Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân (update c205)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 12789

      12789 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      829
      ☆, Chương 94: Ghi tên vào lịch sử nhạc thế giới.
      Ánh vàng dịu dàng buông tỏa ôm trọn thân hình duyên dáng đứng ở vị trí trung tâm sân khấu hình trụ.

      Thiếu nữ mặc lễ phục thanh lịch bó sát màu tím, đội vương miện thạch tím, mái tóc đen mềm mại thả sau lưng, vài sợi vấn vương bên xương quai xanh ngọc ngà, mê hoặc lòng người.

      Đặt vĩ cầm lên bờ vai nhìn có vẻ yếu đuối, thiếu nữ nhắm mắt, kéo nhuần nhuyễn.

      Từng nốt nhạc thánh thót du dương uyển chuyển ngân vang khắp khán phòng.

      Tất cả khán giả nhắm mắt, mặc mọi cảm xúc và suy nghĩ, nhập tâm vào tiếng đàn động lòng người.

      Trong nháy mắt, mọi ưu sầu phiền não bị quét sạch, tâm hồn như được gột rửa, cõi lòng khoan khoái, thoải mái, ý cười thỏa mãn nở rộ khuôn mặt...

      Ngồi ghế VIP, mắt Brian sáng như đèn pha, cười rạng rỡ như ánh mặt trời: Tô Phi, thầy đợi được đến ngày này... Ngày trò tỏa sáng... Rốt cuộc đợi được, đợi được...

      Lần đầu gặp, Brian cảm thấy Tô Phi tồn tại như tồn tại, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, Tô Phi luôn lạnh nhạt, ở bên bé, mọi buồn phiền vĩnh viễn ở nơi xa lắm, đương nhiên kể những lúc bị Tô Phi làm tức chết.

      Con bé nhìn thế nhưng bướng lắm cơ, bề ngoài ôn lương vô hại che giấu hoàn toàn cá tính bên trong, cứ nhìn mấy kẻ dám đụng vào con bé giờ giở sống giở chết là biết, cái tính đỏ vỏ xanh lòng đó tám phần là do Jester truyền nhiễm.

      Gần mực đen, gần đèn sáng, bé học trò hiền lành đáng của Brian cứ thế trở lại!

      Ngay lần đầu gặp mặt, Brian có cảm giác đặc biệt về Tô Phi, bé như người lớn thu , bình tĩnh, thận trọng, kém phần liều lĩnh, giống hệt cháu ngoại, rồi cũng lần đầu tiên đó, chính mắt nhìn bé kéo đàn, chính tai nghe giai điệu phát ra từ đôi bàn tay bé đó, thứ cảm giác đặc biệt này chuyển thành vui mừng bất ngờ.

      Bao năm trôi qua, Brian vẫn có thể tái lại cảm giác lúc đó, kích động cỡ nào... vui sướng cỡ nào!

      Chu du bao quốc gia, rốt cuộc Brian tìm được người truyền thừa lý tưởng. Có thể thấy Thượng đế cao vẫn quan tâm Brian, đưa đến học trò vừa lòng đẹp ý.

      Brian dồn tất cả tâm sức dạy dỗ Tô Phi, chỉ vì người truyền thừa.

      Brian hy vọng, Tô Phi vừa có thể kế thừa bản sắc của Brian, vừa có thể phát huy cá tính nhạc của bé, hơn nữa, còn có thể dung hợp hai loại cá tính, như vậy, Tô Phi mới có đủ tư cách trở thành violinist vĩ đại.

      Đây là lần thứ ba Tô Phi biểu diễn khán đài tối cao của giới nghệ thuật, lần đầu tiên, nhận được khẳng định và thừa nhận của các bậc thầy thế giới, lần thứ hai biểu diễn riêng cho Brian, lần thứ ba, cũng chính là lần này, Brian mới chân chính vừa lòng.

      Bởi lần này mới là buổi biểu diễn cá nhân của Tô Phi, các bản nhạc được diễn tấu mang cá tính nhạc độc đáo nhất của Tô Phi, đặc biệt nhất, tất cả đều do Tô Phi tự sáng tác.

      còn nghi ngờ, buổi biểu diễn cá nhân thành công rực rỡ!

      Brian vì Tô Phi cao hứng, vì Tô Phi tự hào, Brian có thể ưỡn ngực tuyên cáo thế giới: Brian chỉ giành được vinh quang sân khấu này, học trò của Brian cũng có thể, hơn nữa, trò giỏi vượt thầy!

      ngôi sao mới hình trong trang sử nhạc thế giới, ngôi sao này do chính tay Brian dạy dỗ, bồi dưỡng! Brian cảm thấy loại thỏa mãn, kích động khó hiểu.

      “Hết rồi sao, em nghe chưa mà.”

      Munch tiếc nuối mở mắt, hâm mộ nhìn Jester vẫn nhắm mắt, “ họ à, bây giờ em thực ghen tị với . đúng là số hưởng phúc, được nghe chị dâu biểu diễn nhạc mỗi ngày, em bây giờ vẫn lận đận long đong, đơn phòng gối chiếc!”

      “Ố ồ, đây là những lời thiếu gia phong lưu nên ra mồm sao? Tai Alan biết có vấn đề gì biết? Thiếu gia Munch luôn xuyên qua bụi hoa dính cái lá mà? Sao giờ lại như người dân lương thiện bình thường, Alan khỏi cảm thấy thế giới này vặn vẹo quá rồi, đến cả người tưởng như còn đường cứu vãn cũng có thể hối cải làm con người mới, Alan khỏi thương tiếc các từng bị thiếu gia Munch vứt bỏ. Tuổi thanh xuân tươi đẹp lại bị thiếu gia Munch đầu độc, đúng là đáng!”

      Munch hừ , hiển nhiên cho là đúng, “Hôm nay thiếu gia đây vui, so với đám phân trâu ‘nho còn xanh lắm’, sao trước kia có thể so đo với chú già Alan nhỉ! May mà rốt cuộc tỉnh ngộ, thông suốt. là con người chân chính, thể so đo với loại khác người!”

      “Thiếu gia Munch ai khác người?”

      chú già đấy!”

      Munch phun châu nhả ngọc qua kiểm soát của bộ não, sau, thấy Alan và toàn thể mọi người che miệng cười trộm, Munch cẩn thận ngẫm nghĩ lại cuộc đối thoại, rồi liên tục dậm chân vỗ ngực.

      Đáng nhẽ Munch ngậm chặt miệng có phải thắng rồi , làm chi lại trả lời, mà dù trả lời cũng phải nghĩ trước chứ, tên Alan này quả phải chủng người, quá hiểm! Munch trúng chiêu!

      “Hóa ra thiếu gia Munch muốn đột biến cấp tốc! Sao thiếu gia Munch sớm, nếu thiếu gia sớm ra đâu cần ngày đêm ghen tị sức quyến rũ giống người của tôi.” Alan sửa sang quần áo, tạo dáng hoàn mỹ như tượng thần David, “Alan có thể thiếu bất cứ điều gì chứ chưa từng thiếu sức quyến rũ. Sức lôi cuốn chỉ tăng giảm cũng là cái tội, ngày ngày đối phó đám mắt sáng lòe lòe đuổi theo lưng mệt lắm chứ bộ.”

      “Chú già chắc chắn là đám ấy si mê chú già , hay chẳng qua là đám não nhũn mắt quáng gà? thấy khả năng sau lớn lắm.”

      “Phủi phui cái mồm, ăn với chả ? Đó là lợi hại của sức quyến rũ độc đáo mang đậm dấu ấn Alan, đọt cỏ non như thiếu gia Munch sao có thể thấu hiểu, thiếu gia Munch vẫn nên cải tạo thêm vài năm, phấn đấu nắm bắt được cái tinh túy của Alan.”

      “Tinh túy? Chú già từ đầu tới đuôi toàn tạp chất, bằng sao đến tuổi này còn lẻ bóng. Chú già tưởng chú còn có giá lắm chắc?”

      “Alan phải người tùy tiện, những hạng tầm thường lọt được vào mắt tôi, cũng chỉ có thiếu gia Munch tị nạnh, aizzz...”

      “Đúng, chú già Alan phải người tùy tiện, chú già Alan mà tùy tiện phải là người!” Munch nâng vực lên quãng tám.

      “Dù tôi phải là người nhưng tôi vẫn có thể ăn cỏ, thiếu gia Munch thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu, cẩn thận tôi cắn chết!” Alan ngoác miệng hù dọa.

      “Ấu trĩ!”

      “Ấu trĩ!”

      Munch, Ailie hai miệng lời khinh bỉ Alan, tuổi này còn hành động như trẻ con, tưởng mọi người là con nít chắc! Động tác ấy chỉ dọa được trẻ , ở đây ai sợ hết.

      Alan ôm ngực, run rẩy lùi vài bước, “Hai người hợp tác đối phó mình tôi, định lấy hai chọi sao? Alan sợ, hai người lại đây! Nhớ năm đó Alan lên rừng đả hổ, xuống biển hàng mập, vinh quang biết bao...”

      Munch trễ môi, thuận tay chỉ vào trần nhà, nghi ngờ : “Chú già Alan thấy trần nhà , tầm mắt bị đám bụi từ trận chém gió của chú già che sạch, thấy gì cả! Cậu Brian, cậu thấy gì ?”

      Munch quay đầu hỏi mấy người đứng sau, Brian nhịn cười lắc đầu, Ailie xấu tính nhún vai, Jester tính, dù sao khuôn mặt họ chả biến hóa chút nào.

      Dù mấy người bọn họ có giỡn đến thế nào, họ đều có hứng, trừ khi ồn quá mức, họ mới lạnh lùng liếc qua, đóng băng cả đám.

      Đôi khi, Munch rất buồn bực, mấy người bọn họ cộng lại vẫn kém hơn chị dâu, đây là điển hình gặp sắc quên thân!

      Alan cười chói lọi, “Thiếu gia Munch đáng thương, tuổi cỏ non sớm suy nhược thị lực, đúng là trẻ con phải theo sát từng ngày. Tôi đề nghị thiếu gia Munch đến bệnh viện kiểm tra, chừng còn có đường cứu.”

      “Cảm ơn chú già phí công lo lắng cho mắt của . Ít nhất tâm hồn trong sạch như tuyết! Chỉ sợ chú già chỉ mắt mờ mà tim cũng nhờ nhờ đám, là loại bị sắc làm mờ. cảm thấy người như chú già mới là đáng thương nhất, chú già phải ?”

      Munch xét nét Alan, hồn nhiên hỏi. Munch cực kỳ ghét ba chữ “đọt cỏ non”! Munch phải đọt cỏ non! Munch bây giờ là người đàn ông tâm sinh lý đều trưởng thành!”

      “Thiếu gia Munch, quả là kẻ sĩ ba ngày phải nhìn với con mắt khác! Tôi coi thường thiếu gia Munch rồi.”

      “Đương nhiên, thời đại tân tiến, tiến bộ, chỉ có chú già làm lừa bước lùi.” Munch bất đắc dĩ lắc đầu, “Alan à, gọi chú là chú già chỉ đúng chứ sai, chú già bây giờ còn theo kịp bước chân của thời đại, kết quả bị thời đại dẫm nát dưới chân, chú già hiểu ?”

      “Vượt qua thời đại bước là thiên tài, vượt qua thời đại bước lớn là kẻ điên. Tôi cho rằng thiếu gia Munch từng ngày từng tháng tích lũy, tiến bộ, nhất định đủ để vượt thời đại bước lớn. Tuy khả năng cao cả thế giới chấp nhận thiếu gia Munch, nhưng tôi luôn ủng hộ cậu về mặt tinh thần!” Ủng hộ thiếu gia Munch tiếp tục dưỡng lão trong trại tâm thần! Alan hung hăng trợn trắng mắt.

      Munch khảy khảy tóc mái, khoan thai thầm: “Mọi người đều cho rằng ta say, đời xấu tốt mình ta biết.” Ngâm nga xong quên khinh thường liếc Alan, tỏ vẻ đây giống kẻ khác người.

      Alan run khóe miệng, đọt cỏ non càng ngày càng độc miệng, tuy chính bản thân Alan cũng chẳng ra lời hay ho gì. “Thời đại, người tốt đều uống rượu có chừng mực, Alan tôi tiết chế thói hư này từ tám trăm năm trước, quả nhiên thiếu gia Munch là đọt cỏ non phản nghịch!”

      “Đồ đàn ông tàn hoa bại liễu!” Munch tức giận hét lên.

      Tàn hoa bại liễu có thể dùng với đàn ông sao???

      Ailie và Brian im lặng lau mồ hôi lạnh, hai chữ thập đen dài tuôn ra bên thái dương.

    2. 12789

      12789 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      829
      ☆, Chương 95: Chuyện buồn của Nina.
      “Chú già là cái kiểu gió chiều nào che chiều đấy, có cốt khí, có đạo đức. Ít nhất đây vẫn hoàn mỹ tỳ vết, như chú già.”

      Alan khoanh tay trước ngực, khinh thường đưa mắt dạo vòng quanh thân thể Munch, bĩu môi, “Thiếu gia Munch ghen tị sức quyến rũ vô hạn của tôi cứ việc thẳng, Alan cười nhạo đọt cỏ non bình thường, chẳng hút được nào ra hồn, giỏi lắm cũng chỉ che mồm he he vài tiếng. Thiếu gia Munch đừng là chịu được chuyện này nha? Alan thích nhất là giúp người, nếu thiếu gia Munch muốn, tôi có thể truyền lại phương pháp phát huy tối đa sức quyến rũ! Chúng ta quen biết nhiều năm, tôi giảm cho thiếu gia Munch 20% học phí, thiếu gia Munch lời quá còn gì! Thế nào? Được ?”

      Thần giữ của đúng là thần giữ của! bao giờ sửa được cái thói vơ vét của cải, cho dù là cãi nhau!

      Brian và Ailie ăn ý gật đầu, tiếp tục xem, kịch hay!

      Munch xoa thái dương, “Sao chú già miễn phí , nếu là miễn phí, nghĩ chút. Mà, với cái tính tham tiền này, nghĩ là sức quyến rũ của chú già toàn mùi tiền. đây bảy thước đàn ông làm sao có thể nhiễm hương vị này? Chú già nào muốn giúp, hại có!”

      “Mũi thiếu gia Munch cũng có vấn đề rồi!” Alan nghi ngờ nhìn Munch, rút tờ bản đặt bên chóp mũi, cẩn thận ngửi rồi đưa ra kết luận, “Chỗ nào có mùi? Tôi chỉ ngửi thấy mùi tiền in, hương vị ngọt ngào sảng khoái, tuyệt vời hơn cả loại nước hoa Pháp sang trọng bậc nhất.”

      “Cứ cho là chú già có lý, dù tất cả chỉ là ngụy biện. Nếu chú già miễn phí, suy nghĩ, chú già thấy thế nào?”

      Munch cười ác, nắm thóp Alan rồi nhé. Bị Munch phát đừng xin thủ hạ lưu tình. Chú già tiếp chiêu!

      được!” Alan từ chối chính đáng, mặt thối hoắc, “Thiếu gia Munch bóc lột phi pháp, tôi có quyền từ chối phục vụ! Trừ phi thiếu gia Munch ý thức được hành vi vô đạo đức, hơn nữa trả công thỏa đáng, tôi mới có sức dạy! Tôi cho rằng thiếu gia Munch cũng hy vọng tôi truyền thụ toàn điều rác rưởi đúng ?”

      , . Ra chỗ bóng râm kia mà ngồi. , giảng giải đạo lý cho đám phân trâu sớm hay muộn cũng bị đồng hóa.” Munch hiên ngang lẫm liệt xua tay tỏ vẻ ghét bỏ.

      “Thế thiếu gia Munch cho rằng tôi giảng giải cho đọt cỏ non ư, chẳng qua là đọt cỏ non làm nhàm quá mức đáng thương mới chuyện đôi ba câu, ngờ đọt cỏ non mặt trơ trán bóng, lấy oán trả ơn.”

      Alan nâng giọng thánh thót, bắt chước cách chuyện trong kinh kịch, hiệu quả đừng . Munch bị trúng sét, Brian và Ailie trong khét ngoài sống, mã vạch xếp đầy ót, tặng kèm mồ hôi mưa rơi!

      “Ông chuyện tử tế chút Alan! Đừng làm người khác nôn mửa!” Ailie nhịn nổi, giơ nắm đấm, “Lần sau ông còn chuyện kiểu đấy, tui tuyệt đối tha! Hiểu ?”

      Alan nháy mắt, rụt vai, “Người ta thích kinh kịch, tiện mồm câu! Tại sao? Tại sao các người hiểu trái tim say mê kinh kịch của Alan, tại sao, tại sao? Tại sao ai ~?” Bốn chữ cuối cùng u oán dằng dặc.

      "Alan!"

      Ailie thể tiếp tục lo lắng việc nhịn hay nhịn ảnh hưởng thế nào đến hình ảnh cao quý nữa, hai tay hai chân đồng thời ra trận, biến Alan thành bao cát, toàn thân đau đớn.

      Sau liên hoàn đấm, Ailie thổi thổi hai nắm tay đỏ hồng, than thở ngừng, “Tên này hiểu thế nào là tiết chế, thế nào cũng nghe, đáng đời! Bàn tay đáng thương của tui, đỏ quá...”

      Hóa ra điều đáng sợ nhất phải mồm thối của Alan, mà là bạo lực trấn áp của Ailie! Đây chính là thủ đoạn đấm tuyệt đối thổ máu! Munch và Brian lần đầu thấy may, thân phận cả hai đủ cao để phải nhận đãi ngộ của Alan.

      Loại phúc khí này phải người nào cũng hưởng thụ được, cũng chỉ có Alan khỏe tiêu thụ thôi! Người ta gọi là gì nhỉ, a, là “ đời khó nhất là hưởng ơn người đẹp”! Alan quả phải người, Alan khác người quá đúng!

      Trải qua chính sách đấm tuyệt đối thổ máu của Ailie, phòng VIP yên tĩnh hơn rất nhiều, đúng hơn phải dùng lặng ngắt như tờ.

      Lúc bước vào, Tô Phi hơi sửng sốt, tưởng nhầm phòng, nhưng Jester ngồi trong này, hẳn nhầm. Nhưng sao yên tĩnh thế này, yên tĩnh cách quỷ dị. Munch gặp Alan là đại chiến trời long đất lở chứ! Chẳng lẽ lần này đấu mồm mà liếc mắt đưa “tình”...

      Tô Phi biết thôi, đại chiến Munch - Alan nổ ra, thời gian: lâu trước khi Tô Phi bước vào, địa điểm: chính tại căn phòng này.

      Nhưng sau lễ tắm máu của Ailie, ai dám khiêu chiến quyền uy của Ailie, thế nên kết quả chính là thế này.

      “Chúc mừng thiếu phu nhân tổ chức thành công buổi biểu diễn cá nhân lần thứ hai, tiếng vĩ cầm của thiếu phu nhân quả tuyệt vời, hổ là thần tay!”

      Ailie vừa giơ ngón tay cái lên chúc mừng thấy thiếu phu nhân bị thiếu gia giam trong ngực, rất có ý thức lấy ngón tay cái vừa giơ ra vẽ vòng vòng lên trung.

      Từ sau buổi biểu diễn thành công ở Vienna, Tô Phi, với kỹ xảo diễn tấu thượng thừa, khả năng nắm bắt tình cảm trong tác phẩm tinh tế, đậm chất cá nhân, chỉ thành công vào mà còn thu phục nắm giữ, lay động lòng người, hoàn toàn có thể so với “ma tay” Brian, danh hiệu “thần tay” ra đời từ đó.

      Tuy Brian sớm thành danh, kỹ xảo trong nhạc cao hơn nhiều, nhưng phong cách nhạc độc đáo cá tính của Tô Phi chinh phục vô số người, số lượng càng ngày càng tăng.

      Brian tin rằng, thêm ít thời gian, thành tựu của Tô Phi vượt qua Brian, biến tồn tại của “giáo sư nhạc” Brian còn là duy nhất.

      Brian dự đoán, con đường nhạc của Tô Phi, tuy có chông gai, đau khổ, nhưng nhất định vô cùng lộng lẫy, hào hoa.

      “Chị dâu họ, từ nay về sau, em thường xuyên đến tham dự buổi biểu diễn của chị, nhạc của chị rất hay!” Munch kích động nắm tay, “Hy vọng ngày nào em cũng được nghe nhạc tuyệt vời thế này, nếu em mơ cũng cười.”

      Alan dồn Munch đến góc tường, đắc ý dào dạt: “Thiếu gia Munch đúng là ếch ngồi đáy giếng, hiểu biết nông cạn. Thiếu gia cùng thiếu phu nhân hợp tấu mới là tuyệt nhất, đó là giai điệu hạnh phúc của thần tiên, cả đời này Alan bao giờ quên. Thiếu phu nhân độc tấu rất tuyệt vời, nhưng tôi thích bản hợp tấu ấm áp của hai người cơ.”

      Đồ vuốt mông ngựa, lên mặt cái gì, tui cũng nghe rồi, được chưa!

      Ailie tức trợn mắt, vuốt mông ngựa mà nhầm thành đùi ngựa mất nhiều hơn được.

      ư? Hôm nào cho em nghe nhé!” Munch quay đầu nhìn về Tô Phi, mắt lòe lòe, “Chị dâu họ tốt bụng nhất định đáp ứng nhu cầu nho của em đúng ?”

      Munch múa múa may may ngón cái và ngón trỏ, ao ước nhìn Tô Phi, cầu xin họ bằng năn nỉ chị dâu, khả năng đáp ứng của chị dâu mềm lòng hơn hẳn so với con số tròn trĩnh.

      họ cứng mềm ăn, dầu muối nuốt, là thần kim cương! họ bao giờ giúp người khác, trừ khi tự nguyện, bằng , xin xỏ kiểu gì cũng vô ích. Chị dâu họ khác, nếu cầu quá đáng, chị dâu họ vẫn giơ tay trợ giúp.

      “Sắp tới có thời gian rảnh.” Jester băng đá bỏ xuống câu rồi ôm Tô Phi ra ngoài. Khán giả rời khỏi thính phòng, hai người ra lúc này là thích hợp nhất.

      “Vâng ạ! Cảm ơn họ chị dâu họ! Hai người hẹn rồi đấy nhé.”

      Munch kích động hét lên sau lưng Tô Phi và Jester. Brian cười chói lọi, thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, cảm ơn Munch.

      Ailie, Alan run rẩy trong lòng, yên lặng giữ khoảng cách với bốn người phía trước. Những người kia người này so người kia càng khác người, hai người bọn họ thoạt nhìn còn giống người ít!

      --- Phân cách ---

      “Nina, Nina, em nghe .”

      Góc vườn yên tĩnh trong tiệm bánh, thanh niên tuấn lúng túng giữ chặt cố sức giãy ra, “Chuyện như em nghĩ, lòng với ta, chỉ là chơi bời chốc nhát. Người lòng là em, em nghe giải thích.”

      “Buông tôi ra York!” Nina tránh được cắn răng giận dữ , “ thấy buồn cười sao York! là bạn trai tôi lại ngả ngớn cùng khác, bây giờ vẫn còn mặt mũi bám theo tôi sao, muốn tôi tức chết đúng ? Tôi cho biết, chúng ta kết thúc.”

      “Nina, em bình tĩnh! Tình dành cho em là lòng, còn với người đàn bà kia chỉ là tình dục, chuyện này là chuyện bình thường, phải sao? thích ta, tất cả chỉ là mua bán theo nhu cầu. Tại sao em vẫn muốn chia tay ? Tim luôn hướng về em.” York siết chặt vòng tay, thắm thiết nhìn Nina.

      “Chuyện bình thường chốc nhát? Hahaha...” Nina đột nhiên điên cuồng cười to, đẩy vòng tay của York, “ tôi? Đến cái thân thể còn chung thủy, gì đến tim. Tôi dám vọng tưởng! Tới bây giờ vẫn luôn miệng tôi. biết tình của rất buồn cười sao York? Tôi quyết định chúng ta kết thúc rồi!”

    3. 12789

      12789 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      829
      ☆, Chương 96: đến hèn mọn là quyết tuyệt.
      “Nina, em quá ngây thơ rồi, bây giờ còn người đàn ông nào đoạn phong lưu. Em thấy còn người đàn ông nào giữ gìn trinh tiết vì ? Đấy chỉ là chuyện cổ tích, em đừng vọng tưởng... Nina, em thực tế chút , lòng em, chúng ta làm hòa, về sau, chỉ có mình em, được chứ?” York bất đắt dĩ thỏa hiệp mức cao nhất.

      biến khỏi mắt tôi, York, khiến tôi rất thất vọng!” Nina rơi lệ đầy mặt, tê tái, “Tôi nhận nổi chân tình của ! phản bội tôi, ở bên người khác, làm trái lời thề, loại biến chất này tôi lạ, tôi cần! cầm mớ chân tình của cút khỏi đây, đừng trách tôi nhớ tình nghĩa.”

      Nina và York ở bên nhau sáu năm, York trúng tiếng sét ái tình ngay từ cái nhìn đầu tiên, nên tất nhiên hề mong đợi kết quả này.

      York thở dài, nắm giữ chút thời gian còn lại dỗ dành Nina, “Nina, chúng mình bên nhau bao năm, đối với em thế nào, em là người nhất. Em thể vì dây dưa với người phụ nữ khác phủ định hoàn toàn tình cảm của , thế là công bằng! Em yên tâm, người đàn bà đó phiền tới em, đó chỉ là mua bán. Nina, đàn ông đều có người tình, để giải tỏa dục vọng, liên quan đến tình . Vợ chỉ có thể là em, sao em còn chưa thỏa mãn? Em phải hiểu chuyện. Vài ngày sau chúng ta lại chuyện. Bây giờ gì cũng lọt tai em, em cần thời gian để bình tĩnh. trước.”

      “Cút! Cút! Cút!” Nina che tai hét lên, York nhíu mày rời .

      Tô Phi xấu hổ trốn ở góc vườn, tội lỗi, tội lỗi, Tô Phi cố ý nghe lén. Tulip hẹn Tô Phi đến ăn bánh ngọt ở tiệm này, nhưng Tulip đến muộn, Tô Phi sợ Tulip đến ngay lúc mình rời khỏi, đành nhàm chán dạo trong vườn hoa phía sau, ngờ bắt gặp màn kịch giả dối!

      Tô Phi cũng là phụ nữ, thanh niên kia toàn lời ngụy biện khó nghe. Phản bội chính là phản bội, vì sao còn muốn lấy cớ đàng hoàng!

      Ở bên cạnh người phụ nữ khác nhân danh tình ? Quá buồn cười! Mua bán cái gì, nhu cầu cái gì? Kẻ sa đọa tự an ủi có!

      Đại khái đây là bệnh chung của phần lớn đàn ông! Đàn ông có lẽ có thể phân biệt tình dục và tình . Nhưng tình cảm của người đàn bà, cố kỵ, trong mắt chứa hạt cát.

      Tình thuần túy, dù đàn ông hay đàn bà đều cho nổi, giữ nổi, đây là nỗi đau chung của cả thế hệ! Người người trầm luân thể kiềm chế trong lốc xoáy dục vọng, dù thống khổ, dù chịu nổi, vẫn muốn trốn tránh thực tàn khốc!

      Tô Phi lặng yên bước vào phòng, tiếng khóc thê thảm kia từ từ ngừng lại...

      phải Tô Phi đồng cảm, Tô Phi và Nina từng là bạn, nhưng mười mấy năm mất liên lạc, giờ Tô Phi chắc hai người có còn là bạn hay . Hơn nữa, mỗi người có bí mật muốn giấu kín, ai muốn người khác phát vết sẹo của chính mình.

      “A! Rất xin lỗi.”

      Nina bước ra toilet cẩn thận đụng vào người. Tô Phi bình tĩnh nhìn khuôn mặt hoảng loạn của Nina, như chưa từng trông thấy, chưa từng nghe thấy. Đôi mắt Nina vẫn đỏ như thỏ trắng, giọng khàn khàn.

      sao.” Tô Phi lạnh nhạt cười, “ sao, bạn cần để ý.”

      “Tô, Tô Phi!” Nina ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người bạn nhiều năm gặp, sôi nổi hẳn, “Tớ hoa mắt chứ, là bạn. Tô Phi đến lúc nào, sao liên lạc với tớ?”

      “Cũng lâu lắm...” Tô Phi vén sợi tóc bên gò má, sóng mắt trầm tĩnh.

      Tô Phi vẫn uyển chuyển như vậy! Nina mời Tô Phi vào trong phòng riêng trong tiệm.

      “Cupcake nơi này là ngon nhất!” Nina nhăn cái mũi hồng hồng, xắn miếng bánh đặt vào trong miệng, thỏa mãn .

      “Ừ.”

      Hai người cách xa quá lâu, Tô Phi biết gì mới phải, Nina vui, tốt nhất nên ít , nhiều sai nhiều! Hơn nữa, lúc này, Nina cần người lắng nghe, chia sẻ mọi điều buồn khổ.

      “Tô Phi à, bạn vẫn dịu dàng như ngày xưa! Bạn có bạn trai ?” Nina lại xắn miếng bánh ngọt, “À, tớ quên, bạn giờ là violinist nổi tiếng, tớ có tham dự buổi biểu diễn của bạn, bạn kéo hay lắm. Bây giờ, bạn thành danh con đường nghệ thuật, tớ lại sớm buông tha giấc mộng rồi. Mơ gì, gì, toàn giả dối...”

      Nina tựa hồ nghĩ đến cái gì, kéo lại lời sắp buột khỏi miệng, lắc đầu, xúc kem bơ. Bơ ngọt cũng ngọt nổi tấm lòng đắng chát!

      “Bạn biết ? Tớ có bạn trai, nhưng vừa chia tay! Tớ thể tha thứ phản bội của ta, thế mà dám cười tớ khờ... sai! Nhưng tớ chịu nổi, cứ nghĩ đến việc từng dây dưa bao người đàn bà khác, tớ cách nào tha thứ, tớ nhận nổi!”

      “Tớ biết York từng có rất nhiều bạn , ta qua từ lúc mới quen, nhưng ta cam đoan về sau chỉ có mình tớ, sao lúc đó lời giả dối như vậy tớ lại tin là ... Tớ cho tớ là toàn bộ của York, thực tế phải. Giữa tớ và York còn bao người phụ nữ tên khác, hứa gì, thề gì, đâu chống lại nổi sắc nước hương trời, buồn cười. Tớ cần làm gì cái loại tình cảm buồn nôn này, người đàn ông dơ bẩn đó cần tớ tới chia sẻ phần sao! Vì sao lại thế?”

      “Tớ đâu ước người đó phải có tiền hay phải săn sóc, phải chiều chuộng tớ... Tớ chỉ cần ta chung thủy. Có phải mơ ước đó xa xôi lắm phải ... ta dám cho tớ đời hạnh phúc. ta giữ nổi trinh tiết, phản bội xong xin lỗi câu, chỉ biết ngụy biện, đáng cười, tớ cần đám cớ của ta làm gì! Làm cơm ăn, áo mặc ư?”

      “Đàn ông phóng túng kiêng nể, lại cầu đàn bà trung trinh cả thể xác lẫn tinh thần! Đàn bà để ý số lượng tình cũ của đàn ông, đàn ông đàn bà cố tình gây , dù gì tim cũng đặt nơi em... Đàn bà chỉ qua đời tình, đàn ông liền cực kỳ để ý, này thân thể em còn thuần khiết, dù lòng của em là của ... Thế giới chả công bằng! Vì sao đàn bà chúng ta lại phải chịu mọi đau khổ?”

      “Tô Phi, sao bạn gì, bạn thấy vậy ư? Tớ chỉ thấy đau lòng, dù gì tớ và ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, lại chống nổi người đàn bà khác! ta dám gọi đây là sao! Tớ đâu ước ao gì nhiều cơ chứ!”

      “Thượng đế , người người bình đẳng, vì sao người còn chế tạo nhiều gông xiềng cho đàn bà như vậy. Bạn xem, kỳ thượng đế cũng bất công... Tớ chỉ khát vọng tình cổ tích, vì sao thực lại tàn nhẫn như vậy! Vì sao tớ phải nhận loại thực này...”

      “Tô Phi, tớ rất khó chịu! Về sau tớ tin vào tình nữa, bao giờ...”

      “Tớ tuyệt đối tha thứ cho York! Tớ muốn ta hiểu, khi con quyết tâm, cực kỳ tuyệt tình. Tớ bị thực đánh đến thương tích đầy mình, mộng đẹp tan hoang, ... Làm sao có thể thành toàn cho cái gọi là tình của ta. Tớ cần thứ tình cảm nham nhở tạp chất này.”

      ...

      buổi này, Nina nỉ non rất nhiều, lúc đầu còn bình tĩnh đôi chút, sau thành nức nở, mỗi câu đều mang theo nản lòng thoái chí, thỏa hiệp với thực tàn khốc, hận cùng trả thù bạn trai cũ!

      Nina có thể là vật hi sinh của thứ tình buồn cười nhưng tuyệt đối bao giờ tha thứ cho phản bội. Nina vẫn tin thế gian này tồn tại tình đích thực, chỉ là Nina có duyên.

      Từ nay về sau, Nina bao giờ tin tưởng đàn ông, còn khóc vì người đàn ông, hôm nay là lần cuối cùng, hãy cho Nina khóc lần cuối tế bái mối tình qua.

      “Tô Phi, bạn vẫn y hệt hồi , với chuyện gì cũng lạnh lạnh nhạt nhạt. Hồi đó, tớ nghĩ, chắc bạn rất độc. Nhưng bây giờ, tớ hâm mộ bạn vô cùng, lạnh nhạt chút mới vùi đầu vào tình như thiêu thân lao vào lửa, bạn xem, tớ tin tưởng tình tốt đẹp quá mức, cuối cùng mới chật vật thế này, tớ còn là chính tớ.”

      “Nina, tớ...” Tô Phi xoay xoay nĩa, bánh ngọt trong đĩa thơm phức, nhưng gợi nổi cơn thèm ăn. Tô Phi nhớ lại bé đáng hoạt bát ngày xưa mà buồn.

      “Tô Phi, bạn đừng an ủi tớ, tất cả là tớ tự tìm, ai bảo tớ u mê, ngốc nghếch tin người đàn ông! Chị họ tớ sai, đàn ông đáng tin như heo biết trèo cây. Kể từ hôm nay, tớ lột xác, học tập bạn chuyên tâm học hành, trở thành bạch cốt tinh! Tớ nghĩ kỹ rồi, nghiệp, tiền bạc vĩnh viễn phản bội, chỉ cần tớ phấn đấu. Tình phải cứ cố gắng có kết quả, nếu chỉ có bên níu kéo, kết quả chỉ là bi kịch. Tớ và York hết, tớ thể ở bên người mà lòng vẫn mang khúc mắc.”
      highfly, thucquy, tranthuy11 others thích bài này.

    4. 12789

      12789 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      829
      ☆, Chương 97: Mối nghi mới nảy sinh.
      tổn thương.

      Nina hạ quyết tâm tôi luyện trái tim, tính tình rắn như đá, thứ xa xỉ mang tên tình phải ai cũng mang nổi, nhưng có bao thứ khác có thể thay thế cho nó, như tình thân, tình bạn, nghiệp,...

      Nina chén sạch tám cái bánh ngọt. Quả nhiên, ăn uống là cách giải quyết nỗi nhức nhối trong lòng hay nhất. Đàn ông buồn nốc rượu, đàn bà rầu mua sắm, ăn uống giải sầu, những lời này chí tình chí lý!

      Nếu Tô Phi ngăn cản, Nina thậm chí muốn gọi thêm mấy chai rượu để tê liệt bản thân.

      Mượn rượu giải sầu, dĩ nhiên, trốn tránh phải biện pháp tốt, nhưng mấy ai nguyện ý tỉnh táo chịu nỗi đau tra tấn dày vò.

      “Tô Phi, mấy hôm sau có lẽ tớ còn ở , ở đây còn gì để tớ lưu luyến, tớ sang Pháp du học, trường bên đó nghe tồi. Tớ nghĩ tớ thích nơi đó. Chúng mình phải giữ liên lạc đó.”

      Nian lấy ra quyển sổ và bút bi ghi lại số điện thoại của Tô Phi rồi đưa cho bạn, “Bạn ký tên cho tớ , tốt xấu gì tớ cũng là bạn của violinist nổi tiếng thế giới, là người đầu tiên có được chữ ký của bạn, khoe ra nhất định hay lắm nha, hahaha.”

      “Nina, bạn vui vẻ là tốt rồi, thượng đế nhất định luôn dõi theo bạn. Chúc bạn hạnh phúc! Trân trọng!” Tô Phi mở sổ ký tên và viết lời chúc ngắn gọn.

      “Tớ nhớ bạn lắm, Tô Phi.” Nina ôm Tô Phi lời từ biệt, cảnh tượng xúc động y hệt mười năm trước, “Tô Phi, biết bạn có giống tớ thường xuyên nhớ lại quãng thời gian hồi của chúng mình hay , quãng thời gian bên bạn là thời gian vô lo vô nghĩ nhất của mình, nhớ mà tiếc, giờ chúng ta đều trưởng thành...”

      “Mùng ba tháng sáu

      Tô Phi,

      Tớ ở Pháp rất mạnh khỏe, nhiều chuyện phải xử lý nên tớ bận bù đầu, có thời gian gửi thư cho bạn, bạn đừng giận nhé, sau khi làm xong hết mọi chuyện, việc đầu tiên tớ làm là viết thư cho bạn mà!

      Gặp gỡ và làm bạn với bạn là chuyện tuyệt vời nhất trong cuộc đời tớ, ở bên bạn, tớ luôn tự tại, chịu bất cứ áp lực nào.

      Bạn là người tớ tin tưởng nhất, vậy nên tớ có thể thoải mái kể mọi chuyện của tớ và York trước mặt bạn! Bạn phải tin tưởng chuyện này! Tớ rất hâm mộ bạn, tính tình lãnh đạm giữ nguyên từ đến lớn, chút thay đổi.

      Nhưng tớ sớm còn là tớ, tớ hoàn toàn còn tìm thấy hạnh phúc đơn thuần thuở , càng tìm càng mất.

      Kỳ , chính bản thân tớ cũng hiểu, thứ tớ tìm kiếm nhiều năm như vậy là thứ gì, có phải buồn cười lắm . Tô Phi, bạn được cười tớ nha.

      Du học Pháp do tớ thực muốn, nhưng tớ nguyện ý thử lần, bây giờ tớ trong quá trình tìm lại bản thân, tin rằng trong thời gian xa, Tô Phi nhìn thấy người vừa quen thuộc vừa xa lạ, đến lúc đó, đừng bạn biết tớ nha.

      Đúng rồi, phong cảnh nước Pháp đẹp miễn chê, tớ dùng quyển sổ hướng dẫn của bạn, sai ly! Tớ gửi kèm ảnh chụp của tớ tại Pháp, bạn nhớ phải xem kỹ, đừng lãng phí tấm lòng của tớ nha.”

      “Mùng mười tháng sáu

      Tô Phi:

      Tớ đảm bảo hiệu trưởng trường tớ học ngốc tí nào, người có đầu óc nào có thể viết ra đống quy định dày như từ điển Oxford khiến tớ học đến còng cả lưng, phải hối hận tại sao lúc ấy ma xui quỷ khiến chọn học trường này chứ. Hành trình vô vị, đơn điệu mỗi ngày của tớ chỉ có bốn nơi, ký túc xã, canteen, phòng học, thư viện.

      Nhưng tớ thấy cuộc sống của tớ bây giờ phong phú, đầy đủ, vì trong lòng tớ có mục tiêu. Tớ suy nghĩ lâu về nó, giờ tớ biết, tớ muốn làm nữ luật sư chiến đấu vì nữ quyền thế giới! Tô Phi, bạn nhớ ủng hộ tớ nha!”

      “Mười lăm tháng sáu

      Tô Phi:

      Cứu tớ với, sao ai với tớ, trở thành luật sư phải học nhiều thứ như vậy, chồng sách phải đọc, phải học chất cao hơn cả đầu tớ rồi! Bạn có tưởng tượng được ? Tớ muốn giãy mà giãy nổi! Lão giáo sư hói đầu đáng ghét! Cả lớp đều ông ấy ở nhà bị vợ nô dịch, còn cách nào đành trút hết cơn giận lên đầu sinh viên, ai làm tốt bị ông phun nước miếng đầy mặt mới thôi! đáng sợ!”

      “Hai mươi lăm tháng sáu

      Tô Phi:

      Dạo này có tai họa , năm ba ngỏ lời với tớ nhưng tớ từ chối. ấy cũng khá đẹp trai, nhưng tớ có ý, mấy ngày nay, ấy cứ lẵng nhẵng bám theo làm phiền, khiến tớ phải trốn trong ký túc xá dám ra ngoài, máy tính ở ký túc xá tốt lắm nha...”

      ...

      Buổi tối, Tô Phi ngồi trước máy tính mở từng mail Nina gửi, thoạt nhìn, Nina hoạt bát hơn, ưu thương nơi mi mày nhạt dần, phong cảnh phông nền phía sau có đẹp nhưng mê hoặc bằng nhân vật chính của tấm ảnh.

      Nina tựa như ánh sáng mặt trời, có thể xua u ở những người xung quanh, dù chính mặt trời cũng có những lỗ đen, nhưng luôn tỏa ánh sáng rạng ngời, ấm áp...

      “Thiếu phu nhân đến giờ cơm tối rồi.”

      Ailie trông Alan bê đĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn ăn mới chạy lên gọi, thiếu gia vừa trở về, bây giờ thiếu phu nhân xuống lầu là kịp bữa tối.

      “Ừ, chị Ailie, em biết.”

      bàn cơm ---

      Ailie đứng trước Tô Phi, chần chừ: “Dạo này khẩu vị thiếu phu nhân rất tốt. Đây là bát thứ ba...”

      Bình thường thiếu phu nhân chỉ ăn bát cơm, nhưng mấy ngày gần đây, lượng cơm của thiếu phu nhân có vẻ nhiều, có phải là ăn uống quá độ ? Cũng giống lắm đâu...

      bát thứ ba rồi sao? Dạo này hình như em rất thèm ăn. Lạ ...” Tô Phi buông đũa, nghi ngờ nhíu mày, cứ ăn thế này sớm hay muộn cũng béo! Con mà, rất để ý dáng người!

      “Ngoan, em ăn nốt bát cơm .”

      Jester coi như nghe thấy lời của Ailie và Tô Phi, chậm rãi gắp miếng thịt bò kho đưa đến miệng vợ , Tô Phi nhịn nổi hương thịt mê người, nuốt miếng thịt đũa Jester vào bụng.

      Ô ~ ngon quá mất! Dưới dụ dỗ ngon lành của Jester, bát cơm thứ ba của Tô Phi thấy đáy.

      Cơm nước xong, Tô Phi và Jester lên lầu nghỉ ngơi, mấy hôm nay, hai người nghỉ ngơi rất sớm, trước kia, sau bữa cơm, hai người dạo trong vườn hoa chơi đùa lúc.

      tại, mỗi ngày của Tô Phi đều rất nhàm chán, toàn bộ đồ điện tử vì có phóng xạ nên biến mất khỏi tầm mắt, thay vào đó là số sản phẩm gây hại cho cơ thể. Cuộc sống thiếu máy móc buồn chán.

      phải đâu, Alan, ông thấy lạ à?” Ailie hồi tưởng lại biểu của thiếu phu nhân và hành vi của thiếu gia dạo gần đây, càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng trong lòng rất thực tế. Ailie xúc động, bỏ lại chiếc bát chưa sạch cơm chạy tìm Alan.

      Alan thảnh thơi vắt chéo chân, miệng ngậm cọng cỏ hái ven đường, nhàn nhã tự tại ư ử điệu nhạc, xoàn xoạt tạp chí, đợi Ailie chạy đến bên cạnh mới lười nhác ngẩng đầu: “Chỗ nào đúng, nhất định là bà ăn no rỗi việc nghĩ linh tinh...”

      “Ông mới nghĩ linh tinh!” Ailie tức giận đẩy Alan vài cái, “Tui chuyện tử tế với ông đấy, ông nghiêm túc chút được ? Đừng có trả lời lấy lệ như vậy.”

      “Tui lắng nghe nghiêm túc, có phát mau ra, tui nghe.” Alan hứng thú lật lật giở giở, lật đến trang tin tức giải trí đủ màu, chân mày mới nới ra ít.

      Vẫn là tin tức giải trí hấp dẫn nhất, dáng người nàng ngôi sao này quá ổn! Trước kia chưa từng thấy nha, dáng người quá nóng bỏng! Đúng kiểu Alan thích nhất.

      Đột nhiên, trước mắt sáng lòe lòe, chờ Alan thích ứng, dáng người nóng bỏng của vị minh tinh mới nổi bị thay thế bằng vẻ mặt giận dữ của hổ cái Ailie!

      đấm đấm xuống, sao đầy trời vòng vòng mặt, tai trái bị kéo giãn hết mức có thể, hứng đủ tiếng sư tử gầm.

      “Ông gan nhỉ, Alan, dám xem loại tạp chí này trước mặt tui! Ông chán đời nên sống lệch lạc luôn hả? Lời tui vừa rồi ông chả lọt được tiếng nào đúng ? Alan à, tui giận lắm đó.”

      “Ailie bà tay chút! Đau đau đau, lỗ tai tui bị bà vặt xuống rồi! Chị cả nhân hậu điềm đạm bỏ qua cho em lần này .” Alan bám chặt tay Ailie, miệng đớp khí, hổ cái Ailie đúng là nữ bạo quân, nữ ác ma!

      Bang! Ailie nới tay, chút khách khí thưởng Alan cú đấm nữa, “Ông ăn gan hổ mật gấu mà dám xem loại tạp chí này ở Cổ Đức Sâm, muốn tui báo chuyện này lên quản gia Jill , xem lúc đó ông làm kiểu gì! Dám trả lời có lệ...”

      Tui dễ chọc như vậy sao! Alan ông chết chắc rồi!

      “Đừng mà!” Alan quăng tờ tạp chí ra xa, bất chấp tất cả ôm đùi Ailie, hơi vươn ngón tay, nước mắt vô cùng đáng thương, “Ailie à, xét đây là lần đầu tiên vi phạm, bà hãy bỏ qua cho tui, về sau tui nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp! Bà nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật. Bà nhớ lại xem, mẹ tui tốt bụng làm bao nhiêu đồ ăn ngon cho bà, bà nhẫn tâm nhìn tui bị đuổi việc sao? Bà sợ làm thế làm thất vọng đám đồ ăn trong bụng bà bao năm qua sao? Bà tha tui lần này ! Nếu sau này tui còn xem, bà có thể tố cáo tui, lúc này coi như có được ?”

      Thực , Ailie cũng định tố giác Alan, chỉ muốn dọa dẫm qua qua, ngờ Alan gan như thỏ, dọa thế sợ! Alan càng kể lể ngày xưa Ailie ăn chực ở nhà Alan bao lần, mẹ Alan tốt với Ailie thế nào, tim Ailie càng thêm nhũn.

      “Rồi rồi, coi như tui nhớ ngày xưa bác đối xử vô cùng tốt với tôi, lúc này tui tố cáo ông, ông tự giải quyết , lần sau tui giấu hộ ông nữa.” Ailie mắt lé, xấu xa cười, “Nếu ông bị quản gia Jill phát dễ xin xỏ như với tôi đâu, Alan, ông nhớ nha...”

      Truyện sắp đón chào hai nhân vật mới cực kỳ đáng và dễ thương, đủ sức đè bẹp cả Jester và Arthur Nice!!!

      Jester lừ mắt.
      Arthur Nice: Nam thần quyến rũ tuyệt vời như cần gì đáng và dễ thương!
      Ấy vậy mới , chỉ hai nhân vật sắp sinh ra mà toàn thể các nhân vật trong truyện (trừ những kẻ đáng ghét) đều dễ thương và đáng hơn Jester và Arthur Nice.

      Tô Phi: Jester @sissido em là bà mẹ vị thành niên!
      Jester: ....
      Jester: Ngoan!
      Tô Phi: Oaaa......
      Tô Phi: Em sinh đôi à? @linhdiep17 bảo thế!
      Jester: Câu hỏi này thuộc phạm trù nội hàm....
      Tô Phi: ...???
      Last edited: 6/2/15
      myuyen, Huỳnh Thượng Hỷ, lyly12 others thích bài này.

    5. sissido

      sissido Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      65
      Có thai chăng :)) bà mẹ vị thành niên à :))
      12789 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :