1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 45: Đạp xuống rồi lại dẫm thêm cái nữa


      [​IMG]

      Hoàn Nhan Bất Phá ngồi xuống trong đình, thấy tiểu nha đầu tự động lại gần ngồi xuống cạnh , thái độ vô cùng tự nhiên thân thiết, xem thái tử đứng bên cạnh như khí, trong lòng bất giác vô cùng sung sướng, biểu tình mặt càng trở nên ôn hòa, với hai người, “Ngày tuyết rơi nhiều mà nấu rượu ngắm tuyết, các ngươi đúng là tao nhã, thế làm thơ gì rồi? Đọc cho trẫm nghe thử xem nào!”


      Thái tử nhìn Lưu Văn Thanh cái rồi xua tay khiêm tốn , “Nhi thần tài học hữu hạn, đọc ra chỉ thêm xấu hổ, vẫn để cho Lưu đại nhân ngâm bài để phụ hoàng thưởng thức vẫn hơn?”

      Hoàn Nhan Bất Phá gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lưu Văn Thanh hơi có vài phần hứng thú. Lần trước, người này làm thơ quả là bài thơ hay, chỉ là khi đó lực chú ý của đều bị tiểu nha đầu hấp dẫn mất rồi, ấn tượng đối với Lưu Văn Thanh cũng sâu sắc lắm, nay gặp lại, trong lòng quả có chút chờ mong.

      Âu Dương Tuệ Như liếc nhìn biểu tình chờ mong của phụ hoàng cái, khóe miệng giật giật, tay trái đỡ trán, thầm nhìn chằm chằm Lưu Văn Thanh cái, chỉ còn đợi ra tay, nàng liền tiếp chiêu.

      Lưu Văn Thanh quay đầu nhìn tuyết rơi ngoài đình như lông ngỗng, lại quay đầu nhìn nhìn bếp lò bập bùng ánh lửa, sau lúc trầm tư mới thong thả ngâm, “Có vò rượu mới cất. Lại sẵn bếp than hồng. Tuyết rơi, trời lạnh, Có làm chén ?” (Thái Bá Tân dịch – lấy đây này )

      Bài thơ lần này mang khí hào hùng như lần trước mà lại mang theo hương vị tươi mát trong lành làm say lòng người, người ta nghe thấy liền muốn ngồi xuống bên cạnh bếp lò, uống tí rượu cùng vị chủ nhân hiếu khách, xua rét lạnh của mùa đông. Bài thơ này hợp tình hợp cảnh, có chỗ nào có thể bắt bẻ được.

      Có đủ chưa vậy! Cướp của Lưu Vũ Tích xong lại cướp tới Bạch Cư Dị? Làm người thể biết xấu hổ như vậy! Tuy sớm có chuẩn bị, Âu Dương Tuệ Như vẫn cứ bị kinh hãi mà trợt khuỷu tay, đầu sụp xuống, đáy mắt hơi lộ ra chút tức giận. Mà càng đáng giận hơn đó chính là tiểu bạch kiểm lại vô cùng tự nhiên v dùng chiêu cũ của nàng, mời phụ hoàng uống rượu? Trái tim nàng bị rạn nứt.

      Hoàn Nhan Bất Phá nghe xong bài thơ của Lưu Văn Thanh, quả nhiên sắc mặt cực kỳ hài lòng, khen ba chữ ‘Hay’ liên tục, có thể thấy được thích bài thơ này cực điểm. nâng tay, ra lệnh cho người hầu phía sau, “Bài thơ này hợp với cảnh này giờ này! Người đâu, giúp trẫm rót rượu, trẫm phải uống vài chén với ái khanh.”

      Ngài cũng trở thành con sâu rượu rồi sao? Âu Dương Tuệ Như nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật thể nhận ra.

      Ngay lúc này Giang Ánh Nguyệt tự động bước ra, tiến lên rót rượu cho mọi người. Hoàng đệ tiến bộ như vậy, dùng gần khắc liền được Hoàn Nhan Bất Phá khen ngợi, lòng nàng cực kỳ cao hứng, khi đến lượt rót rượu cho Hoàng đệ, con mắt hơi hơi cong, mỉm cười lộ liễu.

      Lưu Văn Thanh có chút tự đắc trong bụng, thấy Hoàng tỷ lộ ra tán thưởng với , lại thêm vài phần cao hứng, nhưng mặt vẫn mang vẻ nhàn nhạt như trước, ngờ thế lại được Hoàn Nhan Bất Phá xem trọng hơn.

      Hoàn Nhan Bất Phá dẫn đầu giơ chén rượu lên trước, mọi người vội vàng làm theo. ngửa đầu, hơi uống sạch rượu trong chén, rồi lại hà ra hơi thở đầy khói sương mù, vẻ mặt sảng khoái vô cùng.

      “Ha ha, hảo thi, hảo tửu, hảo cảnh*! Đáng để trẫm uống thêm chén.” ngồi đấy ăn to lớn**, đặt chén rượu xuống sang sảng.

      * Hảo thi, hảo tửu, hảo cảnh tức thơ hay, rượu ngon, cảnh đẹp.ể nguyên gốc hay hơn ^^.

      **大马金刀 đại mã kim đao: ta thấy số trang để là hào sảng; khí thế to lớn hoặc là chuyện thẳng thắn, sắc bén, lưu tình hoặc Mô tả cách chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ => tạm thời để là ăn to lớn, khi nào tìm được từ thích hợp ta chỉnh lại.

      “Phụ hoàng phải.” Thái tử vội vàng lên tiếng phụ họa, phất tay cho Giang Ánh Nguyệt lui ra, tự mình giúp châm đầy rượu, mặt mày hớn hở, đắc ý khác thường. Lấy lòng phụ hoàng, để cho phụ hoàng tận mắt thấy được tài hoa của Văn Thanh, lo gì Văn Thanh thể ở lại trong kinh làm bạn với ?

      Âu Dương Tuệ Như học theo dáng vẻ của Hoàn Nhan Bất Phá, hơi uống hết rượu mát lạnh, tức khắc cảm thấy cổ họng như bị lửa thiêu, cơn nóng qua , trong bụng truyền lên luồng nhiệt khí, cảm giác tác dụng chậm cực kì thoải mái.

      Âu Dương Tuệ Như liếc thái tử lộ vui mừng nét mặt và Lưu Văn Thanh ra vẻ thanh cao, khóe miệng hơi nhếch, cười khinh thường, dựa sát vào Hoàn Nhan Bất Phá , “Mặc dù bài thơ này của Lưu đại nhân cũng hay, nhưng lại quá thảnh thơi lười nhác, làm cho người ta nghe xong cả người mất hết tinh thần hăng hái, chỉ lo sa vào hưởng lạc.” Dứt lời, nàng ngừng chút, thấy phụ hoàng lộ ra tươi cười hứng thú quan tâm, ánh mắt sáng rực nhìn nàng, nàng híp mắt, ỷ vào cảm giác hai phần say, càng tựa sát vào chút, từng tiếng chậm rãi ở bên tai , “Nghe Lưu đại nhân phải ra ngoài biên ải. Đợi Lưu đại nhân trải qua biên ải đất trời mênh mông, nhất định có thể viết ra mấy câu thơ dào dạt khí phách nam nhi kiểu như ‘Vút lên mình ngựa vội vàng. Đuổi theo, tuyết đổ đao cung bám đầy.’***! Phụ hoàng ngài có đúng hay ?” Ngụ ý chính là châm chọc Lưu Văn Thanh như là nhi nữ ấy.

      *** Trích hai câu sau trong bài Tái Hạ khúc – bài thứ 3của Lư Luân, có nhiều bản dịch ví dụ như đâyđây

      Tức Lưu Văn Thanh và Thái tử giận đến ngã ngửa, sắc mặt Thanh Thanh tím tím, thay đổi ngừng. Lần trước người phải mặc sức hưởng lạc chính là nàng, lần này lại phải thể nghiệm cuộc sống bần hàn cũng là nàng, nhưng dường như nàng cái gì cũng đều có lý, thoải mái đọc ra vài câu thơ, ấy mà tại sao lại nghe có ý vị đến thế, làm cho kiêu ngạo như Lưu Văn Thanh cũng tìm ra chút khuyết điểm nào.

      Vả lại nàng gần xa trực tiếp muốn đưa Lưu Văn Thanh ra biên cương, nếu Hoàn Nhan Bất Phá gật đầu thừa nhận, Lưu Văn Thanh kia phải ra biên ải là việc chắc chắn như đinh đóng cột.

      Tâm tư mọi người đều bị nhiễu loạn, tất cả đều mong chờ và căng thẳng nhìn về phía Hoàn Nhan Bất Phá đợi lên tiếng.

      Hoàn Nhan Bất Phá kín đáo nhìn chăm chú đôi môi tiểu nha đầu do rượu mà ửng hồng ướt át, cảm nhận hơi thở thơm ngát như lan của nàng ngừng phe phẩy trêu chọc ở bên tai, xao động trong lòng mấy lần suýt kìm nén nổi, dưới thân lại từ từ nổi lên phản ứng, làm sao còn có lòng dạ nào chăm chú lắng nghe nàng gì đó?

      muốn xảy ra chuyện xấu trước mặt người khác, Hoàn Nhan Bất Phá dựa vào tự chủ hơn người, vất vả đè nén khác thường của cơ thể, cẩn thận suy nghĩ lại lời ban nãy lượt, thể thừa nhận rằng tiểu nha đầu chuyện chính là câu là đúng trọng tâm, tùy ý đọc ra hai câu thơ, so với tác phẩm của Lưu Văn Thanh lại càng khí thế hơn, càng ý vị hơn. Tuy Lưu Văn Thanh tài hoa hơn người, nhưng suy cho cùng vẫn là tuổi còn quá trẻ, thiếu vài phần nhãn giới và nhuệ khí. hoan nghênh đối phương có loại tính cách nóng lạnh này, trước giờ vẫn cho rằng làm người cần phải biết che giấu tài năng sắc sảo của mình, giống dã thú vậy. Như tính cách mạnh mẽ quyết đoán, thoải mái bị ràng buộc của tiểu nha đầu vậy, làm thích muốn buông tay.

      Nếu so với tiểu nha đầu về các phương diện như nhãn giới, nhận thức, tâm trí Lưu Văn Thanh vẫn bằng, điều động ra biên cương để rèn luyện quả là việc cần thiết, sở dĩ Thừa tướng đưa ra đề nghị này, xem ra cũng bởi vì mến mộ tài năng mà sốt ruột thôi.

      Hoàn Nhan Bất Phá phỏng đoán chừng chốc lát, mặt khẽ mĩm cười, nhìn về phía tiểu nha đầu bên cạnh chăm chú nhìn mình, cố nén cảm giác thôi thúc đặt nụ hôn lên gò má ửng hồng của nàng, gật đầu đồng ý, “Thái tử phi đúng. Tuy Lưu ái khanh tài hoa xuất chúng, nhưng tuổi vẫn còn trẻ, nhãn giới và rèn luyện vẫn còn kém, tâm trí lại hơi yếu đuối. Nếu cho ra biên cương rèn luyện, đến hai năm, chắc chắn năng lực thuần thục chín chắn, đối với chuyện này trẫm rất chờ mong!”

      Nghe vậy, Âu Dương Tuệ Như vừa lòng, cúi đầu, khóe miệng thoáng nụ cười tươi rất nhạt, nghĩ thầm trong bụng: Lưu Văn Thanh à, chị rồi, có thể đạp lên mi lần, có thể dẫm lên mi lần thứ hai! Mi cứ ngoan ngoãn chờ ra biên cương , đến lúc đó, chị đây còn có món quà lớn tặng cho nhà ngươi!

      đến nước này, Lưu Văn Thanh còn có thể cái gì đây? Chỉ có thể chấp nhận là bản thân mình thua hai lần cùng nữ nhân, mặt mày trắng bệch, giọng điệu cứng ngắc trả lời, “Hoàng Thượng khen trật rồi, vi thần đến chỗ ấy, nhất định làm vị quan tốt, phụ thánh ân.”

      Thái tử cam lòng nhưng cũng biết , vào lúc này mà giúp cầu tình cũng phải là hành động sáng suốt, làm tốt có khi còn làm cho phụ hoàng thấy gai mắt, hủy luôn con đường làm quan của .

      Lúc này Giang Ánh Nguyệt hoàn toàn ngơ ngẩn đứng sau lưng Hoàn Nhan Bất Phá, Hoàng đệ của nàng vậy mà lại bị bại bởi Âu Dương Tuệ Như? Chợt giật mình tỉnh người, lập tức nàng nổi giận. Lại là Âu Dương Tuệ Như chết tiệt! Âu Dương Tuệ Như, rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây? Vì sao lại nhiều lần muốn đối nghịch với chúng ta? Ám sát ở Tây sơn, nên đao thịt ngươi luôn mới phải!

      Trong lòng tuôn tràn xúc động khát máu, bên trong Giang Ánh Nguyệt gầm rú gào thét, dằn nổi cảm xúc kịch liệt từ từ tản ra trong mắt

      Cảm giác sau lưng lành lạnh, luồng hơi thở ác ý tới gần ngừng mình, Âu Dương Tuệ Như cố chịu đựng lo lắng thoải mái, ngoái đầu liếc Giang Ánh Nguyệt cái.

      nghĩ tới cảm giác của Âu Dương Tuệ Như lại nhạy cảm như thế, thấy nàng nhìn mình, Giang Ánh Nguyệt vội vàng thu hồi cảm xúc nơi đáy mắt, dằn nén kêu gào và la hét trong lòng, bày ra bộ dáng thân thiện dịu dàng.

      Âu Dương Tuệ Như nhíu mày lại, cổ họng thít chặt, đối với ngụy trang của nàng ta chỉ cảm thấy buồn nôn. Thu hồi ánh mắt, dư quang liết sang hướng Lưu Văn Thanh cũng biểu tình khác gì mấy, cũng làm ra vẻ ôn nhuận như ngọc, cảm giác chán ghét sâu sắc rốt cuộc kìm được nữa. Hai chị em nhà này tương tự như thế, sao ai đặt ra hoài nghi với diện mạo bọn họ vậy?

      Mà cũng cũng đúng thôi, hai người này ở bên ngoài chẳng dính dáng gì đến nhau, xa lắc xa lơ có bắn bằng đại bác cũng chẳng tới****, người bình thường cũng thể tưởng tượng họ có quan hệ em gì, nhiều lắm chỉ cảm thán như ‘có tướng vợ chồng ‘ mà thôi.

      ****Gốc: 八竿子打不到一起 như truyện hay thành ngữ 八竿子打不着: chỉ việc có dùng tám cây gậy tra cũng khiều dín tới được, chỉ việc tận đẩu tận đâu, có bắn đại bác cũng tới.

      Khoan , có tướng vợ chồng? Âu Dương Tuệ Như chợt nghĩ ra điều gì đó, lại ngoái đầu nhìn Giang Ánh Nguyệt, đánh giá nàng ta từ xuống dưới mấy lần.

      Giang Ánh Nguyệt bị Âu Dương Tuệ Như quan sát thế này là lần thứ hai. Sợ hãi và bất an so với lần đầu tiên còn mãnh liệt hơn. Nàng có dự cảm, lần này, nhất định Âu Dương Tuệ Như cũng cái gì đó tốt đẹp gì đâu.

      Quả nhiên, Âu Dương Tuệ Như đánh giá Giang Ánh Nguyệt xong, lại nhìn Lưu Văn Thanh, ôn hòa hỏi, “Lưu đại nhân tài hoa nổi bật, tuấn tú lịch , biết trong nhà có thê thiếp hay chưa?”

      Lưu Văn Thanh hiểu nhưng mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt như cũ, cung kính đáp, “Hồi bẩm Thái tử phi, trước mắt vi thần chưa cưới vợ.”

      Ánh mắt Thái tử hơi đổi, có Hoàn Nhan Bất Phá ở đây, dám biểu ra việc để ý Lưu Văn Thanh, chỉ có thể im lặng cắn răng, cố gắng nhẫn nhịn. Gần đây phát , hễ có mặt Thái tử phi toàn bộ cảm xúc của chỉ có thể dùng chữ ‘Nhịn’ để bày tỏ.

      Hoàn Nhan Bất Phá cũng phát Thái tử có khác thường, chỉ lòng chú ý tiểu nha đầu của mình, thấy hai mắt nàng lấp lánh, nhìn chằm chằm Lưu Văn Thanh vô cùng tập trung, khoảnh khắc đó tươi cười mặt cũng phai nhạt , mím môi hỏi, “Tiểu nha đầu hỏi cái này để làm gì?”

      “Phụ hoàng, Tuệ Như muốn làm mai cho Lưu đại nhân thế nào, ngài có đồng ý hay ?” Trước hết phải bố trí cạm bẫy trong lời , chờ phụ hoàng dẫm lên rồi sau. Nàng cố ý hỏi ràng.

      Giang Ánh Nguyệt nghe thấy vậy trong lòng như có gì đánh bất ngờ, hai mắt dán chặt mũi chân mình, dám đối diện Âu Dương Tuệ Như. Nàng sợ Âu Dương Tuệ Như này mà mở miệng, lần nào cũng chỉ dùng hai ba câu đánh nàng và Hoàng đệ xuống vực sâu! Chỉ mong lần này phải!

      Trái tim Hoàn Nhan Bất Phá liền được thả lỏng, tức khắc căng thẳng mặt lại chuyển thành ba phần ý cười, chút đắn đo liền gật đầu, “Tốt, Thái tử phi muốn chỉ hôn ai cho Lưu ái khanh?”

      Cánh môi Thái tử và Lưu Văn Thanh đều có chút hơi xanh, tuy rằng suy nghĩ giống nhau, nhưng tâm lý kháng cự đều mãnh liệt y như nhau.

      Âu Dương Tuệ Như nhìn sắc mặt hai người thay đổi, trong lòng thoải mái thôi, đưa tay chỉ Giang Ánh Nguyệt vùi đầu vào ngực, “Vậy Tuệ Như lại càng làm giúp mới được. Phụ hoàng, người xem khuôn mặt Giang nữ quan xem, có phải rất giống với Lưu đại nhân? Đây là chắc là có tướng vợ chồng như lời đồn trong dân gian. Thế này hai người chính là tuyệt phối, mai sau chắc chắn nên duyên cầm sắt, vợ chồng hòa hợp. Lưu đại nhân sắp phải biên ngoại xa xôi, bằng trước đó ngài ban cho ân huệ, thưởng hiền thê thế nào?”

      Hoàn Nhan Bất Phá nghe vậy cẩn thận quan sát kỹ gương mặt hai người, quả nhiên càng nhìn càng thấy giống, nhìn đến nỗi hai tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt bắt đầu nao núng lo sợ trong lòng, cảm xúc đứng bờ sụp đổ.

      May mắn chính là, trước khi hai người chống đỡ nổi nữa Hoàn Nhan Bất Phá thu hồi ánh mắt, liếc biểu tình đầy chờ mong của tiểu nha đầu cái, trong lòng thầm nghĩ: tuy rằng Giang Ánh Nguyệt còn có chút hiềm nghi, nhưng ban cho Lưu Văn Thanh, hai người cũng phải đến biên cương chẳng thể gây ra sóng gió gì, với đây cũng xem như là dạng xử lý phiền toái rồi. Tiểu nha đầu ít khi thấy cầu xin lần, tuyệt đối thể để cho nàng thất vọng được. Con tuổi này, đúng là thích nhất việc kết đôi, thôi, nàng muốn chơi, cho nàng chơi. Nếu đến lúc Lưu Văn Thanh lên đường mà tra ra Giang Ánh Nguyệt ổn, đường đến biên cương có bệnh chết nữ nhân nhu nhược cũng là chuyện rất bình thường.

      Cân nhắc xong, dưới tình huống ba người tuyệt vọng, mình Hoàn Nhan Bất Phá hưng phấn gật gật đầu, ràng đồng ý, “Quả nhiên rất là giống nhau. Giang nữ quan cũng là tài hoa hơn người, hơn nữa tính tình hiền lành, xử khiêm nhường, với Lưu ái khanh đúng là trời đất tạo nên đôi. Đợi Lưu ái khanh xuất phát từ trong kinh ra cứ đến chỗ trẫm lĩnh người về .” cung nữ thấp kém với ngũ phẩm tiểu lại như thế, xứng đáng để hạ chỉ tứ hôn.

      Nhìn thấy ba người bị lời của Hoàn Nhan Bất Phá chấn động đến sắc mặt trắng bệch, trong lúc vô ý đều tự tiết lộ tình cảm có lo âu, có hoang mang, có tuyệt vọng, có thù hận chân thực nhất. Âu Dương Tuệ Như nhận lấy cừu hận ngừng tăng lên của mọi người đối với nàng, trong lòng cười vui sướng.

      Cứ hận , thừa dịp lúc các ngươi còn có thể hận nhanh chóng phát tiết ra , đến lúc ‘Vợ chồng’ các ngươi ra biên cương, các ngươi liền hận nổi nữa. Người chết, đương nhiên là còn cảm xúc gì nữa!

      Trong lòng lạnh lùng nghiền ngẫm, Âu Dương Tuệ Như càng hấc hàm, nhìn về phía Giang Ánh Nguyệt như ban ơn, ôn hòa , “Giang nữ quan, phụ hoàng và bản cung giúp tìm ngươi lang quân như ý đến vậy, sau này ngươi còn là cung nữ nữa mà phu nhân xác thực của quan gia, ngươi còn mau quỳ xuống tạ ơn?”

      Giang Ánh Nguyệt nghiêm mặt, quỳ xuống bộp tiếng mạnh, nháy mắt khuôn mặt sâu chôn giữa hai tay dữ tợn như quỷ.

      Khi đứng lên nàng thu lại biểu tình dữ tợn, nhìn sắc mặt bình tĩnh, hành vi hợp lý nhưng thoáng lên cái, cổ họng liền thấy ngai ngái, suýt nữa phun ra bụm máu. Gả cho đệ đệ ruột của mình? Chuyện hoang đường như vậy nếu xảy ra, bảo sau này hai tỷ đệ bọn họ làm sao có thể đối mặt với người trong thiên hạ?

      Hết chương 45. Hitsuji
      minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      CHƯƠNG 46: BỊ NHIỄM THƯƠNG HÀN(*)

      Từ sau khi “tình cờ gặp gỡ” Hoàn Nhan Bất Phá ở Tây Uyển, tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt hoàn toàn im hơi lặng tiếng. ràng hai người đều hết sức cố gắng, nhưng đích đến của việc báo thù lại cách họ càng ngày càng xa ra, cho đến bây giờ hoàn toàn rơi vào ngõ cụt.
      Nghĩ tới nghĩ lui, cả hai đều thống nhất nghĩ đến người, chính là Âu Dương Tuệ Như. Dường như Âu Dương Tuệ Như sinh ra là để làm khắc tinh của bọn họ, chỉ cần nàng ta xuất , kế hoạch của bọn họ dù có tốt cách mấy, đến cuối cùng cũng chỉ có thể trắng tay.

      thể lưu Âu Dương Tuệ Như được nữa! Nhất định phải loại bỏ! Tuy hai người bọn họ thể thương lượng cùng nhau, nhưng đều hẹn mà cùng có chung ý nghĩ như vậy. Nhưng mà, với tình cảnh tại của bọn họ, tự bảo vệ mình còn xong, muốn động thủ diệt trừ Âu Dương Tuệ Như phải khó khăn đến chừng nào? Hai người có hận nàng ta cách mấy cũng chỉ có thể tự đau khổ trong lòng mà thôi.

      Bị chỉ hôn cho đệ đệ ruột của hình, còn phải song song cùng nhau đến biên cương, đủ dăm ba năm thể quay lại kinh thành, Giang Ánh Nguyệt chỉ cần tưởng tượng đến hoàn cảnh ngày sau của bọn họ ruột gan cứ như bị thiêu đốt, trong lòng bàng hoàng và tuyệt vọng còn nhiều hơn so với lúc nước mất nhà tan.

      Tuy trong lòng đau khổ, mặt cũng biểu ra, nhưng chỉ trong nửa tháng cả người nàng gầy xọp xuống, may mắn là trong mùa đông nên quần áo rất dày, mới bị An Thuận chú ý. Nàng biết, bên cạnh nàng có người giám thị, mà Đại tổng quản An Thuận vẫn luôn giờ giờ phút phút chú ý nàng, nàng như bước miếng băng mỏng, dám bước nhầm bước.

      Cường địch theo dõi xung quanh, phía trước là núi cao vạn trượng, phía sau có đường lui bước, lần này nàng còn đường để xoay chuyển càn khôn sao? Giang Ánh Nguyệt cảm thấy mờ mịt, kiên cường và tự tin của xưa kia bị tiêu diệt gần như còn.

      Ngày hôm đó, vẫn như bình thường, nàng hầu hạ Hoàn Nhan Bất Phá thay quần áo.

      Hoàn Nhan Bất Phá là người vô cùng nghênh ngang, ràng trong lòng nghi ngờ nàng, nhưng vẫn để nàng tùy ý tiếp cận , mà sợ bị nàng ra tay ám sát.

      Nhưng cho dù là ở khoảng cách gần với Hoàn Nhan Bất Phá đến thế nào nữa, nàng cũng dám ra tay. Nàng từng tận mắt nhìn thấy Hoàn Nhan Bất Phá giết người, lúc ấy đối phương vung đao chém bừa, hình ảnh ta hăng hái, chỉ cần nâng tay chém bay cả trăm đầu người để lại dấu ấn khắc sâu trong đầu nàng, cả đời khó quên. Lúc ấy cả người nàng đều run rẩy, quả tim như muốn nhảy ra ngoài, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy dọc lên đến đỉnh đầu. Kể từ đó, nàng sợ, nên nàng dám ra tay, bởi vì nàng biết, chỉ cần nàng lộ ra chút sát khí, Hoàn Nhan Bất Phá chỉ cần động ngón út cũng có thể nghiền nát nàng được rồi.

      Đè ép những suy nghĩ miên man trong lòng lại, Giang Ánh Nguyệt nâng tay, sửa lại vạt áo cho Hoàn Nhan Bất Phá, rồi cúi người vuốt lại nếp gấp thân áo cho phẳng phiu, dùng tay vỗ hai cái, nhưng bất ngờ, lúc nàng vỗ vạt áo, thân người Hoàn Nhan Bất Phá bỗng nhiên chao nghiêng, rồi khụy xuống, đè lên người nàng.

      Bị người đàn ông cao lớn đè mặt đất, Giang Ánh Nguyệt chỉ biết trợn mắt há mồm, đến khi giọng lo lắng của An Thuận truyền đến, nàng mới hoàn hồn lại, đưa mắt nhìn qua vẻ mặt của Hoàn Nhan Bất Phá.

      Chỉ thấy mí mắt của Hoàn Nhan Bất Phá khép hờ, hai bờ má đỏ ửng, chau mày, ràng là cảm thấy khó chịu và trong trạng thái bất tỉnh nhân .

      “Nhanh lên, nâng Hoàng Thượng dậy, gọi thái y!” An Thuận vừa hô to ra lệnh vừa chạy đến nâng cánh tay Hoàn Nhan Bất Phá lên, Giang Ánh Nguyệt cũng vội vàng nâng tay, đẩy người đè người mình ra, rồi cùng An Thuận dìu lên long sàng.

      “Hoàng Thượng sốt rồi!” Giang Ánh Nguyệt vươn tay áp lên trán Hoàn Nhan Bất Phá, nhíu mày .

      “Để người có hiểu biết đến đây hầu hạ , ngươi ra ngoài xem Thái y đến chưa, nếu chưa đến chạy đến thái y viện thúc giục lần nữa.” Hoàng Thượng ngất xỉu, có khả năng phòng bị, đương nhiên An Thuận lo lắng Giang Ánh Nguyệt kề cận bên cạnh nên mới lên tiếng điều .

      Giang Ánh Nguyệt biết An Thuận lo ngại điều gì, nên vâng lời “dạ” tiếng, hiểu ý ra ngoài.

      Thân thể Hoàn Nhan Bất Phá cường tráng, rất ít khi sinh bệnh, sốt cao đến mức ngất xỉu thế này là lần đầu tiên, thái y chạy đến rất nhanh, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

      Tin tức của điện Càn Khôn quá lớn, nên kinh động đến Thái Hậu ở điện bên cạnh, lúc thái y đến chẩn bệnh, Thái Hậu mang theo Nhu Phi cũng trùng hợp đến chỗ bà thỉnh an vội vã qua, vẻ mặt khẩn trương lo lắng đứng bên cạnh.

      hồi lâu sau, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu thái y, vẻ mặt thái y nghiêm túc buông bàn tay bắt mạch xuống, cũng ra bệnh tình thế nào với Thái Hậu ngay, mà quỳ xuống đất, chắp tay với bà: “Nô tài cả gan, thỉnh Thái Hậu di giá đến nơi khác, để Hoàng Thượng ở đây mình, tránh bị lây bệnh. Lại thỉnh Thái Hậu cho tất cảThái y đến đây để cùng hội chẩn. Bệnh tình của Hoàng Thượng rất phức tạp, nô tài dám tự tiện quyết định.”

      ra trong lòng có đáp án, nhưng ở thời điểm cửu tử nhất sinh thế này, đương nhiên muốn kéo thêm vài người xuống nước cùng rồi, cũng có thể là nhiều người sức lớn, tiếp thu ý kiến quần chúng, có lẽ còn cơ hội sống sót.

      Thái Hậu nhìn chăm chú vào vị Thái y chảy mồ hôi lạnh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên dự cảm xấu.

      “Người đâu, mời tất cả Thái y đến đây hội chẩn cho Hoàng Thượng! Nhanh lên!” Thái Hậu cất cao giọng ra lệnh, rồi đến trước giường con trai bà, đau lòng nhìn lúc lâu, định vươn tay chạm vào gò má nóng hổi của , nhưng bị Thái y ngăn lại.

      Sắc mặt Thái Hậu trầm xuống, nhưng cũng trách phạt Thái y, chỉ là trong lòng càng lo lắng hơn, mang theo Nhu Phi tái mặt ra khỏi nội điện, ngồi chờ bên ngoài.

      Thị vệ nhận lệnh, vội vàng chạy , qua khoảng nửa nén nhang sau, có năm vị Thái y trước sau theo vào, vào tới chính điện, còn chưa kịp hành lễ bị Thái Hậu phất tay đuổi vào nội điện hội chẩn cho Hoàng Thượng.

      Trong điện ngoài điện đều im phăng phắt đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Nhóm cung nhân đều cảm thấy khí xung quanh trở nên ớn lạnh, toàn bộ đều mang vẻ mặt nặng nề, im hơi lặng tiếng.

      Thái Hậu ngồi ở vị trí chủ vị, bình tĩnh nhìn vào hư trầm tư. Vẻ mặt bà tĩnh lặng, nhưng trong lòng lại sóng dậy cuộn trào, cuồng phong gào thét. khác thường của Thái y sao bà lại nhìn ra chứ? Có phải con trai bà mắc phải căn bệnh gì trầm trọng hay ? , phải vậy, con trai ta nhất định phải sống lâu trăm tuổi!

      Thái Hậu liên tục tự trấn an bản thân, cuồng phong trong lòng nháy mắt trở nên yên ả lại. Nhưng Nhu Phi bên cạnh bà lại ổn, sớm trở nên hoang mang lo lắng, mặt còn chút máu, khăn thêu trong tay gần như bị nàng ta nhàu nát hoàn toàn.

      “Sao rồi?” Dường như qua trăm năm, đợi đến khi nhóm Thái Y bước ra, Thái Hậu từ tốn nhìn bọn họ, cất giọng bình thản đặt câu hỏi. Bà lường trước tình huống xấu nhất, nên lúc này, việc gì cũng thể đả kích được bà nữa.

      Sáu vị Thái y đồng loạt quỳ xuống, sắc mặt nặng nề, người đứng đầu Thái y viện thay mặt tất cả : “Nô tài cả gan, thỉnh Thái Hậu nhanh chóng phong tỏa điện Càn Khôn, đồng thời mang tất cả hồi Kinh là tốt nhất.”

      Thái Hậu giật mình, nhắm mắt lại, trầm giọng hỏi: “Bệnh gì? Bệnh dịch sao?”

      Trưởng Thái y viện nặng nề gật đầu, “Hồi bẩm Thái Hậu, là bệnh thương hàn. Thỉnh Thái Hậu nhanh chóng di giá, để tránh bị lây bệnh.”

      Nhu Phi cúi đầu kêu lên tiếng, làm Thái Hậu thờ ơ với thỉnh cầu của Thái y phải lạnh lùng nhìn qua. Nhìn thấy Nhu Phi mang vẻ mặt sợ hãi và có ý muốn rời , Thái Hậu cười lạnh trong lòng: thứ nữ nhân như vậy cưới về để làm gì? Người thân của mình gặp nạn, thái độ của các nàng như thế là sao? là đáng chết mà!

      “Ai gia , ai gia ở đây với Hoàng Thượng cho đến khi khỏi hẳn.” Thái Hậu xua tay, kiên quyết từ chối.

      Nhóm Thái Y định khuyên bà, An Thuận từ bên trong ra, tay cầm theo Thánh Chỉ, nét mực Thánh Chỉ còn chưa khô, hiển nhiên là Hoàn Nhan Bất Phá vừa tỉnh dậy lập tức viết.

      “Hồi bẩm Thái Hậu, đây là Thánh Chỉ Hoàng Thượng vừa mới hạ xuống, căn dặn ngài lập tức hồi kinh, nắm giữ ngọc tỷ, cùng với Thừa Tướng và nhóm Thân Vương giám quốc. Hoàng Thượng bệnh nặng thể tuyên chiếu, còn phải nhờ Thái Hậu chủ trì đại cục, thỉnh Thái Hậu di giá. Nếu Ngài di giá, Hoàng Thượng đồng ý trị liệu.”

      An Thuận quỳ xuống, hai tay dâng Thánh Chỉ lên trước mặt Thái Hậu, …chậm rãi khuyên nhủ.

      Thái Hậu tiếp nhận chỉ dụ, mở ra xem, chau mày, ánh mắt lạnh lẽo, rồi im lặng hồi lâu, sau đó hai mắt ửng đỏ, bàn tay dùng sức nắm thành quyền, cắn răng : “Hồi cung!” Dứt lời, bà dứt khoát đứng dậy, bước hề quay đầu lại.

      Thái Hậu chính là nữ nhân mạnh mẽ lý trí như vậy, vào thời khắc thế này, Hoàn Nhan Bất Phá chỉ có thể dựa vào bà và Thừa Tướng. khơi mào tranh đấu giữa các Hoàng tử, nếu như ở trong kinh trấn áp, lần tranh đấu này thể khống chế được, vì vậy, Thái Hậu phải đứng ra nắm giữ cục diện, vì quốc gia, bà thể yếu đuối.

      Thái Hậu đặt ra lý do “cải trang vi hành” để che giấu bệnh tình của Hoàn Nhan Bất Phá, lập tức dựa vào lý do Hoàng Thượng rời kinh, nên hành trình ở Ly Sơn còn gì thú vị nữa, nhanh chóng mang theo toàn bộ Hoàng Thất quay về kinh thành.

      Tuy rằng trong lòng mọi người có chút nghi hoặc, nhưng e ngại quyền uy của Thái Hậu, nên cũng dám hỏi nhiều, lại có Thừa Tướng và nhóm Thân Vương chủ trì cục diện, nên đường cũng xảy ra biến cố gì, vô cùng thuận lợi trở lại kinh thành.

      Đoàn người Thái Hậu vừa rời khỏi, hành cung Ly Sơn lập tức được thị vệ của Hoàng Nhan Bất Phá bao vây, người hầu trong điện Càn Khôn kẻ cũng được ra ngoài, đều bị nhốt lại bên trong.

      Sáu vị Thái y cũng bị giữ lại, tự phân công nhau, thay nhau trị liệu cho Hoàng Thượng.

      khí trong điện Càn Khôn vô cùng nặng nề, nhóm cung nhân đều tập trung bên ngoài điện, nghe Đại tổng quản An Thuận răng dạy.

      An Thuận đem tình huống tại của Hoàng Thượng sơ qua lần, sau đó nhìn chằm chằm vào mọi người, cảnh cáo: “Các ngươi đều là người có hiểu biết, hành cung Ly Sơn này bị thị vệ phong tỏa, muốn tự mình trốn , phải chết! Ăn bậy bạ làm ảnh hưởng đến người khác, hoặc kích động mọi người, phải chết! Lười biếng, hoặc tinh thần sa sút, phải chết! Đường sống duy nhất của các ngươi chính là hầu hạ Hoàng Thượng tốt, Hoàng Thượng khỏi bệnh, đương nhiên các ngươi sao. Nghe hết rồi chứ?”

      “Dạ .” Nhóm cung nhân đồng thanh hô dạ, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng nếu cẩn nhìn kỹ, có thể nhìn thấy sắc mặt họ đều tái nhợt, trong đáy mắt đều chứa sợ hãi vô cùng.

      Bệnh thương hàn có tính lây lan cực mạnh, lại rất khó trị liệu, đa số người mắc phải đều cửu tử nhất sinh. Tuy là ngoài miệng gì, nhưng đa số cung nhân còn ôm hi vọng sống nữa. Vì vậy, điện Càn nhất thời tràn ngập hơi thở tử vong, làm người khác phải cảm thấy áp lực.

      Nhưng phần đông nhóm cung nhân trong tình trạng tuyệt vọng đó lại bao gồm Giang Ánh Nguyệt.

      Bởi vì người nàng mang theo hiềm nghi, vào thời điểm đặc biệt thế này, cho dù nàng là nữ quan duy nhất, An Thuận cũng để nàng hầu hạ, mà luôn điều nàng xa ra, để nàng có cơ hội tiếp xúc với Hoàng Thượng, cũng để nàng tiếp xúc với những công việc liên quan đến thuốc.

      Giang Ánh Nguyệt sinh hoạt vô cùng nhàng, công việc làm xong sớm, mình nàng trở lại nhĩ phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, ngồi chiếc giường đơn sơ bình tâm trong chốc lát, vẻ mặt mờ ảo, biết suy nghĩ điều gì. lúc lâu sau, bỗng nhiên nàng ta nâng tay che mặt, cười lên ha hả, cười liên tục ngừng cho đến khi nước mắt chảy ra mới dần dần bình ổn lại.

      Bị bệnh thương hàn sao?Tốt! là trời giúp ta mà! lo có cơ hội xoay chuyển Càn Khôn, ông trời liền ban xuống cho nàng cơ hội tốt. Giang Ánh Nguyệt vui vẻ vô cùng.

      Trong mắt người khác, bệnh thương hàn là bệnh nan y, nhưng khéo sao, trong tay Giang Ánh Nguyệt lại có phương thuốc bí truyền có thể chữa được bệnh này. Phương thuốc bí truyền này là do tử sĩ truyền lại cho nàng (Tử sĩ: đại khái là người sẵn sàng chết vì nhiệm vụ, hoặc nếu bị bắt khi làm nhiệm vụ tự sát để bảo toàn bí mật), cũng dựa vào phương thuốc bí truyền này mà nàng cứu được mạng của Hoàng đệ.

      Tuy có phương thuốc bí truyền trong tay, nhưng nàng cũng lập tức dâng ra, nàng tận tâm hầu hạ Hoàn Nhan Bất Phá, rồi dần dần làm dao động tâm tư , cũng từ từ chờ đợi, đợi đến khắc trước khi chết mới chữa khỏi cho . Trong lúc mang bệnh, người ta luôn dễ dàng buông lỏng đề phòng, nàng tin chắc, dựa vào biểu thập toàn thập mỹ, dịu dàng chăm sóc của nàng, nhất định có thể đánh được vào tâm tư của Hoàn Nhan Bất Phá.

      Đến lúc đó, sao còn có thể hoài nghi nàng, làm như có gì mà tiện tay đem nàng cho người khác chứ? , nhất định tin tưởng nàng, ỷ lại vào nàng, quyến luyến nàng, sau đó thể rời bỏ nàng được!

      Tưởng tượng đến lúc có thể chinh phục được nam nhân mạnh mẽ như Hoàn Nhan Bất Phá, trong lòng Giang Ánh Nguyệt kích động vô cùng, cúi đầu, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ tự tin, nụ cười cũng càng thêm sâu hơn.

      (*)Thương hàn là chứng bệnh đường tiêu hóa do nhiễm vi trùng Salmonella enterica serovar Typhi. Bệnh hiểm nghèo này dễ lan khi vi trùng trong phân người bị bệnh nhiễm vào thức ăn hay thức uống và truyền sang người khác. Khi theo thức ăn vào ruột, vi trùng này châm xuyên vào thành ruột và bị gộp bởi đại thực bào. Salmonella typhi lúc đó thay đổi cấu trúc để vô hiệu hóa tác động của đại thực bào nên bị hủy diệt. Với cấu trúc mới S. typhi cũng bị bạch cầu hạt gây hại, bổ thể và đáp ứng miễn dịch. Vi trùng sau đó theo lan tỏa theo hệ thống bạch huyết trong khi vẫn nằm gom trong đại thực bào. Từ đó chúng xâm nhập hệ thống lưới nội mô và sau đó là hầu khắp các cơ quan trong cơ thể. Salmonella enterica là vi trùng trực khuẩn Gram , di chuyển nhờ tiêm mao, tăng trưởng nhanh nhất ở nhiệt độ 37 °C, nhiệt độ cơ thể.


      Hàng năm khoảng 16-33 triệu người mắc bệnh thương hàn, 5-600.000 người chết. Tổ chức Y tế Thế giới đặt thương hàn vào loại bệnh truyền nhiễm công cộng quan trọng. Bệnh lây lan nhiều nhất ở lớp trẻ em 5 – 19 tuổi.

      Bệnh thương hàn đặc trưng bởi sốt liên tục, sốt cao lên đến 40 °C (104 °F), vã nhiều mồ hôi, viêm dạ dày ruột và tiêu chảy có màu. Ít gặp hơn là bang dát, chấm màu hoa hồng có thể xuất .


      cách điển hình, diễn tiến của bệnh thương hàn được điều trị được chia làm bốn giai đoạn riêng rẽ, mỗi giai đoạn kéo dài khoảng tuần.


      Trong tuần đầu tiên, có gia tăng nhiệt độ từ từ tương ứng với chậm nhịp tim, khó chịu, nhức đầu và ho. Chảy máu mũi (chảy máu cam) gặp ở phần tư các trường hợp và đau bụng cũng có thể có. Giảm bạch cầu, giảm số lượng bạch cầu trong tuần hoàn, giảm bạch cầu ưa axit tương quan với tăng bạch cầu lympho, phản ứng diazo và nuôi cấy máu dương tính với Salmonella Typhi hay Paratyphi. Test Widal kinh điển tính trong tuần đầu tiên.


      Vào tuần thứ hai của bệnh, bệnh nhân nằm liệt giường với sốt cao dạng cao nguyên quanh 40 °C (104 °F) và nhịp tim chậm (phân ly mạch nhiệt), điển hình là với mạch dội đôi. Luôn có mê sảng, li bì nhưng thỉnh thoảng bị kích thích. mê sảng làm cho bệnh thường hàn có biệt danh là “sốt thần kinh” (nguyên gốc là: nervous fever). Chấm hoa hồng xuất ở phần thấp của ngực và bụng ở khoảng 1/3 bệnh nhân. Có ran ngáy ở đáy phổi. Bụng chướng căng và đau ở phần tư dưới phải nơi có thể nghe được sôi bụng. Tiêu chảy có thể xảy ra trong giai đoạn này, cầu sau đến tám lần ngày, phân màu xanh lục mùi đặc trưng, có thể so sánh với mùi súp đậu. Tuy nhiên táo bón cũng thường hay gặp. Gan và lách lớn, mềm và transaminases tăng. Phản ứng Widal dương tính với kháng thể kháng O và kháng H. Nuôi cấy máu thỉnh thoảng vẫn dương tính trong giai đoạn này.


      Trong tuần thứ ba của thương hàn, số biến chứng có thể xảy ra:


      Xuất huyết tiêu hóa, do chảy máu từ mảng Peyer xung huyết; có thể rất trầm trọng những thường gây tử vong

      Thủng ruột non ở đoạn xa hồi tràng; đây là biến chứng cực kỳ trầm trọng và thường xuyên gây tử vong. Nó có thể xảy ra mà có triệu chứng cảnh báo cho đến khi nhiễm trùng huyết và viêm phúc mạc lan tỏa bắt đầu.

      Viêm não

      Gây mủ ở cơ quan khác, viêm túi mật, viêm nội tâm mạc tim, viêm xương.

      Nhiệt độ tiếp tục tăng và rất ít dao động suốt hơn 24 giờ. Mất nước xảy ra sau đó và bệnh nhân mê sảng (trạng thái thương hàn). Đến cuối tuần thứ ba, sốt bắt đầu giảm (hạ sốt).Nó tiếp tục đến tuần thứ 4 và tuần cuối cùng.

      Nguồn: Wikipedia

      Ngày xưa bệnh thương hàn là bệnh dịch và khả năng chết rất cao.

      Hết Chương 46– Càfé Sáng
      minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      HAY............Tinh rat hay......chuyen se thanh cong neu nhu......ko co ban tay vang cua chi nu 9 a ............khuả......khưả.........
      Hitsuji thích bài này.

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Đọc truyện ta chỉ thích có bàn tay vàng, có điều tay vàng đó có phải vàng hay còn hên xui.
      Truyện này qua kiểm định, vàng , cho nên nàng cứ yên tâm nhá :)) khửa khửa
      minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    5. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 47: Cùng sinh cùng tử

      [​IMG]

      Giang Ánh Nguyệt suy nghĩ cân nhắc xong hết liền bắt đầu hành động. Mấy ngày đầu, nàng ta có cách nào tiếp cận Hoàn Nhan Bất Phá, ngay cả cửa chính điện, An Thuận cũng cho phép nàng tự do đến gần.


      Giang Ánh Nguyệt nghiến răng, tiếp tục bắt tay vào làm những công việc nặng, thái độ cẩn thận tỉ mỉ, cho dù có ai giám sát nàng cũng ngiêm túc hoàn thành.

      Thời gian dần trôi qua, người bị bệnh trong cung dần dần nhiều lên mà thái y vẫn chỉ có vài người như vậy, mà còn phải tăng cường nhanh chóng trị bệnh cho Hoàng Thượng, là chỉ thiếu mỗi cách phân thân ra mà thôi, đành phải gom hết những cung nhân bị bệnh vào chỗ, mặc cho bọn họ nằm đó tự sinh tự diệt.

      Có thể do tôi tớ còn sử dụng được ngày càng ít nên công việc phân đến đầu Giang Ánh Nguyệt cũng ngày càng nhiều và cũng ngày càng nặng, từ việc chuẩn bị sắp xếp bữa ăn rồi đến quét tước dọn dẹp vệ sinh, dần dần đến cả việc giặt quần áo cũng như phải xử lý vật ô uế cho Hoàn Nhan Bất Phá.

      Nàng dùng chính cực nhọc chịu khó của mình dần dần xóa nhòa cảnh giác của An Thuận, tiến thêm bước đến gần Hoàn Nhan Bất Phá.

      Hôm đó, rốt cục người cung nữ mà tay chân nhanh nhẹn nhất, đắc lực nhất cũng ngã bệnh, An Thuận vừa phải chăm sóc Hoàng Thượng, vừa phải lo liệu cả hành cung Ly Sơn to như vậy, cũng sức cùng lực kiệt, nhìn cung nữ chuyên làm việc nặng mới vừa được chọn nơm nớp lo sợ đút thuốc cho Hoàng Thượng, có chén thuốc mà đút được nửa, đổ nửa, khiến cho Hoàng Thượng vốn suy yếu lại càng nhếch nhác thảm hại hơn, An Thuận nhíu chặt chân mày, giọng quát, “Được rồi, ngươi ra ngoài , để ta tự mình làm!”

      Cung nữ đó nghe thấy vậy như là được đại xá, mà như chạy trốn, An Thuận chăm chú nhìn bóng lưng nàng ta, trong mắt lạnh lùng, rồi sau đó cầm lấy chén thuốc, đến trước giường tính đút thuốc cho Hoàng Thượng.

      Giơ muỗng đầy thuốc lên đưa tới bên miệng Hoàng Thượng, lúc này An Thuận mới phát ra Hoàng Thượng vất vả mới tỉnh lại được lát thế nhưng ngất rồi, thuốc lại uống được!

      An Thuận chán nản suy sụp, siết cằm dưới của Hoàng Thượng, miễn cưỡng rót thuốc vào, có hai phần ba đều đổ lên đệm giường và gối đầu, vạt áo của Hoàng Thượng cũng loang lổ đầy màu nâu nước thuốc, so với cung nữ mới đút thuốc kia còn thảm thương hơn mấy phần.

      An Thuận thả chén thuốc xuống, lau mặt sạch, vội vã ra ngoài điện, to tiếng hô, “Người đâu, tắm rửa thay quần áo cho Hoàng Thượng, thay đổi ra giường đệm chăn.”

      Vốn phải có hai cung nữ trông giữ ngoài cửa điện giờ lại trống trơn, người trả lời.

      An Thuận giật mình ngơ ngác, cảm thấy thê lương.

      “An công công, các nàng đều bệnh, mới vừa được khiêng xuống rồi. Nếu có ai có thể dùng, có thể cho phép nô tỳ vào hầu hạ ?” Giang Ánh Nguyệt cầm đống quần áo bẩn trong tay ngang qua, thấy An Thuận có biểu tình buồn bã, đúng lúc quỳ xuống khẩn cầu.

      “Ngươi?” An Thuận chần chờ, cúi đầu trầm ngâm. Giờ đây quả còn ai có thể dùng nữa, người có thể đều ngã bệnh, còn lại đều là nô dịch chuyên làm việc nặng nhọc, làm sao có thể hầu hạ được Hoàng Thượng đây?

      “Nô tỳ lúc vào cung được huấn luyện tại ngự dược tư, tinh thông y lý, nhất định có thể chăm sóc tốt cho Hoàng Thượng. Nếu như được, nô tỳ nguyện chôn cùng Hoàng Thượng.” Ngụ ý, mạng của nàng đều dán vào người Hoàng Thượng, vì chính mạng sống bản thân mình dám tận tâm.

      An Thuận quan sát kỹ Giang Ánh Nguyệt lát, thấy nét mặt nàng ta chân thành, hai mắt thanh minh, có vẻ là , cuối cùng cũng chậm rãi gật gật đầu.

      Giang Ánh Nguyệt cố nén kích động trong lòng, thả đống quần áo bẩn xuống, vào trong điện hầu hạ Hoàn Nhan Bất Phá tắm rửa thay quần áo.

      Nàng ta cẩn thận xem xét tình trạng của Hoàn Nhan Bất Phá, thấy thuốc đổ đầy giường, liền biết Hoàn Nhan Bất Phá cũng uống được bao nhiêu, vội vàng với An Thuận, “Xin An công công lại sao thêm chén thuốc nữa, nô tỳ có cách làm cho Hoàng Thượng uống hết.”

      An Thuận liếc Giang Ánh Nguyệt cái, thấy vẻ mặt nàng ta chắc chắc, liền gật đầu đồng ý, đến ngoài điện, sai tiểu thái giám chuyên lo việc dược liệu lại sao thêm chén thuốc đưa đến đây.

      Giang Ánh Nguyệt đợi thuốc nguội bớt, dưới ra hiệu của An Thuận, uống miếng trước thử độc.

      Mãi lâu sau, An Thuận thấy nàng có việc gì, liền gật đầu, hơi nâng Hoàng Thượng dậy, siết mở hàm dưới của đặng tiện cho Giang Ánh Nguyệt đút thuốc.

      Giang Ánh Nguyệt cầm chén thuốc, vừa chầm chậm rót thuốc vào miệng Hoàng Thượng, vừa ấn vài huyệt đạo ở cổ . Huyệt đạo bị kích thích, khôi phục khả năng nuốt, cuối cùng cũng uống hết chén thuốc vào, đổ ra giọt nào.

      An Thuận cầm chén , liếc Giang Ánh Nguyệt cái, biểu cảm cứng nhắc thay đổi, nhưng ánh mắt lại nhu hòa rất nhiều.

      Có Giang Ánh Nguyệt chăm sóc, bệnh tình Hoàn Nhan Bất Phá rốt cục cũng ổn định hơn, mỗi ngày thời gian tỉnh táo cũng dài hơn.

      Hoàn Nhan Bất Phá tỉnh lại, thấy là Giang Ánh Nguyệt chăm sóc bên cạnh, ngoài miệng gì, nhưng tinh thần lại căng thẳng, vô cùng đề phòng nàng ta, An Thuận cũng thế, thời điểm có Giang Ánh Nguyệt hầu hạ, nhất định phải ở bên cạnh nhìn, quan sát nhất cử nhất động của nàng ta, hễ Giang Ánh Nguyệt có gì khác thường, An Thuận liền có thể giết nàng ta tại chỗ.

      Giang Ánh Nguyệt cũng biết hai người hết sức cảnh giác nàng, mặt lại làm ra vẻ ngây thơ biết gì, mỗi ngày tận tâm tận lực hầu hạ, dám có chút xao nhãng. Ngày qua ngày, đừng là An Thuận, ngay cả Hoàn Nhan Bất Phá cũng có chút xúc động. Thời gian này ai có thể sợ bẩn, sợ mệt, lại gánh lấy uy hiếp tử vong mà còn chu đáo cẩn thận chăm sóc như thế? Chỉ có An Thuận theo nửa đời và nữ nhân trước mắt này.

      Giang Ánh Nguyệt là trung hay gian, Hoàn Nhan Bất Phá cũng có chút mê muội, nhưng thấy đối phương bón cơm mớm thuốc cho , lau thân thể, thậm chí là rửa sạch thứ sạch do nôn mửa , hoài nghi của với Giang Ánh Nguyệt từng chút từng chút bị đánh tan, thái độ đối xử với nàng ta cũng ngày qua ngày mà trở nên ôn hòa hơn, dần dần lại coi trọng như trước đây.

      Giang Ánh Nguyệt thấy mọi việc trong mắt, trong lòng cười thỏa mãn. Nàng tin tưởng, đợi Hoàn Nhan Bất Phá khỏi hẳn, hành cung Ly Sơn xoá bỏ lệnh cấm, nàng cũng xoay chuyển càn khôn, thay trời đổi đất.

      Vào lúc Giang Ánh Nguyệt đắc ý, bệnh tình Hoàn Nhan Bất Phá vừa ổn định lại chuyển biến xấu, mỗi ngày cung nhân bị bệnh càng nhiều, ngay cả thái y cũng ngã xuống hai người, lần nữa hơi thở tuyệt vọng lại bao phủ bầu trời Ly Sơn.

      Chính tại lúc này, kinh, tin tức Hoàng Thượng bị bệnh thương hàn biết từ người nào để lộ ra, trong đêm truyền khắp kinh thành, các hoàng tử trong kinh lại rục rịch, các triều thần ai nấy cũng cảm thấy bất an.

      Thừa tướng và Thân vương trung thành điều động năm vạn đại quân tập kết ở Kinh Giao, phát lệnh kẻ nào tự ý hành động giết tha, cũng chém chết mấy trăm kẻ có hành động khác thường ngay tại chỗ để cảnh cáo. Thái Hậu cũng lập tức giam lỏng thê thiếp con nối dõi của Thành vương và Vệ vương, chính thê con trai trưởng của các thân vương cũng đều bị giam ở Từ Ninh Cung thể rời .

      loạt các thủ đoạn sắt thép máu me được thi hành cùng lúc, cuối cùng kinh lại khôi phục yên ả.

      Đây chính là bình yên trước cơn bão, Thái Hậu cực kỳ ràng, nếu Hoàng Thượng lâm nạn, trong kinh hẳn là mưa tanh gió máu phen. Nhưng nếu phải đến tình huống như thế, đó là chuyện Thái Hậu thể quản được, bởi vậy bà cũng nghĩ nhiều, chỉ lòng dạ truy kẻ tiết lộ tin tức này. Nếu kẻ này để cho bà tìm ra, nhất định khiến cho đối phương sống bằng chết.

      Thái Hậu mở báo cáo mà cấm vệ thầm điều tra đưa tới, nở nụ cười lạnh lùng. Khá lắm Nhu phi, nếu quản được chiếc lưỡi của mình, vậy cắt !

      Nghĩ rồi, Thái Hậu đem ném báo cáo lên bàn, lệnh cho cấm vệ, “, trói Nhu phi lại, cắt lưỡi, vứt vào lãnh cung , để cho cả trong cung biết được, đây là kết cục của việc ngôn hoặc chúng!”

      Cấm vệ gật đầu, lĩnh mệnh . vừa rời bao lâu, ngoài điện truyền đến tiếng thông dẫn ‘Thái tử phi cầu kiến’.

      Thái Hậu nhíu mày, mặt lộ vẻ ngoài ý muốn, nâng tay ra lệnh, “Mau mời.”

      Âu Dương Tuệ Như vội vã chạy vào trong điện, đợi đứng vững, lập tức quỳ xuống bên chân Thái Hậu, vừa dập đầu vừa nước mắt lưng tròng khóc cầu xin, “Hoàng tổ mẫu, có phải phụ hoàng bị bệnh nặng ? Phụ hoàng còn ở Ly Sơn hay ? Tuệ Như sẵn lòng chăm sóc phụ Hoàng, xin người đưa Tuệ Như qua đó !”

      Nàng nửa tháng gặp Hoàn Nhan Bất Phá, trong lòng cũng có chút dự cảm xấu, chính là vào tời điểm này, tin đồn Hoàng Thượng bị bệnh thương hàn xôn xao, vậy nên nàng mới nhớ đến tình tiết Hoàn Nhan Bất Phá bệnh nặng trong kịch bản.

      nghĩ tới nội dung kịch bản đến đột ngột như vậy, nửa tháng qua, nàng cũng chẳng có chút tin tức nào. Mặc dù biết Hoàn Nhan Bất Phá có việc gì, Giang Ánh Nguyệt chăm sóc vô cùng tốt, nhưng mà tận sâu trong lòng nàng có nỗi khổ riêng, nhớ nhung, lo lắng lại hề giảm bớt chút nào.

      Lúc này căn bản Âu Dương Tuệ Như nghĩ tới việc phá hỏng kế hoạch của Giang Ánh Nguyệt, phản ứng đầu tiên đó chính là nàng phải gặp được phụ hoàng, tận mắt thấy khỏi hẳn, bởi vậy, nàng chút suy nghĩ liền chạy tới Từ Ninh Cung, đưa ra cầu này.

      “Hài tử ngốc, con có biết con ? Hoàng Thượng là bị bệnh thương hàn, phải là phong hàn.” Thái Hậu nâng Âu Dương Tuệ Như dậy, thay nàng lau nước mắt , trong lời mang theo cả đau lòng.

      “Tôn tức biết. Tôn tức sợ. Hoàng tổ mẫu, xin người mà!” Âu Dương Tuệ Như kiên quyết gật đầu cầu xin.

      Phụ hoàng có thể vào thời khắc nguy cấp mà hết sức bảo vệ nàng có lý do gì khi phụ hoàng gặp nạn nàng lại tránh xa. Tuy rằng cũng có ý định cản trở Giang Ánh Nguyệt trong đầu, nhưng ý định đó chỉ thoáng lướt qua trong đầu nàng, rất nhanh liền biến mất, tại nàng tâm tâm niệm niệm đều là thân thể phụ hoàng, nghĩ có gầy hay , có sốt hay , có thể ngủ ngon hay , chỉ lo lắng mấy chuyện linh tinh nhặt ấy lại từng chuyện từng chuyện chồng chất lên nhau, càng để lâu càng nhiều, nếu tận mắt thấy, nàng nghĩ, nàng bị những suy nghĩ miên man đó làm cho điên mất.

      Giờ đây Âu Dương Tuệ Như mới phát , mấy tháng qua, tình cảm nàng đối với phụ hoàng khắc sâu như thế, đến nỗi mất đối phương liền cảm giác cuộc sống khó có thể tiếp tục.

      Thái Hậu chăm chú nhìn hai mắt chân thành của Âu Dương Tuệ Như, câu ‘Mệnh Định quý nhân’ kia của đại vu sư lướt qua như tia chớp trong đầu bà. Thái Hậu khẽ cười, bỏ ý định khuyên nhủ nàng, thương vỗ vai nàng, ôn hòa , “Được, ai gia cũng nên phái người đưa con qua đó.”

      Đứng trước cửa cung, nhìn theo xe ngựa Âu Dương Tuệ Như xa, Thái Hậu nhìn trời, lẩm bẩm , “Ngạc Kỳ, có phải ai gia rất ích kỷ hay ? Vạn nhất đứa này có xảy ra bất trắc gì…” Giữa con trai và cháu dâu, rốt cuộc Thái Hậu vẫn lựa chọn con trai. Trong lòng bà có chút hối hận, lại thể kiềm nén.

      “Thái Hậu yên tâm, Thái tử phi hồng phúc Tề Thiên, nhất định có việc gì. Có Thái tử phi chiếu cố, Hoàng Thượng cũng có chuyện gì xảy ra, nhất định bọn họ bình an hồi cung.” Ngạc Kỳ ma ma trấn an.

      Thái Hậu khôi phục lại, khẽ cười, “Ừ, ngươi đúng. Tiểu Như chính là quý nhân định mệnh của Hoàng Thượng đấy. Lúc này có thể vứt bỏ sinh tử lòng theo Hoàng Thượng, Ngạc Kỳ, đây mới là nữ nhân xứng đứng ở bên cạnh hoàng thượng, Đại Kim chúng ta chính là cần quốc mẫu như vậy!”

      Ngạc Kỳ cúi đầu thấp, dám bình luận gì, suy nghĩ trong lòng lại như dời sông lấp biển, theo đó bỗng linh quang chợt lóe, tỉnh ngộ: Thái Hậu vậy mà lại có ý nghĩ như vậy! ? Trách được gần đây bà lại chỉnh đốn hậu cung liên tục! Đây là trải đường cho Thái tử phi đó nha!

      ﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

      Âu Dương Tuệ Như mang theo nhóm lớn người hầu tinh thông dược lý và mấy xe ngựa đầy dược liệu, ra roi thúc ngựa chạy tới hành cung Ly Sơn, cầm thủ dụ của Thái Hậu, vượt qua tầng tấng lớp lớp thân vệ canh gác, chút do dự chạy nhanh vào cửa cung.

      Có thủ dụ của Thái Hậu, nàng đường thẳng suốt đến Càn Khôn điện.

      “Thái… Thái tử phi?” An Thuận bước ra cửa điện, chuẩn bị dược phòng xem xét đột nhiên bắt gặp Âu Dương Tuệ Như hấp tấp chạy tới, giật mình ngẩn ra lúc, dụi dụi mắt, chần chờ hỏi.

      Đây là thời khắc đặc biệt, làm sao Thái tử phi có thể đến? Chẳng lẽ nàng biết việc này cực kỳ nguy hiểm, cửu tử nhất sinh hay sao? Hành cung Ly Sơn này, bao nhiêu người vắt óc nghĩ cách muốn chạy ra, nào có ai vào đây tự tìm cái chết? Có thể là buổi chiều nghe Hoàng Thượng nhiều lần gọi Thái tử phi trong cơn mê rồi sinh ra ảo giác, nhất định là thế!

      An Thuận gọi xong cũng hành lễ, nghiêm mặt như khúc gỗ, vẫn tiếp tục về phía dược phòng.

      “An Thuận, phụ hoàng thế nào ?” Âu Dương Tuệ Như nóng lòng muốn biết tình huống, cũng bất chấp lễ nghi, tiến lên bắt cánh tay hỏi.

      Lực đạo cánh tay hết sức hung mãnh, kiềm kẹp khiến An Thuận thấy đau, ràng là người tới nóng lòng.

      Thái tử phi là ? phải ảo giác? An Thuận có chút giật mình.

      Thấy An Thuận chỉ lo ngẩn người cũng đáp lời, Âu Dương Tuệ Như buông cánh tay ra, nhấc váy, bỏ qua hết tất cả những lễ nghi quy củ, nhanh vào trong nội điện.

      “Phụ hoàng!” Chạy vào nội điện, đẩy cung nữ hầu hạ trước giường ra, Âu Dương Tuệ Như quỳ sát bên giường ở Hoàn Nhan Bất Phá, túm chặt bàn tay to của , nghẹn ngào hô tiếng. Tiếng vừa thốt ra, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống từ hai má như ngọc nàng, tí tách rơi mu bàn tay Hoàn Nhan Bất Phá.

      “Tiểu nha đầu? Sao ngươi lại tới đây? Ai cho phép ngươi tới? ra ngoài cho trẫm! Người đâu, đưa Thái tử phi ra ngoài!” Nhiệt độ nóng bỏng mu bàn tay cho Hoàn Nhan Bất Phá, thấy là người chứ phải ảo giác của , trong lòng đầu vốn mừng rỡ nhưng ngay lập tức giận dữ, cố chấp chống đỡ thân thể dậy, lớn tiếng hướng ra ngoài điện ra lệnh.

      Hết chương 47 – Hitsuji
      linhdiep17minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :