1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y SỦNG CUỒNG PHI – MỘC MỘC TỊCH MỄ(update ch57/q2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 26: Cửu Nguyệt chết, Phong Nhược Ngôn nổi giận
      Edit: Rika Nguyen
      Giọng Phong Nhược Ngôn bình thản, đem tất cả hiểu biết của chính mình ra. Truy Nguyệt đứng bên canh tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền, giờ phút này hận chỗ nào để phát tiết.
      Hi Phong Dương nhắm mắt lại, trong lòng có nỗi sợ hãi mơ hồ khi nghe lời nàng , càng nghe càng kinh hãi. Hi Phong Dương tin tưởng lời của Phong Nhược Ngôn, hàn độc trong cơ thể tồn tại từ 25-35 năm mới có thể phát bệnh, mà nay chính mình năm nay 28 tuổi rồi, chẳng phải là mình chỉ có thể sống thêm vài năm nữa thôi ư? Theo như lời nàng , trúng hàn độc cũng là kì quái, trong cơ thể có nhiều loại chất độc? Lệ mỹ nhân, Mỹ nhân lệ….? Hi Phong Dương tựa hồ nhớ tới điều gì đó,ánh sáng lóe lên trong mắt rồi chợt tắt.
      “ Trừ bỏ phương pháp giải độc mà nàng , độc này…Còn có cách giải khác?”
      Phong Nhược Ngôn đáp, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới : “ Kỳ đó là phương pháp giải độc tốt nhất, phương pháp khác cũng có, nhưng lại có rất nhiều rủi ro!”
      Lúc này, đổi lại là trầm mặc của Hi Phong Dương, ánh mắt mang theo tình cảm nào đó liếc nhìn Phong Nhược Ngôn. Thở dài tiếng, giọng trầm thấp, mang theo mệt mỏi, kiên định: “ Độc này, có thể giải được ?”
      Phong Nhược Ngôn ngắm nhìn cảnh chân trời nên bắt gặp được ánh mắt ấy của Hi Phong Dương,
      “ Có, chỉ là có chút phiền toái! Theo như lời ta vừa , rủi ro rất nhiều, rất mạo hiểm, và cũng cần thời gian chuẩn bị!” Phong Nhược Ngôn lơ đãng .
      Hi Phong Dương nhướng mày, trong lòng vui vẻ , nhìn Phong Nhược Ngôn hỏi : “ có gì phiền toái cả! Cần chuẩn bị những thứ gì?”
      “ Giải độc này, cần 81 loại linh dược. Cỏ Linh chi ngàn năm, Thiên Sơn Tuyết Liên hay những thứ dược liệu khác có thể mua được bằng tiền. Nhưng trong đó có 2 loại dược liệu khó tìm như Tử Tham Long Tru, Băng Liên Ngọc Trì, hai loại này ta chỉ được nhìn thấy trong sách, cũng biết thế gian này có tồn tại ?” ( Các loại dược liệu ở đây ta chém nhá!Hic)
      Lời Phong Nhược Ngôn vừa xong, Hi Phong Dương đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt phát ra khác thường, thanh mang theo ý cười mà truyền đến : “ Việc tìm dược liệu giao cho ta , nhưng mà, ta có thể quen biết được Nhược nhi là tốt !”
      Phong Nhược Ngôn sửng sốt, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hi Phong Dương, nhìn như nhìn ma quỷ quái, nửa ngày sau mới phục hồi lại bình thường được. Tức giận : “ lẽ ngài còn có bệnh gì ở trong đầu nữa ư? Cái gì mà quen biết ta? Ta bị các người bắt đến đây, nhanh như vậy quên sao, cho qua chuyện này sao?”
      Hi Phong Dương bị lời của Phong Nhược Ngôn khiêu khích, ánh mắt nóng rực nhìn nàng, giống như muốn nhìn xuyến thấu linh hồn nàng. Mà lúc này Phong Nhược Ngôn cũng cảm thấy ánh mắt nóng rực nhìn nàng, như muốn nuốt chủng nàng vào trong đó.
      Nàng bị cặp mắt kia hút lấy, ánh mắt hai người giao nhau, dây dưa. Ánh mắt Hi Phong Dương vẫn lạnh nhạt như xưa, tĩnh lặng như nước, ấm áp nhìn Phong Nhược Ngôn. Mà ánh mắt Phong Nhược ngôn như mê man, giống như nghi hoặc, trong giờ phút này, mọi thứ xung quanh như tan biến hết thảy, chỉ có tiếng tim đập mà thôi.
      Qua nửa ngày, cả hai đều thu hồi tâm tình lại, người ánh mắt ngạo nghễ, người ánh mắt lạnh nhạt.
      Truy Nguyệt từ lúc Phong Nhược Ngôn đưa ra phương thuốc, liền bắt tay vào làm.
      Trong lúc nhất thời, dưới thác nước, tử y phiêu dật, hồng y liễm diễm. người đeo mặt nạ bạch ngọc, che khăn lụa đỏ. Cách nhau cái bàn, nhìn vào cảnh rất hòa hợp.
      Bên trong xe ngựa, Phong Nhược Ngôn thư giãn tinh thần.
      Vừa rồi ở thung lũng hoa đào, Phong Nhược Ngôn giải hàn độc và Di hồn độc cho Hi Phong Dương, dùng ngân châm làm giảm thời gian phát độc của Mỹ nhân lệ, trong thời gian ấy biết có tìm được 81 loại kì dược hay ?
      may mắn là Mỹ nhân lệ này ở thời này và thời nàng sống được ghi chép trong y thư, may mắn nàng đọc được. Phong Nhược Ngôn kích động, bất chợt nghĩ đến nam nhân mặc tử y kia…….
      Phong Nhược Ngôn cảm thấy mình như bị trúng tà, trong lòng cứ có cảm giác thoải mái, trong đầu chỉ toàn là thân ảnh màu tím kia. Sắc mặt nàng đông cứng lại, cả người tản ra hơi thở chết chóc.
      Trong tối, Truy Phong và Truy Ảnh theo hộ tống Phong Nhược Ngôn đưa mắt nhìn nhau, thoáng lạnh run lên. Trong lòng thầm quyết định, nhất định tin tưởng lời của Truy Nguyệt, ngàn vạn lần nên trêu chọc tiểu tổ tông kia.
      Ngay lúc này, có tiếng vó ngựa hỗn loạn vang lên.
      Phong Nhược Ngôn mở mắt ra, vén màn lên nhìn, ngay trước mặt nàng là dịch quán, xung quanh có rất nhiều binh lính, người dân đứng chỉ trỏ.
      Tần Hải thấy Phong Nhược Ngôn, lập tức chạy tới, kêu lên: “ Tiểu thư, a phải, chủ tử, ngài mới đến, nô tài cũng vừa mới đến, nghe tin tức, dịch quán có chuyện xảy ra”
      Trong lòng Phong Nhược Ngôn xuất cảm giác tốt, hỏi : “ Chuyện gì?”
      Tần Hải vẻ mặt đau khổ, mặt toàn phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi : “ Cửu Nguyệt bị người khác giết chết”
      Tần Hải biết Phong Nhược Ngôn và Thánh chủ có quan hệ, cũng có thể Phong Nhược Ngôn nay biến thành chủ tử của ,cho nên đối với Phong Nhược Ngôn, Tần Hải cần phải diễn kịch nữa. Huống chi, đối với nha đầu tâm tính thiện lương, xinh đẹp kia cũng có chút hảo cảm, nhưng,….
      Những lời này nghe giống như sét đánh ngang tai nàng, nàng lão đảo ngã xuống, ngồi xe, cả người tái mét cắt ra giọt máu.
      Nàng lảo đảo, lập tức nhảy xuống ngựa, xô đẩy đám người đứng xem náo nhiệt ra, chạy vào trong.
      “ Đứng lại”
      Đúng lúc này, nam tử cao to, râu rậm mặc đồ binh lính thấy Phong Nhược Ngôn muốn chạy vào, liền hét lớn, đồng thời kêu gọi binh lính ra bảo vệ.
      Phong Nhược Ngôn bị cản đường, ánh mắt u nhìn thẳng tói nam tử râu rậm kia, giọng lãnh, tựa như địa ngục phát ra : “ Tránh ra!”
      Trưởng quan râu rậm kia thấy ánh mắt tràn ngập lệ khí của Phong Nhược Ngôn chợt sửng sốt, sau đó liền phục hồi tinh thần, tức giận. Con mẹ nó, con đường làm quan của rộng mở, ai dám quát tháo , thế mà giờ bị con đàn bà quát tháo đến ngẩn người, là mất hết mặt mũi. chuẩn bị tiến tới đánh Phong Nhược Ngôn.
      Tần Hải nhìn tháu ý đồ của tên râu rậm kia, thầm nghĩ đây phải là thời điểm làm loạn, liền mở miệng : “ Trưởng quan, vị này là công chúa, là chủ nhân của dịch quán này, là Nam viên Quốc – Quỳnh Hoa công chúa, vừa mới trở về từ bên ngoài, mong trưởng quan bỏ qua”
      Tên râu rậm sửng sốt, nhìn nhìn Phong Nhược Ngôn, trong lòng nghi hoặc: “ cũng biết Quỳnh Hoa công chúa, vài ngày trước vẫn còn nghe nàng ta là công chúa bù nhìn, nhưng biết chuyện gì xảy ra, ba hôm trước làm cho Thuy vương gia nhượng bộ, người như vậy nên đắc tội.
      Nhưng đây là Quỳnh Hoa công chúa sao?
      Trong lòng suy nghĩ, trước đến người kia có phải là Quỳnh Hoa công chúa hay ? Nhưng người vừa mở miệng kia là quản gia của Thụy vương phủ, người ta lên tiếng,chắc là đúng rồi.
      Huống chi, mặt nữ nhân kia lại che cái khăn lụa, làm cho khí thế của nàng lại tăng thêm vài bậc. Vì thế, liền phân phó thủ hạ tránh đường cho Phong Nhược Ngôn tiến vào.
      Phong Nhược Ngôn cũng để ý, liền vào dịch quán.
      Chỉ có nàng mới biết, những bước chân của nàng nặng nề tới mức nào.
      Xốc chăn gấm lên, thân thể Cửu Nguyệt đầy ngân châm, cả người lạnh như băng, có hơi thở, hốc mắt chảy ra máu đen đông lại.
      Ngân châm làm cho Cửu Nguyệt chết nằm ngay ở gáy và cổ, còn người phải.
      Cả người Phong Nhược Ngôn tỏa ra hàn khí, thể tin được chuyện này.
      Lạc vào dị thế này, đối với nàng vẫn như giấc mộng, sống hay chết nàng cũng quan tâm. Nàng có thể vô tâm vô phế, tàn độc với người khác hay có thể tự tay cứu người,tất cả đều làm lòng nàng dậy sóng.
      Nhưng tất cả, bao gồm Cửu Nguyệt trong ấy.
      Khi đến với dị thế này, Cửu Nguyệt cho nàng cảm giác được quan tâm, cảm nhận được tình thân. Quyết bất chấp tất cả để bảo vệ nàng, thế nhưng, Cửu Nguyệt lại dùng cách thức này để xuất trước mặt nàng.
      Đây là tình thân ư?
      Phong Nhược Ngôn vẫn cho rằng, khi bị chính người cha của mình phản bội, tâm chết rồi!
      Nhưng mà tại, nàng có thể cảm giác được trong tim, trong lòng nàng rỉ máu.
      “ Ai làm?”
      linhdiep17 thích bài này.

    2. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 27: Nữ Tu La báo thù
      Edit: Rika Nguyen


      Tần Hải nhìn thân thể của Cửu Nguyệt, trong lòng thầm khiếp sợ, bất chợt lại nghe thấy thanh lạnh lẽo kia của Phong Nhược Ngôn, nhịn được khẽ rung mình.
      Bất quá, chỉ lát sau liền bình tĩnh trở lại, cảnh tượng thê thảm này, ngay cả nhìn đều cảm thấy phẫn nộ, huống chi là Phong Nhược Ngôn?
      “Sáng nay, hạ nhân trong dịch quán vào phòng thấy cảnh tượng này! Ai, nô tài cũng biết thế nào nữa, hung thủ ra tay quá độc ác”
      Tần Hải nhìn người trước mặt, biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng và tàn nhẫn, tựa như ác quỷ khát máu từ địa ngục. mặt lên chút do dự, nhưng giống như nghĩ đến điều gì đó, lập tức trầm giọng, cắn răng “ Chủ tử, nô tài nghĩ đến người!”
      “Người kia ở đây có tiếng là ngoan tàn độc, trong tay có hàng trăm cách thức để đối phó với những người mà cảm thấy chướng mắt, trong đó ưa thích dùng khăn lụa đỏ hành hạ mỹ nhân cho đến chết. Tại nơi này có ít trường hợp như thế rồi, nhưng bởi vì có tiền lại có quyền, hơn nữa có tiếng là có thù tất báo, cho nên mọi người chỉ biết oán hạn mà làm gì được, ai dám đắc tội , quan phủ nơi này cũng đành nhắm mắt, mở mắt cho qua mà thôi!”
      là ai?”
      Phong Nhược Ngôn nghe Tàn Hải , ánh mắt tối sầm lại, cả người phát ra hàn khí cùng sát ý.
      Trong lòng nàng, chưa bao giờ có cảm xúc muốn giết người tới tột đỉnh thế này.
      Tần Hải tiếp: “ Người kia, đó là đại thiếu gia của Thủy gia – Thủy Vũ Chiêu, cũng chính là nhị ca của Thủy Vũ Hinh.Nhưng thưa tiểu thư, tại việc này cần phải được bàn bạc kỹ lưỡng, chúng ta giờ chưa phải là đối thủ của Thủy gia!”
      Phong Nhược Ngôn chấn động, hỏi: “ Cái gì?”
      Đồng thời nhịn được, thân thể lảo đảo cái. Tay nàng nguyên bản chống đỡ ghế, khẽ dùng lực cái, cái ghế gãy vụn. Phong Nhược Ngôn trầm tĩnh hồi lâu.
      Dĩ nhiên là Thủy gia! nghĩ tới lại là Thủy gia!
      Cửu Nguyệt chết dĩ nhiên là do chính nàng gián tiếp hại chết.
      Uổng cho nàng tự nhận mình thông minh, coi mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay, thế nhưng lại phạm tới lỗi lầm chết người thế này!
      Thời điểm nàng đối phó với Thủy Vũ Hinh, nghĩ đến Thuywr gia trả thù, làm sao có thể…
      Ngày đó chỉ cần nàng lưu ý tý là có thể tránh được, nhưng chính nàng lại tự phụ, cho rằng mình có thể khống chế được tình hình.
      Cho tới bây giờ, người sai lầm là nàng, làm cho tiểu nương xinh đẹp, hiền lành và tốt bụng thế này bị chết cách thảm thương, điều này nàng làm sao có thể chịu đựng được?
      Tần Hải nhìn cả người Phong Nhược Ngôn tràn ngập lãnh khí, vội vàng khuyên giải: “ Chủ tử, chuyện của Thủy gia vốn là chúng ta đụng tới, nay thế lực của ngài ở Tây Lưu còn thấp, mà Thủy gia cùng vói Thụy vương gia lại là đồng bọn, nay chúng ta chỉ có thể liên minh cùng với Hiên đế mới có thể địch lại được bọn họ!”
      Phong Nhược Ngôn nhếch miệng, khóe mắt lộ ra tia lãnh khốc, tàn nhẫn, giọng nặng nề: “ Ta biết mình nên làm gì?”
      Trong lòng Tần Hải phát lạnh, muốn nhắc nhở nàng lại bị nàng vung tay lên, cho nữa.
      “Trước tiên, ngươi hãy cho ta biết tình hình tại của Thủy gia!”
      “Chủ tử, điều này…” Tần Hải do dự, nghĩ tại nàng ra tay trả thù.
      Ánh mắt Phong Nhược Ngôn ngưng trọng lại, giọng lạnh lùng: “ cho ta biết!”
      Tần Hải run run, cả người Phong Nhược Ngôn tỏa ra khí thế áp bức người giống chủ tử trước của , lập tức liền cung kính : “ Vâng, thưa chủ tử, theo như tin tức thu được từ thám tử, hôm qua, sau khi Thủy Vũ Thần xuất tại Thụy vương phủ, sau đó liền biến mất thấy tung tích. Sau đó lại được hạ nhân trong Thiên Hạ lâu phát ra, toàn thân ả bị cột lại bằng những sợi dây , bị bắt nằm đài cao. Có rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, nhưng lại bị Thủy gia ngăn chặn tin tức lại, cho nên có nhiều tin đồn . Bất quá, trong lúc này, lại nghe tin tức từ Thủy gia truyền tới, Thủy Vũ Hinh dường như bị trúng kịch độc, tại sống chết . Mà bình thường, Thủy Vũ Chiêu hay ở lại Thiên Hạ lâu.”
      Tần Hải hơi ra toàn bộ tin tức thu được, ánh mắt vụng trộm nhìn biểu của Phong Nhược Ngôn, rất ngạc nhiên, biết chuyện của Thủy Vũ Hinh kia có liên quan tới Phong Nhược Ngôn hay nữa?
      Phong Nhược Ngôn gắt gao nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, máu chảy rất nhiều nhưng cảm thấy đau. Trong lòng tràn ngập đau đớn, lệ khí cuồng nộ, Thủy gia!Thủy Vũ Hinh! Thủy Vũ chiêu sao? Các ngươi đáng chết!
      “Tần Hải, chuẩn bị ngựa cho ta!” Phong Nhược Ngôn liếc mắt nhìn thi thể của Cửu Nguyệt, sau đó đột nhiên xoay người bước ra khỏi phòng, đồng thời phan phó Tân Hải chuẩn bị ngựa.
      “Chủ tử, ngài…ngài muốn sao?” Tần Hải phục hồi tinh thần lại, nhưng trong lòng có chút bất an, tình huống này, Phong chủ tử lại muốn đâu? phải là…
      “Chuẩn bị ngựa!” Phong Nhược Ngôn ngắn gọn, cả người nàng bao bọc là hàn khí bức người.
      Tần Hải thể nghe, lập tức đến chuồng ngựa của dịch quán chọn con ngựa tốt nhất dắt đến cho nàng.
      bao lâu, dắt ra con ngựa đỏ thẫm, Phong Nhược Ngôn tiếp nhận cương ngựa, xoay người nhảy lên ngựa. Kiếp trước của Phong Nhược Ngôn, thú vui tiểu khiển và thích nhất của nàng là cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng có thể so sánh cũng vận động viên chuyên nghiệp.
      Động tác lên ngựa của nàng tiêu sái, thuần thục, sau khi lên ngựa, lấy hai chân kẹp lại hai bên, thúc ngựa, con ngựa đỏ thẫm bốn vó như bay lên, nhanh như điện, phóng .
      Binh lính vây quanh dịch quán trong lúc nhất thời bị hình ảnh kia làm cho ngây ngốc, còn Tần Hải nhìn theo phương hướng của Phong Nhược Ngôn, chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ, trong nháy mắt liền biến mất. Trong lòng, tràn ngập lo lắng, y theo nàng hai ngày, đối với nàng cũng hiểu biết chút ít, tại mười phần là Phong chủ tử muốn Thiên Hạ lâu! Ai, nhìn thao phương hướng kia, Tần Hải thở dài, rất nhanh sau đó thân ảnh liền biến mất…
      linhdiep17 thích bài này.

    3. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 28: Gió thổi mây phun khắp nơi!
      Edit: Rika Nguyen

      đường cái lúc này, có con ngựa đỏ thẩm chạy vụt qua, kéo theo trận gió mãnh liệt, mọi người ngơ ngác nhìn theo thân ảnh màu đỏ kia, nhìn thấy mặt, nhưng hình bóng cưỡi ngựa đẹp, làm mọi người cứ ngóng nhìn theo.
      đường cái, mọi người xúm lại bàn tán, tại hoàng đô này khi nào xuất nhân vật tuyệt đại tao nhã kia? Chỉ đơn thuần nhìn hình dáng người ấy cũng hơn hẳn đệ nhất mỹ nhân Yên Phi Tuyết của Thiên Hạ lâu, người này chẳng lẽ vì sinh nhật của thái hậu mà đến?
      Mặc kệ như thế nào, bọn họ tiếc hận vì vẫn chưa thể nhìn được khuôn mặt của người kia.
      *****
      Cùng lúc đó, tại Thụy vương phủ.
      Quân Vân Doanh đánh cờ cùng bạch y nam tử, bàn cờ, quân đen ở thế thượng phong, thể nào tấn công được, trong lúc nhất thời cuồng phong như nỗi lên.
      “ Vương gia, Thủy công tử!” Trong thư phòng im ắng, bỗng vang lên tiếng kêu của hạ nhân, đồng thời đem thế trận căng thẳng bàn cờ khai giải ra, hai người nhìn nhau cười, trong mắt lên mưu cùng thủ đoạn.
      “Vân Doanh huyng kì nghệ cao thâm, Vũ Thần cam bái hạ phong!” thanh của Thủy Vũ Thần nhàng vang lên, đồng thời mỉm cười nhìn Quân Vân Doanh.
      “Thủy huynh khiêm tốn quá rồi, hai chúng ta đánh từ tối qua đến giờ chỉ có hòa, Vân Doanh dám ở trước mặt Thủy huynh mà tranh cao thấp”
      Quân Vân Doanh vừa dứt lời, lập tức nhìn xuống bàn cờ mà nghiên cứu, nhìn hai màu trắng đen bàn cờ kia, chỉ chốc lát lại bật cười ra tiếng.
      “ Vân Doanh huynh phát ra cái gì?” Thủy Vũ Thần nhìn Quân Vân Doanh cười khó cách khó hiểu, nên mở miệng hỏi.
      “Thiên cơ bất khả lộ, trước hết chúng ta nghe Lăng Dạ báo cáo !” Vẻ mặt Quân Vân Doanh bí hiểm nhìn Thủy Vũ Thần mà cười.
      ” Tiếp sau đó, quay đầu nhìn Lăng Dạ, thản nhiên phun ra chữ.
      “Bẩm vương gia, tin tức vừa truyền đến, Phong Nhược Ngôn trở lại dịch quán, hơn nữa biết chuyện nhà đầu kia chết, tại chạy đến Thiên Hạ lâu, mục đích !” Lăng Dạ đứng thẳng, mạch ngừng, thanh lãnh khốc ngạo nghễ. Nhưng khi tới cái tên Phong Nhược Ngôn, nếu nghe kĩ, có thể nhận thấy được sát khí lạnh léo trong đó.
      “Nha, ngươi Phong Nhược Ngôn giờ mới tới dịch quán? Có tra ra được nơi nàng ta dừng chân tối qua ?” Quân Vân Doanh nhíu mi lại, nghĩ nữ tử kia tối qua trở về dịch quán, là cùng Yến Du Trần sao? Nghĩ như thế, hiểu sao, trong lòng xuất lên tức giận.
      “Vương gia thứ tội, thuộc hạ dò hỏi tất cả, nhưng đều tra ra được tối qua nàng ta đâu?” Lang Dạ tiếp tục bẩm báo, đồng thời trong lòng che giấu chút cảm xúc thất bại.
      “Ta biết rồi, ngươi xuống , đừng quên, bất chấp mọi thứ, nhất định phải tra ra được” Quân Vân Doanh nắm chặt hai tay, sau đó phân phó Lăng Dạ.
      “Vâng!” Lăng Dạ dám quấy rầy nữa, liền lui xuống.
      “ Thủy huynh, ta nhớ lần trước huynh có đáp ứng ta vò rượu ngon, vừa vặn ngày hôm nay ta có nhã hứng, chi bằng chúng ta uống rượu?” Quân Vân Doanh thưởng thức nhìn bàn cơ, lơ đãng với Thủy Vũ Thần.
      Thủy Vũ Thần nhìn cảm xúc ràng mặt Quân Vân Doanh, trả lời: “ Ha ha, trí nhớ Vân Doanh huynh tốt, như vậy , cung kính bằng tuân mệnh, chúng ta !”
      ********
      Tại nhà dân ngoài hoàng cung.
      nam tử tuổi đời chưa đến 20 lười biếng nằm, nam tử hé lộ ra dung nhan tuấn mĩ phi phàm, cái cằm cong duyên dáng, đôi mắt hoa đào hẹp dài, đôi mắt mát lạnh như nước.
      Cách giường thước, hạ nhân quỳ, bộ dạng nhìn như thái giám, trong phòng trừ bỏ tiếng hít thở còn thanh gì khác, khí quỷ dị.
      “ Hoàng thượng!” Tên thái giám đánh vỡ khí yên tĩnh, giọng kêu.
      “Có tin tức gì ?” Quân Dật Hiên thản nhiên lên tiếng, giọng ôn nhuận như ngọc, nhất thời xua tan bầu khí quỷ dị kia .
      “Bẩm hoàng thượng, tại Quỳnh Hoa công chúa tiến đến Thiên Hạ lâu, Thụy vương cùng Thủy Vũ Thần cũng đuổi theo!”
      Thái giám có chút ngập ngừng, nghĩ ra tại sao PHong Nhược Ngôn kia lại chạy đến Thiên Hạ lâu? Thủy gia tìm đến nàng gây phiên toái thôi, sao nàng ta lại muốn chui đầu vào hang ổ của kẻ thù, phải là muốn tìm chết sao?
      Chẳng lẽ nàng báo thù cho tỳ nữ của nàng? Trước chưa đến thế lực của Thủy gia, nàng là nữ nhân, bị quốc gia vứt bỏ, lại có thế lực ở nơi này, thể nghi ngờ đây là việc nàng lấy trứng chọi đá rồi!
      “ Nha, bọn Quân Vân Doanh cũng đến ư? Ha, rất hay, đợi lát nữa dược dục hoàn thành, chúng ta cũng xem náo nhiệt thôi,Đình Thương, ngươi trước sắp xếp mọi việc !” Khuôn mặt tuấn tú của Quân Dật Hiên lộ ra nghi hoặc, rồi sau đó khẽ cười ra tiếng, phân phó Đình Thương làm việc.
      “ Vâng, hoàng thương, bên kia, thái hậu…”
      Sắc mặt Quân Dật Hiên đen thui, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo,chỉ lát sau liền khôi phục lại khí thế quân tử nhu hòa “ Ngươi mau chuẩn bị ,lát nữa chúng ta xuất phát”.
      “Vâng, nô tài chuẩn bị ngay” xong liền khom người cúi chào rồi bước ra ngoài.
      *********
      Thiên Hạ lâu
      tiếng đàn du dương từ trong phòng truyền tới, thân ảnh cao quý nằm nghiên nhúc nhích nhuyễn tháp, giống như say mê nghe đàn, lại giống như là dang suy nghĩ điều gì đó.
      tử y nam tử cao quý, dùng tòan bộ mỹ từ tốt đẹp nhất thế gian này để miêu tả diện mạo của người này cũng đủ. khuôn mặt tuấn lãng nhưng lại lộ ra cỗ khí thế cường thế bá đạo, ánh mắt u tà nịnh, dáng người cao thẳng mà rắn chắc, toàn thân lộ ra khí thế vương giả, làm cho người ta nhịn được mà thần phục, mà cúng bái.
      Nữ tử đánh đàn si mê nhìn tử y nam tử chớp mắt, hề phát ra đàn trong tay mình trật nhịp, phát ra những thanh bén nhọn.
      Nam nhân kia nhíu nhíu mày, bỗng nhiên, cảm nhận trước ngực đau đớn, giống như có bàn tay vô hình nào đó đấm cái mạnh, đau đớn tới tột cùng.
      “Vương gia!” Tiếng đàn chợt tắt, nữ tử đánh đàn thấy người trước mặt thần sắt quái dị, liền vội vã chạy tới, đưa tay ra muốn cầm lấy cánh tay Hiên Viên Phong Lưu.
      Mà nữ tử kia, là người quen, chính là Yên Phi Tuyết.
      Chỉ còn chút nữa, Yên Phi Tuyết chạm tay đến Hiên Viên Phong Lưu, nhưng đúng vào lúc này, có người đứng chắn trước mặt Yên Phi Tuyết cùng Hiên Viên Phong Lưu, gạt bỏ tay của Yên Phi Tuyết xuống.
      Hiên Viên Phong Lưu cố gắng ác chế cơn đau tê tâm liệt phế kia xuống, ánh mắt ta mị nhìn Yên Phi Tuyết xấu hổ , thanh lãnh khốc vang lên: “ Xem ra, trong khoảng thời gian này ngươi dường như to gan hơn, ngay cả quy củ cơ bản nhất cũng quên?”
      “Phi Tuyết dám! Xin vương gia thứ tội!” Yên Phi Tuyết vừa nghe được thanh lãnh khốc kia vang lên, mặt trắng bệch cắt ra giọt máu, vội vàng quỳ xuống.
      “ Lần sau ngươi được viện lý do nữa, xuống !” Nửa ngày sau, Hiên Viên Phong Luu mới thản nhiên .
      “ Vâng, Phi Tuyết xin lui xuống!” Trong nháy mắt, khi lui ra ngoài, Yên Phi Tuyết cười tươi tắn, giống như là tự giễu, như là mất mát, lại mang theo tia cam lòng.
      “Vương gia, ngài vừa mới…” Liệt Dương nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Hiên Viên Phong Lưu, nhịn được, lo lắng mà dò hỏi.
      Hiên Viên Phong Lưu che ngực, thở hổn hển, trong lòng nghi hoặc, rồi như nghĩ đến điều gì, liền hỏi.
      “Trong kinh thành có biến động?”
      “Bẩm vương gia, bọn Thụy vương, Hiên đế tới Thiên Hạ lâu. Nguyên nhân bọn họ hẹn mà tới là do Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn!” Liệt Dương trong lòng nghi hoặc, biết công chúa hòa thân quyền thế rốt cuộc có mị lực gì mà thu hút các đại nhân vật kia đến như vậy?
      “Nha!” Biểu cảm của Hiên Viên Phong Lưu ràng lắm, như là lâm vào trầm tư. Lát sau, mở miệng phân phó Liệt Dương “ Chúng ta cũng xuống xem thôi!”
      (Rika: hix, edit tới cái khúc tên của Liệt Dương, làm ta nghĩ tới ấy….*che mặt* thứ lỗi cho ta đầu óc đen tối!)
      linhdiep17 thích bài này.

    4. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 29: Tru sát Thủy Vũ Chiêu
      Edit: Rika Nguyen

      Con ngựa chay như bay, chỉ trong chốc lát liền tới Thiên Hạ lâu. Phong Nhược Ngôn xuống ngựa, trực tiếp hướng lầu ba mà lên.
      Nghe Yến Du Trần , lầu ba của Thiên Hạ lâu là nơi mua vui, tất nhiên là Thủy Vũ Chiễu ở đây.
      Ngay khi nàng vừa bước tới cửa, thấy phụ nhân tầm 40 tuổi, ăn mặc phong độ bước tới, ngăng cản đường của Phong Nhược Ngôn : “ vị tiểu thư này, phải nương nhầm chỗ rồi chứ, nơi này phải là chỗ nương nên đến nha”
      “Ta tìm Thủy Vũ Chiêu!” Phong Nhược Ngôn thần sắc lạnh lùng, nhìn người trước mặt, thanh trong trẻo mà lạnh lùng như muốn giết người.
      Phụ nhân kia nghe Phong Nhược Ngôn thế, trong lúc nhất thời thân thể như đông lại, lạnh run lên. Nhưng nghe được nàng muốn tìm nhị thiếu gia Thủy Vũ Chiêu của bọn họ, nhất thời biểu tình mặt liền cứng ngắc.
      “Nhị thiếu gia của chúng tôi hôm nay có đến đây, tiểu thư vẫn nên về , ngày khác lại đến tìm!” Phụ nhân kia đưa mắt quét qua thân hình tuyệt mỹ của Phong Nhược Ngôn, trong lòng ngừng khen ngợi, tuy rằng nàng che mặt,nhưng dáng người tuyệt mỹ như thế, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng,toàn bộ nữ tử ở lầu ba của Thiên Hạ lâu này cũng thể sánh bằng. Mà nàng ta lại có liên quan tới nhị thiếu gia ác ma của bọn họ, xem ra là muốn sống nữa, nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Phong Nhược Ngôn có chút tiếc hận.
      Tâm tư của phụ nhân đặt lên người Phong Nhược Ngôn nháy mắt biến mất hết.
      “Tránh ra, hôm nay nhất định ta phải gặp Thủy Vũ Chiêu!” Phong Nhược Ngôn nhìn phụ nhân kia, bực tức .
      “Vị tiểu thư này, hôm nay nhị thiếu gia có ở đây, nương cũng đừng làm ta khó xử, mau !” Người kia thấy Phong Nhược Ngôn như muốn vào, liền mở miệng giải thích.
      ? có ở đây?” PHong Nhược Ngôn nhíu mày nhìn phụ nhân kia, ánh mắt bình tĩnh đến cực điểm.
      “Vâng…đây, , ta làm sao lùa nương được!” Nhận thấy ánh mắt của PHong Nhược Ngôn,phụ nhân kia chột dạ, đáy lòng phát lạnh, cúi đầu, dám nhìn vào mắt Phong Nhược Ngôn, ấp úng mà .
      Trong lúc này, Phong Nhược Ngôn nghe thấy trong căn phòng cách đó ca, truyền đến tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta nghe mà sợ hãi.
      Chợt nụ cười khuôn mặt phụ nhân kia đông cứng lại, Phong Nhược Ngôn thản nhiên liếc qua nhìn phụ nhân kia, bước qua người bà rồi hướng đến căn phòng phát ra tiếng kêu kia.
      Phong Nhược Ngôn bước từng bước tới căn phòng, cước bộ trầm trọng.Nhìn vào trong phòng, thấy hình ảnh trong phòng, nàng kinh hãi, ánh mắt bỗng chuyển sang bừng bừng sát khí, thị huyết mà tàn nhẫn.
      Trong phòng, hai nữ tử bị thoát hết quần áo, treo lơ lửng tràn nhà, có lẽ do tiếng la hét quá mức khi nãy, giờ phút này trong miệng hai ấy bị nhét vải, nam nhân tuấn tú hưng trí dạt dào, tay cầm roi quật vào hai người.
      Hạ thân hai nữ tử máu dường như khô lại, khó để nhìn ra các nàng ấy trải qua cơn ác mộng dã man như thế nào?
      Ánh mắt các nàng tan rã, thân thể chi chít vết roi, cả người loang lỗ vết máu, huyết nhục mơ hồ. Nhưng nam tử kia dường như có dấu hiệu ngừng tay lại, ngược lại hình ảnh như thế càng làm cho cảm thấy hưng phấn.
      Hai nữ tử kia gần như bị tra tấn đến tắt thở.
      Ánh mắt Phong Nhược Ngôn nhìn lên cổ của hai nữ tử kia, đó quả nhiên cột khăn lụa màu đỏ.
      Đáy lòng chợt trầm xuống, đau xót, Cửu Nguyệt,nữ hài tử hiền lành tốt bụng kia,nàng cũng bị tên này ngược đãi như thế này cho đến chết ư?
      Phong Nhược Ngôn cước đá văng cánh cửa khép hờ kia, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Thủy Vũ Chiêu, làm cho vốn hưng phấn bỗng dưng rung mình cái.
      “Ngươi…ngươi…ngươi là ai, to gan, dám tiến đến này!” Thủy Vũ Chiêu có chút run sợ, bất quá liền nghĩ lại đây chính là địa bàn của mình, liền khôi phục lại kiêu ngạo.
      “Người bị chết trong dịch quán là do ngươi hành hạ nàng cho đến chết?” Mặt Phong Nhược Ngôn chút thay đổi, nhưng trong lòng làm căm hận đến ngút trời.
      Thủy Vũ Chiêu sửng sốt, nhìn Phong Nhược Ngôn tỏ vẻ tin : “ Ngươi…ngươi chính là Quỳnh Hoa công chúa – Phong Nhược Ngôn?”
      “Ta hỏi ngươi, người chết trong dịch quán có phải do ngươi làm?” Phong Nhược Ngôn vẫn lạnh băng như trước, giống như chuyện thiên hạ với Thủy Vũ Chiêu vậy.
      Mà Thủy Vũ Chiêu cũng có thể cảm nhận được sát khí tản ra thân hình tuyệt mỹ kia, mà hiển nhiên sát khí kia là dùng để đối phó với .
      Nhất thời, Thủy Vũ Chiêu cười lạnh, đứng lên, hung hăng nhìn Phong Nhược Ngôn : “ Là do ta hành hạ cho đến chết như thế nào, nha đầu kia có thể hầu hạ ta cho đến chết là vinh hạnh của nàng ta. Còn ngươi, Phong Nhược Ngôn, ngươi dám khi dễ người nhà của Thủy gia ta. Hừ, chẳng qua hôm áy ngươi gặp may, phương pháp kia vốn dùng để đối phó với ngươi, nhưng ngươi có ở đấy. Thế nhưng hôm nay ngươi lại tiến vào hang hổ của ta, ta hôm nay nhất định phải cho ngươi hảo hảo hưởng thụ! Ha ha ha!”
      Thủy Vũ Chiêu nhìn dáng người tuyệt mỹ kia của Phong Nhược Ngôn, trong lòng nhịn được mà tiếc hận, mỹ nhân khuynh thành, lại hương tiêu ngọc vẫn dưới thân mình, về sau muốn tìm gặp lại người như thế này cũng khó. Nhưng Phong Nhược Ngôn này phải chết, đây là lệnh của phụ thân, lần trước chưa giết được Phong Nhược Ngôn làm cho mất thể diện trước mặt phụ thân, tại người đưa đến cửa, sao lại có thể buông tha cơ hội tốt này.
      Mà Phong Nhược Ngôn lúc này cũng khẽ cười ra tiếng, tới gần Thủy Vũ Chiêu, nhìn ánh mắt của : “ ? Các ngươi phải ngày đêm đều trong ngón ta chết cách tử tế ư? trùng hợp, ta cũng nghĩ như thế?” Nàng hận, rất rất hận, hận ngày đó tại sao nàng lại mang theo Cửu Nguyệt , để nàng ấy về dịch quán rồi bị người ta làm nhục cho đến chết.
      “Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Thủy Vũ Chiêu nhận thấy lạnh lẽo của Phong Nhược Ngôn, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, đứng lên kêu to, đồng thời vung roi tay hướng đến người Phong Nhược Ngôn.
      Phong Nhược Ngôn dùng tay bắt lấy sợi dây, kéo cái, đá cước lên người Thủy Vũ Chiêu, cười lạnh: “ Ta muốn làm gì à? Chẳng lẽ ngươi lại biết? Hừ, ngươi làm việc tàn ác, ngươi nghĩ đến có ngày ngươi gặp quả báo ư?Hôm nay, ta cho ngươi thấy!”
      Phong Nhược Ngôn bước từng bước tới Thủy Vũ Chiêu nằm mặt đất, cả người tỏa ra sát khí nồng đậm!
      “Ngươi…người đâu, mau đến đây, bắt lấy ả này cho ta!” Thủy Vũ Chiêu ngã đau đớn, choáng váng, sao có ai cho biết Phong Nhược Ngôn có võ công, điều này phải chính là tự tìm cái chết sao? Thủy Vũ Chiêu hoảng hốt, đồng thời cảm thấy hạ thân ẩm ướt, trong lúc hoảng sợ kêu to ra tiếng.
      Lúc này, hộ vệ trong Thiên Hạ lâu bao quanh Phong Nhược Ngôn, lát sau Quân Vân Doanh, Thủy Vũ Thần tiến vào trong phòng.
      “Sao lại thế này?” Thủy Vũ Thần nhìn hình ảnh thê thảm trong phòng, mà trong phòng lại xuât nữ tử toàn thân trang phục đỏ thẩm, mang khăn che mặt lạnh lùng đứng trong phòng, khí trong phòng là quỷ dị.
      Thủy Vũ Chiêu kéo thân thể xụi lơ đến trước mặt Quân Vân Doanh, kêu gào thảm thiết : “ Tuy vương điện hạ, đại ca, cứu đệ với, Phong Nhược Ngôn nàng…nàng ta muốn giết đệ.”
      linhdiep17 thích bài này.

    5. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 30: So chiêu với Thụy vương
      Edit: Rika Nguyen

      Quân Vân Doanh nhíu mi nhìn Thủy Vũ Chiêu, trong mắt lên hèn mọn cùng chán ghét.
      Mà Thủy Vũ Thần nghe Thủy Vũ Chiêu nử tữ trước mặt là Phong Nhược Ngôn, trong lúc nhất thời thể tin được, nhưng Thủy vũ Chiêu , cũng thể nào đề phòng được,lui ra sau vài bước, giở giọng trách mắng: “ Ăn xằng bậy, Quỳnh Hoa công chúa sao lại giết ngươi được, thể ăn loạn xạ trước mặt Thụy vương gia!”
      Thủy Vũ Chiêu sửng sốt, sao đại ca lại như thế được, phải chính đại ca bảo…
      Nhất thời, Thủy Vũ Chiêu ngẩn người, bỗng nhiên xoay người, hướng Thụy vương mà dập đầu : “ Thụy vương điện hạ, ngài nhất định phải cứu ta, Phong Nhược Ngôn này muốn giết ta. Thảm cảnh của muội muội Thủy Vũ Hinh lần trước cũng do nàng ta làm hại, muội muội ta bây giờ sống chết còn chưa , nhưng ả lại tới đây muốn giết ta”
      Ánh mắt Quân Vân Doanh phức tạp nhìn Phong Nhược Ngôn, hơi : “ Lời ta ?” tưởng Phong Nhược Ngôn chạy đến đây là muốn phá hoại THiên Hạ lâu, nhưng ngờ, Phong Nhược Ngôn tới đây để giết người.
      Phong Nhược Ngôn thản nhiên liếc mắt nhìn cái, cũng quan tâm tới Thủy Vũ Thần, : “Đứng vậy, ta muốn giết !”
      “ Ngươi…ngươi còn làm nhục Thủy Vũ Hinh?” Quân Vân Doanh bỏ sót chút biểu tình nào mạt Phong Nhược Ngôn, rất muốn hiểu nàng. Chỉ có hai ngày ngắn ngủi, người làm sao lại có biến hóa lớn đến như thế, rất muốn tháo khăn che mặt của nàng xuống, nhìn dung nhan đằng sau ấy rốt cuộc có phải là Phong Nhược Ngôn hay ?
      “Cứ cho là vậy ! Ta nghĩ Tụy vương điện hạ cũng cần biết nhiều làm gì?” Phong Nhược ngôn bình tĩnh , thị huyết trong con ngươi chợt lóe lên, nhìn chằm chằm Thủy Vũ Chiêu : “ Ta rồi, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, nợ máu phải trả bằng máu.”
      Quân Vân Doanh lạnh lùng : “ Con cái của Hầu gia, sao để cho ngươi tùy ý mà giết được, ngươi lui ra cho ta, chuyện ngày hioom nay coi như quên ! Chúng ta truy cứu nữa!”
      Phong Nhược Ngôn thay đổi sắc mặt : “Xin thứ lỗi, ta thể nghe theo được!”
      “Phong Nhược Ngôn, niệm tình chúng ta từng có quan hệ phu thê, đừng nháo loạn nữa!” đưa tay ra giữ Phong Nhược Ngôn lại, đồng thời trong lòng liền nảy ra tia hy vọng, có thể nắm tay nàng mãi như thế này.
      Phong Nhược Ngôn gạt tay ra, hồng y tung bay, cất giọng trong trẻo mà lạnh lùng : “ Cút ngay, hôm nay ta phải giết !”
      Sắc mặt Quân Vân Doanh trầm lại, nữ nhân này là làm càn quá mức, lần trước cũng vậy, lần này cũng thế. tại lại kêu gào muốn giết người, nhếch môi cười lạnh nhạt, nhìn qua Thủy Vũ Chiêu, thẳng đến bên cạnh Phong Nhược Ngôn.
      “Phong Nhược Ngôn, ngươi đúng là rượu mừng uống lại uống rượu phạt, Thủy gia này là nơi mà ngươi thể động vào, nếu hôm nay ngươi muốn giết ,đừng trách ta khách khí”
      Ánh mắt Phong Nhược Ngôn u lãnh, hai tròng mắt phát ra lệ quang, cổ tay run lên, ngân châm bay ra dày đặc, tốc độ rất nhanh, hướng đến các tử huyệt của Thủy Vũ Chiêu.
      Quân Vân Doanh vẫn luôn chú ý tới hành động của Phong Nhược Ngôn, nhìn thấy nàng pát ra ngân chân, nhất thời phi thân lên, ánh mắt chợt lãnh, sát khí lộ ra. Rồi sau đó con gió, đánh rót hết ngâm châm của PHong Nhược Ngôn.
      Phong Nhược Ngôn thấy ngân châm chạm tới người Thủy Vũ Chiêu mà bị Quân Vân Doanh đánh rớt, trong lòng cả kinh, đồng thời hàn khí tỏa ra càng nhiều.
      Trước mắt mọi người, nàng bay lên, hồng y bay bay theo gió, tay cầm ngân châm lạnh lẽo, sát khí như Tu La đến từ địa ngục: “ ? khách khí sao? Ta rất muốn xem hôm nay ngươi khách khí như thế nào? Hôm nay ta nhất định phải giết , cản trở ta, ta giết luôn”
      Phong Nhược Ngôn nhạt roi mặt đất lên, đem toàn bộ khí lực ngưng đọng lại, hướng tới Thủy Vũ Chiêu núp đằng sau Quân Vân Doanh mà đánh.
      Quân Vân Doanh ngây người, nghĩ Phong Nhược Ngôn tàn nhẫn như thế, muốn đánh nhau với , nghĩ đến đây trong lòng liền tức giận.
      Quân Vân Doanh né tranh ngân châm của Phong Nhược Ngôn, thân thể bay lên cao, lúc này còn chưa rơi xuống đất, liền thấy Phong Nhược Ngôn phóng roi tới trước mặt , roi kia mang theo hơi thở như hủy diệt thiên địa, ánh mắt lãnh huyết, nháy mắt vây quanh người .
      Quân Vân Doanh cả kinh, sắc mặt ngưng trọng lại, toàn bộ nội lục đều tập trung vào hai tay tung chưởng ra, nhất thời khí xung quanh liền lưu động, tập trung vào trong tay . Trong lúc nhất thời, xung quanh người bao bọc tầng khí làm cho Phong NHược Ngôn thẻ tiến tới được.
      Hàn khí bao bọc quanh người Phong Nhược Ngôn, Quân Vân Doanh còn lợi hại hơn sơ với tưởng tượng của nàng, nghĩ như vậy, thừa dịp dùng nội lực ngăn cản roi của nàng, khẽ điểm mũi chân, đem ngân châm lúc trước bị Quân Vân Doanh đánh rớt hất lên, hướng tới Quân Vân Doanh, rồi sau đó rút roi trở về, đồng thòi bước rất nhanh, chạy đến thị vệ Lăng Dạ đứng bên cạnh Quân Vân Doanh, rút kiếm của ra, hướng về phía ngực của Quân Vân Doanh mà đâm tới. Động tác cực nhanh, chuẩn,tàn nhẫn, khí thế như chẻ tre.
      Tại góc tối trong phòng, thanh tà mị tram thấp vang lên
      “ Liệt Dương, ngươi thấy thế nào?”
      “Vương gia, thuộc hạ nghĩ đến từ để hình dung về Quỳnh Hoa công chúa!” Liệt Dương nhìn chằm chằm hình ảnh trước mặt mà trợn mắt há hốc mồm, màn này làm cho khiếp sợ.
      “Nha?” Hiên Viên Phong Lưu cười khẽ, chờ đợi Liệt Dương mở miệng.
      “Tàn nhẫn! Quỳnh Hoa công chúa quá mức tàn nhẫn, đối với địch nhân tàn nhẫn, đối với chính mình cũng tàn nhẫn!” Liệt Dương vẻ mặt kính nể, sung bái .
      “ Nha! như thế nào ta?” Hiên Viên Phong Lưu nhìn hồng y nữ tử đánh nhau ngoài kia, khẽ hỏi.
      “Đầu tiên, thế tấn công của nàng có thể là hoàn mỹ, đối với thế tấn công của nàng, khi rút vè phải vận dụng nội lực, ngược lại nàng lại dùng ngân châm làm kiếm, làm cho Quân Vân Doanh được cái này mất cái nọ,chiêu này hiển nhiên làm cho nàng chiếm được thế thượng phong. Nhưng làm ra loạt chiêu thức như thế, bản thân nàng chắc chắn bị phản phệ của nội lực mà bị thương, phải là tàn nhẫn lắm sao?” Liệt Dương phân tích tình hình, nhàng.
      Hiên Viên Phong Luu khẽ cười tiếng : “Nàng có nội lực”
      Nghe Hiên Viên Phong Lưu , thân mình Liệt Dương cứng đờ, dám tin mà nhìn chủ tử của , thất thanh kêu lên : “Cái gì?”
      Mà Hiên Viên Phong Luu cũng thêm gì nữa, nhìn bóng hình hồng y xinh đẹp kia, thần sắc khó lường được.
      Quân Vân Doanh lúc này cũng bị hành động của Phong Nhược Ngôn làm cho sợ hãi, nữ nhân này quá ác độc, vì để đối phó với thương tiếc tổn hại đến bản thân, nàng chán ghét như vậy ư?
      Ba phương tấn công khiến lung túng, chiếc roi bay đến bị dùng chân cật lục mà đỡ, hướng đến vách tường, lưu lại dấu vết dài và sâu.
      Kiếm trong tay Phong Nhược Ngôn cũng bị tay Quân Vân Doanh kẹp lấy, Phong Nhược Ngôn bỏ kiếm ra, phi thân , ngân châm dày đặc bay đến bên người Quân Vân Doanh, nhưng dưới khí lực của Quân Vân Doanh đều hóa thành tro bụi.
      Chỉ có cây, bởi vì nội lực tan hết, tránh né kịp, trực tiếp đam vào đùi của .
      Nhất thời, Quân Vân Doanh cảm nhận được cỗ đau đớn lan ra toàn thân.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :