1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y SỦNG CUỒNG PHI – MỘC MỘC TỊCH MỄ(update ch57/q2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 21: Hi Phong Dương

      Edit: Rika Nguyen

      Mà người nọ thấy động tác này của Phong Nhược Ngôn, trong lòng khó nén được ý cười, cười ra tiếng.

      Tiếng ôn nhuận như ngọc, trầm thấp uyển chuyển, thanh vừa ra tựa như trận du phong nhàng thổi đến, làm cho người ta nhịn được muốn buông suy nghĩ trong lòng, buông khỏi trần thế, theo , vĩnh viễn sa vào trong đó, chỉ về hướng.

      Phong Nhược Ngôn vừa mới được giáo huấn, tự nhiên có lực miễn dịch . Nhưng vẫn nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng phỉ báng : “ nghiệt biến thái.”

      Mà nam tử như đế tiên kia lại có thể dường như đọc hiểu được suy nghĩ của Phong Nhược Ngôn, ý cười trong mắt nhất thời thu liễm, bình tĩnh hướng Phong Nhược Ngôn nhìn thoáng qua, sau đó tiếng thanh nhuận như gió vang lên.

      biết Phong tiểu thư đến thăm, thể tiếp đón từ xa, có chút hợp lễ .”

      xong, thản nhiên lướt nhìn về phía hoàng y nữ tử đứng sau lưng Phong Nhược Ngôn.

      Mà Phong Nhược Ngôn vừa nghe, lông mi hơi hơi nhíu nhíu. thế nhưng phải bắt mình đến đây? Có thể là do thuộc hạ của tự chủ trương , mà mình bị bắt tới nơi này hiển nhiên là có liên quan đến nam tử như đế tiên đứng trước mặt đây.

      Phong Nhược Ngôn nhìn tử y nam tử chậm rãi bước đến, trong thầm lòng thở dài , thiên nhân chi tư * như vậy, kinh tài tuyệt thế như vậy, trách được có thể có được cấp dưới vĩ đại như vậy, lại làm cho bọn họ lòng dạ theo.

      *Thiên nhân chi tư: có tư thế của nhà trời

      Người này, xác thực bất phàm.

      Mà hoàng y nữ tử kia giờ phút này còn ngây ngốc bởi tiếng cười trầm thấp của chủ tử. Nàng theo chủ tử nhiều năm như vậy , chưa từng thấy chủ tử cười như thế , làm cho nàng giật mình.

      Khi Truy Nguyệt còn suy nghĩ, liền cảm giác được ánh mắt của chủ tử phóng tới, trong lòng nhất thời dọa run lên.

      “Chủ tử, Truy Nguyệt biết sai, Truy Nguyệt cam chịu trừng phạt. Nhưng chủ tử, nay Phong tiểu thư bị mang đến , chủ tử nhất định phải thử xem sao, có lẽ có chỗ đáng dùng sao?” Thân hình Truy Nguyệt thẳng tắp quỳ xuống, mặt mặc dù có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt trước sau kiên định như .

      Phong Nhược Ngôn nhìn người bước tới gần, trong lòng có chút nghi hoặc, — đến tột cùng làm sao vậy, mình có tác dụng gì với ?

      Nghi vấn này rốt cục cũng được giải đáp khi tới gần.

      Khi người này tới gần, cỗ hàn khí nháy mắt đem nàng vây quanh, bốn phía độ ấm chợt giảm xuống.

      Người này thế nhưng thâm trung hàn độc!

      có duyên tới đây, vậy lại đây ngồi , đây là trà đào Lạc Tuyết, vừa mới được đem tới, ngươi có thể nếm thử .”

      Ánh mắt trong sáng, thanh thanh nhuận mà thanh nhã, khí chất cao quý , nhưng đáng tiếc ……

      Phong Nhược Ngôn có cảm xúc phức tạp nỏi lên khi quan sát người này.

      “Nghe lời ngươi , hẳn ta còn phải cảm tạ các ngươi vất vả đưa ta đến đây, ta hẳn phải cảm kích các ngươi ư ?” Phong Nhược Ngôn nhíu mày lãnh phúng .

      Tử y nam tử nghe Phong Nhược Ngôn xong, mi giác như trước mỉm cười, thanh thanh nhuận: “Như vậy, có gì được?”

      Phong Nhược Ngôn hơi nhướng mi, nhìn người trước mặt, lời, đợi tiếp.

      “Tại hạ là Hi Phong Dương, biết có diễm phúc cùng Phong tiểu thư thưởng trà phẩm cảnh ?”. Thanh của Hi Phong Dương thanh nhuận, lời ra như có dòng nước mát rót vào lòng người nghe, làm cho người ta đành lòng cũng nguyện cự tuyệt.

      Phong Nhược Ngôn nhàng chậm chạp dời bước, tiêu sái hướng tới bàn đá, y phục bay bay trong gió, hào cùng cánh hoa rơi như bức tranh tuyệt mĩ.

      Thấy bóng dáng Phong Nhược Ngôn tiêu sái lạnh nhạt, ánh mắt Hi Phong Dương lên chút liễm diễm quang hoa, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền khôi phục lại tư thái thanh minh trang nhã.

      Mà hoàng y nữ tử Truy Nguyệt kia từ lúc Hi Phong Dương tới lui xuống.

      “Quả là trà ngon, Lạc Tuyết trong núi, mùi đào thơm mát. Uống trà tại thác nước, nguyên trong thiên hạ. Hi Hòa cung quả thực phụ thiên hạ đệ nhất Cung.” Phong Nhược Ngôn vừa uống trà vừa bình phẩm, lời giống như vô tình thốt ra đẻ cảm thán.

      Lời nàng vừa xong, làm cho Truy Nguyệt tới suýt té, Phong Nhược Ngôn lợi hại, mới quan sát sơ qua có thể cách chính xác tới vậy? Thiên hạ này khó tìm được người có nhãn lực cao như vậy.

      Nàng vừa mới vào liền nhìn thấy chủ tử cùng Phong tiểu thư ngồi xuống, trong lòng rất kinh ngạc, bàn đá này chưa từng tiếp đãi ngoại nhân, hôm nay lại…. Truy Nguyệt dùng ánh mắt lần nữa đánh giá Phong Nhược Ngôn, thân hồng y kinh diễm tựa thiên tiên, tao nhã, mà chủ tử lại là thân tử y, thản nhiên tiêu sái. Hình ảnh hai người trong khung cảnh này làm cho người ta thấy họ xứng đôi.

      Trong lòng Truy Nguyệt giờ phút này lại cảm thấy, nếu như thế giới có người xứng đôi với chủ tử, cùng nắm tay nhau , là người mà bị thế nhân lên án, bị nhiều lời đồn đãi, hẳn chính là Nam Viên Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn.

      Trong lòng Truy Nguyệt giờ phút này bỗng lên tia sát ý.

      Trong lúc đó, tử y mặc gió thổi bay, mặt nạ bạch ngọc che khuất biểu tình của , chỉ lộ ra con ngươi đen nháy, mắt sáng như đuốc.

      “Thế nhân đều biết Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn là công chúa háo sắc, lại biết liêm xỉ hóa ra là viên ngọc bị giấu , xem ra, lời đồn đãi thể tin .” Hi Phong Dương lên thắc mắc của mình, thanh thanh nhuận vô cùng.

      Phong Nhược Ngôn nhíu mày, thanh lạnh lẽo như cũ : “ Lời đồn thế nhân, tam sao thất bản. Nhưng có thể được Thánh chủ Hi Hòa cung khen, là vinh hạnh cho tiểu nữ.”

      Hi Phong Dương đối với lời trêu ghẹo của Phong Nhược Ngôn cũng để ý, chậm rãi đứng lên, đối diện với thác nước, tử sam đón gió, thừa dịp dũ phát cao quý bay lả tả.

      “Ngươi còn muốn biết cái gì?”

      lúc Phong Nhược Ngôn thất thần, lời của Hi Phong Dương theo gió chậm rãi truyền tới
      linhdiep17 thích bài này.

    2. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 22: Hai phương đối chọi

      Edit: Rika Nguyen

      Phong Nhược Ngôn sửng sốt, cằm hơi nhấc lên, chống lại cặp mắt như biết hết thảy mọi chuyện kia của Hi Phong Dương, rồi sau đó mở miệng như ra lệnh : “ Đưa tay của ngươi lại đây!”

      Lời của Phong Nhược Ngôn tuy lãnh đạm cứng rắn nhưng trong đó dường như chứa tia hờn dỗi mà nàng phát ra , nhưng Hi Phong Dương nhận ra, ánh mắt nhìn Phong Nhược Ngôn giảm lạnh nhạt và xa cách, thay vào đó là mềm , khẽ cười, thanh trầm thấp uyển chuyển, giọng khàn khàn gợi cảm :“Hảo!”

      Khóe mắt Hi Phong Dương hàm chứa ý cười, ánh mắt lưu chuyển nhàng, chủ động đưa tay hướng về phía Phong Nhược Ngôn, nhàng đặt tay xuống bàn đá mềm mại uyển chuyển như tay có xương.

      Phong Nhược Ngôn trong lòng nghi hoặc.

      Ngay cả Phong Nhược Ngôn chỉ đến dị thế này thời gian ngắn ngủi, nhưng theo trí nhớ của chủ nhân thân thể này lúc trước, cái tên Hi Phong Dương nghe như sấm bên tai.

      Hi Hòa cung, đây là tổ chức tồn tại ở Tứ quốc, bất luận là giang hồ hoặc triều đình đều dám đắc tội tổ chức thần bí này. Mà đối với thánh chủ Hi Hòa cung Hi Phong Dương, trong lòng mọi người rất sùng kính, hâm mộ, e ngại.

      Mà Hi Hòa cung này nằm ở địa thế vô cùng đẹp và bí hiểm, thần bí khó lường, thể xâm nhập vào đươc, đồng thời Hi Hòa cung này có vị võ công sâu lường được, mưu lược thiên hạ vô song, lên trời xuống đất, làm được – Thánh chủ Hi Phong Dương.

      Tóm lại, đây là truyện thần thoại để bàn về người siêu thoát hậu thế, chỉ có hai đời này.

      Phong Nhược Ngôn dùng lời như mệnh lệnh với Hi Phong Dương chính là muốn ghê tởm, tốt nhất có thể đem chọc giận.

      Nhưng cũng thể trách nàng được, nàng trời sinh lãnh đạm, loại cảm giác áp bức này, làm cho nàng nhịn được cảm thấy rất nôn nóng, cho nên nàng muốn đem gương mặt lạnh lùng kia của Hi Phong Dương mà kéo xuống.

      tại, Thánh chủ Hi Hòa cung này lại chút để ý tới hành động cùng lời của nàng, vẫn thuận theo ý nàng, đặt tay lên bàn.

      Trước mắt là Thánh chủ Hi Hòa cung sao? Nàng có nhìn lầm ?

      Trong lòng Phong Nhược Ngôn nổi lên nghi hoặc, thể tin được.

      cũng thể trách Phong Nhược Ngôn được, Truy Nguyệt đứng hầu hạ bên, nhìn động tác cùng ngôn ngữ của Hi Phong Dương, trong lòng rất ngạc nhiên. Hôm nay chủ tử làm cho nàng nhận thức bị đảo lộn nha. May mắn là tâm can nàng đủ mạnh, năng lực tiếp nhận cũng siêu nhiên.

      cũng phải lại, bàn tay của nam nhân này đẹp nha. Ngón tay thon dài, thẳng tắp, khớp xương ràng, so với tay của nữ tử còn đẹp hơn.

      Phong Nhược Ngôn nhìn đến ngẩn người, thẳng đến khi cảm nhận được trận hàn khí, Phong Nhược Ngôn nhất thời nhịn được rùng mình cái.

      Nhưng nàng cũng hề tức giận hay nhăn nhó. Mà là đem ánh mắt tập trung vào tay của Hi Phong Dương, cảm nhận được hàn khí đôi tay. Nhất thời sắc mặt ngưng trọng.

      Hi Phong Dương khẽ gật đầu, ánh mắt hơi cười, thấy Phong Nhược Ngôn nắm tay mình nhìn tới ngâyngười, Hi Phong dương cũng có ý buông tay ra. Nhìn thân ảnh màu đỏ trước mặt, khóe mắt lại lên ý cười ràng, đồng thời trong đó lóe lên tia sáng, nhưng quá lâu.

      Phong Nhược Ngôn vẫn im lặng, theo dõi , bắt mạnh tay , đánh giá nửa ngày, bỗng nhiên ngẩng đầu với Hi Phong Dương, ngữ khí bình thản : “Thánh chủ, ngài có thể thu tay về được rồi đó.”

      Nghe được xưng hô của Phong Nhược Ngôn, Hi Phong Dương hơi hơi sửng sốt, ánh mắt nhíu lại, nhưng cũng buông tay, hướng Phong Nhược Ngôn :“Gọi tên ta!”

      Phong Nhược Ngôn lúc này dùng tay khác cầm chén trà lên uống, trong đầu suy nghĩ về căn bệnh của Hi Phong Dương. tập trung suy nghĩ, thình lình nghe đượclời của Hi Phong Dương, vừa mới nhấp ngụm trà, nàng thể nuốt xuống cũng thể phun ra, thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.

      “Gọi là Phong Dương ư ?”, nghe như sét đánh ngang tai vậy, nàng cùng rất quen thuộc sao? Đồng thời trong lòng nghi hoặc, thầm phỏng đoán, nếu người này là Hi Thánh chủ của Hi Hòa cung, như vậy có thể chứng minh việc, nghe theo lời đồn đại có thể hại chết người.

      Nhưng Phong Nhược Ngôn cũng chẳn còn cách nào, nàng cùng Hi Phong Dương kém xa vạn dặm, lúc nãy mà động thủ tí , đem tay Phong Nhược Ngôn nắm lại cách vững vàng , làm cho nàng thể động đậy, càng đừng giờ phút này mang ánh mắt kiên trì cùng quật cường, Phong Nhược Ngôn biết là thể thỏa hiệp được cùng , sợ là tay vẫn bị gắt gao nắm chặt .

      Nàng còn tưởng tay mình bị nắm đến tàn phế, “khụ” hai tiếng mạnh, lấy lại giọng , ngữ khí ra thập phần quái dị :“Hi Phong Dương, tại ngài có thể bỏ tay ta ra ?”

      Hi Phong Dương cười khẽ hai tiếng,rồi bỏ tay ra.

      Tay của Phong Nhược Ngôn cuối cùng cũng được tự do, rồi sau đó nghe được tiếng cười của Hi Phong Dương, mặt nhất thời đen lại. Oán hận nhìn tên đầu sỏ đối diện.

      “Ngươi tốt nhất cần làm hành động thiếu suy nghĩ, nếu , đến cuối cùng lại rước họa vào thân đấy.” Qua lúc, Phong Nhược Ngôn liền khôi phục lại trạng thái lạnh lùng, cuồng ngạo.

      Mà Truy Nguyệt nghe lời ngỗ ngược của Phong Nhược Ngôn xong, mồ hôi lạnh người nhất thời tuôn như mưa.

      Phong Nhược Ngôn hơi ngỗ ngược , tuy rằng chủ tử hôm nay làm cho nhận thức của nàng bị rối loạn , nhưng người vẫn là chủ tử, là Thánh chủ tôn quý của Hi Hòa cung. người cao cao tại thượng, há có thể dung túng cho người khác làm càn, đưa ra lời khiêu khích cùng uy hiếp?

      Giờ phút này nàng chỉ có thể cầu nguyện Phong Nhược Ngôn có việc gì, tuy rằng các nàng biết nhau ngắn ngủi, nhưng Truy Nguyệt thấy Quỳnh Hoa công chúa có tính cách kiêu ngạo cùng thông minh , nàng có hảo cảm với Phong Nhược Ngôn .

      Sau lời của Phong Nhược Ngôn, cả người Hi Phong Dương khôi phục lại thần thái lạnh nhạt cùng hờ hững như trước.

      Hai người, ràng ngồi cùng bàn, nhưng là vô hình trung lại xa cách. ràng hai phương đều phát ra hơi thở như nhau, nhưng hoàn toàn dung hợp được.

      Bốn phương của thác nước tỏa sương mù, hai đôi mắt đen và sáng, sâu thẳm như hồ nước lạnh băng, sâu thấy đáy, trong ánh mắt như có cơn lốc xoáy, phảng phất giống như muốn tiến vào thăm dò ánh mắt của đối phương, như muốn nhìn hết mọi suy nghĩ trong đầu của đối phương.

      Trong lúc nhất thời, sương mù tràn ngập, tử y phi quyết, hồng y kinh diễm, khí là quỷ dị.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 23: Điều kiện kinh ngạc
      Edit: Rika Nguyen

      Hoàng hôn dần dần buông xuống, gió se se lạnh, bầu trời chỉ còn lại những vệt đỏ của áng mây chiều.
      Mặt trời xuống núi, trong lúc nhất thời, Phong Nhược Ngôn cảm giác cả người mình bị cỗ hàn khí của người kia xâm nhập đến.
      Nàng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh băng của người kia.
      Ánh mắt Phong Nhược Ngôn tự chủ được chuyển hướng nhìn về phía người đối diện , Hi Phong Dương nhắm mắt lại, làm cho nàng thể nhìn ra điều gì.
      Đồng thời, thở dài hơi, tựa hồ đối với hoàn cảnh xung quanh giống như biết, nghe, thấy.
      Phong Nhược Ngôn nghĩ, đây mới là phong thái của Thánh chủ Hi hòa cung chăng! nhiễm bụi trần, đứng tất cả mọi người.
      Đồng thời, như vậy mang cho nàng cảm giác , trong lòng nàng lên buồn chán.
      Nhưng suy nghĩ trong chốc lát, nàng liền khôi phục lại tâm trạng như bình thường, nàng vốn là người khách qua đường, tuy ở trong lãnh địa của , nhưng đời còn có ngoại lệ? Ai biết được sau khi xong việc ở đây, nàng được tự do, tự mình tiếu ngạo giang hồ.
      Trong màn sương, Phong Nhược Ngôn thấy thân ảnh màu tím của phiêu diêu, trong mắt nàng lên sáng tỏ, hướng Hi Phong Dương :“Hi Phong Dương, ngươi trúng độc !”
      Hi Phong Dương vẫn nhắm mắt ngồi im, nửa ngày, mở to mắt, nhìn Phong Nhược Ngôn, ý bảo nàng tiếp.
      Phong Nhược Ngôn cũng để ý, chút khách khí mở miệng :“Ngươi trúng độc , hơn nữa trúng độc rất nặng, mà các ngươi biết ta có thể giải độc! Cho nên bắt ta tới nơi này!”
      Hi Phong Dương đem ánh mắt chuyển sang hướng khác, giống như thở dài, giống như cảm khái, giống như bất đắc dĩ, sai nó chậm rãi : “Ngươi sai, có lẽ là vậy!”
      Phong Nhược Ngôn nhíu mày, sau đó lại giãn ra, giọng tràn đầy trong trẻo và tự tin :“Cũng coi như các ngươi tìm đúng người, độc của ngươi ta có thể giải được , ta nghĩ trong thiên hạ này chỉ có mình ta mới có thể cứu được ngươi.”
      Hi Phong Dương nghe xong lời nàng , cuối cùng thu hồi tầm mắt lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn người kiêu ngạo trước mặt . rất muốn tìm hiểu kỹ nàng, nhìn nàng thân hình mảnh mai, rốt cuộc trong người nàng có năng lực vĩ đại gì mà làm cho nàng có khí thế rất cường đại, ngạo nghễ.
      Phong Nhược Ngôn thấy Hi Phong Dương nhìn chằm chằm mìnhvới ánh mắt tràn ngập tìm tòi và nghiên cứu, trong lòng nhất thời nhất tức giận, hừ lạnh :“Ngươi tin?”
      “Ta tin!” Hi Phong Dương thản nhiên , trong lời vui mừng, cũng có than . Hai chữ ra tuy rất nhàng nhưng được suất phát từ nội tâm, nghe rất lòng.
      “Ta có thể cứu ngươi, giúp ngươi giải độc, nhưng là, ta có điều kiện.” Phong Nhược Ngôn nghe Hi Phong Dương xong, liền mở miệng vào vấn đề chính.
      “Nga?” Hi Phong Dương chỉ đáp chữ, chậm rãi chờ nàng tiếp.
      “Tần Hải là người của ngươi phải , ta muốn , biết Hi công tử có thể bỏ qua thứ mình thích được chứ?” Phong Nhược Ngôn mỉm cười, hướng tới Hi Phong Dương mà .
      Ngữ khí của nàng rất thản nhiên mà trực tiếp, làm cho Truy Nguyệt nghe mà sợ hãi, nhìn Phong Nhược Ngôn như nhìn quái vật. sợ hãi lên tiếng: “ Phong tiểu thư, ngươi…… Ngươi như thế nào…… Làm sao có thể……”
      Phong Nhược Ngôn nhìn bộ dáng giật mình củaTruy Nguyệt , nhịn được mà khinh thường, nàng như thế nào? phải chỉ là biết Tần Hải là người của Hi Hòa cung sao, điều này có gì mà phải kinh ngạc.
      Điều này cũng kỳ quái lắm, phải biết rằng Phong Nhược Ngôn đến chỗ này mới chỉ có thời gian ngắn ngủi, mà nàng chỉ tiếp xúc với Cửu Nguyệt, còn lại là quản gia của Thụt vương phủ -Tần Hải .
      Người biết nàng có thể giải độc trừ bỏ Tần Hải còn ai. Lần thứ hai nàng tiếp xúc cùng Tần Hải cảm thấy biểu của đáng khinh như vậy. làm việc có mưu lược, ở hoa viên lại giúp nàng xử lý đám cơ thiếp rất gọn gàng, chính điều này làm nàng nghi ngờ.
      Rồi sau đó, khi đối diện với Quân Vân Doanh, nàng phát thấy biểu của đối với Quân Vân Doanh chân thành, Phong Nhược Ngôn liền nghĩ Tần Hải có lẽ phải là người của Quân Vân Doanh.
      Rồi sau đó nàng lại phát có người thầm quan sát nàng, phải biết rằng nàng chính là vương phi thất sủng của Quân Vân Doanh, người như vậy có cái gì đáng để người khác quan sát nàng , trừ phi trong khoảng thời gian khi nàng đến đây có người thầm giám thị nàng .
      Khi nàng ở Thiên Hạ lâu bị người bắt cóc, vì thế liền tương kế tựu kế theo bọn họ đến đây, bất quá kết quả cũng làm cho nàng có chút kinh ngạc , người bí ấy lại là người đại danh đỉnh đỉnh của Hi Hòa cung.
      Cứ như vậy, chỉ cần suy nghĩ chút liền có thể biết được Tần Hải cùng Hi Hòa cung tất nhiên là quan hệ chặt chẽ .
      Mà Phong Nhược Ngôn đối với Tần Hải, trừ bỏ lần đầu tiên, nàng vẫn có chút thưởng thức , huống chi tại nàng mới lấy được đống gia tài từ Quân Vân Doanh, cái khác , mà Tần Hải từng làm quản gia, vừa vặn có thể sử dụng được.
      “Ha ha, ngươi biết Tần Hải là người của ta, vậy ngươi hẳn là biết Tần Hải trung với ta, ngươi sợ đến lúc đó cắn ngược lại ngươi cái sao?” Tiếng ôn nhuận của Hi Phong Dương mang theo ý cười vang lên, đôi mắt thâm trầm lại lên tia hứng thú.
      “Nha? Vậy Thánh chủ, nếu ngài ra lệnh cho theo ta sao?” Phong Nhược Ngôn đáp lại câu hỏi của Hi Phong Dương, ánh mắt mang ý hỏi ngược lại.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 24: Huyền cơ giấy!
      Edit: Rika Nguyen

      “Tất nhiên là được!” Hi Phong Dương cười , lắc lắc đầu.
      Phong Nhược Ngôn nghe xong, vừa lòng gật gật đầu: “Rất tốt, có hứa hẹn của Hi Hòa cung thánh chủ, tiểu nữ có thể yên lòng mà toàn tâm nghiên cứu cáh chữa bệnh cho ngài . Đây là điều kiện chữa bệnh,ngoài ra, còn mong Thánh chủ lưu ý thêm, bình thường ta thích người khác chiếm tiện nghi, cũng thích chịu thiệt thòi.”
      Phong Nhược Ngôn xong, ánh mắt hướng về phía Hi Phong Dương
      “Biết, ta biết rồi!” Hi Phong Dương cười sang sảng, tâm trạng rất vui vẻ.
      biết vui vẻ vì lời của Phong Nhược Ngôn hay là vì điều gì khác?
      Phong Nhược Ngôn đứng lên: “ Trà đào Lạc Tuyết quả nhiên giống vật phàm, hôm nay quả là làm cho Nhược Ngôn mở rộng tầm mắt, mong rằng ngày mai có thể được cùng thưởng thức trà cùng với Thánh chủ”
      xong liền hướng rừng đào bước , rồi sau đó Truy Nguyệt liền dẫn Phong Nhược Ngôn đến phòng để nghỉ ngơi.
      Hi Phong Dương vẫn đứng trước thác nước, thẳng đến khi thân ảnh của Phong Nhược Ngôn biến mất trong rừng đào. Qua hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt, nhìn dưới chén trà của Phong Nhược Ngôn có kẹp tờ giấy , bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng.
      Mà lúc này, Truy Phong cùng Truy Ảnh cũng thân từ trong rừng đào.
      “Chủ tử” Truy Ảnh có chút lo lắng bước lên, hướng Hi Phong Dương khẽ gọi.
      “Này…… Chủ tử, Phong tiểu thư có thể có biện pháp chữa bệnh giúp người sao?” Giọng của Truy Phong có chút run rẩy, trong đó cũng chứa chờ đợi tha thiết.
      “Chuyện trong thiên hạ vốn là điều bất ngờ, nào ai biết trước được điều gì?”
      “Nhưng là, chủ tử, Phong tiểu thư, trước kia chưa từng nghe thấy nàng có thể chữa bệnh.” Quan tâm quá ắt hoảng loạn, Truy Ảnh vẫn chưa thể nào tin được chuyện này.
      “Chuyện các ngươi làm hôm nay, ba người các ngươi tối nay phải vào rừng sương mù, đêm dược ra ngoài” . Giọng Hi Phong Dương vẫn thản nhiên như trước, nhưng chứa trong đó có áp lực làm cho Truy Phong và Truy Ảnh cảm thấy có cỗ nội lực mạnh mẽ ập đến.
      “Dạ” Truy Phong và Truy Ảnh lên tiếng trả lời, hôm nay bọn họ mình tự quyết định đem Phong Nhược Ngôn bắt đến đây, tại ị chủ tử phạt đêm trong rừng sương mù cũng oan lắm.
      Theo hình phạt hôm nay chủ tử đưa ra cho bọn , có thể thấy rằng tâm tình chủ tử hôm nay rất tốt.
      Truy Phong cùng Truy Ảnh đưa mắt nhìn nhau, như hiểu được điều gì nên cười, rồi cùng nhau biến mất.
      Hi Phong Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời, giờ này bóng đêm phủ kín nơi phía chân trời, mây đen bao phủ toàn bộ khuôn viên, nhìn tịch. Giây lát, Hi Phong Dương thu hồi tầm mắt, thong thả mà chậm rãi bước , hướng thác nước tới, rồi sau đó như biến mất trong khí.
      Phong Nhược Ngôn tâm trí dạt dào theo Truy Nguyệt đến tiểu viện dành cho khách trong Hi Hòa cung, cảnh vật bên ngoài vẫn là rừng đào. Phong Nhược Ngôn hài lòng gật đầu, tiến vào trong phòng, vừa vừa đánh giá. Lúc này, Truy Nguyệt thức thời lui ra bên ngoài, nhường chỗ cho Phong Nhược Ngôn ở mình.
      Phong Nhược Ngôn đẩy cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời trừ bỏ phía Tây Bắc le lói ít ánh sáng, còn lại toàn bộ đều tối đen như mực. Trong đầu Phong Nhược Ngôn lại lên thân ảnh màu tím, nhất thời cảm thấy phiền muộn trong lòng.
      Phong Nhược Ngôn tay đóng cửa sổ lại, đưa toàn bộ thân ảnh nàng chìm vào bóng đê. Đứng hồi lâu, cuối cùng nàng đến bên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
      Đây là đêm đầu tiên nàng ngủ ngon giấc từ khi xuyên đến nơi này.
      Ngủ giấc thẳng đến lúc mặt trời lên cao, Truy Nguyệt đứng hầu bên ngoài nghe được động tĩnh của Phong Nhược Ngôn, biết là nàng tỉnh, liền tiến vào hầu hạ nàng
      Sau khi rửa mặt, chải đầu và ăn điểm tâm xong, Phong Nhược Ngôn liền hướng thẳng đến rừng cây đào, mãi, đến cuối là thác nước. Hi Phong Dương vẫn thân quần áo tím, khoanh tay đứng bên thác nước, nhìn nước đổ xuống ao. người là tầng tầng lớp lớp sương mù, dưới ánh mắt trời rực rỡ, lên sắc tím lay động mờ ảo
      bàn đá bày sẵn trà đào Lạc Tuyết. Hồ nước bên cạnh, từng đợt từng đọt sương mù tỏa ra, hòa theo thác nước phiêu tán khắp nơi. Cảnh vật này, con người này, làm cho người ta liên tưởng đến thần tiên trời thưởng trà.
      “Ngươi đến rồi!” Hi Phong Dương chậm rãi quay đầu, thanh thản nhiên.
      “Ừ, mới tới, tới vừa đúng lúc, quá sơm cũng quá muộn.” Phong Nhược Ngôn tới bên cạnh bàn đá rồi ngồi xuống.
      Rồi sau đó xoay người nhìn Hi Phong Dương, chậm rãi :“Xem ra tâm trạng cảu ngài hôm nay rất tốt!”
      Hi Phong Dương nghe Phong Nhược Ngôn , ngẩng đầu liếc nàng cái, ánh mắt thanh u, giây lát, mỉm cười :“ Thuốc của Phong tiểu thư tốt như vậy, làm cho Phong Dương cảm thấy rất thoải mái!”
      Phong Nhược Ngôn để ý tới lời của Hi Phong Dương, thu liễm ý cười mặt, sắc mặt nghiêm túc, mở miệng : “ Ngài như vậy là tốt, thân là người bệnh nhất định phải nghe theo lời của thầy thuốc, nếu tự làm khổ chính mình.Hy vọng ngài hãy nhớ điều này để cho quá trình chữa bệnh có kết quả tốt đẹp, ngài hiểu chứ?”
      Hi Phong Dương nghe Phong Nhược Ngôn xong, bản chất vốn là người lạnh nhạt, giờ phút này khỏi ngạc nhiên.
      Phong Nhược Ngôn thấy được khác thường trong mắt Hi Phong Dương, trong lòng cảm thấy hào hứng, cuối cùng nàng cũng bắt gặp được sắc thái khác của .
      Việc này có liên quan tới chuyện ngày hôm qua. Hôm qua khi tay nàng và chạm vào nhau, nàng liền biết được bản thân mang trong mình rất nhiều loại độc, mà hàn độc lại là trong số đó. Hôm qua lại đúng thời điểm hàn độc phát tác, cho nên trước khi ròi , nàng để lại tờ giấy bàn, ấy viết loại phương pháp nhằm hạn chế phát tác của hàn độc.
      Nàng chỉ tùy tiện ghi ra mà thôi, nghĩ tới Hi Phong Dương lại tin tưởng nàng, dựa theo phương pháp ấy mà làm, điều này làm nàng ngạc nhiên
      Im lặng nửa ngày, Hi Phong Dương cũng mở miệng , mỉm cười gật gật đầu:“Ân, ta hiểu!”
      Phong Nhược Ngôn liê s cái, rồi sau đó vân đạm phong khinh mở miệng :“Chúng ta bắt đầu !”
      Ý Phong Nhược Ngôn bảo Hi Phong Dương đưa tay ra để cho nàng bắt mạch.
      Đợi đến lúc Phong Nhược Ngôn bỏ tay ra, thân hình Hi Phong Dương cứng đờ, mãi lúc sau mới khôi phục lại bình thường.
      Phong Nhược Ngôn nhíu mày, bình tĩnh nhìn Hi Phong Dương, sau đó phân phó Tuy Nguyệt mang chậu nước sạch tới.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 25: Lệ mỹ nhân? Mỹ nhân lệ!
      Edit: Rika Nguyen

      Phong Nhược Ngôn rút ra trâm cài tóc, hướng cổ tay của Hi Phong Dương đâm cái, vài giọt máu tươi liền rơi xuống và đọng lại mặt nước trong chậu.
      Đối với động tác thô lỗ của Phong Nhược Ngôn, Hi Phong Dương vẫn chút nhăn mặt nào.
      loạt động tác thuần thục, cuồng dã, Truy Nguyệt đứng bên cạnh nhìn thấy tim đập bùm bùm, thầm kêu tốt. Nếu những người khác trong Hi Hòa cung biết có người dám làm hành động lỗ mãng như thế với Thánh chủ, chắc chắn trận phong ba nổ ra. Đồng thời, trong lòng cũng nâng cao ngưỡng mộ đối với Phong Nhược Ngôn
      Chỉ có Phong Nhược Ngôn mở to hai mắt nhìn chằm chằm chậu nước bằng ngọc trắng, quả nhiên vài giọt máu tươi kai khi rơi vào trong chậu nước khuếch tán , mà bằng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độc chúng ngưng kết thành chuỗi, chẵng những có màu sắc diễm lệ mà còn phản phất ra đôi mắt của ác quỷ.
      Máu tươi lóa mắt, ánh mắt ác quỷ!
      Đáy lòng Phong Nhược Ngôn trầm xuống, híp mắt nhìn phản xạ ánh sáng của chuỗi vòng máu tròn nước, trong mắt nàng lên khiếp sợ.
      Mà Truy Nguyệt cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ tới ngây người.
      Hi Phong Dương cũng chuỗi hạt bằng máu kia làm cho chấn kinh. người luôn luôn lạnh nhạt, dù trời sập sắc mặt cũng đổi, đôi mắt trầm nhu hồ nước lạnh kia vậy mà lại lóe lên tia kinh nhạc cùng sợ hãi. Nhưng rất nhanh sau đó, chỉ cái chớp mắt khôi phục lại bình thường.
      “Xem ra đúng như lời của nàng , mạng của ta chỉ có thể có mình nàng cứu được” Hi Phong Dương mở miệng .
      Phong Nhược Ngôn ngẩn ra, phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn vào mắt Hi Phong Dương, nhìn thấy đôi mắt ngạo nghễ, sau đó nàng mơi gật đầu, : “ Trong lúc vô ý ta đọc được quyển Y thuật được lưu truyền từ rất lâu rồi, trong ấy có chứng bệnh tương tự như chứng bệnh của Thánh chủ”.
      đến đây, ánh mắt Phong Nhược Ngôn mờ mịt, nhớ đến kiếp trước của mình. Gia đình của mẹ trước kia hành nghề y, ở nhà ông ngoại có rất nhiều y thư, ông ngoại từng dạy dỗ nàng học y thuật, làm quen với cơ thể người cùng vị trí các huyệt đạo. Bởi vì nhà ông ngoại chỉ có mình mẹ là con , cho nên mọi kì vọng đều đặt hết lên người nàng, hy vọng nàng có thể kế thừa được , trở thành thầy thuốc giỏi.
      thực tế, nàng cũng làm thất vọng kì vọng của ông ngoại, nàng cũng có thể thoát khỏi vận mệnh trớ trêu này, nhưng tất cả đều do người đàn ông kia gây nên…
      Ánh mắt Hi Phong Dương nhìn thẳng về phía Phong Nhược Ngôn, thấy trong mắt nàng ánh lên bi thương nồng đậm, chợt cảm thấy đau lòng, giọng khàn khàn trầm thấp, đánh gãy suy nghĩ của Phong Nhược Ngôn: “Có chuyện gì làm nàng đau buồn?”
      Phong Nhược Ngôn trầm mặc , nửa ngày sau, mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt dừng tại chậu bạch ngọc, : “ Nay, chính ngài cũng thấy được, thân thể ngài chỉ có mỗi hàn độc cùng với Di hồn độc. Máu của ngài tốt, khác hẳn với mọi người, bị khuếch tan trong nước, mà còn có thể ngưng kết lại. Dưới ánh sáng bình thường máu có màu đỏ tươi diễm lệ, lúc trước bắt mạch cho ngài ta phát ra, mà ngài cũng có phát cơ thể mình thất thường. Như thể có thể thấy, các loại độc tố trong cơ thể ngài kiềm chế lẫn nhau, duy trì trạng thái cân bằng. Nhưng….”
      Phong Nhược Ngôn nhìn tử y nam tử ngồi trước mặt, ánh mắt phức tạp, trong cuộc đời hành y của nàng, lần đầu tiên xuất dự cảm tốt.
      Hi Phong Dương nhìn thấu suy nghĩ của Phong Nhược Ngôn, ánh mắt vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt mở miệng :“Sinh tử do trời, hôm qua mang nàng tới nơi đây là chuyện ngẫu nhiên, vô luận kết quả như thế nào, chỉ cần nàng làm hết trách nhiệm của mình là được rồi!”
      Phong Nhược Ngôn sửng sốt: “Sinh tử do trời?” . lời này được ra từ miệng Hi Phong Dương nghe có chút quái dị, nhịn được tò mò, nàng cẩn thận nhìn kĩ Hi Phong Dương, sau đó : “ Thế nhân đều tôn sùng Thánh chủ ngài như thần tiên, tại, xem ra ngài bất quá cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi!”
      xong, mặt Phong Nhược Ngôn bỗng nghiêm túc lại, : “ Nếu ta đoán nhầm, ngoại trừ hai loại cực độc kia, còn có khả năng ngài còn trúng loại độc mãn tính khác, mà tên của loại độc này rất đẹp. Được gọi là “ Lệ mỹ nhân”, cũng có thể gọi là mỹ nhân lệ! Độc tính của Mỹ nhân lệ có thể ở trong thân thể từ 25 đến 35 mà phát tác, ở thời kỳ ủ bệnh người bệnh hề phát được các triệu chứng gì, cho nên bị xem , coi thường. Nhưng đồng thời nhờ Mỹ nhân lệ nên mới làm giảm ảnh hưởng của hai loại độc tố kia, bất quá 3 loại độc này ngấm sau vào cơ thể ngài, nay muốn bộc phát ra ngoài!”
      Hi Phong Dương lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt có tiêu cự, giống như trầm tư, lại giống như nhớ lại điều gì đó.
      Phong Nhược Ngôn nhìn Hi Phong Dương, tiếp tục :“ Biểu của Mỹ nhân lệ ngài cũng thấy rồi đấy, độc tố tiềm bắt đầu phát tác, màu của máu trở nên đỏ tươi dị thường, tan trong đông lại trong nước, theo thời gian màu sắc càng rực rỡ. Về phần độc Mỹ nhân lệ này, truyền thuyết xa xưa có từ người con sống trong rừng rậm, nhưng than thể lại giống rắn, nước mắt có màu như máu. Hơn nữa nữ nhân này sau đêm tóc hóa bạc trắng, loại độc này kết hợp máu, nước mắt và kì dược Túy hồng pha trộn mà tạo thành!”
      “Truyền thuyết, loại độc này đối với người lớn đều có ảnh hưởng gì, nhưng nếu khi còn mà tiến hành hạ độc, hơn nữa phải là bé trai và bé cùng nhiễm. Thời kì ủ bệnh cơ thể vãn bình thường, nhưng khoảng 10 năm trúng độc, nếu hai người nam nữ ân ái với nhau, tự giải độc cho nhau, còn gặp biến chứng gì nữa. Nhưng nếu gặp được nhau, cảm giác như xa ngày mà như cách trăm năm, nháy mắt trong đêm đầu tóc bạc , sau đấy chết , thành bộ xương khô!”
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :