1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y SỦNG CUỒNG PHI – MỘC MỘC TỊCH MỄ(update ch57/q2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 31: Vô sỉ
      Edit: Rika Nguyen

      Sắc mặt Quân Vân Doanh lạnh lùng, nhìn nàng rồi “ Phong Nhược Ngôn, ngươi…ngươi dám hạ độc ngân châm! Sao ngươi lại thủ đoạn như thế?” biết các ngâm châm lúc trước nàng phát hoàn toàn có độc, nhưng tại sao, chẳng lẽ nàng tẩm độc trong lúc phóng ra? Quân Vân Doanh nhất thời nghi ngờ.
      “Tàn độc sao? Ta giết người, là người đáng phải chết, như vậy có tính là tàn độc ? Hừ! Thế nhân đều Phong Nhược Ngôn ta tà ác, nhưng các ngươi có tư cách !” Dạ minh châu chiếu sáng trong phòng, ánh sáng chiếu vào mặt nàng, tăng thêm vài phần mị hoặc, ánh mắt trong trẻo, nàng cách yếu ớt và lạnh nhạt.
      Rồi sau đó, nàng bỗng dưng chuyển tầm mắt, tiếp: “TA nếu tàn độc, đối với Thụy vương giết vô số người nhưng vẫn thay đổi sắc mặt, chỉ sợ là tại ta thi thể lạnh băng!” Phong Nhược Ngôn sẵn giọng , đồng thời ánh mắt đảo liên tục người Thủy Vũ Chiêu.
      Nàng biết Vân Quân Doanh phải là người dễ đối phó, nếu như hôm nay nàng muốn toàn thân ra, tất nhiên phải có điều kiện để áp chế Quân Vân Doanh, cho nên trong lúc phóng châm kia nàng làm vài động tác , với tính tình luôn nghi ngờ của Quân Vân Doanh hẳn là mắc mưu.
      Mọi người trong phòng nhìn thấy màn này đều ngây người, bọn họ sợ hại nữ tử tàn nhẫn kia, sợ hãi thủ đoạn sắc bén kia của nàng, hồng y như máu, làm cho người ta nhìn thấy giống như Ta La địa ngục.
      “Được, tốt lắm, ngươi nghĩ như thế, hôm nay liệu có thể toàn thân trở ra?” Sắc mặt Quân Vân Doanh trầm, tựa như im lặng trước cơn cuồng phong.
      “Ta dừng tay hay có quan hệ gì tới ngươi,ta rồi, cản trở ta, ta giết!” PHong Nhược Ngôn nheo mắt lại, giọng lạnh băng, tia cảm xúc.
      “Hay cho câu cản trở ta, ta giết, Lôi Đình Huyết Sát, bắt nữ nhân này lại cho ta!Sống chết mặc kệ!” Quân Vân Doanh lạnh lùng nhìn Phong Nhược Ngôn, bỗng nhiên kêu lên.
      Quân Vân Doanh rất tức giận, quả chút hứng thú với nàng, nhưng chấp nhận được bừa bãi của nàng, cho nàng làm càn, lại còn hạ độc . Nếu nghu nàng chịu nghe theo, vậy hủy hoại nàng . Về phàn nàng hạ độc người , tin tưởng, chỉ cần bắt được Phong Nhược Ngôn là có chuyện gì nữa.
      Khí tức của PHong Nhược Ngôn đông lại, nàng ngờ Quân Vân Doanh thèm để ý đến khác thường người , liền đưa ám vệ tới muốn bắt nàng?
      Trong lòng nàng lạnh lẽo, được lắm Quân Vân Doanh, sinh tử mặc kệ!
      Nhưng lúc này thể suy nghĩ gì nhiều, Quân Vân Doanh vừa xong, liền có hai thân ảnh nhảy ra, mang theo hơi thở như đến từ địa ngục, phô trương muốn đánh ngược lại Phong Nhược Ngôn.
      Phong Nhược Ngôn bất ngờ, thân thể chính của Phong Nhược Ngôn này lúc trước quá yếu ớt, vừa nãy gần như dùng hết khí lực để đấu với Quân Vân Doanh, có thể đả thương Quân Vân Doanh là do may mắn. tại hai người này liên thủ với nhau, nàng chưa chắc là đối thủ của bọn , nhưng nàng nhất định để cho Quân Vân Doanh thực được ý đồ.
      Nghĩ như vậy, Phong Nhược Ngôn đề khí, di động thân thể, tránh thoát chưởng lực cảu hai người kia, nhưng bọn lại cho nàng kịp hít thở, tung chưởng liên tiếp. Chưởng phong mang theo nội lực vô hạn đánh úp lại nàng, PHong Nhược Ngôn lại cố gắng tránh né, lách vào kẽ hở giữa hai người, tránh công kích mạnh mẽ lần thứ hai.
      Nhưng hiển nhiên nàng xem hai ám vệ của Quân Vân Doanh, chẳng những nội lục hung hậu, khinh công lại kinh người, bọn họ ở ngay sát bên cạnh nàng, thấy phản kháng của nàng, liền thu chưởng lại, tấn công phía sau lưng nàng.
      Nàng vừa mới tránh được hai lần công kích nguy hiểm, tại sức lực gần như cạn kiệt, giờ phút này thể đối chọi với lần công kích thứ ba.
      Mà chưởng phong của hai ám vệ Lôi Đình Huyết Sát kia mang theo tàn độc, kích tất sát, chuowngr phong hung hậu, mang theo hơi thở tử vong đánh lên người nàng.
      Phong Nhược Ngôn thầm sợ hãi, chưởng này, nếu đánh chết nàng nàng cũng bị Quân Vân Doanh bắt .
      Phong Nhược Ngôn dồn hết sức lực, ngưng tụ lên tay, nhắm mắt, chuẩn bị chống chọi với chưởng phong kia.
      Nhưng lúc này, bỗng nhiên xảy ra chuyện kỳ lạ, Phong Nhược Ngôn cảm thấy người có cỗ nội lực hùng hậu bao phủ lên, chạy dọc trong thân thể, cuối cùng ngưng tụ lên lòng bàn tay, mà hai ám vệ Lôi Đình Huyết Sát kia kịp thu tay lại, hai cổ lực lượng cường đại chạm vào nhau, “Phanh” tiếng, nổ vang trong khí, nội lực cường đại, làm cho cuồng phong nổi lên, thổi bay góc áo của mọi người trong phong.
      Lôi Đình và Huyết Sát rơi xuống sàn, phun ra hai ngụm máu tươi.
      Mọi người trong phòng nhìn thấy cảnh này liền húp ngụm khí lạnh, dù sao mọi người lúc nãy đều nhìn thấu Phong Nhược Ngôn ở thế hạ phong, đều nghĩ nàng chết hai tàn phế, thế nhưng, hai ám vệ mạnh mẽ kia ngã xuống đất dậy được, mà nử tử nhìn mềm mại yếu ớt kia lại vững vàng đứng đó, hồng y phất phới bay bay, là quá sức tưởng tượng của mọi người.
      Phong Nhược Ngôn cả kinh, trong phòng này còn núp vài người nữa, người kia là ai, cách mà vẫn truyền được nội lực cho nàng, càng kinh ngạc hơn, người này lại có thể nhìn ra được nàng hoàn toàn có nội lực? Phải biết rằng, kiếp trước nàng tu luyện được phương pháp có thể che giấu việc nàng có nội lực, như thế mới có thể đánh lừa được người khác, làm cho bọn họ cảm thấy được thực lực của nàng, bởi vì thế, nàng mới có thể may mắn ám toán được Quân Vân Doanh, nhưng người này tiếp xúc với nàng, lại có thể nhận ra, là khiêu khích hiểu biết của nàng.
      Phong nhược Ngôn suy nghĩ trong lòng, nhưng biểu mặt vẫn bình tĩnh.
      Trong lòng Quân Vân Doanh hoảng hốt, mới vừa rồi giao đấu cùng nàng, có thể cảm nhận được thực lực của nàng, nhưng tại…
      LÀ nàng giấu thực lực ngay từ đầu, hay là có người thâm giúp đỡ nàng?
      Trong lúc nhất thời, Quân Vân Doanh nghi ngờ mà đứng lên.
      “Ha ha, tới trễ rồi, xem ra ta bỏ lỡ trò hay rồi”
      Mọi người ở đây lâm vào trầm tư, bông vang lên giọng trong trẻo, đánh vỡ khí căng thẳng trong phòng.

    2. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 32: Kết quả
      Edit: Rika Nguyen

      cần quay đầu lại, chỉ nghe thanh cùng phong cách kia là biết người đến là phong lưu công tử Yến Du Trần.
      Yến Du Trần tiêu sái bước vào trong phòng, nhìn đống hỗn độn trước mắt, nhìn hai ám vệ Lôi Đình và Huyết Sát té đất, trước ánh mắt trầm của Quân Vân Doanh và ánh mắt đăm chiêu của Thủy Vũ Thần, lệ quang chợt lóe qua, cuối cùng ánh mắt nhìn xuống thân ảnh xụi lơ của Thủy Vũ Chiêu.
      “Ngôn Ngôn, tra ra được kết quả rồi à, đánh chẳng phải làm bẩn tay nàng sao, loại chuyện này nên giao cho ta làm là được rồi!”
      xong, liền bước tới gần Thủy Vũ Chiêu,khóe miệng nhếch lên nghiền ngẫm,tà ác.
      Ánh mắt Thủy Vũ Chiêu trừng to, hoảng sợ, quên bén phải cầu cứu đám người Quân Vân Doanh, nhìn tử thần tới gần, ai có thể hiểu được cảm giác của lúc này.
      “Yến Du Trần, ngươi đừng quên, tại Tây Lưu quốc, lại ở trong địa bàn cảu Thủy gia, nghe hai ngày nữa Thải tử Bắc Triệt tới, nếu lấy mạng của Thủy Vũ Chiêu trao đổi với mạng của Lạc vương điện hạ, nhất đinh là điều kiện rất tốt nhỉ?’’
      Vào thời khắc Yến Du Trần xuất , Quân Vân Doanh trầm mặt xuống, ánh mắt đảo quanhYến Du Trần và Phong Nhược Ngôn, trong lòng tràn ngập lửa giận.Quan hệ của bọn họ tốt thế này sao? Vì Phong Nhược Ngôn, Yên Du Trần thèm để ý tói Yên Phi Tuyết, lúc này lại bất bình giùm nàng?
      Yến Du Trần vừa nghe lời của Quân Vân Doanh, ánh mắt trầm xuống, nhưng bước dừng lại, tiếp tục bước tới gần Thủy Vũ Chiêu.
      Trong lòng Phong Nhược Ngôn sửng sốt, ý của Quân Vân Doanh là gì? Chẳng lẽ…
      Thế nhân đều biết Thái tử Bắc Triệt luôn tranh đấu ngôi vị hoàng đế với Lạc vương, nếu Yến Du Trần bị Quân Vân Doanh bắt đưa cho thái tử Bắc Triệt, làm sao còn đường sống nữa? Hừ! Quân Vân Doanh này tính toán kéo.
      đáng chết, nhưng ta rằng muốn ngài động thủ, hôm nay, phải do chính tay ta đâm , tự tay báo thù cho Cửu Nguyệt, mời ngài tránh ra!”
      Phong Nhược Ngôn liếc nhìn Thủy Vũ Chiêu, nàng đương nhiên bỏ qua cho , nhưng nàng muốn mắc nợ Yến Du Trần, hơn nữa Quân Vân Doanh mưu, nàng làm sao để được như ý?
      Yến Du Trần nghe vậy, trong mắt lên tia mừng rỡ, trong lòng nhảy nhót, Ngôn Ngôn quan tâm , muốn lâm vào nguy hiểm sao?
      Trong lòng Quân Vân Doanh trầm xuống, nhìm Phong Nhược Ngôn cách gắt gao, nữ nhân này, hai ngày trước còn si mê , nay lại thích Yến Du Trần rồi sao? Yến Du Trần bảo hộ nàng, nàng lo lắn cho , màn này, như cây kim đâm vào trong lòng , đau đớn khôn cùng.
      “Ngài có thể giết Thủy Vũ Chiêu, nhưng có thể giết người kia!” Phong Nhược Ngôn di chuyển tầm mắt, nhìn Quân Vân Doanh, giọng lộ ra sát khí : “ tính kế với ngài, ngài cũng nên đáp trả lại chứ?”
      Yến Du Trần vừa nghe được lòi nàng , mạnh mẽ ngẩng đầu, tinh quang lóe lên trong mắt, sai, đến Tây Lưu lần này, trừ bỏ việc được Phong Thiên Hi ủy thác, còn có mục đích khác đó là kết minh cùng với Tây Lưu, bởi vì quan hệ của Quân Vân Doanh với thái tử Bắc Triệt Yến Tần Ngạo rất tốt, đương nhiên đây là cản trở Yến Du Trần. có ai biết chuyện của , ngay cả Hiên đế còn chưa , thế nhưng Phong Nhược Ngôn lại nhìn thấu được, lại…
      ? Phong Nhược Ngôn, lá gan của ngươi , dám hạ độc với ta, con tuyên bố muốn lấy mạng ta, được, rất tốt!” Quân Vân Doanh cười lạnh tiếng,ánh mắt hàn thị huyết, vài tiếng, có thể thấy được lúc này Quân Vân Doanh rất là tức giận.
      Cổ tay giương lên, đem cây pháo tín hiệu phóng ra ngoài cửa sổ, nhất thời, bầu trời tỏa sáng.
      Khuôn mặt nhắn của Phong Nhược Ngôn trầm xuống, nàng cảm giác được cỗ khí lực tràn đầy sát khí ập đến, đem vây khốn mọi người lại. Trong chớp mắt, Quân Vân Doanh triệu tập được mội đội ám vệ khổng lồ, với thực lực cảu nàng và Yến Du Trần, sợ là thể chống chọi được. Lúc này, Phong Nhược Ngôn chợt nghĩ đến người vừa mới truyền nội lục cho nàng, nàng biết người đó vẫn còn trong bóng tối, nhưng mà nàng hề cảm giác được hơi thở của người đó.
      PHong Nhược Ngôn và Yến Du Trần nhìn nhau, hai người nhất thời phòng thủ, Yến Du Trần huy chưởng sắc bén để đánh các ám vệ xung quanh . Phong Nhược Ngôn cầm kiếm trong tay, hướng tới các lỗ hổng mà Yến Du Trần làm ra rồi chém giết.
      Trong thời gian ngắn, Yến Du Trần và Phong Nhược Ngôn phối hợp với nhau rất ăn ý, trong lúc nhất thời trong phòng tràn ngập mùi máu tanh,nhưng chỉ lát sau, nội lục của Yến Du Trần dường như chống đỡ được nữa, bị trúng vài chưởng của đối phương, bị thương. Phong NHược Ngôn vốn chẳng còn sức lực nữa, nhưng ám vệ của Quân Vân Doanh lại tràn đến ngừng, đem hai người vây thành vòng tròn.
      Lúc này, Quân Vân Doanh thấy ám vệ của mình đem hai người bao lại, vòng hơn trăm người, hai người bọn họ muốn thoát còn khó hơn cả việc hái sao trời.
      Nhìn ánh mắt của Yến Du Trần hận thể giết được mình, Quân Vân Doanh cười khiêu khích : “ Ha ha ha… ta rồi, các ngươi phải là đối thủ của ta, hôm nay, hai các ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta.” Quân Vân Doanh càn rờ cười to.
      “ Đúng thế, Thụy vương điện hạ, bọn họ hồ ngôn loạn ngữ, nhất định thể buông tha cho bọn họ”. Thủy Vũ Chiêu nằm xụi lơ mặt đất, lúc này thấy Quân Vân Doanh xuất ra ám vệ đảo ngược tình thế, đem vây khốn lại hai người vừa muốn giết , liền mừng rỡ, khôi phục lại khí thế cao ngạo, thêm mắm thêm muối với Quân Vân Doanh.
      Quân Vân Doanh nhìn hai người Phong Nhược Ngôn, gì, đôi mắt lạnh lẽo.
      PHong nhược Ngôn nhìn Thủy Vũ Chiêu đắc ý, sát khí tăng lên, hô to tiếng, đưa kiếm lên, tránh né tấn công của các ám vệ, lấy khí thế sét đánh bay về phía Thủy Vũ Chiêu, nụ cười đắc ý chợt ngưng bặt mặt Thủy Vũ Chiêu, nhìn thấy kiếm quang ra, máu tươi văng khắp nơi, vết chem. sâu cổ , ngay lập tức đầu lìa khỏi cổ, đến khi chết Thủy Vũ Chiêu vẫn trừng mắt, lên kinh ngạc.
      Giờ phút này, tinh thần Thủy Vũ Thần phục hồi lại, hô to : “ Phong Nhược Ngôn!”
      Mà ánh mắt Quân Vân Doanh lúc này cũng rực lửa, hề nghĩ tới PHong Nhược Ngôn ở thế hạ phong mà vẫn có thể làm điều này trước mặt . để ý tới cái chân đau, đứng dậy rút ngân châm ra,nhìn nàng mà “ PHong Nhược Ngôn, ngươi bất quá chỉ là tiện nhân bị ta hưu, ta chẳng thèm, nay ngươi còn dám thông đồng với người khác, để coi thử có ai dám bảo vệ ngươi?”
      Quân Vân Doanh nhìn Yến Du Trần chật vật, cười chế nhạo.
      Trong lòng Phong Nhược Ngôn giận dữ,nhìn chằm chằm Quân Vân Doanh, liền để ý với tình thế bên cạnh, cả người tỏa ra hơi thở u như địa ngục, trức tiếp nhào đến Quân Vân Doanh.
      Giơ tay lên, đánh lên mặt Quân Vân Doanh.
      Ba đạo thanh vang lên, hai cái đánh vào hai bên mặt Quân Vân Doanh, đồng thời dười chân khẽ dùng lực, nhấc chân đá vào hạ thân của Quân Vân Doanh.
      Thủy Vũ Thần chưa kịp định thần với màn máu tanh vừa rồi, lúc này lại nghe được thanh tát vào mặt, quay qua nhìn, liền trợn mắt há hốc mồm.
      Quân Vân Doanh hề dự đoạn được Phong Nhược Ngôn có thể đột phá dduocwjj vòng vây của vệ, tới bên cạnh . Lại nghĩ tới sau khi nàng giết Thủy Vũ Chiêu, liền ra tay với , mặt bị hai cái tát mạnh mẽ, giờ phút này cũng ý thức được động tác chân của Phong Nhược Ngôn, nhất thời giận tím mặt, thể tưởng tượng được, tung kiếm đâm tới Phong Nhược Ngôn. Đồng thời, ám vệ xung quanh nhất thời tung chưởng, hơn mười chưởng phong đánh ập tới Phong Nhược Ngôn.
      kiếm kia của Quân Vân Doanh qua nhanh, chưởng phong của ám vệ cũng quá mạnh mẽ, Phong Nhược Ngôn nhất thời né kịp.
      Yến Du Trần lúc này bị hơn mười ám vệ vây quanh, thoáng quan sát, liền bắt gặp được hình ảnh làm cho hoảng hồn, trong lòng kinh hĩa vạn phần, hoảng hốt : “Ngôn Ngôn! Cẩn thận…” Đồng thời mặc kệ cho khí thế tấn công sắc bén của ám vệ, cả người toàn là máu chạy về hương Phong Nhược Ngôn.
      Nhưng khoảng cách quá xa….
      linhdiep17 thích bài này.

    3. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 33: Nữ nhân! Ngươi muốn sống nữa?
      Edit: Rika Nguyen

      Phong Nhược Ngôn nhìn Quân Vân Doanh rút kiếm đâm tới ngực mình, đồng thời có mười đạo chưởng phong ập tới, giờ phút này nàng hề có cảm giác sợ chết, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Quân Vân Doanh, động tác dưới chân cũng hề dừng lại, vẫn mạnh mẽ đá.
      Nhưng lúc này, nàng nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế của Yến Du Trần, cũng với tiếng chưởng phong chạm vào người, sau đó nghe “phốc” tiếng, Yến Du Trân phun ngụm máu tươi bắn cả lên người nàng, hồng y kết hợp với máu tươi, hơn nữa máu lại chảy thành dòng, hình này mị quỷ dị.
      Phong Nhược Ngôn quay đầu, nhìn thấy Yến Du Trần thân đẫm máu liều chết vọt tới bên người , người tràn ngập máu, khóe miệng cũng có máu, nhưng trong mắt bại lên kiên quyết.
      Ánh mắt nàng nhất thời như chìm vào vực sâu vạn trượng, đôi mắt lên nhiều cảm xúc phức tạp.
      Nàng giật giật khóe miệng “ Ngươi…”
      Chưa kịp gì, liền bị bao phủ trong tầng lớp chưởng phong.
      Quân Vân Doanh chớp thời cơ đâm tới, hơn mười chưởng phong đánh tới, đem nàng thổi vào trong đó
      Yến Du Trần vẫn chém giết như trước, thấy màn như thế, trong mắt lên tuyệt vọng.
      Đúng lúc này, đạo thân ảnh màu tím bay tới, nhanh như tia chớp, như rồng bay từ trời xuống, vừa xuất liền xoay chuyển càn khôn, khắc chế địch nhân. Đầu tiên là cuốn lấy thanh kiếm sắp đâm tới nàng, rồi ôm nàng xoay tròn vòng, đem các chưởng phong đánh tan hết, đồng thời lộn vòng cái, liền điểm huyệt hết tát cả các ám vệ vây quanh.
      loạt động tác như nước chảy mây trôi như thế, động tác tiêu sái tự nhiên, kéo Phong Nhược Ngôn ra từ bàn tay tử thần.
      Lúc này, Phong Nhược Ngôn ngây người, đứng yên bất động, cái khăn che mặt nàng bị gió thổi bay lên?
      Trong phòng, mọi người bị tình cảnh này làm cho trợn mắt há hốc mồm.
      Mà cái cảnh này, những người trong phòng nhất thời đều thể quên được trong cuộc đời của mình.
      Phong Nhược Ngôn trấn định tinh thần, hồng y bay loạn trong khí cũng thể sánh bằng khuôn mặt tuyệt sắc kia. Trong Thiên Hạ lâu này, mỹ nhân vô số, nhưng người đứng trước mặt đây, làm người khác rung động. Nguyên lai Thụy vương gia vứt bỏ bao cỏ công chúa, lại là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần như thế, hơn nữa người nàng còn có cỗ khí tức lạnh nhạt thần bí, lạnh lùng ngạo nghễ, thiên hạ này, có ai có thể so sánh cùng nàng?
      Yến Du Trần si ngốc nhìn thân ảnh màu đỏ xinh đẹp kia, trong lòng vui vẻ : “ sớm biết nàng nhất định rất đẹp, nhưng ngờ nàng lại khuynh thành như thế?”
      Thủy Vũ Thần cũng si mê nhìn nàng, trong mắt toát ra tia sáng.
      “Vương gia, ngài…” Lăng Dạ đột nhiên kêu to.
      Quân Vân Doanh giờ phút này run rẩy, trong lòng Lăng Dạ lo lắng, nghĩ là vương gia phát độc rồi.
      “Phong Nhược Ngôn, ngươi,…. Ngươi” Giọng Quân Vân Doanh run rẩy, nổi câu, chỉ có ánh mắt của , mọi người có thể nhận thấy được khiếp sợ trong đó, cùng phẫn nộ, hối hận và cam lòng.
      Trong lòng , giờ phút này chỉ nghĩ rằng lúc đầu là nàng cố ý, cố ý phạm vào tội háo sắc, cố ý che dấu thục lực, cố ý bố trí, tất cả, tất cả đều là nàng cố ý.
      Nguyên nhân chỉ có , đó là, nàng khinh thường !
      Ánh mắt dỏ như máu, hung hăng nhìn Phong Nhược Ngôn.
      Đúng lúc này, thân ảnh màu tím tới, cẩm bào màu tím tung bay trong trung làm cho người ta ngây ngẩn, người này ngũ quan tuấn mỹ , đôi mắt trong suốt, ánh mắt sâu thẳm như nước hồ thu. Khóe mắt, lông mày đều tôn lên cao quý, hơi thở trầm ổn, khí phách ngạo nghễ.
      Phong Nhược Ngôn sủng sốt, trong mắt lên kinh ngạc, người này…
      Chưa để nàng đoán được điều gì, thân ảnh màu tím ấy đứng trước mặt, tầm mắt nàng bị che mất, đồng thời, bên hông của nàng cảm giác được bàn tay nóng rực ôm lấy.
      Toàn thân nàng bị đạo hơi thở nam tính vây quanh, làm cho nàng ảm thấy nóng rực, mặt chợt ửng đỏ, toàn thân nhịn được mà run lên.
      Mà người kia chỉ phi thân cái, liền ôm nàng rơi khỏi nơi đẫm máu kia.
      Đợi cho lúc đứng vững vàng đấtm nàng mới phục hồi lại tinh thần, đồng thời trong lòng tràn đầy tức giận.
      Ánh mắt nàng lạnh lẽo, sắc như dao nhìn người nọ, định phóng tới.
      Nhưng chưa kịp hành động, trong nháy mắt nàng lại bị hù cho ngây ngốc. Nàng nhìn thấy trong ánh mắt người kia là cái gì? Tức giận?…
      Hiên Viên Phong Lưu ôm lấy thiên hạ vào trong lòng, nhìn dung nhan như thần tiên của nàng, trong mắt lên kinh ngạc, nhìn hai gò má hồng hồng của nàng, trong lòng cảm thấy vui mừng.
      Đưa mắt nhìn người trong lòng, giờ phút này, nàng nhắn, nhu nhược, mảnh mai, tay của chàng có thể ôm lấy được cái eo nhắn của nàng.
      Nhưng, nhìn nữ nhân bé nhu nhược này, nàng lại làm ra chuyện động trời như thế, muốn sống nữa sao? Làm cho chàng thiếu chút nữa…
      “Phong NHược Ngôn!” thanh tức giận, có thể thấy rằng Hiên Viên Phong Lưu tức giận tới cực điểm! Cũng đau lòng tới cực điểm.
      Ánh mắt chàng khi nãy còn thâm trầm như nước, giờ phút này lại đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, coi như hận thể đánh vài cái lên người nàng.
      Hiên Viên Lưu Phong nổi giận, người khác thể biết được rằng, lúc nãy, hành động cảu nàng làm cho chàng run sợ tới mức nào, nếu như lúc nãy phải chàng hành động kịp thời, chỉ cần chút sai lầm, hậu quả…thực chàng thể tưởng tượng được.
      Nhớ đến vừa rồi, ánh mắt càng rực lửa, nữ nhân này…
      “Nàng, nàng muốn sống nữa sao?” Hiên Viên Lưu Phong nghiến răng nghiến lợi , trong mắt tràn ngập lửa giận, nhìn chằm chằm nàng, buông tha chút biểu tình gì khuôn mặt nàng.
      “Ngươi là ai, chúng ta có quen biết sao? Giờ phút này nàng cũng thèm giãy dụa, mặc cho ôm nàng,ánh mắt mê mang, lẩm bẩm .
      Bọn họ gặp nhau sao?
      Hiên Viên Lưu Phong ngẩn người, gì, tràn đầy tức giận.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 34: Nàng là nữ nhân của ta!
      Edit: Rika Nguyen
      PHong Nhược Ngôn thấy Hiên Viên Lưu Phong trầm mặc, gì, trong lòng tức giận, sương mù trong mắt thoáng bay hết, giọng mạnh mẽ
      “Buông ta ra! Cách xa ta chút”
      “Ta buông đâu?” Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong tà mị, nhìn nàng, ôm chặt eo của nàng, đem Phong Nhược Ngôn bảo bọc trong lòng!Vừa nãy tức giận, ôm lấy nàng rồi cười tà mị, tử y bay bay trong gió.
      Tuy ngữ khí Hiên Viên Lưu Phong mang theo lỗ mãng, nhưng với khí chất cao quý, bá đạo làm cho người ta tự giác mà cảm thấy rất hòa hợp.
      Nhưng cho dù như thế nào nữa, chàng cũng chọc giận PHong Nhược Ngôn.
      Phong Nhược Ngôn hừ lạnh tiếng, dưới chân dùng lực cái, quét tới đùi, đồng thời lưu chuyển cổ tay, hướng tới huyệt Thái Dương đầu Hiên Viên Lưu Phong mà đánh vào, nếu mà nàng đắc thủ, Hiên Viên Lưu Phong ắt chết.
      Nhưng, Hiên Viên Lưu Phong chẳng thèm để ý tới chiêu thức tàn nhẫn của nàng, cũng màng nguy hiểm, khóe miễng vẫn cười như trước,giống như nắm trong tay mọi chuyện, chắc chắc là Phong Nhược Ngôn hạ thủ được.
      Trong lòng nàng lúc này vạn phần tức giận, nàng nghĩ nếu nàng làm như thế này chắc hẳn Hiên Viên Lưu Phong buông nàng ra, nhưng chàng chẳng thèm nhìn tay của nàng, thèm né tránh, vẻ mặt bí hiểm.
      Hừ, chẳng lẽ nghĩ rằng nàng hạ thủ được sao?
      Phong Nhược Ngôn tăng nhanh tốc độ, mắt thấy tay nàng nhanh như tia chớp, ngón tay chạm tới đầu chàng, nhưng chàng vẫn là bộ dáng thờ ơ như trước.
      Phong Nhược Ngôn đưa mắt nhìn , trong mắt lên thất bại, đem thế tấn công sắt bén thu lại, ngón tay xẹt qua đỉnh đầu Hiên Viên Lưu Phong.
      Hiên Viên Lưu Phong thấy nàng thu hồi lại thế tấn công, khóe môi lại mỉm cười, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ càng rạng ngời.
      Trong lòng nàng bỗng dưng có kích động, bất quá liền bị xấu hổ làm cho tan biến, nhíu mắt lại, mở miệng mắng: “ Đồ điên!”
      “Ta điên sao?” Hiên Viên Lưu Phong nhìn nàng rồi đột nhiên cười to : “ phải nàng hỏi chúng ta có quen biết hay sao?”
      Phong Nhược Ngôn sửng sốt? Nhíu mày nhìn Hiên Viên Lưu Phong, cũng trong giây phút này, Hiên Viên Lưu Phong lại dùng sức tí, ôm chạt nàng hơn, làm cho nàng còn khe hỡ gì với mình nữa.
      Phong Nhược Ngôn đứng, kịp thủ thế liền bị ôm chặt vào lồng ngực rắn chác của Hiên Viên Lưu Phong, đập vào tai nàng là tiếng tim đập ổn định của Hiên Viên Lưu Phong.
      Trong phòng lúc này, nam tuấn mỹ như thiên thần, nữ xinh đẹp như tiên tử, trong phút chốc, đốt cháy biết bao ánh mắt của mọi người.
      “Bảo bối, từ này về sau, nàng – chính là nữ nhân của Hiên Viên Lưu Phong ta!” Bá đạo, tà mị, giọng như ra lệnh của Hiên Viên Lưu Phong vang lên.
      Giống như đây là câu giải thích cho nàng hiểu, cũng như tuyên bố chủ quyền trước mặt mọi người trong phòng.
      Ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, trong lòng tràn đầy thỏa mãn. Hiên Viên Lưu Phong chưa bao giờ nghĩ đến ngày mình ôm nữ nhân vào trong lòng như thế này. Ở đỉnh cao của Thiên Thần đại lục, có biết bao nhiêu nữ nhân tự động tìm tới nhưng chàng quan tâm, vậy mà trước mặt nàng, chàng lại có cảm giác rất đặc biệt, thậm chí chàng còn suy nghĩ rằng, thế giới này, chỉ cần có nàng là đủ!
      Mà lời Hiên Viên Lưu Phong vừa ra, trong phòng nhất thời nổi sóng.
      Trong mắt Quân Vân Doanh lên kinh ngạc, thể tin được.
      Yến Du Trần nhìn nàng bị Hiên Viên Lưu Phong ôm trong lòng cảm thấy ảm đạm.
      Phong Nhược Ngôn suy nghĩ, Hiên Viên Lưu Phong? Ở Thiên Thần đại lục tên người này đúng là thần thoại, là Nhiếp chính vương của Đông Thần quốc – Hiên Viên Lưu Phong! Như vậy, nàng có cảm giác…
      Nhưng lập tức nghĩ đến lời bad đạo, cuồng ngạo vừa rồi, Phong Nhược Ngôn nhất thời tức giận.
      Nữ nhân của ư? Hừ, mà cũng những lời này u? Hiên Viên Lưu PHong sao? Nhiếp chính vương thế nào, nàng sợ?
      Trong nháy mắt nàng thu lại tức giận, khôi phục lại lãnh ngạo, giọng lạnh băng, uy hiếp : “Hiên Viên Lưu Phong sao? Nhưng tại! Ta khuyên ngươi tốt nhất buông ra! Nếu gánh lấy hậu quả nặng nề.”
      “Ha ha ha!Nhược nhi bảo bối, nàng là nhẫn tâm nha, nàng cảm ơn ta giúp nàng trả thù, lại còn uy hiếp ta?”
      Trong lòng nàng nổi lên tầng lạnh lẽo, định muốn gì đó, đột nhiên cổ tay bị kéo mạnh, tách nàng và Hiên Viên Lưu Phong ra. Phong Nhược Ngôn sửng sốt, Yến Du Trần? tới khi nào?
      người Yến Du Trần lúc này toàn là máu, sắt mặt tái nhợt cách đáng sợ. Phong Nhược Ngôn nhìn Yến Du Trần, khẽ run lên, rồi sau dó lại thở dài. muốn dẫn ra ngoài trị thương, nhưng tay lại bị Hiên Viên Lưu Phong và nắm chặt
      “Hiên Viên vương gia, mời ngài buông Ngôn Ngôn ra!” đợi nàng mở miệng, Yến Du Trần trước, đồng thời nắm chặt tay nàng, quyết buông.
      Vừa mới trải qua trấn đấu sinh tử, Yến Du Trần biết có lẽ mình nàng từ lúc nào rồi, cho nên, tại, buông tay nàng.
      “Yến Du Trần, nàng là nữ nhân của ta, hẳn là ngươi biết ai nên buông tay?” Hiên Viên Lưu Phong đề cao điệu, nhìn Yến Du Trần mà . Đồng thời vận chút nội lực đánh tới Yến Du Trần.
      Yến Du Trần biết, người này là vương giả của toàn bộ Thiên Thần đại lục.
      Nhưng, dù thế nào nhất quyết cũng thể buông tay.
      Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.
      Bốn phía yên tĩnh như nước, im lặng đến mức có thể nghe được hô hấp cùng giằng co vô hình từ ba người.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 35: Bảo bối, theo ta!
      Edit: Rika Nguyen
      Hai cổ tay Phong Nhược Ngôn bị nắm đau, nhíu nhíu mày, nhìn khí phách của Hiên Viên Lưu Phong cùng vẻ mặt táu nhợt, yếu ớt của Yến Du Trần. Nàng chợt quay đầu lại, nhìn Hiên Viên Lưu Phong, mặt tia cảm xúc nào, lạnh nhạt : “ Buông tay, bị thương!”
      chết được đâu!” Hiên Viên Lưu Phong thản nhiên nhìn lướt qua Yến Du Trần, sau đó liền thu hồi tầm mắt, tới gần Phong Nhược Ngôn, giọng ôn nhuận vang lên sau tai nàng, nhất thời làm cho nàng cảm thấy tê dại : “Đương nhiên, nhưng điều kiện trước tiên đó là, Nhược nhi bảo bối, theo ta, ta liền cam đoan có thể bình yên vô !”
      “Ngươi uy hiếp ta!” Phong Nhược Ngôn nhíu mày, nhìn Hiên Viên Lưu Phong cười, trong lòng hận thể xé rách khuôn mặt này, lạnh giọng .
      Hiên Viên Lưu Phong than , vừa muốn lên tiếng, lại bị lời cảu Yến Du Trần đánh gãy: “ Ta cần ngài phải lo, Ngôn Ngôn cũng phải là nữ nhân cảu bất kỳ ai, cho nên theo ngài, Hiên Viên vương gia, ngài nên quá phận!” xong lại đưa tay kéo Phong Nhược Ngôn
      (Rika: ta thấy hai này, giống con nít giành đồ vật iu thích quá!^^)
      Phong Nhược Ngôn nhịn được, kêu lên tiếng.
      Hiên Viên Lưu Phong liếc mắt nhìn Yến Du Trần, mở miệng cười nhạo: “Nha! Phải ! Nay ngươi khó bảo toàn tính mạng, Nhược nhi nếu theo ta, ngươi có thể bảo vệ nàng toàn thân trở ra?”
      Sắc mặt Yến Du Trần lạnh lại, cũng ngay lúc này, ý thức được động tác của mình làm nàng bị đau, vội vàng buông tay, trong mắt mọi người, Phong Nhược Ngôn lại bị kéo về trong lòng Hiên Viên Lưu Phong. Đồng thời, có hắc y nhân xuất , điểm cái, liền mang Yến Du Trần bị hôn mê , khiêng lên, mũi chân điểm chút, trong nháy mắt biến mất trước mắt mọi người.
      Phong Nhược Ngôn nhìn theo hướng người nọ, sau đó quay đầu, nhìn Hiên Viên Lưu Phong.
      “Ngài muốn làm gì?”
      Hiên Viên Lưu Phong đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn sâu vào mắt nàng, :”Nàng mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi!”
      Phong Nhược Ngôn nhìn vào đáy mắt Hiên Viên Lưu Phong, ánh mắt trong trẻo, thúc cái, mạnh mẽ gạt tay Hiên Viên Lưu Phong ra khỏi cằm, thanh lạnh lùng: “Ta cần Hiên Viên vương gia quan tâm!”
      Trong lòng nàng thoáng tức giận, nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình có quan hệ gì đó với Nhiếp chính vương gia cảu Đông Thần quốc, mặc dù Hiên Viên Lưu Phong là nhân vật bá chủ của Thiên Thần đại lục, là chúa tể của Đông Thần quốc, nhưng nàng đối với các thế lực ở thời đại này cực kỳ bài xích, có lẽ bởi vì kiếp trước của nàng cũng vì những thế lực tương tự mà trở thành thế này.
      Mặc dù từ đầu đến cuối nàng cảm thấy có quen thuộc đối vói người này,cũng thực kính nể võ công, năng lực và mưu lược của người này, nhưng chỉ dừng tại đó, có tiến triển gì hơn.
      Huống chi, nàng cảm thấy ánh mắt chinh phục manhxl liệt từ người này, làm nàng xấu hổ, nàng – Phong Nhược Ngôn từ trước tới giờ muốn người khác nắm trong tay bất cứ điều gì.
      Phong Nhược Ngôn nhếch miệng cười, lập tức di tới Quân Vân Doanh, người này, muốn giết nàng! Lại ngay cả Yến Du Trần cũng buong tha! Nợ mới nợ cũ, hôm nay, nàng quyết buong tha cho !
      Hiên Viên Lưu Phong thấy nàng tránh thoát khỏi cái ôm của mình, đồng thời lại bước đến bên cạnh Quân Vân Doanh, toàn thân tỏa ra sát khí mạnh mẽ, khẽ thở dài, đưa tay ra, ôm nàng vào trong ngực.
      “Hiên Viên Lưu Phong, ngươi buông tay ra!” Phong Nhược Ngôn lạnh giọng , sát khí nồng đậm.,
      Hiên Viên Lưu Phong đưa miệng tới bên lỗ tai nàng, giọng : “ là ngốc quá , muốn giết khó. Nhưng khi chết rồi còn lại chỉ là đống xương trắng, chuyện gì cũng biết, so với chết, có hàng trăm ngàn phương pháp làm cho sống bằng chết!”
      Rồi sau đó than : “Như thế, nàng còn muốn giết sao?”
      Phong Nhược Ngôn đư mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong, trong lòng suy nghĩ.
      sai, chết là hạ sách, có khi, phương pháp trả thù tốt nhất là đoạt lấy thứ mà đối phương ưng ý nhất, làm cho bọn họ sống bằng chết.
      Huống chi… Phong Nhược Ngôn nhìn tới thi thể chết nhắm mắt của Thủy Vũ Chiêu, nhìn tới thương tâm của Thủy Vũ Thần, trong đầu lóe sáng! Rồi lập tức thở dài, đây phải là thơi điểm thích hợp để giết Quân Vân Doanh.
      Nghĩ như thế, Phong Nhược Ngôn nhìn vẻ mặt phẫn hận của Quân Vân Doanh, lạnh giọng : “Quân Vân Doanh, ta hôm nay tạm tha cho ngươi, ta rồi, cảm ta ta giết, hy vọng lần sau ngươi còn có thể gặp được may mắn như hôm nay!”
      xong, liền đưa mắt nhìn Thủy Vũ Thần, lạnh lùng : “Ngờ ngươi chuyển lời tới muội muội ngu ngốc và phụ thân của ngươi, ta – Phong Nhược Ngôn thề, từ nay về sau đối lập cùng với Thủy gia các ngươi, là kẻ thù đội trời chung với các ngươi, sống hai chết!”
      Rồi sau đó lưu chuyển ánh mắt, đỏ rực như máu :”Các ngươi có các chiêu bài gì cứ tung ra hết, bản công chúa ta nhất định phụng bồi, Cửu Nguyệt bị làm nhục, ta giết được tên súc sinh kia mà từ bỏ ý định!”
      xong, để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người,xoay người bước ra của, chỉ lưu lại trong gian màu đỏ cùng thanh lạnh lùng kia.
      Hiên Viên Lưu Phong nhìn bóng nàng rời , cười sủng nịch.
      Chậm rãi hướng ra cửa, thong thả bước .
      Vào lúc sắp bước ra khỏi phòng, liền xoay người lại, nhìn vào mắt Quân Vân Doanh, biểu biện khí thế vương giả, duy ngã độc tôn, ý vị thâm trường mà : “Vài năm gặp.Thụy vương điện hạ vẫn làm việc lỗ mãng! Đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì! Mong rằng về sau khi muốn làm chuyện gì, nên cân nhắc trước, tự giải quyết cho tốt !”
      xong, liền biến mắt trong tầm mắt mọi người.
      Mọi người bị khí thế bá đạo kia của Hiên Viên Lưu Phong áp đảo, đồng thời ngơ ngác hiểu câu vừa rồi của chàng.
      mặt Quân Vân Doanh lúc này trắng bệch, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào trong thịt, máu tươi rơi xuống mà biết đau…
      Trong gian phòng khác, trong bóng tối.
      Quân Dật Hiên thân bạch y, nhìn có vẻ đăm chiêu.
      “Hoàng thượng, sao vừa rồi ngài thân?” Đinh Thương thẻ lý giải được, nếu vừa rồi hoàng thượng ra mặt, bị đả kích như thế này, cũng để cho bọn họ có cơ hội, nhưng…
      thôi!Hồi cung!” Quân Dật Hiên trả lời câu hỏi cảu Đinh Thương, thu hồi lại tầm mắt.
      Xoay người, liền biến mất trong phòng.
      Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng tràn ngập máu, mảnh yên tĩnh dị thường…
      con đường ở ngoại ô Tây Lưu, có chiếc xe ngựa chậm chạp qua, “vưu” tiếng, bóng đen quỷ dị bay vào trong xe ngựa.
      Nhìn vào trong xe ngựa, người mặc quần áo màu đen cao quý gì đó với cẩm y nam tử nhắm mắt dưỡng thần bên trong, người này dung nhan như ngọc, toàn thân lên khí thế ung dung đẹp đẽ, quý giá.
      Lát sau, người này hé mắt ra, trong mắt lên hứng thú, thanh vang lên!Giọng dễ nghe nhưng rất lạnh:
      “Nguoi , bọn họ hôm nay xuất toàn lực để hành động?”
      Bóng đen chợt đứng thẳng lên, rồi sau đó khom người trả lời: “Bẩm điện hạ, hôm nay tại Thiên Hạ lâu, hai huynh dệ Thủy gia, Thụy vương Quân Vân Doanh, Lạc vương gia đều có mặt, Hiên đế ngồi trong tối quan sát, còn có…” Nghĩ đến quan hệ của điện hạ cùng người kia… Bóng đen nửa chừng chợt dừng lại, rồi sau đó thấy thái tử điện hạ nhíu mi, thân mình run lên, lập tức cung kính trả lời : “ Còn có Hiên Viên vương gia, nhưng xin điện hạ thứ tội, thuộc hạ thể điều tra được nguyên nhân vì sao Hiên Viên vương gia lại đến hoàng đô !”
      “Hử?” Yến Tần Ngạo nhíu mi, trong xe ngựa khí chợt giảm xuống, bóng đen kia chảy mồ hôi ròng ròng.
      Chỉ trong chốc lát, khí lại bình thường, Yến Tần Ngạo nhìn bóng đen cái: “ Ngươi có thể nấp mà bị người phát , đó là khả năng của ngươi! Nếu ngươi có thể tra ra được hành tung của , người kia liền xứng với cái tên Hiên Viên Lưu Phong.
      Hiên Viên Lưu Phong, bốn chữ vừa thốt ra, trong mắt Yến Tần Ngạo gợn sóng, ánh mắt phức tạp
      Nửa ngày sau, Yến Tần Ngạo khôi phục lại bình thường, thanh lười biếng hỏi: “Ngươi đem chuyện ngày hôm nay bẩm báo lại hết !”
      “Vâng!” Quỷ Phó cảm thấy như được đặc xá, lập tức gật đầu, chậm rãi mở miệng : “Thuộc hạ vẫn nấp tại Thiên Hạ lâu, tại lầu 3 của Thiên Hạ lâu như là mới trải qua trận chiến ngập tràn máu tanh, mà nguyên nhân cũng bởi vì công chúa hòa thân của Nam Viên quốc, Quỳnh Hoa công chúa – Phong Nhược Ngôn!…”
      Tiếp theo, Quỷ Phó liền đem chuyện Phong Nhược Ngôn trở mặt cùng với Quân Vân Doanh,Lạc vương Yến Du Trần xuất như thế nào, Phong Nhược Ngôn tru sát Thủy Vũ chiêu ra sao, từng chút từng chút báo cáo với Yến Tần Ngạo. Nhất là khi đến các chiêu thức của PHong Nhược Ngôn khi đấu với Quân Vân Doanh, thần sắc lại lên kinh ngạc cùng kính nể.
      “A? Ngươi Hiên Viên Lưu Phong tới giúp!” Mắt phượng nheo lại, ý tứ hàm xúc nhất thời lóe lên rồi biến mất.
      “Đứng vậy, lúc ấy Lạc vương bị thương, Quỳnh Hoa công chúa rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc, sau lại được Hiên Viên vương gia…”
      Quý Phó xong, tia sáng trong mắt Yến Tần Ngạo rực rỡ hơn,đồng thời hướng Quỷ Phó khoát tay, cho lui. Quỷ Phó khi đến khi , như du hồn, thoáng cái biến mất trong xe.
      Yến Tấn Ngạo đưa tay đùa nghịch cây đào trong tay, con ngươi nheo lại, nheo thẳng đến khi chỉ còn đường chỉ , sau lại mở mắt ra, cây đào trong tay lập tức hóa thành tro bụi. Khóe miệng nhếch lên, trong mắt có nghiền ngẫm.
      “PHong Nhược Ngôn sao… nữ tử thú vị!”
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :