Chương 8 (2.3)
Edit & beta: Hằng Dạ
Lần đầu tiên máy bay, thể hiểu nổi, máy bay vừa mới cất cánh, lỗ tai bắt đầu khó chịu, tiếp viên tới với tôi nếu cảm thấy khoẻ, thử hả miệng ra thử xem.
Tôi làm theo...... Hắc, đúng là hiệu quả. Khoang hạng nhất có khác, quá thoải mái, tôi dần dần cảm thấy buồn ngủ, tiếp viên lấy cho tôi cái mền, còn chu đáo cẩn thận đắp lên người tôi. Mặc kệ người qua kẻ lại, đến nổi tiếng máy ồn ào tôi vẫn bình thản mà ngủ, thế nên đến khi máy bay hạ cánh, tôi vẫn còn ngủ say mèn giữ được chút hình tượng cho mình.
Tiếp viên lịch nho nhã, nhàng đánh thức tôi. Mở mắt ra cảm thấy mất mặt, cả người hận thể trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ máy bay.
Vừa bước xuống máy bay từ xa nhìn thấy Liễu Hân cùng Thẩm Đạc cả hai đứng chờ ở trạm, giống như người mẫu ảnh chụp hình cho các tạp chí nổi tiếng. Ánh nắng ở sân bay thực chói mắt, tôi nâng lên bàn tay che khuất ánh mặt trời. Lại cảm thấy như che dấu điểm bối rối của bản thân. Tóm lại trong lòng là thoải mái.
Liễu Hân nhìn tôi cười, : “Chị, bộ dạng ngủ của chị rất đáng !”
Tôi khó chịu: “Em làm sao biết?”
nhếch chân mày lên, cực kỳ giống người đứng bên cạnh, trong lòng than thở tiếng, chắc Thẩm Đạc hay làm như vậy, nên con bé cố tập luyện theo, cho nên mới có thể như vậy mà giống như đúc.
“Đương nhiên em biết!” Con bé cầm di động ra: “Em còn chụp lưu lại đây!”
Liếc qua liền thấy......
đúng là hết nổi......Còn gì là ý tứ gì nữa.
thể tưởng tượng được ở độ tuổi tre già như tôi còn có thể tạo ra tư thế đáng như thế. Trong lòng khỏi hãnh diện phen.
Làm bộ liếc mắt nhìn cậu ấy một chút, tư thế hai tay bỏ trong túi quần, bộ dạng cực kì thanh lịch, mỉm cười nhìn Liễu Hân, trong lòng đột nhiên khó chịu, phải là vì cậu ấy mỉm cười rất hoàn mỹ, mà là vì ánh mắt đó nhìn Liễu Hân rất sủng nịch.
Ngoài cửa sân bay đã có người đón tiếp sẵn, là chiếc Audi A6 màu đen, căn bản thấy người ở bên trong. Tôi chỉ nghe được cậu thấp giọng hô tiếng: “Là ba tôi sao?.”
Bên người Liễu Hân còn có điểm lưu luyến, ngây ngô nhìn Thẩm Đạc, tựa hồ muốn gì đó, nhưng lại biết nên mở miệng như thế nào. Thân là chị của con bé, tôi bất lực. Chỉ có thể đứng kế bên nó mà mặc niệm, lúc này nhìn con bé càng nhìn càng ngu ngốc.
Thẩm Đạc giúp mở cửa xe quay đầu nhìn chúng tôi, cách quá xa, tôi xem rốt cuộc ông ấy nhìn ai, sau đó nói: “Chút nữa tôi sẽ gọi lại cho ông.”
Liễu Hân như trút được gánh nặng khi nghe xong, sau đó gật gật đầu cười.
Lễ Quốc Khánh ở Bắc Kinh cực kỳ đông đúc, nhưng cũng làm cho người tôi loại cảm giác vui sướng.
ra đường liền thấy người nước ngoài, lưng họ ai nấy đều vác một balô hành lý to kình, tôi đoán đại khái họ muốn đến Vạn Lý Trường Thành. biết những người khác khi thấy những cảnh này sẽ như thế nào.
Nhưng khi tôi nhìn thấy, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo. Xe taxi đến quảng trường Thiên An Môn thì bị kẹt xe, tôi sớm nghe Bắc Kinh thường hay kẹt xe, trong lòng thật ra cũng chẳng nôn nóng gì, nhìn về phía Thiên An Môn. Có thanh niên mặc quân phục đứng gác ở ̉ng.
Lái xe này cũng hay, có thể nói chuyện với Liễu Hân, tôi dám chen vào, nhưng chỉ nghe thôi cũng thấy thú vị.
Lái xe nhìn nhìn tôi từ kính chiếu hậu, cười hỏi Liễu Hân: “Hai chị em mới đến hả?”
“Đúng vậy.”
Lái xe kiêu ngạo :“Bắc Kinh! Rất thú vị.”
Giọng người Bắc Kinh nghe thật thân thiết, tôi cười cười.
Nhưng trong lòng thấy nặng nề, cái nặng nề này biết từ đâu mà ra.
Đến khách sạn tôi và Liễu Hân đầu tiên là tắm rửa, Liễu Hân ngồi ở giường bôi kem dưỡng da thì điện thoại reo lên.
Tôi bắt lấy điện thoại: “Alo, xin chào.”
“Là tôi.”
Tôi suýt nữa ném điện thoại tay.
“A...... Là cậu...... A….Liễu Hân nó ......”
Tôi liếc mắt Liễu Hân, tôi nghĩ con bé đại khái là muốn nói ra là nó bôi kem. Quả nhiên, con bé dùng cử chỉ miệng với tôi, tôi hiểu liền.
“Liễu Hân nó mệt nên ngủ mất rồi.”
Liễu Hân hề chớp mắt nhìn tôi, có vẻ rất khẩn trương.
Thẩm Đạc biết suy nghĩ diều gì, nửa ngày lời nào, tôi lẳng lặng chờ.
“Chị vì cái gì tiếp điện thoại của tôi?”
Những lời này đột nhiên nói ra, lúc ấy điện thoại reo nhạc chuông muốn hết bài, hiện lên là một dãy số lạ. Cũng biết tại sao tôi lại muốn bắt máy.
Tôi im lặng.
“Liễu Giai.”
Liễu Hân thấy tôi im lặng, có điểm hơi sốt ruột xem chúng tôi nói gì. Tôi đem điện thoại đưa cho con bé, rồi làm ra bộ mặt siêu bất đắc dĩ.
Liễu Hân chân tay luống cuống nhận điện thoại, còn dùng ngũ khí như lúc đầu: “Alo?”
“Chào, là tôi.”
Tôi ngồi ở bên Liễu Hân, nhìn tay con bé nắm lại.
“...... có bận gì hết.”
“Chị ấy? Chị ấy cũng bận gì hết, hai chúng tôi đều có thể .”
“Ok, tôi điện thoại của cậu.”
Nàng cẩn thận xoa bóp ̉. Rồi sau đó hít sâu hơi.
“A!!!!!!!!!”
Bất chợt con bé hô to lên tôi bị nó làm cho hoảng sợ.
giơ tay lên cao hứng khởi. Cứ làm như vậy, và thật sự có cách nào khác khắc chế cảm xúc kích động của nó.
“Uy, em đừng kích động, nói chị nghe chuyện gì vậy?”
“Chị!” Nghe lời nói này tôi cảm thấy ở đây có sự tồn tại của tôi, vươn tay lay người tôi: “Cậu ấy buổi tối mời chúng ra ăn cơm!”
“Gì chứ? Chị .”
ngừng lay động: “Vì cái gì?”
Tìm kiếm từ bụng đến dạ dày tôi cũng tìm được lý do, qua nửa ngày mới : “Chị thấy mình như bóng đèn sáng chói giữa hai người!”
“Ãi......”. nhíu mày “Em thật nghĩ chị sẽ làm được điều đó.”
Tôi hết lời chống đỡ.
“Chị......”. Liễu Hân tựa vào vai tôi. “Ok chị .”
Nghe được con bé như vậy, lòng tôi cả kinh. Em gái tôi lúc nào cũng mít ướt, thấy vậy tôi đành cam tâm tình nguyện.
“Em sẽ hối hận.” Bên bả vai ướt của tôi, Liễu Hân lại kiên định nói: “ bao giờ!”
Hết chương 8 (2.3)
------------------
Lời editor: Cám ơn mọi người đã đọc truyện mình edit! Tặng cho mình vài cái bình luận nhé! Heheee…