1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ta thích ô thừa tướng này quá/...............ghen tị
      thank nàng
      Hitsuji thích bài này.

    2. minhminhle

      minhminhle Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      68
      Theo mình thấy đoạn tụ cũng phải là cái tội. Nhưng cái ông thái tử này ngu mà còn vừa tra vừa dâm nữa. 1 người rồi chả lẽ ra đường ai giống người mình cũng vơ về hết sao!?:yoyo61::yoyo61::yoyo61: Tra nam còn giả bộ làm tình thánh. Nhưng mà ko tài đức như thế mới đc chú hoàng thượng chọn làm bia đỡ đạn chứ. Mình chỉ mong mau mau tới tập tên thái tử này rớt đài a. @Hitsuji thanks nàng nhiều lắm.:yoyo42: Nhưng cho mình đc góp ý xíu. Có chỗ mình đọc thấy nàng lúc ghi "Chua sót" lúc ghi "Chua xót". ra Chua Xót mới đúng nha. "Xót" trong "xót xa" nha nàng. Còn lại ko có lỗi gì. Thanks nàng nhiều lắm.:yoyo45:
      angel ofdeath, linhdiep17Hitsuji thích bài này.

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      @minhminhle sửa, thanks nàng nhiều lắm :yoyo45::yoyo45: chụt chụt.

      @quỳnhpinkyTiếc quá, phải thừa tướng trẻ lại chút cũng được :yoyo44:

      @linhdiep17, Phụ hoàng đương nhiên sủng sủng ... tới tận giường :yoyo36:, mèn ơi sắc quá, xấu hổ quá :xitmau:
      minhminhle, linhdiep17quỳnhpinky thích bài này.

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      CHƯƠNG 38: THỪA TƯỚNG RA TAY
      Edit: Càfé Sáng

      [​IMG]

      Âu Dương Tĩnh Vũ từ trong cung trở về, tâm tình chẳng những yên tĩnh lại, ngược lại càng thêm lo lắng hơn.

      Cuộc sống của nữ nhi trong cung, hoàn toàn giống với tưởng tượng của ông, Thái Tử đối xử với nữ nhi của ông, khắc khe sao, đâu chỉ đơn giản là khắc khe đâu chứ? là trắng trợn làm nhục mới đúng! Ông vất vả nuôi con khôn lớn, nữ nhi ông bảo vệ từng li từng tí, chẳng lẽ đưa vào cung để người ta ngược đãi hay sao? Thái Tử hoàn toàn cho ông chút thể diện nào, đúng là khinh người quá đáng, người hiểu lý lẽ như vậy, sao có thể xứng làm Thái Tử của quốc gia cơ chứ? Đợi khi lên ngôi, nữ nhi của ông còn có đường sống hay sao? Âu Dương Thừa tướng nghĩ đến đây, hai hàng chân mày nhíu chặt lại.

      Nếu ta phải là Thái Tử, nữ nhi của mình hòa ly với dễ dàng hơn đúng ? Âu Dương Thừa tướng ngẫm nghĩ, đừng chọc ta điên lên, ngay cả triều đại ta cũng có thể lật đổ được nữa đấy, lại nhớ đến hôm trước Thái Tử cầu ông khi vào triều tiến cử Lưu Văn Thanh vào làm Thiếu Khanh trong Đại Lý Tự, ông khẽ nhếch khóe môi, lạnh lùng nở nụ cười, cầm bản tiến cử viết xong xuôi ném vào trong lò sưởi.

      Thái Tử, nếu ngươi vô tình, đừng trách lão phu ta vô nghĩa, ngay cả Hoàng đế Đại Chu ta cũng có thể đạp xuống, huống chi chỉ là Thái Tử nho như ngươi? Tuy Hoàng Thượng có nhiều con, nhưng người có tiền đồ cũng ít, có lão phu chống lưng cho, để xem sau này ngươi lăn lộn trong triều đình thế nào?

      Âu Dương Thừa tướng híp hai mắt lại, nở nụ cười rét lạnh, mở tờ giấy tuyên thành ra, hăng hái vung bút, rất nhanh, bảng tiến cử mới xuất .

      ﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

      Hôm sau, sau buổi chầu sớm, Thái Tử mặt mày xanh mét, hùng hổ vào tẩm điện của Thái Tử Phi, đợi thái giám thông truyền giơ chân đá cửa điện xông vào.

      Cửa điện đập mạnh vào tường, phát ra tiếng vang lớn, sau đó bật trở lại, lung lay phát ra những thanh “cót ca cót két” .

      “Thái Tử sao vậy? Ai chọc Ngài tức giận sao?” Âu Dương Tuệ Như cũng sợ hãi vì thái độ hung hăng của Thái Tử, chỉ thờ ơ liếc nhìn cửa điện thảm hại cái, cũng chút hoãn loạn tiếp tục công việc chăm sóc cây cảnh của mình, nhàng nhặt nhánh cây tùng bị cắt bỏ lên, bỏ vào trong giỏ trúc.

      “Đến cùng là ngươi cái gì với Thừa Tướng hả? Vì sao ông ấy đáp ứng ta rất tốt rồi, hôm qua vừa tiến cung gặp ngươi xong lại thay đổi quyết định, đem Văn Thanh đẩy đến cái xứ lạnh lẽo đói khổ kia chịu tội vậy hả?” Hiển nhiên lúc trong triều Thái Tử bị tức giận ít, bây giờ vẻ mặt vẫn còn vẻ xanh tím.

      “Văn Thanh sao? Là ai? Thái Tử việc trong triều với nô tỳ sao? có lỗi, nô tỳ thể nghe, càng thể thảo luận cùng Ngài được, hậu cung được tham dự vào việc chính , đây là quy củ mới.” Âu Dương Tuệ Như cũng thèm nâng mắt thờ ơ .

      Bây giờ ngay cả mặt ngoài nàng cũng buồn diễn với , Thái Tử vào, hành lễ nàng cũng lười làm, cứ làm việc của mình thôi.

      “Ngươi mà biết Văn Thanh là ai sao? Bớt giả vờ ! Nếu phải ngươi gì đó với Thừa Tướng, sao hôm nay ông ấy lại làm khó làm dễ Văn Thanh, đâu cũng đối nghịch với nữa chứ!” Người dấu chẳng những được thăng chức, còn bị sung quân đến biên cương cằn cỗi, mà cái là 3 năm; hễ mình vừa lên tiếng phản đối, đều bị Âu Dương Tĩnh Vũ xa gần bác bỏ, làm như hoàn toàn quên mất việc hứa hẹn tiến cử Văn Thanh với mình trước đó vậy. Thái Tử bị Âu Dương Tĩnh Vũ chọc điên ít, cảm thấy có chút đau đầu choáng váng, chỉ nghĩ tìm nữ nhi của ông trút giận, mà hoàn toàn biết mình gì nữa.

      Âu Dương Tuệ Như buông cây kéo tay xuống, cầm lấy khăn tay từ Tiểu Vũ chậm rãi lau bàn tay ngọc, sau đó biếng nhác ngồi lên sạp, nhấp ngụm trà để ấm người, lúc này mới nhìn đến Thái Tử tức giận sắp điên, nhãn nhã : “Thái Tử gì vậy? Nô tỳ hiểu. Tại sao nô tỳ phải làm khó người tên Văn Thanh gì đó chứ? Quyết định của phụ thân, nô tỳ làm sao quản được đây? Với lại Thái Tử và Văn Thanh gì đó có quan hệ gì? Vậy mà lại vì mà tức giận nô tỳ và phụ thân, còn nặng nề trách mắng như vậy, chẳng lẽ trong lòng Thái Tử còn quan trọng hơn ta và phụ thân hay sao? làm cho lòng nô tỳ lạnh lẽo vô cùng.”

      Thái Tử bị loạt câu hỏi sắc bén của Âu Dương Tuệ Như làm cho á khẩu, lúc này mới phản ứng lại, chuyện của và Lưu Văn Thanh, Thái Tử Phi đương nhiên là biết gì. Đúng là kiểu bị trúng tim đen nên mới chột dạ lo lắng, lúc Lưu Văn Thanh bị Thừa Tướng gây khó dễ, trước tiên chỉ nghĩ đến việc tìm Thái Tử Phi hỏi tội, bây giờ nghĩ lại, làm vậy phải chưa đánh khai hay sao?

      Nhưng mà, có là Thái Tử Phi biết chút gì về chuyện của và Lưu Văn Thanh ? Thái Tử nhớ tới lần vây săn lúc trước, lại dùng ánh mắt ngoan độc nhìn về phía Âu Dương Tuệ Như, hỏi thử: “ cùng Văn Thanh là tri kỷ, giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm chân thành, cực kỳ coi trọng . Thái Tử Phi và gặp qua mấy lần, lúc vây săn ở Tây Sơn còn thi thơ với nhau, Thái Tử Phi nhớ sao?”

      Ánh mắt Âu Dương Tuệ Như vẫn tập trung nhìn về Thái Tử, nhìn thấy vẻ mặt trầm của , trong lòng biết sinh nghi ngờ, nhưng nàng cũng tỏ ra bối rối, lại làm ra vẻ như đột nhiên nhớ ra: “À, ra là Lưu đại nhân. Nô tỳ có ấn tượng sâu lắm với , nhưng với Hình nương ấn tượng sâu sắc hơn, có thể là suốt đời khó quên! Người ta vẫn hay là cha con đồng tâm, như vậy, phụ thân nô tỳ cũng như nô tỳ thôi, nếu có việc gì liên lụy đến Lưu đại nhân, chỉ có thể là ngộ thương, coi như số phận của Lưu đại nhân được may mắn vậy.”

      như vậy nhưng hề có ý áy náy chút nào, Âu Dương Tuệ Như quét mắt về phía Thái Tử như ngầm khiêu khích, tiếp tục : “Đưa ra ngoài cũng tốt, coi như là để tôi luyện, Lưu đại nhân còn trẻ lại tài hoa hơn người, vài ba năm cũng trở lại thôi, Thái Tử sốt ruột làm gì kia chứ? Nhưng mà, Hình Phương Lan kia chỉ là tiện tỳ xuất thân hèn mọn, vậy mà cũng dám làm mất mặn bản cung và phụ thân, biết sống chết mà. Muốn vị trí Trắc Phi sao, phải xem bản cung có gật đầu hay !”

      Thấy Thái Tử Phi hồi lại rẽ sang chuyện của Hình Phương Lan, giọng điệu độc ác, từ ngữ tàn nhẫn, lúc này Thái Tử mới nhớ đến, ra nguyên nhân là chuyện của Hình Phương Lan, cũng là do hung hăng đắc tội cha con nhà này, chắc là do muốn tấn phong Trắc Phi cho Hình Phương Lan chọc giận Thừa Tướng, hôm nay Thừa Tướng mới làm khó làm dễ bằng mọi cách, phải là do biết chuyện của và Lưu Văn Thanh.

      Thái Tử giật mình, tâm tình buông xuống nửa, đồng thời, lửa giận trong lòng lại bùng cháy dữ dội hơn. đường đường là Thái Tử, ngay cả sủng hạnh nữ nhân, cho nàng ta danh phận cũng có quyền, còn phải nhìn sắc mặt của người khác, bị người ta kiềm kẹp, vậy Thái Tử như có thể làm gì?

      Nhưng nghĩ đến người trong lòng sắp bị đẩy xa, Thái Tử chuẩn bị bùng nổ lại do dự, cố gắng áp chế lửa giận, giọng điệu cứng ngắc, mang theo chút ý thương lượng: “Nếu như đồng ý lập Lan Nhi làm Trắc Phi nữa, Thái Tử Phi có thể thuyết phục Thừa Tướng tiến cử Lưu Văn Thanh vào làm Thiếu Khanh trong Đại Lý Tự ? Vị trí này với Văn Thanh và đều rất quan trọng, mong Thái Tử Phi có thể khuyên Thừa Tướng nên lấy đại cục làm trọng.”

      Lấy đại cục làm trọng sao? Tách hai tỷ đệ này ra, tiêu diệt từng kẻ mới là đại cục của ta! Chờ đến khi ta xử lý Giang Ánh Nguyệt xong, để Thừa Tướng thu thập tên quan nho ở cái xứ khỉ ho cò gáy đó phải chỉ cần búng tay cái là được hay sao? Âu Dương Tuệ Như cúi mắt, ngón tay vuốt ve chén trà tinh xảo, trong lòng lạnh lùng suy nghĩ.

      “Thái Tử hồ đồ rồi sao? quên cung quy mới mà Hoàng Tổ Mẫu mới ban bố à? Hậu cung được tham dự vào chuyện chính , vi phạm phạt 50 roi, giam vào lãnh cung, vĩnh viễn được ra ngoài! Thỉnh Thái Tử đừng như vậy nữa, vị trí Thái Tử Phi này, nô tỳ vẫn chưa muốn buông tay.” Muốn buông tay, cũng phải đợi xử lý xong Giang Ánh Nguyệt cái . Âu Dương Tuệ Như liếc mắt nhìn Thái Tử, nhếch môi nở nụ cười châm biếm.

      Thái Tử sửng sôt, lúc này mới nhớ đến cung quy mới, lại nhìn vẻ mặt vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa của Âu Dương Tuệ Như, cuối cùng thể kiềm được lửa giận nữa.

      Âu Dương Tuệ Như ngươi được lắm! từ tốn thương lượng với ngươi, ngươi rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt, như vậy, đừng trách đem thể diện của ngươi đạp xuống lòng bàn chân!

      Tâm tính ngang ngược bắt đầu trỗi dậy, Thái Tử cười lạnh nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tuệ Như: “Vậy sao? Ngươi muốn mượn sức Thừa Tướng chèn ép , chèn ép Lan Nhi sao? Hừ, sợ là được như ý nguyện của ngươi rồi! Bây giờ Từ Ninh cung thỉnh tấn phong cho Lan Nhi, Thái Tử Phi ở đó mà chờ tin tốt của nhé!”

      Dứt lời, Thái Tử hung ác nhìn chằm chằm Âu Dương Tuệ Như, phất tay nhanh chóng bỏ , đường chân mày đều nhíu chặt lại, liên tục suy nghĩ xem có cách nào giúp Lưu Văn Thanh bị điều hay .

      Thái Tử vừa , Âu Dương Tuệ Như lấy phong thư từ tay áo ra, xé nát rồi vứt vào ống rửa bút, chữ đen viết giấy tuyên thành bị thấm nước loang lỗ ra, biến thành nhúm đen mờ, nhìn ra được thứ gì.

      Đây là mật thư mà Âu Dương Tĩnh Vũ cho người đưa tới, nêu từng chi tiết về thân thế của Hình Phương Lan. Hình Phương Lan là nghiệt chủng của mẫu thân nàng ta và nam nhân người Hán sinh ra khi cùng nhau bỏ trốn, phụ tử, hừ, nàng ta theo mẫu thân trở về nhà cậu, dựa vào quan tâm của người cậu là Quan Lộc Tự Khanh mới có thể sống yên ổn ở kinh thành. Tuổi còn , vừa vào kinh có quan hệ với Lưu Văn Thanh, xem ra thân phận của phụ thân nàng ta chắc chắn đơn giản, đáng tiếc Thừa Tướng đối với người chết lại xem trọng, thấy có điều tra gì thêm. Nhưng cũng sao, nàng chỉ cần biết, với xuất thân thế này, Hình Phương Lan tuyệt đối thể ngồi vào vị trí Trắc Phi được rồi.

      Mới kể khổ hôm qua, hôm nay đưa người ra khỏi kinh thành, Âu Dương Thừa Tướng quả làm việc mạnh mẽ dữ dội mà! Nghĩ đến khát vọng và ham muốn quyền lực của Lưu Văn Thanh, bây gờ lại bị điều xa khỏi trung tâm quyền lực, biết phải chịu khổ bao nhiêu năm mới có thể trở về nữa, Âu Dương Tuệ Như gõ gõ ngón trỏ lên môi, nở nụ cười tà ác.

      Tâm tình của tiểu bạch kiểm bây giờ thế nào nhỉ? Chắc chắn là lòng dạ như bị thiêu đốt hành hạ dữ lắm đây! Tỷ đây chịu nhiều khổ cực, nhất định phải khiến các ngươi hoàn trả lại gấp trăm gấp ngàn lần rồi!

      Âu Dương Tuệ Như mím môi, hung hăng thề trong lòng, sau đó đứng dậy, phủi phủi quần áo chút, trầm giọng : “, đến Từ Ninh Cung thôi!” muốn tấn phong Trắc Phi, sao lại có thể vắng mặt nàng kia chứ?

      ﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

      Chính điện Từ Ninh cung, trong góc sáng của điện, từng làn khói nhàng phiêu đãng bay lên từ chiếc lư đồng chạm rồng khắc mây, theo làn khói tản ra, mùi đàn hương nồng nàn quanh quẩn, lan tràn trong khí, khiến cho khí đậm chất tôn giáo của điện càng thêm trang nghiêm hơn.

      Mà bây giờ, tiếng quát lớn làm khí trang nghiêm đó hoàn toàn bị phá vỡ: “Ngươi muốn tấn phong nữ nhân này làm Trắc Phi sao? Thái Tử, ngươi có biết bản thân hả?”

      Thái Hậu chỉ vào Hình Phương Lan quỳ gối dưới chân, vẫn im lặng tỏ vẻ cung kính từ lúc tiến vào điện đến giờ lớn tiếng hỏi.

      “Dạ, kính mong Hoàng Tổ Mẫu thành toàn.” Xuất thân của Ngô thị còn thấp hơn Hình Phương Lan chút, Thái Hậu lúc đó vẫn đồng ý tấn phong, lần này chỉ cần quấn quýt chút, cuối cùng chắc cũng được như ý thôi. Thái Tử khẳng định trong lòng.

      Thế Tông ngồi bên cạnh Thái Hậu, chậm rãi nhấp ngụm trà, hờ hững nhìn Thái Tử vẻ mặt kiên quyết quỳ trước mặt , cũng phát biểu ý kiến gì.

      Thái Tử mê muội vô dụng lại cố chấp, thân là con trai trưởng, nên từ tự cho mình là rất cao, lập người như vậy làm Thái Tử, đặc biệt có thể kích thích được bất mãn và oán hận của những hoàng tử khác, tuy là Thái Tử thường xuyên làm Thế Tông tức giận, nhưng mà, ở phương diện dùng để kích thích lòng người, trêu chọc thù hận, đứa con này của quả là vô cùng có năng lực, làm cảm thấy vô cùng bất ngờ. (Càfé: đây là khen sao???? Nể Thái Tử !)

      Đem nữ nhi tuổi của Thừa Tướng gả cho , đúng là dùng để nâng đỡ , cũng như để áp chế Thừa Tướng, vận mệnh con cái đều nằm trong tay hoàng thất, Thừa Tướng tuyệt đối thể sinh hai lòng, hết lòng phò tá Thái Tử. kẻ bất tài làm được gì, ghép với bề tôi phò tá cường hãn, hơn nữa có những hoàng tử khác trong sáng ngoài tối như hổ rình mồi, ván cờ mới có thể đưa ra quân chủ chốt! chờ mong các hoàng tử trổ hết tài năng trong cái hồ nước đục này, ngôi vị hoàng đế của Hoàn Nhan Bất Phá , phải là người có đủ thủ đoạn tàn nhẫn, tài năng hơn người mới có thể kế thừa được.

      Tâm tình tính kế khi xưa hào hứng phấn khởi bao nhiêu, hôm nay, Thế Tông mới thấy hối hận đến dường nào! Ngàn tính vạn tính, lại quên tính bản thân vào đó, đâm đầu vào Thái Tử Phi — con dâu của , đợi đến khi phát ra, lún sâu bao nhiêu rồi, thể kiềm chế được bản thân nữa.

      Hoàng đế sai, cũng chẳng sợ sai, trách nhiệm luôn ở người kẻ khác, Thế Tông cứ vậy mà đổ hết mọi tỗi lỗi lên đầu Thái Tử thôi, bây giờ nhìn thấy Thái Tử thể thờ ơ, quan tâm như trước nữa, mà là vô cùng bực bội và tràn đầy chán ghét. Đúng vậy, ghen ghét con trai mình, người như vậy, thế nhưng lại có được bảo bối của , mỗi khi nghĩ tới điều đó, đều có loại kích động khát máu bùng lên.



      Hết Chương 38– Càfé Sáng
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 39: Ai quan trọng hơn

      [​IMG]

      Hôm qua gặp Thái Tử Phi, Thừa tướng biết chuyện thái tử định lập Hình Phương Lan làm sườn phi, hôm nay mới có thái độ khác thường triều, gây thêm khó dễ cho thái tử và tùy tùng này. Ngay cả người trợ lực lớn nhất của mình mà Thái tử cũng đắc tội, vậy vẫn còn tình huống, tự mình chạy đến Từ Ninh Cung để đòi danh phận giúp Hình Phương Lan, Thái Hậu cảm thấy vô cùng thất vọng, hết thất vọng lại cảm thấy rất là may mắn. Như thế cũng tốt, sau này có phế thái tử trong lòng bà cũng dễ chịu chút, vì giang sơn xã tắc Đại Kim hưng thịnh trăm năm, ngôi vị hoàng đế nhất định thể giao lại cho con cháu nên thân như vậy.


      Thái Hậu cảm thán trong lòng, mặt phân tâm ra ứng phó thái tử, mặt lúc nào cũng chú ý cảm xúc con mình, hai người trước mắt này chính là tình địch, theo tính cách bá đạo kia của con trai, chừng làm ra chút chuyện gì đó với thái tử.

      Thái Hậu lo lắng, quả nhiên từ người Thế Tông cảm nhận được hơi thở khát máu, thể dừng lại việc răn dạy thái tử, ngoái nhìn Thế Tông, “Hoàng Thượng, thái tử làm việc hoang đường như thế, tốt xấu gì ngài cũng câu .”

      Bị câu của Thái Hậu cắt ngang, Thế Tông thu liễm khởi hơi thở khát máu cả người, liếc mắt nhìn hai người bất an quỳ yên phía dưới, đuôi lông mày nhíu lại, cười lạnh: “ phải chỉ là cái danh phận sườn phi thôi sao? Cho nàng ta là được.” Chỉ cần trêu chọc tiểu nha đầu của trẫm, thái tử muốn bao nhiêu nữ nhân, liền cho Thái tử bấy nhiêu.

      Thái tử và Hình Phương Lan quá vui mừng, liếc nhau rồi cùng song song dập đầu tạ ơn với Thế Tông.

      Hiển nhiên là Thái Hậu biết chút tâm tư của con trai, thái dương giật giật. Tuy rằng sau này Thái tử thể làm hoàng đế, nhưng dẫu sao cũng con cháu hoàng thất đàng hoàng mà, thê thiếp bên cạnh sao có thể đều là những người chút trọng lượng nào được? Huống hồ cả triều đều biết việc Hình Phương Lan thăng cấp cực kỳ mờ ám, giờ lại tấn phong nàng thành sườn phi thái tử, đây là định đánh mất hết mặt mũi hoàng thất đó mà! Bà thể quản!

      Quá mệt mỏi với hai cha con này, Thái Hậu cúi đầu, ngón tay ấn ấn xoa xoa huyệt thái dương đau đớn từng cơn, đưa tay ngăn động tác tạ ơn của thái tử, , “Khoan vội dập đầu, ai gia vẫn chưa đồng ý. có ấn của ai gia, nàng ta đừng nghĩ đến việc ngồi lên vị trí sườn phi!”

      “Hoàng tổ mẫu, ngài…”

      Thái tử nâng thẳng thắt lưng, nét mặt từ vui mừng chuyển vì kinh ngạc, định biện luận bị tiếng thông báo ngoài điện cắt ngang, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu, Thái tử phi cầu kiến ngoài điện.”

      “Mau, Mau truyền!” Thái Hậu vui vẻ, vội vàng vẫy tay ra lệnh.

      Bà bị hai cha con này hành hạ thế đủ, Tiểu Như đến đây là tốt rồi, nhất định con có cách nào từ chối Tiểu Như, chỉ cần nàng phản đối, cho dù trước đến giờ con trai hai, việc ngày hôm nay lên tiếng đồng ý Tiểu Như vẫn có thể làm cho thay đổi chủ ý. Nuôi Thế Tông mấy mươi năm, Thái Hậu biết rất Thái tử phi quan trọng với Thế Tông đến bao nhiêu, là người lạnh lùng ích kỷ như vậy, cũng biết thương người, vì người mà cố gắng kiềm nén dục vọng của mình, có thể thấy được là đến cực hạn.

      giống Thái Hậu vui sướng, vẻ mặt Thế Tông và thái tử đều trầm xuống. Thái tử tức giận, Thế Tông khổ sở. Tiểu nha đầu vẫn từ bỏ được thái tử, nghe thấy tin tức tới nhanh vậy rồi, có thể thấy được vô cùng xem trọng thái tử, địa vị Thái tử phi. hận vì sao lúc trước lại nghĩ đến việc chỉ hôn cho tiểu nha đầu? Giữ lại đến bây giờ gả cho mình làm hậu chẳng phải là tốt rồi sao?

      Bàn tay Thế Tông kiềm chặt tay vịn chiếc ghế, dùng sức siết chặt, nếm mùi vị nỗi hận khó hiểu lần nữa. Tay ghế chịu nổi sức mạnh, phát ra tiếng ‘rắc rắc’ gần như thể nghe thấy, bên ngoài nứt hết mấy đường ràng.

      “Tuệ Như tham kiến phụ hoàng, tham kiến Hoàng tổ mẫu.” Âu Dương Tuệ Như cười nhạt, tao nhã được vào giữa điện, quỳ gối hành lễ, đợi Thái Hậu gật đầu, cho phép nàng đứng dậy, nàng mới khẽ chào thái tử, xem như hoàn tất việc chào hỏi, còn với Hình Phương Lan làm như thấy.

      “Nha đầu, đến đây ngồi cạnh trẫm.” Thế Tông thấy Thái tử phi đứng dậy rồi liền tự động đứng ở bên cạnh thái tử, nghiêm chỉnh đúng vẻ phu xướng phụ tùy, trong lòng cực kỳ thoải mái, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, trầm giọng kêu lên.

      “Tạ ơn phụ hoàng!” Thái tử phạt quỳ, bản thân mình cũng phải đứng theo, Âu Dương Tuệ Như vốn cũng có chút thuận lại nghe thấy Thế Tông vẫy tay gọi mình, tươi cười tràn đầy mặt, cũng từ chối, thoải mái đến bên cạnh rồi ngồi xuống.

      Vẫn là phụ hoàng biết quan tâm! Nàng hơi có chút ngọt ngào nghĩ ngợi.

      Nhìn thấy cử chỉ tiểu nha đầu tự nhiên hào phóng, thân mật với mình cũng e dè, tâm tình Thế Tông chua xót khôn kể nháy mắt được chữa khỏi, quan sát nửa khuôn mặt tinh xảo của nàng, trong mắt lăn tăn ý cười.

      Ngay cả hai vợ chồng đứng cạnh nhau cũng nhìn thuận mắt sao? Thái Hậu cảm thấy thái dương lại bị giật cái mạnh, bởi dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đến cực điểm của con mình.

      “Thái tử phi giờ đến đây là có chuyện gì?” Thái Hậu xoa thái dương co rút đau đớn, thẳng hỏi vào vấn đề.

      “Dạ bẩm Hoàng tổ mẫu, Tuệ Như đồng ý để thái tử tấn phong Hình nương làm sườn phi.” Âu Dương Tuệ Như thu hồi nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt lập tức căng thẳng.

      Thái Hậu nghe vậy, trong lòng phấn chấn, nha đầu Tiểu Như kia quả nhiên là người hiểu chuyện, biết lúc nào nên làm cái gì, như những nữ nhân tầm thường khác vì để lấy lòng phu quân, chỉ biết mực nhặt nhạnh những chua xót đau thương, ghen tuông hoặc giả vờ rộng lượng.

      muốn sắc lập nữ nhân nào, ngươi có tư cách gì mà phản đối? Phụ hoàng mới vừa nãy đồng ý, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ đấy à?” đợi Thái Hậu đáp lời, thái tử lên tiếng trách móc trước.

      Thái tử phi gần đây được phụ hoàng đối xử trọng hậu, điều này làm cho lòng rất cân bằng, phụ hoàng lâu rồi chưa từng hoà nhã với , hơn nữa vừa rồi Thái tử phi khiêu khích ở Dục Khánh cung, lòng tự trọng thái tử bị tổn thương nghiêm trọng.

      “Phụ hoàng?” Âu Dương Tuệ Như kinh ngạc ngoái nhìn Thế Tông, ràng tin thái tử. Phụ hoàng bảo vệ nàng như vậy, vào những lúc thế này làm sao có thể gật đầu?

      Thế Tông bị ánh mắt kinh ngạc và bi thương của tiểu nha đầu nhìn, lòng như dao cắt, mơ hồ có chút hối hận quyết định của mình. Vốn cho là mình có thể bất chấp tất cả mà chia rẽ tình cảm vợ chồng bọn họ, nhưng khi kết quả đến, phát ra làm cho tiểu nha đầu thương tâm mới là chuyện mong muốn nhìn thấy nhất.

      Hai mắt Thế Tông tối lại, do dự lúc lâu mới mở miệng, “Trẫm vẫn chưa hạ chỉ, việc này tính. Thái tử phi vì sao đồng ý? lý do của ngươi, nếu đầy đủ lý do, trẫm có thể cân nhắc lần nữa.” Thôi, lần này cứ vậy , cứ để cho tiểu nha đầu tự mình làm chủ, dù sao vách ngăn hai người cũng dựng lên, có rất nhiều kiên nhẫn mà chờ đợi.

      Nghe Thế Tông lời này, Thái Hậu nở nụ cười, thầm nghĩ: quả nhiên như thế.

      Mặt mũi Thái tử và Hình Phương Lan lại còn chút máu, cũng dám tiếp tục phân bua gì nữa, chỉ vì, Thế Tông hoàn toàn giận tái mặt, tức giận dày đặc bao trùm cả người, khiến bọn họ cảm thấy bị áp lực đè nén gấp bội.

      Âu Dương Tuệ Như cũng có bị cảm xúc Thế Tông ảnh hưởng, chuyện liên quan lợi ích cá nhân và tính mạng người thân cả nhà nàng, bước nàng cũng thể nhường nhịn. Khẽ cắn môi, nàng quỳ xuống bên chân Thế Tông, chắp tay , “Khởi bẩm phụ hoàng, có hai lý do Tuệ Như phản đối việc này của thái tử. Thứ nhất, liên quan mẫu thân Hình nương, chẳng có người mai mối lại có quan hệ bất chính mà sinh con, mặc dù có cữu gia Quang Lộc tự khanh ( chức quan tam phẩm) giúp đỡ, nhưng che giấu được việc thân thế nàng ta sạch , lấy xuất thân này lại tấn phong làm thái tử sườn phi, khỏi để người biết được lên án, làm bẩn mặt mũi hoàng thất. Thứ hai, thái tử sườn phi Ngô thị cũng xuất thân trong gia đình người Hán, hai chỗ sườn phi đều để người có thân phận minh bạch ngồi vào, cả triều đối đãi thái tử thế nào đây? Nếu để bị mang tiếng trầm mê mỹ sắc, thái tử nước người kế vị còn mặt mũi nào tồn tại? Tuệ Như cũng phải người ghen tị, nếu hôm nay tấn phong sườn phi có xuất thân danh môn, có thể trợ giúp thái tử, Tuệ Như chẳng những có ý kiến khác mà còn có thể chủ động tìm giúp Thái tử!”

      Thái tử nghe vậy, bĩu môi, biểu cảm xem thường, ngược lại còn cúi đầu an ủi Hình Phương Lan với sắc mặt trắng bệch che mặt khóc do thân thế bị vạch trần.

      Hình Phương Lan tuy biết thân thế mình có khả năng, hoàng thất sớm muộn gì cũng điều tra, nhưng đột nhiên thái tử mang nàng đến Từ Ninh Cung xin phong, đánh cho Thái Hậu cái trở tay kịp, tâm lý nàng vẫn ôm ít may mắn, nghĩ rằng Thái tử phi lại chạy tới ngăn cản, hơn nữa còn trước mặt mọi người vạch trần kiêng kị nàng giấu kín nhất, làm nàng còn mặt mũi, chỉ hận thể lập tức đào cái lỗ chui xuống.

      Thái Hậu nghiêm túc nghe Âu Dương Tuệ Như , vừa nghe vừa gật đầu liên tục, tán thưởng trong lòng: Tiểu Như này rất đúng, xuất phát từ hai phương diện mặt mũi hoàng thất và danh dự thái tử, suy nghĩ chu toàn, hợp tình hợp lý, chỗ nào cũng suy tính giùm thái tử, tâm ý hiếm thấy.

      Nghĩ rồi, đảo mắt thấy bộ dáng thái tử chút nào cảm kích, khỏi lắc đầu nghĩ ngợi: đáng thương thái tử có hiền thê thế này lại biết quý trọng! Bất quá vậy cũng tốt, người như vậy mới là mệnh quý nhân của con trai ta, có thể tránh cho con ta bị người mê hoặc ám toán.

      Thái Hậu vừa lòng, sắc mặt Thế Tông lại càng thêm trầm. Tiểu nha đầu chỗ nào cũng suy nghĩ cho thái tử, thái tử chẳng những cảm kích, còn tùy tiện chà đạp lên nổi khổ tâm tiểu nha đầu, ta làm sao dám?

      Bảo bối mà bản thân mình hận thể nâng trong tay, ngậm trong miệng bị người khác khinh thường như vậy, Thế Tông khó chịu, lập tức liền sửa miệng, “Tiểu nha đầu mau đứng lên. Hình Phương Lan sinh ra thấp kém, xứng vị trí sườn phi, cho làm thị thiếp thái tử vậy.”

      Âu Dương Tuệ Như bị Thế Tông mạnh mẽ kéo dậy, nhấn ngồi xuống bên cạnh, ý cười trong mắt lộ ra chút. Nàng chỉ biết, phụ hoàng nhất định che chở nàng.

      Hình Phương Lan che mặt rơi lệ, bả vai ngừng run run, nhìn có chút đáng thương, thái tử nhìn nàng cái, ánh mắt lộ ra vài phần đành lòng, đối với Thế Tông chắp tay, há miệng định .

      “Tâm ý Trẫm quyết, thái tử đừng vội tranh luận, mang nàng ta trở về ! Nếu như muốn, mang thi thể của nàng ta trở về cũng được!” Thế Tông mở miệng trước, ngăn thái tử cầu tình.

      Thái tử cả kinh, động tác có chút chậm chạp.

      Thế Tông kiên nhẫn, nghiêm mặt quát tiếng, “Ngươi còn muốn mất mặt đến khi nào? có đầu óc sao, còn mau cút ?”

      Thái tử bị dọa thiếu chút nữa nhảy lên, Hình Phương Lan cũng quên khóc, hai người áp chế kinh hãi trong lòng, lòm còm bò dậy lui xuống rất nhanh, bộ dạng vô cùng hỗn loạn.

      Nhìn hai người rời như trốn chạy, Âu Dương Tuệ Như cúi đầu, che đôi môi đào hồng nhạt hơi hơi nhếch lên.

      “Trẫm còn có việc, cũng cần phải trở về, làm phiền mẫu hậu, ngài nghỉ ngơi cho tốt.” Hai người đó vừa ra cửa điện, Thế Tông cũng lập tức đứng dậy, gật đầu với Thái Hậu rồi , liếc mắt nhìn tiểu nha đầu cúi đầu, nhìn biểu tình, Thế Tông trầm giọng mở miệng, “Tiểu nha đầu, tiễn trẫm đoạn.”

      “Vâng.” Bị điểm danh Âu Dương Tuệ Như lập tức đứng dậy nhận lời, chào Thái Hậu, vội vàng chạy đuổi theo Thế Tông.

      Hai người trước sau xuất phát Càn Thanh điện, ngay lúc này, Âu Dương Tuệ Như vài lần há miệng tính , nhưng thấy nửa khuôn mặt lạnh lùng Thế Tông với hơi thở phiền muộn cả người, nàng ngậm miệng lại. Phụ hoàng hôm nay tâm tình tốt, vẫn đừng tùy tiện chen vào, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.

      ra xa, bỗng nhiên Thế Tông dừng bước, quay đầu nhìn lại Âu Dương Tuệ Như, mâu sắc đen tối khó hiểu, trầm giọng hỏi, “Tiểu nha đầu, thái tử rất quan trọng với ngươi phải ?” Những lời này, đắn đo hồi lâu, cuối cùng nhịn được hỏi ra lời.

      Âu Dương Tuệ Như giật mình, nhưng thấy vẻ mặt Thế Tông nghiêm túc, ngữ khí vô cùng chân thành, cúi đầu trầm ngâm chốc lát, thành mở miệng, “Dạ phụ hoàng, vị trí Thái tử phi đối ta rất quan trọng.”

      Biểu cảm Thế Tông có chút kỳ lạ, giống như kinh sợ giống như vui mừng, gật gật đầu, lại hỏi tiếp, “Vị trí Thái tử phi quan trọng như thái tử?”

      Âu Dương Tuệ Như lại sững sờ, mí mắt hơi khép lại, sau lúc suy xét mới khẽ cắn răng, gật đầu , “Vâng, quan trọng tựa thái tử. Dựa vào vị trí Thái tử phi, ta mới có thể sống yên ổn ở trong cung, dựa vào thái tử lại thể.”

      Thế Tông im lặng , mâu sắc khó lường chăm chú nhìn tiểu nha đầu lớn mật thẳng, chẳng che chẳng giấu trước mặt này, lâu rời mắt, lâu đến mức Âu Dương Tuệ Như cảm thấy trong lòng bàn tay ra tầng mồ hôi lạnh, gần như là sắp hối hận thà thẳng thắn của mình, bỗng nhiên Thế Tông nở nụ cười, cười nghiêng cười ngửa, tiếng cười trầm thấp hùng hậu truyền ra xa, bất kỳ người nào nghe được cũng nhận ra vui sướng trong tiếng cười của .

      “Ha ha! ! Dựa vào trẫm, tiểu nha đầu ở trong cung chẳng những có thể sống yên ổn mà còn có thể hoành hành cần kiêng kỵ, chẳng phải là trẫm so với thái tử, so với vị trí Thái tử phi còn quan trọng hơn?” Giọng điệu tuy tràn đầy hài hước trêu chọc, nhưng, có phải lời đùa hay , chỉ có bản thân Thế Tông mới biết được.

      Âu Dương Tuệ Như cúi đầu ngẫm lại: cũng đúng, Thế Tông chính là thần hộ mệnh của nàng, cho nàng toàn bộ cảm giác an toàn, có Thế Tông, cho dù nàng có làm hoàng hậu trong lòng cũng là gì, bởi vậy vô cùng nghiêm túc gật đầu , “Ừm, ở trong lòng ta, đương nhiên phụ hoàng là quan trọng nhất! liên can gì đến sống yên ổn, đơn giản vì phụ hoàng rất tốt với ta.” Nàng chút có phát tin tưởng trong giọng mình.

      Thế Tông nghe vậy chấn động, ý cười dừng lại, cúi người bình tĩnh nhìn vào đôi mắt tiểu nha đầu, bỏ qua chút cảm xúc gì trong mắt nàng, hồi lâu sau, lại giọng bắt đầu cười, vươn tay, vỗ vỗ vai tiểu nha đầu, thận trọng , “Phụ hoàng là quan trọng nhất, nhớ kỹ câu này!”

      Đế vương, quả nhiên chú ý nhất vẫn là lòng trung thành người ta đối với ! Âu Dương Tuệ Như cảm thán trong lòng, ngoài mặt vội vàng gật đầu.

      Thế Tông mỉm cười, vẫy tay , “Trễ rồi, ngươi về . An Thuận, tiễn Thái Tử Phi!”

      An Thuận nhận lệnh, cung kính đưa Âu Dương Tuệ Như tỉnh tỉnh mê mê hồi cung.

      Nhìn bóng dáng tiểu nha biến mất hẳn ở góc rẽ, Thế Tông bất đắc dĩ lắc đầu: được rồi, vẫn thông suốt! Giống như nghĩ đến cái gì, lại hơi cười rộ lên: cũng được, trở thành người quan trọng nhất với nhau, còn có cái gì phải bận tâm ? Chỉ để ý càng tốt nàng còn hơn, đợi đến tình của nàng nảy nở, nhất định bắt nàng đối diện, khóa chặt cả đời bên cạnh cho phép rời .

      Hết chương 39. Hitsuji.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :