1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cuồng tình - Đại Ôn (Drop, Link Hoàn trang cuối)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laveder1995

      laveder1995 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      34
      Chương 7: Cha vợ của bệnh thần kinh

      Tịch Lục bao giờ thay đổi.Cũng như trước kia, cậu len lén bò đến cửa sổ lớp Trần Giới rình trộm.

      “Bạn hỏi cậu ta làm gì à?”

      Cậu ta làm-bài-tập.

      sai, Tịch Lục làm bài tập, đề ra “Làm gì cho cuộc sống có ý nghĩa”. Cậu quyết định muốn sống uổng phí, nhất định phải cống hiến phần sức lực cho quốc gia.

      Đúng, sai. Cậu gật gật đầu, cảm giác cả người cậu đều phát ra tia sáng chói mắt, chỉ to lớn mà còn rất đẹp.

      Đưa mắt nhìn sang các bạn đồng lứa bên cạnh đùa giỡn, mặt Tịch Lục mang biểu tình tán thành, “đám nhân loại các người, ta và các người khác nhau nha”.

      Hai nữ sinh kế bên nghiêng mặt nhìn Tịch Lục, trong hai với bạn mình:”Tớ cảm thấy hôm nay Tịch Lục có chút khác thường”.

      Bạn học gật gật đầu:”Tớ cũng thấy vậy, có chút gì đó khác thường.Tịch Lục chỉ xin lỗi Trần Giới còn hứa từ nay theo ấy nữa. khi cậu ấy mới nhập học nhìn rất đẹp trai”

      bạn thoáng nhìn cúi đầu múa bút thành văn:” Bạn đúng là háo sắc”.

      Bạn học:”…” Cậu đúng , mình còn gì để .

      Suốt cả buổi sáng Tịch Lục im lặng, trừ bỏ buổi sáng bước chân ra khỏi lớp xin lỗi Trần Giới, còn những lúc khác đều ngồi yên vẻ mặt đổi.

      Cho đến khi nghe được tiếng chuông tan học Tịch Lục mới khép sách lại, ánh mặt trời chiếu lên mặt Tịch Lục, cậu nhận ra rằng “ Quả nhiên tri thức là sức mạnh”. Cậu thấy linh hồn của mình được thăng hoa

      Ải Đản ban đầu định gọi Tịch Lục về nhà chung. Khi lại gần nhìn vẻ mặt Tịch Lục biết vì sao cậu ta đột nhiên muốn đánh người. Nhẫn nhịn nửa ngày, cậu ta mới đem cảm giác này ém xuống được.

      Ấn tượng đầu tiên của cậu ta đối với Tịch Lục là khuôn mặt chữ điền có chút béo. ánh mắt vốn lớn khi cười rộ lên thành đường chỉ, thiện cảm ban đầu nhất định đây là cậu trai thà, lương thiện nhưng phải.

      Ải Đản vỗ vai Tịch Lục : “ ?”

      Tịch Lục gật đầu, đưa tay sắp xếp lại bàn học.

      Ánh mắt Ải Đản rơi vào những cuốn bài tập bàn Tịch Lục, liền thuận miệng hỏi cậu :” Trước đây, phải cậu toàn viết sai chính tả rồi ngồi chỉ vẽ giun hay sao?”

      Động tác Tịch Lục bỗng khựng lại, sau đó đáp:” Làm gì có”.

      Ải Đản cũng soi mói về vấn đề này, gật gật đầu nhìn mọi người xung quanh dần rời , tự chủ giọng xuống :” Hôm nay có tới nhà tớ ?”.

      Tịch Lục cúc hoa căng thẳng, quay đầu nhìn về phía Ải Đản. Cậu vừa nghe cái gì đó? Câu của Ải Đản “hôm nay có tới nhà tớ ?” Trong đầu Tịch Lục tự động biến thành :” Người em, hôm nay hẹn hò nha!”

      Tịch Lục chưa bao giờ nghỉ tới chính cậu chỉ trùng sinh biến thành tên biến thái, giờ biến thành tên đầu óc đen tối, nhân sinh của cậu sao lại vặn vẹo thế này! Cậu cùng Ải Đản chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường , trong ấn tượng của cậu cũng chưa bao giờ đến nhà Ải Đản.

      Có lẽ ánh mắt của Tịch Lục quá mức tế nhị làm Ải Đản cũng cảm thấy nhức trứng, cậu ta hỏi lại “Cậu làm sao vậy?”

      “Mấy ngày hôm trước tớ mới lấy được ít hạt giống, định chia sẻ cho cậu. Cậu muốn xem thôi”. Cậu ta bị ánh mắt của Tịch Lục nhìn càng lúc càng thoải mái.

      Biểu tình phòng bị của Tịch Lục giây trước liền biến mất, nội tâm của cậu như vậy sao.

      A a a a a.. cho cậu cây dao cậu muốn tự sát..

      Tịch Lục cuối cùng vẫn từ chối, ngẩng mặt lên từ ngữ đứng đắn :” Gieo hạt, xem hạt, lãng phí hạt giống, hại người cuối cùng thành hại mình” chính cậu cảm thấy phiền toái thôi.

      Ải Đản “…” Cậu cảm thấy Tịch Lục càng ngày càng khó hiểu.

      Có lẽ thần kinh Tịch Lục phải bình phục mà càng ngày càng nặng thêm.

      Nghĩ như vậy, ánh mắt Ải Đản nhìn Tịch Lục mang theo chút thông cảm, cậu vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, :” Tịch Lục, có khi nào cậu nghĩ rằng nên bớt chút thời gian gặp bác sĩ ? Ba tớ làm trong bệnh viện, tớ có thể nhờ ông ấy giúp cậu tìm bác sĩ giỏi nhất…này…đừng , tớ đấy”

      Ải Đản luôn lấy mặt dày mày dạn sau lưng Tịch Lục, người khác cậu là cái đuôi của Tịch Lục cậu cũng giận, cậu liền phản bác:” Cậu biết quan hệ tốt là cái gì, quan hệ tốt sao tớ lại quấn Tịch Lục, phi phi phi, con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ quấn cậu ấy, ràng là cậu ấy và tớ cùng nhau”

      Tịch Lục cố ý đợi bạn học rời gần hết, như vậy có ai hoài nghi cậu thành cái đuôi sau Trần Giới. Ải Đản là đứa nhiều, gặp ai cũng có thể luyên thuyên vài câu cho nên trong lớp cũng có nhiều bạn bè, thấy Tịch Lục rồi cậu ta cũng cùng bạn học khác về nhà.

      Tịch Lục bước ra khỏi trường trong lòng hiểu sao bỗng chốc đơn. Theo lời Ải Đản, tại sao cậu lại cố đem Trần Giới thành phần trong cuộc sống của mình, cho dù cậu có ký ức thân thể này thành thói quen.

      Cậu cảm thấy Trần Giới giống như chiếc xương sườn trong cơ thể, mà tại cậu cố gắng rút ra.

      Như trước đây, giờ này chắc hẳn cậu phải theo sau Trần Giới nhìn về đến nhà rồi mới . Tịch Lục vừa vừa rút tấm ảnh của Trần Giới ở trong ví ra, cậu dùng tay vuốt ve tấm ảnh , như vậy mới có thể làm cậu vui vẻ.

      “Này! Này …Nhìn đường kìa!”

      chiếc xe đạp chạy nhanh vọt tới. Tịch Lục chú ý tới nên bị đụng vào cánh tay, ngã xuống đất rách cả mảng da lớn chảy ra ít máu. Tấm ảnh tay rơi xuống đất bị đôi giày da màu đen dẫm lên.

      Tịch Lục khác gì người điên, quản đến vết thương mà hét lên với người đụng mình:” Bỏ chân của ông ra!”

      Tịch Lục nhặt bức ảnh lên, ảnh chụp bị bẩn. Gương mặt tuấn tú mang theo tươi cười như thường ngày, nâng mi mắt, ánh mắt bên trong mang theo lửa giận, nhưng lại phát trong mắt đối phương lửa giận so với cậu còn nhiều hơn.

      Trần Mãnh xoay xoay cổ tay thị uy, trong lòng thầm nghĩ “Mình hôm nay ra ngoài xem ngày, vừa tan sở liền vội vàng chạy trở về xem con về chưa, Tịch Lục hôm nay có quấn lấy nó ?” nghĩ tới ông lái xe có chút nhanh, vừa vặn ngang qua trường con . Đằng xa có bóng dáng quen quen , phải thằng nhãi Tịch Lục kia sao? Vốn tính dọa thằng này chút, ai ngờ thắng xe nhạy, dừng cũng dừng được Tịch Lục cũng nghe ông hét lên.

      Quên , cũng chẳng sao. Thuận tiện dạy dỗ thằng nhãi này chút, cho nó dám làm ra mấy chuyện xấu với người khác nữa.

      Ông ngoài cười nhưng trong cười, với thằng nhãi đứng thấp hơn ông :” Thằng nhãi Tịch gia, đúng là oan gia ngõ hẹp nha “

      tức giận của Tịch Lục tiêu tan như mây khói. Trong đáy lòng trở nên chột dạ cách kỳ lạ, cậu đối mặt Trần Mãnh ma xui quỷ khiến mở miệng :” Cha…cha…cha… cha vợ….. Cha cha bị thương chứ!”
      Hoa vô ngữ, vanlactamviem, Mizuki17 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cha vợ :v a gọi nghe êm tai = )))))
      Trâu thích bài này.

    3. laveder1995

      laveder1995 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      34
      Chương 8: Vết thương của bệnh thần kinh

      Trần Mãnh trầm mặc.

      Tịch Lục càng ngày càng cố dịch ra xa, trong lòng cậu thầm nhủ : “Cây ngay sợ chết đứng”* ,“bệnh thần kinh thể hai ngày là khỏi được”. “Mỗi ngày phải bắt chính bản thân thay đổi là giới hạn lắm rồi .Ngày nào cũng điên điên dở dở như thế có lẽ thăng thiên sớm” v..v

      Trần Mãnh bị câu “cha vợ” của Tịch Lục làm cho thất thần trong giây lát, ông chỉ cần nghĩ đến hình ảnh con ông về sau ở cùng chỗ với thằng nhãi này liền đau tim.

      Trần Mãnh đối với Tịch Lục xuống tay nặng nhưng tuyệt đối . Cũng có thể ông chính là người nhìn thấy Tịch Lục khôn lớn. Tịch Lục lúc bình thường hay qua nhà ông rủ con ông chơi, khi thấy họ liền cười rộ lên chào :” Chú và Dì khỏe ạ” Khóe miệng lên má lúm đồng tiền như nhóc đáng làm người ta thích.

      Trần Mãnh nhìn khuôn mặt trước mắt, dường khư cũng khác so với trong trí nhớ ổng. Tuy rằng bộ dạng trắng trắng, khuôn mặt cũng tương đối sạch , thân thể cũng rắn chắc nhưng nhìn thế nào cũng ra được nhóc , nhìn cậu ta toàn là bộ dáng nịnh bợ.

      Ông liền thắc mắc cùng người khi sao lớn lên lại khác biệt lớn như vậy.

      Tịch Lục bị đau ngồi dưới đất ôm đùi, khuôn mặt rối rắm, nhưng khi cậu nâng tay lên có thể thấy cánh tay cậu bị tróc lớp da, máu chảy dầm dề.

      “Chú cháu cháu cháu sai rồi” Tịch Lục lập tức sửa lời.

      Trần Mãnh nhìn vết thương của Tịch Lục nghĩ trong đầu “Tịch Lục dù thế nào nữa người làm cậu ta bị thương cũng là mình” ,ông mặc dù là người thô lỗ nhưng cũng hiểu được dạo lý này, ông :” cùng tao tới tiệm thuốc.”

      Tịch Lục ngẩn người nhìn Trần Mãnh , :” Chú bị thương ạ”

      Trần Mãnh giơ bàn tay chuẩn bị đánh xuống, Tịch Lục lắc người liền tránh được. Mắt thấy ông đánh được liền lớn giọng :”Đừng linh tinh nữa, theo tôi. Hôm nay nhất định phải cho cậu trận”.

      Tịch Lục im lặng, ngậm miệng lại. Cậu cẩn thận theo sau Trần Mãnh, chỉ sợ ông đột nhiên lại nổi hứng lên đánh mình.

      À quên, nhắc đến. Trần Mãnh có học chút võ với vóc người to lớn muốn bóp chết Tịch Lục quá dễ dàng.

      Việc này cũng từ nhật kí trước đây của cậu mới biết được.

      Về chuyện nhật ký để sau hãy , chuyện mà bây giờ cậu để ý đến chính là thái độ của cha vợ đại nhân hình như có chỗ nào được bình thường lắm.

      Cậu dựng xe đap của Trần Mãnh lên, dắt xe theo phía sau Trần Mãnh. Trần Mãnh thở dốc vì kinh ngạc lại lần nữa tay ông đánh vào đầu cậu , ông :” Tôi thấy cậu tự cho mình là con rể tôi rồi phải?”

      Tich Lục ngây ngẩn cả người, thận trọng :” Vậy….vẫn chú dắt xe .”

      Trần Mãnh ngoài cười nhưng trong cười ” Kính già trẻ, cậu có hiểu ?”

      Tịch Lục: ”…Thế rốt cuộc chú muốn cháu dắt hay là muốn cháu dắt.”

      Trần Mãnh tức giận :” Cậu chất vấn tôi sao hả? Đương nhiên là cậu phải dắt rồi.”

      Tịch Lục còn lời nào để chỉ có thể theo phía sau Trần Mãnh.

      Khi đến tiệm thuốc, Trần Mãnh gì chỉ thản nhiên vào. Tịch Lục đứng ở cửa hiệu thuốc nhìn.

      đến vài phút sau, Trần Mãnh từ hiệu thuốc ra tay còn cầm theo lọ oxy già và vài miếng băng gạc. Lúc ra ông nhìn thấy Tịch Lục dắt xe đạp của ông dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, trán cậu rỉ ra tầng mồ hôi. Ông thở dài, tức giận trong lòng cũng vơi bớt “ cậu ta dù gì cũng là đứa con nít, dù có làm sai chính ông cũng là người nhìn cậu ta lớn lên”ông nghĩ.

      Để Tịch Lục mang xe dựng ở bên đường, Trần Mãnh to giọng với cậu :” Cậu tự rửa sạch ”.

      Tịch Lục ngẩn người, nâng mắt lên nhìn về phía Trần Mãnh, cảm xúc buồn bực đều còn. Cậu nhìn Trần Mãnh bằng ánh mắt cảm động rồi vươn tay nhận lấy. trong khi tràn đầy cảm động liền há mồm ra câu từ nội tâm :” Cha vợ, cảm ơn cha!”

      Đồng tử Trần Mãnh co rụt lại, giơ tay liền muốn nện cho cậu trận, Tịch Lục vừa ngừng trốn bên ngừng giải thích :” sai, cháu sai rồi.”
      Miệng vết thương của Tịch Lục sâu nhưng lại có diện tích khá rộng. Dùng miếng vải thấm oxy già rửa vết thương đau thấu xương, nhưng cậu muốn xấu hổ trước mặt Trần Mãnh nên giả vờ cười cười rồi tiếp tục đổ. Nhưng dù có cố gắng ngụy trang như thế nào chăng nữa đau đớn vẫn làm cho biểu cảm khuôn mặt của Tịch Lục được tự nhiên.

      Trần Mãnh :” Đàn ông con trai mới có chút thuốc liền bày ra bộ mặt sắp chết đến nơi, xem tôi làm này.”. rồi Trần Mãnh cầm lọ oxy già cưỡng chế kéo tay của Tịch Lục lại gần dứt khoát đổ chai oxy già lên cánh tay của Tịch Lục.

      “ A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a “

      Nhìn Tịch Lục bị tra tấn gần như hồn bay phách tán, Trần Mãnh nở nụ cười, :” Đàn ông con trai sao có thể vì vết thương như vậy mà kêu la khác gì con ”.

      Tich Lục nhìn cánh tay mình bị bọt khí màu trắng bao phủ gần hết, còn cố gắng nở nụ cười:

      ”Chú à, nghe chú cháu cảm thấy cháu cách con dường trở thành đàn ông ngày càng gần”.

      Trần Mãnh vui vẻ vỗ vai cậu :” Trẻ dễ dạy.”

      Giằng co với Trần Mãnh hơn giờ Tịch Lục cảm thấy cái mạng của mình cũng sắp đứt.Đúng là nhật ký sai, nhìn thấy Trần Mãnh phải chạy thục mạng nếu khó giữ được cái mạng của mình.

      “Bây giờ chúng ta chuyên chính, hôm nay cậu còn theo con tôi ?”. Trần Mãnh vẫn thể yên tâm với tính cách của Tịch Lục liền dò hỏi.

      Tịch Lục cơ thể cứng lại, liều mạng lắc đầu, vẻ mặt chân thành :”Tuyệt đối có đâu ạ, lúc nãy cháu quên với chú, chuyên trước đây cháu xin lỗi, từ nay cháu làm chuyên như vậy nữa đâu ạ.”

      Trần Mãnh buồn bực, nhằng nhãi này hôm nay bị làm sao vậy nhỉ. Hôm trước gặp cậu ta đánh trận cũng thấy cậu ta xin lỗi, còn kêu gào thích Trần Giới. Haiz, bọn trẻ bây giờ là, miệng thích, ra cũng được bao lâu.

      Trần Mãnh :” Được rồi biết sai rồi sửa được là tốt, tôi cũng phải là người biết phải trái, còn nhớ năm đó, tôi cũng cùng độ tuổi với cậu, cũng theo đuổi mẹ của Trần Giới mà chạy khắp nơi…”

      Tịch Lục gật gật đầu, nịnh nọt :” Chú là lợi hại!”

      Trần Mãnh cười hắc hắc :” Đương nhiên rồi, mẹ Trần Giới lúc đầu cũng đâu để ý tới chú đâu, chú mỗi ngày đều theo, lớn lên liền quấn lấy ấy, đên bây giờ còn phải gả cho chú à.”

      Trong lúc nhất thời Tịch Lục cũng biết gì cậu chỉ có thể tiếp tục nịnh nọt:”Chú là lợi hại.”

      Suốt quãng đường , Trần Mãnh đều kể cho Tịch Lục chuyện tình trước đây của ông và mẹ Trần Giới. Khi đưa xe đạp của Trần Mãnh về đến nhà ông trở mặt nhận người, :” mau, mau, đừng cho là tôi biết câu theo đến nhà tôi là để gặp con tôi.”

      Tịch Lục:”…” ràng là chú muốn cháu dắt xe về giúp chú.

      Nhưng nếu có người Tịch Lục có ý định này khi nghe những lời sau đó của Trần Mãnh cậu cũng cảm thấy có chút chột dạ.

      Để thể là mình có suy nghĩ đó, sau khi tạm biệt Trần Mãnh cậu liền xoay người .

      Trần Mãnh lên lầu, chỉ nhìn thấy bà xã trong bếp mà thấy con đâu, ông liền vội vàng hỏi:” Bà xã, con đâu rồi.”

      xào rau trong bếp, nghe ông hỏi liền trả lời:” Tôi vừa nhờ nó xuống nhà mua cho chai tương, ông nhìn thấy nó à?”

      Trần Mãnh trong lòng bất an.



      Khi nhìn cánh tay bị mất mảng da Tịch Lục cảm thấy buồn bực, rồi lại nghĩ lại cảm giác khi đổ dung dịch oxy già lên da đúng là thể thấy sướng được.

      Yên lặng đường, cậu lại nhìn thấy đối diện có bóng người. Cậu dụi dụi mắt nhìn kỹ rồi mắt sáng lên.

      Trần giới tay cầm túi nilon tới, ánh mắt thâm thúy. Nhìn thấy Tịch Lục ngẩn người ra, sau đó tầm mắt rơi vào cánh tay có vết thương của Tịch Lục.

      Mở ra môi mỏng giọng có chút lạnh hỏi:” Tịch Lục, cậu làm sao vậy?”

      Tịch Lục đỏ mặt, cúi thấp đầu, vội vàng giải thích:” Tôi tôi tôi phải đến trộm nội y, cũng phải theo đuôi cậu, tôi vừa nãy gặp chú…Sau đó…” càng càng lộn xộn, khuôn mặt vì đỏ lên nhìn có chút buồn cười.

      Cậu về sau lộn xộn vậy mà Trần Giới nghe vẫn có thể hiểu, gật gật đầu :” Vết thương nếu xử lý kịp khỏi nhanh thôi, nhà cậu có oxy già ?”

      Tịch Lục vẫn chưa kịp trả lời, xoay người , :” Cậu đợi chút nhé!”

      Cậu nhìn bóng lưng của tự nhiên cảm thấy mình bị thương như vậy cũng đáng giá.

      *)不作就不会死 = No zuo no die: Nếu bạn làm điều gì sai, lo nó quay ngược lại hại bạn
      Hoa vô ngữ, vanlactamviem, Mizuki11 others thích bài này.

    4. mccross

      mccross Active Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      105
      Chương 9: Tình của bệnh thần kinh [p1]

      Trần Mãnh toan xuống lầu xem con mình trờ về hay chưa, bỗng nghe tiếng bước chân phát ra từ dãy hành lang, nhìn ra là con ông tâm bình tĩnh lại

      Hai má Trần Giới trắng nõn vì đèn huỳnh quang chiếu xuống nhìn có chút tái nhợt, đặt chai nước tương tay xuống bàn bếp, liền phóng tới nơi đặt hộp thuốc tìm cái gì đó.

      Trần Mãnh dò hỏi:” Trần Giới, làm gì vậy?”

      Trần Giới cầm lọ oxy già đến bên người Trần Mãnh, đôi mắt đơn thoạt nhìn có quá nhiều phần thanh lãnh, nhàng mở ra đôi môi mỏng, :”Ba đừng tìm Tịch Lục gây nữa được ? Tịch Lục là ân nhân nhà chúng ta, nếu có cậu ấy có con bây giờ”

      Trần Mãnh trầm mặc

      Trần Giới cầm chai oxy già xuống lầu, Trần Mãnh cười khổ cái, sau đó với bà xã nhà mình :” Xem , con bé này càng lớn càng thân, ràng là vì tốt cho nó”

      Hà Tình bưng đĩa cá từ bên trong ra, mặt được xối dầu nóng hừng hực, người thấy là muốn nếm thử. Hà Tình đồng tình với Trần Mãnh :” Chuyện của con , tự nó giải quyết. Thằng bé Tịch Lục kia, cũng xấu. cũng biết mà, về sau nhìn thấy thằng bé kia đừng đánh nó nữa, cũng đừng kỳ quái gì, ai phạm qua sai lầm, nếu em dây dưa, có thể cùng với được à?”

      Trần Mãnh thổ huyết



      Tịch Lục đừng dưới lầu, từ xa nhìn thấy Trần Giới xuống tựa hồ có chút gấp gáp, tóc ngắn đến vai có vẻ lộn xộn, lộ ra cái cổ trắng nõn cùng cái trán tròn trịa, tay nắm chặt lọ oxy già, tới đứng trước mặt Tịch Lục. Tịch Lục cẩn thận nhìn , mới phát chỉ cần nhắm mắt lại mí mắt có nốt ruồi tròn trịa màu nâu

      Cậu có chút hoảng thần, vươn tay muốn đụng vào, chỉ còn cách mặt Trần Giới mấy cm nữa dừng lại,sau đó làm bộ làm tịch, hay tay nhanh chóng đập vào khí, sờ sờ ót ngượng ngùng :” Có muỗi, có muỗi, tôi đập”

      Trần Giới vạch trần lý do sứt sẹo kia, đem dung dịch oxy già nhét vào trong lòng bàn tay cậu.


      Hơi ấm từ thân bình còn lưu lại nhiệt độ Trần Giới, hai má Tịch Lục quá hồng giờ lại nhiễm thêm tầng mây hồng nữa, trong lòng cậu chửi mình dọa người

      Trần Giới dặn dò:” Về nhà cậu dùng nó để rửa vết thương mỗi ngày”

      Tịch Lục nghe vậy ngừng gật đầu :” Cảm ơn…Trần Giới…”

      Trần Giới cười cười, nốt ruồi nâu mí mắt thấp thoáng , Tịch Lục trong lòng ngứa ngáy vì phòng ngừa chính mình làm ra hành động gì Tịch Lục đỏ mặt, cuống quít:” Vậy tôi trước, gặp lại ở trường ngày mai, tạm biệt” Dứt lời, đỏ bừng cả tai chạy nhanh như làn khói hoàn toàn dám nhìn mặt Trần Giới

      Cậu cứ chạy liên tục cách cả trăm thước rồi ngồi xuống bồn hoa vỗ về trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Cậu còn nhớ , quyển nhật ký kia viết qua câu…

      Mỗi lần cứ nhìn thấy Trần Giới tôi đều cảm nhận được nhân sinh sáng lên, dù đứng cách xa nhìn ấy, trái tim tôi đều muốn nhảy ra

      giờ cậu đột nhiên hiểu ra vấn đề

      Trần Giới, này là người cắm rễ sâu vào khối thân thể này

      Có lẽ cậu xem tương lai trùng sinh của chính mình,đối với Trần Giới cậu cảm tình, thậm chí bắt đầu có chút đồng tình, có chút bội phục.

      Lấy chai oxy già đứng dậy yên lặng hướng tới phía trước, sau đó cậu thoáng thấy xe rác sáng nay cậu ném đồ trong phòng vào đó.

      Cuối cùng cậu cũng tới mở túi ra đem vài cái quan trọng ra vào xe rác, sau đó kéo túi to có liên quan đến Trần giới, trở về nhà

      Bà dì tản bộ trông thấy hết tất thảy lắc lắc đầu rồi xoay qua giảng dạy cháu trai mình:” Có thấy ? học giỏi về sau chỉ có thể nhặt rác”

      Cháu trai nhìn thấy bóng dáng Tịch Lục kéo cả bao rác sau đó ngẩng mặt lên :” Bà nội ơi, con hiểu rồi. Về sau học con ngồi chuyện với bạn Phương Phương khả ái cùng bàn nữa, cũng ăn kẹo với các bạn ở lớp”

      Bà dì “…”



      Nhiều khi Tịch Lục vô cớ bị trúng đạn, làm nhân vật xấu để các bà các dạy dỗ các cháu được noi theo, cho dù trúng đạn rồi chính cậu còn biết nữa là, cậu thân mình chật vật trở về. Khi về đến nhà, phản ứng đầu tiên của Tịch Nam Phương thấy con trai mình chính là tiến lên giận dữ quát:” Con lại trộm áo lót con người ta nữa à?”

      Khó trách Tịch Nam Phương nghĩ con trai mình như vậy

      Toàn thân cậu bẩn như vừa chui từ thùng rác về, cánh tay bị trầy mảng lớn vết máu, phía sau còn kéo cái túi gì đó, biết trong đó đựng cái gì mà vẻ mặt cười ngây ngốc về tới nhà.

      Lục Quyên Quyên nghe thấy tiếng la từ trong nhà ra, bắt gặp con trai trong nháy mắt cần hỏi gì nhắm thẳng vào con trai nâng cánh tay lên khẩn trương dò hỏi:” Sao vậy con? Sao lại có vết thương lớn như thế?”

      Tịch Nam Phương tức giận kềm chế được, với bà xã mình :” Tám phần là ba của Trần Giới đánh nó nữa rồi, rồi em nghe, ngày hôm qua phải đều cả con hay sao?”

      Lục Quyên Quyên trừng mắt với ông chồng nhà mình :” im , để con trước chứ, đừng phủ đầu như thế, lở đâu phải oan cho con sao?”

      Tịch Nam Phương im lặng

      Tịch Lục đem toàn bộ việc kể cho Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên, vẻ mặt ông đần ra, Lục Quyên Quyên oán trách ông:” Xem , đổ oan cho con”

      Ông trả lời:” nghi nó làm sao được? Cũng thấy nó bình thường là dạng gì, thôi làm gì tốt”

      Bà Lục nhìn nhìn túi rác bên cạnh chần chờ hỏi con :” Thế, Tịch Lục bao này là…”

      Tịch Lục đỏ mặt :” có gì ạ, ba mẹ đừng có để ý”

      Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, Tịch Nam Phương nhất quyết :” Khẳng định có gì đó”

      Bà Lục :” Đừng để ý, ở độ tuổi này bọn trẻ có nhiều bí mật, em xem TV kênh gia đình từng đừng quan tâm con nó quá, để chút gian riêng tư cho nó, phải tốt hơn sao?”

      Tịch Nam Phương bó tay :” Mẹ nó à, em có thể đừng xem kên giáo dục tạp nham đó hay ?”

      Lục Quyên quăng cái liếc mắt sắc lẻm :” được, em còn muốn học cách dạy dỗ giáo dục con cái, ai giống , cái gì cũng hiểu, chỉ biết động thủ”

      Ông Tịch cảm thấy im lặng là cách tốt nhất

      Tịch Lục lết lên phòng, đem từng gói to gói bên trong lôi ra hết, trừ những đồ cậu đở được còn lại cậu đều bỏ vào ngăn tủ. Sắp xếp ngăn nắp hộc tủ xong khoan khoái nhàng, cậu hài lòng

      Mẹ gọi cậu xuống ăn cơm, Tịch Lục cầm dung dịch oxy già liền ra ngoài.

      Hôm nay bà làm món Gà xào ớt thái hạt lựu*, Khoai Tây Xào Thịt Bò, Rau cải xào cay cay, cùng với món canh trứng gà cà chua (canh Mây), Tịch Lục mới lướt qua bị mùi thơm quen thuộc hấp dẫn
      *
      Hoa vô ngữ, vanlactamviem, Mizuki9 others thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 10: Tình của bệnh thần kinh (P2)
      Editor: MànThầu


      Gà xào xả ớt, ức gà trắng xé xào cùng đậu, thêm ớt ngọt xanh xanh đỏ đỏ vào, ăn với cơm tẻ là tuyệt nhất, đây là món ăn Tịch Lục thích nhất từ đến bây giờ, sau ngày Lục Quyên Quyên cùng Tịch Nam Phương qua đời, cơ bản Tịch Lục ăn cơm ngon, mua cơm ngoài tiệm, ăn lúc mũi chợt chua xót.


      Cảm thấy Lục Quyên Quyên nấu ăn ngon, nhưng con người rất kì lạ, khi mất rồi mới khát vọng.


      Cậu còn chuyên mua thịt về, dùng loại đậu Lục Quyên Quyên để lại xào lên, cuối cùng thịt cháy khét, xới cơm trong nồi cơm điện ra, bật toàn bộ đèn trong phòng khách lên, hình như chỉ có làm như thế cậu mới tìm thấy ít cảm giác gia đình.


      Tịch Nam Phương giặt đồ xong thấy con trai mình ngây ngốc nhìn Lục Quyên Quyên làm gà xào xả ớt, đáy mắt gợn sóng, ông vỗ đầu Tịch Lục cái : "Nhìn cái gì mà nhìn, ăn cơm ."


      Vốn thấy cảm động xót xa trong lòng bị cái vỗ đầu của Tịch Nam Phương đập cho nước mắt chảy ngược vào trong, Tịch Lục cầm đũa lên, bắt đầu ăn như hùm như sói, vết thương ở mặt trong cánh tay sượt qua mặt bàn nhưng cậu hề để tâm, vẫn tập trung cho đồ ăn Lục Quyên Quyên làm vào trong miệng.


      Tịch Nam Phương cùng Lục Quyên Quyên đều choáng váng.


      Tịch Nam Phương nhìn con mình ăn gần hết đĩa thức ăn, quay đứng cạnh vợ mình, : "Tịch Lục, có phải đầu con bị ngâm nước, chờ chút... Con ăn chậm chứt, cha con còn chưa được ăn đây!" Tịch Nam Phương cuống quít giành lấy miếng thịt quý giá trong miệng Tịch Lục.


      Lục Quyên Quyên thấy đồ ăn của mình được hoan nghêng, cũng vui mừng nha.


      Bà hỏi: "Lục Lục, ăn ngon ?"


      Tịch Lục liều mạng gật đầu : "Ngon ạ, mẹ, mẹ nấu cơm là ngon nhất."


      Đôi đũa trong tay Lục Quyên Quyên lập tức rơi xuống đất, nếu như Tịch Lục trả lời là sai, thôi, bà cũng phản ứng mạnh như vậy, nhưng lần này Tịch Lục lại trả lời câu đề cao bà như thế, Lục Quyên Quyên mừng rỡ đến ngậm được mồm, nhìn bát cơm Tịch Lục sắp hết, bà dò hòi: "Muốn ăn nữa sao?"


      Tịch Lục gật đầu, Lục Quyên Quyên vui vẻ xới cho con trai thêm bát cơm.


      Sau đó Tịch Nam Phương ăn bát, ngồi ghế sa lon xem ti vi, xem chương trình thực tế, thỉnh thoảng cười ngây ngô.


      Tịch Lục cùng Lục Quyên Quyên cơm nước xong xuôi, kể cả rau xanh ngày thường mà cậu ghét nhất cũng ăn sạch.


      Lục Quyên Quyên phấn khởi, ngày hôm nay càng nhìn càng cảm thấy Tịch Lục đúng do mình sinh ra, Tịch Lục còn làm chuyện xưa nay chưa từng thấy xung phong nhận nhiệm vụ rửa chén.


      Nhưng Lục Quyên Quyên thấy tay cậu bị thương, đẩy cậu ra khỏi nhà bếp.


      Tịch Lục định chuyện với Tịch Nam Phương nhiều hơn, nhưng vì lắc lư ở trước mặt Tịch Nam Phương mấy lần, Tịch Nam Phương nổi giận : "Tịch Lục, con làm gì vậy, ba xem ti vi đấy, đúng đoạn đặc sắc nữa chứ."


      Ánh mắt Tịch Lục sáng lên, : "Ba!"


      Tịch Nam Phương vung tay lên, đẩy Tịch Lục sang bên.


      Quay lại xem ti vi rồi tiếp tục cười ha hả.


      Tịch Lục về phòng, cầm dung dịch ô-xy già Trần Giới cho mình, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy mình nhất định phải đón nhận tấm lòng của Trần Giới, trong nhà có bông ngoáy tai, cuối cùng cậu cắn răng cái, học theo cách của Trần Mãnh, cầm dung dịch ô-xy già đổ lên miệng vết thương.


      Bọt màu trắng lít nha lít nhít nổi lên, phát ra thanh xì xì.


      Cũng như thiêu đốt vết thương, Tịch Lục đau đến mức lăn qua lăn lại giường.


      Vừa đau, cậu vừa tự nhủ---


      Đây chính là tình nha! Coi như đau khổ trong hạnh phúc.


      ***


      Đối với khác thường của con trai, đến tối cá nhân hai vợ chồng cùng tiến hành buổi thảo luận.


      Tịch Nam Phương trước: "Hôm nay gọi điện cho chủ nhiệm lớp Tịch Lục, chủ nhiệm bảo Tịch Lục hôm nay rất tốt, hề làm gì cả, còn xin lỗi Trần Giới."


      Lục Quyên Quyên gật gật đầu: "Hôm nay Lục Lục về nhà rất sớm, lúc ăn cơm cũng rất ngoan, giống trước đây."


      Tịch Nam Phương sờ sờ cằm, : "Đột nhiên nó tỉnh ngộ?"


      Lục Quyên Quyên cười : "Đừng , cách giáo dục của em hữu ích, xem phải Lục Lục rất hiểu chuyện sao? Tối nay còn muốn rửa chén, nếu như bình thường, nó sớm chạy ra xem ti vi cùng rồi."


      Tịch Nam Phương : "Hôm nay nó cũng xem ti vi, qua phòng nó xem, thấy làm bài tập."


      Lục Quyên Quyên nghĩ nghĩ : "Con trai thay đổi quá lớn."


      Tịch Nam Phương vẫn có chút yên lòng : " cảm thấy tiểu tử này có khả năng dùng kế hoãn binh, tám đến mười phần chờ chúng ta buông lỏng, lại định làm cái gì, em xem nếu phải nó làm chuyện đuối lý có thể khen cơm em nấu ngon ?"


      Giọng Lục Quyên Quyên vút cao, cả giận : "Tịch Nam Phương, có ý gì?"


      Tịch Nam Phương cười hì hì mấy tiếng : "Vợ à, em đừng hiểu lầm, ý là bình thường em vẫn nấu ngon, có điều tiểu tử này trực tiếp khen ngợi tay nghề của em."


      " biết cái gì? Việc này lên Tịch Lục hiểu chuyện." Lục Quyên Quyên cảm giác mình cùng Tịch Nam Phương lời hợp ý, muốn nữa: "Ngủ , Tịch Lục thay đổi tốt chứ sao, có gì đâu mà."


      Tịch Nam Phương bế tắc, nhìn Lục Quyên Quyên quay lưng về phía mình, biết mình làm vợ tức giận.


      Ai, tâm tư phụ nữ như dò kim đáy bể a.


      ***


      Bên này, đêm xuống Tịch Lục bật đèn lên học, cậu chỉ làm xong hết tất cả bài tập được giao, còn tự làm bộ đề thi toán, nhìn vào bài thi nghệch ngoạc của mình, lần thứ hai Tịch Lục cảm thấy linh hồn mình được thăng hoa, đổi lại hồi trước, nếu cậu chủ động làm bài, Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương sớm bị dọa rồi.


      Cầm đáp án bài thi ở mặt sau lên đối chiếu.


      Nội tâm Tịch Lục cảm thấy phiền muộn ----


      Giời ạ, làm đúng năm câu.


      Đột nhiên cậu cảm thấy cái gọi là thăng hoa chính là tự mình cảm thấy quá mức hài lòng, đặt bài thi xuống, cậu được 70/120 điểm.


      Tịch Lục cầm bài thi, ưu thương : "Mình còn tưởng rằng sau khi sống lại, trí thông minh cao hơn chút, kết quả chả thay đổi tí gì cả."


      Cậu xem qua những quyển tiểu thuyết trọng sinh kia, trọng sinh xong làm vố lớn, so với trước đây có rất nhiều lối , con đường rộng mở để làm giàu chẳng hạn. Sao vào người cậu, chỉ có hướng làm giàu, còn trở thành người mắc bệnh thần kinh? Trong tiểu thuyết đều là lừa người.


      Tịch Lục thả bài thi xuống, nhìn những câu sai, tổng kết ra, rồi sửa lại.


      Buông bút, mặc dù tinh thần bước nhảy vọt, nhưng tối thiểu cũng làm được vài đề.


      Rửa mặt xong, cầm dung dịch ô-xy già quẹt lên mặt mình, Tịch Lục ở giường tìm tư thế thoải mái nhất, ôm dung dịch ô-xy già liền ngủ...


      ***


      Hà Tình ra khỏi phòng, thấy phòng con vẫn sáng đèn, bèn tới, định giục ngủ sớm.


      Sau đó bà vào, phát hình như con phải làm bài, mà ngồi mép giường đọc sách.


      Hà Tình đến, Trần Giới phát ra bà, ngẩng đầu lên.


      Hà Tình : "Con xem ảnh khi còn bé sao?"


      Trần Giới gật gật đầu, ánh đèn vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt , phủ lên tầng nhu hòa, : "Vâng ạ."


      Hà Tình nở nụ cười, khuôn mặt Trần Giới rất giống bà, dung mạo Hà Tình dịu dàng lại hào phóng, ngồi bên Trần Giới.


      Thấy Trần Giới xem tấm hình.


      Trong hình, bốn đứa trẻ nghịch nước, có hai bé trai và hai bé , tuổi tác cũng lớn lắm, tầm mười tuổi, ở bên cạnh Trần Giới tự mình bơi, còn ba đứa trẻ khác chơi đùa với nhau.


      Hà Tình nhớ tới, đó là bạn Trần Giới chơi khi còn bé ---


      Ôn Hồng, Giang Ninh, còn có...Tịch Lục.


      Bà thở dài hơi, cuối cùng dặn tiếng, ngủ sớm chút, rồi về phòng.
      vanlactamviem, Phong Vũ Yên, hanh dau8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :