Chị, không cần dụ dỗ em - Aine (Update C11) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      CHƯƠNG 9 (2.3)
      Edit và beta : Hằng Dạ

      Cho dù tôi cứ giả bộ ngủ như thế nào vô pháp Liễu Hân cứ tiếp tục. Đứa này buổi tối hôm qua đại khái có ngủ. Nguyên nhân cần cũng biết, nhưng ra biết nó làm như vậy là dọa chết người, chỉ có thể cảm thán tôi dù sao cũng là người già rồi, thể lực cản nổi lại mấy đứa này.

      Liễu Hân thân thủ lại tóm chăn của tôi : “Liễu Giai đồng học, ngủ nướng tốt nha!”

      Tôi buồn bực kéo chăn lộ ra ánh mắt nhìn : “Kính nhờ đại tiểu thư...... Tôi bị mất ngủ. Còn choáng váng đầu nữa.”

      để ý tới tôi, đến bên cửa sổ lớn vén bức màn, buổi sáng làm ánh mặt trời lập tức chiếu vào mặt của tôi, tôi bị hoảng mở ra được ánh mắt, nhanh kéo chăn bao lại đầu nhưng vẫn là nhớ chỉ trích nàng: “Con thối này ai cho vén màn lên! Em muốn bức chị chết à!!”

      Liễu Hân cười dài, có chút e ngại: “Ai nha nha, sáng lắm rồi. Chị mau đứng lên , ngủ nhiều mau già lắm đó!”

      Tôi lộ ra đôi mắt nhìn : “Khỏi lo, chị chả quan tâm đến sắc đẹp của chị ba năm nay rồi. Chị vốn là bà chị già quá rồi. Chị già hôm nay thoải mái, đại khái du ngoạn với em hôm nay được .”

      Mặt con bé khó chịu đỏ hẳn lên, ngay cả an ủi nó ra sao tôi cũng chả thèm .

      Cứ như vậy, nó nhìn chằm chằm tôi, tôi vẫn say ngủ. Chuông cửa vang.

      Liễu Hân hưng phấn trừng lớn hai mắt nhìn tôi liếc mắt cái, tôi có cảm giác thất bại. Tôi có tự tin có thể lừa gạt Liễu Hân khỏe trong người, nhưng đối với người ở ngoài cửa kia tôi dám chắc. Liễu Hân rất say mê, ngay cả mở cửa cũng quên, tôi lại dám , đành phải dùng ánh mắt ý bảo : “ chị mệt rồi, chị được đâu.”

      hiểu được ý tôi , đứng dậy vừa vừa chỉnh chu lại mái tóc gọn gàng. Sau đó vẻ mặt đỏ ửng chạy tới mở cửa.

      Cửa vừa mở ra, tôi nghe đến mùi đồ ăn.

      “Các người thức chưa?” Cậu ấy thanh hơi khàn khàn, như là bị bệnh.

      Quả nhiên, Liễu Hân cũng chú ý tới. Nàng thân thiết hỏi: “Thẩm Đạc, giọng cậu hôm nay sao vậy?”

      Thẩm Đạc thanh thanh cổ họng, thanh khàn khàn :“Cám ơn, tôi sao.”

      He hé mắt nhìn từ xa, nháy mắt tôi liền liên tưởng đến Kim Đồng Đồng. như vậy, tôi nghĩ đây ắt hẳn là lạnh lùng, nhưng nếu là thằng nhóc này bẽ mặt cho người hỏi câu hỏi ấy.

      Liễu Hân trầm mặc suy nghĩ.

      “Tôi có thể vào nhà ?”

      “A, a. Có thể có thể, mời vào.”

      cần xem tôi cũng có thể tưởng tượng được Liễu Hân tại chân tay luống cuống, chừng ngầm bực chính mình vừa rồi thất thố.

      Nghe thấy tiếng bước chân, tôi theo bản năng nhắm mắt lại.

      “Chị ấy vẫn chưa dậy sao?”

      “Ừ. Chị ấy thoải mái, hôm nay đại khái là .”

      Thẩm Đạc đứng bên giường của tôi, . lát sau cậu ấy hình như là xoay người, bắt tay Liễu Hân đưa cho gói to: “Tôi chưa ăn điểm tâm, vốn nghĩ rủ các người cùng nhau ăn. Chị cậu thoải mái. Hôm nay cũng được, vậy chờ khi nào trời mát mẻ rồi sau cũng được.”

      Thằng nhãi này......

      Như vậy vừa tôi này lão nhân gia chính là da mặt tái hậu cũng nhẫn tâm trang bị bệnh

      Tôi cho dù cụ già vậy mà cũng nỡ làm bộ mặt dày giả bộ bệnh, bằng tôi thực hoài nghi Liễu Hân lại khóc hai la lối ba thắt cổ sau khi Thẩm Đạc rời . Tôi thầm cân nhắc chút và rốt cuộc là thức dậy!

      Vì thế làm bộ mắt buồn ngủ mông lung mở to mắt:“A, đói bụng quá.”

      Liễu Hân nhìn đến tôi đứng lên, cứ y như tìm ra hòn đảo mới: “Chị, mau dậy ăn bữa sáng!”

      “Tôi vừa trong nhà mang đồ vặt đến. biết có hợp khẩu vị hai người .” Thẩm Đạc nhìn Liễu Hân “Hai người ăn lót bụng , lát nữa chúng ta Vương Phủ Tỉnh ăn.” (Phố Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh là trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh. Phần lớn đại lộ này hạn chế xe cộ lưu thông và lúc nào cũng đầy người bộ, là trong những đại lộ đại và hấp dẫn nhất Trung Quốc.)
      [​IMG]

      Chính là nghĩ tới có thể có được lộc ăn như vậy.

      Cầm cái bánh bao, cắn miếng vào miệng, ăn ngon . Làm cho tôi hận thể nuốt luôn lưỡi của mình. Liễu Hân lo lắng cứ sợ mất hình ảnh bản thân, ăn như thục nữ. Đối với tôi hễ thấy thức ăn ngon bất chấp hết, tay phải tay trái đều cầm đũa, gắp thức ăn liên tục, hoàn toàn giữ hình ảnh đẹp đẽ gì hết.

      Mang bánh bao đến đây đúng lúc, tôi thấy mang đồ ăn từ nhà đến đây thể bằng lòng, lần này ăn, nhất định phải thưởng thức.

      Vì thế thừa dịp hai người chú ý, lặng lẽ nhìn vào trái trứng cút bên trong bánh.

      lúc cố lấy trái trứng kia bên người truyền đến tiếng cười Thẩm Đạc. Liễu Hân theo tiếng cười vọng lại đây, dở khóc dở cười: “Chị......”

      Tôi quýnh quýnh hồi đáp: “Ăn quá ngon thôi...... Lâu rồi có cảm giác ăn ngon như vậy.”

      Liễu Hân thể nề hà, mà Thẩm Đạc ánh mắt lại trở nên thể cân nhắc.

      Sau tôi mới biết được, ngay lúc đó thằng nhóc này để ý sở thích này của tôi. Thế cho nên sau khi kết hôn ở nhà Thẩm gia, bữa sáng của tôi lúc nào cũng là bánh bao.

      Lúc ấy người nào đó là Thẩm phu nhân hỏi người đối diện:“Em thấy chị ăn uống đến mất trật tự như vậy sao?”

      Người nào đó đứng lên hôn lên má người đối diện:“Em chỉ cảm thấy chịthật đáng . Chị cần so sánh với Liễu Hân ăn uống như thục nữ kia. Lúc đó chị đáng gấp bội lần.”

      Được rồi, đây gọi là lộng xảo thành chuyên* (biến khéo thành vụn). Cho nên , thế giới này, tình , cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, miễn cưỡng nhiều quá hẳn là đạt được chân thành.

      Hết chương 9 (2.3)

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chỉ tội nghiệp bé em.......ảo tưởng sức mạnh goài.......hazz......phi công trẻ cố lên

    3. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      CHƯƠNG 9 (3.3)
      EDIT VÀ BETA : HẰNG DẠ

      Ăn bữa sáng xong, tôi bắt đầu tính kế làm thế nào thoát ly khỏi Thẩm Đạc. Xoa trán : “Ai, khó chịu. Cảm giác thoải mái, có thể khí hậu ở đây chưa quen?”

      Tôi biết chính mình tìm lý do rất kém cỏi, nhưng chỉ số thông minh của tôi những lúc thế này là tìm thấy lý do thích hợp.

      Thẩm Đạc dùng cơm xong dùng khăn giấy cực tao nhã xoa xoa miệng, sau đó ngẩng đầu lên vô tình nhìn tôi liếc mắt cái, im lặng.

      Nhưng cái liếc mắt này, khiến cho tôi từ đầu đến mũi chân, thậm chí đọc được ý tứ trong ánh mắt cậu ấy. nhàng chút là: Chị dám xem. trắng ra chút chính là: Chị mà nhất định phải xuống địa ngục!

      Tôi có điểm thất bại lo lắng chính mình vì cái gì luôn bị tên nhóc này hù dọa...

      Liễu Hân đại khái cũng là hy vọng tôi có thể lảng tránh, vì thế làm bộ quan tâm : “Chị, chị sao chứ?”

      Tôi lắc đầu: “Cố gắng nghỉ ngơi là khỏe thôi. Các người từ từ ăn, tôi nghỉ ngơi chút .”

      Vốn là giả bệnh, nhưng khi chạm đến giường mềm mại kia, biết như thế nào, lại ngủ say đến mức mộng du, ý thức mông lung nghe được bên ngoài có người lại, còn có tiếng cố ý . Chốc lát lại có tiếng nước, tôi nghĩ hẳn là Liễu Hân ở tắm rửa. Bên giường có người ngồi bên cạnh nhìn tôi, cho dù tôi mở to mắt, ánh mắt cực nóng vẫn là thể bỏ qua. Tim của tôi vốn đập bình thường vậy mà giờ bắt đầu xao động bất an, kêu gào thảm thiết trong lòng.

      Tay cậu ấy dừng lại ở gương mặt của tôi, tôi có thể cảm giác được hơi thở ấm áp, cậu ấy chung quy xoa khuôn mặt của tôi, bên tai truyền đến tiếng thở dài .

      Lúc này trông cậu như tên nhóc bất lực, tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Nhìn Thẩm Đạc như vậy mà cũng có lúc hết cách. Trong lòng tự nhiên cảm thấy xót thương.

      Qua nửa giờ, trong phòng hoàn toàn im lặng. Tôi từ từ mở to mắt, trong lòng chính là cười nhạo chính mình, rốt cục có cơ hội đến Bắc Kinh, lại thể thăm danh thắng cổ tích.

      Ngẫm lại cũng thế, thể có cả cá và tay gấu* được, nếu tôi lựa chọn yên tĩnh, như thế nào lại oán giận?

      (“Cá và tay gấu” trong câu của Mạnh Tử : ""Tôi thích cá, và tôi cũng thích tay gấu. Nếu tôi thể có cả hai thứ cùng lúc, tôi thả con gá, và tôi giũ lại tay gấu. Tương tự như vậy, tôi cuộc sống, và tôi cũng công bằng. Nếu tôi thể có cả 2 thứ đó cùng lúc, tôi từ bỏ cuộc sống, và tôi chọn công bằng".)

      Đến tối Liễu Hân trở về tôi đoán là trong lòng con bé cực kì phấn khởi, người tỏa ra loại ánh sáng mà hồi đó tôi chưa thấy, tôi nghĩ giờ này khắc này, thế giới này trong mắt Liễu Hân đều là màu hồng. Tôi khó trêu chọc con bé được, mặc kệ ngày sau cùng Thẩm Đạc như thế nào. Hôm nay như vậy nên có kỉ niệm tốt đẹp, tuyệt đối làm thương nhớ cả đời.

      Thời gian du lịch của chúng tôi ở Bắc Kinh rất ngắn, đối với tôi mà căn bản chính là chỉ nằm trong phòng khách sạn. Cho nên tôi thầm hạ quyết tâm, tương lai nếu có cơ hội, nhất định phải du lịch sạch sẻ Bắc Kinh.

      Chính là nghĩ tới Thẩm Đạc theo chúng tôi cùng nhau trở về.

      Ở sân bay nhìn cậu ấy, tôi hỏi: “Cậu cũng về nhà?”

      Cậu ấy trả lời tôi, chính là quơ quơ trong tay ba tấm vé máy bay.

      Ta trợn mắt há hốc mồm khi thấy tất cả đều là khoang hạng nhất. Liên tục cảm thấy tên nhóc này rất ngạo mạn. Còn hơn thế là có tiếp viên riêng. Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy nhiều tiếp viên như vậy, có hai qua bên người tôi, còn chỉ vào Thẩm Đạc nghi ngờ : “Là ngôi sao sao? Bằng vì cái gì nhiều tiếp viên như vậy?”

      khắc tôi ở trong lòng yên lặng trả lời: “Cậu ấy phải ngôi sao, nhưng là ở trong mắt tôi, cái khí chất của cậu ấy so với ngôi sao chói mắt.”

      Cho dù ở nơi đông người, cậu ấy cũng tuyệt đối thấy được lòng tôi, chưa bao giờ lo lắng mà tôi che đậy Thẩm Đạc thấy, trong mỗi hành động. Khó mà che dấu được.

      Ở phía sau tôi bắt đầu ngủ say, giật mình vì có người đắp mền cho mình, tôi tưởng tiếp viên hàng , vì thế : “Cám ơn.”

      Hành động có chút dừng lại, lúc ấy tôi cũng chả buồn ngủ, nhưngvẫn là thấy thiếu ngủ nhắm mắt dưỡng thần. Hành động đó bỗng dưng ngừng lại, tôi tưởng có vấn đề gì, vì thế theo bản năng mở to mắt.

      Đây là tôi lần đầu tiên gần gũi với Thẩm Đạc. Bộ dáng lịch lãm, đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, đàng, ở gần cậu ấy hơn tôi dường như thấy được sức trẻ trong người cậu ấy, làm cho người tôi cảm giácnhư là vú lấp đầy miệng, nhưng chán ghét. , tôi cực ngạo mạn đó đồng thời cũng cực hận cái thói gia trưởng kia.

      Ánh mắt thâm thúy đối với ánh mắt né tránh tình cảm kia, tôi theo trong tay cậu tiếp nhận mền, lễ phép mỉm cười: “Cám ơn cậu.”

      Cậu ấy lắc đầu nữa.

      phút trầm mặc.

      Máy bay hạ cánh, cậu ấy châm điếu thuốc.

      Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu hút thuốc, tay thon dài, bên cạnh nhìn qua, làm cho tôi thể cảm thán cậu ấy phong độ. Là lần đầu tiên tôi nghĩ khác , hút thuốc cũng nhất định là sa đọa. Nó cũng là phong cách riêng.

      Thẩm Đạc, cậu ấy luôn tạo cho tôi nhiều bất ngờ.

      Liễu Hân đứng bên cạnh tôi cũng thấy được tư thế Thẩm Đạc hút thuốc, nàng than thở tiếng, rồi sau đó với tôi, lầm bầm lầu bầu: “Cậu ấy rất hoàn mỹ .”

      Đúng vậy, cậu ấy rất hoàn mỹ. Cho nên vô luận là Liễu Hân hay là tôi, hoặc là người đẹp Khanh Khách kia, đều có trăm phần trăm tin tưởng, có thể cùng người đàn ông này sánh vai đứng chung chỗ.

      HẾT CHƯƠNG 9
      --------------------------------------
      lời editor: Đầu tuần mọi việc đều suôn sẻ!!! Cám ơn mọi người đọc truyện mình dịch ^^__^^
      Last edited: 31/3/15
      linhdiep17, tan-chan, quỳnhpinky10 others thích bài này.

    4. Chibumm

      Chibumm Member

      Bài viết:
      75
      Được thích:
      78
      tr này drop ạ

    5. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      @Chibumm có bạn, tại chủ theart bận việc quá nên hơi bị chậm :020::020::020:
      linhdiep17, quỳnhpinkyChibumm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :