Chị, không cần dụ dỗ em - Aine (Update C11) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      姐姐,不要勾引我
      Chị, cần câu dẫn em!


      [​IMG]
      Tác giả: Aine
      Edit & beta: Hằng Dạ
      Nguồn convert: Rick92 (Tàng thư viện)

      Ảnh bìa: @chuotanmeo
      hoàn

      Tình trạng edit: tiến hành

      Số chương: Quyển thượng (52 chương) – Quyển hạ (50 chương) – Đại kết cục

      Nhân vật chính: Thẩm Đạc – Liễu Giai

      Văn án

      Từ phía sau cậu ôm chặt lấy tôi, như tên nhóc làm nũng: “Chị, có phải như thế nào chị cũng rời xa em đúng ?”

      Tôi giật giật chân, cảm thấy mệt mỏi. Bất đắc dĩ thở dài: “Cậu giống như tên nhóc chưa bao giờ ăn thịt vậy. Xương cốt của chị đây bị cậu nhai nhai lại muốn nát rồi.”

      Giọng hớn hở của cậu ta, chút cũng giống mệt mỏi của tôi: “Đều đúng, cùng người mình thích ở cùng chỗ, em cảm thấy vô cùng có tinh thần. Làm như thế nào cũng mệt, giống như máy bay chiến đấu vậy.”

      “...... Ngày hôm qua cậu hứa với chị là giọng Bắc Kinh.”

      sửng sốt: “Em có a......”

      Tôi im lặng.

      “Chị ơi, em sai rồi, em biết câu nào là tiếng Bắc Kinh câu nào là tiếng phổ thông, từ bé em lớn lên ở đây, em thấy mình câu nào cũng đều là tiếng phổ thông chính gốc.”

      ồn ào giải thích tôi thực có chút đau lòng, kỳ cũng phải lỗi cậu ấy, mà là trong lòng tôi thừa nhận:“Chị cũng phải......”

      “Giai giai......” Cậu ấy rất ít khi gọi tên tôi. Giờ phút này cậu từ phía sau ôm chặt lấy tôi, đầu tựa lên vai của tôi. “Em hứa, chị thích, em . Chị thích nghe giọng phương nào, em giọng phương đó.”

      Tôi phấn chấn :“Tốt, vậy cậu cho tôi nghe giọng Ôn Châu .”

      “......”

      Tôi nhéo nhéo tay cậu : “Như thế nào a?”

      Cậu ấy ngậm lấy vành tai của tôi, cảm thấy toàn thân như có dòng điện qua người, từ não xuống cổ vọt tới bụng: “Chị là người thích làm khó người khác, ông nội của em từng , chiến tranh chống Nhật lúc ấy, Ôn Châu là tiếng duy nhất bị những tên tiểu quỷ * kia phá vỡ.” (tiểu quỷ là biệt danh mà người dân TQ đặt cho quân Nhật thời ấy – tham khảo từ nhà tỷ Nghi Xuân Lầu.)

      “Cậu thể so với những tên tiểu quỷ cường bạo kia sao?”

      Cậu ấy chưa kịp , bên giường tiếng điện thoại liền reo lên, chuông nhạc của tôi và cậu ấy giống nhau, bài hát hay xưa, “Ít nhất còn có ” – Lâm Ức Liên* (Link nghe nhạc phía cuối truyện)

      Tôi nhìn qua cậu ấy, là chiếc điện thoại Nokia Vertu sang trọng, cái bình thường nhất cũng hai vạn. Nhìn kỹ cái này hẳn là hai vạn. Lúc trước khi vừa nhìn thấy cứ tưởng đó là hàng chợ đêm, bởi vì cho tới bây giờ chưa thấy qua người khác dùng loại này, những người có tiền nhất cũng chỉ dùng dòng Nokia N hoặc là Apple. Tôi có chút khinh bỉ nhìn : “Em trai, điện thoại của em là hàng chợ đêm đúng ? Ở chợ đêm chỉ toàn hàng nhái thôi, nhìn điện thoại của em giống hàng ở đó.”

      Khi đó cậu chỉ cười cười mà , nhưng là trong đầu của tôi lại xuất câu, cúi đầu nhìn xuống.

      Tôi chòm người lấy điện thoại, thấy màn hình hai chữ “Liễu hân”, hoàn toàn ngây dại.

      Cậu cảm giác được khác thường của tôi, cầm lấy tay của tôi nhìn nhìn di động. Sau đó chút do dự, ngữ khí cứng ngắc: “Uy”

      Luôn theo khuôn phép, mỗi lần tôi gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy phải là bộ dạng này, phải “Hello” chính là “This is your honey, speaking.” Ngẫu nhiên cũng kêu lên câu “Bảo bối nhi”

      Được rồi, tôi thừa nhận là mình có chút hư vinh.

      Điện thoại ở gần rất gần với tôi, tôi nghe thấy đầu dây bên là kia giọng từ nuông chiều trở thành phá lệ thục nữ vang lên: “Thẩm Đạc, ở nơi nào vậy? nhớ là chúng ta hôm nay hẹn cùng nhau ăn cơm sao?”

      Tôi hung hăng trừng mắt nhìn cậu liếc cái, có hẹn còn dám chạy đến đây?

      Cậu an ủi hôn lên trán tôi: “Ân, Liễu Hân, tôi nghĩ hiểu lầm. Tôi nhớ là tôi chưa bao giờ nhận lời ăn cơm tối cùng với .”

      Điện thoại bên kia Liễu Hân vẫn là cẩn thận hỏi: “Vậy khi nào có thời gian? Chúng ta hẹn nhau bữa khác?”

      “Thời gian có rất nhiều.” Bộ dạng ngả ngớn chọc người khác mến, tôi nhịn được hôn cậu ấy, cậu đột nhiên ôm lấy tôi, hô hấp bắt đầu hỗn loạn.

      Tôi đẩy cậu ấy ra, dùng khẩu hình miệng nhắc nhở còn có điện thoại.

      Liễu Hân tâm tình lập tức tốt hẳn lên, ngược với người nào đó bây giờ khó chịu: “ có thời gian nhiều như vậy, bằng chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm ?”

      “Chỉ sợ được, tôi muốn ở bên cạnh người, ân...... Với tôi mà người đó rất quan trọng. nên biết, tôi mất ngày nay ngủ. Vì muốn dành thời gian cho lúc này.”

      “Cái gì…. Là đàn bà sao?”

      “Là chị Giai Giai.”

      Tên nhóc thối tha này dám tên tôi, tôi hung hăng đá cước.

      Liễu Hân thanh kiềm chế được:“Thẩm Đạc! Em biết!!! Em tin nổi! trúng tà gì? Hả? ấy ở bên ? ấy bị bạn trai bỏ rơi, cho nên mới chạy đến cạnh . cho là ? Giỡn ít thôi, tin tin, tại chỉ cần Đỗ Bân ngoắc ngoắc ngón tay, ấy lập tức trở lại bên người ta? cho là ......”

      Tôi nhẫn được con bé này lại chửi bới tôi, nhàng cầm lấy di động đặt ở gối đầu bên cạnh, sau đó hai chân thành thạo quấn quanh người Thẩm Đạc, rất phối hợp, lập tức liền tiến vào người tôi.

      Lần này tôi cho con bé ồn ào đó, cùng chuyện với tiếng rung động của ván giường.

      Quả nhiên, tôi thoải mái rên rỉ, ở ván giường bởi vì chúng tôi kịch liệt vận động, con bé tiểu thư kia, rốt cục cũng cúp điện thoại.

      Sau khi chấm dứt cậu dựa vào lưng tôi: “Chị vẫn là hư hỏng như vậy, em năm đó ăn ít hành từ chị, thể tưởng được chị tại chút thay đổi.”

      Tôi bất mãn hỏi: “Như thế nào? Đau lòng ?”

      Cậu cư nhiên khẩn trương đứng lên: “Ai...... phải, chị đừng nghĩ nhiều. Em ......”

      “Thẩm Đạc......” Tôi ngắt giọng cậu ấy.

      “A?”

      Tôi có chuyện muốn cho cậu ấy biết: “Chị phải bởi vì Đỗ Bân cần chị mới trở về tìm em, sớm phát trái tim chị hướng về , cho nên chia tay, chia tay rất công bằng.”

      “Giai giai, chị những điều đó làm gì? Chỉ cần chị ở chỗ này, là được.”

      , em phải nghe lời chị xong.” Tôi liếm liếm đôi môi khô ráo của mình, đây là tật xấu khi tôi bị căng thẳng.

      “Chị thích em, chị em, có lẽ những lời này phải sớm hơn, như vậy chúng ta chậm trễ mà bỏ lỡ nhiều năm như vậy.”

      “Chị biết xuất thân của em, tuy rằng em vẫn che dấu, ông ngoại là thương nhân, ông nội là quan chức, nhưng là em biết, lúc chị trở về, gặp mẹ của em...... Ai, em đừng kích động. Hãy nghe chị hết!”

      Chị cũng nghĩ tới mỗi ngày xuất ở tin tức là chuyện em quen chị, bà ấy câu đầu tiên là cái gì em biết ? Quên em đừng đoán, chị cũng , dù sao cho em, phải lời hay gì. Chị hoài nghi tố chất của nhân viên công vụ quốc gia, em đừng cười, chị lúc ấy liền suy nghĩ, như thế nào cũng đều vậy, chị trở về là tìm Thẩm Đạc sống, cũng phải muốn đấu tranh giai cấp, có vấn đề gì sao.”

      Sau lại mẹ em có thể là xem chị giác ngộ quá cao, mẹ em cho chị chi phiếu, tờ chi phiếu mệnh giá, chị vừa thấy liền ngây người, trong lòng liền cân nhắc, nếu hãy lấy tờ chi phiếu , sau đó mình cầm tờ chi phiếu này xa chạy cao bay, thống lĩnh ở nơi xa. Nhưng là chị sợ em chịu được, em bị chị làm cho giày vò, rồi bị gầy yếu , cả ngày cái gì cũng hoạt động chỉ toàn là đọc sách, đến nổi giành được học bổng hạng nhất luôn, chị làm sao có thể chọc em tức giận thêm lần nữa được?”

      “Thẩm Đạc, chị trở về, nữa, về sau nếu em đuổi chị, chị cũng , bất chấp tất cả mà ở bên em.”

      xong đoạn như vậy liền thấy buồn nôn, tôi chính mình đều cảm thấy nổi da gà đầy người, người ở phía cũng chuyện, cậu ấy nằm ở lưng tôi, tôi thấy vẻ mặt của cậu ấy.

      “Thẩm Đạc?”

      giọt lệ ấm áp, rơi xuống của vai của tôi.

      Tôi chưa từng thấy cậu ấy khóc, cái năm tôi bị tai nạn xe cộ, cũng chưa thấy cậu ấy khóc lần nào. Nhưng ra ,cậu ấy ở cửa bệnh viện khóc đến hôn mê, cũng dám bước vào bệnh viện.

      “Chị à, những điều này quan trọng, tất cả đều là quá khứ. Chỉ cần tại chị ở trong đây, ở bên cạnh em, là tốt rồi. Em cái gì đều có thể có, cái gì đều có thể cần, nhưng là chỉ có chị, em bỏ xuống được. Chỉ cần là tưởng tượng về sau ngày ngày có chị, em liền khổ sở muốn sống nữa.”

      lâu phía trước, cậu ấy câu. Tôi bây giờ nước mắt ấm áp tràn khoé mắt.

      “Em chị, phải vì chị lớn tuổi hơn em, cũng phải bởi vì em những người lớn tuổi, mà là, em chị, mà chị, so với em lớn, hơn.”

      Chuyện xưa dựa theo người em kia của tôi...

      Mục lục

      Quyển thượng

      1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - 7
      8.1 - 8.2 - 8.3
      9.1 - 9.2 - 9.3
      10 11 12 13 14 15
      16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30
      31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52

      Quyển hạ
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15
      16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34
      35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50
      Đại kết cục

      =================================================
      Click để nghe => Ít nhất còn có anh - Lâm Ức Liên
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      TanThaiSinh, Kimmy139, Nyanko12918 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      đặt gạch xây nhà cho dạ yeru quái quên quý :3 nghe hấp dẫn quá người ơi :3
      học mà cũng phải lên cmt câu nè :))
      ● 3● ^O^ (*¯︶¯*) ↖(^ω^)↗ ↖(^ω^)↗ ↖(^▽^)↗
      linhdiep172709hangda thích bài này.

    3. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      trâu già gặm cỏ non rồi :)))

    4. ngangong

      ngangong Active Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      166
      hóng hố này nha^^
      linhdiep172709hangda thích bài này.

    5. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Đặt gạch thui. Đây là bà già vs phi công nè. Mình rất thích truyện rùi đấy. Thanks bạn @hằng dạ nhé
      linhdiep172709hangda thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :