1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y SỦNG CUỒNG PHI – MỘC MỘC TỊCH MỄ(update ch57/q2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 36: Bộ đầu Cao Tiệm Li
      Edit: Rika Nguyen
      Phong Nhược Ngôn tới đại sảnh của Thiên Hạ lâu, thấy đội binh sĩ tiến vào, mà cầm đầu là cái tên râu rậm mà nàng gặp ở dịch quán.
      Ánh mắt nàng mang theo hiểm ác, sau đó lại di chuyển tới cái người ngăn cản nàng ở lầu, mà phụ nhân kia bắt gặp được ánh mắt của nàng, tự chủ được mà thân mình run lên.
      Ánh mắt Phong Nhược Ngôn như hiểu chuyện gì, khóe miệng mỉm cười, cước bộ dừng lại, vẫn bước ra ngoài.
      “Là ai vừa mới báo án nơi này có phát sinh án mạng?” Tên râu rậm rảo bước tiến vào Thiên Hạ lâu, liền làm theo luật đó là lớn giọng hét lên.
      Theo sau lời của , đoàn quan sai ập tới, vây quanh lầu .
      Nhìn các động tác như thế, nàng cười lạnh, đây là cách phá án của quan quân dưới chân thiên tử tại kinh thành sao?
      “Quan lão gia, ở đây có kẻ giết người, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi” Phụ nhân kia thấy quan sai đến đây, trong lòng nở hoa, bước ra từ trong đám người, hướng tên râu rậm cười quyến rũ.
      Đồng thời mở miệng , kèm theo ủy khuất đáng thương.
      “Nha? Hung thủ là ai, người chết là ai?” Râu rậm sửng sốt, sau lại nhíu mày, kiên nhẫn mà hỏi lại phụ nhân kia.
      Người chết! Làm sao mới có hai ngày mà có nhiều người chết thế! Hung thủ giết người hai ngày trước còn chưa điều tra ra,như thế nào hôm nay lại có thêm người chết nữa?
      “Kia… hung thủ kia quá lợi hại…ta, ta dám !” Phụ nhân nhìn quan quân đứng đầu lắp bắp mở miệng, đồng thời ánh mắt cũng quên nhìn Phong Nhược Ngôn đứng ở trước cửa, thấy nàng mỉm cười, bà ta lại trận lạnh run.
      Mà Lôi Bình Minh (tên râu rậm á) lúc này cũng bắt gặp ánh mắt bà ta nhìn Phong Nhược Ngôn, nhất thời kinh ngạc.
      “Lôi bộ đầu, giờ mới gặp ngươi nha!” Phong Nhược Ngôn nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lôi Bình Minh, thong thả bước lên, chuyện với .
      “Quỳnh…Quỳnh Hoa công chúa, sao ngài lại ở đây?” Lôi Binhg Minh khiếp sợ, vừa mới tới dịch quán xem xét, lại cảm thấy lo lắng cho Thiên Hạ lâu này nên mới đến, nhưng nghĩ là đụng phải Phong Nhược Ngôn tại đây, nhất thời lắp bắp được gì.
      “Lôi bộ đầu, đóng kịch bằng động thủ, nếu gặp nhau ở đây, ngươi cũng nên cho ta biết kết quả điều tra cái chết của Cửu Nguyệt tại dịch quán !” Phong Nhược Ngôn nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lôi Bình Minh, thản nhiên .
      Sắc mặt Lôi Bình Minh trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng, kinh nghi bất định : “Chuyện này…chuyện này”
      “Lôi bộ đầu, ngươi cần khẩn trương, bản công chúa cũng có ý trách tội ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta tìm được hung thủ rồi, hơn nữa cũng đền tội, người đó là nhị công tử của Thiên Hạ lâu Thủy Vũ Chiêu, nếu các ngươi muốn tìm chứng cứ có thể lên lầu, vào đấy nhìn là các ngươi có thể hiể được!”
      Rồi sau đó, nàng chuyển ánh mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt nghi ngờ của phụ nhân kia, : “ Ta nghĩ vị tiểu thư xinh đẹp như hoa lão tỷ tỷ này nhất định rất hứng thú mang các ngươi lên kiểm chứng!”
      Phụ nhân kia khi nghe Lôi Bình Minh kêu Phong Nhược Ngôn là Quỳnh Hoa công chúa, đầu óc liền rơi vào trạng thái trống rỗng, giờ phút này lại nghe nàng nhắc đến mình, để bà dẫn mấy người kia lên địa ngục đẫm máu lầu, trong lòng lạnh toát, đồng thời thân thể run rẩy, xụi lơ.
      Lôi Bình Minh bị lời cảu nàng làm cho kinh ngạc, ra là Thủy Vũ Chiêu, người chết là người của Thủy gia, mà hung thủ lại là người trước giờ bị thiên hạ chế nhạo là bao cỏ công chúa, như thế này làm sao mà phá án đây?
      Hiên Viên Lưu Phong tới, thấy đại sảnh có nhiều quan quân, rồi sau đó lại thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phong Nhược Ngôn.
      Khóe miệng mỉm cười, ngừng cước bộ, bước tới bên cạnh nàng.
      Phong Nhược Ngôn cũng thèm nhìn Hiên Viên Lưu Phong, ánh mắt bình tĩnh nhìn phản ứng của mọi người.
      Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, rất nhanh, nha dịch liền tiến vào khám nghiệm tử thi, đồng thời có vị mặc y phục của Quan bộ đầu tiến vào, ước chừng 25 tuổi, mày kiếm mắt phượng, khóe môi nhếch lên thành đường cong, thản nhiên nhìn lướt qua Phong Nhược Ngôn, khóe mắt lên kinh diễm, rồi đưa tầm mắt tới Hiên Viên Lưu Phong đứng cạnh nàng, ánh mắt lên tia phức tạp rồi mau chóng biến mất.
      Lôi Bình Minh vừa nhìn thấy người mới đến, vội vàng tiến lên giải thích : “Cao đại nhân, vị này là Quỳnh Hoa công chúa, hôm nay…”
      Lôi Bình Minh cung kính bẩm báo việc, sau đó thối lui đến chỗ, đem chuyện này cho Cao Tiệm Li giải quyết.
      Cao Tiệm Li nghe xong, ánh mắt chuyển đến người nàng, mặt hienj lên quá nhiều kinh ngạc, lập tức liền tới trước mặt nàng và Hiên Viên Lưu Phong, chắp tay : “ Cao Tiệm Li xin ra mắt Hiên Viên vương gia, Quỳnh hoa công chúa, nơi này vừa xảy ra án mạng, cho nên phiền hai vị có thể rời !”
      Phong Nhược Ngôn nhìn thấy Cao tiệm Li cung kính nhưng hèn mọn, lễ phép nhưng lại có tư thế ngoan cường, trong lòng sửng sốt, hơi hơi ghé mắt nhìn, đồng thời ý vị thâm trường mở miệng : “Cao đại nhân, ngươi xác định chúng ta có thể rời ?”
      “Chuyện này là đương nhiên, đồng thời, ngày khác Cao mỗ tự mình đến bái phỏng, mọi chuyện trong dịch quán xin giao cho Quỳnh Hoa công chúa !” Cao Tiệm Li thấy nàng nghi ngờ, mở miệng trầm giọng .
      Hiên Viên Lưu Phong nghe được lời sau cùng của Cao Tiệm Li, sắc mặt nhất thời trầm xuống, lãnh đạm : “ Cao đại nhân công việc bận rộn, cũng cần tự mình tới cửa, chỉ cần các ngươi làm tốt công việc của mình là được rồi, để cho dân chúng an ổn sinh sống, ngưỡng mộ các ngươi, Nhược Ngôn của ta ắt hẳn hiểu được, hôm nay cũng trễ rồi, chúng ta quấy rầy Cao đại nhân phá án!” xong liền kéo nàng biết gì mà .
      Mà Cao Tiệm Li nhìn hai thân ảnh đỏ tím biến mất ở cửa, mặt lên kinh ngạc, rồi chợt cười ra tiếng!
      linhdiep17 thích bài này.

    2. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 37: Ván bài
      Edit: Rika Nguyen
      Tại cửa Thiên Hạ lâu, Phong Nhược Ngôn bước đến bên cạnh Huyết Mã, xoay người chuẩn bị lên ngựa.
      Bất ngờ, tay nàng bị bàn tay khác nắm chặt.
      Phong Nhược Ngôn sửng sốt, con ngươi lập tức nheo lại, ddauw mắt nhìn về phía Hiên Viên Lưu Phong, thanh lạnh lùng : “Buông tay ta ra!”
      Hiên Viên Lưu Phong chút do dự, lắc đầu “ Nhược nhi bảo bối, nàng biệt giờ nàng thích hợp để cưỡi ngựa!”
      PHong Nhược Ngôn nhíu mi, hờ hững : “ Thích hợp hay thích hợp cũng có liên quan tới ngươi, ta ngươi buông tay!”
      “Ai… tiểu nử tử quật cường…” Hiên Viên Lưu Phong thấy ánh mắt nàng lạnh lẽo, lắc đầu, trong miệng nén được tiếng thở dài, liền ôm nàng phi thân đến chiếc xe ngựa xa hoa, thèm nhìn đến ánh mắt giết người của nàng,đem nàng đặt nhuyễn tháp, rồi sau đó ngồi xuống đối diện với nàng, mở miệng : “ Trước tiên nàng nên ngủ giấc, ta đưa nàng dới dịch quán!”
      Phong Nhược Ngôn sửng sốt, khẽ động thân thể, sắc mặt lạnh lẽo, nhìn sâu vào trong mắt Hiên Viên Lưu Phong.
      Nàng lạnh lùng : “Tốt nhất là đưa ta về dịch quán!”
      Hiên Viên Lưu Phong thấy nàng đề phòng như thế, miệng khẽ cười, ánh mắt trong trẻo, ý tứ hàm xúc mà thâm thúy, khí thế bá đạo mà ai oán.Chàng hề gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
      Phong Nhược Ngôn tháy Hiên viên Lưu Phong hành động gì, thần sắc hơi buong lỏng, trong lúc này cơn mệt mỏi ập tới, xâm nhạp vào cơ thể, cả người đau nhức.
      Cuối cùng, bởi vì cảm thấy còn gì uy hiếp nữa, có lẽ là thân thể mệt mỏi tới cực điểm, có lẽ…Phong Nhược Ngôn thể chịu đựng được nữa, cơn buồn ngủ xâm nhập vào, nàng tựa vào xe mà ngủ.
      Mà trong lúc này, Hiên Viên Luu Phong bất chợt mở mắt ra, nhìn nàng, ánh mắt lóe lên suy nghĩ cùng sủng nịch.
      PHong Nhược Ngôn bị ác mộng làm cho bừng tỉnh,khi tỉnh lại nàng ngửi thấy mùi hương nam tính bao phủ lấy mình, nàng chợt mở mắt ra,liền thấy Hiên Viên Lưu Phong ở bên cạnh,nàng có thể nghe tiếng hít thở của ,hơi thở phả vào tai nàng, mà ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm nàng.
      Trong lòng nàng thất kinh, theo như nàng thấy, người này chẳng phải người lương thiện gì, nhưng ngờ, ánh mắt của người này, làm sao có thể nhìn thấu lòng người đến vậy?
      khí bên trong ái muội, Phong Nhược Ngôn mở miệng, lạnh lùng : “ Ngươi tốt nhất nên giải thích cho ta?”
      Hiên Viên Lưu Phong nhìn thấy ánh mắt nàng gợn sóng, lại bị nàng kêu giải thích tâm vui vẻ, từ lúc biết nàng toàn thấy nàng lạnh lùng, bất khuất, ngạo nghễ, nhưng chưa bao giờ biết nàng cũng có lúc kiêu ngạo thế này!
      Trong lòng từng trận từng trận vui vẻ, đây mới là bộ dạng chân thực của nàng sao?
      Còn có, trong lúc nàng ngủ thấy bộ dáng của nàng bất an, đến tột cùng là nàng mơ thấy cái gì? Làm sao nàng lại thống khổ như thế?
      Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong từ trong sáng biến thành tối thui, ánh mắt cuồng vọng mà bá đạo, nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên cúi đầu mở miệng : “Nhược nhi bảo bối, khi nãy nàng ngủ liền cầm chặt tay ta, biết giải thích với nàng sao đây?”
      xong, cũng dời ánh mắt , chàng muốn buông tha chút biểu tình nào mặt nàng.
      Trong lòng Phong Nhược Ngôn sụp đổ, nàng hề nghi ngờ lời của Hiên Viên Lưu Phong, thực tế, nàng có cảm giác, hai người bọn họ rất giống nhau, trong người đều mang tính cách kiêu ngạo, lại khinh thường láo.
      Mà làm cho nàng cảm thấy khiếp sợ chính là, nàng ngủ say ở chỗ này, nàng cũng nhớ bao nhiêu lâu rồi, chính mình chưa bao giờ ngủ trước mặt người lạ!
      Trong khi Phong Nhược Ngôn suy nghĩ, Hiên Viên Lưu Phong lại , thanh mười phần khí phách : “ Nàng gặp ác mộng ư, Nhược nhi bảo bối, cho ta biết, nàng có điều gì bất an?”
      Nghe vậy, trong lòng nàng lập tức đau xót, lập tức cười tự giễu, ác mộng? Lúc ngủ lúc nào nàng cũng gặp ác mộng? Nhưng trong giấc mơ kia, gương mặt vặn vẹo kia, cùng với ánh lửa hủy thiên diệt địa kia, nó tái lại cách chân , làm nàng thể chịu đựng được!
      Trong lúc nàng dang suy tư hồi tưởng, Hiên Viên Lưu Phong đưa tay ra nắm lấy hai vai nàng, khí thế bá đạo mãnh liệt, mạnh mẽ : “Nhược nhi bảo bối, về sau quên hết tất cả , trong giấc mơ,nàng chỉ có thể nằm mơ thấy ta!” (R: bá đạo gớm k?Hừ hừ!)
      Nghe vậy, nàng sửng sốt, đồng thời quét cặp mắt sắc bén như những mũi tên, hàn khí toát ra, giọng lãnh : “Hiên Viên Lưu Phong, ngươi cần chọc ta!”
      Ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm hai bàn tay nắm lấy vai mình, hận thể dùng ánh mắt đục thủng mấy lỗ đó.
      “Ha ha…” Hiên Viên Lưu Phong đột nhiên bật cười ra tiếng, buông hai tay ra, rồi bỗng dưng gắt gao nắm chặt hai vai nàng lại, khóa trụ nàng lại, bá đạo tỏng kết ra câu : “Vật , nàng sợ hãi?”
      Phong nhược ngôn sửng sốt, rồi rất nhanh sau đó liền tỉnh táo trở lại, tức giận : “Hiên Viên Lưu Phong, ngươi có biết ngươi cái gì ?”
      Hiên Viên Lưu Phong để ý đến tức giận của nàng, : “ Nhược nhi bảo bối, nàng sợ hãi, nàng sợ phải ta ư, cho nên nàng bài xích việc gần gũi với ta, muốn chuyện với ta, cho nên nàng phong bế lòng nàng, đem cảm xúc của nàng với ta chôn tận xuống đáy?”
      PHong Nhược Ngôn nghe chàng , chợt ngây người, suy nghĩ lâu, cuối cùng tức giận, cười rộ lên, trong mắt sáng sủa, nghiền ngẫm : “Chậc chậc, Hiên Viên Lưu Phong, Đông thần Nhiếp chính vương, Chiến thần vương gia tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Thần đại lục, hôm nay bản công chúa ta được tận mắt thấy, nguyên lai Hiên viên vương gia lại là người tự kỷ, cuồng vọng cùng hoang tưởng như thế?”
      Hiên Viên Lưu Phong nhíu mày lại,nhìn thiên hạ trước mắt có chút thú vị, tuy rằng chàng biết ý tứ của nàng gì, nhưng chắc chắn phải là điều tốt đẹp, chàng biết vật trước mắt này là người có thù tất báo.
      Nhưng chàng quan tâm, khí thế vẫn như trước, vẫn coi như mọi việc nắm trong lòng bàn tay, mở miệng : “Vật , nàng thừa nhận cũng như muốn có liên quan tới ta, bằng chúng ta đánh cuộc ván? Nàng có dám hay ?”
      dám? Hừ, đùa giỡn à? Khóe miệng nàng nhếch lên, khinh thường liếc nhìn chàng cái.
      Mà hiển nhiên Hiên Viên Lưu Phong dự đoán được phản ứng của nàng, thản nhiên cười : “ Nếu sợ, chúng ta đánh ván, như thế nào?”
      Rồi sau đó, ánh mắt mang theo chút phức tạp cùng trong treo chợt biến mất, chàng tiếp : “Nếu nàng thắng trong ván bài này, ta liền đáp ứng nàng, từ nay về sau bao giờ xuất trước mặt nàng, ngoài ra, ta còn đáp ứng cho nàng thêm điều kiện bất kì nữa!”
      Phong Nhược Ngôn vừa nghe, mạnh mẽ ngẩng đầu lên,hai mắt nhìn chăm chú vào mắt Hiên Viên Lưu Phong.
      Hiên Viên Lưu Phong bình tĩnh nhìn nàng, mỉm cười rồi : “Như thế nào?”
      “Được!” Nàng thu hồi tàm mắt lại, gắt gao khóa trụ, đạm mạc mở miệng đồng ý.
      Điều kiện này mê người, trước đến điều kiện kia, chỉ cần việc từ nay về sau xuất trước mặt nàng, ngu gì đồng ý, đây là điều nàng mong muốn!
      Nhưng người này quả cũng đáng ghét lắm, nhưng lại mang tới cho nàng cảm giác mờ mịt cùng thần bí, loại cảm giác này tốt, đối với nàng, nàng luôn mong muốn nắm giữ được mọi việc tốt nhất nên tránh xa cái người này.
      Huống hồ, Hiên Viên Lưu Phong này nhìn con người nguy hiểm.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chuong 38: Thời thế cùng thương đồ
      Edit: Rika Nguyen

      Đêm lạnh như nước, gió phất phơ, bầu trời yên tĩnh, những ngôi sao cùng ánh trăng tỏa sáng nơi xa, nhìn màn đêm tựa như tấm màn nhung mềm mại,bóng đêm nhìn say lòng người.
      Nhưng Phong Nhược Ngôn lúc này có tâm tình thưởng ngoạn.
      Giờ phút này, xe ngựa thong thả chạy đến dịch quán, khi nàng xuống xe, Hiên Viên Lưu Phong cũng rời .
      Trong đầu nầng lúc này lên nụ cười bí hiểm của Hiên Viên Lưu Phong, cùng với việc đánh cược ngoài ý muốn kia, sắc mặt nàng lập tức đen thui.
      Hừ! Hiên Viên Lưu Phong sao! là quá tự tin!
      Mà thôi, nếu thế nàng cũng muốn chơi đùa, nàng – Phong Nhược Ngôn há có thể thua sao?
      Vừa bước vào trong cửa, liền thấy Tần Hải với thần sắc lo lắng cùng kích động bước tới, Phong Nhược Ngôn nhíu mi, trầm giọng hỏi : “Có chuyện gì?”
      “ Phong chủ tử!” Tần Hải nhìn thấy Phong Nhược Ngôn, trong lòng nhất thời buông lỏng,vẻ lo lắng mặt cũng biến mất : “ Phong chủ tử, rốt cục ngài cũng trở lại, cái kia, ngài…Ách, lâu như thế mà ngài chưa trở về, ta sợ ngài…Ngài có việc gì chứ?”
      xong, ánh mắt xấu hổ, dám nhìn nàng.
      sao! Từ này về sau, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta mới là chú tử của ngươi!” Ánh mắt sắc bén của nàng bắn tới Tần Hải, rồi tiếp:
      “ Ngươi ở trước mặt ta cần phải ngụy trang., làm tốt việc của ngươi , bởi bì ta lưu lại người vô dụng bên người! Ngươi hiểu chứ!” xong liền đưa mắt nhìn bóng caayd dang lắc lư trong chỗ tối, đồng thời phóng áp lực vây xung quanh Tần Hải.
      Tần Hải mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn hồng y trước mặt, ngẩn ngơ, bao nhiêu năm dùng tài quan sát sắc mặt để đoán ý nghĩ của chủ nhân, cảm nhận nàng dường như thân thiết hơn.
      Nhưng ngờ, nàng lại có thể nhìn thấu lòng ! – Tần Hải vốn là người có tài năng thiên phú bẩm sinh, là nhân tài trong việc nhìn thấu lòng người, nhưng ngờ, người hiểu nhất lại là người mới tiếp xúc mấy ngày – Quỳnh Hoa công chúa?
      “Vâng, Phong chủ tử, từ nay về sau, ngài là chủ nhân duy nhất của Tần Hải!” Tần Hải kiên định mở miệng , cả người toát ra thuần phục và cung kính.
      Phong Nhược Ngôn thản nhiên liếc mắt cái, trong mắt lên tán thưởng, giờ phút này nàng có thể cảm nhận được trung thành của , hai mắt sáng rực, sống lưng thẳng, toàn thân lại cất chứa ham muốn thử sức mình.
      Người này làm sao có thể ở Thụy vuong phủ mà làm quản gia được cơ chứ, đây mới là tần Hải thực !
      tự chủ được, trong đầu nàng leij lên thân ảnh nhanh nhẹn tựa như tiên của nam nhân mạc tử y kia.
      Có lẽ chỉ có người như thế mới đào tạo ra được nhân tài như thế này!
      “Chủ tử, hậu của Cửu Nguyệt phải xử lý như thế nào?” Tần Hải đột nhiên mở miệng hỏi, thần sắc bi ai!
      Phong Nhược Ngôn hồi phục tinh thần lại, trong lòng đau nhói, như có vết dao đâm xuyên qua lồng ngực. Trong long bi thương, Thủy Vũ Chiêu chết như thế nào, cho dù có phá tan cả Thủy gia, Cửu Nguyệt cũng thể trở về!
      “Chủ tử…..” Tần Hải thấy cả người nàng toát ra tử khí, đột nhiên cả kinh, lập tức mở miệng hỏi.
      “Ta sao, cần lo lắng!”
      Phong Nhược Ngôn nhìn thần sắc lo lắng của Tần Hải, mở miệng trấn an. Rồi sau đó thu lại cảm xúc, phân phó : “ Hỏa tráng ! Đem thi thể của nàng hỏa táng!”
      Tần Hải nghe câu của Phong Nhược Ngôn, ngẩng đầu, trong mắt lên kinh ngạc : “Hỏa…hỏa táng?”
      Phải biết rằng, ở Thiên Thần đại lục, thuyết Thần linh rất phổ biến, khi chết mọi người đem thi thể chon, cho nên Tần Hải vừa nghe đến từ hỏa táng, kinh ngạc!
      “Đúng, hỏa táng, có cơ hội, ta đưa nàng về nhà!” Giọng của nàng vang lên, kèm theo chua xót.
      Cửu Nguyệt thể ở lại cái nơi bẩn thỉu này được, nàng làm sao lại để cho tốt đẹp kia ở lại đây chứ?
      Cửu Nguyệt được về nhà, còn nàng sao?
      ……….
      Tần Hải vừa nghe nàng xong, cũng rất thông minh mà hiểu được ý của nàng, mặt cũng hiên lên đau xót. Bất quá, như nghĩ đến điều gì, lại : “Chủ tử, nay chúng ta gây thù hằn hai bên, kia đông Thần quốc – Hiên Viên vương gia chúng ta có thể kết giao được đấy!”
      “???” Phong Nhược Ngôn nhướng mi, chờ đợi giải thích của Tần Hải.
      “Tần Hải có ý gì khác, chỉ là với uy danh của Hiên Viên vương gia, bọn họ tất nhiên dám hành động thiếu suy nghĩ! Cho nên điều này đối với chúng ta trăm lợi hại!”
      Tần Hải xong liền thàm quan sát sắc mặt Phong Nhược Ngôn, nhìn thấy nàng nhíu mi, trong lòng biết là nàng mất hứng, lập tức tiếp : “Có lẽ thuộc hạ quá lo xa rồi, nếu chủ tử có kế hoạch gì, Tần Hải ta tình nguyện xông pha, đầu roi máu chảy!”
      Phong Nhược Ngôn gật đầu, Hiên Viên Lưu Phong rất cường đại, nhưng cũng rất nguy hiểm. Trước tới đánh cược của bọn họ, người này, cùng tương giao, khác nào bảo nàng lột da hổ!
      Đương nhiên, nàng cũng cho rằng Hiên Viên Lưu Phong kia coi trọng nàng, người nọ địa vị cao như thế, tất nhiên là người lạnh bạc, vô tâm, mà người như thế sao lại coi trọng nữ tử vừa mới gặp mặt?
      Là trong l phút bất chợt hứng thú với nàng? Hay là co mưu đồ gì khác?
      Nhưng tại nàng cũng muốn chất vấn gì nhiều, chuyện sau này, ai mà biết trước được! Chỉ cần uy hiếp tới chính mình, cần phải suy nghĩ gì nhiều!
      Nếu thực cản trở nàng, Phong Nhược Ngôn nàng gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật!
      Về phần mấu chốt của chuyên này…
      “Tần Hải, cho ngươi ba ngày, ta muốn ngươi đem toàn bộ gia sản của Thủy gia ở kinh thành này điều tra ràng, hơn nữa tại nhà bọn họ, thuê cửa hàng đối diện, hơn nữa kinh doanh các hàng hóa giống Thủy gia, đồng thời ngươi mang theo cái này, dựa vào đó mà làm theo!”
      xong, Phong Nhược Ngôn bước đến thư phòng, đem phương án cùng sơ đồ viết lên giấy, rồi giao cho Tần Hải.
      Tần Hải nghe nàng như bị lạc vào trong sương mù, tiếp nhận bản vẽ tay nàng, trong mắt lên kinh ngạc cùng dám tin, đòng thời miệng cũng mở to : “Này…này…”
      thể nào trách được thất thố của Tần Hải, cái bản vẽ treent ay quá mức kinh hãi thế tục, có thể đoán được, khi thực được cái bản vẽ này,sau đó kết hợp với quản lý khôn khéo, chắc chắn tạo nên điều kỳ diệu. Thủy gia ư, Thiên Thần đại lục ư, chắc chắn trận phong ba.
      – Tần Hải, có lé trở thành cái tên huyền thoại nha!
      Giờ phút này, mợi nghi ngờ của Tần Hải đối với nàng biến mất, trong mắt chỉ còn tín ngưỡng cùng sùng bái và trung thành.
      Phong Nhược Ngôn cũng hề bỏ qua ánh mắt sùng bái kia của Tần Hải. Nàng biết, kiến thức nàng học được ở thế kỷ 21, đối với người cổ đại mà , quả là nghịch thiên, nàng cũng với Thủy gia và Quân Vân Doanh tới mức sống hai chết, huống chi, nếu như để sống ở thời đại này, nàng thể sống cách tùy ý được, như vậy, nàng – Phong Nhược Ngôn nhất định phải đứng ở vị trí đỉnh cao của thế giới này!
      Nửa ngày, Phong Nhược Ngôn nhìn thoáng qua Tần Hải, : “Như thế nào? Ta cho ngươi ba ngày chuẩn bị! Về phần nên dùng người nào, ta tin ngươi tự biết cách dùng!”
      Tần Hải ngẩn ra, áp chế kích động trong lòng, tinh thần cuồng nhiệt, tha thiết : “ Tần Hải nhất định nhục sứ mệnh, chủ tử chò thành quả của ba ngày sau !”
      Phong Nhược Ngôn vừa lòng, gật đầu : “ Ân, còn việc gì nữa, ngươi lui xuống trước !”
      Tần Hải đem bản vẽ cất trong lòng như bảo bối, mới vừa ra hai bước, liền quay đầu lại, với nàng : “ Chủ tử, còn có chuyện, biết có ích gì với người ?”
      “Ân, !” Phong Nhược Ngôn gật đầu, ý bảo Tần Hải tiếp.
      “Hằng năm, Thủy gia đều nộp cho quốc khố của triều đình mấy vạn lượng hoàng kim, mà năm nay lại đúng tháng này giao nộp!” Tần Hải cúi đầu .
      Phong Nhược Ngôn hiểu , cười : “Ân, ta biết rồi, ngươi lui !”
      Đợi cho còn nghe tiếng bước chân nữa, Phong Nhược Ngôn tới đứng bên cửa sổ.
      Nửa đêm, dịch quán mảnh yên bình!
      linhdiep17 thích bài này.

    4. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 1: Phát bất ngờ trong đêm!
      Edit: Rika Nguyen

      Phía Tây kinh thành, có con song chảy qua, phố xá phồn thịnh, cây cối mọc xanh um, đây là nơi phú quý của kinh thành.
      Đại thương nhân đứng nhất của Tây Lưu quốc, cũng là gia đình thuộc hoàng tộc được phong hầu, chính là Thủy gia – cũng được xây dựng ngay tại đây.
      Nửa đêm canh ba yên tĩnh, bầu trời đen như mực. Ánh trăng vắt ngọn cỏ, sương đêm lượn lờ.
      Phong Nhược Ngôn đứng ngoài tường của Thủy gia, ánh trăng hắt xuống, bao phủ lấy toàn bộ người nàng. Thân ảnh xinh đẹp đứng dưới bóng trăng, tóc đen bay bay, nhìn xinh đẹp nhưng cũng quỷ dị.
      Nương theo màn đêm, Phong Nhược Ngôn điểm mũi chân, trong nháy mắt, thân thể nàng như làn khói bay vào trong hậu viện Thủy gia, thần thục tránh các binh lính tuần tra.
      Đây là nơi ở của chủ nhân Thủy gia, PHong Nhược Ngôn nhanh chóng tiến lại gần.
      Trong thư phòng, ba khỏa dạ minh chau chiếu sáng, làm cho căn phòng sáng rực như ban ngày, nàng thấy Thủy Vũ Thần đứng gì đó, mà người ngồi ghế kia hiển nhiên là chủ nhân của Thủy gia – Thủy Ngạo Thiên.
      “Ngu ngốc, đây là chuyện mà con muốn với ta?” Thủy Ngạo Thiên nghe xong lời tường thuật của Thủy Vũ Thần, sắc mặt ác độc, vỗ bàn, mạnh mẽ đứng lên quát.
      “Phụ thân, là như thế, là do con bất tài, xử lý tốt mọi chuyện, còn khiến cho nhị đệ chết! Thỉnh phụ thân trách phạt” Sắc mặt Thủy Vũ Thần hề biến đổi, thẳng tắp quỳ xuống nhận tội.
      “Con…” Sắc mặt Thủy Ngạo Thiên khó coi đến cực điểm, nhưng lập tức cúi đầu, nở nụ cười quỷ dị.
      “Thần nhi, con đứng lên , việc này cũng thể trách con được, cái tên ngu xuẩn Thủy Vũ Chiêu chết rồi, cũng bớt tai hoa cho chúng ta, hừ! Về phần Phong Nhược Ngôn kia! Ta cho ả biết đối nghịc với ta, ta nhất định khiến cho ả sống bằng chết!”
      câu ngoan độc, phát ra từ khuôn mặt gầy khô héo, thanh quỷ dị, làm cho người nghe bất giác kiềm chế được mà lạnh run.
      Phong Nhược Ngôn nhíu nhíu mi, trong lòng nghi hoặc, sau đó liền khôi phục lại như bình thường, điều chỉnh lại hô hấp, tiếp tục cẩn thận quan sats tình hình bên trong.
      “Phụ thân, hay để Phong Nhược Ngôn đó cho con xử lý?” Thủy Vũ Thần nghe xong lời của Thủy Ngạo Thiên, trong mắt lên phức tạp rồi biến mất ngay.
      “Nha? Giao cho con?” Thủy Ngạo Thiên mở miệng, thanh xót xa nhưng quỷ dị, nhếch môi lên, ánh mắt tà mị, liếc nhìn đứa con trai của mình.
      “Đúng vậy thưa phụ thân! Phụ thân công việc bận rộn, nhưng Phong Nhược Ngôn kia liên tiếp hãm hại nhị đệ cùng tam muội, tuyệt đối buông tha cho nàng, cho nên, con thỉnh cầu phụ thân để con xử lý việc này!”
      “Ân, như thế cũng được, việc này tùy ý giao cho con xử lý, hy vọng con làm ta thất vọng! Con xuống trước , phụ thân còn tính toán sổ sách!” Ngữ khí bình tĩnh, nghe ra chút tình cảm, lạnh như băng.
      “Vâng, con xin lui xuống trước!” Thủy Vũ Thần đứng dậy, cúi đầu chào, trong nháy mắt, khi mở cửa phòng ra, biểu tình đờ đẫn mặt liền biến thành ngoan độc ác.
      Phong Nhược Ngôn ngẩn ra, xem ra Thủy gia giống như trong lời đồn đại của mọi người!
      Phong Nhược Ngôn vừa nghĩ tí, thấy Thủy Ngạo Thiên cầm trong tay viên dạ minh châu bước ra ngoài, chần chừ nàng liền bám theo.
      được hồi lâu, nàng theo chân Thủy Ngạo Thiên tới hậu viện, bao quanh nơi này là rừng trúc.
      Thủy Ngạo Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó bước đến trước núi giả, động cái lên đó, ngọn núi giả liền tách ra làm hai, trước mắt xuất khoảng tối đen. Đây là mật thất?
      Trong chớp mắt, Thủy Ngạo Thiên biến mất trước mặt nàng.
      Phong Nhược Ngôn nao nao, liền bước tới hòn giả sơn kia, lập lại động tác cảu Thủy Ngạo Thiên, tìm được cơ quan, nhàng nhấn cái, núi giả liền mở ra, Phong Nhược Ngôn nhanh chóng lắc mình tiến vào.
      Nhìn xung quanh còn thấy bóng dáng của Thủy Ngạo Thiên, mật thất mảnh yên tĩnh, lãnh, hắc ám, hơn nữa bên trong hơi lạnh ngừng tỏa ra từ dưới lòng bàn chân, làm cho người ta hoảng sợ.
      Kiếp trước nàng từng làm việc trong bóng đêm, tuy rằng dã quen, nhưng giờ phút này, đứng trong mật thất này, nàng lại cảm thấy trận lạnh run.
      Phong Nhược Ngôn bất động chút, sau đó lập tức tiến lên phía trước.
      Chỉ lát, nàng tới gian phòng chính, trước mắt là căn phòng rộng rãi, tràn ngập ánh sáng, phía dưới lại có cái phòng khác, Phong Nhược Ngôn đưa mắt đánh giá xung quanh.
      Phong Nhược Ngôn thầm sợ hãi, nàng nghĩ nhất định đây phải là mật thất đơn giản, có lẽ đây là cung điện dưới lòng đất mà Thủy gia tạo ra?
      Đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tập trung vào gian chính giữa, thấy sắc mặt Thủy Ngạo Thiên trầm, ánh sáng dạ minh châu hắt lên, làm cho mặt càng thêm đáng sợ.
      Giờ phút này, đứng trước cái sân hình vòng tròn lớn, được chia ra làm hai, chính giữa có cái ghế.
      ghế ràng xiềng xích người, rũ đầu xuống, quần áo người bị xé rách gần hết, trong miệng nhét vải, làm cho người ta thể nhìn được khuôn mặt.
      Thủy Ngạo Thiên nhìn người ngồi ghế, lắc lắc đầu, cười lạnh lẽo, sau đó lại thở dài, kéo cái mông cùng mảnh vải của người kia ra.
      Lúc này, Phong Nhược Ngôn mới nhìn được khuôn mặt, đồng thời, nàng đứng ngây ngốc hồi, sắc mắt biến đổi liên tục, trong lòng kinh ngạc!
      Dĩ nhiên là…
      linhdiep17 thích bài này.

    5. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 2: Mạo hiểm! Bị phát ?
      Edit: Rika Nguyen
      “Phụ thân!” Tay chân bị trói buộc, Thủy Vũ Hinh nuốt nước miếng, thần sắc bi thương xen lẫn sợ hãi kêu to tiếng, run run muốn đứng lên!
      “Hinh nhi! Con vẫn nên ngoan ngoãn chút, con quên ta nuôi dạy con lớn như thế nào sao? Tại sao con lại nghe lời phụ thân, tự tiện hành động mình, thành công, tại còn biến mình thành bộ dáng như thế này?”
      trầm mở miệng, Thủy Ngạo Thiên lắc đầu, thở dài, sắc mặt biến đổi : “Hinh nhi, con ngoan cảu ta, con , làm thế nào để trừng phạt con đây? Hả?”
      Sắc mặt Thủy Vũ Hinh trắng bệch, sợ hãi : “Phụ thân, cũng nên trách con, tất cả đều do con tiện nhân Phong Nhược Ngôn kia! Đúng, đúng, đúng…là do con tiện nhân Phong Nhược Ngôn kia, phụ thân, xin người tha cho con, người nhất định phải báo thù cho con! Phụ thân…”
      “Hừ!Phong Nhược Ngôn! Ả ta dã giết nhị ca ngu xuẩn của con, ta nhất định bỏ qua cho ả” Sắc mặt ngoan, khóe miệng Thủy Ngạo Thiên nhếch lên nụ cười độc ác, hừ lạnh .
      Thủy Vũ Hinh vừa nghe xong, tái mặt, nhưng nghĩ đến tình cảnh tại của mình, mở miệng phụ họa : “Đúng, đúng, phụ thân, nhất định thể buong tha cho tiện nhân kia, nhất định phải làm cho ả sống bằng chết!”
      “Phong Nhược Ngôn, Phong Nhược Ngôn! Hừ! Ta buông tha cho ả đâu, nhưng mà Hinh nhi, con cũng ngu ngốc! Dám vụng trộm câu dẫn Quân Vân Doanh, còn trộm thuốc của ta mà đối phó với PHong Nhược Ngôn!” Thủy Ngạo Thiên tức giận, gào thét, cước liền lên cây cột bên cạnh.
      Núp trong nơi bí mật, Phong Nhược Ngôn thầm kinh hãi, Thủy Ngạo Thiên này là người đơn giản! cước này của ông ta nếu là nàng cần phải dùng đến hai phần công lực.
      Còn có Thủy Vũ Hinh, ả ta sao lại ở đây, nhìn tổng thể có thể thấy là mê tiên thảo được giải rồi, hai người trước mặt là cha và con sao?
      Trong lúc nàng suy nghĩ, Thủy Ngạo Thiên tức giận tới cực điểm, khuôn mặt ông ta dữ tợn : “Từ , ta với ngươi cái gì, ta sinh con, nuôi con lớn, ngươi chính là nữ nhân của ta, nhưng ngươi lại tơ tưởng tới Quân Vân Doanh, đem lời của ta như gió thoảng bên tai, lại đem thân thể mình giao cho mấy tên hạ đẳng. Thân thể của ngươi vốn là của ta! Hừ, ngươi dâm loạn!”
      Thủy Ngạo Thiên vừa , sắc mặc trầm khủng bố, bước tới kéo vạt áo của Thủy Vũ Hinh, cởi hết ra, sau đó đưa tay chà xát, xoa bóp, trong mắt lên cam lòng cùng tàn nhẫn.
      “A, phụ thân, cần! Con sai rồi, con sai lầm rồi!” Da thịt lạnh băng, nổi da gà, sau đó cảm giác có bàn tay lạnh băng mà to lớn chạm vào thân thể, ả cảm thấy lạnh run cùng hổ thẹn, thê lương rống lên, đồng thời vặn vẹo thân thể.
      cần, hừ, ngươi còn suy nghĩ cho Quân Vân Doanh sao! Ta cho con biết, sau này con nên ngoan ngoãn ở tại đây, hảo hảo mà hầu hạ phụ thân, nếu đừng trách ta vô tình!” Thủy Ngạo Thiên hừ lạnh, đồng thời gia tăng khí lực tay, kề sát vào Thủy Vũ Hinh, giọng lạnh băng, làm cho người ta phải sợ hãi : “Nữ nhi bảo bối, nên trách phụ thân, có trách trách conđã nghe lời cha”
      cần, cần, ông điên rồi, ta là con của ông, chuyện này phải chỉ mình ta sai! Ông buông ra! Ông mau di tìm Phong Nhược Ngôn , mau tìm ả ! A…” Thủy Vũ Hinh điên cuồng gào thét, trong lòng hận thể ăn tươi nuốt sống Phong Nhược Ngôn, ả vốn là người được sủng ái nhất ở Thủy gia, nhưng hết thảy bởi vì tiện nhân kia, đếu là do ả hãm hại! Vốn dĩ cái nhục nhã này phải ở người tiện nhân Phong Nhược Ngôn, vì sao lại xảy ra người mình.
      “Hinh nhi, con vẫn ngoan tý nào!” Ngữ khí lạnh lẽo, mang đến ghê tởm, Thủy Vũ Hinh cảm thấy lạnh run, tay chân vùng vẫy, muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng được.
      Thủy Ngạo Thiên xong, liền đưa tay nắm lấy hai tay Thủy Vũ Hinh, tay khác lấy ra cái hộp ở trong ngực, mang ra bình sứ, đem đổ ra viên thuốc, sau đó ép Thủy Vũ Hinh uống vào.
      Đột nhiên, Thủy Vũ Hinh cảm thấy trong người nóng bức, lục phũ ngũ tạng như trống rỗng! A a a, Thủy Vũ Hinh sợ hãi đến cực hạn, loại cảm giác này ả xa lạ gì, ác mộng của a cũng bắt đầu từ cảm giác này! Ả điên loạn gào thét : “Buông ra, tôi là con ông , buông ra, ông điên rồi, điên rồi!”
      Đáng tiếc, bất luận ả giãy dụa, gào thét như thế nào, vẫn thay đổi được gì cả, Thủy Vũ Hinh hoảng sợ nhắm hai mắt lại, nhưng Thủy Ngạo Thiên để cho ả được như ý, mạnh mẽ chiếm lấy miệng ả, sảng khoái đến cực điểm mà rống lên.
      “Hừ, ngươi là con ta, nhưng ngươi làm sai, nên bị trừng phạt” Giọng Thủy Ngạo Thiên vang lên, mặt toàn phẫn nộ, sắc mặt biến đổi liên tục, đây là con ông ta nuôi dưỡng, ông ta thèm khát lâu, nhưng tại chỉ là tiện nhân dâm đãng rách nát! Đều tại Phong Nhược Ngôn…
      Nghĩ như thế, ông ta cho rằng chỉ gặm nhấm miệng của Thủy Vũ Hinh là thỏa mãn, tay nâng Thủy Vũ Hinh lên, hung hăng dùng sức tiến vào.
      Sắc mặt Thủy Vũ Hinh ửng hồng, ngừng giãy dụa, cảm giác này làm ả hổ thẹn, ả hận sao mình lập tức ngất , nhưng tự giác, ả lại thở gấp, rên rỉ.
      Thủy Ngạo Thiên nhìn bộ dáng nữ nhi dưới thân mình, khóe miêng tram nhếch lên, điên cuồng mà phóng túng, biến thái cùng tàn khốc. Đây chỉ là khởi đầu, còn có Phong Nhược Ngôn nữa, chiếm được lần đầu tiên của nữ nhi, nhất định ông ta phải chiếm được lần đầu tiên của Phong Nhược Ngôn.
      Thủy Vũ Hinh run rẩy đứng lên, trong lòng oán hận, gào thét ba chữ Phong Nhược Ngôn!
      Ả liên tục thở gấp, thỏa mãn mặt che lấp thừ hận trong mắt ả.
      Trong lòng thầm phát lời thề độc, nỗi nhục này, ả trả lại gấp đôi cho Phong Nhược Ngôn.
      Phong Nhược Ngôn, ngươi chờ đấy!
      ****
      Phong Nhược Ngôn nhìn cảnh tượng trước mặt, mặt có cảm xúc gì! Tuy rằng nàng kinh ngạc vì biến thái và tàn nhẫn của Thủy Ngạo Thiên, nhưng nàng đồng tình với Thủy Vũ Hinh, tuy rằng tình cảnh này là do nàng tạo thành, nhưng do Thủy Vũ Hinh có ý hại nàng trước! Nàng dư dả gì mà đồng tình cùng kẻ muốn hãm hại mình, huống chi Cửu Nguyệt của nàng bị làm nhục đến chết!
      Nhìn màn như thế, trong tâm nàng lại kiên quyết phải diệt trừ Thủy gia! Thủy gia này chẳng có ai là người bình thường cả! Thủy Vũ Chiêu, ThủyNgạo Thiên cũng như thế!
      Nàng núp ở vị trí khá tốt, chỉ cần nhích chút, là có thể chứng kiến và nghe được thanh dữ dội phía trước.
      Phong Nhược Ngôn tính toán đến noi khác điều tra, nhugn chưa kịp , nàng bất chọt đông cứng cả người!
      Cách nàng ba thước, có con rắn đỏ, lạnh lùng nhìn nàng, trong miệng còn thè lưỡi , phát ra thanh “Tê tê”
      Phong Nhược Ngôn cả kinh!
      Huyết xà, dĩ nhiên là Huyết xà!
      Loại rắn này là thiên hạ độc xà! Vô luận đụng đến vị trí nào cơ thể nó,đều trúng độc mà chết.
      Mà con rắn này rất lớn, hẳn là con truongr thành, con mồi trong mắt nó, đều thể thoát khỏi cái chết!
      Kiếp trước, trong lúc huấn luyện trong rừng, nàng gặp qua loài rắn này, khi đó tổ nàng có 5 ngươi, cho nên dễ dàng giết được nó, nhưng cũng mất hai đồng đội! Đến đoạn thoài gian dài, khi nghĩ đến cảnh này nàng đều nồi ả da gà.
      tại, tử thần này lại dang đứng trước mặt nàng!
      Phong Nhược Ngôn nhúc nhích, nhìn chằm chằm con rắn, trong lòng tính toán cách ứng phó.
      Trước tới con rắn này, bên kia còn có tên biến thái, mà nàng lại thể nhìn được thấu Thủy Ngạo Thiên, thể kinh động tới ông ta, cho nên nàng phải tốc chiến tốc thắng.
      Hô hấp vững vàng, nín thở lại, đưa vào tay vào trong ông tay áo, lấy ngân châm ra, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào mọi cử động của Huyết xà.
      Ánh mắt nàng ngưng trọng, uốn cổ tay, ba ngân châm được phóng ra, trực tiếp bắn lên đỉnh đầu của con rắn và giữa thân người của nó.
      Huyết xà cũng ngờ nàng hành động như thế, mắt thấy con rắn trúng ngân châm, nhưng nàng lại cảm nhận được luồng hơi thở lạnh lẹo ập tới.
      chậm mà xảy ra nhanh, Phong Nhược Ngôn kéo dây buộc tóc ra, mặc cho nó tung bay trong gió, mắt thấy con rắn sắp phóng tới, Phong Nhược Ngôn rút ngân châm ra, hướng tử huyệt của nó mà phóng.
      Trong khắc, Huyết xà giãy dụa, trong khí biến thành vô hình.
      Phong Nhược Ngô sửng sốt, Huyết xà này dĩ nhiên là được nuôi dưỡng.
      Chưa để nàng suy nghĩ lâu, thanh tàn nhẫn mà quỷ di vang lên.
      “Ai, mau bước ra!”
      Thủy Ngạo Thiên vốn ssung sướng phát tác dục vọng người nữ nhi, đột nhiên cảm giác được sát khí, ông mau chóng đẩy Thủy Vũ Hinh ra, mặc quần áo vào, mở miệng quát.
      Phong Nhược Ngôn cả kinh, tiếng động như thế mà ông ta vẫn phát được! Công lực của ông ta chừng rất mạnh.
      Phong Nhược Ngôn hít hơi lạnh, Thủy Ngạo Thiên này rất lợi hại, mình nên ra mà tìm chết,
      ra!” Thủy Ngạo Thiên kiên nhẫn, quát lên, thanh mang theo sát khí dày đặc.
      PHong Nhược Ngôn nắm chặt ngân châm trong tay, cảm nhận được ông ta đến gần, nàng căng thẳng, chuẩn bị ra tay!
      Nàng vừa muốn nhích người,
      Trong gian tối tăm, đột nhiên ra bóng người!
      trò hay nha!”
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :