1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      HOẠ SƠN HÀ
      Tên gốc: Trang bãi sơn hà (妆罢山河)

      [​IMG]
      Tác giả: Mặc Thập Bát 001
      Thể loại: Xuyên , quân
      Số chương: 294 (4 quyển) + 1 phiên ngoại
      Raw: http://www.remenxs.com/du_7516/
      Convert: lil_ruby
      Editor: _haru_

      Văn án:
      Lính đánh thuê hàng đầu thế kỷ 21 xuyên về thời loạn lạc, là đục nước béo cò, tiếp tục nghiệp cũ, kiếm lời đầy chậu đầy chén, tự đắc tiêu dao? Hay dùng trường kiếm trong tay rạch ngang trường thiên u ám, cùng múa theo giang sơn vạn dặm?

      ====

      Truyện khá khô, có nhiều tình cảm nam nữ. Nhưng bù lại có tình bạn, tình đồng đội, và khiến tớ cảm động nhất chính là tình cảm gia đình giữa nữ9 mà mẹ chị ấy. Thế thôi, tớ dở review lắm, mọi người nhảy hố nha~~ ,,,--,,,

      P/s: Cám ơn bạn @Bạch Xà giúp mình cái tên truyện nhé X">

      P/ss: Từ c17->c55 là đọc liền 1 mạch nhé, nên tớ update mục lục các chương này

      [​IMG]

      MỤC LỤC

      Q1. thành Mạc Bắc
      C1 - C2 - C3 - C4 - C5 - C6 - C7 - C8 - C9 - C10
      C11 - C12 - C13 - C14 - C15 - C16 - C17 - C18 - C19 - C20
      C21 - C22 - C23 - C24 - C25 - C26 - C27 - C28 - C29 - C30
      C31 - C32 - C33 - C34 - C35 - C36 - C37 - C38 - C39 - C40
      C41 - C42 - C43 - C44 - C45 - C46 - C47 - C48 - C49 - C50
      C51 - C52 - C53 - C54 - C55 - C56 - C57 - C58 - C59 - C60
      C61 - C62 - C63 - C64 - C65 - C66 - C67 - C68 - C69 - C70
      C71 - C72
      Last edited: 12/10/15

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 1
      Tuyết rơi rất lớn, đậu lên những mái hiên tàng cây, lạo xạo vang vọng. Mùa đông Mạc Bắc đến sớm, vốn lạnh lẽo, đặc biệt năm nay rét đậm, đầu tháng mười tuyết bắt đầu rơi, đứt quãng, đến cuối tháng, vẫn có dấu hiệu ngừng lại. Mười sáu châu Yến Vân Mạc Bắc đều bao phủ trong làn áo bạc, ngay cả sông Hắc Thuỷ cuồn cuộn mãnh liệt cũng kết băng dày. Tấn Châu nằm phía Nam Hắc Thuỷ, hai hướng Đông Nam là liên miên mấy ngàn dặm Kỳ Sơn, châu huyện to như thế bị quần sơn hắc thuỷ vây quanh, trong mảng trắng loá trước mắt chỉ mông lung mờ ảo, phảng phất như vệt mực tàu chẳng đáng chú ý giữa bức tranh sơn thuỷ.

      Tấn Châu lập huyện lâu, dân phong cổ xưa, bố cục nhà cửa trong châu đại thể đều tương tự, nhiều là tiểu viện hai ngõ, tiền viện là cửa hàng tiệm gạo, hậu viện là chỗ ở. Song gỗ gia đình phía thành Tây mở, tiểu nương chừng mười tuổi trông ngóng nhìn, tiểu nương da dẻ trắng ngần, khuôn mặt tú lệ, dưới tóc mái phủ trán là đôi mắt long lanh linh động, chóp mũi nhắn của em tuy bị đông cứng ửng đỏ, thế nhưng đôi mắt vẫn thần thái sáng láng, chẳng thấy chút sợ lạnh nào.

      phụ nhân hai lăm, hai sáu tuổi đẩy cửa vào, thấy cảnh tượng này, vội vã đóng cửa sổ, sẵng giọng: "Con bé này, trời tuyết lớn mở cửa làm gì? sợ rét cứng à!" Lại quay sang sờ sờ khuôn mặt xíu của nữ nhi, ôn nhu hỏi: "Mặc nhi, lạnh ?" Toàn thân phụ nhân mặc áo khoác dài bằng vải bố xanh, thân hình trắng trẻo thon dài, mặt mày đoan chính, dưới mép tóc đổ nghiêng trán phải vết bớt màu đỏ xanh to bằng nắm tay trẻ sơ sinh.

      tên Phương Mặc, vốn là người thôn Tây Sơn Tấn Châu, theo cha mẹ chuyển tới Tấn Châu mới được nửa năm có dư. Cha em Phương Đại Phúc nguyên là người phía Nam, nhiều năm trước quê hương bị lũ lụt, lại gặp phải ôn dịch, nhà năm miệng ăn theo phần lớn người chạy nạn từ Nam chạy lên mạn Bắc, đến Tấn Châu chỉ còn lại mình ông. Quan tư(1) Tô Tuân trong thôn Tây Sơn thấy ông tuy rằng quần áo lam lũ, nhưng khuôn mặt thanh tú, người cũng phúc hậu chịu khó, liền hứa gả khuê nữ Tô Cẩn Nương cho ông, hai vợ chồng son sau đó lại có thêm nữ nhi Phương Mặc, từ đó Phương Đại Phúc liền cắm rễ mảnh đất Mạc Bắc hoang vu bao la này.

      (1)quan lại

      Phương Mặc lắc đầu, tới gần bên cạnh mẫu thân, nhìn bà mang canh từ bếp lò đổ vào trong bình, lại đặt bình bỏ vào hạp hình ống trúc, trong hạp nhét vào ít khăn lau, đặt lên tấm ngăn, tầng để cơm rau, dùng vải bông bọc kín xung quanh, liền rằng: "Mẹ, con với người nhé."

      Tô Cẩn Nương vừa bận rộn vừa : "Giờ bên ngoài rét rúm lại, tuyết trong viện nhà ta đều cao bằng nửa người, chuyện cửa hàng mấy ngày nay lại nhiều, con làm gì?" Phương Mặc nhíu nhíu cái mũi nhắn, giọng cầu xin: "Mẹ, con ở trong phòng cũng sắp nảy sâu ra rồi!" Tô Cẩn Nương bật cười, nắn nắn mũi nữ nhi, : " linh tinh gì thế? Tổng cộng mới ở lại trong viện có hai ngày thôi, con mọc mốc nảy sâu rồi? Nghe phía nam khuê nữ nhà người ta trước khi xuất giá, đều là cửa trước ra, sao chẳng nghe có lấy người mọc mốc nảy sâu? Con đó!" Thấy nữ nhi vẫn bộ vô cùng đáng thương, lại cười : "Thôi, thôi, khoác thêm đấu bồng(2) vào , thế nào, chúng ta rồi cũng về ngay mà."

      (2)áo khoác tay

      Phương Mặc quét bay nét đáng thương, cười hì hì đáp tiếng, khoác thêm đấu bồng, Tô Cẩn Nương bọc kín nữ nhi xong xuôi. hai mẹ con cùng nhau băng qua sân đến mặt trước cửa hàng.

      Trong hiệu thuốc Phương gia, ngoại trừ chưởng quỹ Phương Đại Phúc, còn có nam tử khoảng hai lăm hai sáu tuổi, toàn thân y phục màu đen giơ tay. dựa vào quầy tán dóc: "Ai u, lão Phương, ông còn chưa thấy đâu, phụ nhân(3) kia căn bản chính là người điên! Ông nhìn cái tay với mặt mũi ta đây này, tất cả đều là nàng ta cào đấy! người điên mà, ái, ái, lão Phương, lão Phương, ông thể chút à, chút..."

      (3)chỗ này nguyên văn là "bà nương"(婆娘) có nghĩa là "phụ nữ có chồng", "phụ nhân" cũng có nghĩa thế nên mình mạn phép thay, để "bà nương" nghe kì kì

      Phương Đại Phúc vừa bôi thuốc cho người kia, vừa cười : "Cậu quản cái miệng cậu , còn trêu tội!" Tuổi tác ông áng chừng hai sáu hay bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn, mặt mày tuấn lãng, lại thường xuyên mang cười, chuyện lại ôn hoà, tuy tới Tấn Châu này chưa tới nửa năm, nhưng chung sống với láng giềng khá hoà hợp.

      Nam tử kia cúi đầu ủ rũ : "Ta, ta cũng hề gì, chẳng phải là khen đậu hũ của nàng làm ngon, làm trắng còn gì."

      Phương Đại Phúc cười lắc đầu, : "Ta còn biết cậu? Nhất định là vừa ngoa rằng đậu hũ người ta làm ngon, con mắt lại thành liếc loạn..." Thấy hai người Tô Cẩn Nương vào, Phương Đại Phúc thu đề tài, quay đầu sang với hai mẹ con: "Hai người trước tiên chờ lát, chốc nữa ta xong việc." Tô Cẩn Nương hành lễ với người mặc y phục đen kia xong, mang theo hạp tiến vào thứ gian.

      Phương Mặc nhận ra nam tử kia, chính là khách quen của hiệu thuốc, tên là Lý Tiến, làm sai trong nha môn, trước đây cũng thường chuyện, liền đến cạnh quầy hàng cười hì hì : "Lý đại thúc, mặt thúc đây là sao?"

      Lý Tiến tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, lại kéo tay áo xuống, che vết cào mu bàn tay, ngượng ngùng : "Cái này, là mèo cào, mèo cào thôi."

      Phương Đại Phúc cũng vạch trần, chỉ với Lý Tiến: "Đúng rồi, thương thế của cậu hai ngày nay phải cẩn thận chút, đừng dính nước, trước mắt mấy ngày nay cóng lạnh, cẩn thận đừng để nứt da. Thuốc mỡ này mỗi ngày cũng phải bôi hai, ba lần, chớ quên."

      Lý Tiến thấy phụ nhân vào cửa hàng, khuôn mặt đen đúa thêm mấy phần thoải mái, đáp lại tiếng: "Biết rồi, biết rồi, nợ này lão Phuơng vẫn y phép cũ trước ghi lại, hôm nào lại thanh toán hết." Dứt lời cầm thanh đao quầy, liền ra cửa.

      Phương Đại Phúc theo lời ghi xong nợ, đưa sổ sách cho nữ nhi, : "Mặc nhi, ra đây cộng hết nợ tháng này giúp cha." xong vào thứ gian rửa tay dùng cơm.

      Ngoài phòng tuyết lớn đầy trời, đường thưa thớt người qua lại, lửa lò trong cửa hàng Phương gia đượm, hai gian chính thứ của hiệu thuốc lấy màn bông phân cách, Phương Đại Phúc xuyên qua màn cửa nhìn về cửa hàng, cửa hàng lớn thu dọn ngăn nắp gọn gàng, nữ nhi Phương Mặc ngồi băng ghế nhanh chậm gảy bàn tính hạt châu, dáng người thẳng tắp đoan chính, dung mạo nhắn thanh lệ chăm chú. Tô Cẩn Nương dọn sạch tro bụi xung quanh, tay chân lanh lẹ, bản thân phụ nhân này tuy dung mạo có chút thiếu hụt, nhưng thực hiền thục. Phương Đại Phúc híp mắt nhấp ngum rượu, vẻ mãn nguyện giăng khắp mặt, vừa ăn vừa hướng phía ngoài : "Mẹ đứa trẻ, ta nhìn tuyết chỉ sợ còn rơi tiếp, cửa hàng ta rất nhiều dược còn mấy, sợ là chống đỡ chẳng được qua năm, tới thành Túc Bắc kịp, ta nghĩ chuyến vào núi, tìm ít người quen cũ thu mua."

      Tô Cẩn Nương nghe xong, động tác tay dừng lại, : "Trời tuyết lớn thế này, đường trong núi chỉ sợ dễ , hay là tuyết ngừng lại ra ngoài?"

      Phương Đại Phúc ăn gắp thức ăn, " việc gì, quen rồi. Ngược lại trong chỉ có hai người nàng cùng khuê nữ, phải tốn nhiều tâm. Nếu là bốc thuốc, cứ chiếu theo phương thuốc, nếu là hỏi chẩn, liền đẩy sang nhà khác . Có việc gì , xin nhà Nhiếp Sanh cách vách giúp đỡ thêm. Chúng ta mới đến, mọi việc đều cầu hai chữ ổn thoả, nên dính tới việc đâu."

      Tô Cẩn Nương gật đầu, muốn . Màn dạ cửa lớn hiệu thuốc bị xốc lên, phụ nhân hai bốn hai lăm tuổi vào, da dẻ phụ nhân kia rất trắng, vóc người thướt tha, mặt mày xinh đẹp linh động. Tô Cẩn Nương vội vã cười nghênh đón, với người tới rằng: "Đại muội tử, muội, muội liền đến."

      Nữ tử kia chính là Tây Thi đậu hũ Tần Ngọc Lan có tiếng ở thành Tây Tấn Châu, làm tay đậu hũ rất ngon. Phu gia của nàng họ Nhiếp, tên chữ Sanh, nguyên là thợ săn trong núi, từ lúc cưới Tần Ngọc Lan, liền từ trong núi chuyển tới thành Tấn Châu. Cửa hàng đậu hũ Nhiếp gia vừa vặn ngay sát văn hiệu thuốc Phương gia, người hai nhà có chút qua lại. Mày mắt xinh đẹp của Tần Ngọc Lan chuyển cái, cười : "Phương gia đại tỷ, xem ra muội đến rất đúng lúc, láng giềng thành Tây chúng ta đều y thuật của Phương chưởng quỹ rất hay, người cũng tốt, hoá ra cũng thầm sau lưng người, muội ngược lại muốn nghe xem hai người gì về muội."

      Tô Cẩn Nương cười mời nàng ngồi xuống, lại rót chén trà nóng đưa tới, Tần thị tiếp lấy, uống hớp.

      Phương Đại Phúc cười từ thứ gian ra đón, rằng: "Đừng nghe đại tỷ của . Là ta muốn vào núi chuyến, trong cửa hàng chỉ còn hai mẹ con nàng, Đại muội tử cũng biết chúng ta chuyển đến thành Tấn Châu này chưa được bao lâu, đại tỷ nàng lại là người đàng hoàng, ta sợ hai mẹ con nàng trong lúc ta vào núi gặp phải việc khó, muốn uỷ thác hai người nhà giúp đỡ chút."

      Tần Ngọc Lan mặt sảng khoái, : "Đây có là khó gì? Chưởng quỹ, ngài cứ việc bận bịu , đại tỷ cùng Phương Mặc liền giao cho muội." Nàng từ là người Tấn Châu, tính tình mạnh mẽ xa gần đều biết tiếng. Cầm trong tay cái gói kín đáo đưa cho Tô Cẩn Nương, nàng lại : "Phương gia đại tỷ, ngày hôm trước đa tạ các người. Đây là tấm da cáo năm trước cha thằng Húc đánh được trong núi, muội xem tấm da này làm cho Mặc cái áo trấn thủ vừa khéo."

      Tô Cẩn Nương sợ nhảy lên, thời đại này da cáo là đồ vật hiếm có, liền cuống quít đẩy lại, rằng: " được, được, trẻ đứa nào chẳng đau đầu nóng đầu, chỉ có mấy vị thuốc kia, cũng đáng vài đồng tiền, muội mau mau thu lại da này , chúng ta cũng thể nhận!"

      Khuôn mặt tươi cười của Tần Ngọc Lan trầm xuống, : "Có gì mà được, chẳng phải chỉ tấm da cáo. Tiểu tử kia nhà muội ăn dược của Phương chưởng quỹ còn thiếu sao?" Tô Cẩn Nương tỏ vẻ khó xử, Tần Ngọc Lan cuộn tấm da lại, nhét vào lòng bà, lại , "Đại tỷ, hai người nếu thu, sau này, muội cũng vào cửa nhà hai người nữa."

      Tô Cẩn Nương nhìn Phương Đại Phúc cái, ông khẽ vuốt cằm, Tô Cẩn Nương chỉ đành nhận lấy, kéo Tần Ngọc Lan, thấp giọng hỏi: "Người kia nhà muội vẫn chưa về?" Tần Ngọc Lan gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời giấu nổi lo lắng. Tô Cẩn Nương liền vội vàng : "Ngày này giá rét, trễ mất mấy ngày đường cũng thường có, có lẽ ngày mai về."

      Tần Ngọc Lan gật đầu, lên tinh thần, cười : "Phương chưởng quỹ, hai người trước bận, muội cũng ngồi nữa, trong nhà còn có việc." Tô Cẩn Nương giữ được, xốc màn đưa nàng ra ngoài. Quay đầu với Phương Đại Phúc: "Cha nó, chàng xem Nhiếp Sanh này mười ngày nửa tháng về nhà, cũng chẳng biết làm gì nữa?" Phương Đại Phúc cười : "Chuyện trong nhà người ta, nàng cứ bận tâm vớ vẩn làm gì." Tô Cẩn Nương cũng theo nở nụ cười.

      Phương Mặc mười tuổi đường hoàng trịnh trọng ngồi băng ghế, nhanh chậm gảy bàn tính hạt châu, khuôn mặt nhắn biểu cực kỳ chăm chú, chỉ có đôi mắt hơi che dưới mép tóc nhu hoà phủ trán đột nhiên xẹt qua tia tàn khốc, nhanh như chớp, nháy mắt liền biến mất.


      ====

      Mọi người thấy xưng hô có kỳ quá , gọi 1 zai 26, 27 tuổi là ông kể cũng tội, tại nữ9 của chúng ta mới 10t thôi, mà gọi cha nữ9 là "" hơi quái @@. Cho ý kiến để mình sửa nha~~
      Last edited: 10/5/15
      Nhã Tịnh, huyenlaw68, Xing Bairong2 others thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 2
      Ngục giam bí mật quân nằm trong sa mạc nội địa. Sau khi năm chiếc xe màu đen qua kiểm tra nghiêm mật, cửa lớn ngục giam từ từ mở ra, xe lập tức như điện rời , dọc theo đường bốn xe chia ra làm bốn hướng vây kín chiếc BMW đen ở giữa, đường nét thân xe BMW lưu loát bằng hợp kim nhôm cao tính năng, kính chắn gió mơ hồ thấy đồ văn chống đạn.

      Đoàn xe phi nhanh, thổi tung cát đất thành những con rồng bay lượn truy dứt trong sa mạc. Chạy ngang qua vùng đồi núi ngổn ngang đội hình đoàn xe thể đổi, biến thành hai trước hai sau bảo vệ xe giữa. Đồi núi ngổn ngang chập trùng, đoàn xe đột nhiên rẽ gắt vào vùng đồi màu vàng, đột nhiên bị tung lên cao, đường thực quá xấu, tinh thần mọi người trong xe đều khẩn trương cao độ.

      Bỗng ầm tiếng nổ vang, chiếc xe màu đen phía trước nhất bị pháo kích chặn đánh bay lên, lộn mấy vòng cát rồi nằm chắn ngang giữa đường, thế lửa hung mãnh, bốn xe mặt sau tốc độ đổi, nhanh như chớp vòng qua xe kia, tiếp tục như tên bắn vút . chiếc xe màu đỏ biết từ đâu thình lình nhảy ra, "Ầm ầm" hai tiếng, lốp hai xe đen đằng sau nổ vang, xe tông vào đồi, khiến cát tràn ra, người trong xe còn chưa kịp leo ra, liền bị súng mất mạng. Chiếc xe đỏ đột ngột chen vào, đuổi theo chiếc BMW đen.

      Xe dẫn đầu ló ra đầu người, viên đạn từ họng súng tự động bắn đến kính chống đạn của xe đỏ phía sau, phát ra tiếng động nặng nề. Thân thể trong xe đỏ mềm dẻo như rắn chui ra cửa xe, tay đỡ tay lái, tay khác cầm khẩu súng nhắm ngay đầu người chưa kịp thu lại kia, đoàng tiếng, tiếng người kia tắc nghẹn, xe đen phía trước nhất phi nhanh đột nhiên tông vào đồi. Chiếc BMW đằng sau thể giảm tốc, vòng qua đồi và chiếc xe màu đen lộn vòng điên cuồng.

      Khoảng cách gang tấc, chiếc xe đỏ căn bản có cách tránh chiếc xe bốc cháy, mắt thấy xe đỏ sắp tông vào, bên trong mở cửa xe, ngay lúc xe BMW lách qua ngọn đồi trong nháy mắt, nhào lên nóc của nó, chiếc xe đỏ phát ra tiếng va chạm mãnh liệt.

      Trong chiếc BMW siêu dài có bốn người ngồi, hai trước hai sau, đặc công áo đen bên cạnh tài xế quay cửa kính xuống, muốn nổ súng về phía chặt chẽ bám nóc xe, trước mắt ánh trắng chớp sáng, con dao găm loé hàn quang, cắm giữa mi tâm của . Đặc công áo đen phía sau thấy thò đầu vào, rút súng muốn bắn, bị phạm nhân được trông coi nghiêm mật xô mạnh về bên, chưa kịp xoay người, kia chui vào trong xe, "Đoàng" tiếng vang trầm thấp, bắn trúng gáy . Tài xế phía trước bỗng nhấn ga, chiếc BMW đột ngột rẽ ngoặt, suýt nữa ném kia ra ngoài. miễn cưỡng ngồi vững, tài xế bỗng đá mở cửa xe, nhảy ra ngoài.

      "Phương Mặc, cẩn thận!"

      ngẩng đầu nhìn, con ngươi đen co rút mãnh liệt. Con đường phía trước thình lính thấy phần kéo dài nữa! Xe lao mạnh về bên sườn dốc. cước đá đồng bọn bên cạnh ra ngoài, sau đó dồn sức đánh về phía tay lái.

      Vẫn kịp.

      Xe lộn vòng lao xuống vách núi.

      "Phương Mặc!"

      giường bỗng giật mình tỉnh lại, gấp gáp thở dốc, làn da cả người đau đớn như bị xé rách, dường như vẫn thiêu đốt, tiếng kêu thê thảm "Phương Mặc" kia vẫn y nguyên lẩn quẩn bên tai . Nàng đầu đầy mồ hôi, gấp gáp thở dốc, cổ họng ngứa ngáy khó nuốt, tựa đám lửa mắc cứng ở trong, nuốt trôi được.

      Ngoài phòng tuyết lớn chưa dứt, đêm như ngày, mọi vật trong phòng đều mờ mờ, bóng tối đặc quánh, tĩnh mịch mà sâu thẳm. Bé nhìn chung quanh vòng, hô hấp dần vững vàng, người cũng từ từ bình tĩnh lại. Nàng lau mồ hôi lạnh trán, hít hơi sâu, khoác áo xuống giường.

      Đêm tuyết Mạc Bắc, ngợp trời trắng xoá, tuyết sáng tựa ban ngày, chiếu rọi mọi vật trong phòng đều thấy , tường ấm toả nhiệt, trong phòng ấm áp như xuân, trong phòng ngoài phòng là hai tầng ấm áp cùng băng hàn.

      Nàng đến trước bàn giữa phòng, rót chén trà lạnh nhuận cổ, trong lòng dần thanh tịnh, nhất thời tỉnh cả ngủ, ngồi kỷ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm tuyết tĩnh lặng, chẳng có lấy thanh, chỉ còn tâm như sóng triều, rối loạn mà tới, kéo dài thôi.

      Cũng biết qua bao lâu, tay chân cảm giác khí lạnh dày đặc ùa tới, nàng đúng dậy, đêm tuyết tĩnh mịch, nàng đột nhiên xoay vòng, y sam màu xanh tung bay, mượn ánh tuyết, tỉ mỉ quan sát bản thân, trẻ con chân tay gầy , Phương Mặc này từ lâu phải Phương Mặc đó, quá khứ và ngày hôm qua chết, tháng ngày chung quy còn phải tiến về phía trước, bản thân sống sao cho tốt, luôn luôn là việc lớn hàng đầu.

      Bên môi Phương Mặc ý cười dần hé, rốt cuộc gương mặt tia nghịch ngợm mà chín mười tuổi nên có. Nàng đưa tay duỗi eo, chuẩn bị về giường bỗng khẽ cau mày, ý cười nghịch ngợm bên môi thoáng cái biến mất, con ngươi đen u tịch, tựa như biến thành người khác, đột nhiên chuyển hướng, tới bên cửa sổ.

      Đẩy song, nghiêng về trước nhìn xung quanh. Trời sáng tựa ban ngày, trong viện tuyết lớn phủ lấp, tuyết ngừng rơi, khắp nơi tĩnh lặng tiếng động, gốc cây thưa lá trước phòng đứng thẳng, tụ băng treo ngược cây lạnh lẽo trong suốt, dưới sắc tuyết làm nổi phát ra hàn quang lấp lánh, bàn ghế đá dưới tàng cây đều phủ kín lớp tuyết trắng, gầu xúc và đấu lạp khoác tuyết trắng quạnh nằm dựa nơi góc tường trong sân, rèm cửa tiền viện đen kịt nặng nề, tất cả cùng với trước cũng gì khác lạ. Chỉ có vùng trời đêm phía đông là sáng, đỏ rực chói mắt, tựa như vệt ráng chiều e thẹn cuối cùng của tà dương về Tây.

      Phương Mặc còn nhớ, phía đó chính là hướng phủ nha Tấn Châu.

      Phủ nha Tấn Châu nằm giữa châu huyện, hội đèn Trung thu, Phương Mặc từng theo cha mẹ đến xem náo nhiệt. Ngày ấy, trong thành đèn đuốc sáng rực, rồng lượn sư múa, bách tính mười dặm tám thôn ồ ạt kéo tới, thành cổ Tấn Châu cảnh phồn vinh náo nhiệt, ngay cả hai con sư tử đá nơi cửa phủ nha môn cũng khoác dải lụa đỏ, tri châu Tấn Châu Ngô đại nhân đứng đất trống ở cửa phủ nha môn cắt băng, vui mừng cùng dân chúng. Đêm đó đèn đuốc sáng rực rọi nửa trung, từ xa nhìn lại, tựa như ráng chiều chói mắt nơi chân trời.

      Phương Mặc do dự chốc lát, liền mặc quần áo tử tế, khoác đấu bồng, mở cửa ra ngoài, vừa bước khỏi phòng, cảm giác quỷ dị kia càng ràng, hơi thở nguy hiểm lâu gặp phả vào mặt. Ánh mắt nàng trầm xuống, chuẩn bị ra khỏi mái hiên, cửa phòng bên cạnh kẽo kẹt tiếng mở ra, Tô Cẩn Nương cầm theo đèn sừng dê, khoác đấu bồng ra.

      Phương Đại Phúc ra ngoài thu dược chưa về, trong nhà có đàn ông, Tô Cẩn Nương đều ngủ chẳng yên, tiểu điếm nhà nghèo cũng thừa bao nhiêu tiền để thuê người làm, phụ nữ dẫn theo con trẻ, giữa ban ngày đúng là cũng vô , chỉ là ban đêm lại an toàn, dù sao cũng phải ra trông vài lần mới vững bụng.

      Đêm hôm ấy vẫn như thường lệ, nhưng ở cửa lại gặp nữ nhi, cầm đèn bước nhanh lại đây, sờ bàn tay của nữ nhi, ngược lại ấm áp, trong lòng cũng hơi an tâm, liền hỏi: "Mặc nhi, giờ hơn nửa đêm, con thức dậy làm gì? Lạnh à?" xong, liền kéo nữ nhi muốn vào trong phòng.

      Phương Mặc kéo tay Tô Cẩn Nương, : "Mẹ, dù sao con cũng dậy rồi, hôm nay liền cùng với ngài xem chút trong cửa hàng ."

      Tô Cẩn Nương cười : "Ai muốn con rảnh rang làm chuyện đó? Mau mau vào nhà ! Mình mẹ nom cái rồi về."

      "Mẹ, con cũng tỉnh, ngược lại cũng ngủ chẳng nổi, con vẫn muốn cùng với ngài mà." Phương Mặc trề môi đáp.

      Tô Cẩn Nương giơ đèn nhìn con , khuôn mặt hồng phấn trắng mịn, mắt đen láy trong veo, lông mi dài hơi cong chấp chới, chóp mũi xíu ửng đỏ, chu đôi môi hồng phấn, bộ được. Phụ nhân nhất thời mềm lòng, chỉ đành nắn nắn cái mũi của nữ nhi, sẵng giọng: "Nha đầu này!" Buộc chặt đấu bồng cho nữ nhi xong, mang mũ, nắm tay nữ nhi, tiếng, "Cẩn thận dưới chân."

      Hai mẹ con băng qua sân.

      Tuy tuyết bay, gió lạnh vẫn rét căm ùa tới, trong khí se se có mùi tanh hôi nhàn nhạt truyền đến, khuôn mặt hồng của Phương Mặc bỗng chốc biến sắc, tựa như sứ trắng thượng hạng, lãnh thanh trắng nõn, làm lòng người chẳng hiểu sao phát lạnh.

      Đến trong cửa hàng, hai người dắt tay nhau giũ tuyết bám chân. Ánh đèn như hạt đậu, tủ thuốc dựa vào tường im ắng đứng thẳng, tháp chẩn bệnh ở bên yên tĩnh sạch , quầy đặt bút mực phương thuốc bàn tính cân , vẫn y lúc ban ngày. Phương Mặc lẳng lặng đến cạnh cửa lớn, ánh đèn hạt đậu nhảy nhót, đồ vật nơi phòng trong chìm vào bóng tối chập chờn bất định. tia lửa từ bên ngoài xuyên qua khe cửa chiếu vào, đỏ rực chói mắt, thanh ầm ĩ quỷ dị truyền đến, khuôn mặt chìm trong bóng tối của nàng dần trở nên thâm trầm.

      Tô Cẩn Nương treo đèn sừng dê giá góc tường, cởi đấu bồng. Lúc này bà mới nghe ra tiếng động bên ngoài, muốn mở cửa xem cho , bàn tay xíu ấm đặt lên tay bà, giọng trẻ con ngây thơ của Phương Mặc khẽ vang lên: "Mẹ, nơi này có khe, chúng ta vẫn có thể nhìn từ đây."

      Tô Cẩn Nương gật đầu, nếu tuỳ tiện mở cửa gặp phải kẻ xấu, bà phụ nhân, vỏn vẹn hai lạng sức lực, ứng phó thế nào? Trái lại nữ nhi suy nghĩ chu đáo. thanh loảng xoảng lộc cộc bên ngoài liên miên dứt, trong lòng Tô Cẩn Nương hơi hơi bất an. Thành Tấn Châu xa xôi xưa cũ, trong thành luôn yên tĩnh, ngày này giá rét, lại là ban đêm, sao bên ngoài lại có tiếng động lớn như vậy? Thế nhưng vừa chạm đến ánh mắt tĩnh lặng đen như nước sơn của nữ nhi, Tô Cẩn Nương bỗng bình tĩnh lại. Khom người xuống, hai mẹ con dưới xuyên thấu qua khe cửa hẹp nhìn ra bên ngoài.

      Vô số móng ngựa nhanh như chớp từ giữa nền đường đá tấm phi qua, khiến hoa tuyết đất bắn lên tung toé, vó ngựa hình như được bao bằng vải bố dạ, giẫm lên đá tấm lót đường, chỉ phát ra thanh lẹp xẹp nhàng, móng ngựa đôi tiếp đôi lao vùn vụt qua, trật tự mà quy củ. Người cưỡi ngựa giơ đuốc, chiếc rọi từng gương mặt đen hồng, đỉnh đầu chỉ chừa tóc cỡ chén trà, còn lại đều là da đầu trọc lốc, tóc đầu những người kia kết thành bím dài hoặc xoã sau gáy, hoặc quấn quanh cổ, người khoác chếch da sói xám trắng, đao thương trong tay chớp loé dưới ánh tuyết lấp lánh cùng ánh đèn, phát ra hàn quang sáng loáng.

      Tô Cẩn Nương thấy cả người rét run, chực xỉu. Đây, đây chẳng phải người Bắc Địch sao? Làm sao vào được thành?

      Dân chúng Tấn Châu đối với người Bắc Địch cũng xa lạ gì, phương Bắc sông Hắc Thuỷ Tấn Châu chính là núi Tây Cống Bắc Địch, cận Tây Tấn Châu là Chu Châu, về hướng Bắc Chu Châu chính là cửa quan đệ nhất thiên hạ xưa nay danh xưng Tỷ Thuỷ quan, đối diện Tỷ Thuỷ quan là thảo nguyên Lạp Cống của Bắc Định. Đại Chu năm Vĩnh Lịch thứ mười sáu, mười tám bộ Bắc Địch hơn ba trăm vạn người tấn công Tỷ Thuỷ quan, Tỷ Thuỷ quan báo nguy. Năm ấy Tô Cẩn Nương chưa tới tám tuổi, phụ thân vẫn là quan tư thôn Tây Sơn, mang theo mấy trăm thanh niên trai tráng trong thôn lên tiếp viện, sau mấy tháng, người Bắc Địch tay trắng rút lui, hơn ba trăm thanh niên trai tráng thôn Tây Sơn, sống sót trở về tới trăm người, sông Hắc Thuỷ vùng sóng đỏ cuộn trào, thi thể theo Hắc Thuỷ xuôi về, chi nhánh các sông Mạc Bắc đều có thể bắt gặp, Tô Cẩn Nương tận mắt thấy trong thôn có người mò ra từ sông Tấn thi thể người Bắc Địch trương phềnh, khuôn mặt dữ tợn đỏ chót, cái trán trọc lốc, cơ thể phình ra như cái trống, ấn tượng quả thực khắc cốt ghi tâm.
      Last edited: 10/5/15
      Nhã Tịnh, huyenlaw68, Winter2 others thích bài này.

    4. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      thành nhìn 400 chương phía mà ...:yoyo41: Cố lên, tui theo :yoyo31: cốt truyện sơ qua chác có liên quan đến quan và đấu trí nhỉ?
      _haru_ thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      chung là ủng hộ làm hố này :3
      mà sao hố nào của cũng dài thế ="= mệt lắm đấy, cố lên nhá
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :