CHƯƠNG 9 (3.3)
EDIT VÀ BETA : HẰNG DẠ
Ăn bữa sáng xong, tôi bắt đầu tính kế làm thế nào thoát ly khỏi Thẩm Đạc. Xoa trán : “Ai, khó chịu. Cảm giác thoải mái, có thể khí hậu ở đây chưa quen?”
Tôi biết chính mình tìm lý do rất kém cỏi, nhưng chỉ số thông minh của tôi những lúc thế này là tìm thấy lý do thích hợp.
Thẩm Đạc dùng cơm xong dùng khăn giấy cực tao nhã xoa xoa miệng, sau đó ngẩng đầu lên vô tình nhìn tôi liếc mắt cái, im lặng.
Nhưng cái liếc mắt này, khiến cho tôi từ đầu đến mũi chân, thậm chí đọc được ý tứ trong ánh mắt cậu ấy. nhàng chút là: Chị dám xem. trắng ra chút chính là: Chị mà nhất định phải xuống địa ngục!
Tôi có điểm thất bại lo lắng chính mình vì cái gì luôn bị tên nhóc này hù dọa...
Liễu Hân đại khái cũng là hy vọng tôi có thể lảng tránh, vì thế làm bộ quan tâm : “Chị, chị sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Cố gắng nghỉ ngơi là khỏe thôi. Các người từ từ ăn, tôi nghỉ ngơi chút .”
Vốn là giả bệnh, nhưng khi chạm đến giường mềm mại kia, biết như thế nào, lại ngủ say đến mức mộng du, ý thức mông lung nghe được bên ngoài có người lại, còn có tiếng cố ý . Chốc lát lại có tiếng nước, tôi nghĩ hẳn là Liễu Hân ở tắm rửa. Bên giường có người ngồi bên cạnh nhìn tôi, cho dù tôi mở to mắt, ánh mắt cực nóng vẫn là thể bỏ qua. Tim của tôi vốn đập bình thường vậy mà giờ bắt đầu xao động bất an, kêu gào thảm thiết trong lòng.
Tay cậu ấy dừng lại ở gương mặt của tôi, tôi có thể cảm giác được hơi thở ấm áp, cậu ấy chung quy xoa khuôn mặt của tôi, bên tai truyền đến tiếng thở dài .
Lúc này trông cậu như tên nhóc bất lực, tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Nhìn Thẩm Đạc như vậy mà cũng có lúc hết cách. Trong lòng tự nhiên cảm thấy xót thương.
Qua nửa giờ, trong phòng hoàn toàn im lặng. Tôi từ từ mở to mắt, trong lòng chính là cười nhạo chính mình, rốt cục có cơ hội đến Bắc Kinh, lại thể thăm danh thắng cổ tích.
Ngẫm lại cũng thế, thể có cả cá và tay gấu* được, nếu tôi lựa chọn yên tĩnh, như thế nào lại oán giận?
(“Cá và tay gấu” trong câu của Mạnh Tử : ""Tôi thích cá, và tôi cũng thích tay gấu. Nếu tôi thể có cả hai thứ cùng lúc, tôi thả con gá, và tôi giũ lại tay gấu. Tương tự như vậy, tôi cuộc sống, và tôi cũng công bằng. Nếu tôi thể có cả 2 thứ đó cùng lúc, tôi từ bỏ cuộc sống, và tôi chọn công bằng".)
Đến tối Liễu Hân trở về tôi đoán là trong lòng con bé cực kì phấn khởi, người tỏa ra loại ánh sáng mà hồi đó tôi chưa thấy, tôi nghĩ giờ này khắc này, thế giới này trong mắt Liễu Hân đều là màu hồng. Tôi khó trêu chọc con bé được, mặc kệ ngày sau cùng Thẩm Đạc như thế nào. Hôm nay như vậy nên có kỉ niệm tốt đẹp, tuyệt đối làm thương nhớ cả đời.
Thời gian du lịch của chúng tôi ở Bắc Kinh rất ngắn, đối với tôi mà căn bản chính là chỉ nằm trong phòng khách sạn. Cho nên tôi thầm hạ quyết tâm, tương lai nếu có cơ hội, nhất định phải du lịch sạch sẻ Bắc Kinh.
Chính là nghĩ tới Thẩm Đạc theo chúng tôi cùng nhau trở về.
Ở sân bay nhìn cậu ấy, tôi hỏi: “Cậu cũng về nhà?”
Cậu ấy trả lời tôi, chính là quơ quơ trong tay ba tấm vé máy bay.
Ta trợn mắt há hốc mồm khi thấy tất cả đều là khoang hạng nhất. Liên tục cảm thấy tên nhóc này rất ngạo mạn. Còn hơn thế là có tiếp viên riêng. Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy nhiều tiếp viên như vậy, có hai qua bên người tôi, còn chỉ vào Thẩm Đạc nghi ngờ : “Là ngôi sao sao? Bằng vì cái gì nhiều tiếp viên như vậy?”
khắc tôi ở trong lòng yên lặng trả lời: “Cậu ấy phải ngôi sao, nhưng là ở trong mắt tôi, cái khí chất của cậu ấy so với ngôi sao chói mắt.”
Cho dù ở nơi đông người, cậu ấy cũng tuyệt đối thấy được lòng tôi, chưa bao giờ lo lắng mà tôi che đậy Thẩm Đạc thấy, trong mỗi hành động. Khó mà che dấu được.
Ở phía sau tôi bắt đầu ngủ say, giật mình vì có người đắp mền cho mình, tôi tưởng tiếp viên hàng , vì thế : “Cám ơn.”
Hành động có chút dừng lại, lúc ấy tôi cũng chả buồn ngủ, nhưngvẫn là thấy thiếu ngủ nhắm mắt dưỡng thần. Hành động đó bỗng dưng ngừng lại, tôi tưởng có vấn đề gì, vì thế theo bản năng mở to mắt.
Đây là tôi lần đầu tiên gần gũi với Thẩm Đạc. Bộ dáng lịch lãm, đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, đàng, ở gần cậu ấy hơn tôi dường như thấy được sức trẻ trong người cậu ấy, làm cho người tôi cảm giácnhư là vú lấp đầy miệng, nhưng chán ghét. , tôi cực ngạo mạn đó đồng thời cũng cực hận cái thói gia trưởng kia.
Ánh mắt thâm thúy đối với ánh mắt né tránh tình cảm kia, tôi theo trong tay cậu tiếp nhận mền, lễ phép mỉm cười: “Cám ơn cậu.”
Cậu ấy lắc đầu có nữa.
phút trầm mặc.
Máy bay hạ cánh, cậu ấy châm điếu thuốc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu hút thuốc, tay thon dài, bên cạnh nhìn qua, làm cho tôi thể cảm thán cậu ấy phong độ. Là lần đầu tiên tôi nghĩ khác , hút thuốc cũng nhất định là sa đọa. Nó cũng là phong cách riêng.
Thẩm Đạc, cậu ấy luôn tạo cho tôi nhiều bất ngờ.
Liễu Hân đứng bên cạnh tôi cũng thấy được tư thế Thẩm Đạc hút thuốc, nàng than thở tiếng, rồi sau đó với tôi, lầm bầm lầu bầu: “Cậu ấy rất hoàn mỹ .”
Đúng vậy, cậu ấy rất hoàn mỹ. Cho nên vô luận là Liễu Hân hay là tôi, hoặc là người đẹp Khanh Khách kia, đều có trăm phần trăm tin tưởng, có thể cùng người đàn ông này sánh vai đứng chung chỗ.
HẾT CHƯƠNG 9
--------------------------------------
lời editor: Đầu tuần mọi việc đều suôn sẻ!!! Cám ơn mọi người đọc truyện mình dịch ^^__^^