Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân (update c205)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. highfly

      highfly New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      7
      ko sao ai cũng có công việc hết mà @12789 :) :)
      mong bạn sớm quay lại để mình ngóng cặp đôi ngọt ngào nì típ hihi
      12789 thích bài này.

    2. 12789

      12789 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      829
      ☆, Chương 101: Berlin.
      Buổi sáng hôm sau, Tô Phi cẩn thận cho Morris uống sữa, rồi cầm bộ quần áo trẻ sơ sinh trong tay Ailie.

      Toàn bộ quần áo trẻ sơ sinh của Morris đều do Sofia tự tay chọn lựa gửi tới. Chất vải mềm mịn, thông thoáng, gây khó chịu dù nhất tới làn da non mịn của trẻ mới sinh, hảo hạng tuyệt đối, cực kỳ thích hợp với Morris.

      Morris nửa ngồi nửa tựa trước ngực Tô Phi, nhàn nhã nâng lọn tóc lả thả trước ngực Tô Phi lên thưởng thức, mười ngón tay mũm mĩm xuyên qua lọn tóc nhung huyền, nghịch ngợm chải tóc cho mẹ .

      Đôi mắt lục long lanh trong suốt híp lại, thân mình ngoan ngoãn cựa quậy, mặc mẹ giúp bé thay bộ quần áo xinh đẹp lên người.

      Chờ Morris thay xong quần áo, Ailie vui sướng lượn quanh Morris vài vòng, hai tay ôm má kêu: “Cậu chủ đáng quá , giống tạc thiếu gia! Muốn sờ, muốn bóp đôi má bầu bĩnh kia quá!” Chắc thích chết luôn được đó! Ailie đặc biệt bổ sung trong lòng.

      Morris co cơ thể nho mềm mại trốn vào lòng mẹ, khuôn mặt nhắn tinh xảo nhăn lại, yên tĩnh ghé bên vai mẹ, hai bàn tay vẫn lưu luyến, chịu buông lọn tóc thơm của mẹ .

      “Cậu chủ rất biết cách để ý đến Ailie nha, tốt xấu gì Ailie cũng tung tẩy trước mặt cậu chủ lâu như vậy, cậu chủ hẳn phải quen mặt Ailie rồi chứ nhỉ.” Ailie nhanh như chớp phi qua tóm mũ quả dưa của Morris, cười to, “Cậu chủ , Ailie tóm được rồi nha, ha ha ha ha.”

      Morris nhắm chặt mắt, thèm để ý, đắc ý dào dạt của Ailie nhanh chóng cạn khô, ai oán kêu, “Cậu chủ ...”

      Jester tao nhã bước xuống cầu thang, cài cặp khuy măng sét kim cương loe lóe ở cổ tay áo, chậm rãi tới gần vợ , rất tự nhiên nhấc lên cậu con trai ngừng phí công quẫy đạp, ôm chặt vào lòng.

      Biên độ dao động của Morris quá , Tô Phi nhìn ra. Jester giữ cậu con cực kỳ khéo léo, cả Ailie và Tô Phi đều cho rằng Morris biểu tình thương mến thương với papa.

      Bé con đáng thương chưa biết , sức khỏe so với papa chỉ như châu chấu đá voi, còn cách nào khác đành ngoan ngoãn bị cả nhà hiểu nhầm.

      “Thiếu gia, thiếu phu nhân, cậu chủ , mọi chuyện được chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa, chúng ta có thể xuất phát.” Alan nhét di động vào túi, đúng phận nhắc nhở.

      Lần di chuyển này huy động máy bay tư nhân xa hoa, phải chiếc trực thăng lần trước.

      Morris được thả lên chiếc giường êm, Tô Phi ngồi bên, vỗ tay với bé, ý bảo, con , bò đến đây với mama nào.

      Cách đó xa, Jester ngồi sofa màu đen đọc tạp chí tài chính kinh tế, khóe mắt thi thoảng xẹt qua khung cảnh ấm áp trước mắt, đôi mày tự giác nhíu lại.

      Nhóm Tô Phi vừa bước xuống máy bay, Alexander, Felix và Sofia ào ào vây quanh.

      Vô số móng vuốt duỗi tới Morris bé bỏng, trái sờ, phải mó. Morris non nớt cứ việc tránh đông né tây vẫn trốn khỏi bị sàm sỡ.

      Alexander dẫn đầu đám người, dưới chỉ dẫn của Sofia, chỉnh tư thế hoàn hảo, ôm thân hình nhắn, mềm mại của chắt đích tôn, ngừng thân ái: “Morris dấu, cụ nội nhớ con lắm!”

      Dưới đề nghị có phần cực-kỳ-giãy-nảy của Alexander, Tô Phi và Jester nghỉ lại trong lâu đài ba bốn ngày.

      Vào ngày cuối cùng trước khi rời khỏi, Alexander bí bí mật mật kéo Jester đến phòng làm việc, Ailie và Alan sớm dọn xong hành lý.

      Tô Phi thấy buồn tẻ, liền đôi ba câu với Ailie, rồi ôm Morris ra ngoài lâu đài dạo. Alan phía sau Tô Phi, cẩn thận bảo vệ hai vị chủ nhân.

      Dọc theo con đường , Tô Phi ngâm nga khúc nhạc biết tên đùa con trai, Morris gối đầu lên vai mẹ, tay trắng nõn tiếp tục nghịch tóc mẹ , Alan ở phía sau vài bước có thể nghe thấy ràng tiếng cười khanh khách của cậu chủ .

      “Chào phu nhân.” Berlin chạy chầm chậm đuổi theo Tô Phi, vui sướng nhìn Morris rời mắt, “Đây là con trai đầu lòng của gia chủ, cậu chủ Morris sao? Xinh như thiên thần vậy! Giống hệt gia chủ Lance.”

      “Chị là?” Tô Phi đề phòng nhìn nàng nhiệt tình quá mức trước mắt, nhớ ra người bạn sấn sổ này tới từ phương trời nào.

      “Nhìn xem, tôi vui đến phát ngốc.” Berlin ảo não vỗ đầu, mỉm cười, “Tôi là Berlin, thiếu phu nhân chưa từng gặp tôi nhưng tôi nhìn thấy thiếu phu nhân vài lần từ xa, cho nên thiếu phu nhân biết tôi là đúng.”

      Mắt Berlin ánh qua nét chua xót, lần đầu tiên Berlin nhìn thấy chủ mẫu phải hòn đảo này, mà ở trường học của chủ mẫu, ngày đó, số lượng vệ sĩ núp trong bóng tối bảo vệ chủ mẫu gia tộc Lance thể đếm xuể!

      Tới gần chủ mẫu còn khó hơn lên trời!

      Berlin từng mạo hiểm tới gần, tất nhiên bị phát , giờ nghĩ lại, gia chủ hẳn sớm phát , nhưng xét Berlin có ý xấu, cho nên mới tạm tha.

      Berlin chỉ có thể cải trang đứng ở ngã tư xa xa nhìn lại, vài lần sau là ở trong buổi biểu diễn cá nhân của chủ mẫu.

      Chủ mẫu với mọi người ở học viện luôn bình tĩnh ôn hòa, sân khấu lại nhiệt tình dạt dào cảm xúc, bây giờ người mẹ dịu dàng, con tha thiết. Mỗi khía cạnh đều tuyệt vời đến thế, Berlin tự nhận bản thân còn thua kém rất nhiều.

      Bởi vì thua kém, bởi vì có hi vọng, nên Berlin buông tay.

      “Vậy à...” Tô Phi im lặng ôm Morris, Berlin thoải mái gật đầu, “Sắp tới tôi còn ở nơi này nữa, cho nên đến đây thăm lần cuối.” Đúng, Berlin bao lâu nữa lên xe hoa với đàn lớp , người theo đuổi bấy lâu nay, chờ đợi vô vọng bao năm rốt cục tìm được điểm dừng chân, tim Berlin sớm mệt rồi, đến lúc buông.

      Như vậy, với ai cũng đều tốt.

      “Chị rất thích nơi này ư?”

      hẳn, nhưng đây là nơi tôi nhìn thấy người ấy lần đầu tiên.”

      Trong bữa tiệc sinh nhật bảy tuổi của người ấy, Berlin đứng ở xa xa, khác gì những năm tháng hoa niên sau đó, ngắm sườn mặt đẹp đẽ của người ấy.

      Tim trong phút chốc loạn nhịp lý do, nhịp đập dồn dập liên hồi khiến Berlin thấy khủng hoảng.

      Đến khi biết đó là cảm giác thích người, Berlin lại bi ai phát khoảng cách của hai người quá lớn, tựa như trời và đất bao giờ đến được với nhau.

      Người ấy bài trừ tất cả mọi người, dù ai tới gần với mục đích gì, kết quả cuối cùng chỉ có , ngoại lệ!

      Berlin có ý, nhưng người ấy vô tình, tàn nhẫn của người ấy làm Berlin hãi hùng chùn bước.

      Muốn tới gần nhưng sợ bị thương, có lẽ bởi chính loại do dự này, tình của Berlin từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc mới hèn mọn như vậy.

      Người ấy tựa như mặt trời chói chang, nhưng tới giờ chưa từng ban cho Berlin tia nắng nào, cho dù chỉ lướt qua!

      Lúc đó, người ấy người ấy thương, đáng tiếc phải Berlin, Berlin cho tới giờ đều có tư cách.

      Đến thời điểm kết hôn, tuy lão gia Alexander thích Jani, nhưng người ấy nhìn qua Jani lần.

      Cho nên, Berlin cảm thấy còn hi vọng, Berlin đặt cược vào tính cao ngạo của người ấy tuyệt rơi vào cảnh đặt đâu ngồi đấy.

      Jani cứ việc cười nhạo, nhưng Berlin như cũ chịu buông tha cọng rơm cuối cùng.

      Kết quả, Berlin thắng cược, người ấy quả thực chấp nhận sắp đặt của lão gia Alexander. Đồng thời Berlin cũng thua... Bởi người ấy chọn Berlin, người ấy chọn thân phận để đồng hành đến hết cuộc đời.

      Berlin cho rằng lão gia Alexander ngăn cản, nhưng Alexander chỉ tránh ở ban công uống rượu, bắt bẻ câu.

      Ngày đó, Berlin cùng những mơ mộng viển vông kia tuyệt vọng nhìn vòng cổ tượng trưng cho thân phận chủ mẫu đeo người Tô Phi, nhưng ai dám phản đối.

      Berlin cố vớt vát rằng người ấy chỉ muốn phản kháng lão gia Alexander mới tùy tiện mang về , nhưng ánh mắt người ấy nhìn kia phá tan tầng hi vọng mỏng manh cuối cùng.

      Jester đó! sâu sắc!

      Berlin ngu ngốc! Người ấy sao có thể vì chống đối lão gia Alexander mà chịu tới gần người phụ nữ, trừ khi người phụ nữ đó có vị trí cực kỳ đặc biệt trong lòng người ấy, thế nên, người ấy mới bằng lòng.

      Jani biến mất bóng dáng, lão gia Alexander vô thanh vô tức thỏa hiệp, quản gia Felix và Sofia bảo hộ, người ấy thương... Toàn bộ điều quý giá nhất thế gian bỗng chốc quàng lên người Tô Phi.

      Giây phút đó, Berlin thể ghen tị, thể thù ghét!

      Nhưng người ấy liếc qua, Berlin sợ hãi, run bần bật.

      Đó là ánh mắt đầu tiên người ấy dành cho Berlin, mũi dao băng lạnh cắm vào lòng , Berlin tin chắc nếu và các xung quanh có động tác thừa thãi nào, nhận trả thù tàn nhẫn nhất!

      Ánh mắt lạnh lẽo, buông tha bất cứ kẻ nào.

      Chờ đời chỉ để nhận cái liếc rét lạnh, Berlin cần, tình nguyện cả đời này người ấy chưa từng nhìn đến .

      Trước đó, ít nhất Berlin còn ôm tia hi vọng nhoi, bây giờ, cọng rơm mỏng manh bị dập nát...

      tại, người ấy có người con người ấy nhất, có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có con trai đáng ... Berlin cũng nên buông, , tới giờ chưa từng có, sao gọi là buông tay.

      mối tình viển vông mơ mộng thời thiếu nữ tan vỡ như bong bóng mùa hè, giờ đây, phải đối diện với thực, như vậy mới phải.

      Berlin chưa có cảm tình sâu sắc với người sắp bên trọn đời, nhưng có lẽ trong lòng luôn tồn tại mấy sợi vấn vương, cho nên mới chọn gả cho đàn . Sau này, Berlin nhất định lau sạch hình ảnh người ấy, rồi đón nhận tấm lòng của đàn , như vậy, tốt cho chồng, tốt cho . Hai người dùng thời gian cả đời để học cách lãng quên những điều vui để tìm đến quãng thời gian hạnh phúc.

      Berlin gạt sợi tóc bị gió thổi cuộn bên má, vẫy tay chào Tô Phi, “Có thể tiếp xúc gần gũi với thiếu phu nhân là điều may mắn của tôi. Chúc thiếu phu nhân cùng cậu chủ và thiếu gia mãi mãi hạnh phúc! Tôi phải rồi, hẹn gặp lại.”

      “Đúng rồi.”

      Berlin đột nhiên quay người chạy lại, thầm bên tai Tô Phi, rồi mới cười thỏa mãn ra .

      Jani, Berlin đấu lại , nhưng để sống dễ chịu!

      Rất cảm ơn các bạn thông cảm cho vắng mặt của 12789 bao tuần qua. Mình vẫn bận nên trong các tuần tới truyện vẫn được up đều đặn. Mong các bạn tiếp tục thông cảm. Cảm ơn các bạn nhiều. Moa moa moa moa ^__^
      myuyen, Huỳnh Thượng Hỷ, Havan16 others thích bài này.

    3. highfly

      highfly New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      7
      cảm ơn nàng dù bận mà vẫn có chương mới. gia đình tô phi hạnh phúc quá :yoyo19:

    4. 12789

      12789 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      829
      ☆, Chương 102: Nên buồn hay nên vui?
      Tô Phi bế Morris, khuôn mặt luôn bình tĩnh, lạnh nhạt bị nhiễm vài tia sửng sốt, Jani ...

      Nhìn vào ánh mắt của Berlin, Tô Phi cảm nhận được lòng.

      “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, lời của Berlin đều xuất phát từ tấm lòng ngay thẳng.

      “Berlin là tốt! Tính cách yếu đuối, nhát gan, ít , nhưng mấy năm ấy gần đây sáng sủa hơn. Ấy thế mà sắp lên xe hoa rồi. Con 18 tuổi thay đổi nhanh , suýt nữa tôi nhận ra.”

      Alan rung đùi tránh sau gốc cây cổ thụ gần đó, thấy bóng Berlin dần xa mới lại gần Tô Phi, báo cáo sơ qua.

      Berlin lương thiện, nhưng xét theo góc độ khách quan, Alan nhận thấy, Berlin hợp với thiếu gia Jester, cho dù có tiểu thư Tô Phi, Berlin cũng phải người thích hợp.

      Alan từ lâu biết có bóng người đứng xa xa nhìn thiếu gia.

      Đáng tiếc, thiếu gia nhìn qua lần. Alan biết điều, Berlin tuyệt đối phải trái táo trong mắt thiếu gia!

      Berlin tốt tốt , nhưng tính cách yếu đuối, do dự, quả quyết căn bản thể đảm nhiệm tốt vai trò chủ mẫu Lance.

      Tình hèn mọn, mỏng manh cũng là điểm trừ lớn. người dù nhưng vẫn kiêng kị, sợ hãi người mình sao có thể toàn tâm toàn ý?

      Sau này, Alan mới hiểu, dù thiếu phu nhân đủ năng lực đảm nhiệm vai trò chủ mẫu Lance, thiếu gia cũng dùng hết mọi lực lượng bảo vệ thiếu phu nhân, trả giá hết thảy cố kỵ điều gì. Bởi thiếu phu nhân là tình ghi tâm khắc cốt của thiếu gia.

      Xét cho đến cùng, thiếu phu nhân có “nhận chức” chủ mẫu Lance hay căn bản quan trọng. Thiếu gia chỉ cần điểm này để đập tan mơ mộng hão huyền của những kẻ kia. Đừng trách tại sao thiếu gia lại tàn nhẫn như vậy, trái tim thiếu gia thủy chung dành cho thiếu phu nhân, đâu bớt tẹo nào cho ai.

      Alan vừa nghĩ vừa te tởn răng nanh cười với cậu chủ . Tiếc là Morris thèm nhìn, lười nhác, nhắm mắt ngủ.

      ấy thích Jester.”

      Berlin nhiều, nhưng vẫn vô tình lộ ra tình cảm thầm kín của Berlin dành cho Jester. Có lẽ riêng gì Berlin mà tất cả các trẻ trong gia tộc Lance đều ấp ủ mối tình với Jester.

      “Thiếu gia bao giờ nhìn các trong gia tộc, , thiếu gia bao giờ nhìn người phụ nữ khác ngoài thiếu phu nhân. Người phải biết mình ở đâu nhưng những người đó chịu nhìn vị trí của mình, ôm mộng tưởng hão huyền, sao chịu mở mắt to ra mà nhìn xem thân phận của họ dính dáng đến thiếu gia được sao?”

      Alan khinh thường hừ , “Họ chỉ nhìn thấy vẻ ngoài và địa vị của thiếu gia, ai sau khi chứng kiến tận mắt cách làm việc dứt khoát của thiếu gia mà còn giữ được sắc mặt như thường. ràng là sợ đến chết còn làm bộ như nghe thấy, dối trá!”

      Mấy ả đó luôn mồm thiếu gia, nhưng đến mắt thiếu gia còn dám nhìn vào. Mười mấy năm qua, thiếu phu nhân là người duy nhất có phần can đảm này.

      Cũng bởi ngay từ đầu, thiếu phu nhân nhìn thấy thiếu gia muốn tránh xa, phải như loại nào đó chìm vào mê luyến. Nhớ tới đây, Alan khỏi cười khẽ.

      Lúc đó, Alan tưởng độ hot của thiếu gia giảm, thậm chí, Alan còn muốn bay qua trời Trung nghiên cứu cấu tạo não của phụ nữ Trung Quốc, xem xem họ nghĩ những gì, để còn trợ giúp quá trình bế vợ về nhà của thiếu gia.

      “Thiếu phu nhân, cậu chủ , Alan, hành lý sắp xếp xong, chúng ta xuất phát được rồi.” Ailie đứng bên tòa thành vẫy tay gọi với nhóm Tô Phi, Alan bước tránh ra vài bước mới trả lời lại: “Biết rồi, Ailie. Chúng tôi lập tức qua.”

      thôi, Alan.”

      “Vâng, thiếu phu nhân.”

      “Cậu chủ ngủ này, đáng quá .”

      Ailie sau lưng Tô Phi, nhìn Tô Phi nhàng đặt cậu chủ nằm thoải mái chiếc giường rộng rãi. Ailie nghiêng đầu thở dài, che giấu ánh mắt chĩa thẳng về khuôn mặt trắng trắng tròn tròn như viên bánh trôi của cậu chủ ! Muốn bóp quá! Làm sao bây giờ! Rất muốn bóp cái đó...

      “Chị Ailie, em muốn nghỉ ngơi lát.” Tô Phi mệt mỏi xoa thái dương, nhắm mắt, chưa đầy chốc lát nặng nề ngủ.

      “Vâng, tôi lui ra ngoài.” Ailie lưu luyến nhìn khuôn mặt nõn nà của cậu chủ , thở dài hơi, lui về sau, xoay người, đóng cửa.

      —— ta là thời gian phân cách tuyến ——

      “Aaaa.”

      Morris ngồi đùi Tô Phi, khuôn mặt đáng ngửa lên, miệng hơi mở giống mẹ , ngậm miếng nho trong suốt được lột vỏ từ tay mẹ, nhóp nhép nhóp nhép ăn.

      “Con mẹ giỏi quá!”

      Chờ Morris nuốt mấy miếng nho, Tô Phi thơm khắp khuôn mặt non mềm của con . Morris bắt chước, nhàng thấm ướt má mẹ , cười ra tiếng.

      “Con muốn ăn nho nữa ?”

      Ngón tay thanh mảnh cầm miếng nho lột vỏ trong như thủy tinh đặt bên miệng con , Morris ngoắt mặt luôn ra hướng khác, Tô Phi ăn nốt miếng nho, rồi đứng lên, bế Morris đến trước đàn dương cầm.

      Lúc ăn hoa quả, Tô Phi để ý cậu con quý rời ánh mắt khỏi piano giây, biết ngay là Morris lại muốn nghe mẹ đàn piano rồi.

      Tô Phi chuyên về violin, đối với piano chỉ biết hai, thể tính là chuyên nghiệp nhưng vẫn có thể xếp vào nghiệp dư.

      Morris được nuôi dưỡng trong nhạc từ lúc còn là cục thịt đỏ hỏn trong bụng mẹ, tuy mọi khi người đàn piano là Jester.

      có mặt Jester, Morris cực kỳ dính vào mẹ , rời chút nào.

      Vì vậy, Tô Phi thể kéo violin. May dạo gần đây, chơi piano nhiều, các ngón tay của Tô Phi uyển chuyển hơn. nhạc, dù được phát ra bởi nhạc cụ nào, cũng vẫn là những giai điệu đó, những tiết đó, Tô Phi rất nhanh tìm được cảm giác đối với piano.

      “Mẹ con mình chơi bản gì bây giờ? Con muốn nghe gì? mẹ nghe, mẹ đàn cho con nhé?” Tô Phi đặt Morris đùi, chỉnh tư thế ngồi con cho vững, lật nhạc phổ, khẽ cau mày, “‘The smile of Mona Lisa’? được, bản này hôm qua mẹ mới học. ‘The forgotten angel’? thích hợp lắm. ‘Starry Night’ con nhé!”

      Giai điệu du dương bay ra theo tiết tấu của đôi tay. Hai hàng lông mày luôn hơi nhíu của Morris từ từ giãn ra, cái khuôn mặt hồng hào bầu bĩnh lại luôn nặng trịch như ông cụ non, đôi mắt lục cứng cáp chỉ chịu mềm mại khi gặp đôi mắt trong suốt tràn đầy thương của mẹ .

      bản đàn mà suýt hết buổi chiều. Ailie nhàng đến bên Tô Phi, khẽ giọng: “Thưa thiếu phu nhân và cậu chủ , phu nhân George xin gặp.”

      “Tulip đến chơi sao?”

      “Vâng, phu nhân Tulip và cậu chủ Eric của gia tộc George, tôi mời hai người chờ ở phòng khách lát.”

      Ailie ngượng nghịu sờ mũi, vừa rồi, Ailie đứng bên ngoài nhập thần lắng nghe giai điệu hạnh phúc bên trong, đành lòng quấy rầy, vì thế, đành phải xin lỗi phu nhân Tulip và cậu chủ Eric phải chờ nhiều nhiều lát rồi.

      “Tulip, xin lỗi làm bạn chờ lâu.” Tô Phi ôm Morris vào phòng khách, thấy ngay Eric bé con đẩy lực bình hoa cổ bên cạnh sofa.

      Chiếc bình hoa cao bằng người trưởng thành, dù Eric bé con có đu cả người lên bình cũng thể lay cái bình ly. Nhưng Eric bé con mặc kệ, vẫn chơi hết sức quậy hết mình.

      “Ai, ai, cậu chủ Eric, xin đừng nghịch nữa, đây là vật nguy hiểm, dễ gây thương tích, cậu chủ Eric chờ lát, tôi lấy mấy món đồ chơi an toàn đến.” Ailie bế thốc Eric lên sofa, rồi vội vàng chạy .

      Tulip thân thiết xoa mái tóc vàng như lông nhím của con, ngượng ngùng mở miệng, “Eric nghịch lắm, mình muốn cho thằng bé nghịch bình hoa, nhưng thế nào thằng bé cũng nghe.”

      Dứt lời, Tulip hâm mộ nhìn Morris yên tĩnh ngồi đùi Tô Phi.

      Morris thừa kế toàn bộ tính tình của phụ thân đại nhân, còn ngoan ngoãn, trầm tĩnh, hiểu chuyện, gây phiền toái cho mọi người. Eric ngoan bằng nửa Morris là quá tốt rồi.

      Nghĩ nghĩ vậy, nhưng Tulip vẫn chỉ mong Eric lớn lên khỏe khoắn, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất. Thiếu gia Jester là duy nhất đời, cậu chủ Morris cũng chỉ có mà thôi.

      Tulip bắt ép Eric phải giống Morris. Trong lòng cha mẹ, mỗi đứa con vĩnh viễn đều chiếm vị trí đặc biệt nhất.

      “Eric còn , đúng thời điểm nghịch ngợm ầm ĩ nhất, thằng bé rất giống bố Arthur Nice.”

      Tô Phi nghiêng đầu cười bất đắc dĩ, xoa cánh tay mềm mềm be bé của con , “ như Morris, thích chuyện khác bố Jester tí nào. Tính tình lạnh như băng, như ông cụ non. Càng ngày minh càng có tự tin làm mẹ.”

      Morris là Jester ver.2, khuôn mặt lai nét đẹp nhất của cả bố và mẹ. Tuổi mang khuôn mặt họa thủy. Tính tình sao y bản gốc Jester, cha con đều cao ngạo, lạnh lùng.

      Mà điều làm Tô Phi uể oải nhất là “cụ non” Morris cần mẹ dạy bất cứ thứ gì, Jester qua lần, Morris hiểu hết, còn suy ra mười.

      So với các bậc phụ huynh gặp rắc rối trong vấn đề nuôi dạy con cái, Tô Phi hoàn toàn rảnh rỗi. Morris bắt mẹ phải lo lắng bất cứ điều gì, thế nên, Tô Phi chẳng cảm thấy chút hãnh diện nào cả.

      Được cái, Morris từ khi sinh ra dính mẹ chặt, dù Tô Phi nơi nào, Morris cũng dính chặt bên cạnh, trừ khi bị Jester cố ý ngăn cản.

      Chính dính hơn sơn, bền hơn keo của con vớt Tô Phi từ giếng sâu giận dỗi, tặng Tô Phi thìa đường ngọt hơn mật. Cảm giác ngọt ngào lâng lâng ấy còn tiếp tục đến tận bây giờ...

      “Nào có!” Tulip khó tin mở lớn hai mắt, “Mình ghen còn được, cậu chủ Morris ngoan ngoãn nghe lời, như Eric, suốt ngày bắt mình phải để mắt đến!”

      Tô Phi cười, “Con cái là gánh nặng ngọt ngào của cha mẹ.”

    5. 12789

      12789 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      829
      ☆, Chương 103: Tâm của Morris.
      “Đúng vậy, Eric ham chơi, khỏe nghịch, giỏi phá, chăm con mà mình thấy như đánh giặc! Có lúc mình tức tưởng phát điên...”

      Tulip xoa xoa thái dương, thở dài, tiếp: “Nhưng nhìn Eric lớn lên từng ngày, mình có cảm giác tự hào khó diễn tả, có khổ có mệt đến mấy cũng đáng. Eric là kho báu tuyệt vời nhất mà thượng đế ban cho mình!”

      Tulip và Tô Phi nhìn nhau cười, rất nhiều điều cần thành lời.

      Tulip bế Eric bò lung tung vào lòng, moa lên má cái.

      Quỷ sứ Eric như đọc được tâm trạng vui vẻ của mẹ , vì vậy ngoan ngoãn ngồi im trong lòng, chắc là muốn kéo dài niềm hạnh phúc của Tulip.

      “Đúng rồi, mình đến đây muốn bàn với bạn chuyện.” Tulip chợt nhớ có chuyện cần bàn với Tô Phi, vội đặt Eric sang bên, “Mình nghe , năm nay trường Oxford mở lớp học dành cho trẻ mẫu giáo, ngày mai hết hạn báo danh... Mình tới muốn hỏi xem bạn muốn đem cậu chủ Morris tới Oxford . Đây là cơ hội hiếm, rất có lợi với bọn trẻ.”

      , mình chưa nghe .”

      Tulip trợn mắt chút nhã nhặn, “Bởi bạn bây giờ là bà nội trợ toàn thời gian hoàn hảo, cả ngày xoay quanh thiếu gia Jester và cậu chủ Morris, làm sao còn thời gian dạo chơi tìm hiểu thế giới bên ngoài. Thế nên bạn kịp cập nhật thông tin cũng phải thôi.”

      Tô Phi ngắm đôi mắt lục xinh đẹp của Morris, trầm ngâm lát mới , “Mình nghĩ là nên. Đây là lớp dành cho trẻ mẫu giáo đầu tiên của Oxford, chưa biết chất lượng như thế nào, dù cho họ có cam kết là giáo viên mầm non tốt nhất thế giới, mình cũng muốn đưa Morris ra để thử nghiệm. Để qua mấy năm rồi tính sau, bây giờ mình chưa định dẫn Morris tới. Thêm nữa, Eric còn như vậy, bạn muốn tách ra sao?”

      Thực ra Tô Phi có điều muốn . Với lịch sử giáo dục trăm năm của Oxford, chất lượng của lớp mầm non, dù là mở lần đầu tiên, thể kém hơn bất kỳ nơi nào. Nhưng Morris chưa đầy ba tuổi, Tô Phi muốn cho con tuổi thơ vui vẻ, vô lo vô nghĩ, phải đối mặt với xã hội hỗn loạn quá sớm.

      Tô Phi hề biết, chương trình giáo dục của Morris sớm bắt đầu. Kinh nghiệm ngàn xưa truyền lại, mẹ hiền phải có bố nghiêm, đôi bên điều tiết cân bằng mới có lợi cho trưởng thành của con cái.

      Tulip ngẩn người, “Đúng , mình nghĩ gì cả. Trường Oxford mở lớp mầm non đầu tiên, bây giờ đưa con ra đâu khác gì giao vật thí nghiệm cho họ, vẫn là để vài năm nữa rồi .”

      Từ lúc biết Oxford chuẩn bị mở lớp dành cho trẻ mẫu giáo, Tulip nghĩ nhiều, lòng dạ muốn đưa Eric đến nơi tốt nhất. May nhờ Tô Phi, Tulip mới tỉnh ngộ, biết việc mình làm thiếu thỏa đáng, may mà chưa thực , bằng sau này biết lúc nào mới thấy mặt con Eric.

      Nghe lớp mầm non của Oxford lập ra chế độ ký túc xá, bọn trẻ chỉ được nghỉ về nhà vào ngày cuối tuần, tuần được thấy mặt con, Tulip sao chịu được!

      “Eric học ở nhà cũng rất tốt. Gia tộc George chắc chắn thiếu giáo viên có kinh nghiệm, có người từng phụ trách dạy dỗ Arthur, bạn yên tâm.”

      “Bạn cũng đúng, nhưng mình cảm thấy thầy giáo đó quá nghiêm khắc. Eric nghịch như vậy nhất định chịu ngồi im học bài, mình đành lòng nhìn con bị phạt, nhưng đó lại là thầy giáo cũ của Arthur, mình khó xử lắm.”

      Tulip cười khổ, “Mình biết thế này có hại Eric nữa? Mình biết thể quá cưng chiều con, nhưng mình lại thể cứng rắn với Eric.”

      “Tulip à, mình hiểu tâm tình của bạn, nhưng bạn phải tin tưởng giáo viên của Eric.”

      “Ừ, mình cố gắng.”

      Tulip tâm rất nhiều chuyện cùng Tô Phi, bao chuyện khó chịu được giải tỏa, lòng nhõm hơn rất nhiều.

      ...

      Tiếng gõ bàn phím máy tình hợp tác với tiếng bút bi xoàn xoạt giấy vang vọng khắp phòng làm việc rộng lớn.

      Người đàn ông tuấn tú xuất trần ngồi làm việc đối diện với bé trai đáng xinh đẹp.

      Khuôn mặt đôi bên giống nhau như hai giọt nước, chỉ khác ở độ to.

      Bé trai tập viết từng nét, nét bút non nớt dần tao nhã, quý phái.

      Tốc độ viết chữ của bé trai rất nhanh, khuôn mặt đẹp như tranh bình tĩnh lộ luống cuống, nóng nảy. Trong thời gian ngắn ngủi, bé hoàn thành chồng giấy dày.

      Bé trai nhàng đặt bút xuống, sắp xếp lại chồng giấy hơi lộn xộn.

      Người đàn ông tạm dừng công việc, nhận chồng giấy dày từ tay bé trai, tùy ý lật xem, nét mặt bình thản đổi.

      Bé trai lẳng lặng, hề cuống quít, ngồi chiếc ghế da to gấp ba người.

      Lật đến tờ cuối cùng, người đàn ông đặt chồng giấy xuống góc bàn, thuận tay lấy chồng giấy mới dày hơn tập giấy cũ để trước mặt bé trai, “Ngày mai con nộp cho bố, bây giờ con ra ngoài được rồi.”

      Bé trai bình tĩnh nhận chồng giấy mới, chỉ là trong đáy mắt xẹt qua tia ảm đạm.

      Người đàn ông để ý thấy, đôi mắt lạnh nhạt bình thản lóe ít suy nghĩ sâu xa.

      “Jester, Morris ơi, hai bố con xuống ăn cơm chiều nào.”

      Tô Phi tươi cười mở cửa phòng làm việc bước vào, Morris lập tức cầm xấp giấy nhảy xuống ghế da, chạy đến bên cạnh Tô Phi, đôi mắt ngân ngấn nhìn mẹ .

      Tô Phi hiểu ý, ngồi xổm xuống, ôm hôn đôi má mềm mại của con , rồi quay người với Jester: “Ailie nấu xong bữa chiều, Jester xuống ăn cơm trước. Công việc cứ để từ từ, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

      “Ừ.”

      Jester chậm rãi đứng dậy, đến bên Tô Phi, hôn trán vợ .

      Cái hôn nhưng độ mềm và độ nóng của đôi môi vẫn nhuộm hồng khuôn mặt Tô Phi.

      Lợi dụng giây phút thất thần của vợ , Jester vững vàng “cướp” Morris dùng dằng người mẹ, bế chặt trong lòng, tay còn lại ôm eo vợ , cả gia đình cùng xuống ăn cơm.

      Morris mất tự nhiên nằm trong lòng bố, cảm nhận vòng tay ấm áp, mạnh mẽ của bố vây quanh, hai bàn tay bất giác kéo chặt mảnh áo trước ngực của bố, vui vẻ trong lòng đôi mắt trong veo.

      Như thường lệ, sau bữa cơm chiều là giờ đồng hồ của mẹ và con .

      Hôm nay, hai mẹ con chơi cờ vua, tiếp đó, lớn cùng sà xuống giường lớn nghỉ ngơi.

      Morris yên lặng gối đầu tay mẹ, môi xinh mím rồi mở, do dự biết nên tâm với mẹ thế nào.

      Sau 10 phút đấu tranh tâm lý, cuối cùng, Morris quyết định cất giọng rầu rĩ chia sẻ với mẹ , “Mẹ ơi, bố thích con à?”

      Từ khi có thể nhận thức tới nay, Morris chỉ thấy duy nhất bóng dáng mẹ trong mắt bố, bố chỉ nhìn mẹ, chỉ quan tâm mẹ. Morris giống bố, cũng mẹ, cũng quan tâm mẹ.

      Nhưng Morris cũng hi vọng bố có thể quan tâm, chăm sóc Morris, giống như bố của Eric vậy.

      Trong lòng Morris, bố là vĩ đại nhất, cái gì bố cũng biết làm! Nhưng bố luôn nghiêm túc, chưa từng cười với Morris. Cho nên, Morris cảm thấy bố thích bé.

      “Sao con nghĩ vậy?”

      Nghe lời con , Tô Phi sững sờ lát, rồi dở khóc dở cười lắc đầu, quả “con nhà tông, giống cả lông lẫn cánh”, bố con nhà này IQ cao bù được EQ thấp.

      thế, hai ông tướng này còn biết cách biểu đạt tình cảm, nghĩ gì đều giấu trong lòng, đoán già đoán non.

      Nhưng Jester là người lớn, chín chắn, thành thục, có khả năng tự giải quyết.

      Còn Morris dù thông minh nhưng tuổi còn , gặp phải vấn đề rắc rối vẫn thấy ngập ngừng, lo sợ, vẫn còn nét ngây thơ, thẳng thắn của trẻ con.

      “Bố cười với con, bố Eric cười với bạn ấy, giống mẹ, còn cả...” Morris so sánh Jester với Arthur.

      Morris cùng tuổi Eric, nhưng cách đối xử hai bên khác biệt hoàn toàn, cứ điểm khác biệt được nêu ra, khuôn mặt Morris lại ảm đạm phần.

      Tô Phi ôm khuôn mặt phụng phịu của con , mỉm cười, “Mẹ chắc chắn, bố cực kỳ con! Con phải hiểu rằng, con phải Eric, bố con phải Arthur. Mỗi gia đình có lối sống khác nhau, cho nên con thể so sánh con với Eric. Nếu bố biết con nghĩ bố con, bố rất đau lòng!”

      “Mẹ ơi, con cố ý, con chỉ muốn bố cười với con cái...” Morris giọng .

      “Bố rất con, nhưng bố biết biết đạt thế nào. Con cũng thế mà, con cũng bố nhưng con từng cười với bố chưa? Thế nên mọi người mới , con là bản sao thu của bố! Con giống bố chỉ mặt mũi mà còn cả tính tình. Đúng rồi, mẹ với con bí mật ...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :