Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân (update c205)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 12789

      12789 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      829
      ☆, Chương 92: Ngẫu nhiên gặp Vincent.
      “Tô Tô dậy nào.”

      Jester tập thể dục, tắm rửa, thay quần áo thoải mái xong xuôi vẫn thấy Tô Phi say sưa ngủ, bất đắc dĩ lại gần, khẽ thầm bên tai vợ , “Bé lười, phải em muốn chơi sao, nhanh rời giường nào, còn sớm đâu.”

      Mấy hôm trước, Tô Tô hẹn chồng chơi, tuy công tác sắp tới nhiều, nhưng muốn dành ra ngày chơi vẫn hơi khó.

      Tất nhiên, phương án giải quyết rất dễ, xử tất cả công tác trước ngày chơi, như vậy, Jester dành được ngày đưa vợ chơi.

      Đáng lẽ phải dậy sớm, nhưng hình như vợ quên cái hẹn ngày hôm nay phải.

      Tô Phi chiến đầu với buồn ngủ lâu ơi là lâu, mắt mới miễn cưỡng hé ra khe hở mảnh như sợi chỉ.

      Nhìn Jester như -thể-phấn-chấn-hơn, Tô Phi khóc ra nước mắt. ràng người hao phí thể lực nhiều nhất cho chuyện ấy ấy là Jester mà, sao Jester luôn sáng láng hơn Tô Phi? Vì sao? Vì sao? Chẳng lẽ đúng như lời Jester, tại Tô Phi ít rèn luyện nên mới luôn bị vần vò thành cái dạng này.

      “Em mệt lắm!”

      Tô Phi hậm hự rời giường dưới trợ giúp của Jester, cấp tốc đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo thoải mái giống Jester.

      Bộ Jester mặc màu đen thêu chỉ vàng, Tô Phi là màu trắng cũng thêu chỉ vàng. Ai ai đều nhìn ra hai bộ quần áo này là trang phục tình nhân, , bây giờ phải gọi là trang phục vợ chồng.

      thực tế, sau khi kết hôn, Tô Phi nhanh chóng phát ra tủ quần áo của Tô Phi và Jester đều có đôi có cặp.

      cần phải , nhất định là Ailie, Alan nhúng tay vào. Nhưng Tô Phi phản đối, đây có thể gọi là tình thú vợ chồng.

      “Good morning, Ailie, tối qua bà mất ngủ chứ. Dạo này bà béo lên nhiều thế, muốn bái tôi làm thầy , tôi giúp bà giảm béo thành công. Ha ha…”

      Sau đợt kiểm tra sức khỏe, Ailie thường xuyên lượn vài vòng trước gương, ai hỏi cũng trả lời có việc gì, có quỷ mới tin! Mà dù quỷ tin, Alan cũng tin.

      Cổ Đức Sâm mở đợt kiểm tra sức khỏe toàn diện hàng năm dành cho các nhân viên công tác trong trang viên, nhằm đảm bảo tố chất sức khỏe của họ. Những nhân viên đủ sức khỏe bị bắt buộc ngưng làm tại Cổ Đức Sâm, dù sao trước khi thôi việc, họ được thưởng ít, dĩ nhiên phần thưởng này dựa vào số năm công tác tại Cổ Đức Sâm.

      Cổ Đức Sâm thuê nhân viên đủ sức khỏe, nơi này phải hội Chữ Thập Đỏ, Cổ Đức Sâm có quy củ và tiêu chuẩn riêng, thời nay mấy ai còn tin tưởng giao việc cho những người yếu đuối, lả lướt, gió thổi là bay. Nhân viên trước tiên phải mạnh khỏe về mặt thân thể, rồi mới tính đến các phương diện khác, như tố chất tâm lý chẳng hạn.

      theo cách khác, tiêu chuẩn dùng người của Cổ Đức Sâm vô cùng nghiêm khắc.

      Alan sảng khoái vào trong sảnh, xem ra là vừa chạy bộ về, mồ hôi chưa khô trán, sau lưng ướt mảng lớn.

      Ailie bưng bữa sáng từ dưới bếp lên, thấy Alan tới gần, lập tức bịt mũi, ngăn cản, “Tránh ra, Alan, đừng xông cái mùi mồ hôi của ông khắp phòng, khiếp, tôi đứng xa thế này vẫn ngửi thấy, đừng ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi.” Ailie hài lòng nhíu lông mày, tên nhãi Alan này có ý thức giữ gìn khí trong lành tươi mát gì cả.

      Alan chắc chắn, khi nghe đến hai chữ “giảm béo”, hai mắt Ailie sáng như đèn pha, nhưng hổ cái rất giỏi khống chế cảm xúc, khiến Alan buồn bực thôi.

      Vì thế, Alan tà ác tới gần, xấu xa cười : “Ailie ơi, bà hiểu rồi, đây là hương vị thuần khiết của người đàn ông trưởng thành, chắc chắn bà chưa từng ngửi qua, muốn tôi cho bà mượn ngửi mấy hôm ? Miễn phí luôn…” Dứt lời, Alan làm bộ cởi áo dứ trước mặt Ailie.

      “Cách xa tôi ra, tôi cảnh cáo ông, Alan!”

      Ailie giật mạnh vài bước về phía sau, ngón tay thon dài run rẩy chỉ vào mặt Alan, đôi mắt bốc hỏa, có thể biết Ailie tức giận cỡ nào.

      “Chị cả Ailie, em sai rồi, em sai rồi, em nên trêu chọc chị. Chị đừng hành động thiếu suy nghĩ! Em chạy ngay đây, chị đừng ám toán.” Alan nhớ tầm nghiêm trọng của tình thế, dám đùa cợt nữa.

      Hổ cái Ailie chỉ mồm mà còn liều cái mạng chưa kịp ăn điểm tâm sáng nay để đập Alan trận ra trò! Vì cái mạng , Alan tự thấy bản thân cần trấn an cảm xúc của Ailie, liền lập tức lên tầng tắm rửa.

      Số lần Alan bị ám toán bởi Ailie nhiều lắm, chỉ cực nhiều mà thôi, gộp toàn bộ ngón tay ngón chân cũng đủ nổi. Chương trình giáo dục của Ailie giúp Alan học đến máu chảy đầm đìa! Nó mai phục trong lòng Alan, trở thành thứ gọi là “bóng ma”. Theo thời gian, “bóng ma” trưởng thành ngày càng đô con vật vã. Thế nên, khi Alan cảm thấy thích hợp, “bóng ma” ăn sâu bén rễ trong lòng.

      “Quá ngây thơ!”

      Ailie nhìn ai đó biến mất ở góc hành lang, khẽ xùy tiếng, xoay người, thấy thiếu gia và thiếu phu nhân bước cầu thang xoáy ốc màu đen, Ailie cung kính cúi người, hành lễ, “Thiếu gia, thiếu phu nhân, chúc hai người buổi sáng tốt lành.”

      Bữa sáng rất đơn giản, ly sữa đậu nành, mấy miếng bánh mì bơ, bánh ngọt trà xanh, bánh bao đậu xanh và bánh bao đậu đỏ. Mỗi người chỉ nếm qua mỗi loại ít cũng no căng bụng.

      “Thiếu gia và thiếu phu nhân dạo chơi bên ngoài liệu có cần kẻ hèn này theo giúp đỡ ạ?” Alan tắm xong, chạy xuống, Tô Phi Jester hoàn tất bữa sáng, chuẩn bị ra ngoài, Alan chỉ kịp gọi với theo.

      Jester cầm tay Tô Phi, quăng lại câu “ cần.” Alan dừng lại, tự động lết đến bàn ăn, ập xuống ghế, “Thiếu gia, thiếu phu nhân chơi vui vẻ, hẹn buổi chiều gặp lại.”

      Mãi mới có ngày nghỉ phép, sướng quá thôi! Mấy ngày hôm nay Alan suýt mệt chết, có mười chân cũng đủ nâng mông chạy theo thiếu gia nha!

      Alan lờ mờ nhận ra tại sao quản gia Jill (quản gia của Cổ Đức Sâm, chuyên phục vụ gia chủ đương nhiệm của gia tộc Lance, trai của Felix) lại cầu vệ sĩ theo thiếu gia phải có cặp giò khỏe mạnh, chân khỏe làm sao đáp ứng đủ nhu cầu của thiếu gia cơ chứ!

      Alan càng nghĩ càng buồn bực, mà khi buồn bực nên lấp đầy cái dạ dày, vì vậy, Alan liều mạng tống bánh mì, sữa đậu nành vào bụng.

      họ, chị dâu họ, bên này! Hi…”

      Munch đội mũ lưỡi trai xanh nhạt, tay phải cầm vợt tennis, đứng bên lề sân quần vợt rộng lớn, vắng vẻ, huơ huơ tay vẫy Tô Phi và Jester.

      Jester cởi áo khoác gió màu đen đưa cho vợ cầm, mở ba lô, lấy ra đai bảo vệ cổ tay và vợt tennis. Tô Phi thấy vậy, ôm áo khoác ngồi xuống vị trí Jester chỉ định, hưng phấn quan sát trận đấu.

      Kỳ , xem cũng biết, trận đấu chuẩn bị diễn ra là trận chiến chiều, đáng tiếc ai đó hoàn toàn giác ngộ.

      Munch phát quả đầu tiên, hí hửng giơ vợt: “ họ, lâu lắm rồi em mình chưa đấu. Lần này em nhất định phải giỏi hơn lần trước.”

      Từ sau khi kết hôn, trừ thời gian làm việc, họ suốt ngày dính bên chị dâu họ. Kỹ thuật bỏ bao ngày qua nhất định quên mất, hôm nay chừng Munch có cơ hội gỡ gạc.

      Chiến thắng họ là giấc mơ , Munch chưa từng dám mơ. ai hiểu độ kinh khủng của Jester bằng Munch!

      Munch lon ton theo Jester bao năm, đấu vô số trận tennis, tỷ số là vô số - 0 nghiêng về phía Jester.

      Thứ duy nhất Munch hơn được họ chính là lịch sử tình trường.

      Munch có bạn từ lớp năm, sau chín năm chiến đấu, số lượng bạn của Munch gấp mười đầu ngón tay mấy lần. Jester chỉ có người bạn , lại còn tu thành chính quả, chính là chị dâu họ.

      Bất kể ở phương diện nào, chỉ cần thắng được Jester, Munch đều phi thường tự hào.

      Quả bóng xanh non bay tới bay lui, điểm số giãn dần, trận đấu kết thúc hoàn mỹ với tỉ số áp đảo 6 - 0.

      Munch khóc ra nước mắt nhìn bảng điểm, quả thể chạm vào người kết hôn! Tinh thần, thể lực tốt thể tả, tốt đến làm người ta phát điên!

      Munch vì cái khỉ gì lại muốn hẹn Jester đấu bóng, lại muốn tự thân tìm ngược? Thà kéo bừa người qua đường Munch cũng thua thảm bại thế này.

      “Có vợ rồi có khác, cơm bưng nước rót tận nơi...”

      Munch yên lặng tự phục vụ, nhìn chị dâu họ đưa nước, lau mồ hôi cho họ, mà tê tái cõi lòng. Sao ai đến an ủi tâm hồn bé bị thương của Munch!

      “Ngài Lance, lâu rồi gặp.” Vincent ôm bạn Julia nghênh ngang tới, “Sau khi ngài tốt nghiệp, chúng ta vẫn chưa gặp lại lần nào. Nghe ngài kết hôn, tình cảm xem ra tệ, khiến tôi cực kỳ hâm mộ nha.” Vincent đảo mắt qua Munch, Jester và Tô Phi trong ngực Jester, hơi ngẩn lúc đầu, nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên.

      Julia cứ cho rằng, Vincent quyến rũ lắm rồi, hóa ra thế giới vẫn còn những người đẹp trai lắm lắm hơn, mà lại xuất cùng lúc. Tiếc là vị tóc đen ôm cái con bé vô cùng chướng mắt kia nhỉnh hơn đôi chút, rất vừa khẩu vị người đàn ông lạnh lùng của Julia!

      Julia tỉnh tỉnh mê mê si si ngốc ngốc đánh giá Jester, hồn nhiên quên vị trí, thân phận của ả.

      “Vincent sao? đến chơi tennis với bạn à? Lâu lắm có thấy chơi bóng.”

      Munch nhíu mày, dám khen tặng khả năng chọn lựa bạn của Vincent, ai đời làm bạn người ta lại vô liêm sỉ đến mức nằm trong vòng tay bạn trai còn ngắm nghía người đàn ông khác! Mặt mũi đàn ông mất sạch hết trơn.

      Vincent hơn Jester năm tuổi, là bạn học cùng đại học (do Jester liên tục nhảy lớp), quan hệ giữa hai người quá tốt, nhưng gặp mặt cũng chuyện trò đôi ba câu.

      Jester tính đơn độc, có bạn tốt chi đến bạn thân, đối thủ mất còn có (Arthur Nice hân hạnh được đề tên nơi đây), những ngày ở Oxford, rất khó có được mấy người chuyện trò đôi câu ngắn ngủn với Jester như Vincent.

      Vincent đặc biệt có tài kinh doanh, công ty do Vincent lâp ra từng hợp tác vài lần với tập đoàn Lance.

      Ấy vậy mà tài chọn của Vincent luôn khiến Munch cười nhạt, ai đời toàn chọn bình hoa di động, vô tài vô đức vô trung vô não... Mỗi cái vỏ trông được.
      myuyen, Huỳnh Thượng Hỷ, lyly14 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      1 diem A cho Munch.......chui rat hay.......
      12789 thích bài này.

    3. 12789

      12789 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      829
      ☆, Chương 93: Vincent ác.
      “Ngài Lance, bằng chúng ta đấu trận, lâu rồi chưa chơi, tôi thấy ngứa tay quá.” Vincent đề nghị, cố ý nhìn đến ánh mắt si mê của Julia.

      Tuy Vincent rất muốn phát hỏa, nhưng phải tại, bằng chỉ càng thêm mất mặt, mặt nạ ôn hòa nứt vài cái khe, lộ ra lạnh lẽo.

      Bút nợ này sớm hay muộn cũng phải tính, đành đổ cho Julia sao lại ngu đến thế! Việc có ích làm, cố tình làm mất mặt Vincent trước hai cái người này, thôi tiện thể làm cái bao cát cho bạn trai của em trút giận nhé.

      Hai cái kia, bạn trai em động nổi, Julia em hy sinh nhé, ai bảo em ngu ai bằng! Em được phép đánh mất mặt mũi của bạn trai em à? Em đánh giá quá thấp bạn trai của em rồi đó.

      Julia tỉnh tỉnh mê mê chưa nhận ra số phận của bản thân, cố ưỡn ngực đầy, ngón tay khiêu khích vuốt ve đường cong mượt mà cơ thể, ra oai nhìn dáng người ra mấy lạng thịt của Tô Phi, khinh thường chép chép bờ môi đỏ chót.

      Đáng tiếc, động tác của Julia chẳng hấp dẫn được ai, từ đầu đến cuối Jester chẳng ban cho ả tí đuôi mắt nào.

      Jester ôm Tô Phi ngồi dựa vào ghế, chậm rãi khoác áo, lãnh đạm từ chối, “Tôi có hứng...”

      “Để em đánh với , em chơi chưa .”

      Munch huơ vợt đề nghị, muốn tìm lại tôn nghiêm đàn ông mất người Jester.

      .”

      Vincent hi vọng Jester đồng ý chơi quần vợt cùng, từ sau khi tốt nghiệp, Vincent chưa từng gặp lại Jester, đến giờ kha khá thời gian trôi qua, quan hệ sớm tan thành mây khói, Jester đồng ý mới là lạ.

      Có người ngỏ ý, Vincent vui lòng bước xuống bậc thang, tùy ý buông Julia, mặc kệ bạn xém té ngã, cầm vợt ra sân.

      “Chào ngài Lance, em là Julia.”

      Công việc chính Julia là người mẫu, tuy con đường mà ả đến với công việc này chẳng chính đáng tí nào, nhưng đủ để ả cực kỳ tự tin với cái vỏ của bản thân, chỉ cần ả muốn, người đàn ông nào quỳ gối dưới mép váy ả.

      Julia cho rằng, Jester chưa nhìn đến ả chẳng qua vì ngại cái con bé kia, với Vincent nữa, chứ hẳn lúc này trái tim Jester lắc lư lắm rồi. Chỉ cần Julia thả thêm chút quyến rũ, người đàn ông có hai kia chắc chắn phải đưa tay ra tóm chặt ả.

      “Bạn trai chị ở kia, chị nhầm hướng rồi.”

      Tô Phi nhướng mày chỉ hướng Vincent, ôm chặt cổ Jester bằng cả hai tay, công khai biểu thị quyền sở hữu cá nhân.

      Người đàn bà đáng ghét!

      Julia điều chỉnh tốt biểu cảm, bước lên vài bước, “Em được xen mồm khi người lớn chuyện nha.”

      Tô Phi bay đến gần mặt Jester, đậu nụ hôn xuống đôi môi mỏng quyến rũ, ấn chặt, rồi quay ra đắc ý : “Dì à, với thân phận vợ ấy, cháu cảnh cáo dì: Cấm dì đong đưa ấy, ấy là người có vợ! Dì bao nhiêu tuổi rồi, trâu già gặm cỏ non ngại mất mặt sao!”

      Julia tức giận chằm chặp lườm Tô Phi, gằn từng tiếng hỏi: “ ấy là vợ cháu sao? Cháu đừng đùa, dì thích bị người lấy ra đùa cợt đâu.” Julia buồn cười lắc lắc ngón tay, vẻ mặt tin.

      Sao có thể? Con bé chưa dứt sữa này đùa sao? Lỗ tai Julia đâu có hư, người đàn ông đẹp đến thế thể kết hôn sớm, Julia cực kỳ nghi ngờ lời của Tô Phi.

      “Ai đùa với dì, cháu là người đứng đắn. Chúng cháu là vợ chồng hợp pháp dưới công nhận và bảo vệ của pháp luật. Cho nên --- ” Tô Phi ghét bỏ vẫy vẫy tay, “Dì tránh xa chút , cháu cho dì cơ hội làm người thứ ba đâu. Dì lớn tuổi rồi, ai chọn dì làm người thứ ba đâu. Muốn làm tú bà cũng ổn, dù tố chất của dì hơi kém. Nhưng dì hoa tàn bướm ít, tố chất kém liên quan mấy phải...”

      Tô Phi làm bộ suy nghĩ nghiêm túc, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn khuôn mặt tím bầm của Julia, đáy mắt cười lạnh lẽo, dám trêu chọc chồng à! Chết vì tức luôn !

      “Mày --- ”

      Julia nghĩ tới cháu lại sắt như vậy, mặt vừa xanh vừa hồng, năm sắc thái thay nhau ra trận. Chưa ai dám chê Julia già, lần đầu bị chê đương nhiên Julia tức chết.

      “Chẳng lẽ cháu xưng hô nhầm, nên gọi dì mà phải là bác mới đúng ư!” Tô Tô như bừng tỉnh, ánh mắt trào phùng, “ trách được bác cứ đứng đây mãi chịu , hóa ra là tuổi lớn nghễnh tai thân mình già cỗi, đáng thương...”

      "Hô!" "Hô!" "Hô!"

      Cứ đứng đấy thể nào cũng bị châm chọc thêm nữa, Julia thở hổn hển, lộc cộc đôi mười phân đong đưa bước ra xa.

      “Nghịch nào.” Jester xem trọn màn công kích của Tô Phi từ đầu tới cuối, có gì vui, lòng mềm như bún, Tô Tô của Jester xù lông lên đáng quá, Jester lắm lắm!

      Tô Phi thè lưỡi, “Ai bảo bác đó dám thèm thuồng ! Cho chừa!”

      Hoàng hôn ---

      Vincent cùng Munch đánh quần vợt tới thể lực hao hết, cả hai hẹn mà cùng buông vợt, che cái bụng đánh lô tô.

      Theo lễ nghi giao tiếp căn bản, Vincent cất lời mời cùng ăn bữa tối, nhận lời từ chối trong dự kiến từ Munch và Jester. Vincent giận, chỉ cười cười tạm biệt ba người, trực tiếp nửa tha nửa dắt Julia chạy lấy người.

      Munch ló đầu khỏi cửa sổ, cười gian xảo: “Xem ra kia xong rồi, dám chọc vào vùng bão của Vincent, chắc chắn bị thiêu trụi. Em nghĩ chẳng mấy chốc, ta biết Vincent đáng sợ đến thế nào.”

      Ai bảo ta dám khao khát người đàn ông phải của ta, Vincent chọn chẳng có tí phẩm vị nào, dù sao thủ đoạn đối phó với của Vincent nức tiếng vô tình, cả đại học đều biết.

      Chậc chậc, nhìn cái cổ tay tấy đỏ kia, thể trách Vincent thương hương tiếc ngọc, chỉ có thể đổ tại Julia xúc phạm tối kỵ của Vincent.

      Cái này gọi là cái gì nhỉ, à, tự làm tự chịu.

      Nếu Julia an phận ở bên Vincent, chẳng sợ có kết quả, Vincent cũng muốn bù đắp, Julia có thể cá kiếm khoản lớn. Tất cả là do Julia nghĩ điều nên nghĩ, đứng núi này trông núi nọ.

      , kéo đau em. xem, tay em bị kéo tới sưng rộp rồi.”

      Julia bất mãn chu môi đỏ, liều mạng muốn giật tay ra khỏi nắm thép của Vincent, nhưng đổi lại là càng thêm đau! Julia hốt hoảng.

      Julia chưa từng thấy Vincent đáng sợ như vậy. Vincent luôn bộ đàn ông quý phái khiêm tốn lễ độ, làm Julia chết mê mệt, ai ngờ người ôn hòa lại có mặt đáng sợ như vậy!

      “Đê tiện!”

      Vincent tát mạnh vào mặt Julia, nhìn mảng sưng đỏ phồng mặt ả, chán ghét lấy khăn lau sạch phấn son dính bàn tay, chút thương tiếc.

      Julia che bên mặt sưng tím, đau đớn uyển chuyển hỏi: “ sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Em là bạn của , sao lại đánh em!”

      còn dám hỏi? phải rất tài, rất giỏi, nhiều mưu lắm kế sao! Vô liêm sỉ, dám quyến rũ người đàn ông khác ngay trước mắt tôi! Có bạn vô liêm sỉ như , tôi mất hết thể diện!”

      “Vincent, em có mà. Chuyện như nghĩ đâu, nghe em giải thích.”

      Julia bắt đầu thể bản lĩnh khóc nháo, ả tuyệt đối thừa nhận chuyện này có , bằng , Vincent tha thứ, vứt bỏ, nghiệp của Julia tong.

      Julia có thể điền từ người mẫu vào mục công việc trong lý lịch hoàn toàn nhờ khoản tiền lớn của Vincent, nếu mất tài trợ của Vincent, Julia lại trắng tay. ! Julia tuyệt đối để chuyện này xảy ra, nhất định phải đốt lại ngọn lửa tình trong trái tim Vincent.

      Julia ôm gắt gao cái chân giơ lên của Vincent, làm bộ đáng thương, “Vincent, nghe em , chuyện như nghĩ, em làm gì cả, em quyến rũ ai cả, nhất định phải tin em...”

      là mắt tôi bị mù rồi hay sao mà thấy chân tướng? Julia, dám chuyện như tôi nghĩ sao? , dám, sao?” Ánh mắt lợi hại như chim ưng chiếu thẳng tắp vào đáy mắt Julia, muốn đào móc suy nghĩ sâu thẳm nhất trong lòng ả.

      Bị ánh mắt lợi hại như vậy chiếu rọi, da đầu Julia run lên chằm chặp, môi đỏ chót run run phun ra mấy chữ, “Vincent, em...” Julia lắc mạnh đầu, được phép thừa nhận, ả thể mất chỗ dựa này!

      “Chuyện như ban ngày còn dám dối trá! Tôi mù! Hai mắt tôi nhìn ràng mọi chuyện từ đầu tới cuối! Con đàn bà đê tiện, dám làm tôi mất mặt!” Vincent tức thở nổi, đạp Julia cước.

      Sau, Vincent sửa lại quần áo hơi nhăn nhúm, khinh miệt nhìn Julia quỳ rạp ra sức cầu xin: “ rất có tài, sau này cần theo tôi. Bằng sức quyến rũ của , hẳn thiếu người theo đuổi, cần tôi đứng thêm cho đông.”

      , phải! Vincent, em , đừng rời xa em, đừng... Em sai rồi, cho em cơ hội nữa, cơ hội nữa thôi, em sai rồi... ô ô ô ...” Julia khóc, nước mắt nước mũi chảy xuống ròng ròng, Vincent nhìn ghê tởm, tiện chân đá ả ra xa, khinh thường cười : “ tôi, tiếc quá, tôi chỉ chơi đùa với . tại, trò chơi kết thúc.”

      “Đừng, đừng, Vincent...”

      Vincent dừng chân, cười ma mị, “Đúng, tôi thể tha người làm mất mặt tôi dễ như vậy! đừng đau lòng, trò chơi kết thúc, nhưng có trò vui hơn chờ , chúng ta từ từ thưởng thức...”

      Julia thấy trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
      myuyen, Huỳnh Thượng Hỷ, lyly13 others thích bài này.

    4. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      tem tem a.....sao dạo này cái thông báo của ta nó còn báo những hoạt động của truyện nữa làm ta bỏ biết bao nhiêu chương luôn...huhu....tks nàng nhìu nhá

    5. LannyMin

      LannyMin New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      3
      Mới mò đọc truyện này, đọc liền tù tì 2 ngày =,= iem muốn có người êu như Jester TT.TT đêm nay iem mơ về :yoyo40: cám ơn editor ah:cute:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :