Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân (update c205)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân
      [​IMG]
      Thể loại: thế gia danh môn, trọng sinh, đại, sủng.

      Số chương: 205 chương chính văn và 8 chương phiên ngoại.

      Converter: Linhtinh174

      Editor: 12789

      Tiến độ: 1 tuần 2-3 chương.

      Nội dung tác giả giới thiệu:
      Xuyên là vấn đề, trọng sinh mới thực phấn khích. Tô Phi sinh ra trong danh gia vọng tộc, từ nép dưới đôi cánh của gia đình, vì lần tùy hứng mà phải ăn hết đau khổ… Mãi đến khi trọng sinh mới biết được mình bỏ lỡ những gì.

      Tô Phi: “Trời cho tôi thêm cơ hội, những tiếc nuối của đời trước, tôi nhất định phải hoàn thành.” Kiếp này tuyệt đối dẫm lên vết xe đổ của kiếp trước, biết trân trọng tình thân gia đình, sải rộng cánh chim…

      Nội dung 12789 giới thiệu:
      Xuyên về cổ đại gây oanh động đất trời, được hàng đàn trai đẹp bám theo ư? Xưa rồi, xưa lắm rồi, xưa lắc xưa lơ rồi.

      Trọng sinh phượng hoàng dục lửa trở về trả thù rồi trạch đấu, cung đấu ư? Xin thưa cũng xưa rồi, xưa lắm rồi, xưa như xuyên rồi.

      Hay trọng sinh làm điền văn, mới mẻ, sáng tạo lại nhàn nhã? Quên , mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như mắt muỗi được trưng trước mặt thiên hạ suốt ngày, ai chịu được.

      Đây là trọng sinh thời đại, nhân vật được cho phép quay trở về làm chính bản thân mình ngay từ khi mới lọt lòng. Hai , hai số phận khác hẳn nhau, nắm trong tay quyền làm lại cuộc đời mình.

      Đời trước, là công chúa trong lâu đài cổ tích, được người nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, bảo vệ kỹ càng khỏi mọi bão táp cuộc đời, vô tình thương che chở của người nhà lại như chiếc lồng vô hình chụp xuống đầu, ngăn khỏi thực tế cuộc đời.

      Đời trước, là nàng lọ lem trong nhà bếp, cha , mẹ thương, họ hàng hắt hủi, mơ ước nhìn công chúa trong tòa lâu đài kia mà hâm mộ, mà ghen tị, mà hằn học. Tại sao hai người nhà cách nhau vài bước, sinh cách nhau vài ngày mà số phận lại đối lập đến thế?

      Đời trước, thoát khỏi lồng giam vô hình.

      Đời trước, lột xác thành thiên nga.

      Đời trước, họ tìm mọi cách để làm chủ số phận của mình nhưng đều thất bại.

      Nhưng trời cao đưa hai người dục hỏa trở về, cho phép hai người sống lại lần nữa, ngắm nhìn hai người vẫy vùng thoát khỏi bánh xe số mệnh thêm lần nữa.

      Nên làm thế nào cho phải, tận dụng lợi thế trọng sinh biết trước mọi điều mà cướp đoạt hết thảy hay nỗ lực bồi đắp hiểu biết để có thể tự giương cánh bay như đại bàng giữa trời?



      Truyện được phát hành thứ hai và thứ sáu hàng tuần, thỉnh quý vị đón xem.

      12789 lảm nhảm:
      Câu cuối là ăn cắp của Kim Đồng, tuyệt đối là ăn cắp của Kim Đồng, cả lịch phát hành cũng là đồ ăn cắp của người ta kìa, ôi làng nước ơi, bà con họ hàng gần xa ơi.



      Xin chào các bạn, đây là truyện đầu tiên 12789 edit, có lỗi lầm gì, xin mọi người chỉ bảo.

      Tốc độ edit của mình khá chậm, lại thêm cái tính có hứng mới làm nên chậm lại càng chậm, nhưng mọi người tuyệt đối được thúc giục mình, càng giục 12789 lại càng trốn vào vỏ ốc, lặn mất tăm, sủi bọt… Đùa thôi, mỗi tuần có 2 chương mới trình làng, thỉnh quý vị vỗ tay cùng quan tâm ủng hộ.

      12789 chấp bút.

      Mục lục

      [​IMG]
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20
      21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40
      41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55
      [​IMG]
      56+57 58+59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69
      70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80

      81 82 83 84 85 86 87 88 89 90
      91 92 93 94 95 96 97 98 99 100
      101 102 103 104 105 106 107 108 109 110
      ...
      Last edited by a moderator: 10/4/15
      thuyt, myuyen, Phong Vũ Yên8 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1 - Trọng sinh
      “Theo báo cáo mới nhất mới nhận được, chuyến bay m-100036 từ Pháp đến cất cánh chiều ngày hôm qua do bất ngờ rơi vào vùng nhiễu động mạnh rơi xuống vỡ tan. Tất cả 105 hành khách và phi hành đoàn máy bay đều thiệt mạng. cảnh sát hai nước – Pháp bắt tay điều tra làm danh tính các nạn nhân…”

      Khoa phụ sản bệnh viện Thượng Kinh ——

      “Kíttttttttt……” Chiếc xe đắt tiền phanh lại đột ngột trước cổng chính bệnh viện, nam thanh niên tuấn tú nhảy ra khỏi xe, vội vã khép lại cửa, quên cả việc đưa xe vào bãi đỗ quy định của bệnh viện, biến mất trong nháy mắt.

      Trong lúc này, tại phòng sinh tầng ba, từng trận từng trận rên rỉ xé ruột xé gan ngừng vang lên, đám người đứng ngồi lổn ngổn bên ngoài càng thêm phập phồng lo lắng. Sản phụ trong phòng sinh là người thân của bọn họ, hôm nay vốn là lịch khám thai định kì của , ai ngờ đứa bé trong bụng chờ được đến ngày sinh dự tính, quẫy đạp đòi ra. Đám người bên ngoài phỏng chừng chờ đến rối ruột, mấy người còn có ý định xông lên nắm chặt mấy y tá hỏi tình huống trong phòng sinh, may mắn là ông nội Tô còn đứng tại đây trấn an tinh thần mọi người.

      “Y tá, y tá, y tá, vợ tôi thế nào rồi? có chuyện gì chứ?”

      Tô Trí Dương vừa kết thúc cuộc họp, điện thoại vừa mở liên tiếp rung lên báo tin Lâm Văn lâm bồn, vội vàng lập tức phóng xe tới bệnh viện, đường còn vượt qua mấy cái đèn đỏ, đến nơi liền trực tiếp xông tới trước cửa phòng sinh muốn mở cửa lao vào, phí sức quan tâm đến mấy người lo đứng lo ngồi bên ngoài.

      tư, bình tĩnh chút.” Tô Trí Mẫn giữ chặt Tô Trí Dương, “Đừng có gấp! Chị dâu vừa mới vào thôi, còn chưa đến thời điểm sinh, cứ ngồi đây nghỉ ngơi .”

      “Trí Dương, nơi này là bệnh viện, em kêu như cháy đồi thế để làm gì? Cha mẹ còn ở ngay bên cạnh.” Càng về phía cuối, thanh càng xuống. Được cả Tô Trí Thành nhắc nhở, Tô Trí Dương lúc này mới nhìn ra cha mẹ ngồi tựa góc hành lang, đặc biệt là ông nội Tô tức giận hầm hầm, ruột gan Tô Trí Dương nóng như lửa đốt nhanh như chớp bị dội gáo nước lạnh, người lả ra, rũ xuống!

      Con dâu vượt cạn, con trai lo đến sốt vó thế này cũng sai, ông nội Tô cũng mắng mỏ con trai thứ tư của mình, chỉ là nhìn Tô Trí Dương bây giờ còn có chút nào dáng vẻ cán bộ tiên tiến xuất sắc của cả nước nữa chứ, lại còn cả cái ánh mắt như sói rình mồi chằm chặp vào cửa phòng sinh kia chứ, căn bản là để hai ông bà già này vào mắt mà!

      Tiếng khóc nỉ non của em bé mới sinh vang lên đánh gãy trăm suy ngàn tính của ông nội Tô. Mọi người xung quanh hít hơi, nín thở nhìn chăm chú vào đứa bé trong vòng tay của nữ y tá, mắt sáng quắc, tay xoa xoa, chuẩn bị cuộc chiến tranh giành đứa .

      Nữ y tá đỡ đẻ nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua cảnh tượng này, tâm thần có chút hoảng hốt, tay run lên, suýt làm rơi em bé ẵm —— Tô Trí Mẫn lanh tay lẹ mắt lao tới ôm đứa bé, xốc cái tã, ánh mắt mọi người liền nghiêng cả về phía đó, em năm quả là hẹp hòi, chỉ xốc lên khe tí teo chỉ đủ mình em ý xem.

      Liếc mắt cái, Tô Trí Mẫn mừng rỡ reo lên: “Là con ! Cha, mẹ, là con !”

      “Để ông nhìn, để ông nhìn.” Ông nội Tô phấn khởi, gọn gàng cướp lấy đứa bé, để ý ánh mắt như oán phụ của con mình. Con bé xinh quá! Chút ít nỗi lòng hậm hực với đứa con trai có vợ bỏ quên cha mẹ còn sót lại tan thành mây khói.

      Bà nội Tô ghé sát vào, cũng tán thưởng: “Là bé con xinh xắn, Đỉnh Đường, chúng ta đặt tên cháu là gì bây giờ?”

      Ông nội Tô lúc này còn bận rộn đùa nghịch cháu , thấy bé con bị quấy rầy nhíu đôi mày lá liễu run lên run xuống, vui đến quên trời quên đất, tự nhiên cũng nghe bà nội Tô hỏi cái gì.

      “Đặt tên là Tô Na, dễ nghe dễ nhớ.” Tô Trí Trung chen miệng vào, cư
      ớp lấy cơ hội đặt tên cho cháu ngàn vàng khó đổi này.

      “Được, mẹ thấy hay đấy.” Bà nội Tô gật gật đầu.

      “Con bé là cháu duy nhất của nhà họ Tô chúng ta, sao có thể tùy tiện như vậy được.” Tô Trí Hoa đồng ý, em ba mà chiếm được việc đặt tên cho cháu này hẳn mũi phổng lên tận trời mất. “Gọi là Tô San , tên thân mật gọi thành San San dễ thương à.”

      “Dễ thương chỗ nào?” Tô Trí Trung bác bỏ, khiêu khích nhìn trai: nhường em việc đặt tên cho cháu đừng nghĩ đến lễ vật hỏi vợ nhé.

      hai, thể đặt tên này.” Tô Trí Mẫn nhắc nhở, “Đứa bé mới sinh mấy hôm trước bên nhà ông Lí trong khu chúng ta gọi là San San rồi.”

      Nghe vậy, mọi người đều rơi vào im lặng, trầm tư suy nghĩ. Bọn họ chưa từng nghĩ rằng đặt tên lại đau đầu đến vậy, lại còn phải cái tên hay, đẹp, có ý nghĩa nữa chứ! Vấn đề này nan giải lắm à nha!

      Ông nội Tô nô giỡn cháu chán chê mới tập trung trở lại, đập vào mắt là nửa tá con cháu mặt đỏ tai hồng, khỏi quát lớn: “Uổng công cha cho các con học hơn nửa đời người mà cái tên cũng nghĩ ra. Trí Thận, con cha nghe xem nào.”

      Đám người lớn xấu hổ cúi đầu, im thin thít, lỗ tai lại lén lút giương lên nghe cao kiến của người được nhận vinh dự đặt tên này.

      Người vô cùng vinh hạnh này là đứa con thứ sáu, cũng là con út của gia đình họ Tô, năm nay gần mười tuổi, quần áo nhàn nhã, lịch , từ đầu đến giờ vẫn tự tung tự tác bên, nghe tiếng cha gọi mới chậm rãi bước đến bên cạnh, nhìn ngắm bé con chút, ánh mắt cụp xuống, trầm ngâm lát mới mở miệng.

      “Tô Phi ——” Trí Thận nhàng .

      Như là đáp lại tiếng gọi, đôi mắt khép chặt của bé con từ từ mở ra, đôi mắt to, trong veo như nước, bên trong là viên mềm mại đen như mực, lại sáng bóng như lưu ly, mang theo hồn nhiên cùng náo nức chỉ thấy ở trẻ con, nhìn qua Tô Trí Thận, nụ cười non nớt lại như trăm hoa đua nở.

      “Oa! Cháu mở mắt rồi! Còn nhìn em út cười nữa chứ!” Tô Trí Mẫn kinh ngạc, trừng lớn mắt, vẻ mặt thể tin chỉ vào bé con.
      Lại đến lượt ông nội Tô mất hứng, người đầu tiên cháu nhìn phải là ông nội, lần thứ hai bị Trí Mẫn lừa đảo cướp mất. Hừ hừ, mặc kệ thế nào, người thứ ba cháu nhìn đến cũng phải là ông nội này. Chí khí cao ngất trời, ông nội Tô xoay thân, chắn tầm mắt của cháu , quả nhiên ánh mắt của cháu rượu rơi về phía ông nội.

      Ông nội Tô vô cùng cao hứng, vô cùng rộng lượng mà bỏ qua cho đám con cháu lau ta lau tau tán chuyện. Đến khi nghe cháu trong lòng khó chịu ư ử lên mới trừng mắt ngăn đám con cháu ăn bốc phét lại.

      Ông nội Tô quyết định, “Liền theo Trí Thận, con bé gọi là Tô Phi .”

      Vì vậy, trong tình cảnh cặp cha mẹ trẻ Tô Trí Dương – Lâm Văn bị bịt tai che mắt, cái tên Tô Phi được ông nội Tô điền vào giấy khai sinh.
      thực tế, gia đình họ Tô đúng là danh gia vọng tộc, mỗi cá thể đều là nhân vật tầm thường, khó nghe chính là người nào trong gia đình họ Tô này cũng dễ bắt nạt!

      -Ông nội Tô Đỉnh Đường năm nay năm mươi lăm tuổi, là phó tổng tư lệnh trong quân đội; vợ là Tề Phương xuất thân dòng dõi; con cả Tô Trí Thành là sĩ quan huấn luyện đặc nhiệm nổi tiếng; con thứ hai Tô Trí Hoa là luật sư đại diện cho nhiều công ty lớn nước ngoài; con thứ ba Tô Trí Trung đảm nhiệm chức vụ tuy cao nhưng cũng thấp trong quân đội; con thứ tư, cha Tô Phi, Tô Trí Dương là bộ trưởng bộ giáo dục; con thứ năm, đứa con duy nhất trong gia đình, Tô Trí Mẫn, là tổng giám đốc công ty thời trang quốc tế; con út Tô Trí Thận là học sinh đầu tiên trong cả nước được phép học vượt cấp, học tại trường trung học trọng điểm.

      Phái nam trong gia đình này đời nào cũng sinh ra đầy rẫy, đếm xuể mà phái nữ lại lèo tèo đầu ngón tay, từ thời ông cố của ông nội Tô, phái đẹp họ Tô tựa như động vật trong sách Đỏ, cũng từ thời đó mà địa vị của phái đẹp trong gia đình từng bước chậm mà chắc bay lên, đến thế hệ của ông nội Tô, chỗ đứng của các nhà họ Tô lấn lướt các vị nam giới, tuy biểu hẳn ra bề ngoài, nhưng Tô Trí Mẫn, con duy nhất trong nhà, quả được hưởng thụ thương của cha mẹ nhiều hơn so với các trai.

      Gió cũng có lúc đổi chiều, vì ra đời của Tô Phi, Tô Trí Mẫn sắp được xếp vào hàng thất sủng. Tuy vậy, năm họ Tô quá để ý đến vấn đề này, còn bận rộn gấp gáp gia nhập đoàn người tranh cướp đứa cháu duy nhất trong nhà.

      Bốn năm sau, nước Nga ——

      “Alô, là cháu vô cùng vô cùng đáng Phi Phi của ông sao? Ông nội của cháu đây a!” Điện thoại truyền ra tiếng vang dội, biểu lộ tâm tình phi thường khoái trá.

      công chúa nghe điện thoại liền rụt tay lại, chờ lúc lâu mới ngọt ngào trả lời: “Alô, con chào ông nội, con là Tô Phi.”

      “Ông nội gặp con lâu, lâu lắm, lâu ơi là lâu rồi. Ông nhớ Phi Phi lắm. Phi Phi quên ông nội rồi à, chịu chủ động gọi điện về cho ông nội gì cả.” Ngữ điệu lên bổng xuống trầm, có nhịp có phách, tựa như thiếu phụ nơi khuê phòng hờn dỗi oán trách người chồng phụ bạc quan tâm đến mình.

      phải!” Tô Phi nhanh nhạy bác bỏ lời vu cáo của ông nội Tô, cháu cũng rất nhớ nhà nha, nhưng chưa về được.

      “Con gọi điện cho ông nội!” Ông nội Tô dõng dạc lên án.

      “Con là đợi ông nội gọi đến à.” Tô Phi tận tâm tận lực dỗ ông nội già đầu mà tâm trí như đứa trẻ còn nằm trong nôi của mình.

      “Đúng , đúng ?” Ông nội Tô đúng là trẻ con dễ dạy, vừa biết được lý do liền dây dưa chuyện đó nữa, “Phi Phi của ông nội khi nào trở về? Ông nội mong Phi Phi lắm a!”

      “Cũng sắp rồi, chờ papa hoàn thành công tác ở nước Nga, chúng cháu về, chậm trễ lâu đâu.”

      “Vậy là tốt rồi.” Ông nội Tô nhõm thở dài hơi, khoái trá “Con ở nước ngoài nhớ nghe lời cha mẹ, có gì buồn bực cần chịu đựng, cho ông nội để ông nội che chở cho con nha.”

      “Vâng ạ. Trời sắp trở lạnh rồi, ông nội nhớ mặc thêm nhiều quần áo, giúp con hỏi thăm bà nội, chú bác dì với các họ nha, cả chú út nữa…”

      Ông nội Tô ngày nào cũng như ngày nào nghe đoạn dặn dò này của cháu cưng mà lòng thấy cực kỳ uất ức, miệng vẫn liên thanh đáp ứng…
      chuyện điện thoại với ông nội xong, Tô Phi còn kịp cảm động được mẹ gọi xuống ăn sáng.

      Để cơ thể Tô Phi phát triển hoàn thiện, khỏe mạnh, Lâm Văn mỗi ngày đều tỉ mỉ chuẩn bị bữa ăn cho con . Bữa sáng hôm này gồm quả trứng gà, lát bánh mì phết bơ, ly sữa nóng cùng mấy cái bánh bích quy.

      Tô Phi năm nay lên bốn tuổi, nhưng nhà trẻ giống các bạn khác, mà tự chọn các môn học mà mình cảm thấy hứng thú.
      Buổi sáng học đàn dương cầm cùng múa ba-lê, buổi chiều học tiếng Đức và tiếng , buổi tối, Lâm Văn tự dạy con cưng đàn vĩ cầm.
      Mỗi ngày của Phi Phi trôi qua cách bận rộn đầy trọn vẹn.

      Lúc đầu, Lâm Văn cùng Tô Trí Dương lo Tô Phi học nhiều mà tinh, nhưng thời gian chứng minh, Tô Phi chỉ học thông viết thạo mà còn nắm , sử dụng tinh tế các thứ tiếng cùng các loại nhạc cụ.

      Hai vị phụ huynh biết rằng tuổi tâm lý của con mình là hai tám đâu.

      Vốn Tô Phi cho rằng mình chết trong vụ rơi máy bay đó, nhưng duyên phận lại đưa Tô Phi về thời điểm mới sinh. Đầu thai lần thứ hai, Tô Phi thay đổi rất nhiều, tùy hứng cùng cực đoan từ kiếp trước còn sót lại. Tô Phi muốn làm người thân thất vọng, muốn họ vì mình mà tự hào, mà kiêu ngạo~!

      Cuộc sống kiếp trước của Tô Phi có thể là thuận buồm xuôi gió, có điều lại bị người thân nâng niu quá chặt trong lòng bàn tay, vì thế mà Tô Phi hứng thú nổi lên trốn nhà ra nước ngoài. Nhưng tính tình Tô Phi quá mức cực đoan, bén bọn, khó hòa nhập với xã hội, lại muốn cầu cứu người nhà, chỉ có thể kiên trì bước từng bước, ảo tưởng tốt đẹp ban đầu dần dần bị xã hội tàn nhẫn là phẳng phẳng… Giờ này nghĩ lại, Tô Phi cảm thấy cái kiên trì trước kia đáng buồn cười.

      Muốn sống đời phải thông thạo ít nhất nghề, muốn sống cuộc sống tốt số ngành thông tỏ ngõ ngàng chỉ dừng lại ở , muốn vậy phải học, học lâu dài, học cả đời, ngọc bất trác bất thành khí, dao có mài mới sáng, cũng lại là trăm hay bằng tay quen. Đó là bài học mà Tô Phi rút ra được khi ngẫm về cuộc đời ngày trước của mình, còn ở kiếp này, Tô Phi vẫn còn nỗ lực phấn đấu từng phút từng giây…

      12789 choáng váng: Có bạn nào khi đọc đến câu “Ông nội Tô ngày nào cũng như ngày nào nghe đoạn dặn dò này của cháu cưng” mà tưởng mắt có vấn đề như mình ??? Cả phần bé bốn tuổi thông thạo tiếng , Nga, Đức, balê, vĩ cầm. Thế này mà cha mẹ nghi ngờ gì nhỉ. Aizzz mà cũng biết được, thời nay nhiều em bé thông minh lắm, hôm trước 12789 vừa đọc tin em bé 8 tuổi thông thạo 11 ngoại ngữ, soạn 44 bản nhạc, nhìn lại mình T____T ( biết em bé 8 tuổi kia có phải trọng sinh nhỉ @_@)
      thuyt, A fang, myuyen5 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2 - Khúc nhạc dạo đầu


      Ăn xong bữa sáng, Lâm Văn lái xe đưa con đến học viện Mony. Học viện Mony là nơi đào tạo ra những nhân tài nghệ thuật nổi tiếng, đương nhiên chi phí học tập ở đây cực kì đắt đỏ, bởi vậy mà vang danh là học viện ma cà rồng.

      Tuy vậy, đối với những học sinh có tố chất nổi bật, học viện Mony dành tặng số ưu đãi nhất định, ví dụ như giảm phần ba học phí mỗi kỳ hoặc cấp học bổng cho học sinh có thành tích ưu tú trong cuộc thi cuối kỳ.

      Đương nhiên là số học sinh được cấp học bổng vô cùng ít ỏi, Tô Phi là trong số ít những người may mắn được hưởng ưu tiên này.

      Cũng phải thêm về tình cảnh thế giới lúc này, Trung Quốc chưa có tiếng vững chắc trường quốc tế, người phương Tây vẫn kỳ thị, xa lánh, phân biệt đối xử với những con người tóc đen da vàng bé, kỳ dị, quái đản này. Tô Phi có thể nhận đãi ngộ tương tự với các học sinh bản xứ nơi này khẳng định coi trọng của học viện Mony dành cho bé bốn tuổi này.

      “Phi Phi, ngày mai mẹ bắt đầu khóa huấn luyện ba tháng rồi, chiều nay khởi hành, đây là quy định của hội, mẹ thể tuân theo. Tuần này mẹ thể đưa Phi Phi du lịch rồi, mẹ xin lỗi, lúc nào mẹ về, hai mẹ con mình bù nhé!”

      Lâm Văn hổ thẹn nhìn con bước xuống xe, chỉ sợ Phi Phi thấy thất vọng, Phi Phi chờ mong lần du lịch này nhiều ngày như vậy rồi! Lâm Văn cảm thấy mình xứng làm người mẹ, có người mẹ nào lại giữ đúng lời hứa với con mình đâu cơ chứ!

      sao đâu mẹ, hai mẹ con mình dời lại ngày du lịch cũng được mà, công việc của mẹ vẫn quan trọng hơn!”

      Có lẽ mẹ vẫn chưa hiểu ý nghĩa của đợt huấn luyện này, nhưng Tô Phi trải qua kiếp lại nắm được ràng. Khóa huấn luyện lần này là bước đầu tiên của mẹ hướng ra trường nhạc thế giới, kiếp trước vì bận bịu chăm sóc Tô Phi bé mà mẹ bỏ qua cơ hội trăm năm khó gặp này. Sau này tuy mẹ hề nhắc lại nhưng Tô Phi biết mẹ vẫn che nỗi tiếc nuối trong lòng. Mẹ luôn hi vọng tài năng bản thân chỉ có thể phô diễn trong nước mà còn được phát triển vũ đài quốc tế.

      Cho nên, Tô Phi hề muốn làm vật cản con đường nhạc của mẹ, muốn toàn tâm toàn ý ủng hộ mẹ thực ước mơ của mình.

      “Sau khi tan học, con phải chú ý an toàn đường về nhé, trong lớp nhớ chú ý nghe giáo giảng bài, được nghịch ngợm…” Lâm Văn dặn dò cẩn thận, từng li từng tí, tạm biệt lần này, có tới ba tháng liền người làm mẹ này được gặp con , luyến tiếc, nhớ nhung cùng nỡ rời xa chất đầy bụng chỉ đành giữ lại thành những lời dặn dò đầy thương này.

      “Vâng ạ. Con chăm sóc cha tốt, mẹ cứ yên tâm !” Tô Phi vẫy vẫy tay, con lớn rồi, mẹ cần lo nhiều!

      Nghe được lời con , Lâm Văn lòng rất nhiều, đưa tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của Phi Phi, đùa vui: “Có được đây? Lúc mẹ về mà thấy hai cái da bọc xương trong nhà là mẹ bỏ đấy nhé!”

      “Con mách bố mẹ bảo mẹ bỏ bố!” Tô Phi thích thú đáp trả.

      “Trời ạ! Lá gan cục cưng quả là nha, dám trêu cợt mẹ này!” Lâm Văn gõ đầu con cưng cái, mọi lo âu bị quẳng sau đầu.

      “Còn phải con sợ mẹ lo nghĩ nhiều sinh bệnh sao?” Tô Phi ôm đầu, thầm .

      “Được rồi, con vào học !” Lâm Văn khỏi cảm ơn trời đất, con còn nhưng ngoan ngoãn, hiểu chuyện kém người lớn, biết thông cảm, biết động viên, quan tâm mẹ. Lâm Văn tự hứa với chính mình, nhất định phải sắp xếp thời gian đưa con thăm thú các nơi, quyết thất hẹn lần nữa.

      “Con chào mẹ!”

      Học viện Mony, phòng học vĩ cầm ——

      “Cả lớp, yên lặng!” Doreen vỗ tay, ra hiệu cho cả lớp trật tự, đợi đến khi phòng học lặng tiếng im hơi, mới tiếp: “Hôm nay là ngày kết thúc học kỳ, đồng thời là ngày khảo sát. Học kỳ vừa qua, các em nỗ lực, phấn đấu, miệt mài học hành, bây giờ đến lúc gặt hái thành quả. Sau khi nhận phiếu điểm, các em có thể trực tiếp về nhà. Chúc các em thi tốt và có kỳ nghỉ thảnh thơi vui vẻ!”

      Cuối mỗi học kỳ, học viện Mony đều tiến hành kỳ thi khảo sát chất lượng, rồi chuyển phiếu điểm cho phụ huynh học sinh để họ nắm được thành tích của con em mình sau đó quyết định xem có nên cho con em mình tiếp tục học tại học viện Mony hay . Thực chất, kỳ thi khảo sát này chính là cách để quảng bá học viện, hiệu quả tương đối tốt, vượt trội hơn rất nhiều so với các cách quảng cáo thông thường. thực tế, thành tích khảo sát của học sinh trong học viện cũng thường ở mức chấp nhận được.

      Chờ đến khi đợt sát hạch kết thúc, trời về trưa, Doreen gọi Tô Phi ở lại, dẫn vào văn phòng.

      “Thưa , gọi em có việc gì ạ?” Doreen đưa cho học trò xấp giấy tờ, Tô Phi cầm lên, đọc mấy tờ đầu, đó là bản tường thuật cuộc thi đàn vĩ cầm.

      Trong lúc Tô Phi xem lướt qua mấy tờ giấy, Doreen đứng bên cạnh giải thích: “Em có biết học viện Mặc Sâm ? Đợt trao đổi học sinh lần này đến lượt bọn họ tổ chức… đề cử em đại diện cho học viện Mony chúng ta tham gia hạng mục đàn vĩ cầm.”

      Học viện Mặc Sâm và học viện Mony là hai học viện nghệ thuật nổi tiếng, hàng năm, hai trường đều luân phiên tổ chức chương trình trao đổi học sinh, năm nay đến lượt học viện Mặc Sâm đứng ra tổ chức. Chương trình trao đổi học sinh này mang danh là để ươm mầm tài năng và nâng cao trình độ học sinh của hai bên, nhưng thực chất lại là cuộc tranh hùng của hai học viện, giành giật học sinh, giằng co nổi tiếng. Phần thưởng cho học sinh chiến thắng là khoản tiền thưởng hậu hĩ cùng vật mỗi năm khác có giá trị vô cùng xa xỉ.

      Học sinh tham gia chương trình trao đổi tranh tài ở ba hạng mục: ngoài balê là hạng mục tổ chức định kỳ hàng năm, hai hạng mục còn lại được lựa chọn do bốc thăm. Để tạo công bằng, lễ bốc thăm luôn được đặt dưới giám sát của ban quản lý hai bên, hai người bốc thăm được lựa chọn qua thỏa thuận của ban tổ chức chương trình.

      Năm nay, hai hạng mục được bốc trúng là vĩ cầm và dương cầm, mỗi học viện được quyền đề cử ba học viên thi đấu trong từng hạng mục, ban giám khảo gồm mười người, đều là giáo sư nhạc nổi tiếng khắp thế giới.

      Tô Phi đọc lướt qua từ đầu đến cuối mấy tờ giấy lượt rồi đưa lại cho giáo, lựa lời từ chối: “Em tham gia được đâu, nhường cơ hội này cho các bạn khác ạ.” Tô Phi muốn lãng phí thời gian cho mấy cuộc thi này, tuy là có chút dao động trước giá trị phần thưởng nhưng tựu chung chưa đủ để tự bán mình.

      Doreen sửng sốt, nghĩ thầm: mình chưa ra mục đích, sao nhóc này đoán được nhỉ?

      “Tô Phi à —— sao em có thể chối từ lời thỉnh cầu đầu tiên mà cũng là cuối cùng của giáo bên em cả học kỳ qua! giáo xót xa cõi lòng! Tim vỡ ngàn mảnh, hậm bực bi thương, đấm ngực giậm chân,… Tóm lại, vô cùng khổ tâm, mà khi khổ tâm, liền…”
      Hữu cầu tất ứng, Tô Phi xoa xoa thái dương, thở dài: “ Doreen, em tham gia.”

      Kinh nghiệm của năm học vừa qua nhắc nhở Tô Phi, khi Doreen thỉnh cầu, bản chất hai chữ “thỉnh cầu” này chính là “ cầu”, nếu nghe lời giáo phải nhận hậu quả cực kì bi thảm khốc!

      Doreen ranh ma có hàng nghìn hàng trăm thủ đoạn cao siêu để các bậc cha mẹ học sinh phải gật đầu như giã tỏi, đáp ứng “thỉnh cầu” của , so với việc buổi sáng vừa ngủ dậy còn ngáp ngắn ngáp dài, mặt chưa rửa, răng chưa đánh, thấy mình ở địa điểm thi đấu, đáp ứng cầu ngay lập tức còn tốt hơn, dù sao cũng chỉ là phí chút thời gian!

      “Thế mới là bé ngoan, đây là thiếp mời của chương trình, đó có ghi địa điểm tổ chức, nhớ kỹ được đến muộn đâu đấy!”
      Gian kế thành công, người nào đó nháy mắt rụt cái đuôi cáo, hóa thân thành nhà giáo ưu tú đầy tôn kính và đáng ngưỡng mộ,“đạo mạo” a, “mẫu mực” a. Tô Phi chỉ muốn ngửa mặt lên hỏi ông trời, sao Doreen diễn kịch, đảm bảo quầy vé cháy sạch, chỗ ngồi chật ních, có lối để !

      Thời gian thi đấu là 8 giờ sáng ngày kia, địa điểm tại khán phòng balê học viện Mặc Sâm.

      Tô Phi nhìn thoáng qua thiếp mời tay, lướt mấy tin tức cần thiết. “Thưa , có việc gì nữa ạ? Trời sắp về chiều rồi ạ.” Ý của em là em về được chưa ạ.

      “OK!” Doreen sảng khoái vẫy tay. Thực tế, cái bụng của réo rắt theo vần điệu từ lâu lắm rồi mà vẫn phải hết nhẫn lại nhịn chờ đến khi công tác dụ dỗ trẻ con này công thành danh toại. Giờ việc xong rồi, da bụng còn nước dán vào da lưng, chỉ ước học trò bé trước mặt mau về để phóng vèo vèo về phía phòng ăn!

      “Em chào . Hẹn gặp lại ngày mai”

      Tô Phi bước nhanh ra khỏi văn phòng giáo viên, đóng cửa lại…

      Buổi chiều, quán trà sữa ——

      “Tô, cả hai đứa mình cùng được tham gia chương trình trao đổi này, vui quá !”

      Các vị khách đến quán trà sữa đầu giờ chiều ai cũng làm như vô tình đưa mắt về góc khuất của quán, nơi có hai công chúa ngồi, khuôn mặt trẻ con hồn nhiên hấp dẫn tràn đầy sức sống.

      bé vừa cất tiếng nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn chút, mái tóc xoăn dài vàng óng ả rực rỡ dưới nắng được cặp lại gọn gàng bằng kẹp tóc dễ thương hình dâu tây, đôi mắt to tròn linh động màu lục, khuôn mặt hồng hồng, dồi dào sinh lực, đây chắc chắn là khuôn mẫu của búp bê barbie nha!

      Đối diện barbie là tuổi hơn, tay trái chống cằm, tay phải cầm cốc trà sữa, khuôn trăng nhắn tinh xảo, sắc mặt có vài phần trong suốt, hờ hững nhìn ra biểu cảm, như có như lộ ra khí chất thanh nhã nhàn tĩnh.

      Nếu bé tóc vàng là tinh linh lạc đường xuống trần thế bé đối diện chính là tiên tử thoát tục nhàn du phàm trần!

      “Tô, ấy lại thất thần!” Barbie Nina huơ huơ tay trước mặt Tô Phi, chu chu miệng : “Tô, tớ vừa gì ấy nhắc lại xem nào? Ấy chẳng tôn trọng bạn bè gì cả!”

      Tô Phi vẫn quay đầu lại, nhàn nhạt trả lời: “Ấy vừa , sáng mai chúng ta cùng ra cửa hàng bách hóa mua quần áo.”

      “Ấy đồng ý rồi đấy, 10 giờ sáng mai, ở quảng trường trung tâm, gặp về nha!”

      Nina nhụt chí, Tô luôn như vậy, dù tập trung vẫn có thể trả lời chuẩn xác vấn đề của mọi người, có lẽ bất cứ ai ở trước mặt Tô đều thể nổi giận, nhìn khuôn mặt thờ ơ, lạnh nhạt của Tô dù lửa giận cháy ngút trời cũng lập tức dập tắt, sót lại dù mảnh tro tàn tâm nguội. Nina lúc đầu chính là bị biểu tình lạnh nhạt này hấp dẫn mà nhận ra lãnh đạm giấu sâu bên trong con người Tô.

      “Được!” Tô Phi suy tính thời gian, thấy có vấn đề gì, liền đáp ứng. Cũng như Tô Phi, Nina phải là người Nga chính gốc mà là con lai người , sống cùng ông ngoại, cha mẹ Nina cả ngày bận rộn, tất tả ngược xuôi kiếm tiền, có thời gian dạy dỗ con mới nghĩ đến đưa Nina đến Nga nhờ ông ngoại chăm sóc. Tô Phi có thể lưu loát tiếng Nga nhanh chóng đều là nhờ công sức của Nina.

      Sau khi mút hết cốc trà sữa cũng đến giờ về nhà, hai bạn quyến luyến lời tạm biệt.

      Sáng hôm sau, đúng mười giờ ——

      “Tô, mình ở đây này!”

      Tô Phi vừa xuống xe thấy Nina chạy lại gần.

      “Tô, ấy đến muộn, tờ chờ lâu ơi là lâu rồi!” Nina giận dỗi trách bạn thân.

      “Tớ xin lỗi!” Tô Phi thành khẩn xin lỗi.

      “Chú chở ấy đến đây là ai vậy?”

      “Là cha tớ.” Tô Phi giới thiệu Tô Trí Dương cho Nina, chờ Nina chào hỏi cha mình rồi hai bạn cùng tạm biệt cha Tô Phi. Thời gian biểu của Tô Trí Dương rất chặt chẽ, có thể rút ra được chút thời gian đưa con chơi là cực hạn, Tô Phi ngoan ngoãn muốn làm lỡ thời gian của cha.

      Hai bạn dung dăng dung dẻ dắt tay nhau vào cửa hàng bách hóa ——

      “Tô, chiếc váy này được ?”

      Nina mặc thử chiếc váy công chúa máu xanh nhạt điểm xuyết mấy đóa hoa màu hồng nhạt, vạt váy tới đầu gối, nhìn vô cùng đáng .

      “Đẹp lắm, hợp với đôi giày màu hồng nhạt.”

      ?” Nina vui vẻ xoay vòng, Tô là đẹp thể sai được, Nina cao hứng chọn thêm đôi giày da bệt màu hoa đào theo gợi ý của Tô.

      Nina chọn trang phục cho bản thân mình xong liền lựa cho Tô Phi vài món đồ xinh đẹp, nhìn Tô Phi đầy mong chờ, “Tô cũng thử , ấy mặc vào nhất định rất đẹp!”

      “Tớ có đủ quần áo rồi.” Tô Phi thích quần áo màu sắc sặc sỡ, chỉ e tránh kịp.

      “Trời ạ! Ấy định là ấy muốn mặc như vậy !” Nina sửng sốt nhìn bộ quần áo tuy lịch nhưng có chút nào nổi bật người Tô Phi.

      Tác giả : Đây là lần đầu tiên viết văn, hi vọng các bạn thích.

      12789 thú nhận: Chương này ... hơi chán. Tên của học viện trong truyện là Mony Khắc. Có điều mình thấy cứ đọc Mony Khắc, Mony Khắc nghe cứ như băm thịt a nên để lại mỗi Mony. Cái học viện này xuất trong 2 chương mà thôi. quan trọng lắm. @@
      thuyt, Phong Vũ Yên, Dunghyt974 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3 - Trong dự kiến
      “Có chuyện gì à?” Tô Phi nhíu mày, quần áo và nhạc có quan hệ gì với nhau sao?

      phải nếu trang phục quá thu hút phần biểu diễn nhận được quan tâm cần thiết sao? Quần áo cũng chỉ là thứ bọc ngoài da thôi, tiện nghi thoải mái là được rồi.

      “Tô, ấy làm vậy khiến giám khảo cho rằng ấy tôn trọng cuộc thi cũng như ban giám khảo, nguy hiểm lắm đó!” Nina mở to mắt. Làm sao có người lại tùy tùy tiện tiện như vậy chứ! Tô Phi mặt có chút ám khói, hiểu ra, phải quần áo có vấn đề mà là trí tưởng tượng này có vấn đề, có thể liên tưởng phong phú đến thế! “Nina, chúng mình là thi nhạc.” Tô Phi uyển chuyển diễn đạt ý nghĩ của mình. Nina chớp chớp mắt, cầm cái váy ướm lên người Tô Phi khoa tay múa chân, “Tớ biết mà, Tô, ấy cần nhắc a.”

      Tô Phi biết là lời của mình lại như gió thoảng qua tai bạn , khỏi có chút phiền não, đưa tay gạt cái váy Nina thử người mình, “ cần mà, tớ có đủ quần áo rồi, cũng muốn mua thêm.” phải trình diễn thời trang, sao phải tốn thời gian, tiền bạc cùng công sức vào việc ăn mặc này chứ? “Sao ấy lại nghĩ thế được?” Nina trừng mắt nhìn Tô Phi, nhét chiếc váy vào tay bạn thân, dùng sức đẩy Tô Phi vào buồng thay đồ, “Tô, ấy vào mặc thử ngay cho tớ, cho phép đôi co nhiều lời.”

      Tô Phi chán nản hất cái đầm công chúa đỏ thẫm ra, tùy ý chọn chiếc váy liền màu trắng ngà tay viền hoa, đưa cho người bán hàng đứng ở bên cạnh, “Chị đóng gói lại giúp em được ạ? Cảm ơn.” Nina trơ mắt cua, há hàm ếch, “Tô, sao ấy thử, nhỡ vừa làm thế nào?” thế giới ai lại bỏ lỡ cơ hội hưởng thụ đặc quyền đặc lợi của mình cả, đặc biệt là phụ nữ.

      Làm phụ nữ như Tô quá lãng phí mà… À nhầm, Tô có phải là con vậy? Nina quên mất rằng cả hai đều chưa đến tám tuổi đầu.

      Cũng may mà Nina thông minh biết im lặng đúng lúc, đừng nhìn vẻ ngoài của Tô thuần khiết vô hại mà nhầm nhọt sang trồng trọt, Tô chính là sói đội lốt cừu, kẻ cướp khoác áo thầy tu, miệng bồ tát bụng bồ dao găm a. Đôi lúc Nina cảm thấy mình như đứa con nít mới sinh trước mặt Tô, ai đời bé bốn tuổi lại ôn hòa, điềm đạm như người lớn, ai dà, đại khái là mắt có vấn đề rồi, khám thôi, khám thôi! Nếu Tô mà biết mình nghĩ gì biết mình mẫn cảm hay mình đầu to mà óc như hạt nho nhỉ?

      “Ôi, muộn quá rồi!” Nina xem đồng hồ mà giật mình, kim ngắn chỉ số bốn rồi.

      Làm sao mà muộn chứ, Tô Phi cũng liếc qua đồng hồ, “Bốn giờ, chưa muộn đâu, bây giờ vẫn còn kịp để ấy về nhà chuẩn bị đấy.”

      “Như vậy nhé, tớ trước, bye bye.” Nina vẫy tay tạm biệt Tô Phi. Nhà hai người ngược hướng nhau, tuy mỗi ngày từ trường về nhà vẫn cùng đoạn rồi tách ra hai hướng khác nhau nên biết hai nhà cách nhau bao xa.

      Buổi sáng hôm sau, hậu trường khán phòng balê học viện Mặc Sâm —— “Làm sao bây giờ, Tô? Tớ run quá!” Nina nhìn về phía khán đài có quá nhiều khán giả nhưng người nào người nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc như ban giám khảo, trong lòng run cầm cập, theo bản năng nắm chặt tay Tô, nắm đến nỗi tay bạn thân tím bầm mà cũng biết.

      Đau ~~~! Đau! Đau! Đau!

      Tô Phi đau đến mức nghẹn cả tiếng, muốn giãy tay ra nhưng lại sợ ảnh hưởng tới nhóm biểu diễn sân khấu, chỉ có thể cố nén… Brian muốn tránh né đám người nhiệt tình bủa vây mình như ruồi nhặng bu quanh miếng thịt bò sống mới trốn vào hậu trường liền nhìn thấy màn như vậy.

      bé con mặc váy trắng bị bé bên cạnh xiết tới mức thâm đen, mặt trắng bệch vì đau mà vẫn quật cường kêu rên tiếng. Khi Tô Phi nghĩ mình bị bóp chết trong tay Nina sức mạnh to lớn tách bàn tay của Nina ra, giải cứu Tô Phi.

      bé, có run cũng được nắm xằng nắm bậy như vậy, bé xem tay bạn bé…” Brian cố hết sức để nén lửa giận, dùng ngữ khí ôn hòa nhất có thể dạy dỗ Nina, chà chà, giận dữ là làm mất phong độ quý ông nha, mà nước chính là quốc gia của những quý ông hào hoa phong độ nha! Nina lúc này mới cúi đầu nhìn đến vết tím than đọng lại tay Tô, dám ngẩng lên nhìn mặt bạn, khóc sướt mướt,

      “Tô, tớ xin lỗi, tớ cố ý… Tớ run quá… cho nên mới… ấy đừng giận… Tớ xin lỗi mà…”

      Tô Phi là hai mươi tám tuổi, là thanh niên thế hệ mới tư tưởng mới làm sao có thể nổi giận với bé, dù sao cũng chỉ là do Nina quá lo lắng nên mới khống chế được khí lực.

      Nghỉ ngơi lúc, sắc mặt bớt mấy phần nhợt nhạt, Tô Phi mới khó khăn câu, “Tớ sao, ấy… cần run.” Nina cảm động ngẩng đầu, “Ô~~~ Tô, ấy tốt quá!” những trách móc mình mà còn an ủi xoa dịu nữa, Nina đúng là em bé hạnh phúc nhất trái đất này khi được làm bạn thân của Tô Phi mà! Đúng lúc này, loa phóng thanh vang lên: xin mời học sinh mang số thứ tự hai Nina lên sân khấu, học sinh mang số thứ tự ba Tô Phi chuẩn bị. “Nina.” Tô Phi khẽ gọi Nina, “Cố lên!”

      “Tớ cố gắng!” Nina khoe răng hết cỡ, vui vẻ bước lên sân khấu.

      cảm ơn người giúp bé à?” Brian đút tay trong túi quần, mặt quay về hướng sân khấu, nhìn nhóc bên cạnh cười cười. Brian là người tình trong mộng của phụ nữ châu Âu từ già đến trẻ, vẻ ngoài phong lưu tuấn, thân hình cao to cường tráng, đôi mắt xanh như da trời trong như nước biển rải hoa đào bốn phương tám hướng, mái tóc dài rối loạn được kẹp sau đầu mang lại cuồng dã khó có thể kiềm chế như con ngựa bất kham. Có thể phán như đinh đóng cột rằng, ở châu Âu, từ bà già tám mươi tuổi cho đến bé ba tuổi, chỉ cần là giống cái đều sẵn sàng quỳ sụp dưới chân chàng quý tộc người này. Nhưng Brian luôn tự tin vào ngoại hình của mình, giờ này phút này lại nghi ngờ liệu có phải mình có tuổi rồi nên diện mạo sút giảm, mới bị bé Á Đông thèm liếc mắt.

      “Cháu có hứng thú đối với các ‘ông bạn đẹp’, bác nên tìm người khác .” Tô Phi nhất thời tốt bụng, giải thích nghi hoặc của Brian.

      Wha~~~~~~~~t????? Gọi mình là ông bác??? Ánh mắt bé này có vấn đề gì chứ? thanh niên phong lưu, tiêu sái, tao nhã, hào hoa, lịch thiệp, bao dung, rộng lượng, dịu dàng, nhanh nhẹn, sành sỏi, ôn nhu, nhã nhặn, luôn luôn lắng nghe lâu lâu mới hiểu, nhầm, luôn luôn thấu hiểu… (tác giả bắt tay cùng 12789 cắt bỏ hơn ngàn tính từ tưởng bở của con người này), và điều cực kì cực kì quan trọng là người thanh niên ấy mới hai mươi hai tuổi, độ tuổi như nụ hoa mới hé của đàn ông, cũng là người đàn ông vô cùng quyến rũ mị hoặc lại bị bé con gọi thành ông bác! Có ông bác nào lại trẻ trung tuấn tú mỹ miều đẹp giai như thế này ! “Mắt cháu tốt lắm, thị lực 10/10.”

      Tô Phi như nghe được tiếng lòng của Brian, đáp lại. Loa phóng thanh lại vang lên lần nữa. Tô Phi nhìn đến Brian, mở hộp đàn, cẩn thận nhấc đàn vĩ cầm lên, bình tĩnh lên sân khấu. Nina bước qua bên cạnh Tô Phi, ghé tai : “Tô Phi cố lên! Tớ tin tưởng ấy!” Tô Phi mỉm cười nhìn Nina, đến giữa sân khấu, cúi người chào, ngẩng lên liền thấy ông bác lúc nãy ngồi nghiêm chỉnh ở giữa khán đài, đôi mắt hoa đào nheo lại cười như cười.

      Tô Phi thầm run lên chút, khuôn mặt vẫn đạm mạc như nước, nhìn đủ loại ánh mắt hoài nghi, kinh ngạc, phần nhiều là khinh thường rơi người mình. phải là thấy mà là thèm để ý. Con người là sinh vật yếu ớt, nếu mỗi loại ánh mắt đều phải xem xét từng li từng tí chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân. Làm người cần tự vũ trang cho bản thân, từ vẻ ngoài đến nội tâm, bọc quanh thân và tâm lớp giáp sắt dày mà vẫn phải đủ độ mềm dẻo. Đây là bài học mà Tô Phi thấm nhuần từ kiếp trước, khi tự thân vận động mưu cầu đường sống ở nước ngoài.

      Tô Phi nhắm mắt, chậm rãi kéo đàn, khúc hòa tấu soạn cho vĩ cầm Mi trưởng tác phẩm số 64 da diết vang lên, thoáng chốc làm chấn động toàn trường. Đây là bản hòa tấu soạn cho vĩ cầm Mi trưởng tác phẩm số 64 của nhạc sĩ vĩ đại người Đức Mendelssohn sáng tác trong sáu năm, từ năm 1383 đến năm 1844, công diễn lần đầu năm 1845.

      Thần đồng của thời lãng mạn Mendelssohn, cùng với thần sấm bất tử của cảm xúc và sức mạnh Ludwig van Beethoven, bậc thầy về giai điệu người Nga Peter Ilyitch Tchaikovsky và chàng khổng lồ của nghệ thuật phương Tây Johann Sebastian Bach được tôn xưng là bốn nhà soạn nhạc cho đàn vĩ cầm bất tử mọi thời đại, mà trong các tác phẩm của bốn người, bản hòa tấu soạn cho vĩ cầm Mi trưởng tác phẩm số 64 là tác phẩm được thích nhất và được trình diễn nhiều nhất mọi thời đại. Toàn bộ bản hòa tấu tràn ngập giai điệu ôn nhu, lãng mạn, thủ pháp xử lý tinh diệu tuyệt luân, cung bậc cảm xúc tinh tế, kĩ xảo hoa lệ, đạt tới cảnh giới cao nhất của cái Đẹp. Đây chỉ là tác phẩm kiệt xuất nhất của Mendelssohn mà còn là tác phẩm kinh điển nhất dành cho đàn vĩ cầm của nước Đức trong thời kì lãng mạn.

      Nhiều nhà soạn nhạc đưa bản hòa tấu này thành bản hòa tấu mẫu mực cho vĩ cầm của mọi thời đại. Bản hòa tấu gồm ba chương, các chương nhạc được diễn tấu liên tục, làm gián đoạn bầu khí lãng mạn của toàn tác phẩm, mà các chương nhạc vẫn có khả năng đứng độc lập. Kĩ thuật này vào những năm 40 của thế kỷ 19 được coi là phương pháp mới, do Mendelssohn sáng tạo dựa cơ sở truyền thống rồi thổi thêm vào đó hơi thở mới của thời đại.

      Chương nhạc đầu tiên cũng là chương nhạc nổi tiếng nhất, được viết ở giọng Mi thứ, nhịp 2/2, là chương nhạc có thể phô bày hết mọi kỹ thuật điêu luyện của người độc tấu vĩ cầm. Các giai điệu tuyệt đẹp mạnh mẽ trỗi dậy, tràn ngập hạnh phúc, lại dập dờn ưu sầu. Ngay khi dư của chương vẫn chưa dứt, chương thứ hai, hành khúc trữ tình, thuần khiết mà ý nhị bắt đầu. Chương thứ hai viết Rê trưởng, nhịp 6/8. Tiếng vĩ cầm nức nở, da diết dẫn dắt thính giả qua những cung bậc cảm xúc khác nhau, chủ đề nối tiếp chủ đề cho đến hết chương hai.

      Để kết thúc, vĩ cầm quay về chủ đề đầu tiên, thanh dần, rồi nhịp độ đột ngột thay đổi, báo hiệu chương hai kết thúc, chuyển sang chương ba. Chương thứ ba cũng là bản xô-nát nổi tiếng thế giới. Tiếng vĩ cầm cất lên cao vút, đầy hồ hởi và mạnh mẽ, dồn dập và hứng khởi, các nốt nhạc luyến láy, gấp gáp nối đuôi nhau, trở thành những nốt nháy ma thuật, thanh vỡ òa trong niềm vui, đưa bản hòa tấu về kết thúc huy hoàng. Diễn tấu xong, Tô Phi vô cùng có hứng thú nhìn toàn bộ ban giám khảo bị dọa đến mắt chữ A mồm chữ O.

      Chờ đến khi niềm kinh hãi phấp phới bay , tiếng vỗ tay vang dội cả khán phòng, mà người khởi xướng là Brian. Ban giám khảo vốn cho rằng bé con bốn tuổi đến đây chơi là chính nên đặt vào trong mắt, lại ngờ bé này chính là thiên tài, tin chắc rằng, qua vài năm nữa tỏa sáng huy hoàng như Brian Angola.

      Nghĩ vậy, chín giám khảo ăn ý với nhau nhìn về phía người ngồi chính giữa khán đài, có vẻ mặt biến ảo phức tạp, có nghi hoặc nhưng càng nhiều là vui sướng – Brian Angola. Thế này là Brian nhìn trúng phương Đông rồi! Các vị giám khảo than thở, ai có đủ năng lực, đủ lá gan cướp người của Brian chứ! Brian Angola là thiên tài nhạc, bốn tuổi có thể kéo trôi chảy nhiều khúc vĩ cầm mà nhiều học sinh lâu năm vẫn kéo ra được, bảy tuổi gây ầm ĩ khắp thế giới với phong cách biểu diễn có hai, mười bốn tuổi tốt nghiệp học viện nhạc hoàng gia Viên, cùng năm đứng ra tự tổ chức buổi biểu diễn nhạc cá nhân đầu tiên. Brian Angola năm nay hai mươi hai tuổi, là hiệu trưởng học viện nhạc hoàng gia nước kiêm hội trưởng hiệp hội nhạc thế giới, nổi tiếng với mị lực độc đáo, khả năng thuyết trình nhạc xuất sắc, được trao tặng danh hiệu “giáo sư nhạc”.

      Kết quả chung cuộc, Tô Phi là quán quân đàn vĩ cầm, nhận hai phần tiền thưởng kếch xù, Nina chiếm giải nhất đàn dương cầm, chưa kịp chạy lại chúc mừng Tô Phi bị ông ngoại nóng vội kéo ăn mừng. Trước khi ra về, Tô Phi còn nhận được cái lườm cháy mặt từ nữ sinh ngoại quốc cùng thi đấu vĩ cầm, tên hình như là Jani. Loại ánh mắt này Tô Phi gặp nhiều ở học viện Mony, loại kiêu căng ngạo mạn này năng lực bằng ai, lại chịu luyện tập, chỉ biết ghen tị, đưa chân ra ngáng đường người khác, đây chính là loại người đáng khinh thường nhất, còn bằng cả rác rưởi, căn bản cần để mắt!



      Thần đồng của thời lãng mạn Felix Mendelssohn (1809 - 1847)

      [​IMG]

      Thần sấm bất tử của cảm xúc và sức mạnh Ludwig van Beethoven (1770 - 1827)

      [​IMG]

      Bậc thầy về giai điệu người Nga Peter Ilyitch Tchaikovsky (1840 - 1893)

      [​IMG]

      Chàng khổng lồ của nghệ thuật phương Tây Johann Sebastian Bach (1685 - 1750)

      [​IMG]

      Mendelssohn Violin Concerto In E Minor, Op.64 do Jascha Heifetz diễn tấu Violon concerto in e minor op. 64 do Isaac Stern diễn tấu
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      thuyt, Phong Vũ Yên, Dunghyt973 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4 - Ngoài dự kiến
      Thời gian luôn nhấp nhổm chờ lúc con người lơ đãng mà chạy trốn rất nhanh, tuần lễ sau khi chương trình trao đổi kết thúc là bảy ngày đầy sóng gió, biến động.

      Nhờ danh tiếng thần đồng tuổi Tô Phi mà tiếng thơm học viện Mony lan xa truyền rộng, vượt qua học viện Mặc Sâm, số học sinh tới ghi danh hàng nối hàng dứt, thầy hiệu trưởng vui vẻ, miệng ngoác ra cười ngậm lại được, phóng bút thưởng cho Tô Phi phần thưởng “nho ”.

      Tô Phi lấy phần trong số tiền thưởng “nho ” này bảo dưỡng toàn diện đàn vĩ cầm, số tiền còn lại đăng ký học trượt tuyết vào kỳ nghỉ đông. Phần tiền thưởng chiến thắng cuộc thi, Tô Phi gửi vào ngân hàng, gộp cùng với tiền lì xì năm mới mấy năm qua và tiền tiêu vặt còn thừa, tài khoản ngân hàng của Tô Phi giờ có sáu chữ số . Tô Phi biết mình chưa đến tuổi tiêu tiền, vì thế dứt khoát kí thác hết ở ngân hàng, dành dụm tính toán cho tương lai sau này.

      buổi chiều nắng vàng ươm, trời cao ông mặt trời hứng chí nhảy nhót xập xình, ỡm ờ cùng mấy nàng mây bông, dưới mặt đất đám người chen lấn, xô đẩy, nghển cổ, gập người, vây chật kín quanh bãi trượt tuyết. Tô Phi nhắn dễ dàng luồn lách qua đám đông lộn xộn này len lỏi vào gần trung tâm vụ việc xem xét tình.

      đường trượt tuyết trắng xóa, nam thanh niên đẹp như vị thần Apollo hoa hoa lệ lệ lướt xuống.Tô Phi chớp mắt nhận ra người phô trương kỹ thuật trượt tuyết kia là ai, đó phải là Brian sao?

      Brian trượt vẫn liếc đến dấu chấm xíu xiu buồn bực rời xa đường trượt, khóe miệng nhếch lên cười khẽ.

      Từ ngày nhìn thấy Brian ở bãi trượt, Tô Phi tắt hẳn hứng thú học trượt tuyết. Cái tuổi thiếu niên bồng bột, tùy hứng, liều lĩnh tranh đua cao thấp với người dùng hết từ kiếp trước, bây giờ chỉ cần tia bất ổn mỏng manh cũng đủ để Tô Phi trốn mất dạng. Kinh nghiệm của hơn hai mươi năm cuộc đời mách cho Tô Phi, hiếu kỳ, tò mò thường khơi ra điều gì tốt đẹp mà chính là căn nguyên của mọi tai họa, thứ tai họa mà phải người nào cũng gánh chịu nổi!

      Quảng trường trung tâm ở Nga ——

      Mùa đông hà những hơi thở đầu tiên xuống các con phố, khách qua đường ghé vào quán trà sữa ngày càng đông, Tô Phi ngồi bên cửa sổ, cốc trà sữa nóng hổi cầm tay, quyển sách tiếng Đức đặt trước mặt. tháng trước, Tô Phi bắt đầu học tiếng Đức, giờ có thể đại khái đọc hết quyển sách này, có lẽ đây là ưu điểm của trọng sinh , chỉ giữ lại được trí nhớ của kiếp trước mà năng lực học tập, đặc biệt là năng lực ngôn ngữ cùng năng lực nhạc, tăng lên mạnh mẽ, trí nhớ cùng khả năng phân tích, lý luận cũng tốt hơn nhiều. Tô Phi thích vừa đọc sách vừa nhâm nhi trà sữa, hưởng thụ bầu khí nhàn tĩnh quanh mình, kiếp trước vì kế sinh nhai mà phải bôn ba vất vả, chạy mỏi chân giữa và Pháp, làm gì còn thời gian hưởng thụ cuộc sống, nhưng cũng nhờ vậy mà Tô Phi lưu loát tiếng và tiếng Pháp, đôi khi còn trôi chảy hơn cả tiếng Trung Quốc mẹ đẻ.

      Tô Phi nhớ lại, tự giễu bản thân, khép lại sách, nhìn sang gương mặt đầy thỏa mãn đối diện mình, hỏi: “Giáo sư Brian đầy tôn kính đáng ngưỡng mộ, xin hỏi giáo sư tìm em có việc gì ?”

      Giọng chứa đựng vài phần nghiến răng nghiến lợi. “Thầy còn tưởng hôm nay em định chuyện chứ.” Brian cười đến đất trời nở hoa, có trời biết đất biết Brian biết rằng luồng oán khí ghi tên Brian Angola ngo ngoe từ mặt đất vút bay lên trung cả tuần nay, mãnh liệt mênh mông cũng đủ để miêu tả cơn tức thể nuốt trôi này, phương Đông bé từ hôm gặp thoáng qua ở bãi trượt tuyết liền biến mất vô tung vô ảnh, để lại chút gì dù chỉ cái bóng, uổng công Brian buông dài dây câu, tưởng thả con săn sắt bắt con cá rô, kết quả lại mất cả chì lẫn chài, mưu thất bại từ trong trứng nước.

      thanh niên hai mươi hai tuổi, thông minh, sáng láng, tràn trề sinh lực lại bị đứa trẻ con đùa nghịch trong lòng bàn tay, mà phải đứa, tính cả đứa cháu trai mặt như băng Nam Cực kia nữa là hai. Hay trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy? Nếu là thế, đường đường là giáo sư nổi danh thế giới Brian này nguyện cả đời này cần quan hệ với lũ nhóc con.

      “Em nghĩ giáo sư luôn bận rộn, cả ngày tối tăm mặt mày, lưng kịp chạm giường, mông kịp chạm ghế.” Tô Phi đáp trả.

      Đây là châm chọc mình cả ngày rảnh rỗi, vô công rồi nghề đây mà! Brian tươi cười càng khiến hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn, “Thầy tìm em có chút việc.” Brian thẳng mục đích của mình, vòng và vòng vèo khúc kha khúc khuỷu như mọi khi chỉ sợ cơ hội hiếm có khó tìm này phi tên lửa vèo vèo về phía chân trời, vĩnh viễn thể tìm lại mất, “Thầy muốn nhận em làm học sinh, dạy miễn phí, nếu em muốn học thầy nào, thầy có thể bảo họ đến dạy cho em, được ?”

      “Có bữa ăn trưa cần trả tiền sao?” Tô Phi nghi ngờ nhìn Brian.

      “Điều kiện tiên quyết là em phải theo thầy hai năm, cam đoan em phải hối hận.” Brian ra điều kiện.

      Tô Phi tin rằng giáo sư nhạc tầm cỡ thế giới lừa đứa nhóc bốn tuổi, chỉ là thể kéo dài tới hai năm, được là được, ông nội còn chờ Phi Phi về ăn tết a! Brian biết Tô Phi dao động, chớp cơ hội thuyết phục: “Em phải nghĩ kỹ, phải mỗi người đều có thiên phú như vậy, nhưng bây giờ nếu em bỏ dở giữa chừng, các ngón đàn biến mất dần tới khi còn mảnh, liệu em có cam tâm tình nguyện sống cả đời như người bình thường ? Nếu em lo người nhà đồng ý, thầy có thể thay em thuyết phục người nhà.”

      Dạo gần đây, dụ dỗ người trưởng thành có vẻ dễ hơn đám con nít này nhiều lắm. Brian tên trúng hồng tâm, đúng vậy, Tô Phi tình nguyện làm người bình thường, chính là cam lòng, chấp nhận, kiếp trước trải qua cuộc sống dưới đáy xã hội, Tô Phi muốn lặp lại kiếp sống đó, kiếp sống mà nỗ lực, cố gắng lớn bao nhiêu, nhiều đến mấy cũng chỉ là con số trước thân phận, địa vị, mọi công bằng trước tiền và quyền cũng chỉ có thể trở thành công lý xã hội, vì sinh tồn mà dần dần thu cái tôi của mình, vì sinh tồn mà dần dần trở nên hèn mọn, rẻ rúng.

      “Được!” Tô Phi nhìn thẳng mắt Brian, “Được, nhưng thầy phải dạy em trượt tuyết.”

      thành vấn đề, chờ thầy thuyết phục người nhà của em, chúng ta lên đường sang .”

      “Sao lại gấp như vậy?” Tô Phi hỏi.

      “Thời gian chật lắm, thầy ở nước Nga lâu hơn so với dự tính, thể trở về ngay được.”

      Brian vốn tưởng có thể nhanh chóng thuyết phục Tô Phi, theo thầy giáo tuổi trẻ tuấn tiêu sái tài năng hàng đầu thế giới phải là giấc mộng của nhiều người sao! ngờ nhóc này lẩn hơn chạch, còn thấy mặt làm sao có thời gian chuyện, lại càng dễ thuyết phục, Brian muốn bỏ lỡ thiên phú bẩm sinh mới kiên trì lẵng nhẵng bám theo, kết cục cũng đại công cáo thành!

      Năm ngày sau, thủ đô nước ——

      Tô Phi ngồi cùng Brian chiếc Ferrari màu đỏ, ban đầu hai người định tới thẳng biệt thự riêng của Brian, nhưng sau khi xuống sân bay, Brian tiếp cuộc điện thoại rồi thay đổi hành trình, chạy về phía nhà rể của Brian.

      Xe lăn bánh được hai ba giờ, phong cảnh ven đường có thay đổi rệt. Lướt qua các công trình kiến trúc xanh đại thấm đẫm hơi thở thiên nhiên pha nét cổ kính thơ mộng của Luân Đôn, chiếc xe chở Tô Phi vào con đường cao tốc rộng mở lọt thỏm giữa rừng cây rậm rạp um tùm.

      Nửa giờ sau, Tô Phi đứng trước tòa lâu đài hùng vĩ phủ màu trắng ngà được thiết kế theo phong cách Gothic, nổi bật bức phông nền màu xanh thẳm của cây cối xung quanh. Chiếc Ferrari chạy đến gần cổng trắng lấp lánh, hai người bảo vệ nhanh nhẹn kéo cánh cổng vĩ đại ra, chiếc xe lướt qua cổng, tiếp con đường trải rộng dưới tán lá râm mát của hàng cây sồi cao lớn hai bên đường. Với phần lớn người dân , cây sồi là biểu tượng của đức tin trong đạo Cơ Đốc, thường được trồng bên cạnh các nấm mộ ở nhà thờ, nhưng lịch sử của loài cây này lại đơn giản như vậy.

      Khi Cơ Đốc giáo cập bến châu Âu, thánh Augustine vâng mệnh xây dựng giáo đường sát cạnh nơi bái tế thần linh của đám người dị giáo, thánh trồng hàng cây sồi giữa hai nhà thể tấm lòng bao dung quảng đại với các giáo đồ dị giáo, bởi đối với họ, cây sồi là loại cây thần thánh, thường chỉ dùng trong các dịp lễ tế. Sồi là loài cây cung cấp lượng củi đốt lớn nhất trong cách mạng công nghiệp , để đền đáp lại, người dành quan tâm, chăm sóc đặc biệt cho loài cây này.

      Trong lịch sử, có thời điểm hai nước – Pháp khiêu chiến lẫn nhau chỉ vì khoảnh rừng cây sồi. Bây giờ ở nơi đâu đất nước cũng dễ dàng gặp cây sồi cổ thụ, đương nhiên đa số chúng vẫn đứng nghiêm trang canh giữ giấc ngàn thu của người khuất. Tô Phi nghĩ tới nơi này lại trồng nhiều cây sồi lâu năm đến vậy, xem ra chủ nhân lâu đài này phi thường giàu có.

      Xe phóng thêm nửa giờ nữa mới tới trước cửa lâu đài, Brian dắt tay Tô Phi bước thảm đỏ tươi trải dài tới bậc thềm Gothic tinh xảo. công trình kiến trúc Gothic điển hình chỉ có hình thức bề ngoài nguy nga, đồ sộ, vượt qua sức tưởng tượng mà bên trong cũng được trang trí xa hoa, tráng lệ.Các bức tranh sơn dầu quý hiếm được treo tùy ý khắp nơi, sợ bị trộm dòm ngó.

      Đại sảnh như sân vận động khổng lồ, được trang hoàng bằng đá cẩm thạch cùng những bức bích họa lộng lẫy đầy mê hoặc, ngay cả chùm đèn thủy tinh treo trần nhà cũng phô trương đến mức khó tin, các loại đá quý hiếm được khảm đến từng chi tiết bốn bức tường siêu hạng.

      Kiến trúc Gothic tạo ra cho lâu đài gian bên trong mênh mông, khoáng đạt, nhàng, tràn ngập ánh sáng. Vòm nhà cong cong như tấm lụa căng mình lên đón gió, các tác phẩm điêu khắc có tuổi đời hàng thế kỷ được đặt gọn gàng trong các hốc tường, phong cách kiến trúc bên ngoài kết hợp cùng hệ thống kết cấu bên trong tạo thành chỉnh thể hoàn hảo, thống nhất, đầy tính nghệ thuật bay bổng và đậm chất thơ mộng làm choáng ngợp mọi ánh mắt nhìn.

      “Hôm nay chưa được, em mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.” Brian mỉm cười nhìn tia sáng rực rỡ trong ánh mắt Tô Phi, xoa đầu trò , “ cần nóng vội, em còn có rất nhiều thời gian để thưởng thức, chỉ sợ khi đó em lại có đủ sức…”

      nữ giúp việc tên Ailie dẫn Tô Phi đến phòng khách có phần giản dị nhưng đầm ấm và gần gũi. Hai ba ngày sau, Brian dẫn Tô Phi tham quan khuôn viên Cổ Đức Sâm, theo lời Brian, người gia tộc Lance nổi danh nhờ kiến trúc Gothic, chuyện này tạm thời đề cập tới.

      ...

      “Vladimir Horowitz có đôi bàn tay huyền ảo, tựa như bàn tay của chúa Giê-su, ông có thể gấp khúc ngón tay út mà đánh đàn bằng bốn ngón còn lại. Mười ngón tay của Horowitz di chuyển mạnh mẽ những phím đàn tuyệt đẹp như cánh chim hải âu nghiêng lượn mặt biển, kết hợp cùng lực cổ tay, khuỷu tay cứng cáp mà mềm mại, tạo nên những làn điệu nhu hòa, giản dị mà dữ dội, hoàn mỹ. Horowitz cá nhân hóa cách chơi đàn của mình. Mọi sách giáo khoa dạy chơi đàn đều viết, khi chơi đàn, lòng bàn tay cần trống rỗng, đầu ngón tay bấm xuống phím đàn. Nhưng Horowitz làm khác hẳn, ông để bụng ngón tay tiếp xúc phím đàn, gần như là nâng dậy từng nốt nhạc. Kỹ thuật độc đáo này tạo nên những thanh ôn hòa hơn, trầm lắng hơn. Horowitz cả đời theo đuổi biến hóa của sắc. Ông nghiên cứu sâu sắc từng vị trí tiếp xúc phím đàn. Càng gần gốc của phím đàn, tiếng đàn càng , sắc càng mềm, ngược lại, càng gần đầu phím đàn, tiếng đàn càng vang, sắc càng cứng. Thậm chí, trong quá trình diễn tấu, ngón tay của Horowitz thay đổi từng góc độ của phím đàn, biến hóa từng độ dài ngắn của sắc. Khi diễn tấu những vị trí khác nhau của phím đàn, Horowitz kết hợp thay đổi độ mạnh yếu của ngón tay cùng tốc độ có khi kìm hãm, có khi lại như cuồng phong gió lốc. Điều này đưa đến cho tiếng dương cầm của Horowitz như mây bay nước chảy, lại giàu điệu sắc. Horowitz sử dụng rất nhiều mánh khóe chơi đùa cùng sắc. Có nhà bình luận nhạc cho rằng, Horowitz giống như nhà học sĩ, dẫn dắt bảy sắc cầu vồng nhập vào điệu, từ đó vẽ lên các phím đàn mọi giận hờn ghét. Nhưng điều đưa tiếng đàn của Horowitz trở nên hoàn mỹ là cách đạp bàn đạp đàn dương cầm của ông. Horowitz là bậc thầy trong việc sử dụng cũng như những lý luận sâu sắc về bàn đạp dương cầm. Trong cuộc đời của mình, Horowitz viết học thuyết duy nhất về bàn đạp dương cầm. Có thể thành tựu của nghệ sĩ dương cầm nằm ở những chiếc cúp, bằng khen hay giải thưởng mà nằm ở khả năng khai thác khả năng cũng như khả năng làm chủ, kìm hãm mà vẫn phát triển cái tôi của mình.

      Horowitz có lối chơi đàn thong dong và tự nhiên, nhiều tác phẩm thâm thúy, cần kỹ thuật điêu luyện như “Khúc luyện siêu việt” của Liszt, “Bản hòa tấu dành cho dương cầm số ba Rê trưởng” của Sergei Rachmaninoff, ông đều biểu diễn cách phóng khoáng, thư thái như người lữ hành ung dung, bình tĩnh, chinh phục những đỉnh núi cao, gồ ghề, hiểm trở, cống hiến cho người nghe những giây phút thăng hoa cảm xúc ngờ.”

      Brian giao đàn vĩ cầm cho Tô Phi, “Em cần luyện tập cho đến khi đôi bàn tay em mềm mại mà vẫn có lực, để bắt đầu, em luyện khúc này cho đến khi thuần thục, mỗi ngày luyện ít nhất ba giờ đồng hồ, sau khi luyện xong, nếu em chưa mệt, thầy dậy em trượt tuyết.”

      “Được.” Tô Phi nâng đàn vĩ cầm, gột sạch mọi ý nghĩ ngoài lề, chuyên tâm luyện “Khúc phóng túng Carmen” …



      Fran Liszt (1811 - 1886)

      [​IMG]

      Sergei Vasilievich Rachmaninoff (1873 - 1943)

      [​IMG]

      Vladimir Samoylovich Horowitz (1903 – 1989)

      [​IMG]

      nhà thờ theo kiến trúc Gothic vùng York ở

      [​IMG]

      Và bên trong

      [​IMG]

      Con đường cây sồi

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      thuyt, myuyen, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :