1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      @_haru_ : nàng ơi vậy sao ko để tên truyện là "Tô điểm giang sơn" hay là "Họa Sơn Hà", nàng nhớ các chương sau làm pic chống trộm cho đứa con tình thần của mình nhé!

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 3
      Tô Cẩn Nương tóm chặt tay nữ nhi, sợ hãi thở hổn hển, chớp mắt nhìn chằm chằm khe cửa. Cửa lớn tiệm tơ lụa Chu Ký đối diện mở ra, hai người làm trực đêm cửa hàng vội vội vàng vàng chạy ra, chưa kịp dụi mắt, thanh đại đao xẹt qua phần gáy , ngựa phi ngang, hai thân thể vẫn còn nơi đầu đường run rẩy chưa ngã, mà đầu bay tới cửa lớn hiệu thuốc Phương gia.

      Phương Mặc tay mắt lanh lẹ che miệng mẫu thân, đầu hai người nọ ầm cái đụng vào cửa, máu theo khe cửa bắn vào, vẩy lên mặt Tô Cẩn Nương, bà đưa tay quệt cái, đầy tay máu đỏ tươi, lập tức đứng thẳng nổi, mềm nhũn ngã đất, phát ra tiếng vang trầm thấp.

      Tiếng vó ngựa vút qua cửa đột nhiên có hai đôi dừng lại, Phương Mặc lập tức xoay người thổi tắt đèn sừng dê, trong phòng nhất thời tối như mực, Tô Cẩn Nương té xỉu đất, phòng trong yên tĩnh tiếng động, Phượng Mặc mò thấy tóc mẫu thân, rút ra trâm vàng đầu bà, ngón tay lướt qua đầu nhọn cây trâm, hơi có chút đau, nhưng da chưa rách, liền biết cây trâm này sắc, nhưng chút ít còn hơn , giết người nhất định có thể lập tức đắc thủ, nhưng hại người thành vấn đề.

      Nàng lặng yên đứng dựa vào cửa, ánh đuốc khe cửa hơi mờ, có người cưỡi ngựa mà tới, khí nóng do ngựa phun ra bay vòng nơi khe cửa, dần dần kết thành tầng sương. Chốc lát, rốt cuộc rời .

      Phương Mặc thu trâm, yên lặng mở cửa sau, kéo Tô Cẩn Nương đến sân. Nhìn khắp chung quanh, trong viện trắng toát vùng, đâu đâu cũng có tuyết, chỉ có hai hàng dấu chân lớn kéo dài đến tiền viện, mà chỗ có thể giấu người ít lại càng ít.

      Phương Mặc nhiều lần nghe phụ thân mẫu thân tới người Bắc Địch, trong ấn tượng, đó là dân tộc du mục phương Bắc cách con sông, nhưng chưa từng nghĩ tới, dân tộc du mục hung hãn phương Bắc này có ngày đánh đến nhà nàng, đánh tan cuộc sống yên tĩnh của nàng. Vừa nãy xem từ móng ngựa chạy qua nhà mình, nhóm người này nhân số ít, lấy kỵ binh làm chính, móng ngựa bao dạ bố, hành động cấp tốc im lặng, ắt là đánh lén thể nghi ngờ, trông phương hướng là từ Bắc nhằm về Tây, nghĩ chắc chắn là vượt sông Hắc Thuỷ mà đến. Thế nhưng sông Hắc Thuỷ hung mãnh, chim bay khó lọt, dù cho trước mắt kết băng dày, muốn sang kỵ binh vẫn khả năng lắm. Song khả năng lắm có nghĩa là thể, trí tuệ con người mãi mãi là vô hạn.

      Tình huống trước mắt, có vướng mắc nguyên nhân qua được sông hay , người Bắc Địch yên lặng kéo tới, nhất định để tin tức truyền ra ngoài, chỉ sợ là muốn đại khai sát giới. Nghe Bắc Địch công thành, nhiều là kỵ binh tiên phong tới trước, bộ binh lương thảo tiếp đó, nhiệm vụ đồ thành (tàn sát hàng loạt dân trong thành) đa phần là giao cho kẻ đến sau. Tiểu thành Tấn Châu tuy là trong mười sáu châu Yến Vân Mạc Bắc, trong thành cũng miễn cưỡng hơn ngàn người, từ Bắc xuôi Nam quét sạch, nhiều nhất cũng chỉ thời gian mấy cây hương.

      Hai mắt bé mười tuổi đóng chặt, hít sâu hơi, chốc lát, bỗng mở ra, biết do trời lạnh hay vì sao, ràng vẫn khuôn mặt nữ nhi, nhưng đột nhiên biến thành người khác.

      Tháng ngày cuối cùng vẫn chẳng thể thái bình, tình cảnh trước mắt này đối với bé mười tuổi có thể là hoạ sát thân, nhưng đối với lính đánh thuê đứng đầu bảng mà , lại cũng phải chuyện gì lớn.

      Phương Mặc biết, trước mắt thân thể này của mình gầy hơn so với kiếp trước, đây ràng chính là chênh lệch giữa mặt trời và mặt trăng, nhưng muốn việc gì thoát khỏi trận tai binh này cũng chẳng phải việc khó, chỉ có điều phụ thân Phương Đại Phúc ở nhà, nàng cần cùng mẫu thân nương tựa lẫn nhau. Phương Mặc xưa nay là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tháng ngày liếm máu lưỡi đao kiếp trước cũng qua vui vẻ, mà kiếp này cuộc sống tiểu nữ nhi nhà nghèo cũng có ý vị. Những ngày tháng yên ả thế này bị đánh vỡ, tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng chấn động nhiều.

      Phương Mặc suy nghĩ chốc lát, kéo mẫu thân tới góc tường, cởi giày của bà, dùng gầu xúc đấu lạp đậy kín người, rắc lên chút tuyết, xoá vết chân tuyết trong viện, lại tạo hai hàng vết chân hoảng loạn chạy trốn từ cửa phòng đến nhà bếp, mở cửa sổ sau nhà bếp, ấn dấu giày của mẫu thân lên bệ cửa sổ, sau đó xốc chiếu đậy giếng nước lên, cuộn dây thừng, lại đậy kín chiếu như cũ, leo thừng xuống, thân thể bé chừng mười tuổi có thể vừa vặn ngồi xổm trong thùng gỗ của giếng nước.

      Làm xong tất cả những việc này vừa mất thời gian nửa nén hương, cửa lớn hiệu thuốc Phương gia bị phá, ba binh lính Bắc Địch đầu thắt bím, người mặc da sói giơ đuốc vào, sau khi lục lọi sơ tiền viện, lao thẳng đến hậu viện, tiếng ủng da thuộc đạp tuyết lạo xạo vang vọng.

      Phương Mặc ngồi xếp bằng trong thùng gỗ, híp mắt, khuôn mặt nhắn thuần khiết bình thản.

      Cửa phòng mở ra, ba binh lính Bắc Địch vừa vào nhà trong chốc lát, liền hùng hổ lần theo vết chân đột kích nhà bếp, sau tràng xủng xoảng rầm rầm, Phương Mặc ngửi thấy mùi gỗ cháy, biết chắc là bọn người Bắc Địch kia tìm được người, dưới cơn nóng giận, muốn phóng hoả đốt nhà.

      Chắc hẳn là nhìn thấy cửa sổ sau nhà bếp mở ra, dấu giày bệ cửa sổ rệt, đoán rằng người nhà này ắt là nhảy cửa sổ trốn ra sau núi, do đó dưới cơn giận dứt khoát đốt nhà bếp - chỉ cần đốt rụi gia sản nhà này, trước mắt trời đông giá rét, người nhà này lại trốn tới núi, cũng chẳng tìm được đồ ăn, chết cóng chết đói là chuyện sớm muộn.

      Lửa cháy hừng hực, tiếng ủng da đạp tuyết đảo quanh bên giếng. Thời gian lặng lẽ trôi qua, rất nhiều thanh đến rồi , Phương Mặc nghe được sát vách Tây Thi đậu hũ Tần Ngọc Lan rít gào, nghe được Chu chưởng quỹ tiệm tơ lụa kêu la như giết lợn, nghe được tiếng vó ngựa từng hồi từng hồi chạy qua, bánh xe rầm rầm lăn nghiến, thanh binh khí nhất thời giao nhau xa gần. Nàng nhúc nhích, lấy sức người khiêu chiến cả đại đội nhân mã là chuyện ngu xuẩn thể làm, lòng đồng cảm tràn lan dẫn đến kết cục càng thêm đau đớn thê thảm.

      Hồi lâu, ngoại trừ tiếng lửa cháy lốp đốp, còn nghe thấy tiếng động khác, Phương Mặc nhanh nhẹn từ trong giếng bò ra ngoài. Sàng gạo phía góc tường cháy nửa, Tô Cẩn Nương ho sặc sắp tỉnh, nàng liền vội vàng kéo mẫu thân tới trong viện, dùng nước tuyết lau mặt bà hai, ba lần. Tô Cẩn Nương vừa mở mắt, liền thấy lửa lớn hừng hực, bà hét lên tiếng "Mặc nhi
      ..."

      Phương Mặc che miệng bà lại, thấp giọng : "Mẹ, con ở đây."

      Tô Cẩn Nương lấy ngón tay chỉ ngọn lửa, dưới ánh mắt vỗ về của con , từ từ nhớ lại chuyện lúc trước, mặt trắng bệch khác thường, nhìn xuôi ngược nữ nhi thấy việc gì, ôm siết lấy nàng, mắt ngơ ngác nhìn lửa lớn rần rần trước mắt, hàm răng run lẩy bẩy, lẩm bẩm : "Mặc nhi, Mặc nhi, đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ ở đây."

      Người phụ nữ này chẳng qua chỉ là phụ nhân nông thôn phương Bắc bình thường, theo trượng phu tới thành Tấn Châu chưa tới nửa năm, bà nhát gan cẩn thận, cần mẫn thuần phác, có bao giờ gặp tình huống thế này? Mà bây giờ trong nhà đàn ông cũng có, chỉ cảm thấy cả bầu trời đều sụp xuống.

      "Mẹ, con sợ." Bàn tay yếu của bé ôm lấy cổ mẫu thân, vùi đầu vào lồng ngực mẫu thân, giọng bình thản lại mang theo chút non nớt, chẳng hiểu sao khiến lòng người tĩnh lại.

      Tô Cẩn Nương hơi bình tĩnh, thân thể nho của nữ nhi cho bà dũng khí tên, bà lau nước mắt mặt cái, nhìn lửa lớn trước mặt, mạnh mẽ nuốt xuống tiếng nghẹn ngào.

      "Mẹ, chúng ta ra trước nhìn xem." Phương Mặc thấp giọng .

      Lửa chưa lan tới tiền viện, Tô Cẩn Nương gật đầu, kéo nữ nhi, nghẹn ngào : "Đúng, chúng ta, chúng ta ra trước nhìn xem."

      Hai người cùng nhau tới tiền viện, cửa mở toang, hai đầu người nằm ngay trước ngưỡng cửa, con mắt vẫn mở to, giữ nguyên nét mặt kinh hãi, thân thể lại nằm trong vũng máu giữa đường, đường thấy người Bắc Địch cưỡi ngựa, chỉ ngổn ngang vô số xác chết, tuyết trắng xoá đâu mất, khắp nơi đều là vết máu đỏ tươi, trong khí toả ra ngập tràn mùi màu tươi đặc quánh. Phương Mặc liếc mắt nhìn bên ngoài, yên lặng đóng cửa lại.

      Nước mắt Tô Cẩn Nương kiềm được rơi xuống, trong hiệu thuốc lộn tung, tủ thuốc ngã đổ, thảo dược vương vãi đầy đất, quầy hàng nằm ngáng giữa phòng, bàn tính hạt châu lăn lóc tại chỗ, cái tháp thấp ở thứ gian bị hất lên, ngăn tủ đều mở ra, đồ vật bên trong vương vãi đất. Phương Mặc kéo khăn trải cái tháp thấp, bốn phía phòng có lẽ tìm được vật hữu dụng. Tô Cẩn Nương lấy tay áo lau mặt, hít hơi. Bà còn có nữ nhi, thể hoảng sợ.

      Hai người trong ngoài tìm hồi, dùng khăn trải bao hết đồ vật lại. Phương Mặc đột nhiên dừng tay, : "Mẹ, chúng ta qua nhà bên xem , biết Tần di thế nào?"

      Tô Cẩn Nương ngẩn ra, cũng đúng, Tần Ngọc Lan kiến thức nhiều, gan lớn, tính tình lại mạnh mẽ, cùng với nàng, còn lo có người đáng tin? ", chúng ta sang nhà bên xem sao."

      Phương Mặc kéo khoé miệng, mặt mang cười, trong đôi mặt lại mảnh lạnh lẽo. Tô Cẩn Nương qua tính mở cửa, Phương Mặc ngăn lại, thấp giọng : "Mẹ, chúng ta từ tường viện leo qua bên kia hơn." Tô Cẩn Nương nhớ tới hai đầu người ngoài cửa, vội vã gật đầu, Phương gia cùng Nhiếp gia cách tường viện, thanh có thể vọng qua lại.

      Hai người đặt dưới tường viện hai băng ghế, Phương Mặc trước bò lên đầu tường. Trong sân Nhiếp gia vùng xám xanh, thấy bóng người, tuyết đều lộn xộn hỗn loạn những vết chân chạy trốn, đèn trong phòng lại sáng. Phương Mặc nhìn kỹ hướng vết chân, vết chân xa nhất là hướng về phía tiền viện, bọn người Bắc Địch kia ắt là cướp ít thứ rồi, phòng trong hoàn toàn im ắng. Phương Mặc đưa tay kéo mẫu thân lên tường viện xong, hất y sam, quỳ gối, nhảy xuống.

      Cửa phòng mở toang, ở cửa liền thấy Tây Thi đậu hũ Tấn Châu Tần Ngọc Lan nằm ngang bàn giữa phòng, máu dọc theo bàn tí tách chảy xuống, đất tích bãi máu lớn. Phương Mặc mạnh mẽ nâng Tô Cẩn Nương qua, quần hoa nát bươm của Tô Ngọc Lan bị kéo ra, ném dưới đất, hai chân nhẵn bóng trắng xanh nửa treo bàn, hạ thân mảnh vải, quần áo người bị cởi nửa, bụng mở phanh, thấy ruột, khoé miệng nàng vương vết máu, con mắt chút sinh khí nhìn chằm chằm nóc nhà.

      Phương Mặc qua sờ cổ Tần Ngọc Lan, còn có hơi, nàng thấp giọng gọi: "Tần di."

      Tô Cẩn Nương nén xuống tiếng khóc, nhào tới thấp giọng kêu: "Đại muội tử, đại muội tử!" Con ngươi tàn tro sâu thẫm của Tần Ngọc Lan đột nhiên sáng lên, cũng biết lấy sức từ đâu, bắt lấy tay Tô Cẩn Nương, "Tẩu, tẩu tử, vừa, vừa mới..."

      Tô Cẩn Nương nghe , vừa lau nước mắt vừa : "Đại muội tử, đại muội tử, muội gì vậy?"

      Tần Ngọc Lan trợn lớn hai mắt, cổ họng nghẹn ngào, chỉ đôi tay dùng lực mạnh cực kỳ, móng tay như muốn bấm vào trong thịt Tô Cẩn Nương, tựa như đem hết khí lực toàn thân, lặp lại nhiều lần: "Vừa, vừa..."

      Phương Mặc nhìn quanh phòng vòng, tới bên vại nước lớn góc phòng, mở nắp ra, nước trong vại chỉ có nửa, đứa bé nằm ngâm trong đó. Đứa bé kia nửa người đều ngập trong nước, Phương Mặc vội vã ôm đứa bé ra ngoài, chính là nhi tử sáu tuổi của Tần Ngọc Lan Nhiếp Vân Húc. Trời rét căm, đứa bé nằm trong vại biết đợi bao lâu, lạnh buốt khắp người, hơi thở yếu ớt, miệng tím bầm, mắt nhắm nghiền, nàng vội vã lột quần áo đứa bé ra, kéo lấy chăn giường bao kín lại.

      Tần Ngọc Lan khẩn thiết nhìn chằm chằm Tô Cẩn Nương, móng tay cấu vào thịt bà, "Tẩu tử, Húc, đưa Húc cho cha nó! Muội, muội làm trâu làm ngựa, báo đáp tẩu!" xong liền buông lỏng tay, còn hô hấp, đôi mắt vẫn trừng lớn nhìn nóc nhà.

      Tô Cẩn Nương lấy tay che miệng, ngăn tiếng khóc, nghẹn ngào : "Đại muội tử, ta đáp ứng muội, ta đáp ứng muội."

      Phương Mặc kéo mẹ nàng, thấp giọng : "Mẹ, chúng ta phải nhanh về, chậm nữa, Húc chỉ sợ qua được." Tô Cẩn Nương tiếp lấy đứa bé tay nữ nhi, vội vã gật đầu, lại nhìn Tần Ngọc Lan cái, che miệng, ngăn tiếng khóc, ra cửa.

      Phương Mặc đứng bên cạnh bàn, vươn bàn tay , khẽ vuốt mí mắt Tần Ngọc Lan, che đôi mắt trợn trừng, chết cũng nhắm kia.

      Người phụ nữ này, đậu hũ nàng làm cùng với dung nhan mỹ lệ của nàng, toàn bộ Tấn Châu người biết, gan lớn nàng đanh đá đến nỗi vô số đàn ông thèm muốn nàng dãi ba thước cũng phải tránh lui ba thước như thế, nàng xách dao phay đuổi chém khắp đường những đàn ông lòng mang ý xấu kia, nàng lớn tiếng thoá mạ khiến hết thảy đám nguỵ quân tử khiếp sợ, mà bây giờ lại bằng tư thế khuất nhục lộ ra trước mặt người khác.

      Phương Mặc cầm khăn trải giường, che lên thân thể nhận hết khuất nhục ấy, ra cửa, khắp nơi đều là mảnh xám trắng thê lương, mà ngẩng đầu nhìn, bầu trời tối đen, tia sáng, tầng tầng u ám kia đè nhào xuống, đuổi mắt khắp cùng cũng chẳng trông ra ánh sáng nơi nao.

      trung, biến đổi.

      ====

      @Hình Ưu : có 294 chương thôi mà , mà đúng truyện này đấu trí quân đó, hấp dẫn lắm nha :">

      @Winter : ờ công nhận, chẳng hiểu sao mà 1 đứa lười như tôi đây lại cứ thích nhăm nhe đào hố sâu, mà lúc chọn edit phân vân lắm đấy, tại 1 bộ kia cũng định edit nó ngắn, có 21c à, chẳng qua em nó SE... :v

      @Bạch Xà : Ôi vậy cám ơn bạn nhiều lắm, cho mình xin cái tên "Hoạ sơn hà" nhé, vừa ngắn lại vừa hay. Còn pic mình cũng biết làm, mà truyện mình edit chắc chẳng ai copy đâu :p
      Last edited: 10/5/15
      Nhã Tịnh, huyenlaw68Hằng Lê thích bài này.

    3. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      @_haru_ nàng thích cứ lấy , ta có thói quen nghĩ lại tên truyện cho dễ đọc, tên truyện nào dễ hiểu rồi thôi :yoyo40:
      Các trang khác cop lại của mình ý, truyện gì cũng cop luôn, tha ai hết á.:yoyo23:
      _haru_ thích bài này.

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      Lúc tôi thấy thông báo mặt tôi thế này o_O tên truyện lạ hoắc, sau mới biết là đổi tên truyện :v
      chuyện bị copy là k tránh khỏi, cho dù có làm pic hay , có lần tôi còn thấy cả hướng dẫn cách copy truyện Cung mình cơ, với lại làm pic những bạn nào onl bằng điện thoại load được đâu (may mà tôi onl bằng lap, nếu tôi bỏ Cung từ lâu rồi) hay là cứ tầm 3, 5 chương gì đấy làm chương là pic?
      Hình Ưu_haru_ thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 4
      Phương Mặc và Tô Cẩn Nương leo qua tường, hậu viện của nhà cũng đổ, lửa lớn rần rần biến thành tàn lửa lác đác. Tô Cẩn Nương để nữ nhi ôm Nhiếp Vân Húc ngồi gần kề đống lửa, bản thân chạy mau tới tiền viện tìm bếp sắc thuốc, mượn tàn lửa nấu nước nóng. Hai người dựa sát ngọn lửa chưa tắt, lau đứa bé đông cứng từ xuống dưới lần, mặc quần áo, dùng chăn ấm bao lấy.

      Hai người bận rộn khoảng nửa nén hương, cậu bé kia rốt cuộc run cầm cập khóc thành tiếng, "Mẹ..., Húc nghe lời, lên tiếng! Húc sợ lạnh..."

      Tô Cẩn Nương thấy cậu bé khóc, cuống quít rót bát nước gừng ấm, thấy cậu vẫn thần trí mơ hồ, chỉ lo khóc sướt mướt gọi mẹ, trong lòng bi thương khôn tả, ôm chặt lấy cậu bé, giọng dỗ dành, lâu sau cậu bé rốt cuộc mệt lả, khóc thút thút thiếp .

      Cậu bé mệt mỏi, ngủ rất say, tựa mèo con cuộn tròn vào ngực, lông mi hơi vểnh còn vương nước mắt. Trong viện lửa tắt, khói bảng lảng, rất nhiều đồ vật quen thuộc đều nhìn ra, trời dần sáng, nhưng càng thêm u, mây đen cuồn cuộn đỉnh đầu, xa xa dãy núi tĩnh mịch, mảnh trắng xoá.

      Trong lòng Tô Cẩn Nương bi thương mờ mịt, bà biết sao với đứa trẻ thực nhà của em mẹ của em đều chẳng còn, biết tiếp theo nên làm gì mới tốt, thế giới này sụp xuống quá mức đột ngột, bà hoàn toàn mất khả năng phân biệt.

      đôi tay rơi xuống vai bà, Tô Cẩn Nương quay đầu lại nhìn, thân thể xíu của nữ nhi Phương Mặc kề bên, khuôn mặt tĩnh lặng mà điềm nhiên, con mắt sáng rực mà bình thản, Tô Cẩn Nương bỗng sinh ra chút dũng khí. Phương Mặc : "Mẹ, chúng ta vào nhà ."

      Tô Cẩn Nương nắm tay nữ nhi, ấm áp của lòng bàn tay kia trực tiếp thấm vào lòng bà, bà gật đầu, ôm Nhiếp Vân Húc, dắt Phương Mặc vào phòng.

      vào thứ gian hiệu thuốc, đặt đứa trẻ ngủ say giường cạnh tường, vừa mới thu xếp xong, cửa lớn truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Tô Cẩn Nương ngẩng gương mặt tái nhợt, cùng nữ nhi nhìn nhau, thấy sắc mặt nàng trầm tĩnh, con ngươi u thâm tịch lộ tia bối rối, trong lòng bà chẳng hiểu sao yên tĩnh lại, khẽ với nữ nhi: "Mặc nhi, mẹ qua xem chút, con cứ ở lại đây với Húc, nên ra."

      Phương Mặc thấp giọng : "Mẹ, người trước nhìn khe cửa, nếu có quen, hẵng mở cửa cũng muộn."

      "Mẹ biết." Tô Cẩn Nương thấp giọng , rón rén lại gần cửa lớn. Ngoài cửa người kia vừa nện cửa vừa gọi, "Lão Phương, Phương chưởng quỹ, Phương chưởng quỹ, mở cửa." Tô Cẩn Nương lập tức nghe ra người đến là ai, vội vàng mở cửa.

      tráng hán đen đúa lưng cõng người, lật đật vào, Tô Cẩn Nương liền vội vã đá tháp chẩn bệnh nằm ngay ngắn lại. hỗ trợ đem người lưng Lý Tiến an trí tháp.

      Phương Mặc nghe thấy người vào cửa, rút ra trâm vàng trong tay áo, qua màn cửa thứ gian nhìn ra xung quanh phía ngoài. bàn chẩn bệnh nằm vị lão phụ nhân, ước chừng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, trước ngực có vết máu lớn. Nam tử theo hai lăm, hai sáu tuổi, khuôn mặt ngăm đen, thân hình khôi ngô vạm vỡ, chính là khách quen hiệu thuốc Lý Tiến, cùng phụ thân Phương Đại Phúc qua lại rất tốt, lão phụ nhân kia là mẹ của Chu thị, cũng thường đến hiệu thuốc Phương gia.

      Phương Mặc thấy là người quen, lặng yên nhét trâm vào tay áo.

      Chu thị nằm tháp chẩn bệnh, mái tóc hoa râm rối bời, mắt nhắm nghiền, thấy hô hấp, trước ngực là vết máu lớn. trán phải Lý Tiến có máu, tay áo phải chỉ còn lại nửa, lộ ra cánh tay bị chém đao, máu thịt nhầy nhụa. há mồm thở dốc, hỏi: "Tẩu tử, Phương chưởng quỹ có nhà sao?"

      "Cha cháu ra ngoài thu dược, vẫn chưa về." Phương Mặc .

      Lý Tiến quyền đánh vào khung cửa, sốt ruột đảo vòng, : "Tẩu tử, tẩu, tẩu có thể cứu mẹ ta ?"

      Nhìn nét mặt Lý Tiến lo âu mong đợi của Lý Tiến, Tô Cẩn Nương muốn lại thôi, ngồi xổm xuống, xé quần áo trước ngực Chu thị, vết đao từ vai phải vắt ngang sang ngực trái, máu thịt nhầy nhụa, thấy cả xương sườn. Tay chân Tô Cẩn Nương nhất thời như nhũn ra, bà rất ít khi thấy máu, vết thương doạ người thế này lại càng chưa bao giờ thấy, bình thường, bà chỉ giúp ông nhà sao dược làm thuốc viên, bao giờ xử lý tình huống như thế? Nâng mắt nhìn, Lý Tiến trông mong nhìn bà, bà nhất thời cũng nhẫn tâm ra được. Vừa quay đầu bắt gặp nữ nhi Phương Mặc ở bên, thân hình nho kia làm cho bà đột nhiên sinh ra kỳ vọng, nữ nhi này của bà thông minh cơ trí hơn xa những bé cùng tuổi rất nhiều, thường có hành động kinh người, có lẽ về lâu dài còn giỏi hơn cha mình.

      "Phương Mặc, con nhanh tới xem chút." Tô Cẩn Nương liền vội vàng .

      Trong lòng Lý Tiến sốt ruột, thấy Tô Cẩn Nương lại nhường vị trí cho nữ nhi Phương Mặc chín mười tuổi, muốn , nhưng cũng ra lời. Tình huống thế này, càng chẳng biết trợ giúp ra sao. Nhưng thấy bé kia ung dung vội tiến lên, vươn bàn tay gầy trắng trẻo chẩn mạch, lại mở mí mắt Chu thị nhìn chút, thấp giọng gọi: "Chu nãi nãi."

      Chu thị mắt hơi mở liếc nhìn, đáp tiếng, "Ừm."

      Lý Tiến nhịn được mừng rỡ, biết mẹ còn thở, cũng biết hoá ra còn tỉnh lại được. Phương Mặc mặt mày trầm tĩnh, thấp giọng dặn dò Tô Cẩn Nương chuẩn bị rượu trắng vải bố, lại thấp giọng bên tai Chu thị : "Chu nãi nãi, ngài có lẽ phải chịu đựng."

      Chu thị gật gù tới nỗi thể nhìn ra, Phương Mặc cắt mở quần áo Chu thị, lấy rượu rửa phần thịt nhầy nhụa, Chu thị rên lên tiếng, mặt trắng bệch như tờ giấy.

      Lý Tiến vội vã bắt lấy tay mẫu thân, kêu tiếng, "Mẹ." thấy Phương Mặc chỉ khiếp đảm, hơn nữa làm việc trầm ổn lão luyện, sớm gạt hoài nghi lúc trước. Phương Mặc dùng rượu đổ lên vết thương, cũng biết lấy từ đâu ra chỉ trắng mảnh, từ chỗ cách vết thương xa nhất, như vá quần áo khâu mấy mũi, rắc chút thuốc bột, lại chăm chú thít vài đường.

      Lý Tiến nhìn đến trợn mắt há mồm, xử lý vết thương như vậy, vẫn là lần đầu tiên bắt gặp. Mà Tô Cẩn Nương sớm trắng mặt, nhìn nổi, nghiêng đầu, bận rộn làm việc khác. Phương Mặc với Lý Tiến: "Lý đại thúc, vết thương này của Chu nãi nãi khá lớn, cửa hàng nhà cháu đồ vật đủ, trước mắt chỉ có thể tạm thời xử lý thế này, cũng may vết thương sâu, thuốc bột này mỗi ngày dùng hai, ba lần, gói dược sao này lại ngày uống ba lượt. Nếu hai ngày này phát sốt, cố gắng điều dưỡng chút, tạm thời nên cử động, đừng dính nước, giữ được mệnh là thành vấn đề."

      Lý Tiến gật đầu, việc này có thể thành như vậy, rất viên mãn rồi. Tuy sắc mặt Chu thị nhợt nhạt, nhưng hô hấp đều đặn, Lý Tiến cùng Tô Cẩn Nương khiêng Chu thị vào thứ gian, thấy bên trong lại còn có đứa bé, Lý Tiến lấy làm kinh hãi, Tô Cẩn Nương thấp giọng kể lại ngọn nguồn, khuôn mặt Lý Tiến lộ vẻ thê lương, im lặng tiếng động sờ đầu Nhiếp Vân Húc.

      Trong lòng Tô Cẩn Nương biết Lý Tiến này nhiều năm qua rất có vài phần ý tứ với Tần Ngọc Lan, chỉ là Tần Ngọc Lan là người tính tình nóng nảy, thiếu cho nếm mùi đau khổ. Tô Cẩn Nương kéo nữ nhi từ thứ gian ra, mẹ con vừa thu nhặt vừa thấp giọng chuyện.

      đến hồi, Lý Tiến ra, hai mắt ửng đỏ, Phương Mặc liền vội vàng tiến lên xem vết thương trán và tay cho , vừa làm vừa thấp giọng hỏi: "Lý đại thúc, trước mắt bên ngoài thế nào? Vừa nãy thúc tới có gặp người nào ?"

      Sắc mặt Lý Tiến tối sầm, lắc đầu : "Trong khách sạn Tứ Hỉ có lấy người sống, nếu phải ta đụng đầu ngất , chỉ sợ cũng khó mà may mắn thoát được." Dứt lời, thở dài hơi, "Nhà khác biết, Diệp gia sát vách nhà ta, nhà hai mươi, ba mươi miệng ăn, già trẻ lớn bé, đều còn."

      Phương Mặc biết Lý Tiến cùng lão nhị Diệp gia làm sai trong nha môn, hai người thường cùng uống rượu chuyện trò, nghe vừa mở miệng liền đến khách sạn Tứ Hỉ và Diệp gia, liền đoán được đêm nay hai người nhất định lại hẹn nhau uống rượu, lại gặp phải việc này, chỉ sợ lão nhị Diệp gia kia có vận may như .

      "Lý đại thúc có xem qua phủ nha ?" Phương Mặc lại hỏi.

      Lý Tiến lắc đầu, : "Diệp lão nhị ra ngoài vệ sinh thấy hướng phủ nha ánh lửa kinh người, gọi ta cùng ra xem, kết quả ở cửa khách san Tứ Hỉ gặp phải nhóm người Bắc Địch, lúc đó Diệp lão nhị liền..." nhìn hai người phụ nữ lớn bé chờ , lời doạ người phía sau liền thốt ra nổi, chỉ thở dài hơi. Lão nhị Diệp gia là bị chặn lại chém ngang người, tốc độ của người Bắc Địch lưng ngựa cực nhanh, ngựa qua, đao vung, thân thể lão nhị Diệp gia cũng chỉ còn dính nửa đoạn, cảnh tượng khi đó, kể phụ nhân, cho dù là , cũng sợ đến hãi hùng.

      Tai hoạ bất ngờ này quá mức đột ngột, đêm nay, nếu phải còn ngồi đến tận khuya trong khách sạn Tứ Hỉ, nếu phải ngây ra tại chỗ, bị cước đạp văng tới khung cửa, va vào ngất , sao còn may mắn như thế được? Nhớ đến thảm trạng của mấy chục người Diệp gia, trong lòng khỏi buồn bã. Thấy Phương Mặc xử lý xong hết vết thương của , Lý Tiến đứng dậy, rằng: "Tẩu tử, ta còn phải phủ nha chuyến, mẫu thân ta tạm thời làm phiền tẩu."

      Tô Cẩn Nương liền vội vàng : "Vậy cậu phải cẩn thận chút."

      Lý Tiến gật đầu, xách đao ra cửa, Tô Cẩn Nương tựa cửa mà nhìn, gió ù ù kéo tới, từng trận mùi máu tanh gay gắt, người ra ngoài rất nhanh biến mất trong gió tuyết, nhất thời đường tiếng người, im lặng đến nỗi khiến lòng bà hốt hoảng, bà vội vã vào nhà đóng cửa lớn lại. Tô Cẩn Nương xoay người, thấy nữ nhi Phương Mặc tới tấp dồn quần áo lương khô vào bao, kinh ngạc hỏi: "Mặc nhi, chúng ta phải rời Tấn Châu?"

      Phuơng Mặc ngẩng đầu, con ngươi đen thẳm tĩnh mịch, : "Mẹ, Tấn Châu này là nơi người Bắc Địch ắt phải qua, chúng ta phải mau chóng rời mới được."

      "Bọn chúng, bọn chúng còn muốn đến?" Tô Cẩn Nương hoang mang hỏi.

      Phương Mặc gật đầu, tay ấm nắm chặt lấy bàn tay lớn hơi thô ráp của mẫu thân, đáp: "Người Bắc Địch vượt sông Hắc Thuỷ mà đến, sớm muộn cũng có ngày trở lại, đến lúc đó, Tấn Châu là chỗ ắt phải qua, nơi này còn yên ổn nữa rồi. Mẹ, chúng ta phải sớm tính toán."

      "Được, được." Tô Cẩn Nương cuống quít gật đầu, biến cố dữ dội ập tới khiến bà còn khả năng ứng biến, nữ nhi nho biết khi nào thành chỗ bà dựa vào.

      Đồ vật thu nhặt được trong hiệu thuốc cũng nhiều, mấy bao thu lại xong xuôi, cửa lớn truyền đến tiếng gõ , có người ở cửa khẽ kêu: "Tẩu tử, Phương Mặc."

      Phương Mặc nghe ra là giọng của Lý Tiến, vội vã mở cửa. Mặt Lý Tiến đông đến xám lại, phủi phủi tuyết đọng người, Tô Cẩn Nương liền vội vàng hỏi: "Nha môn có người ?" Sắc mặt Lý Tiến tái xanh, chậm rãi lắc đầu, run giọng : "Tri châu Ngô đại nhân và Chu thiên tổng(1) đều bị giết, tổng binh nha môn càng người sống."

      (1) chức quan võ thấp

      Tô Cẩn Nương cả kinh chết lặng, lúc lâu mới : "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"

      Lý Tiến nhìn bao quần áo thu xếp bàn, thấp giọng hỏi: "Tẩu tử, hai người có tính toán gì?"

      Tô Cẩn Nương nhìn Phương Mặc cái, : "Ta, chúng ta muốn rời khỏi đây."

      Lý Tiến gật đầu, : "Trước mắt rời , cũng là đúng đắn. Người Bắc Địch cũng biết vì sao trở lại giết chóc, nếu gặp phải lần nữa, chỉ sợ có số may như vậy. Hai người nghĩ nơi nào chưa?"

      Trong lòng Tô Cẩn Nương mờ mịt, người theo nữ tắc như bà, ra ngoài ít, kiến thức cũng nhiều, trời mới biết nơi nào mới là đường sống? Tấn Châu hai mặt núi vây, mặt gần nước, cũng chỉ có Chu Châu, nhưng bên kia có thể được sao? Phương Mặc ngẩng đầu hỏi: "Lý đại thúc, người Bắc Định về Chu Châu phải ?"

      Lý Tiến : "Xem hướng của móng ngựa, chính là về phía Tây Nam, tất là Chu Châu bên kia thể nghi ngờ. Hai người muốn Chu Châu?" Chu Châu và thành Túc Bắc giáp nhau, đến thành Túc Bắc, tất cả những chuyện này liền kết thúc. Túc Bắc có tường thành nguy nga cao vút, có Túc Bắc Vương bách chiến bất bại, có mấy chục vạn quân đội tinh nhuệ nhất Mạc Bắc, nơi đó là toàn bộ trung tâm Mạc Bắc, là nơi an toàn nhất Mạc Bắc thậm chí toàn bộ Đại Chu.

      ====

      @Bạch Xà : ừm, để mình cân nhắc, nhưng mà mình có thói quen kiểm tra lại dt mỗi khi đăng chương mới nên làm pic hơi khó xem TT___TT

      @Winter : ngờ dụ copy truyện còn công phu đến thế :v
      Last edited: 10/5/15
      Nhã Tịnhhuyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :