1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh]Cuộc sống bình thản hoàn mỹ sau khi trọng sinh-Hạo Trăn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      Cuộc sống bình thản hoàn mỹ sau khi trọng sinh
      [​IMG]

      Tác giả : Hạo Trăn

      Convert : Kirio_2709

      Edit: SwanBeauty

      Trong lòng của mỗi người đều có giấc mộng
      nữ nhân sắp đến tuổi băm
      Bỗng nhiên quay lại làm đứa bé bốn tuổi
      ra là được trọng sinh nha
      Nếu vậy cố gắng hết mình để thay đổi cuộc sống của chính mình,
      Nữ chủ vĩ đại!
      Vì hạnh phúc gia đình!
      Săn sóc phúc hắc nam chủ!
      Cùng với đám chị em tốt ~
      Các bạn từng bao giờ nghĩ đến muốn thay đổi gì trong cuộc sống ?
      Hoan nghênh các bạn đến với câu chuyện của này nhé
      Nhân sinh hoàn mỹ! ---
      ---- Truyện này là câu chuyện trọng sinh ấm áp. ---
      --- Được trọng sinh có phải là để gặp ,
      Có phải là vì hoàn thành tâm nguyện đời trước
      trải qua cuộc sống hạnh phúc sao?
      Bình thản mới là chân nhất,

      Đó mới là cuộc sống hoàn mỹ!
      Cám ơn , Hiên ca của em ~


      Truyện này nam9 và nữ9 gặp nhau vô cùng sớm :yoyo63: Lúc gặp nhau nữ 9 ...khụ khụ khụ... 6 tuổi. Đến khi 2 người nhau thi ......8 tuổi.:yoyo53: Nam9 hơn Nữ9 4 tuổi ( trời ạ như vậy biết thế nào là sao :-/ )
      Tình đến có hơi bị sớm nhưng rất tuần tự. Hai người đến tuổi mới ăn trái cấm nha :hixhix: Trong lúc edit có nhìu sơ sót xin nhận góp ý và gạch đá từ các vị độc giả (y)(y)(y)

      Truyện được đăng blog riêng : Swanbeautyblog ,và số web mà tự bản thân mình đăng lên:yoyo52:
      :yoyo69:
      [​IMG]Mục Lục[​IMG]
      [​IMG]Chương 1 ~ Chương 2 ~ Chương 3 ~ Chương 4 ~ Chương 5 [​IMG]
      [​IMG]Chương 6 ~ Chương 7 ~ Chương 8 ~ Chương 9 ~ Chương 10[​IMG]
      [​IMG]Chương 11~ Chương 12~ Chương 13~ Chương 14~ Chương 15~[​IMG]
      [​IMG]Chương 16~ Chương 17~ Chương 18~ Chương 19~ Chương 20[​IMG]
      [​IMG]Chương 21~ Chương 22 ~ Chương 23~ Chương 24~ Chương 25[​IMG]
      [​IMG]Chương 26~ Chương 27~ Chương 28~ Chương 29~ Chương 30[​IMG]
      [​IMG]Chương 31 ~ Chương 32 ~ Chương 33 ~ Chương 34~ Chương 35[​IMG]

      [​IMG]Chương 36 ~ Chương 37~ Chương 38~ Chương 39~Chương 40 ~ [​IMG]
      [​IMG]Chương 41 ~ Chương 42~ Chương 43~ Chương 44~ Chương 45~
      Chương 46~ [​IMG]
      ~Phiên Ngoại 1~
      ~ Phiên ngoại 2~
      [​IMG]E.N.D [​IMG]

      eBook
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    2. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516

      Chương 1
      Trong lúc ngủ mơ nghe được bên ngoài cửa truyền đến thanh chuyện líu ríu, trời ạ mới sáng sớm tinh mơ mà ai lại chuyện ầm ỹ ngoài cửa như vậy chứ? Đồng hồ báo thức vẫn còn chưa kêu cơ mà, nhất định là vẫn còn sớm, tiếp tục ngủ!


      " đáng ghét , biết rằng quấy rầy giấc ngủ của người khác là chuyện mất đạo đức à!" xong xoay xoay người tiếp tục ngủ.


      đúng, Ngô Thần đột nhiên tỉnh táo lại chút, nơi ở trước đây là phòng đơn, bên ngoài phòng ngủ có cầu thang còn có cả phòng khách, lúc này khẳng định là trong nhà hề có bất kỳ ai hết, Ngô Thần tử tật bắt buộc, mỗi đêm khi khóa cửa đều phải khóa lại mấy lần, hơn nữa còn kiểm tra lại khóa phòng trộm kỹ càng.


      Như vậy tình huống bây giờ là thế nào? Sao bên ngoài cửa lại có thanh ồn ào như thế? Chẳng lẽ phòng mình ở bị phá ?


      Ngô Thần mắt vẫn còn chưa mở nhưng tai lại cẩn thận lắng nghe, lại phát ra chuyện thể xảy ra , Ngô Thần giới tính nữ 26 tuổi bản thân sinh sông và làm viêc ở thành S,tiếng chuyện bên ngoài lại là ngôn ngữ địa phương của thành H, rốt cuộc chuyện gì xảy ra đây?


      Ngô Thần từ từ hé mở mắt, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh mình, đây là sao thế?


      Ngô Thần có chút mê mang. Đây là chuyện gì xảy ra?


      Ngô Thần 26 tuổi năm năm trước tốt nghiệp đại học hệ tin tức, sau khi tốt nghiệp đại học chọn công việc chuyên ngành, mà lựa chọn công việc trong công ty địa ốc. Công tác năm năm, bản thân cũng leo lên được chức vị khá cao, còn tự mình mua được căn hộ hai tầng ở thành S.


      Tuy còn chưa có kết hôn, nhưng mà kết giao với người rất khá, cũng gặp mặt gia đình hai bên, quyết định hai năm sau sinh con.


      Nhưng mà, bây giờ là thế nào? Tường xung quanh được sơn trắng nước sơn có chỗ biến đen, bây giờ còn có nơi như vậy á? CHẳng lẽ bản thân mình nằm mơ, mà lại có thể bơi được đến tận cái chỗ này ?


      Thời điểm Ngô Thần tự hỏi, cửa bị đẩy ra .


      Người vào là bác sĩ nam, nhớ đây là bạn học của baba mình, hình như là họ Vương. Nhưng làm sao ông ấy lại có thể còn trẻ đến thế?


      Người bước theo đằng sau chính là cha mẹ của mình. Cha mẹ? Cha mẹ mình còn rất trẻ? Hơn nữa hai người còn ở cùng nhau? ngây ngẩn cả người, nhìn lại bàn tay của mình, Ông trời ơi!


      Vốn rất ham mê đọc tiểu thuyết Ngô Thần đương nhiên hiểu bản thân mình gặp tình huống gì ~!


      "Cháu cảm thấy thế nào rồi? Có thể cho chú biết được hay ?" Chú Vương nhàng hỏi.


      nghĩ nghĩ, bản thân mình từ bé đến lớn hình như rất ít khi bị ốm? Trừ có lần bốn tuổi , vào mùa đông mà lại ham ăn , ăn hết ly kem cho nên bị đau họng, chẳng lẽ chính là lúc này sao?


      "Ư" thanh có vẻ khàn khàn.


      "So với ngày hôm qua đỡ hơn chút rồi, có thể ra tiếng ." Chú Vương xoay người cùng baba xong, sau đó xoa đầu Ngô Thần "Tiểu nha đầu này, cháu cần phải tham ăn như thế, giọng cháu hay như vậy mà bị ly kem làm hỏng rồi, có lợi chút nào, lần sau tự bản thân mình phải chú ý nhé, muốn gặp chú Vương có thể đến nhà chú chơi mà, cháu cần dùng cách này để đến gặp chú đâu nhé."


      "Ha ha,con có nghe được chú Vương , nếu nghe lời, bị tiêm như vậy con có sợ hay ." Mẹ ấn ấn đầu Ngô Thần , nhưng giọng mang theo nụ cười cho nên có bất kỳ dọa nạt nào, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà gật đầu.


      "Sốt cũng đỡ hơn rồi, các cậu làm thủ tuc xuất viện cho tiểu Thần , nhưng mà nhớ mỗi ngày đến đây tiêm là được." Ngô Thần cứ như vậy được được rời khỏi trạm xá địa phương, Ngô Thần cũng phải suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì •••


      Cha mẹ của Ngô thần lúc học trung học hai người bọn họ tình cảm tan vỡ mà ly hôn, mà Ngô Thần cũng vì nguyên nhân vậy cho nên tính tình có chút cực đoan, làm cho thời gian thi vào trường cao đẳng cũng gặp rất nhiều vấn đề.


      Tình trạng này tạo nên loạt tình huống xấu phát sinh, thế cho nên ở thời kì đại học cơ bản Ngô Thần vượt qua nó trong oán hận.


      Từ gia đình biến thành hai gia đình, khi nhìn thấy gia đình mới đó được thành lập, Ngô Thần cảm thấy bản thân mình rất là dư thừa .


      Sau đó Ngô Thần lựa chọn cho bản thân mình cuộc sống riêng ở bên ngoài, tự mình dốc sức cố gắng, thời gian năm năm ở thành S dựa vào năng lực của chính mình mua căn hộ 80m2. nữ nhân, nghệ thuật sinh sống, ở thời đại này dựa theo bất kỳ nhân tố nào mà tự tạo được thành quả như vậy làm cho cảm thấy rất tự hào.


      Thời điểm cảm thấy được cuộc sống dần trở nên tươi đẹp, ông trời trêu đùa lần nữ như vậy, trở lại cuộc sống 22 năm trước!


      Người khác xuyên mà côlà trọng sinh? Nếu cho trọng sinh vì sao cho trở về sớm chút , ở vào thời điểm nhà xe như vậy chẳng phải tốt hơn à? Kết quả như vậy là ~ biết nên khóc hay nên cười .


      Đến lúc này vẫn là có gì dấu hiệu gì cho trở lại , phải nghe chuyện như thế này phải gặp chuyện gì phát sinh bất đắc dĩ mới có thể sao? Sao bản thân mình lại có thể quay lại?


      Quên đừng nghĩ nữa, suy nghĩ lúc này cũng ra kết quả, đến đâu đến .


      Nếu chuyện xảy ra như vậy đương nhiên bỏ lỡ cơ hội trời cho này? bị đường đời tôi luyện thành tình cách lạnh lùng, mà tính cách thực của NGô Thần cũng phải như vậy.


      Như vậy trở lại đây rồi, trong ý nghĩ của vẫn còn vài năm để chuẩn bị, tỏng những năm này bắt đầu thay đổi từ đâu đây?


      Nghĩ lại ba thời điểm quan trọng, các bạn cùng phòng ký túc lúc trước có ngày tâm ngồi , nếu như bây giờ cho ấy quay trở lại thời trung học, khẳng định rằng ấy chắc chắn giống như bây giờ, khi học tủng học thời đại học chính là giấc mộng, thời điểm địa học chính là tưởng nhớ thời trung học. Nếu ông trời nguyện ý cho Ngô Thần cơ hội này, lại còn khuyến mãi thêm khoảng thời gian vô cùng rộng rãi dành cho , như vậy sao có thể nỡ buông tha cho cái cơ hội này được?


      ra Ngô Thần vẫn luôn cảm thấy chiều cao 163 của bản thân mình rất được rồi , lúc trước ở cùng đám chị em người đông bắc cho nên có cảm giác bé phía nam như đúng là khuyết điểm, như vậy lúc này đây chính là cơ hội tố cho thay đổi nét bút hỏng này .


      CÒn cảm thấy cãi mũi của mình chưa có đủ độ cao? tại mới bốn tuổi xương của cơ thể chắc hẳn là vẫn chưa hoàn thiện hết, như vậy có khi còn có khả năng thay đổi. Lúc trước ti vi có minh tinh từng giỡn, cái mũi của côcao được như vậy là hồi côthường hay dùng kep áo gỗ kẹp vào tại nên dáng như vậy , bản thân mình liệu có nên thử hay ? Nhưng nghĩ đến cảm giác khi bị kẹp mũi? Hay là thôi , cái này phải suy nghĩ lại •••


      Cảm thấy vóc dáng có chút béo? Kỳ người cao 1m63 cân nặng 95 cân( 47kg) như vậy là hoàn hảo rồi, nhưng mà nghe chiều cao chỉ như vậy nên vượt quá 95 cân mới là chuẩn phải!(Swan : láo nào tôi cao bằng mà tôi nặng 50 cân đấy nhé =.= )


      Bằng cấp như vậy vẫn đủ? Khí chất tốt? tại mới có bốn tuổi đấy?Nghĩ muốn thay đổi cái gì sợ có thời gian hay sao?


      Còn có cái phải thay đổi, chính là quan hệ của cha mẹ . Ngô Thần muốn là đứa mồ côi nữa, điều này làm cho đến tận khi lớn lên vẫn có ác cảm với việc phải lập gia đình.


      Nếu cha mẹ ly dị là vì cảm tình vỡ tan, như vậy làm chuyện để cho bọn họ có thời gian để suy nghĩ đến chuyện này phải tốt hơn à? Mẹ cảm thấy tình cảm của cha dành cho gia đình là tâm, đến khoảng thời gian hai năm cuối cùng hai người ly thân rồi mới có quyết định ly hôn. Đời này Ngô Thần chắc chăn để chuyện như vậy xảy ra!


      Sau khi trải qua cuộc sống mới hai ngày, bởi vì cổ họng đau cho nên Ngô Thần thể nhiều, côcũng rất hợp ý mà duy trì im lặng, cha mẹ cũng cảm thấy có cái gì đúng.


      Dù sao cũng đều là ba mẹ của mình, chẳng lẽ mình còn có thể làm ra hành động gì hợp lý sao?


      Sau khi trở về lịch, tại là tháng 12 năm 94, hình như là thời điểm vẫn còn học lớp lá. Thời đại những đứa bé bắt đầu được học những môn nghê thuật năng khiếu, vẫn nhớ cha mẹ còn dắt học khiêu vũ LaTin, nhưng mà bới vì bản thân lúc trước hay xấu hổ nên nhất quyết chịu học. ĐỜi trước lúc năm hai mươi tuổi mới chịu học thời gian.


      Đến đời này sao lại thể quý trọng những cơ hội như vậy được nữa chứ? còn muốn học võ thuật, nếu muốn tăng chiều cao, phải vận động thích hợp vừa phải , hơn nữa còn có thể phòng sói •• .....


      ĐỜi trước còn có thể đàn dương cầm , nhưng bản thân phải học được , bằng đến lúc đó đột nhiên lại biết đàn chỉ sợ thể giải thích được vì sao. Còn có đàn ghita, nhớ tới bản thân mình từng có thời gian say đắm cây đàn ghi ta, nhưng mà chỉ kiên trì được nửa năm, sau đó lại đem thành tựu với cây đàn ghi ta ném tít dưới đáy hòm!


      Tiếng đây là cần phải học , vốn liếng tiếng của chỉ là để ứng phó cho qua kỳ thi cấp bốn, sau lại vì công việc mà học các phát , nhưng là đối với những chuyện xảy ra vẫn đủ dùng, rất nhiều thứ phải học từ khi còn rất .


      Tạm thời cứ như vậy , mới bốn tuổi, thể làm ra được chuyện khác người , tại cứ từ từ bắt đầu chậm rãi tích lũy kiến thức là tốt rồi. Thời gian còn rất dài •••


      Ba mẹ Ngô Thần ba mẹ ở cùng với ông bà nội , bởi vì ông Ngô bà Ngô chỉ có đứa con trai. Nhưng Ngô Thần vẫn còn có hai bác , người bới vì công việc của chồng mà chuyển đến sinh sống ở tỉnh G, còn có người vừa mới sinh em bé. Mà bên mẹ Ngô Thần cũng có hai dì cả.


      Ông ngoại của Ngô Thần cũng còn rất khỏe mạnh, đời trước Ngô Thần đối với người ông ngoại này ấn tượng sâu lắm, bởi vì ở lúc mười tuổi ông ngoại qua đời.


      Đó là do Ngô Thần sinh sống trong gia đình quá đơn giản, đương nhiên, thân thích bên nội vẫn thân thiết nhiều hơn, những người này sau đó chúng ta chậm rãi giới thiệu sau


      Cha Ngô rất thích sách cho nên có hẳn tủ sách rất lớn trong phòng ngủ, giườn ngủ thường hay có những quyển sách được vứt bừa bãi.


      Nếu có thời gian ông rất hay ngồi khoe khoe khoang khoang, ông còn dậy Ngô Thần cách viết bút lông, đáng tiếc đời trước Ngô Thần kiên trì. là như vậy, trong cái cầm kỳ thư họa này, ngoài cầm ra có thông hiểu chút, những cái khác đều có biết — biết gì hết, cho nên tại phải gắng bù đắp lại .


      ngày cha Ngô ngồi viết bút lông, bạn học Ngô bé chậm rãi tiêu sái qua, nhìn lâu, cha Ngô cuối cùng cũng để ý tới bạn Ngô .


      "Sao nào, con muốn học hả? Nhìn lâu như vậy có thích hay đây?"


      " Viết nhìn đẹp lắm ạ, con muốn học!" Bạn học Ngô liên tục gật đầu.


      "Chà chà thư pháp phải luyện là luyện được trong ngày ngày hai, con nghĩ con có thể kiên trì được hay sao?" Cha Ngô trừng mắt nhin Ngô Thần.


      "Tin tưởng con mà, chắc chắn tương lai con viết chữ tốt hơn cha! Hừ" Cha Ngô nở nụ cười, còn cười rất đắc ý.


      Ngô Thần bắt đầu mỗi ngày đều baba cầm tay dạy luyện những nét cơ bản, muốn luyện thư pháp tốt phải có cân có cốt, sinh động. Những thứ này phải luyện thành được nhay , thư pháp có thể làm nhu hòa khí chất của . Từ ngày đó về sau, luyện chữ trở thành môn học bắt buộc của bé Ngô Thần bốn tuổi.


      Ngô thần từ sớm muốn học vỡ lòng, mẹ cũng mà mua quyển từ điên , cho nên sau khi trọng sinh Ngô Thần bắt đầu học. Đầu tiên đem toàn bộ sách giá của cha Ngô toàn bộ đọc hết, những tác phẩm nổi tiếng thế giới bắt đầu ngâm cứu.


      Chiều nào cha Ngô mẹ Ngô làm trở về cũng nhìn thấy màn như vậy, cái bé con ngồi ở ban công, đầu gối để quyển sách, bàn bên cạnh chính là cuốn từ điển cùng với đĩa đồ ăn vặt .


      "Bảo bối từ sau khi bị ốm hình như trầm tĩnh hơn hẳn, mỗi ngày đều nhu thuận đọc sách như vậy cũng cần chúng ta phải quan tâm nhiều nữa ." buổi tối Ngô mẹ cằn nhằn với cha Ngô .


      "CŨng xem đó là con của ai nha, đứa bé của chúng ta có thể kém sao. Tiểu Hi cũng cũng rất thích đọc sách, tiểu Thần của chúng ta kém làm sao được? Đừng quá để ý như thế nữa, ngủ ." xong Ngô ba ba ôm Ngô mẹ ngủ. Nhưng những đoạn đối thoại như thế thường xuyên xảy ra, đến mức sau này Ngô mẹ cảm đấy con mình ngoan ngoãn nhu thuận quá mức , làm cho côkhông có được lạc thú khi làm mẹ.


      Tết dương lịch qua rồi rất nhanh đến tế lịch, đây chính là cái tết thứ nhất sau khi trọng sinh , tết lịch của mười mấy năm trước so với bây giờ có khí hơn nhiều.


      Tuy rằng cũng chỉ là đêm trước năm mới mọi người cùng nhau tụ tập ăn uống, đại cùng tiểu đều ở nhà chồng, nhưng ít ra vẫn là người nhà ở cùng nhau, trò chuyện uống trà. Tiểu Ngô Thần ngồi trong lòng cha mẹ xem ti vi. Nhưng mà quả , trương trinh tết xem hơn hai mươi năm còn hấp dẫn , hơn nữa thân thể tiểu hài tử cũng thể thức đêm lâu đến thế, rất nhanh, tiểu Ngô Thần tựa vào trong lòng mẹ ngủ. Cảm giác như vậy tốt!


      "Bảo bối, năm mới vui vẻ." Ngô mẹ lay tỉnh tiểu Ngô Thần.


      Kỳ cũng phải mẹ Ngô muốn gọi Ngô Thần dậy, mà là ở thành H có tập tục, ở đêm ba mươi hơn mười giờ phải đốt quả pháo trước cửa nhà, ý là đem tài vận năm đều thu hồi được, sau đó ở buổi sáng ngày hôm sau lại lấy pháo đốt coi như mở tài vận trong năm mới. Nghĩ đến cuộc sống bên ngoài của mình, bản thân dám đốt pháo, hơn nữaở thành S cũng cấm tư gia đốt pháo, rất nhiều năm muốn hưởng thụ lại cảm giác này . tốt! Ha ha. Ngô Thần ha ha nở nụ cười.


      "Ông nội bà nội, ba mẹ, năm mới vui vẻ, chúc mọi người năm mới thân thể khỏe mạnh, mọi như ý, chúc mừng phát tài, hồng bao lấy đến."


      "A, Thần Thần của chúng ta lớn rồi còn nữa , lời này ông nội thích nghe, đến đây, cầm lấy hồng bao, năm nay chúng ta chúc thần thần thân thể khỏe mạnh hay ăn chóng lớn, coa lớn hơn chút nhé."


      "Dạ, cám ơn ông nội bà nội."


      "Bảo bối nhận được hồng bao tử ông bà nội rồi , đây là của ba ba cùng với mẹ a, con có muốn đưa cho mẹ hay ba giữ hồng bao hộ con hay tiểu Thần?" Ba ba cầm hồng bao cười đưa cho Ngô Thần.


      " cần đâu, Thần Thần trưởng thành, hồng bao của mình phải tự mình bảo quản. Mẹ tìm cho Thần Thần cái hộp sắt nha, ta muốn để hồng bao trong đó."


      "Nhìn xem nhà tiểu tham tiền chúng ta này , như vậy chỉ biết đem tiền giấu rồi nha, được rồi, mẹ tìm cho con, sau đó chúng ta cùng nhau nuôi nó được hay ." Mẹ lôi kéo Thần Thần trở lại phòng, tìm cái hộp sắt cho , sau đó đem hồng bao để vào trong hộp rồi cất vào tủ. Kỳ như vậy thôi tiền mẹ vẫn cầm hết, chẳng qua là biết được là ai cầm mà thôi.


      Ai, tuổi quá cũng phải là tốt!
      Last edited: 16/11/14
      Pe Mick, HaYen, Phong Vũ Yên21 others thích bài này.

    3. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      Chương 2 : Chúc tết


      Ngày hôm sau là mùng 1.


      Quy củ hôm mùng 1 là hôm đó nhà Ngô Thần cần phải tới nhà ông bác chúc tết.



      Bởi vì trong nhà ông bác kia là lớn nhất , cho nên chúc tết mùng 1 nhà Ngô Thần chỉ có thể xung quanh chúc tết họ hang Ngô gia. Đại cùng tiểu buổi chiều mới có thể tới đây, buổi sáng cũng chỉ có nhà năm người tới mà thôi. Đến lúc này cũng có thể nhìn thấy được họ và chị họ .



      họ lớn hơn so với Ngô Thần tuổi, chị họ lớn hơn so với Ngô Thần bốn tuổi,

      .


      Chị họ của Ngô thần là con của của bác lớn , ở đời trước đưuọc cả nhà gọi là bé ngoan, bởi vì năm tuổi cùng bác lớn tỉnh G, ở G tỉnh được bà nội chăm bẵm, sau đó lại học hành rất khá, tuy rằng hai người cũng có gặp gỡ nhau nhiều, nhưng mà cũng ảnh hưởng kha khá đến nhau

      .


      Về phần con của út trước khi Ngô Thần trọng sinh mới ra đời lâu, so với Ngô Thần hơn bốn tuổi, tiểu tử này ở đời trước chính là tiểu ma vương a, nhưng mình tin ở đời này mình trị được nó .



      Mà bên mẹ cũng có hai chị họ, nhưng so với Ngô Thần lớn hơn rất nhiều, còn có cái em họ hơn Ngô Thần 1 tuổi. Cho nên bên nội hay bên ngoại Ngô Thần đều là đứa bé đứng ở giữa. Ai, giống như nhân thịt của hamburger mà •• phải tôn trọng người lớn tuổi còn phải thương em út!



      Nhà ông bác có rất nhiều người, ra tất cả những thân thích này cho đến tạn lúc trước khi được tọng sinh cũng vẫn nhận được ra ai vào với ai, dù sao chỉ biết là được,những cái khác cũng phải là chuyện Ngô Thần cần để ý . Ngọt ngào chào hỏi những người này câu bác hai câu bác… ba câu dì… cũng thấm mệt.



      "Diễm Diễm, con đem em trai em ra ngoài chơi ." Ông bác lên tiếng , đem đám trẻ con Ngô Thần ném cho chị họ.



      Xung quanh nhà ông bác có chỗ nào để giải trí hết, ấn tượng sâu nhất trong trí nhớ là trường tiểu học ở gần đây, đời trước thích nhất được cùng với chị họ ngồi bàn đu dây, mà năm chỉ có lần cơ hội duy nhất chính đến chúc tết vào mỗi năm.


      Sau đó chính là con sông bên cạnh . Đây là nhánh của X giang , dòng nước cũng lớn, nhưng là thắng thế so với các con song khác ở điểm nước ở đây trong suốt, chỗ này cũng là chỗ được đám chị em ưa thích. Nhưng mà bây giờ còn quá , người lớn trong nhà chắc chắn cho đám trẻ này chạy ra đó chơi.



      "Các em muốn đâu ?" Chị họ Diễm hỏi thăm ý kiến của mọi người.



      " đến trưởng tiểu học chơi cầu bập bênh . Hoặc là mua gì đó ăn ." họ Lưu Bằng kích động .



      "Lúc ở nhà sao em lấy cái gì đó mà ăn, bây giờ ra ngoài này lại đòi mua. Lượn." Chị họ Diễm Diễm vô tình đả kích họ Lưu Bằng. Chị họ Diễm Diễm và Lưu Bằng mới được tính là chị em họ , Ngô Thần chỉ được tính là khách. Đương nhiên khách tùy chủ phải sao.



      "Tiểu Thần còn em sao em muốn đâu? đến trường tiểu học chơi nhé?" Diễm Diễm ôn nhu nhàng hỏi Ngô Thần.



      "Dạ,các chị chỗ nào em theo ." đứa bé như vậy chắc là bình thường đúng chứ.



      Tuy rằng bản thân mình ngại ở trước mặt cha mẹ biểu người lớn chút, dù sao mỗi ngày đều sinh sống chăm sóc cho tiểu Thần cho nên cảm thấy có gì đó lạ lùng, cho nên phải làm cho bọn họ sớm chút quen với những thói quen của mình những kế hoạch sau này của bản thân mới có thể thực được. Nhưng mà khi đối mặt với bà con họ hàng, Ngô Thần tốt hơn hết nên vẫn thành chút hơn.



      Nhóm trẻ con có khi để ý những thứ như vậy, nhưng mà những người lớn chắc là cảm thây quái lạ chút chứ. Vẫn nên chờ đến khi bản thân mình lớn hơn chút nữa chân cho bọn họ cảm thấy như thế nào là quái dị . Đến lúc đó bọn họ quy cho tâm lý tuổi mới lớn. Ừm, chính là như vậy đấy.



      Ngay trong hôm mới trọng sinh hiểu rằng, nếu muốn trở thành thiên tài cũng cần có chăn đệm , cho nên chăn đệm trong ý của Ngô Thần chính là quá tình tự bảo vệ mình.



      "Tiểu Thần, cùng chơi bập bênh ." họ lôi kéo Ngô Thần chạy đến tường tiểu học.



      "Nơi đó còn có bàn đu dây nhé. Em ngồi lên đó đẩy cho được chứ." họ vui vẻ vừa chạy vừa .


      Nơi đây chỉ là cái trường tiểu học rất , vài đứa bé trong nhà cũng có đến ngôi trường này để học. Phòng học cũ nát,sân trường cũng có lát sân cho nên gập ghềnh đầy những vũng nước . Chỗ chơi cũng chỉ có cái bậy bênh và cái bàn đu dây đơn lạc lõng.



      "Đến đây, tiểu Thần, ngồi lên đây , ngồi lên đây, đẩy cho em." Lưu Bằng xong đem Ngô Thần đẩy đến bàn đu dây. CHị họ Diễm Diễm tắc im lặng ngồi ở bàn đu dây khác.



      Diễm Diễm vẫn là đứa hiểu biết. Gia cảnh nhà bác cả cũng phải là tốt lắm, bác trai cùng bác đều công tác ở nhà xưởng, ngày làm ba buổi thay phiên nhau, cho nên từ chị họ Diễm DIễm phải học làm việc nhà. Sau này học đại học cũng là chuyên khoa, học là chuyên nghiệp quốc mậu. Sau khi tốt nghiệp cũng tệ lắm, tốt nghiệp sau liền cùng bạn trai đến vùng thành thị duyên hải phát triển, tự mình mở công ty mậu dịch mạng, mệt nhưng mà cũng rất phong phú .



      Ngô Thần nghe lời ngồi ở bàn đu dây , họ vui tươi hớn hở ở phía sau đẩy . chỉ được chốc lát bắt đầu yên .



      " thôi, cái này chơi vui đâu , chúng ta chơi cầu bập bênh ." Bàn đu dây dừng lại lại ngừng kéo Ngô Thần chạy đến chỗ cầu bập bênh. Vì sao dùng chạy này á, bởi vì tiểu Ngô Thần mới có bốn tuổi, còn cao chưa đến môt thước, vẫn chỉ là tiểu bí đao, như vậy khoảng cách ngắn như thế, cánh tay lại bị họ thối kéo cho nên đường chỉ có thể chạy chậm .



      Ngồi ở cầu bập bênh , tùy ý để cho họ ở bên kia cao thấp lên xuống. thể trách tiểu Thần lười được, mà là ngồi ở bàn đu dây kia cũng thế chân còn chưa chạm đến đất đâu, tại giờ khí lực cũng đủ, cho nên Ngô Thần thực yên tâm thoải mái ngồi ở cầu bập bênh hưởng thụ chiếu cố ân cần của họ. Ha ha.



      Chán quá a! Ngô Thần ngáp cái, nhìn về phía Diễm Diễm.



      "Chị Diễm diễm , chị đến đây chơi với Lưu Bằng . Em muốn chơi đu dây." Ngô Thần cầm lấy thanh sắt cầm tay của bập bênh quay sang hô to với Diễm Diễm. CHuyện xoay người này với đứa trẻ con mà , Ngô Thần vẫn sợ mất thăng bằng. Nhân sinh phi thường tốt đẹp, cho nên bản thân mình phải bảo vệ mình mới được.



      "Ừ, Lưu Bằng dừng lại, để cho tiểu Thần xuống dưới." xong lại gần đên bập bênh chặn lại .


      Đem Ngô Thần ngồi yên bàn đu dây, Diễm Diễm mới cùng với Lưu Bằng chơi. Nhìn thấy hai người vui tươi cười hớn hở, Ngô Thần hiểu được đây mới chính là nụ cười mà trẻ con nên có.



      Nhưng tuổi tâm lý của Ngô Thần gần 27 rồi làm như vậy vẫn quá là khó khăn, tuy rằng Ngô Thần cũng rất muốn có hứng thú, nhưng mà hứng thú vào lúc phải trông chừng mấy đứa trẻ con này nè( mỗ thần hình như quên tại mới chính là đứa bé cần phải trông nom nhất phải )



      Chơi lúc cũng đến lúc người lớn gọi về nhà ăn cơm. Đây chính là biawx cơm tân niên đầu tiên, bàn đều là đồ ăn thịt.



      Ngô Thần thuộc loại người thịt vui , nhưng mà tại vô cùng để ý đến vóc dáng của mình, bây giờ ăn nhiều chút cũng phát triển chiều ngang, nếu muốn cao lên, đương nhiên là cần phải ăn nhiều dinh dưỡng.



      Ngô thần vẫn luôn thích ăn móng giò, đặc biệt đạc biệt là những tác dụng của lòng trắng trứng. Trong bát được mẹ gắp mấy miếng móng giò, còn có thịt bò thịtgà , rau xanh cái gì cũng là thiếu .



      Thức ăn tỏng bát Ngô Thần bao giờ vơi, lúc mẹ gắp, hồi ba ba gắp, còn có bà nội. Sauk hi trọng sinh những đồ uông Ngô Thần thích uống chỉ có sữa , sữa đậu nành, nước trái cây .



      Mẹ đối với thay đổi này của Ngô Thần rất là cao hứng. Dù sao nhưng thứ này đều có dinh dưỡng gì đó, đứa bé ăn được càng nhều càng khỏe mạnh, đứa này từ lần đến bênh viện về sau càng nghe lời , còn kiêng ăn , Ngô mẹ chỉ cảm thấy cuộc sống tại đều bắt đầu trở nên thoải mái .



      Sau khi ăn xong, chính là thứ thể thiếu trong truyền thống của người Trung quốc là mạt chược. Ông bác ngụ ở lầu , may mắn là trong nhà có ít bàn, trực tiếp ở trong sân đem lên hai bàn, trong phòng còn có bàn, bên ngoài là bàn mạt chược, bên trong cũng là mạt chược.



      Sau khi ăn xong út và cả đều đến đây, dẫn theo chị họ và em họ. Em họ chỉ biết ngủ, nhưng mà rất đáng . Nhìn khuôn mặt nhắn đô đô phấn, nhịn được muốn báo thù trước, ta cắn, ta cắn, đáng !



      Nếu chị Thành Hi đến đây Ngô Thần cũng chỉ có thể theo chị , vẫn là trẻ con nhưng tính tình của chị ấy cũng tốt, bởi vì dượng cả muốn tham dự "Tác chiến" , mà bắt đầu mất hứng .


      "Này cái miêng của con bắt đầu có thể treo được hẳn cái bình rồi đấy . Ngoan, cùng em họ chơi ." Dượng cả vỗ vỗ đầu của chị hôn cái lên khuôn mặt nhắn của nàng, để cho cônắm tay Ngô Thần ra ngoài.



      " muốn, con muốn cha đánh bài, mỗi lần cha đều như vậy, con thích chơi cùng với bọn họ đâu, có cái gì vui đâu chứ." xong nước mắt sắp chảy ra .



      "Đừng nghe lời như vậy, hôm nay lễ mừng năm mới đừng làm cho baba tức giận ." Dượng cả trừng mắt nhìn chị họ cái .



      "Chị, chúng ta chơi . Thần Thần lâu gặp chị nha, chúng ta nhìn xem chung quanh có cái gì chơi hay nha, thôi." Ngô Thần nhìn chị họ lôi kéo cánh tay của chị.



      Thành Hi so với mình lớn hơn có tuổi, cái đầu cũng cao hơn so với Ngô Thần cái trán, đời trước thẳng đến khi lớn lên côvẫn cao hơn so với mình rất nhiều, đời này mình còn như vậy nữa. Ngô Thần quyết định phải cố gắng rèn luyện, nhìn xem cái cánh tay bé bé con con này nè •• ai! Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng nha!



      Thành Hi tuy là vẫn mất hứng như cũ, nhưng mà cũng có cái gì, bị Ngô Thần lôi kéo cùng bọn Diễm Diễm rồi.



      "Thần Thần lớn them tuổi là ngoan hơn so với lúc nhiều lắm, trước tết còn có cảm thấy nó lớn nha, bây giờ mới phát ra con bé biết nghe lời hiểu chuyện lắm." Dượng cả ở bàn cờ bạc cùng với baba.



      "Có khỏe , tiểu Hi cũng lúc còn rất nhu thuận a, lại thích đọc sách, dù sao đều đứa của chúng ta , hẳn là chắc khác nhau lắm." Ba ba cười cùng dượng cả .


      "Nghe Thần Thần năm nay cũng rất thích đọc sách a, bọn đều thích đọc sách , thích học tập là chuyện tốt, chúng ta vì chúng nó mà tạo mọi điều kiện. Thắng!" Dượng cả vừa xong đem cả bàn này chém giết.



      Năm mới trong nhà trưởng họ vang lên những tiếng cười huyên náo, trẻ con cũng đốt pháo xong rồi, đường về nhà còn cầm thêm trong tay hồng bao từ ông bác, tuy rằng chỉ có năm mươi đồng, nhưng là ở thời này cũng phải là đúng . Mà này hồng bao đương nhiên cũng bị thu nhập vào trong két sắt nha.


      Ngày hôm sau là ngày con rể lại mặt, tự nhiên là nhà ông bà ngoại. Bà ngoại mất từ khi mẹ còn , cho nên thiếu thốn thương, nên ông ngoại cũng rất là quan tâm đến mẹ.



      Ông ngoại tiếp đón mọi người trong phòng ngủ của ông, trong phòng khách để hai tủ thuốc lớn. quên giới thiệu, ông ngoại của Ngô Thần chính là lão trung y, ở trong giới trung y cả nước cũng có chút danh tiếng. Đáng tiếc là đời trước tiểu Thần có muốn học trung y cũng được, lúc muốn học ông ngoại mất , cho nên tại có cơ hội đương nhiên là muốn tìm hiểu chút rồi.



      Trong phòng ông ngoại có trung bày số y thư, nghe đây chính là thứ được truyền thừa tự từ xuống nha •• nhưng muốn học làm sao bây giờ? là người chút cơ hội cũng bỏ qua, nhưng là tại có nhiều nhất chính là thời gian, lúc này học để đến khi nào!ĐỜi trước Ngô Thần thứ mà ghét nhất ở bản thân chính là do dự , sau đó phải cố gắng đem tật xấu này sửa lại, nếu như có điều kiện, vậy sao lại quy trọng chỉ có đứa ngốc mới làm thế thôi( mỗ thần quên đời trước làm đứa ngốc sao )



      "Ông ngoại, năm mới vui vẻ."


      "Các con mau đến đây a, chị các con còn chưa có đến đây, các con đến đầu tiên đó, ngồi ." Mẹ Ngô tự mình đẩy cửa vào, ông ngoại vào phòng bếp pha ấm nước trà.



      Mẹ giúp ông ngoại chuẩn bị cơm trưa, Ngô Thần ngồi xem xét máy tủ để y dược.



      Hai cái tủ thuốc này chắc hẳn là từ lâu lắm rồi, đại khái cao 1m7 . Nhìn tên những dược liệu này, Ngô Thần chỉ biết được vào cái, phục linh, cẩu kỷ, củ từ, tiền tài thảo, thiên ma, đỗ trọng, đảng sâm.



      Kỳ , Ngô Thần chưa từng nghĩ tới muốn học thành tài, chỉ là mỗi thứ chỉ muốn biết chút mà thôi. Đời trước khi học ngàng tin tức liền hiểu được, cái gì cũng phải biết, nếu người khác hỏi tới bạn cái gì bạn cũng biết lấy gì mà với người ta, phối hợp được làm sao mà phỏng vấn.



      Sau lại tìm được công sau này mỗi đều liên quan đến thứ, mới có thể làm trung gian cho người khác, mà chính là bởi vì này cho nên mới học được thứ là biết lắng nghe.



      Đời này, từ nghĩ bắt đầu tích lũy kiến thức, như vậy đối với trung hoa năm ngàn năm Đông y học sao lại có thể biết được cơ chứ? cũng mong muốn mình trở thành thầy thuốc, chỉ là muốn học chút dược liệu, để điều dưỡng thân thể. phải Ngô Thần làm cái gì cũng đều nghĩ đến bản thân trước tiên , sống đời vì mình vì ai? Hơn nữa cơ thể khỏe mạnh mới có thể làm việc được, đến lúc đó còn có thể giúp đỡ người nhà điều dưỡng phải tốt sao?



      "Tiểu thần nhìn cái gì thế?" Mẹ cùng ông ngoại từ phòng bếp ra, nhìn đến tiểu thần đứng trước tủ thuôc ngẩn người.



      "Tiểu Thần xem mấy thứ này sao?" Ông ngoại thấy tiểu Thần chú ý đến tủ thuốc cảm thấy hứng thú.



      "Dạ, con đọc chữ đó biết được vài thứ nha, nhưng mà biết là cái gì nha. Ông ngoại, chỗ này chỉ là thuốc thôi ạ? Có ích lợi gì ạ?" Ngô Thần ngẩng đầu đầu nhìn ông ngoại.



      Ông ngoại vuốt đầu tiểu Thần cười cười."CHà con lớn rồi đến mức có thể hỏi những câu như vậy rồi , sai, có tiến bộ. Đến đây, cho ông ngoại biết con biết những cái gì nào." Ông ngoại ôm lấy Ngô Thần đến trước tủ thuốc.



      " — Cẩu kỷ này" Ngô Thần chỉ vào hộp dược cẩu kỷ với ông ngoại.



      "Tiểu thần đúng rồi, đến đây, chúng ta nhìn xem cẩu kỷ hình dáng như thế nào." xong đem hộp dược lôi ra , sau đó ở trong lòng ồn nghe ông giới thiệu.



      "Cẩu kỷ có thể sáng mắt bổ thận, mỗi ngày sao khô lên để uống đối với thân thể rất tốt. Đúng rồi, đợi lát nữa con mang chút hoa cúc trở về sao khô để cho tiểu Thần uống, bảo hộ cổ họng cho con bé tốt, đừng để xảy ra chuyện này thêm lần nào nữa." Nửa câu đầu đương nhiên là với tiểu Thần , câu sau là với mẹ Ngô

      .


      Kỳ ông ngoại vẫn luôn quan tâm đến mọi người trong nhà , đời trước cảm giác được, tiếp xúc cũng rất ít, nhưng mà hôm nay vừa mới tiếp xúc khiến cho Ngô Thần cảm thấy gần gũi với ông hơn rất nhiều.



      Vừa xong, dì cả cùng em họ liền vào cửa . Em họ này kém Ngô Thần tuổi, đời trước tình cảm đối với Ngô Thần cũng xa cách lắm, trước khi làm thi thường xuyên gặp mặt, khi ra ngoài luôn để cho người ngoài nghĩ trai. Nhưng sau khi có việc làm dần dần ít liên lạc, cũng học đại hoc, học thiết kế, nhưng là mê cá tính, cuối cùng cũng có được gia sản gì . tại thời điểm này tên tiểu tử này vãn còn chưa lớn, vào cửa liền lôi kéo tay Ngô Thần , gọi chị.



      Dắt tay em họ đến trước giá sách, Ngô Thần muốn xem có sách gì đó về dược liệu hay .


      Tìm được rồi! Đường đại mạnh sân sở hữu 《 thực liệu thảo mộc 》. Ngô Thần nhớ lúc trước ở ti vi có giới thiệu về quyển sách cổ này, nghĩ ở nhà mình lại có nó, chỉ là bản chép tay lại. Ông ngoại chính là cổ giả, tại đương nhiên còn có chút thói quen cũ, nhìn sách này được viết bằng bút máy, chữ viết của ông ngoại thực đẹp lắm ••



      "Tiểu Thần con cầm quyển sách này có thể đọc hiểu chưa?" Ông ngoại tò mò ngoái lại nhin Ngô Thần.



      "Tiểu Thần biết, nhưng mà con biết được mấy chữ trong này nè, hẳn là về đồ ăn đúng . Thức ăn ngon Thần Thần nhìn xem sau đó để cho mẹ nấu cho Thần Thần ăn nha. Ông ngoại chẳng lẽ cái này thể đọc ạ?" đến đây, Ngô Thần hơi ủy khuất nhìn ông ngoại. ĐỜi trước Ngô Thần học qua diễn xuất , khuông mặt này biểu này bây giờ nhất định làm cho người ta thương tiếc.



      "Làm sao có thể thế được, tiểu Thần muốn xem cái gì ông Ngoại tất nhiên là đồng ý nha, vậy tiểu Thần tư mình xem , nếu có cái gì với ông ngoại. Đến đây Bân Bân, cùng ông ngoại qua ăn cái gì thôi." Ông ngoại sờ sờ đầu của tiểu thần mang theo em họ đến bàn ăn quà vặt. Để tiểu Thần tự mình ngồi ở giá sách ngâm cứu.
      Last edited: 16/11/14
      Pe Mick, HaYen, Phong Vũ Yên17 others thích bài này.

    4. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      Chương 3: Chấm dứt thời kì vườn trẻ


      Ngày nghỉ cứ như vậy nhàng mà trôi qua. Ngày đó từ nhà ông ngoại trở về , trong hộp tiền có nhiều hơn cái hồng bao, giá sách của baba nhiều hơn quyển sách !


      Còn lại vài ngày, Ngô Thần nhìn người khác tới lui nhà chúc tết, sau đó lại theo ba ba đến nhà người khác đáp lễ. Đầu năm mới như vậy là xong.


      Năm sau tiểu Ngô Thần còn cần phải tiếp tục nhà trẻ. Kỳ đối với nhà trẻ ngô thần vẫn là cảm thấy rất hứng thú , bởi vì bình thường trẻ con đến bốn tuổi mới bắt đầu nhớ được mọi chuyện. Mà trong trí nhớ đời trước trong nhà trẻ của Ngô Thần, cũng chỉ có ông nội hay đưa đến trường .


      cũng phải thực muốn đến trường, bởi vì bị đám trẻ con vây quanh, làm Ngô Thần cảm thấy phiền chán bất an. đứa trẻ con có thể làm cho cảm thấy nó thực đáng , nhưng là đám trẻ con làm ầm ĩ chẳng phải là ác ma sao! cũng hiểu được lí do tại sao làm giáo viên nhà trẻ lương cao đến thế, mọi thứ đều có nguyên nhân của nó !


      Mười sáu tháng giêng nhà trẻ bắt đầu mở cửa, Ngô Thần bị baba đuổi về vườn. Ngô ba ba vì tìm nhà trẻ cho tiểu Ngô Thần tốn ít tâm tư, ngô baba cho rằng trẻ con tốt nhất nên nhà trẻ vỡ lòng.


      Cái thời này, hàng tháng gửi mất ngàn, để cho người khác quản đứa trẻ nhà minh, đúng là nhiều lắm .


      Bất quá, khi Ngô Thần học trung học mới biết được, ra có rất nhiều bạn học từng học chung lớp nhà trẻ với mình, chỉ tiếc là trẻ khi mới bốn tuổi trí nhớ còn chưa quá sâu, cho nên tất cả quên hết.


      "Bảo bối hôm nay đến trường phải ngoan ngoãn nha, đợi lát nữa đến buổi chiều tan học baba đón con, cho phép khóc, cho phép giận dỗi cùng các bạn học khác biết . Phải nghe lời giáo viên, baba buổi chiều mua bánh ngọt cho bảo bối ăn." Ngô baba ôm tiểu Thần chuẩn bị đưa vào phòng học.


      "Dạ, bảo bối ngoan ngoãn ." xong Ngô Thần hôn cái lên mặt Ngô baba , tự mình vào phòng học. Vừa khai giảng lại, cho nên rất tốt, cần phải nhớ vị trí, mọi lần đều sắp xếp lại vị trí.


      Ngô baba hôm nay cảm thấy thực kinh ngạc, lúc trước mỗi lần đưa Ngô Thần học , Ngô Thần đều khóc nháo lâu mới bằng lòng cùng giáo viên vào, hôm nay sao lại nghe lời như vậy? ngờ chưa đến năm đứa bé ngày nào lớn biết nghe lời như vậy ? Mặc kệ thế nào thế, ít nhất là cung là tiến bộ tốt đẹp phải sao?


      Ngô baba bởi vì biểu hôm nay của Ngô Thần cho nên tâm tình cực tốt, vui vẻ làm.


      Ngô Thần mình ngồi ở cuối cùng, phải bởi vì cao nhất, tuy rằng gặp được những bạn học trung học kiếp trước , nhưng là muốn nghe giáo viên nhắc đến mình cùng những bạn này.


      Rất nhanh, Ngô Thần phát được ra quyết định của côtuyệt đối là chính xác , hai bạn kia cứ như vậy mà cãi nhau, còn động thủ nha! Ông trời ơi, đây vẫn còn là trẻ con nha! Bạn bên cạnh, bởi vì hai bạn kia đánh nhau ,cho nên sợ đến mức khóc thét lên.


      Ngô thần tại chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung. Mẹ ơi, con có thể lãng phí tiền học tháng này rồi bỏ về nhà hay ? Ngô Thần đem ghế đẩy ra xa hơn , lúc giáo viên đến can ngăn hai bạn này, cũng là lúc vụng trộm chạy ra ban công.


      Mặt sau nhà trẻ này là công viên lớn nhất thành H , khi còn bé từng mong mẹ đem co ra ngoài này chơi lần, mà ban công này nhìn phía trước chính là vòng ngựa gỗ xoay tròn. Đời trước mãi cho đến khi trưởng thành,vòng xoay ngựa gỗ này vẫn vẫn luôn luôn là thứ Ngô Thần thích nhất. Đột nhiên nhớ tới bài hát có ca từ thế này,


      "Có được bề ngoài hoa lệ cùng ngọn đèn sáng lạn


      Ta là vòng xoay ngựa gỗ ở đường hôm nay


      Chỉ vì thỏa mãn giấc mộng cho đứa trẻ


      đến đây lưng ta ta đem ngươi nhảy qua tường


      Ta quên chỉ có thể tại chỗ này xoay trong ưu thương


      Ta cũng quên chính mình là vĩnh viễn bị khóa


      Mặc kệ ta có thể cùng ngươi có bao nhiêu lâu


      Ít nhất có thể cho ngươi có được ảo tưởng cùng ta phi tường"


      "Vòng xoay ngựa gỗ này như thế nào có thể đem ta phi tường được nhỉ? Buồn cười . Ngươi thể mang theo ta phi, vậy làm cho ta mang theo ảo tưởng cảm giác được chính mình phi tường ." Ngô thần giọng đối chính mình , mà những lời này cũng chỉ có xoay tròn ngựa gỗ cùng côbiết.


      đám trẻ con rốt cục cũng im lặng , bởi vì đến đến giữa trưa thời gian ăn cơm, bọn họ im lặng chờ giáo viên đem cơm để ở trước mặt. Cơm dọn xong đàn chim sẻ này lại bắt đầu líu ríu tiếp .


      "Tuyết rất trắng, mấy ngày hôm trước ba tớ mang tớ chơi , nhà tớ được ngồi xe lửa đấy , xe lửa lớn ." Ngô Thần ngồi bên cạnh tiểu bí đao mập mạp khoa tay múa chân động tác cùng tiểu Loli bên cạnh chuyện.


      "Cái gì là xe lửa nha? À, tớ biết rồi, baba xe lửa rất dài, dài dài, chính là xe lửa." Ngô Thần ở bên cạnh thầm gật đầu, bé này sau này học cùng với nha. Đúng là bé này rất thông minh.


      Tiểu loli khác ngồi bên cạnh tiểu bí đao cầm lấy cây dưa chuột hỏi"Cái này gọi là xe lửa hả? dài dài •••"


      "Phụt" miệng Ngô Thần vô tình phun nước, may mắn miệng uống nhiều lắm, bằng tiểu loli đối diện khẳng định khóc! Đứa này con cái nhà ai đây nha, câu hỏi này cũng quá đáng •• ha ha


      Sai lầm a sai lầm, vốn tưởng rằng ngày học ở đây khó khăn, vốn nghĩ rằng cũng có thể học được cái gì đó, vốn nghĩ rằng ••• vốn nghĩ rằng a, so với suy nghĩ vẫn khác quá , giáo viên thực xứng với chức vụ dạy bọn vẽ, dạy bọn hát, nhưng nhiều thời gian như thế làm sao bọn chịu im lặng cho được.


      Đột nhiên suy nghĩ trong tiểu thuyết vẫn hay , có đứa bé từ bắt đầu ngưu X phúc hắc, tại sao mình cũng ở trong nhà trẻ mà gặp được đứa nào nhỉ? Ông trời a, người thu bọn họ ! Quên , ông trời a, vẫn là thu ta !


      ngày cực khổ cũng hết, Ngô Thần cũng tìm được bài tập về nhà. Hôm nay bài tập ở nhà chính là tìm cách giúp bản thân thoát ly khổ ải, ngày mai khẳng định thể tiếp tục đến đó nữa ! Đau đầu, đau lỗ tai, còn có tay đau, vì sao tay lại đau á? Bởi vì sau hồi chiến tranh đạn lạc bay đến tận chỗ của Ngô Thần, cánh tay bé của bị các bạn học vô ý đụng phải, được rồi, ! Đau ~!


      Kỳ Ngô Thần cảm thấy mình trở nên kỳ quái, mà ở trong mắt người khác Ngô Thần cũng trở nên rất kỳ quái. Ví dụ như giáo viên của bọn họ, giáo viên dường như phát qua năm mới Ngô Thần bắt đầu thích chuyện, cũng cùng khác tiểu bằng hữu khác chơi đùa.Bị đau cũng giống như các bạn khác nhao nhao khóc lớn, mà chỉ làm cái động tác thích hợp với đưa bé, nhíu mày chút. Côcũng biết có phải chính mình nhìn lầm rồi hay .


      Côbiết là Ngô Thần bị đau cổ họng lúc trước đây cho nên nghỉ học, nhưng mà côlại biết rằng hạn chế nhiều có thể làm cho tính cách thay đổi nha. Cho nên Đường giáo viên hôm nay vẫn đều quan sát Ngô Thần.


      Cho đến lúc Ngô baba đến đón Ngô Thần, giáo viên Đường mới chuyện với Ngô baba"Ngô tiên sinh, tuy rằng tôi biết Ngô Thần ở trong thời gian nghỉ học phát sinh chuyện gì, bé trở nên rất nghe lời, nhưng mà nghe lời cũng có chút thích hợp . Các vị ở nhà cũng nên chú ý đến bé nhiều hơn, vốn là thích khóc nháo có chút đau đầu, nhưng là so với như vậy cũng làm cho người ta yên tâm hơn. Nếu như ngài cảm thấy tôi như vậy có cái gì đúng thôi, nhưng mà làm giáo viên quan tâm đến học trò vẫn là chức trách của tôi, tôi nghĩ vẫn nên với các vị chút hơn."


      Ngô baba cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng là cảm tạ giáo viên Đường. Dù sao giáo viên cũng có khả năng vô duyên vô cớ với ngươi về đứa trẻ của ngươi! Chẳng lẽ là cần đưa này nọ cho giáo viên sao? Nhưng mà thời điểm khai giảng nộp tiền đều đưa qua mà! Vậy rốt cuộc là vì sao?


      Ngô baba cảm thấy bất đắc dĩ, tuy rằng gần nhất cảm thấy Ngô Thần là có chút yên lặng, nhưng là này nguyên nhân yên lặng này cũng là bởi vì bảo bối bắt đầu đọc sách nên mới thành như vậy , chẳng lẽ muốn cho Ngô Thần thay đổi thói quen này? Quên , vẫn là từ tử xem xem, đứa nhà mình có thể nguyện ý học thêm chút nào còn cao hứng kịp đâu, trước hết như vậy !
      Last edited: 16/11/14
      Pe Mick, HaYen, Phong Vũ Yên17 others thích bài này.

    5. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      Ngô Thần còn biết ra trong vô thức, Ngô baba ngầm đồng ý với mọi hành vi của , hơn nữa còn vì của hành động của mà lấy cớ. Nếu Ngô Thần biết ra lí do vì đọc sách mà có thể dùng làm nhiều lí do như vậy, chắc chắn còn sinh ra nhiều vấn đề hơn! Đáng tiếc, biết.


      "Bảo bối, hôm nay học cảm thấy thế nào a? giáo dạy con cái gì?" Ngô ba ba ở xe ngồi đối diện với Ngô Thần hỏi.


      "Rất tốt nha, nhưng mà ba ba, giáo giảng cái gì đó con ở trong sách đều biết hết, hơn nữa những bài hát này trong VCD nhà mình cũng có mà, vẽ còn có tốt bằng con vẽ, vì sao con phải đến trường ạ?"


      "Như vậy sao? Vậy bảo bôi hôm nay ở trường làm gì?"


      "Dạ? Con nhìn các bạn cãi nhau, sau đó cùng nhau ăn cơm, sau đó cùng nhau ngủ, sau đó lại nhìn các bạn cãi nhau."


      Ngô ba ba đối với câu trả lời như vậy của Ngô Thần như vậy cảm giác bất đắc dĩ. Bây giờ đứa trẻ nào cũng là con , đám đều được nuông chiều từ , ở trong cuộc sống như vậy bị gộp vào chỗ ít nhiều xảy ra mâu thuẫn.


      vẫn cho rằng Ngô Thần nhà đứa nghe lời, tuy rằng lá gan lớn, nhưng mà ở nhà nghe lời, lại cố gắng tự mình đọc sách, vạn nhất khi quay lại trường học lại đánh mất thói quen đó làm sao bây giờ? Ngô Thần nhìn thấy Ngô ba ba lời nào, biết là baba bắt đầu dao động, buổi tối lại thêm chút lực, tranh thủ sớm đem bản thân mình giải phóng thôi. Ngô Thần, cố lên!


      Sau khi về nhà sau Ngô mẹ cũng hỏi Ngô Thần vấn đề y chang như vậy, Ngô Thần đem lời với ba ba lại với mẹ lần nữa, tâm lý Ngô mẹ cũng bắt đầu có dao động. Làm thế nào mới tốt cho con đây?


      Sau cơm chiều , người nhà ngồi ở trong phòng khách nghỉ ngơi, Ngô ba ba đem lời của Ngô Thần hôm nay lại với ông bà nội lần, ông nội Ngô và bà nội Ngô cũng có đọc qua nhiều sách, vẫn là những người làm công việc tri thức, đối Ngô Thần ôm kỳ vọng rất nhiều, dù sao Ngô gia cũng chỉ có dòng độc đinh này mà thôi.


      Bốn người thảo luận nửa ngày, Ngô Thần làm bộ như chuyên tâm xem tivi, đúng lúc này, Ngô Thần nhìn thấy trong Ti vi có người đàn dương cầm.


      "Con muốn học cái này." Bốn người quay đầu lại nhìn về phía Ngô Thần sau đó lại quay đầu nhìn về phía tivi.


      "Thần Thần muốn học đàn dương cầm hả?" Ngô ba ba hỏi Ngô Thần.


      "Vâng,nghe rất êm tai, con muốn học. Con cảm thấy người này rất đẹp, có phải con cũng có thể trở nên xinh đẹp như thế?" Ngô Thần ngẩng đầu nhìn về phía baba.


      Ngô mẹ cùng Ngô ba ba đối nhìn thoáng qua nhau, "Bảo bối nếu như con chính là vì lí do vậy mà muốn học , mẹ đồng ý , trừ phi con cảm thấy bản thân mình có thể học giỏi, bằng học phí môn này đắt tiền, nếu đến lúc đó Thần Thần học tốt chúng ta có tiền , vậy làm sao bây giờ đây?"


      "Con nhất định học giỏi. Mẹ, con muốn nhà trẻ nữa , con có thể lấy tiền học nhà trẻ học dương cầm mà." Ngô mẹ nhìn Ngô ba ba, "Vậy chờ mẹ quyết định rồi hãy sau nha? Vậy Thần Thần học nhà trẻ vậy con muốn làm gì đây?"


      " nhà trẻ? Sau nhà trẻ chính là học tiểu học? Con có thể học tiểu học!"


      "Tiểu học phải sáu tuổi mới có thể , bây giờ được, cho nên ít nhất cũng qua năm nữa con mới có thể học, thế trong năm nay Thần Thần làm thế nào?" Có lẽ là bởi vì Ngô Thần lúc còn , Ngô gia cũng đê cho số chuyện để cho Ngô Thần quyết định , cha mẹ Ngô Thần cũng suy nghĩ đến ý tứ của con . Dù sao khi đứa bé trưởng thành, nếu như nó có hứng thú mình cũng thể bắt buộc.


      Kỳ tuổi tâm lý của Ngô Thần cùng với độ tuổi bây giờ của mẹ Ngô sai biệt lắm, Ngô mẹ hai mươi hai tuổi sinh Ngô Thần, tại mới hai mươi bảy, mà ngô ba ba cũng mới ba mươi lăm.Thời điểm Ngô Thần trọng sinh cũng hai mươi sáu, hơn nữa trải qua những năm tháng đặc thù, tuổi tâm lý của Ngô Thần chỉ có thể rằng có thể lớn hơn chứ hơn.


      Cho nên luận theo ý nghĩ mà , bọn họ đương nhiên ít nhiều cũng đa bị ảnh hưởng, dù sao tuổi tâm lý cũng sai biệt lắm, hoặc là tư tưởng của Ngô Thần so với mẹ Ngô cùng Ngô ba ba còn cẩn thận hơn nhiều. Này đương nhiên là thời đại bất đồng tạo nên con người cũng bất đồng . Ngô Thần làm sao có thể cứ như vậy mà chịu nhận sắp đặt đây!


      "Con nghĩ ra rồi, giống như hôm nay có bạn cầm cái gì đó đánh con con cũng có thể tránh né nha. Đúng rồi, ta muốn học Thiếu Lâm tự." Ngô Thần nhìn ba mẹ đột nhiên như vậy, đem bốn đại nhân của Ngô gia dọa hoảng sợ.


      "Con muốn học võ thuật đúng ? Nhưng mà võ thuật đều là bạn nam học nha, bạn nữ đều là học khiêu vũ a, nếu Thần Thần học khiêu vũ được ? Đến lúc đó khiêu vũ đẹp, có rất nhiều người thích Thần Thần của chúng ta!" Ngô mẹ ở bên cạnh dụ dỗ ~


      Ngô thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ"Con có thể học hết được hay ? Con cũng nhà trẻ, có việc gì phải làm nha, chị tiểu Hi lập tức chuyển con có ai chơi cùng , cho nên con có rất nhiều thời gian để học này nọ nha."


      "Được rồi, vấn đề này chờ ba mẹ quyết định tốt rồi lại cho Thần Thần của chúng ta biết được , tại Thần Thần buồn ngủ nha, thôi, ngủ ." Ngô ba ba đem Ngô Thần ôm phòng của ông bà nội.


      Ngô Thần tại mỗi ngày ngủ cùng ông bà nội, bởi vì nhà ở tại chỉ có hai phòng ở, ba mẹ bọn họ còn phải sinh hoạt cá nhân, Ngô Thần thừa thãi phải để cho ông bà nội chăm sóc rồi.


      Buổi tối Ngô ba ba cùng Ngô mẹ ở giường có đoạn đối thoại như vậy


      "Em cảm thấy lời của bảo bối chúng ta hôm nay thế nào, hôm nay giáo viên ở trường cũng phát con bé có gì đó thay đổi, cảm thấy con bé như vậy tốt lắm, nhưng mà cũng quả giống với đứa bé 4 tuổi khác . Điều này là làm sao?" Ngô ba ba ôm Ngô mẹ .


      "Em cảm thấy lời của Thần Thần hôm nay rất chính xác , đứa bé này từ khi bắt đầu đọc sách về sau những điều đến cả em cũng thể phản bác . Con bé tại mỗi ngày đều đọc sách, hôm nay em còn nhìn thấy con bé cầm cuốn 《 Khang Hi 》của đấy. Em cảm thấy học vỡ lòng tại đối với con bé có gì quan trọng , là nên học những thứ tinh thông khác. bốn tuổi , nếu học khiêu vũ có thể là chậm đấy, nếu cho con bé học lớp múa Latin lầu của công ty ! Sau đó thời điểm giữa trưa chúng ta được nghỉ đem con bé đưa đến lớp học võ thuật, phải đến cung thiếu nhi học nữa, con bé cũng muốn học cả dương cầm mà đúng ? Cùng báo danh luôn , tại nếu vỡ lòng ngay, đến lúc lớn học chậm. Còn có thứ phải học nha, tiếng bây giờ còn học đến lúc con bé vào tiểu học làm sao đây, muốn cho nó học vỡ lòng sớm,với tiếng và em duy nhất chỉ có thể dậy con bé bảng chữ cái, nếu đến lúc vào học con bé bỡ ngỡ rồi học được tiếng phiền lắm!" Ngô mẹ ngay trong buổi tối như vậy đem những thứ Ngô Thần cần phải học đều lưới bắt hết .


      “Nghĩ là muốn rất tốt, nhưng mà học phí này cũng rẻ , em thử ngẫm lại khóa học dương cầm này, ít nhất phải 50 đồng tiền dạy giờ đấy! Lương tháng hai người chúng ta có bao nhiêu đâu? ! Lần này lại là tiêu phí nhiều như thế, Thần Thần bây giờ còn cha có đến trường đâu!" Ngô ba ba nghĩ đến vấn đề vô cùng thực tế.


      "Vấn đề này em cũng nghĩ đến, cho nên vừa rồi em mới có trực tiếp đáp ứng Thần Thần, nhưng mà vì đứa chúng ta còn có thể làm như thế nào? CŨng thể vì thế mà hạn chế ý muốn phát triển của con bé. Nếu chúng ta cứ xem trước như thế nào, được chúng ta tự mình ra ngoài làm , thấy sao?" Ngô mẹ là người dám dấn thân làm mọi chuyện, mà Ngô ba ba cũng là người có tư tưởng vững chắc, đời trước bọn họ ly hôn cũng chính khác biệt như vậy, tính cách của cha mẹ phải thay đổi thế nào mới tốt đây!


      "Thôi chuyện này sao, trước cứ ngủ ."


      Trải qua đêm nay kết quả thương lượng của cha mẹ chính là, Ngô Thần cần phải đến nhà trẻ sinh hoạt nữa, mà tương lai của Ngô Thần từ hôm nay trở cùng cũng chuyển biến hề giống nhau. Hướng của lịch sử cũng từ hôm nay trở có biến hóa!
      Last edited: 16/11/14
      Pe Mick, HaYen, Phong Vũ Yên19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :