1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cuồng tình - Đại Ôn (Drop, Link Hoàn trang cuối)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Cuồng Tình

      [​IMG]


      Tác giả: Đại Ôn
      Thể loại: Trùng sinh, ngọt văn
      Số chương: 150
      Nguồn convert: Tàng thư viện
      Editor: Min Cancel
      Xem qua giới thiệu - đề cử tại ĐÂY!

      [​IMG]

      Giới thiệu:

      Nam chính trùng sinh vào người bị bệnh thần kinh, mà cái người bệnh thần kinh này là người cuồng theo dõi, mỗi ngày đúng giờ đều theo đuôi nữ chính. Những vật phẩm riêng tư của nữ chính mất, cần nghi ngờ chính là nam chính làm, nam chính bệnh thần kinh có tủ đồ trong đó chứa rất nhiều đồ của nữ chính. Nam chính nhìn thấy nữ chính liền biến thân thành chó Nhật vẫy đuôi mừng chủ.

      Nam chính: “......” Đây là có chuyện gì xảy ra?

      quyết định thay đổi toàn bộ, làm người đàn ông bình thường!

      Bệnh theo đuôi, sửa! Thích lấy đồ, sửa! Quan trọng nhất là vừa thấy nữ chính liền vui mừng, càng phải sửa!

      ***

      Rất nhiều năm về sau, nam chính sớm biết rằng cả đời mình đều thoát khỏi bàn tay nữ chính, làm nhiều chuyện vô nghĩa như vậy, ngờ bên nguyện đánh bên nguyện nghe.

      ***

      loại đàn ông, có lẽ ta đủ uy vũ, tài thế, thể làm nhân vật chính là tổng giám đốc tà mị cuồng liệt, cũng thể ôn nhuận như ngọc, thành thục lẫm liệt như trong tiểu thuyết. ta có thể làm được nhiều, ta chỉ có thể bước từng bước lên vì bạn, tự mình cố gắng hết sức. Lúc bạn bị khi dễ, cho dù đánh lại việc đầu tiên ta làm cũng là xông ra chắn trước người bạn.... chịu đánh.

      Nhắc nhở: Muốn nhìn nam chính lãnh khốc hoặc ôn hòa, xin thứ cho thần thiếp làm được!

      ***

      Nội dung: truyện ngọt, xuyên , trùng sinh

      Từ khóa tìm kiếm: Trần Giới Tịch Lục | Phối hợp diễn: =A= tạm thời nghĩ tới| cái khác: vẫn nghĩ tới


      [​IMG]

      Mục lục
      [​IMG]
      C1C2C3C4C5C6C7C8C9C10

      C11C12C13C14C15C16C17C18C19+2C20

      C21C22C23C24C25 ♥ C26 ♥ C27 ♥ C28 ♥ C29 ♥ C30

      C31 ♥ C32 ♥ C33 ♥ C34 ♥ C35 ♥ C36 ♥ C37 ♥ C38 ♥ C39 ♥ C40

      C41 ♥ C42 ♥ C43 ♥ C44 ♥ C45 ♥ C46 ♥ C47 ♥ C48 ♥ C49 ♥ C50
      [​IMG]
      C51 ♥ C52 ♥ C53 ♥ C54 ♥ C55 ♥ C56 ♥ C57 ♥ C58 ♥ C59 ♥ C60

      C61 ♥ C62 ♥ C63 ♥ C64 ♥ C65 ♥ C66 ♥ C67 ♥ C68 ♥ C69 ♥ C70

      C71 ♥ C72 ♥ C73 ♥ C74 ♥ C75 ♥ C76 ♥ C77 ♥ C78 ♥ C79 ♥ C80

      C81 ♥ C82 ♥ C83 ♥ C84 ♥ C85 ♥ C86 ♥ C87 ♥ C88 ♥ C89 ♥ C90

      C91 ♥ C92 ♥ C93 ♥ C94 ♥ C95 ♥ C96 ♥ C97 ♥ C98 ♥ C99 ♥ C100
      [​IMG]
      C101 ♥ C102 ♥ C103 ♥ C104 ♥ C105 ♥ C106 ♥ C107 ♥ C108 ♥ C109 ♥ C110

      C111 ♥ C112 ♥ C113 ♥ C114 ♥ C115 ♥ C116 ♥ C117 ♥ C118 ♥ C119 ♥ C120

      C121 ♥ C122 ♥ C123 ♥ C124 ♥ C125 ♥ C126 ♥ C127 ♥ C128 ♥ C129 ♥ C130

      C131 ♥ C132 ♥ C133 ♥ C134 ♥ C135 ♥ C136 ♥ C137 ♥ C138 ♥ C139 ♥ C140

      C141 ♥ C142 ♥ C143 ♥ C144 ♥ C145 ♥ C146 ♥ C147 ♥ C148 ♥ C149 ♥ C150
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 14/5/17

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      *bóc tem*
      *xé tem*
      *xoẹt xoẹt*

      :3
      pikachu25, quỳnhpinky, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      tung hoa, tung bông, tung chăn, tung gối, ủng hộ hố mới của mèo :3 :yoyo14::yoyo14::yoyo14: cho xin chương 1 demo nàng :yoyo6:
      Nữ Lâm, vulinhMin Cancel thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ủng hộ :yoyo14::yoyo14: toàn truyện hay thôi :yoyo4:
      Min Cancel thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      ☆, Chương 1: Bệnh thần kinh từ

      “Vợ à, đều do em cản , nếu hôm nay chỉnh đốn thằng nhóc con này tốt, mang họ Tịch!” Người đàn ông tay cầm chổi, vì mùa hè nên mặc cái áo ba lỗ màu trắng, cái quần soóc màu xám, đôi dép lê, khuôn mặt râu ria tràn đầy lửa giận, hét lớn, vung chổi với cậu bé đứng cách đó xa.

      “Lại nữa, vợ à, em đừng cản , thằng nhóc con này rất đáng đánh đòn, cái gì tốt học, cả ngày chỉ theo con nhà người ta, cái đó thôi .... Mẹ nó, thằng nhóc hỗn láo này còn trộm quần lót của con nhà người ta mang về.... rồi, em đừng cản !”

      Ngăn ở trước người đàn ông là người phụ nữ nhìn có vẻ gầy yếu, tuổi tác khác mấy so với người đàn ông, mái tóc quăn, gương mặt nhìn kỹ khá tốt, có thể thấy được hồi trẻ bà là người rất đẹp. Lục Quyên Quyên túm lấy cái chổi trong tay người đàn ông, càng to hơn so với người đàn ông: “Cái chổi này làm được gì, dùng cái này đánh mới nhớ lâu!”

      Lục Quyên Quyên cầm cây gậy sắt ở góc tường đưa cho Tịch Nam Phương, cảm giác giống như bà sớm chuẩn bị vì cậu bé.

      Tịch Nam Phương ngẩn người, nhìn cái gậy rồi lại nhìn cậu bé, đau lòng ra tay được, ra ông chỉ hù dọa thằng bé chút, chỉ cần mỗi lần thấy ông cầm chổi thằng bé chạy như gió, nhưng mà lúc này vẻ mặt thằng bé ngây dại, đứng yên tại chỗ.

      Đoán chắc được tâm tư người đàn ông, Lục Quyên Quyên oán trách nhìn qua Tịch Nam Phương, : “ ra tay được đừng có ồn ào dọa người, dạy con cái chỉ đánh là được, phải khai thông tâm lý.”

      Tịch Nam Phương gì, vừa rồi bộ dạng còn hùng hùng hổ hổ, nhưng sau khi nghe vợ bộ dạng biết nghe lời, đúng là miễn bàn.

      Lục Quyên Quyên nhìn qua chồng mình cái, ý việc còn lại dành cho bà.

      Bà đến bên cạnh con trai, nhìn cậu con trai cao hơn mình cái đầu, diện mạo đều di truyền từ mình. Bà buồn bực nghĩ, có phải lúc bà sinh ra đứa này, quên mất cho nó cái gọi là trí thông minh ?

      Bộ dạng ngu ngơ này, đúng là tiếc cái gen tốt mà mình cho nó.

      Bà thở dài hơi, với con: “Lộc Lộc à, việc con làm hôm nay là đúng, mẹ biết do tuổi con còn nên dễ xúc động, nhưng mà con thể lấy quần lót của con được, đúng ? Cho dù con lấy mượn, nhưng mà con còn để cho cha mẹ người ta phát được!” Bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Mồ hôi rơi đầy đầu Tịch Nam Phương: “Vợ à, sai rồi, em phải giáo dục con chứ phải nhảm với nó.”

      Lục Quyên Quyên ho hai tiếng, ở đây tỏ vẻ uy nghiêm cái gì, sau đó tiếp tục : “Lộc Lộc, xét thấy chuyện lần này khá nghiêm trọng, con phải thừa nhận sai lầm, rằng lần sau dám nữa.”

      Trong lòng Tịch Nam Phương khóc, mẹ hiền là con hư, Quyên Quyên, em biết thế sao?

      Thấy con trai còn chưa lấy lại tinh thần, Lục Quyên Quyên vươn tay quơ quơ trước mặt con trai mình.

      Tịch Lục vào cõi thần tiên, thần trí cũng hồi phục, cậu nhìn hai người nam nữ trước mặt có vẻ xa lạ, mặt còn hơi đau. Tịch Lục vươn tay chạm vào, bị đau nên miệng há ra kêu “A”.

      Lục Quyên Quyên đau lòng cho con, vội vàng hỏi: “Còn đau ?” miệng vẫn trách cứ, “Con làm chuyện thất đức làm sao lại bị thế này? Đó là người ta còn hạ thủ lưu tình, nếu là con của mẹ mẹ sớm đánh cho con đến nỗi cha con cũng nhận ra rồi.”

      Tịch Nam Phương: “.... Vợ à, có thể chạy sao?”

      Nhìn đôi vợ chồng kẻ xướng người họa trước mắt, khiến Tịch Lục phản ứng kịp, bỗng nhiên khẩn trương ôm lấy Lục Quyên Quyên, mũi chua xót, kêu tiếng: “Mẹ, mẹ có sao ?”

      Lục Quyên Quyên hiểu cái gì, trả lời: “Đầu con bị choáng váng à, mẹ có chuyện gì, có chuyện gì ràng là con mà?”

      Tịch Lục thể tin nổi, lúc cậu mở mắt ra, cha mẹ vốn bị tai nạn xe cộ chết bỗng nhiên đứng trước mặt mình, cậu còn tưởng rằng đó là mộng xuân, lúc lâu vẫn thể tiếp nhận được này.

      Tịch Lục chạy tới bên người Tịch Nam Phương, huých vào cánh tay ông, cậu bé mười mấy tuổi bỗng khóc thành tiếng.

      Giống như tỉnh dậy sau giấc chiêm bao, cha mẹ có việc gì đứng trước mặt mình, mà ràng mấy ngày trước bản thân tận mắt nhìn thấy bọn họ được đưa vào lò thiêu.

      Tịch Nam Phương là người dân quê, ông làm công trong thành phố gặp Lục Quyên Quyên, hai người nhất kiến chung tình. Tịch Nam Phương cũng chịu thua kém, nhận thầu mỏ than, bởi vì sau đó có nhiều nhân tố ổn định, Tịch Nam Phương đổi nghe thành ông chủ công ty chế tác than đá, mặc dù tính là giàu có nhưng cũng coi là thường thường bậc trung.

      Sau này có Tịch Lục, nhà ba người cũng thường thường thuận thuận, nhưng năm Tịch Lục mười bốn tuổi, hai người Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên bị tai nạn xe cộ, cả hai cùng gặp nạn.

      Ở nhà Tịch Lục vốn là tiểu bá vương, rất kiêu ngạo, cũng được cha mẹ thương, gặp phải việc đó, Tịch Lục đột nhiên mơ hồ. Ông ngoại bà ngoại, ông nội bà nội qua đời sớm, họ hàng đều đẩy cậu ra ngoài, cho dù có nguyện ý chiếu cố cậu cũng chỉ vì tài sản Tịch Nam Phương để lại.

      Chỉ trong vài ngày, cậu hiểu được tình người ấm lạnh, có Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên cậu chẳng là cái gì cả.

      Lúc nhắm mắt lại, Tịch Lục biết sau này phải sống tiếp làm sao, nhưng mà, lúc mở mắt ra, mọi thứ dường như trở về như trước.

      Cha mẹ có chuyện gì đứng trước mặt cậu.

      Dù sao Tịch Lục cũng là con trai, từ sau mười tuổi số lần cậu khóc rất ít, chẳng qua lần nữa được gặp cha mẹ, cho dù là đàn ông bảy thước cũng cầm được nước mắt.

      Quyên Quyên sửng sốt, Tịch Nam Phương cũng sửng sốt.

      Tịch Nam Phương là đàn ông thô kệch hiểu, vuốt đầu nửa ngày, to với con trai khóc: “Khóc cái gì mà khóc, lão tử còn chưa đánh, khóc cái cọng lông.”

      Lục Quyên Quyên chạy tới trấn an con trai, quên luôn chuyện mình phải phê bình giáo dục, : “Lộc Lộc à, đừng khóc, bị đánh đau à? Con vốn ngốc, bây giờ bị đánh lại càng ngốc hơn.”

      Tịch Nam Phương thể chịu nổi bệnh bao giờ vào trọng điểm của vợ, quay đầu lại, ngồi ghế sofa, lấy thuốc lá ra.

      Tịch Lục ngẩng đầu nhìn mẹ, nước mắt vẫn ngừng rơi, giọng khàn khàn : “Cha mẹ, hai người còn sống, tốt quá... Về sau con nghe lời, chọc giận cha mẹ nữa.”

      Lục Quyên Quyên hiểu con trai mình mê sảng cái gì, quay đầu với Tịch Nam Phương: “Đầu đứa này có lẽ hỏng hẳn rồi, đứa vốn thông minh, bây giờ bị đánh càng ngốc.”

      Trán Tịch Nam Phương nổi gân xanh: “Vợ à, em đừng vu hãm , phải đánh, đó là do thằng nhóc tự chuốc lấy.”

      Lục Quyên Quyên quay đầu trừng mắt nhìn Tịch Nam Phương : “Thôi, , em thấy Lộc Lộc có chút bình thường, có phải có vấn đề , đống lời kỳ quái.”

      Tịch Nam Phương trả lời: “Làm sao có thể, xem qua rồi, thằng bé chỉ sưng cục, có chuyện gì, em đừng chuyện bé xé ra to, thấy tám phần là khổ nhục kế của thằng nhóc này.”

      Ánh mắt khéo léo của Lục Quyên Quyên nhìn về phía con trai.

      ......

      Cuối cùng, Tịch Lục cũng xác nhận việc cha mẹ mình chưa chết, cậu biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà tốt quá, rất tốt, mọi thứ dường như đều khôi phục bình thường.

      Còn tại sao lại dường như......

      Khi Tịch Lục vào phòng của mình, chú ý đến việc phòng của cậu có khác so với trước đó, cậu sợ rằng đây chỉ là giấc mộng, lúc lại chạy nhìn cha mẹ mình, thấy cha mẹ cậu mới yên tâm.

      Tịch Nam Phương phiền chán với cậu: “Nhóc con, con suy nghĩ con có suy nghĩ chưa, chạy loạn làm cái gì?”

      Lúc này Tịch Lục mới rảnh để suy nghĩ.

      Rốt cuộc cậu làm sai cái gì? Lúc vừa mới tỉnh dậy, cha mẹ đều cường điệu.

      Cậu vừa muốn mở miệng hỏi Lục Quyên Quyên ngắt lời.

      Lục Quyên Quyên ho khan hai tiếng, Tịch Lục biết đây là lúc Lục Quyên Quyên muốn dạy dỗ mình nên cố gắng nghe. Rốt cuộc Lục Quyên Quyên cũng vào vấn đề chính, bà với con trai mình: “Lộc Lộc à, con cũng , về sau con ngoan ngoãn nghe lời, mẹ rất cảm động. Con có thể đồng ý với mẹ, sau này đừng rảnh là chạy đến lớp con người ta trốn sau khe cửa nhìn được ?”

      Trong nháy mắt đó, đầu Tịch Lục ong ong lên.

      “A?”

      “Còn nữa, về sau con có thể đừng hồn bất tán bám theo sau con nhà người ta lúc tan trường được ?”

      “A?”

      “Con có thể đừng cầm những đồ con nhà người ta bao gồm cả giấy lau nước mũi cầm về nhà được ?”

      “A?”

      “Đúng rồi, quan trọng nhất là, về sau đừng trộm quần lót con , nếu xúc động ..........” Lục Quyên Quyên đỏ mặt, kiên trì : “Tự mình giải quyết là được!”

      Lúc này Tịch Nam Phương rốt cuộc nhịn được với Tịch Lục: “Con lão tử nghe, ăn đánh bây giờ, con mau trả lời mẹ, con dám nữa.”

      “..............................................”

      Tất cả khôi phục bình thường?
      Last edited: 6/2/15
      vanlactamviem, PhongVy, Hoa vô ngữ29 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :