Chưa Từng Nói Yêu Em - Tạ Lâu Nam - (Update 49) ~ New

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hic.....đúng đúng.............ở ngoài đời mà gặp kiểu này chắc cho ăn đấm quá.....

    2. Ngoc Dieu

      Ngoc Dieu Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      79
      Sao lau qua ko thay ban post truyen vay Du?
      trạch nữ thích bài này.

    3. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam
      Chương 23
      Edit: Vân Du

      Như những gì , Tô Quý cố làm hết sức giúp Mặc Viễn Ninh bồi bổ cơ thể, tỉ mỉ dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho , cơm trưa cũng đặc biệt mang đến tận công ty, buổi tối nhất định phải bắt lái xe đến đón đúng giờ về ăn cơm.

      So với lúc họ chưa ly hôn, còn chu đáo hơn.

      Mặc Viễn Ninh cũng cực kỳ phối hợp, thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe và uống thuốc đều đặn.

      Tô Quý ở cạnh , có đôi khi buổi tối ở trong phòng lúc, hôm nay đến, ngờ lại thấy Mặc Viễn Ninh ôm laptop tiếp tục làm việc như mọi ngày mà tựa vào đầu giường đọc sách.

      Tô Quý đưa vào cho Mặc Viễn Ninh bát tổ yến đường phèn, tiện tay đặt ở bàn, sau đó lên giường nằm cùng , cố nhìn xem đọc sách gì: “Hóa ra Mặc còn thích đọc sách, sao tôi lại biết nhỉ?”

      Mặc Viễn Ninh thuận tay gập sách lại, đặt lên đầu giường, nghiêng đầu cười với : “Từ trước đến nay rồi.”

      Tô Quý nghiêng đầu suy nghĩ, phát hóa ra hề để ý xem thích cái gì, chỉ nghĩ công việc của rất bề bộn, tưởng rằng việc thích nhất chính là làm việc.

      Nghĩ vậy bật cười: “Hóa ra tôi chẳng hiểu gì về .”

      Mặc Viễn Ninh lập tức lắc đầu cười: “Vẫn hiểu hơn.”

      Tô Quý liếc nhìn quyển sách đặt ở đầu giường, đó là quyển “Tồn tại và thời gian”, tốt nghiệp khoa văn, sách triết học đương nhiên cũng từng đọc qua, chỉ cười cười: “ Mặc thoải mái nhàn hạ đấy - sống để hướng tới cái chết?”

      Đó là cụm từ xuất nhiều nhất trong quyển sách này, Mặc Viễn Ninh cười cười: “ thích quan điểm “tương lai nằm trong tay ta” hơn.”

      Tô Quý suy nghĩ rồi nở nụ cười, “Sống để hướng tới cái chết” là loại thiên hướng bi quan của tồn tại, tất cả mọi tồn tại đều lấy cái chết làm điểm dừng.

      “Tương lai nằm trong tay ta” tích cực hơn, sống thuộc về chính mình. Quan điểm này đối với Mặc Viễn Ninh từ tầng thấp nhất của xã hội phấn đấu được như bây giờ, đương nhiên thích quan điểm này hơn.

      nhìn quyển “Tồn tại và thời gian” kia khá cũ, mép sách bị cong rất nhiều, biết quyển sách bản tiếng này khả năng phải mua trong nước mà lúc Mặc Viễn Ninh nước ngoài mua về.

      Tô Quý biết trong lý lịch giả của Mặc Viễn Ninh có từng du học nước ngoài, tuy lý lịch đó là giả, nhưng kinh nghiệm lừa được người. Trong thành phố H có rất nhiều người từng du học, lúc xã giao, Mặc Viễn Ninh trò chuyện với họ, giống như giả vờ.

      Cho nên Tô Quý biết Mặc Viễn Ninh có ở nước ngoài thời gian ngắn, nhất thời cao hứng, tựa đầu vai hỏi: “Lúc ở nước ngoài có phải chịu khổ ?”

      giờ họ rất gần nhau, Tô Quý có thể cảm nhận được cơ bắp ở bả vai cứng ngắc chút, sau đó trầm tĩnh lại, cười : “Bất cứ du học sinh bình thường nào cũng phải chịu ít nhiều khổ sở, sao cả.”

      “Hình như giống lắm...” Tô Quý cố tình chế nhạo , đem cái lý lịch giả của ra : “Đại bộ phận những du học sinh có thể ra nước ngoài học, gia cảnh cũng tệ, chỉ có học bổng hỗ trợ, chắc chắn phải rất khó khăn, tiền sinh hoạt ở đâu, có phải từ tiền làm thuê ?”

      Mặc Viễn Ninh thoáng trầm xuống, làm thuê... vẫn luôn làm thuê, đáng tiếc cách làm thuê giống với những du học sinh bình thường mà thôi.

      Tô Quý đến đây rất hào hứng, quá khứ của Mặc Viễn Ninh quá thần bí, khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ: “Kể vài chuyện vui lúc làm thuê , chừng rất thú vị.”

      Từ bị Tô Vĩ Học bảo vệ quá chặt, sang thành phố khác hoặc du lịch nước ngoài chưa bao giờ vượt quá tuần, bên cạnh còn có đống người trông giữ.

      Tính tình của Tô đại tiểu thư vẫn có chút trẻ con, từng tưởng tượng ngày nào đó có thể mình đến chân trời xa xăm nào đó, đáng tiếc cho phép mà thôi.

      Mặc Viễn Ninh nghiêng đầu nhìn bộ dạng tràn đầy chờ mong của , nhịn được bật cười, đưa tay lên xoa gương mặt , khó khăn lục lại những chuyện trong dĩ vãng tìm chuyện lý thú để kể cho : “Có ngày, tại Brooklyn, New York, làm về, cảm thấy hơi mệt, liền mua cốc cà phê đứng uống bên đường thấy bên cạnh có người da đen lớn tuổi, đẩy chiếc xe bán hot dog. Lúc ấy người đường rất ít, đắt hàng, vì đứng cạnh nên bà ấy liền nhìn .

      từ bé đến giờ thích ăn hot dog, nhưng bà ấy nhìn lâu quá, chuẩn bị bỏ tiền ra mua cái rồi. Đúng lúc này, bà ấy đột nhiên với , “Chàng trai, cậu có thể để mắt đến xe hàng của tôi chút ? Tôi hút điếu thuốc.”

      cảm thấy rất kinh ngạc, dù sao cũng chỉ là người xa lạ trùng hợp ngang qua mà thôi, bà ấy giao cả sạp hàng cho , chẳng lẽ sợ vứt sạp hàng ở đó bỏ chạy hoặc lấy tiền bán hàng hay sao? Vì vậy liền “Tôi biết làm hot dog.”

      Bà ấy bật cười ha ha, vỗ vỗ vai , “Thoải mái , sao đâu.”

      Vốn chỉ là chuyện rất , nhưng lại rất thà, Tô Quý nghe say sưa, truy hỏi : “Sau đó sao?”

      Mặc Viễn Ninh có chút bất đắc dĩ thở dài: “Sau đó bà ấy ném cả sạp hàng đó cho , buộc lon tiền xu lên chiếc xe, rồi hút thuốc. tiếng đồng hồ sau, khi bà ấy trở về, trả sạp hàng lại, cho bà ấy biết bán được hơn 20 cái hot dog, tất cả tiền để ở trong lon.

      Bà ấy còn đắc ý sớm biết người châu Á đẹp trai hơn người phụ nữ da đen, bán có lúc nhiều hơn bà ấy bán cả buổi.”

      Nghe đến đó, Tô Quý nhịn được cười, người phụ nữ da đen này tự nhiên lại nhờ người trông quán, ràng cố ý lừa chàng trai trẻ làm việc thay mình.

      vùi đầu vào hõm vai cười trộm, thuận tay sờ vào xương quai xanh dưới cổ áo , thầm nghĩ quả nhiên người đàn ông này ai gặp cũng thích, đến bà lão cũng kiếm chế được mà lợi dụng .

      Mặc Viễn Ninh đương nhiên biết ý nghĩ xấu xa trong đầu , bắt lấy cái tay lộn xộn của : “ phải em muốn nghe kể chuyện à?”

      Tô Quý ngẩng đầu, biểu cảm nét mặt vẫn như thể “Tôi chăm chú nghe kể chuyện”, : “Đúng vậy, sau đó sao?”

      Mặc Viễn Ninh cười lắc đầu: “Sau đó bà ấy chia tiền cho , nhưng từ chối.”

      Tô Quý cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn: “Sao lại thế? Về sau phải ngày nào cũng theo bà lão bán hàng đấy chứ?”

      Mặc Viễn Ninh bật cười: “ còn công việc khác phải làm, thể tùy tiện nghỉ việc được.”

      Tô Quý suy nghĩ rồi cười: “Mở sạp bán hàng vui đấy, bị ai quản lý, còn có bà lão đáng như thế để chuyện phiếm.”

      Còn có số chuyện biết phải với như thế nào, ví dụ như nội dung cụ thể “công việc” của ngày hôm đó, lúc đó còn cảm thấy rất mệt mỏi.

      Nghiêm túc mà , người nổ súng thể cảm nhận được cái cảm giác bị viên đạn găm vào cơ thể, nhưng có đôi khi lại cảm nhận được cách ràng.

      Loại đạn dùng, những viên đạn đó thoát ra khỏi nòng súng theo quỹ tích, tùy thuộc vào góc độ, máu tươi bắn tung tóe... Cảm giác đó trong nháy mắt vô cùng chân thực, kèm gì việc cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào lồng ngực người khác.

      Cho nên ngày đó, vừa mới giải quyết ba người, đứng đường Brooklyn, nghe những ồn ào náo nhiệt của người xung quanh, cảm thấy linh hồn mình sắp rời khỏi xác.

      Vậy mà bà lão mặt đầy nếp nhăn lại tin tưởng , hơn nữa cuối cùng còn vỗ vai : “Vất vả cho cậu rồi, tôi biết cậu là chàng trai tốt.”

      Có lẽ chỉ vì khắc này, có ý nghĩ thoát ly tổ chức: đời người rộng dài như thế, vẫn hi vọng ngày kia có thể đứng dưới ánh mặt trời, ngửi được mùi thơm của hương hoa.

      * Vân Du: Có nàng nào thích đọc Triết học ? Bạn Mặc làm hao tâm tổn trí Du quá, Du còn mất công tìm quyển "Tồn tại và thời gian" của bạn ấy và mấy cái quan điểm chết tiệt bên trong. Tại sao lại đẻ ra triết học ở đây >"<. Du chắc về cái quan điểm "Tương lai nằm trong tay ta" có đúng với bản gốc trong sách , nhưng đọc có thể hiểu là như thế. Các nàng thông cảm nhé =D Nàng nào biết trong sách viết thế nào bảo Du để Du sửa nha =D

      Đợt này Du bị đau mắt gần tuần rồi khỏi nên lười ngồi lâu trước máy tính, hic, ngồi được lúc mắt lại đỏ quạch như mắt cá chày, thế mà hôm nay phải lết làm rồi :-(

      lâu gặp, các nàng còn nhớ Du ? @Ngoc Dieu @trạch nữ @quỳnhpinky @ Trần @Anhdva @coi_coi
      Last edited: 26/12/14
      xixon, oxy501, Anhdva4 others thích bài này.

    4. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Nhớ chứ sao nàng @Vân Du :yoyo45::yoyo45:, thanks

    5. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Cứ tưởng Du bỏ ta luon rồi đó chứ
      Bệnh của Du nên khám mẹ tui cũng từng bị như Du ak uống thuốc ở ngoai ko het di kham bs cho toa + thuoc nho mat ma cac tiệm thuoc ko ban chi ban o bv thoi do, cả tuân le moi het do!
      Chao mùng @Vân Du tro lai

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :