩng đầu lên nhìn, giờ phút này lại ngẩng đầu lên, nhìn về hướng rời khỏi.

      Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt như bị lớp sương mờ bịt kín, ràng nhìn con ngươi.

      rời xa , sau đó chết ở nơi nào đó biết đến, từ đây về sau còn được gặp Mặc Ninh Hi nữa...

      “Viễn Ninh!” nhịn được hô lên, mở hai mắt ra, phát toàn thân mình toát mồ hôi lạnh.

      vẫn nằm trong phòng ở khu du lịch, bên cạnh có thân hình quen thuộc với nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường, vội vươn tay ôm , cố lui đầu về sau để có thể nhìn mặt .

      cũng biết mình bị làm sao, nhưng giấc mơ đó rất , giấc mơ lần trước có chút hoang đường công chúa và phò mã, lần này ràng là nữ hoàng và hạ thần... Hơn nữa chi tiết, tỉ mỉ cụ thể, cũng bắt đầu hoài nghi biết có phải mình đọc tiểu thuyết nhiều quá .

      giờ trời sáng rồi nhưng Mặc Viễn Ninh vẫn chưa tỉnh, bị hô lên rồi ôm chặt, rốt cuộc mới miễn cưỡng mở mắt ra, cười cười với : “Tiểu Nguyệt?”

      Tô Quý xoay người bắt đầu sờ lên trán , tuy nóng như tối qua nhưng vẫn cao hơn nhiệt độ bình thường ít.

      vốn nghĩ uống thuốc đêm, ngày hôm sau Mặc Viễn Ninh có chuyển biến tốt. Ai ngờ lúc tỉnh dậy, người bên cạnh vẫn chưa hạ sốt.

      vẫn vì sợ hãi giấc mộng kia mà xúc động thôi, vội vàng dùng tay chụp lấy gương mặt , muốn cho tỉnh lại chút: “Viễn Ninh? Có cảm thấy khá hơn chút nào ?”

      Có lẽ mạnh tay quá, Mặc Viễn Ninh nhíu lông mày, vừa nhìn vừa cảm thấy bất đắc dĩ: “Đại tiểu thư, dù em có cảm thấy hối hận về chuyện tối qua... cũng đừng ngược đãi .”

      Tô Quý có ý ngược đãi , thực tế nhìn , chỉ sợ là ngọc lưu ly, mạnh tay chút vỡ mất.

      Tối hôm qua dù sao nữa, người nửa bị ép buộc là cơ mà? Sao giờ lại như mới là người bị chà đạp vậy?

      có chút xấu hổ dừng tay, ai ngờ Mặc Viễn Ninh lại đưa tay đặt lên dạ dày, hít hơi rồi nằm nghiêng người.

      đột nhiên biết làm thế nào, nhìn người nằm lún sâu đệm muốn động đậy, dè dặt hỏi: “Đau dạ dày?”

      Mặc Viễn Ninh “Ừm” tiếng trả lời, chốc lát sau mới bật ra chữ: “Đói”.

      Tô Quý lập tức biết nên khóc hay nên cười, từ trưa hôm qua đến giờ chưa ăn cơm, buối tối càng phải , bây giờ cũng phải cách 24 giờ rồi, đói bụng mới lạ.

      Đừng , mà ngay cả khi nhắc tới cũng bắt đầu cảm thấy đói.

      Hai người họ quần áo đều xộc xệch, ra ngoài gặp Tô Hòa và Cố Thanh Lam xấu hổ đến mức nào cần người khác phải .

      Tô Quý nghĩ ngợi, vẫn nên gọi điện thoại cho phục vụ, cầu khách sạn đưa bữa sáng đến phòng họ.

      còn đặc biệt cầu đồ ăn kiểu Trung Quốc dễ tiêu hóa tốt cho dạ dày, hơn nữa còn đưa lên gấp.

      Gọi điện thoại xong, nhịn được tới bên giường, lần này sợ bẩn, ngồi mặt thảm, đặt tay lên thành giường, nhìn khi ngủ.

      Bị nhìn chăm chú như vậy, Mặc Viễn Ninh lát sau mở mắt nhìn , môi mang theo vui vẻ: “Đại tiểu thư, em làm gì thế?”

      Tô Quý trong lòng sợ hãi đến nỗi tranh thủ lúc này kể chuyện trong giấc mơ, còn kể cả chuyện công chúa và phò mã lần trước nữa.

      Tô Quý từ khó ngủ, nằm mơ ít, nhưng ngoại trừ mơ những chuyện trải qua, bình thường đều mơ hồ, khi tỉnh dậy quên ngay lập tức, nhưng hai lần này lại nhớ đến từng chi tiết, rất hiếm thấy.

      Mặc Viễn Ninh nghe kể sinh động như , ban đầu còn rất chân thành lắng nghe, càng về sau lại càng nhịn nổi cười, cho dù cố gắng kìm nén cười ra tiếng, nhưng khóa mắt và khóe môi cong lên lừa nổi ai.

      Tô Quý kể đến đoạn sinh ly tử biệt động lòng người, tức giận chọc vào cánh tay cái: “Cười cái gì? đều chết cả hai lần đấy!”

      Mặc Viễn Ninh chống khuỷu tay hơi nghiêng đầu, tư thế nằm nghiêng dương dương tự đắc, khẽ mỉm cười nhìn : “ có gì... Chỉ là nghĩ, chết ở nơi em nhìn thấy, hiển nhiên phải phong cách của .”

      Tô Quý bị dọa lại chọc vào cánh tay lần nữa: “Đừng linh tinh! Đều tại chẳng có chuyện gì nên mới mấy cái câu dọa người đấy, hại em hiểu nổi giấc mơ đó, em cũng đâu có ngược đãi thân thể của đâu?”

      Mặc Viễn Ninh ngược lại lần đầu tiên biết , quan tâm đến thân thể của , vì vậy bên môi vẫn ngừng vui vẻ: “ còn biết em có tâm tư này đấy, hóa ra Tiểu Nguyệt sợ xảy ra chuyện gì, em áy náy.”

      Những điều là đúng, tuy Tô Quý trước kia từng hạ độc , còn hung dữ muốn thấy đau đớn mà chết, nhưng đều là mạnh miệng.

      Có lẽ bởi vì từng có tâm tư ác độc như vậy khiến lúc đối mặt với , vẫn luôn vô thức áy náy.

      rủ mắt xuống tiếp, đỉnh đầu đột nhiên bị bàn tay của Mặc Viễn Ninh nhàng đặt lên, giờ sốt, bàn tay hề lạnh buốt, đặt đỉnh đầu có chút ấm.

      nhàng vuốt mái tóc dài hơi lộn xộn của , cười : “Tiểu Nguyệt, người trưởng thành có khả năng tự bảo vệ mình, biết mình làm gì, em cần lo lắng thay .”

      Tô Quý ngẩng đầu, liền thấy thần sắc vui vẻ của , khóe môi dịu dàng tạo thành đường cong, cực kỳ giống với lần cuối cùng nhìn thấy trong giấc mơ.

      Kìm hãm những rung động đột nhiên xuất , vô thức ngoan ngoãn gật đầu.

      * Vân Du: Hình như hai người này bắt đầu tái hợp rồi đúng ?
      biết Mặc Ninh Hi có phải tên của ảnh nhỉ? :3

      @Ngoc Dieu @ Trần @Anhdva @trạch nữ @coi_coi @quỳnhpinky
      Anhdva, lanc3, quỳnhpinky4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :