CHƯƠNG 8 (3.3)
Edit và beta : Hằng Dạ
Buổi tối ăn cơm, tôi vẫn còn bối rối. Bởi vì nhà hàng này quá sang trọng, tôi thật sự sợ chính mình làm trò hề cho họ.
Liễu Hân biết mặc gì, ngừng đổi quần áo, thậm chí còn muốn mua quắt luôn bộ mới.
“Chị ơi, làm sao bây giờ ? Em đột nhiên cảm thấy quần áo của chúng ta quê mùa quá?”
Tôi cắn miếng thịt bò lơ đãng : “Em bình thường cũng sành điệu lắm mà.”
“Nhưng lỡ cậu ấy thích thì sao?” Liễu Hân cầm trong tay chiếc áo lót lụa trắng, rầu rĩ vui.
Tôi nhún vai buông tay: “Lực bất tòng tâm.”
“Nếu ta mua một bộ?”
“Kính nhờ đại tiểu thư...... cần phải làm như vậy đâu.” Tôi bày ra thái độ tộc trưởng: “Hơn nữa, cậu ấy căn bản là thèm để ý đâu. Em cần kích động như vậy.”
Liễu Hân nổi giận liền đem quần áo ném sang bên: “Ngày thường cậu ấy rất chú ý cách ăn mặc, như thế nào thèm để ý được?”
Nó nói như vậy, tôi thấy cũng có lý. Thẩm Đạc có chú ý cách xuất hiện của mình, tuy rằng cậu ấy chú trọng vẻ bề ngoài của mình, làm tôi cảm giác mình nên quá xoàn xĩnh, nghĩ đến đây, công nhận khó .
“Vậy chị làm sao bây giờ?”. Tôi nhìn : “Chị hết cách rồi. Muốn chị gọi điện thoại cho Đào Hảo ? ấy sẽ có biện pháp.”
“Ai...... Nước giếng được gần lửa.”
Liễu Hân xong, liền chui đầu vào túi hành lý. Lục lọi đủ chỗ, thậm chí ngay cả nội y cũng bị ném ra, tôi thể bội phục mị lực của Thẩm Đạc.
“A!” Liễu Hân giống phát được Châu thứ sáu* “Chị! Chị!” ( châu thứ sáu ngoài năm châu trái đất)
“Để làm gì?” Tôi quay đầu lại nhìn .
cầm trong tay áo sơ mi của tôi, đây là quà sinh nhật mà Đào Hảo đã tặng cho tôi, ấy nói cái áo này được thiết kế dựa khí chất người tôi.
“Cái này...... Cái này cho em mượn!” hưng phấn nhìn tôi, trong mắt khoái hoạt cần cũng biết.
“Em ̣nh mặc cái này......”. Tôi cố gắng tìm từ: “Nhưng....mà.....coi chừng vừa!”
Con bé soi vào gương liền ướm cái áo lên người, miệng lẩm bẩm: “Chỉ cần sửa lại một chút. Em cũng che được những phần xấu . Đột nhiên như vậy mà nhìn quyến rũ, cậu ấy sẽ thấy em siêu đặc biệt ...... Này cổ áo này có rộng chị?”
Tôi chạy tới sửa lại cổ áo cho con bé.
“Thùng thùng” Có người nhàng gõ cửa.
Liễu Hân nghi hoặc nhìn tôi liếc mắt cái, tôi giải thích : “Đại khái là chị đoán được ai rồi đó.”
“Mời vào, cửa khóa.”
Có người đẩy cửa tiến vào, chần chờ trong chốc lát, tôi hết sức chăm chú sửa ̉ áo cho Liễu Hân, căn bản để ý.
Liễu Hân nhìn vào gương, đột nhiên thở mạnh một hơi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía gương.
Cậu ấy chỉnh chu đứng ở nơi đó, tóc đại khái là vừa mới chải lại, thực nhàng khoan khoái. Âu phục màu xám bạc, cho dù tôi chưa bao giờ tiếp xúc với những người mặc âu phục như thế này nhưng cũng nhìn ra được được người này mang dòng máu cao quý.
Cậu nhìn tôi từ trong gương. Khẽ nhíu mày, giật giật môi, giống như muốn cái gì. Nhưng lại .
Liễu Hân khẩn trương năng lộn xộn: “Cậu như thế nào...... Tôi......”
Con bé đáng thương......
Tôi thở dài hơi, lại giúp đem cổ áo đè ép áp, xoay người đối ThẩmĐạc :“Chúng tôi chưa chuẩn bị xong...... Tôi còn chưa thay quần áo...... Cậu xem......”
Cậu ấy ngây ra lúc, mới phản ứng lại đây:“Tôiở bên ngoài chờ các người.”
tới cửa, cậu ấy đột nhiên quay đầu, :“Là tiệc tối, hai người nên mặc lễ phục.”
......
Trách được cậu ấy mặc đẹp như thế, lúc này trong nháy mắt tôi cảm thấy Liễu Hân lần này có vẻ lo sợ bất an thành ra ngu xuẩn. Kỳ tôi lúc này hoàn toàn là năm mươi bước cười trăm bước, tôi biết chính mình rốt cuộc là làm gì?
“Đối với chúng tôi có......” Liễu Hân bộ dáng điềm đạm đáng , tôi nghĩ có chàng trai nào mà con bé 16 tuổi này. Các gái có vô hạn tiềm chất, giây cố gắng còn khôn khéo đáng , tiếp theo giây là có thể nhu tình như nước và đặc biệt dáng chuẩn như người mẫu.
Thầm Đạc hẳn là nghĩ tới tình huống này, cực tự nhiên :“Thế này , hai người với tôi đến nơi này chọn một bộ lễ phục thích hợp.”
Tôi chạy đến bên giường đem tất mặc vào, sau đó nhìn nhìn Liễu Hân:“ em?”
Nàng có vẻ có điểm buồn bực vui:“Dạ.”
Đều là con gái, tôicó thể lý giải tâm tình của con bé, chính mình bận việc chút. Kết quả là người tôi câu ca ngợi đều có. Tôi vỗ vỗ Liễu Hân, nhiều, nhưng là tôi tin tưởng con bé biết ý tứ của tôi.
Quả nhiên, nàng ngẩng đầu lên hướng tôi cười cười.
Thầm Đạc chở chúng tôi cửa hàng sang trọng. Tôi có điểm khiếp đảm:“Sang trọng quá......”
Cậu ấy dừng xe, tôi cởi bỏ thắt dây, nhìn kính chiếu hậu như nhìn tôi và :“Sang trọng lắm đó.”
Cậu ấy ......
Tôi cả người cảm thấy rợn người, sợ là bán mình ở Bắc Kinh này cũng thể vào đây nổi. Chính lúc này tôi biết gì, cậu ấy đẩy cửa xuống xe, còn tiêu sái với tôi: “Nhớ là chị nợ tôi đó.”
Cậu ấy cứ như đùa, Liễu Hân tâm trạng lúc này rất thoải mái, con bé có vẻ sung sướng vô cùng, bảo tôi thể khâm phục tinh thần của con bé.
Vào bên trong liền căn phòng trang trí rất sắc sảo, nhìn đồng phục của nhân viên, nhất thời toát mồ hôi, trong lòng nghĩ rốt cuộc căn phòng này được thiết kế như thế nào? Ngay cả đồng phục của nhân viên cũng mang mác D&G!
Từ xa có tiểu thư mỉm cười, đồ cũng là hàng hiệu Versace, đối với Thẩm Đạc cung kính khom người : “Công tử, lâu rồi gặp.”
Thẩm Đạc gật gật đầu, lại xoay người nhìn về phía chúng tôi: “ thôi.”
Chúng tôi hướng bên trong đến, cách rất xa tôi liền cảm nhận được tràn hơi thở nồng đậm hoa lệ. Bên bức thủy tinh có rèm che kia, tơ lụa vách tường giấy. Làm cho tôi tưởng rằng mình được xuyên . Khi vừa đến phía sau ấy phát ra giọng , quả thực liền ngay lúc đó tôi bị đứng hình.
Trước đó khắc tôi thấy mình là cằn cỗi, thế nên nhìn lại bản thân mình chẳng lấy giống được chút khí chất ấy.
khe khẽ với Thẩm Đạc: “Sao hôm nay lại đến đây.”
Thẩm Đạc nghiêng người chỉ về phía chúng tôi:“Buổi tối có yến tiệc, hãy sửa chữa lại hai ấy dùm tôi.”
......
Sửa chữa?
Hiểu...... Từ trước đến nay tên nhóc này có biết sử dụng từ đâu.
Người đẹp tới, nụ cười khuynh quốc khuynh thành:“Chào hai hị, tôi là Thi Nhan.”
“Xin chào, tôi là Liễu Giai . Đây là em tôi Liễu Hân.”
ấy nhìn kỹ lưỡng, trong ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu. Tôi nghĩ có lẽ suy nghĩ gu thời trang hợp với tôi. Tôi cuối cùng cảm thấy của tuổi người đẹp này hẳn là lớn, liền hỏi: “Có thể hỏi chút...... Thi tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?”
“ cần khách khí, chị và công tử đều cùng nhau cứ gọi em là Khanh Khách . Bạn bè với nhau.”
phải bên kia cậu ấy đọc sách......
Thẩm Đạc chen vào :“ nên làm công việc của mình .”
Khanh Khách nghe được cậu ấy như vậy, có vẻ giận rồi trừng mắt nhìn nhìn Thẩm Đạc: “ cả ngày chỉ biết trước mặt ‘người ngoài’ chửi bới tôi.”
Cho dù con người của tôi đầu óc mất chất xám , nhưng là cố ý tăng thêm hai chữ ‘người ngoài’, tôi còn là nghe hiểu kia tầng hàm nghĩa. Chỉ cảm thấy Khanh Khách tuổi tác , tâm trí chín chắn. Liễu Hân có điểm được tự nhiên, nàng bĩu môi: “Tôi phải là người ngoài, người ngoài có cửa được Thẩm Đạc đưa đến đây.”
Trong phòng mùi thuốc súng rệt......
Khanh Khách vẫn là cười, vui vẻ : “Lần trước công tử còn đem chú cún đến đây tạo dáng nữa đấy.”
Hắc...... Lời này đúng là......
Nghĩ sao lại được câu này? Tôi thân là chị Liễu Hân, nếu giúp nó vài câu tôi là dạng mặt dày rồi.
Tôi tiến lên từng bước kéo Liễu Hân ở phía sau người: “Thi tiểu thư, tôi biết lời vừa là biểu đạt ý tứ gì. Tôi chỉ là tò mò, có được vẻ bề ngoài xinh đẹp như thế, nhưng tôi nghĩ lời của lại xấu xí đến vậy? như thế, chỉ xứng đáng hầu hạ cho con cún thôi.”
xong kéo Liễu Hân tiến về cửa lớn, Thẩm Đạc đuổi theo giữ chặt tay tôi: “Chị đâu?”
Tâm tình nuốt nổi, chả muốn nhìn cậu ấy làm gì, lạnh lùng : “Cậu cần xen vào. Chúng tôi phải cún nuôi của các người.”
Tay cậu ấy tăng thêm sức, giống như bức bách làm tôi đau. Lòng tôi muốn cùng cậu ấy phân cao thấp, gắt gao cắn miệng phát ra thanh. Liễu Hân ở bên chuẩn bị rớt nước mắt: “Chị......”
Được rồi......Ai dám chê bai em tôi. Tôi vừa muốn mở miệng , Thẩm Đạc đột nhiên quay đầu đối với Khanh Khách : “Thi Nhan, lại đây giải thích ngay.”
Khanh Khách khó tin nhìn Thẩm Đạc.
Thẩm Đạc câu cũng , chỉ nhìn Khanh Khách. Giằng co đến ba mươi giây, Khanh Khách cúi đầu tới. Đối với Liễu Hân : “Thực xin lỗi. Tôi thất lễ.”
Liễu Hân cũng nghĩ tới ấy như vậy, hơi có chút hân tay luống cuống: “...... có gì. Ta cũng có điều đúng.”
“Thôi chọn cho chúng tôi vài bộ lễ phục .”
“Cám ơn.”
Hai người đó cứ tỏ ra vẻ khách sáo với nhau. Tôi buồn bực nhìn, ít ra cũng phải giải thích với tôi nữa chứ......Chỉ có chuyện nhặt như vậy người khác bỏ qua, còn tôi đại khái ngừng miên man suy nghĩ, người khác cũng hiểu nổi.
Ta buồn bực bỏ qua bị Thẩm Đạc lôi kéo cánh tay, nhíu mày : “Tôi mệt mỏi, đêm nay dự tiệc được .”
Cậu ấy buông tay, hỏi: “Vì cái gì?”
Hắc! Này cái thằng nhóc choi choi, như thế nào có thể hỏi ngược lại tôi?
“Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Xin hỏi Thẩm đại công tử, chuyện như vậy cũng phải báo cáo sao? Chị muốn nghỉ ngơi cũng phải chờ cậu đồng ý hay sao? Chị đây hay cũng cần cậu quản sao?” Tôi nheo lại ánh mắt, khẩu khí bực bội : “Cậu xem chị đây là ai!”
Có người nghe thấy bên này ồn ào, lặng lẽ lộ cái đầu nhìn qua, bị tôi hung hăng trừng mắt cái, lặng lẽ rụt trở về.
Liễu Hân cùng Khanh Khách hoàn toàn nghĩ tới tôi nóng đến mức này, đều sửng sờ ở bên biết nên như thế nào.
Thẩm Đạc dần dần buông ra tay của tôi, cúi đầu cười cười: “Đúng vậy...... Liễu Giai, tôi sao lại làm vậy được !’’
Tôi hít sâu hơi, đối với Liễu Hân mỉm cười chút: “Dự tiệc vui vẻ nhé, chị về trước .”
“Chị......”
Tôi có tâm tình dự yến tiệc buồn cười này, xoay người hướng cổng chính về.
HẾT CHƯƠNG 8
-----------------------------------
lời editor: Nắm tay rồi !!!