Chưa Từng Nói Yêu Em - Tạ Lâu Nam - (Update 49) ~ New

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Cũng có khi tại tiến độ quá chậm đó nàng :'(

    2. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Doc chuong nay luc dau ta nghi minh vao nham truyen ko ay chu! Doc hon phan nua thi nghi hok le lau lau thay 1 chuong ma chuong nay toan la giac mo cua TQ? Het chuong thi thay doi thoai cua 2ac nay qua it va cam thay tinh tiet truyen, nhat la cach lam cua TQ ko hop ly lam! Mac du yeu MVN nhung chang phai chi nghi ngo nay co dinh dang den cai chet cua cha minh va tai nan xe cua minh hay sao???? Hinh nhu c ko dat nang van de nay trg long lam nen moi the hien su quan tam cua minh voi mvn ra ngoai nhu vay
      Thank van du!
      Vân Du thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ta cungc bị cái bệnh là chả mơ... Đúng hơn là chả bao giờ nhớ được giấc mơ của mình như thế.
      Vân Du thích bài này.

    4. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam
      Chương 35
      Edit: Vân Du

      Mặc Viễn Ninh đau dạ dày lại thêm phát sốt, tối hôm qua còn tiêu hao năng lượng cực lớn, nên cho dù khách sạn đưa bữa sáng đến tận phòng, vẫn yên lặng nằm giường.

      Tô Quý chỉ có thể nén giận đem bữa sáng đến đầu giường, sau đó lay : “Viễn Ninh, phải đói bụng sao? Dậy ăn chút .”

      Mặc Viễn Ninh mở hé mắt, nhìn bát cháo trứng gà, lạnh lùng : “ thích.”

      Trước kia ngồi ăn cơm cùng bao lâu, biết có tật xấu kiêng ăn như vậy.

      Tô Quý lẩm bẩm, nhịn kích động, tiếp tục mỉm cười : “Dạ dày tốt, uống sữa đậu nành trướng bụng, em nhớ rất thích ăn sáng kiểu Trung Quốc.”

      Mặc Viễn Ninh ngược lại thừa nhận: “Kiểu Trung Quốc cũng được, nhưng giờ muốn ăn mỳ, mỳ gà càng tốt.”

      Nếu như trong tay Tô Quý có bát mỳ gà, ngại hất lên mặt , nhưng nhìn người giường sắc mặt tái nhợt, còn nghiêng đầu ho , Tô Quý đành phải nhịn xuống.

      Đỡ nửa ngồi lên, Tô Quý giống như chăm sóc nhưng ra thô bạo nhét cái gối vào sau lưng , cười tủm tỉm : “Em biết muốn ăn mỳ, nhưng bây giờ lại chỉ có cháo, nếu đợi thêm nửa giờ nữa, em bảo họ quay về nấu mỳ cho nhé?”

      Bộ dạng cầm thìa kích động của như thể chỉ cần Mặc Viễn Ninh nghe lời, lập tức nhét vào miệng .

      Kẻ thức thời mới là hào kiệt, Mặc Viễn Ninh chỉ có thể cố nhíu lông mày: “Được rồi...”

      Lời còn chưa dứt, thìa cháo được đưa đến miệng của , xem ra... vĩnh viễn thể đánh giá cao kiên nhẫn của Tô đại tiểu thư.

      Nhưng Tô Quý hiển nhiên cũng đói bụng, sau khi đút cho Mặc Viễn Ninh thìa, nhanh chóng tự đút cho mình. Vì vậy bát cháo mỗi người thìa, rất nhanh chỉ còn lại đáy bát.

      Đồ ăn sáng khác đưa tới cùng lúc cũng bị họ chia nhau ăn sạch.

      Khẩu vị của Mặc Viễn Ninh được tốt, cuối cùng ăn được nhiều, cười nhìn Tô Quý dùng tay bốc miếng sủi cảo tôm cho vào miệng: “Tô đại tiểu thư, hình tượng của đâu rồi?”

      Tô Quý khẽ hừ tiếng, còn thè lưỡi liếm ngón tay: “Hình tượng là để cho người ngoài nhìn thôi.”

      Có nghĩa là, Mặc Viễn Ninh phải người ngoài, cần quan tâm.

      Mặc Viễn Ninh cũng biết có nên cảm thấy vinh hạnh hay , nhìn giường cười: “Xin em, đừng rung chân.”

      Tô Quý ngược lại nghẹn họng, ngón tay cũng hứng thú liếm nữa, nghiêng đầu nhìn tuy vẫn cười nhưng lông mày nhíu lại, biết dạ dày vẫn đau.

      sực nhớ tới chuyện: “Chiều nay chúng ta phải về rồi, có chịu nổi ?”

      Mặc Viễn Ninh hạ sốt, dạ dày thoải mái lắm, cảm thấy nhắm mắt lại đỡ hơn chút, cười : “Tô tổng có thể phê chuẩn cho tôi ngày nghỉ ...Hôm nay ngồi xe đường dài, sau khi về khả năng chịu nổi.”

      Tô Quý suy nghĩ, liền cúi người khẽ hôn lên gương mặt còn tái nhợt của , ra ngoài tìm Tô Hòa và Cố Thanh Lam.

      Tô Hòa và Cố Thanh Lam ăn sáng xong từ lâu, ngồi trong đình viện uống trà.

      Tối hôm qua vào phòng mình rồi ra nữa, phòng lại thông sang phòng Mặc Viễn Ninh, cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Giờ thấy trai và đối tượng thầm mến lúc trước, Tô Quý đương nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên, chỉ có thể qua hắng giọng, giấu xấu hổ: “ trai, Thanh Lam... Tối qua hai người ngủ có ngon ?”

      Thần sắc Tô Hòa vẫn lạnh lùng, dường như biết em và chồng cũ làm gì rồi, ta coi như , : “Rất ngon, ngoại trừ bữa tối đồ ăn quá nhiều, ăn hết.”

      Đồ ăn làm cho bốn người, chỉ có hai người họ ăn, đương nhiên hết... Tô Quý lại hắng giọng, tiếp tục chuyển hướng cuộc chuyện: “Là như thế này, tối qua trợ lý Mặc bị đau dạ dày và phát sốt, sáng nay vẫn chưa khỏe lại, cho nên hôm nay ấy về được, Thanh Lam nếu muốn về, em để lái xe đưa hai người về trước.”

      mình ở lại, nhưng sắp xếp như vậy, định ở lại cùng Mặc Viễn Ninh.

      Tô Hòa lúc này mới ngẩng đầu nhìn , cau mày mất bình tĩnh: “Tại sao lại sinh bệnh hả?”

      Tô Quý chống đối nghi vấn của trai, kiên trì : “Khả năng em cũng có chút trách nhiệm.”

      Như muốn nhìn hai người họ nữa, Tô Hòa : “Chúng ta lập tức ngay, để đến chiều nữa.”

      Tô Quý trong lòng u ám nhàng thở ra, đáng lẽ nghỉ phép để giúp Tô Hòa đỡ buồn, giờ lại thành thế này, cũng rất băn khoăn, nhưng lại thể bỏ rơi Mặc Viễn Ninh ở đây được.

      Tô Hòa tức giận, ngoài miệng gì nữa nhưng lập tức cho người thu dọn hành lý.

      Cố Thanh Lam từ đầu đến cuối ngồi bên gì, chỉ tranh thủ cười với Tô Quý, : “Thay hỏi thăm sức khỏe Mặc, bảo ta nghỉ ngơi cho tốt.”

      Tô Quý chỉ có thể hơi xấu hổ cười đồng ý.

      Đợi đến khi trở về phòng, Mặc Viễn Ninh ngủ từ trước, giờ rất thoải mái, như thể dù trời sập xuống cũng tỉnh.

      Tô Quý nhìn ngủ, cố gắng lắm mới nén kích động bóp mũi cho dậy.

      Mặc dù cần ở lại thêm ngày, nhưng tình hình Mặc Viễn Ninh tốt, Tô Hòa và Cố Thanh Lam rồi, Tô Quý dứt khoát đổi căn biệt thự khác tốt hơn.

      Biệt thự đó chỉ có hai tầng, bên là phòng ngủ, suối nước nóng đều ở bên trong.

      Khách sạn có bác sĩ trực ban và phương tiện cứu chữa, sau khi đổi phòng, liền mời bác sĩ tới, kiểm tra xong mới xác định Mặc Viễn Ninh chỉ bị viêm dạ dày và bị sốt.

      hạ sốt rất nhanh, bác sĩ truyền nước cho rồi để lại đống thuốc mới rời khỏi.

      Tô Quý nhìn ai đó nằm giường yên tâm dưỡng bệnh, phiền muộn chống cằm : “Chẳng lẽ vì lần trước bị chảy máu dạ dày em đến bệnh viện thăm nên lần này em mới bị phạt phải dưỡng bệnh cùng à?”

      Mặc Viễn Ninh chỉ cảm thấy khó có lúc được cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài như lúc này, thời gian đơn thuần chỉ để nghỉ ngơi, vì vậy nằm rất thoải mái, vừa cười vừa với : “Tô đại tiểu thư đại khái có thể để tôi ở đây mình...Giống như lần trước, thanh toán hết giấy tờ là được.”

      Tô Quý thở dài: “Mặc mỹ nhân, trẫm vì ngươi mà đắc tội với hoàng huynh và thái tử nước khác rồi, xin ngươi đừng những lời làm trái tim trẫm băng giá thêm nữa.”

      Mặc Viễn Ninh nghe xong nhịn được cười: “Hóa ra bệ hạ đúng là khó xử ...”

      Tô Quý lại tiếp tục thở dài.

      Dù sao nữa, chỉ có và Mặc Viễn Ninh, Tô Quý cảm thấy mình tạm thời cần suy nghĩ quá nhiều.

      Buổi sáng sau khi truyền dịch xong, nhiệt độ cơ thể Mặc Viễn Ninh dần ổn định trở lại, buổi tối cuối cùng cũng có thể khôi phục khẩu vị thường ngày.

      Ngoài cửa sổ trời đất đìu hiu, mưa thu lạnh, bên trong lại ấm áp như mùa xuân, gian riêng tư chỉ thuộc về hai người họ.

      Tô Quý ôn hòa trong nước lại gần Mặc Viễn Ninh, sau đó ôm , ngẩng đầu hôn lên môi .

      Độ ấm của nước truyền vào da thịt, cảm thấy chỉ trong chớp mắt, họ như trở lại lúc trước, khi còn nhau, như chưa từng có nghi ngờ và oán hận.

      Đêm trước ân ái đủ kịch liệt, họ đương nhiên làm nữa, chỉ ngâm suối nước nóng xong nằm song song giường.

      Mặc Viễn Ninh ôm , cười muốn bị lây cảm, Tô Quý chỉ hừ trả lời: “Sức chống cự của em yếu như đâu.”

      Vốn định ở lại đêm rồi về, kết quả vì Mặc Viễn Ninh cần truyền dịch liên tục ba ngày nên chiều ngày thứ ba họ mới trở lại nội thành.

      Lúc Tô Quý trở về Tô gia có chút chột dạ, thứ năm tuần này Tô Hòa phải quay lại Ý rồi, lại vui đến mức quên cả trời đất, theo sát Mặc Viễn Ninh mấy ngày mới chịu trở về.

      Nếu như trước khi họ ly hôn, chuyện này còn dễ , dù sao cũng là chuyện giữa hai vợ chồng, Tô Hòa cũng dễ dàng thông cảm.

      Nhưng họ ly hôn, Tô Hòa cũng tỏ ra thích Mặc Viễn Ninh, nhưng họ vẫn dây dưa với nhau, khó tránh khỏi có chút danh bất chính, ngôn bất thuận.

      Lúc họ trở về, Tô Hòa đọc sách trong phòng khách, Tô Quý tới bắt chuyện, cũng chỉ lạnh lùng gật đầu, vẫn coi như thấy Mặc Viễn Ninh ở sau như cũ.

      Tô Quý bị kẹp ở giữa cảm thấy xấu hổ, cũng may đến giờ ăn cơm tối, liền cần dọn lại hành lý rồi trốn lên tầng.

      Giống như vài ngày trước, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Hòa và Mặc Viễn Ninh, Tô Hòa cúi đầu lật trang sách, lạnh như băng : “ Mặc xem ra thèm để ý gì đến cảnh cáo của tôi rồi.”

      Từ lúc ở khu du lịch, Mặc Viễn Ninh biết lần này Tô Hòa nhận ra làm lành với Tô Quý, ta nhất định dễ dàng buông tha cho như vậy, liền cười cười ôn hòa : “ Tô, nếu như tôi chỉ coi như con trai của ông chủ cũ, vậy tôi cần phải quá nhiều với ... Tôi là người thế nào, Tô gia chẳng ai hơn .”

      Tô Hòa nghe xong ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt , hề có độ ấm bật cười: “ Mặc uy hiếp tôi?”

      Mặc Viễn Ninh vẫn cười lắc đầu: “Tôi đâu dám... trai Tiểu Nguyệt mà.” Lúc câu này, giọng của nhu hòa hơn nhiều, chỉ cần phải kẻ đần có thể nghe thấy trong đó hàm chứa biết bao thâm tình và bao dung.

      Thần sắc Tô Hòa vẫn thay đổi, giọng châm chọc ngược lại nặng hơn: “ Mặc còn có thủ đoạn này, chẳng trách Tiểu Quý nhìn thấy mấy tấm ảnh đó rồi vẫn trốn thoát khỏi lòng bàn tay .”

      Mặc Viễn Ninh biết thành kiến của Tô Hòa đối với mình phải chỉ tích lũy qua ngày ngày hai, huống hồ lúc trước còn có chút tư cách, nhưng bây giờ , vì vậy nghe xong cũng tức giận, vẫn nhẫn nại giải thích: “ Tô, tôi với Tiểu Nguyệt để ấy tin tưởng tôi thêm lần nữa. Tôi cũng hi vọng có thể tín nhiệm tôi thêm lần, chỉ cần biết dù tôi làm bất cứ điều gì cũng làm tổn thương đến Tiểu Nguyệt là đủ rồi.”

      Lý do thoái thác của lần này hiển nhiên đả động nổi Tô Hòa, ánh mắt ta nhìn vẫn lạnh như băng, như nhìn đống rác rưởi thể quét được.

      Mặc Viễn Ninh khỏi cười khổ trong lòng, nếu muốn hai em nhà họ Tô có chỗ nào đặc biệt giống nhau, vậy ngoại trừ tướng mạo ra, chắc là điểm này rồi.

      Loại cao cao tại thượng trời sinh, tức giận thèm để ý đến ai, phải ai cũng có thể có.

      cũng khỏi bi ai cho tình cảnh của mình: vừa vào cửa, hành lý còn chưa kịp thả xuống phải đứng trước cửa tiếp nhận chất vấn và khinh bỉ của vợ cũ, thể chật vật.

      đợi mở miệng tiếp, cũng đợi Tô Quý từ tầng xuống giải vây cho , Quản gia Tôn liền vội vàng đến cạnh Tô Hòa.

      Ông ta liếc nhìn Mặc Viễn Ninh, rồi mới thầm báo cáo với Tô Hòa: “Vừa rồi có điện báo, Cố tiên sinh làm xong kiểm tra rồi, tạm thời có gì đáng ngại.”

      Tô Hòa gật đầu, lúc giương mắt nhìn về phía Mặc Viễn Ninh, ý tứ môi cực kỳ mỉa mai: “Quân cờ lần này của Mặc có vẻ hoạt động tốt rồi... Thanh Lam chết, cũng hôn mê, đáng tiếc.”

      * Vân Du: Hẳn là bạn trẻ Mặc được ngày nào yên ổn :v
      Anhdva, KhaiDoanh_347, lanc36 others thích bài này.

    5. Ngoc Dieu

      Ngoc Dieu Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      79
      Dao nay nang bo be truyen nay roi, lau qua moi thay dang, hic nang quen tag cho ta roi.
      Vân Du thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :