Chưa Từng Nói Yêu Em - Tạ Lâu Nam - (Update 49) ~ New

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Mặc dù k thích lão Mặc nhưng cũng éo ưa nổi ả tô hoà này công nhận là bẩn tính lại còn tự cho mình là đúng

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Tô Hoà là trai Tô Quý mà, phải là gã chứ sao là ả được hở Du =D ?

    3. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      @trạch nữ, @ Trần : Du ngồi đọc đến chương 70 cả đêm qua để biết diễn biến, chung mấy cái dây dưa ban đầu này có cái lý của nó cả :3 Du là người bao giờ đọc trước convert cơ mà tối qua cũng trót đọc rồi :v
      @quỳnhpinky : chuẩn luôn, lão có tư tưởng thoát ly lớn, quyết tâm thoát khỏi khống chế của bố lão, cơ mà như thế liên quan gì đến bạn Mặc :'( chỉ vì là sát thủ thôi à? :'(
      @Anhdva : được cái Du ghét nên Du gọi ả thôi :v
      quỳnhpinky thích bài này.

    4. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam
      Chương 37
      Edit: Vân Du

      Tô Quý và Cố Thanh Lam chưa chính thức qua lại với nhau, tuy hai người đều , nhưng cảm giác cứ như là người .

      Tô Quý biết mình có còn Cố Thanh Lam nữa hay , nhưng lúc ở bên ta, vẫn nhớ tới ngày trước.

      Lúc Cố Thanh Lam còn ở bệnh viện, ngày nào cũng đến, có lần Cố Thanh Lam ngủ, cũng , ngồi mãi đến trưa, trang sách cũng dám lật, chỉ có thể lôi Ipad ra lặng lẽ lướt web cho đỡ buồn.

      Lúc trời dần tối, cảm thấy mắt mình nhức nhức, nháy mắt mấy cái ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Cố Thanh Lam nhìn .

      Mỗi khi thất thần vì điều gì đó, nhìn lúc lâu, chỉ cần chuyển ánh mắt về phía , thấy chăm chú nhìn .

      giật mình chút, liền cười với , đứng lên đến bên giường: “ Thanh Lam, có cần em lấy gì cho ?”

      trả lời, vẻn vẹn lắc đầu, lâu sau mới : “Em ở đây là tốt rồi.”

      Em ở đây là tốt rồi... Nhưng ràng họ bỏ lỡ hơn mười năm, cách xa trùng trùng điệp điệp.

      Sao còn có thể, chỉ cần em ở đây là tốt rồi?

      Đêm đó vẫn về Tô gia như mọi ngày, Mặc Viễn Ninh ở trong phòng khách chờ .

      Bệnh dạ dày của mới tái phát, còn mới bị sốt cao, sắc mặt thể nào tốt được, nhìn thấy liền khẽ cười, bên môi giấu được dịu dàng: “Tiểu Nguyệt, em về rồi.”

      cúi đầu lên tiếng nhưng trong lòng gợn sóng.

      nghĩ, nhất định Mặc Viễn Ninh, nếu sau khi ly hôn, tại sao vẫn lần lượt kiếm cớ, hết lần này tới lần khác, thể chống cự được dịu dàng xâm lấn.

      Nhưng thể tin tưởng Mặc Viễn Ninh, dù lúc say rượu thấp giọng cầu, cũng thể tin tưởng lần nữa.

      Thời gian trôi rất nhanh, Tô Hòa trở về Ý được hai tháng, Giáng sinh cũng đến rồi.

      Đêm Giáng sinh, Cố Thanh Lam hẹn đến Cố gia ăn tối, sau đó thấy đèn trắng treo khắp sân, còn có cả ngọn đèn cùng sáng lên chỗ, nhìn nổ tung như pháo hoa.

      Cố Thanh Lam mỉm cười, đưa hộp gấm ra trước mặt : “Tiểu Quý, vào đêm trăng sáng ấy, tại...”

      cúi đầu xuống, đó là đồ trang sức cổ tình cờ nhìn thấy hôm đấu giá tranh vẽ khi còn thiếu niên.

      Nó cũng phải đồ đặc biệt quý giá, chỉ là chiếc cài áo tạo hình hoa linh lan, dưới ánh đèn lóe lên như mộng ảo.

      Hôm nay nó lại xuất trước mắt , thời gian như đảo lộn, lần nữa trở về quá khứ.

      ngẩng đầu, nhìn nụ cười thản nhiên mặt Cố Thanh Lam, giống với khi họ còn trẻ như đúc, : “Tiểu Quý, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được em?”

      nhìn lâu, cuối cùng mới câu, nước mắt lăn khuôn mặt: “Nhưng Thanh Lam, cho tới bây giờ, chúng ta chưa từng bắt đầu.”

      nhớ mình trở về Tô gia như thế nào, chỉ biết cự tuyệt món quà đó, dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt bi thương của Cố Thanh Lam, liền hốt hoảng bỏ trốn khỏi Cố gia.

      quá ti tiện, lợi dụng Cố Thanh Lam - nghĩ thế giới này nếu có người có thể khiến triệt để quên Mặc Viễn Ninh, vậy nghi ngờ gì nữa, đó chính là Cố Thanh Lam.

      Nhưng quên cảm giác rung động vì Cố Thanh Lam từ lâu, phải chăng khắc sâu Mặc Viễn Ninh trong lòng? Phải chăng Mặc Viễn Ninh càng ngày càng là duy nhất trong ?

      chỉ biết, nếu giây phút đó tiếp nhận tâm ý của Cố Thanh Lam, đó sỉ nhục với ta.

      Lúc về nhà động tĩnh , bất kể là tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang hay tiếng sập cửa mạnh cũng đủ để kinh động tất cả mọi người.

      Mặc Viễn Ninh nghe được tiếng động, bỏ Laptop trong tay xuống, từ trong phòng ra thấy Quản gia Tôn đứng trước cửa phòng Tô Quý.

      Chắc cũng gần hai tháng rồi và Tô Quý chỉ gặp nhau, chuyện vài câu lúc ăn cơm, giờ đương nhiên thể tự tiện xông vào phòng ngủ của Tô Quý, liền cười cười với Quản gia Tôn: “Tiểu Nguyệt làm sao vậy?”

      Quản gia Tôn ngẩng đầu nhìn cái, cân nhắc chút mới mở miệng: “Tiểu thư hôm nay đến nhà Cố tiên sinh.”

      Mặc Viễn Ninh vừa định thở ra, chợt nghe ông tiếp tục : “Sau khi tiểu thư rời khỏi Cố gia lại đến quán bar trong nội thành... Uống rượu giải sầu hai giờ liền.”

      Mặc Viễn Ninh lập tức có chút dở khóc dở cười, đêm nay là đêm giáng sinh, phần lớn quán bar trong thành phố đều mở suốt đêm, khách đến quán càng đông hơn so với bình thường.

      Rốt cuộc Tô Quý nghĩ gì mà ngày hôm nay lại chạy tới quán bar uống rượu giải sầu mình? Tô gia phải có hầm rượu, chẳng lẽ sợ gặp nguy hiểm ở nơi hỗn tạp đó sao?

      Nhìn nét mặt , Quản gia Tôn dường như đoán ra nghĩ gì, liền : “Phó Viễn cùng tiểu thư.”

      Phó Viễn là người thường xuyên đưa đón tan tầm, còn là lái xe lâu năm thường xuyên đưa Tô Quý ra ngoài, ta là người đáng tin cậy, biết chút võ thuật, nên coi như có thể đảm bảo an toàn cho Tô Quý.

      Mặc Viễn Ninh khẽ thở dài, cười với Quản gia Tôn: “Tình hình Tiểu Nguyệt bây giờ thế nào?”

      Đó cũng là lo lắng của Quản gia Tôn, sau khi Phó Viễn đưa Tô Quý trở về với ông, tiểu thư say quá rồi, xe vừa khóc vừa cười loạn hết cả lên.

      Quản gia Tôn biết đêm nay ở Cố gia xảy ra chuyện gì, nhưng mọi vấn đề ông đều nghĩ cho Tô Quý, liền nhịn được tức giận, chuyện kiềm chế như ngày thường: “Cố tiên sinh sao có thể cứ để tiểu thư về như vậy chứ? Cũng nhìn xem thân phận Cố gia là gì, còn dám chê tiểu thư từng kết hôn!”

      Quản gia Tôn nóng nảy chỉ suy nghĩ chủ quan kết luận, ra ba Cố Thanh Lam - Cố Thịnh từng Tô Quý tuy kế thừa gia sản nhưng từng kết hôn, chồng cũ còn ở trong chính nhà mình, bấy nhiêu cũng đủ thấy minh bạch.

      Cố Thanh Lam lại là con trai độc nhất Cố gia, luôn được kỳ vọng rất nhiều, Cố Thịnh thiên vị con mình, có chút bất mãn với đối tượng kết giao của Cố Thanh Lam giờ cũng có thể lý giải được.

      Nhưng trong mắt Quản gia Tôn luôn trung thành tận tâm với Tô gia, tất cả trở thành mạo phạm sâu sắc.

      Từ thời Tô Vĩ Học, Tô Gia luôn chèn ép Cố gia mọi phương diện, Cố gia ràng chê tiểu thư nhà mình từng kết hôn, trong mắt Cố Thịnh quả thực thích nổi Tô Quý.

      Gần đây Tô Quý và Cố Thanh Lam thường xuyên ở gần nhau, Mặc Viễn Ninh cũng biết, nhưng nghĩ nhanh như vậy họ đến chuyện hôn nhân, huống hồ ở giữa còn vật cản lớn nhất, chính là .

      cảm thấy hơi xấu hổ, cũng biết phải đáp lại như thế nào.

      Quản gia Tôn liên tục quay đầu dò xét , cuối cùng sợ Tô Quý suy sụp, sau khi say lại làm chuyện gì ngốc nghếch, ông chỉ có thể nén giận, với : “Mặc tiên sinh... Tôi có cầu hơi quá đáng, ngài có thể vào chăm sóc tiểu thư được ?”

      Mặc Viễn Ninh cảm thấy may mắn khi nghe ông ta thỉnh cầu, cười cười : “Đâu phải cầu quá đáng đâu, tôi vào được mà.”

      Đẩy cửa phòng Tô Quý ra, trong phòng tối om, Mặc Viễn Ninh đóng cửa lại trước.

      ra từ khi vào Tô gia, căn phòng này từng là phòng ngủ của và Tô Quý, sau khi ly hôn, đây là lần đầu tiên bước vào, căn phòng thay đổi lớn.

      mất khoảng thời gian để thích ứng với bóng tối, mới dần dần nhìn thấy người ngồi dưới chân giường.

      ôm đầu gối, co người lại ngồi chỗ, cúi đầu phát ra tiếng động.

      Trong khí có mùi rượu tản mát, tuy nghe Quản gia uống say, nhưng Mặc Viễn Ninh xác định được rốt cuộc uống bao nhiêu, say đến mức nào.

      Đúng lúc này Tô Quý đột nhiên chuyển động, xoay nửa người lại.

      Khoảng cách giữa họ rất gần nên mất chút sức nào liền đưa tay kéo ống quần , như đứa trẻ dựa đầu và thân thể vào chân , giọng gọi: “ Thanh Lam.”

      Mặc Viễn Ninh nửa ngồi xuống, lập tức ôm lấy cánh tay và cơ thể , tiếp tục gọi : “ Thanh Lam.”

      Ôm lấy , Mặc Viễn Ninh mới phát cơ thể run lên, giờ tuy là mùa đông, nhưng nhiệt độ trong phòng rất ấm, dù mặc áo mỏng cũng cảm thấy mát, vậy mà lại run, chỉ e bị cảm lạnh.

      Mặc Viễn Ninh đưa tay khẽ vuốt má , quả nhiên vẫn còn cảm giác ẩm ướt, vừa rồi khóc, cuộn người mở đèn ngồi trong phòng, yên lặng tiếng động rơi lệ.

      ôm hoàn toàn vào trong ngực, chốc lát sau mới cười cười, dịu dàng : “Tiểu Nguyệt, trốn góc khóc thầm, cũng phải phong cách của em đâu.”

      Chỉ có mới gọi là “Tiểu Nguyệt”, Cố Thanh Lam gọi là “Tiểu Quý”, nếu như Tô Quý còn chút tỉnh táo, lúc nghe thấy biết người bên cạnh mình là ai.

      Nhưng lại rúc vào trong lồng ngực , cố chấp gọi : “ Thanh Lam.”

      Xem ra say bất tỉnh nhân rồi, chỉ làm loạn bằng bản năng, Mặc Viễn Ninh khẽ thở dài, chỉ có thể bế lên giường, nhàng đắp chăn cho .

      Kết quả vừa đắp chăn xong, liền bật dậy, ôm lấy eo , như làm nũng: “Đừng .”

      say như vậy, nhìn thấy ngủ say, Mặc Viễn Ninh làm sao được, vặn đèn đầu giường sáng hơn chút, đưa tay vòng quanh vai , bật cười: “Được rồi, .”

      * Vân Du: Xì poi: Bạn trẻ Tô cố ý đó :v
      @Ngoc Dieu @ Trần @Anhdva @trạch nữ @quỳnhpinky @coi_coi
      Anhdva, KhaiDoanh_347, Ngoc Dieu4 others thích bài này.

    5. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Luc doc ta cung nghi la co nay gia vo ko nhan ra mac, co y goi ten cố day ma!
      Thank van du

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :