1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609

      [​IMG]

      Tác phẩm: 天后PK女皇 - Thiên hậu PK Nữ hoàng
      Tác giả: 风流书呆 - Phong Lưu Thư Ngốc

      Nguồn: TTV - link
      Converter: nothing_nhh
      ......................................Editor: Hitsuji + hana_chan + Càfé Sáng

      ................Tình trạng sáng tác: hoàn, tác giả chia chương
      ..............................................................(ước khoảng 80~90 chương)
      ................Thể loại: Xuyên , nữ phụ
      ......Tốc độ edit: 1~2 chương/tuần


      Có thể xem thêm tại blog cá nhân

      Văn án:

      ....... thế hệ thiên hậu của giới làm phim điện ảnh và truyền hình ngoài ý muốn xuyên vào trong cuốn kịch bản cung đấu và trở thành nhân vật hi sinh ngu ngốc có huyết hải thâm thù đấu với nữ hoàng tương lai. Hứ, chờ mà xem Thiên hậu ta biết trước kịch bản có hành động hoàn mỹ xoay ngược tình thế để pk Nữ hoàng, thoát khỏi vận mệnh bi thảm của vật hi sinh, và có được tương lai tốt đẹp sau này. Thiên hậu nước Tống: Chị đây Thiên hậu của cả thế hệ, xuyên vào cái kịch bản cung đấu, cho dù có trở thành nhân vật nữ phụ hi sinh đầu tiên cũng phải diễn như nhân vật chính! Có chị ở đây, Nữ hoàng cũng chỉ đáng xách dép.

      =====

      PK: là tên viết tắt của cụm từ Personal Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game online và từ này dùng cho các trường hợp tự vệ.


      Mục lục



      Chương 42 - Chương 43

      Chương 44 - Chương 45 - Chương 46

      Chương 47 - Chương 48 - Chương 49 - Chương 50

      Chương 51 - Chương 52 - Chương 53 - Chương 54

      Chương 55 - Chương 56 - Chương 57

      Chương 58 - Chương 59

      Chương 60



      Chương 61

      Chương 62 - Chương 63

      Chương 64 - Chương 65 - Chương 66

      Chương 67 - Chương 68 - Chương 69 - Chương 70

      Chương 71 - Chương 72 - Chương 73 - Chương 74

      Chương 75 – Chương76 - Chương 77

      Chương 78 - Chương 79

      Chương 80



      Last edited: 20/5/15
      linhdiep17, 1012, aki_chan6 others thích bài này.

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Thiên hậu PK Nữ hoàng: Chương 1
      [​IMG]

      Khuyến cáo: Mọi người nên cân nhắc trước khi đọc.

      Đây chỉ là sản phẩm tưởng tượng của tác giả. Mọi nhân vật, hành động đều mang tính hư cấu.

      Ta nhiều vì cũng chẳng có gì để ~.~, với lại càng biết nên để giới hạn độ tuổi thế nào là vừa. 18 ư, hay là phải 21, 25. Theo ta đó là cần thiết. Vì nó liên quan đến những vấn đề giới tính, mà thuộc về phạm trù đạo đức, lối sống. (Theo ta truyện này cũng chẳng có gì, nhưng cứ khuyến cáo trước như thế cho chắc ăn).

      Cho nên, Các nàng nếu thấy thích hợp, ừm, phòng khách phía tay trái, mời các nàng đến đó tìm những “món” hợp “khẩu vị” của mình nhé.

      Còn nàng nào cảm thấy phù hợp với mình, xin mời theo ta, chúng ta cùng “thưởng thức” món mới nào, kha kha kha *cười sảng khoái*.

      tèn tén ten, mở màn khai tiệc nào…



      Chương 1: Ly kỳ xuyên qua

      “Chị, em mới dốc hết tâm huyết viết được kịch bản mới, cha rất ngạc nhiên và đáp ứng em đầu tư vào quay phim. Kịch bản này mà được chuyển thành phim ấy, nhất định cực kỳ thành công! Người ta phù sa chảy ruộng ngoài, nên nhà biên kịch em đây quyết định mời chị đóng nhân vật nữ chính! Thế nào? Em của chị cũng quá tốt với chị ?”

      Chú chim cánh cụt với nơ bướm màu hồng ngừng nhảy nhót màn hình máy tính, đồng thời nó phát ra tiếng kêu “tích tích” như bảo người ta mau đến nhìn xem.

      Âu Dương Thanh đối với thanh hối thúc đó làm như nghe thấy, chỉ lo lau khô mái tóc ướt do vừa tắm xong, tự mình rót ly rượu vang, bỏ vào thêm vài cục đá, lại từ từ xoay vài vòng rồi nhàng nhấp miếng, xong hết thảy mới thảnh thơi ngồi vào trước máy tính, mở khung hội thoại, đọc hết toàn bộ đoạn tin tức mà em đáng gửi đến rồi nở nụ cười dịu dàng.

      “Là cha ngạc nhiên hay là sợ bị em quấy rầy nên phải lấy tiền tiêu diệt rủi ro? Lần này em lại làm trò gì khiến cha đồng ý bỏ vốn đầu tư?” Ngón tay trắng nõn gõ lách cách loạt chữ, dội gáo nước lạnh vào hưng phấn của đối phương.

      Phía bên kia trầm mặc vài giây rồi mới gửi đến biểu tượng bùng bổ giận dữ, nhanh chóng giải thích: “Tuy rằng cha sợ bị em quấy rầy, nhưng bình thường cho dù em quấn lấy thế nào, cha cũng chịu bỏ tiền ra, sở dĩ lần này đồng ý là bởi vì kịch bản em viết rất tốt!”

      Âu Dương Thanh ngồi đọc hết phần trả lời rồi bật cười, ngược lại nghĩ đến thái độ luôn cẩn thận khi đầu tư của cha, thế mà lần này lại đáp ứng bé con bỏ tiền ra làm phim truyền hình, có lẽ coi trọng kịch bản này của con bé. Đương nhiên, khả năng bị con bé này quấy rầy đến điên rồi nên mới chi ra khoản tiền để yên thân vẫn lớn hơn chút.

      “Đưa kịch bản để chị xem thử .” Âu Dương Thanh ôm ấp hy vọng nhoi mà đưa ra cầu.

      “Được rồi! Em lập tức gửi đây!” Đối phương kích động trả lời xong liền gửi tập tin .

      Âu Dương Thanh nhấn nút ‘Nhận’, đợi việc tiếp nhận tập tin xong, lập tức mở kịch bản ra đọc từ đầu đến cuối lượt. Bởi vì kịch bản này do em ruột viết, xem rất chậm và cẩn thận, hề chỉ xem cho có lệ.

      Bên kia dường như cũng biết tại chăm chú đọc, im lặng đợi, hề phát ra nửa điểm hối thúc.

      Miễn cưỡng đọc hết kịch bản, Âu Dương Thanh xoa xoa thái dương, trong lòng than thở: dù sao lần này cũng có chút tiến bộ, câu chuyện mạch lạc, tình tiết cũng phù hợp ăn khớp.

      Nhưng mà, kịch bản này đọc cứ thấy quen quen, nội dung mớ buồn nôn, sến rện thế này là sao? phải là tâp hợp của mấy bộ phim lịch sử cùng cung đấu gần đây sao? Còn nữa, ngay đến cả tên nhân vật cũng lười đặt thế này? Hoàn Nhan Cảnh —— cháu của Thế Tông Hoàn Nhan Ung của Triều Kim, mượn tên nhân vật lịch sử dùng chút cũng có gì, nhưng mà Hoàn Nhan Bất Phá là chuyện gì đây? Nếu trí nhớ của có vấn đề , hình như đây là tên của nam chính trong bộ kịch cương thi mới nổi cách đây lâu nha? Con bé sợ bị người ta tố cáo mượn tên xin phép sao?

      Âu Dương Thanh bắt đầu liệt kê những điểm có vấn đề trong kịch bản rồi gửi cho em của mình. Cuối cùng, đánh giá thêm câu ngắn gọn—— ‘Kịch bản buồn nôn cũ rích, đúng là tác phẩm hạng ba, hơn nữa nghi ngờ đây là đạo văn người khác, nếu muốn hầu tòa, đề nghị được bỏ vốn làm phim, chị cũng tham gia diễn.’

      Lời này đủ độc, đủ trắng trợn, đủ khiến người ta sau khi đọc xong tức đến hộc máu, sau hơn nữa ngày khó khăn mà tiếp nhận đả kích, đối phương hung tợn bỏ lại câu uy hiếp ngây thơ, “Âu Dương Thanh, đừng tưởng chị là thiên hậu kênh kiệu. Em méc cha, chị bắt nạt em để cho cha trừng phạt chị! Đến lúc đó, cho dù chị đến khóc lóc với em, em cũng cho chị làm nữ chính! Em cho chị làm nhân vật đáng thương nhất – Thái tử phi!”

      Âu Dương Thanh cầm lấy ly rượu, nhấp miếng, đối với uy hiếp ra màn hình cười ra tiếng, vừa cười vừa lắc đầu, thầm nghĩ: bé con xù lông rồi! đáng !

      để chén rượu cạnh bàn máy tính, liên tục gửi vài thông điệp trấn an.

      Mấy viên đá trong ly rượu từ từ tan ra bên cạnh bàn, tụ lại thành thành nước lấm tấm rồi nhiễu xuống bàn phím phía dưới.

      Bàn phím bị dính nước ẩm ướt, Âu Dương Thanh gõ chữ chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê rần, liền chậm rãi ngã xuống phát ra tiếng động.

      Thiên hậu ngã xuống, trong lúc nhất thời, khẩu hiệu ‘dùng điện an toàn’ lan tỏa trong toàn xã hội.

      ﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡� �﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡� ��﹡﹡﹡﹡﹡

      Âu Dương Thanh ngờ với cái chết của mình lại khiến toàn xã hội coi trọng việc dùng điện an toàn, mà thực tế, tại cũng có tâm tư suy nghĩ việc này, bởi vì khiếp sợ —— khiếp sợ đến dại ra.

      Cho dù là ai khi phát ra lúc mình tỉnh lại ở trong căn phòng cổ kính, tráng lệ, chung quanh lại có đống cung nữ thái giám loạt vây quanh mình mà quỳ xuống vấn an, lại gọi mình là ‘Thái tử phi’, khiếp sợ mới lạ, trừ phi người đó là kẻ ngốc.

      Âu Dương Thanh phải kẻ ngốc, ngược lại, rất thông minh, bằng , cũng lên đến địa vị thiên hậu. Khiếp sợ qua , rất nhanh tỉnh táo lại, thu hồi biểu tình mặt ngây dại vì kinh ngạc, đôi mắt đẹp vừa chuyển, đôi mi thanh tú nhăn lại, trầm giọng mở miệng: “Nhốn nháo cái gì? Đều lui xuống cho bản cung! Bản cung muốn yên tĩnh chút!” Chỉ giây, bản năng biểu diễn của Âu Dương Thanh liền bộc lộ ra, tự nhiên mà diễn nhân vật Thái tử phi này như .

      Quả nhiên, đám cung nữ thái giám nghe thấy Âu Dương Thanh uy nghiêm ra lệnh, trộm dò xét biểu tình lạnh lẽo cùng nghiêm túc mặt nàng liền lập tức câm như hến, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng, sợ nếu chậm chút bị Thái tử phi hỉ nộ vô thường, kiêu ngạo ương ngạnh lấy ra trút giận.

      Tất cả mọi người đều rút , Âu Dương Thanh vội vàng đứng dậy, muốn xốc chăn lên, lại bị trận đau nhức đầu truyền đến ngăn trở động tác.

      “Cái ~ sao đầu lại bị băng bó lớn như vậy? phải mình bị điện giật sao?” thào tự , đưa tay sờ soạng lên đỉnh đầu, khi đụng đến vết băng bó sau đầu, nhịn đau được oán giận kêu.

      Sau khi oán giận xong, áp chế nghi hoặc trong lòng cùng đau đớn tại đỉnh đầu, tiếp tục xốc chăn lên, mang đôi giày thêu tinh xảo bên giường vào, tìm kiếm vòng ở trong phòng.

      “Ngô? Vật dụng đều là tơ vàng gỗ lim , ngay cả trang trí cũng rất lỗi thời, lần này là ai to gan đùa bỡn ta như vậy?” Âu Dương Thanh vuốt vuốt hàm dưới, nhíu mi suy ngẫm.

      thể trách có nghi ngờ như thế, nhớ năm đó từng bị tổ làm phim chỉnh qua như vậy. Tổ làm phim thừa dịp ngủ, chuyển đến căn phòng cổ đại, lại cho vài diễn viên quần chúng ăn mặc cổ trang đến mê hoặc , còn giấu máy quay phim để ghi lại phản ứng của và truyền trực tiếp lên Internet cùng tivi. May mà thông minh, nắm hết các kỹ xảo của những người này, mới bị xấu mặt. Tình hình hôm nay, nhìn thế nào cũng tương tự màn năm đó.

      Trong lòng cười lạnh, Âu Dương Thanh càng thêm cố sức tìm kiếm máy quay được giấu ở đâu đó trong phòng, lại lấy trang sức hoa mỹ, phòng ốc ngăn nắp mà phá loạn cả lên. Chụp quay , quay chị đây làm cho mưu nhàm chán của các người bị phá sản như thế nào!

      Tìm hơn nửa ngày cũng phát có máy quay phim, nhưng lòng nghi ngờ Âu Dương Thanh quá nặng, biết khi nào bị thương ở đầu giờ càng thêm đau, làm thể dừng lại nghỉ ngơi.

      ngồi xuống trước bàn đọc sách, thở từng chút từng chút, hung hăng vò nát, ném mấy tờ giấy Tuyên Thành bàn để trút giận.

      Theo lý thuyết, ta bị điện giật, sao lại đụng đầu, vết thương còn nặng như vậy, là người nào trong tổ làm phim lấy ta ra làm tiết mục? Người đại diện của ta cũng đáp ứng a! Còn nữa, ta nhớ ràng là trái tim bị điện giật tê liệt, hẳn bị thương rất nặng mới đúng, toàn bộ cánh tay trái đều bị thiêu cháy, mà lúc này nhìn lại, chút vết sẹo cũng có? Chẳng lẽ ta hôn mê lâu đến nỗi cánh tay trị khỏi hẳn? Mà ai có thể nghĩ được lúc này ta tỉnh lại, cho nên bố trí như vậy để đùa giỡn ta?

      Những điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều, vả lại còn tự mâu thuẫn, rối rắm khó giải, Âu Dương Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm làn da nõn nà của mình, thấy chút vết sẹo cánh tay trái, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.

      Trong lúc ngẩn người, cửa chi dát tiếng bị đẩy ra, phụ nữ chừng dưới 50 tuổi, ăn mặc như mama trong cung bưng chén thuốc tiến vào, theo sau là tiểu nha đầu trong độ tuổi dậy ăn mặc như cung nữ, trong tay cầm đĩa mứt hoa quả.

      Hai người thấy Âu Dương Thanh mặc mỗi chiếc áo lót, biểu tình đau khổ ngồi bên bàn đọc sách, cũng đều ngẩn người, vội vàng tiến nhanh hai bước, đưa tay để đồ lên mặt bàn, bước lên nâng nàng. Tiểu nha đầu theo sau đạp mấy tờ giấy dưới chân liền bước chậm lại, thể đồng thời cùng mama nâng đỡ chủ tử, nàng ta nhíu mày, nhặt giấy lên, vừa nhìn càng cau mày.

      “Tiểu thư, sao người chỉ mặc áo lót xuống giường ? giờ vào thu trời lạnh, người mới đụng phải đầu, cẩn thận lại nhiễm phong hàn. Mau, mau uống thuốc nào!” Mạnh mẽ đem thân thể suy yếu của Âu Dương Thanh lên giường, thu vén góc chăn, mama già nua bưng chén thuốc tới, trong miệng ngừng nhắc nhở, trong giọng nồng đậm quan tâm che giấu được.

      Diễn viên quần chúng này biểu diễn cũng tệ! Âu Dương Thanh giật mình thấy mình bị người phụ nữ này nửa kéo nửa dìu lên giường, vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt từ ái đối phương vừa cảm thán trong lòng.

      Tiểu nha đầu bị bỏ lại phía sau cũng cầm giấy tiến lên, dùng giọng còn mang theo chút trẻ con thẳng thắn khuyên giải: “Tiểu thư, người thích Giang Ánh Nguyệt cũng thể đem thơ của nàng ta ném loạn như vậy nha! Thơ này được Hoàng Thượng khen ngợi trước mặt bá quan văn võ, cũng tự tay viết xuống, còn dán lên vách bắt mọi người ngày ngày nhìn xem học hỏi tại ngự thư phòng, trong cung ai cũng biết. Người chà đạp thơ thế này, bị kẻ có tâm nhìn thấy, cố ý bố trí người rồi rơi vào trong tai Hoàng Thượng, đó chính là đại bất kính !”

      Xem ra Tiểu nha đầu ngày thường quan hệ với Âu Dương Thanh rất thân thiết, nhắc nhở mà nửa điểm cũng uyển chuyển, rất chi là thẳng thắn. Bất quá, thẳng thắn này cũng chính là điểm mấu chốt, tuyệt đối là vì muốn tốt cho Âu Dương Thanh.

      Ma ma già nua nghe xong lời của nàng ta lại gật đầu, buông chén thuốc, thành khẩn mở miệng, “Đúng vậy, tiểu thư người nên thu lại tính tình chút. Nay chúng ta ở trong cung, phải ở phủ Thừa Tướng, đứng từng bước phải cẩn thận a. Hôm qua Thái tử trong yến hội tán thưởng Giang Ánh Nguyệt kia, cũng là bởi vì Giang Ánh Nguyệt quả có tài hoa, làm thơ kinh người, nào phải coi trọng nàng ta, người hà cớ gì ầm ỹ với thái tử? Ngược lại còn làm mình bị thương, mất nhiều hơn được. Giang Ánh Nguyệt này hôm qua trở thành nữ quan bên người Hoàng thượng, là người của Hoàng thượng, cho dù Thái tử có coi trọng nàng ta cũng thể cướp đoạt với phụ hoàng mình a, người có đúng ?”

      Mama ngừng lải nhải lằng nhằng, vừa khuyên giải lại an ủi, trấn an, hy vọng có thể đánh thức tiểu thư ương ngạnh nhà mình sớm chút.

      Âu Dương Thanh vốn có chút mơ hồ nghe xong lời mama, lại còn mang ra nhiều người gì mà thái tử, Hoàng Thượng, Giang Ánh Nguyệt như vậy, trong lòng nàng như bị sét đánh. Tên gọi sao càng nghe càng quen tai vậy?

      Âu Dương Thanh đè nén khiếp sợ trong lòng, vuốt cánh tay trái bóng loáng trắng nõn của mình chút, ấn ấn chỗ trái tim khỏe mạnh, gạt bỏ biểu tình nửa khóc nửa cười, hướng lão mama gật đầu: “Đúng, mama rất đúng! Là ta xúc động, về sau ta nhất định cẩn thận hơn. Đưa thơ cho ta, ta cẩn thận cất giữ.”

      Lần đầu tiên thấy chủ tử nhận sai dứt khoát ràng như vậy, lão mama cùng tiểu nha đầu giật mình ngây người ra lúc, lập tức mặt mày hớn hở.

      Mama tiến lên bước, vỗ vỗ mu bàn tay Âu Dương Thanh, trong lời mang vui mừng, “Tiểu thư người rốt cục cẩn thận suy nghĩ! Nếu tính tình người dịu dàng, chỉ bằng dung mạo như hoa như ngọc của người cùng việc Thừa tướng có ân cứu mạng với Thái Hậu, Hoàng Thượng, Dục Khánh cung này còn chỗ nào cho Ngô thị kia? ! Thơ này cứ để cho nha đầu giúp người thu thập, chỉ cần người đốt là được, trước tiên người vẫn nên uống thuốc , nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất. Người gây chuyên cùng thái tử rồi ngã bị thương là thái tử giúp người bao che, chỗ Thái Hậu chỉ biết là người bị bệnh, người cần lo lắng Thái Hậu quở trách người.”

      “Đúng nha, tuy rằng thái tử rất tức giận nhưng cũng quên bao che thay tiểu thư, chỉ sợ hỏng thanh danh tiểu thư, đối với tiểu thư người vẫn rất có tình nghĩa.” Tiểu nha đầu cũng theo cũng an ủi câu, vừa an ủi vừa cầm lấy chén thuốc đưa cho mama, mama tiếp nhận rồi đưa đến bên miệng Âu Dương Thanh, rất có tư thế bắt nàng uống bằng hết.

      Âu Dương Thanh khép hờ đôi mắt đẹp, giấu kinh hãi trong mắt, đem lời của mama cùng tiểu nha đầu lặp lại ở trong lòng, tựa như thước phim tua lại, cố tìm chút tin tức hữu dụng với mình, tâm tình dần dần trầm trọng.

      “Tần ma ma, ta tự mình uống.” Âu Dương Thanh thử kêu tiếng, thấy mama đối xưng hô của nàng có chút dị sắc, còn mỉm cười thuận thế đưa chén tới, nàng tiếp nhận chén, cảm giác nặng tay đồng thời cũng là nặng nề trong lòng.

      Âu Dương Thanh vài hớp uống xong chén thuốc làm khổ đầu lưỡi người khác, trả chén lại cho mama, nhìn sang tiểu nha đầu, “Tiểu Vũ, đem thơ cho ta , ta cảm thấy thơ kia rất tốt, muốn xem lại cẩn thận chút , dùng để học tập cũng tốt.”

      “Dạ.”

      Tiểu nha đầu chỉ biết làm theo lời chủ tử mình, cười hì hì đồng ý, đem mấy tờ giấy Tuyên Thành nhàu nát đưa qua, vẫn quên đem đĩa mứt hoa quả đặt ở bàn con chỗ đầu giường nàng.

      Hai người này quả nhiên là Tần ma ma cùng Tiểu Vũ! Giường gỗ lim cũng là ! Có tiền cũng mua được! Xem ra, lần này mười phần mười phải là trò đùa của tổ làm phim!

      Trong lòng thầm nghĩ, mặt Âu Dương Thanh cứng lại, tiếp nhận giấy Tuyên Thành, vội vàng mở ra xem lần, sau đó thản nhiên ngẩng đầu phân phó, “Mama, Tiểu Vũ, ta mệt mỏi, cần ngủ lát, nơi này cần các ngươi hầu hạ, xuống .” Vừa , vừa che miệng, thanh tú mà ách xì cái.

      “Dạ, chúng nô tỳ ở bên ngoài, tiểu thư có việc cứ kêu tiếng.” Mama thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trong mắt đầy mệt mỏi, vội vàng khom người đồng ý, hầu hạ nàng nằm tốt mới dẫn tiểu nha đầu ra ngoài.

      Đợi hai người đóng cửa phòng, Âu Dương Thanh vừa nằm xuống lập tức ngồi dậy, biểu tình ngưng trọng mở giấy Tuyên Thành nắm trong tay ra, hung hăng nhìn chằm chằm bài từ 《 Thủy điều ca đầu 》 giấy, trong lòng như có đàn voi giày xéo qua.

      Khốn ! Vì bộc lộ tài năng thơ ca trong yến tiệc trung thu mà được hoàng đế thăng chức thành nữ quan bên người, tên gọi Giang Ánh Nguyệt, kẻ này ràng là nhân vật chính trong kịch bản — 《Thiên cổ Nữ hoàng》 của em nàng nha!

      Giang Ánh Nguyệt nhờ sao chép lại 《 Thủy điều ca đầu 》 mà giành được danh hiệu tài nữ, lọt vào mắt hoàng đế, rồi dần dần tiếp cận trung tâm quyền lợi, bước những bước đầu tiên con đường trở thành nữ hoàng, buồn nôn như vậy! Cẩu huyết như vậy! Nàng muốn quên cũng quên được!

      Hơn nữa, dựa vào công lực ghi nhớ thâm hậu của nàng vai trò từng người cùng tình tiết trong kịch bản, nàng cũng nhớ được bảy tám phần, Tần ma ma, Tiểu Vũ, hai người này trong kịch bản xác thực là tâm phúc của Thái tử phi.

      Nghĩ tới quan hệ của hai người phối hợp diễn với mình, Âu Dương Thanh kinh hãi muốn đâm đầu vào tường! Nàng, thế nhưng xuyên thành nhân vật hi sinh có kết cục thê thảm nhất trong kịch bản —— Thái tử phi Âu Dương Tuệ Như! Thái tử phi Âu Dương Tuệ Như bị nữ hoàng khống chế nuôi như heo, tàn nhẫn tra tấn đến hơn mười năm dài đằng đẵng, muốn sống được muốn chết xong!

      Nghĩ đến đây, sắc mặt Âu Dương Thanh cũng xanh mét như tên của nàng.

      Nàng hốt hoảng đến cửa sổ phía trước, mở cửa sổ ra, nhìn bóng cây xa xa đứng sừng sững, cung điện lầu các nguy nga kết hợp phong cách kiến trúc kiểu tây mà ở đại chưa bao giờ thấy qua, vô lực nhắm mắt lại, rồi sau đó ngửa đầu bốn mươi lăm độ, bi thương đón gió rơi lệ —— xuyên qua! Đại gia nhà ngươi! Cả đời làm diễn viên chính, mà nay lâm vào kết cuộc xuyên thành nhân vật nữ phụ phải hi sinh! Kiếp trước ta tạo nghiệt gì a!

      ____________________

      Hết chương 1 – Hitsuji
      minhminhle, linhdiep17, nhimxu12 others thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @Hitsuji ôi truyện này ta từng đọc convert nhưng nó căng quá nên bỏ dỡ , ủng hộ nhiệt tình nhé

    4. thaominh91

      thaominh91 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      45
      hihi cám ơn bạn post qua đây nha ,mình theo dõi bên cafesang ,mà h qua đây xem cho tiện ,mà mình thấy bên đó đăng đến chương 40 phải ,1/2 chặn đường rồi , bạn post thêm được :yoyo53::yoyo53:

    5. VÂN NHI_2411

      VÂN NHI_2411 Active Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      142
      ẤY ,tác giả cung đấu bằng muôi cún đây mà , nhảy , cám ơn editor nhé :050::050::050: , mong chương mới nhá ,1 chương thấm :grin:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :